Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 248: Tôi Là Bạn Trai Cô Ấy

Cát Tường Dạ

16/02/2023

“Chị à, em không ngốc, em rất hạnh phúc…” Giọng Chu Vũ Thần xa xôi như cách một màn sương mù, xa xăm mà mơ hồ, “Chỉ có điều, kiếp sau hy vọng sẽ không gặp lại anh ấy…Hy vọng anh ấy sẽ gặp một cô gái khỏe mạnh…xinh đẹp…yêu thương anh ấy thật nhiều…”

“Nói bậy bạ!”

Chu Vũ Thần nói xong câu này, bị Thẩm Quy vừa quay về nghe thấy, lập tức trách mắng, “Đời này còn dài lắm! Nói kiếp sau cái gì!”

Chu Vũ Thần gượng cười với gương mặt cau có của Thẩm Quy, “Em nói một chút thôi…”

“Nói một chút cũng không được!”

Thẩm Quy về rồi, Nguyễn Lưu Tranh liền đứng dậy, nhường lại vị trí cho anh ấy.

Không nghe tiếp Thẩm Quy và Chu Vũ Thần nói gì, cô yên lặng rời đi.

Năm giờ chiều, anh đang ở Mỹ không biết có đang ngủ hay không?

Một trái tim tràn đầy đủ loại cảm xúc đau buồn, vì Chu Vũ Thần, vì nhớ một người, cũng vì phải rời khỏi Bắc Nhã, phảng phất như được ngâm trong nước, ướt nhẹt.

Yên lặng trở về phòng làm việc thu dọn đồ đạc một lần cuối cùng, sắp phải đi rồi…

“Bác sĩ Nguyễn!” Có y tá đi vào, “Tặng chị này!”

Cô nhìn qua, là một phần qùa được gói rất đẹp.

Đàm Nhã cũng đi theo ngay phía sau, “Các y tá cùng nhau mua quà cho cậu!”

“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!” Sao không cảm động chứ? Các chị em đã từng cùng nhau chiến đấu.

“Các cô ấy còn đang bận, đợi lát nữa sẽ nói tạm biệt chị!” Cô y tá nhỏ cười nói, “Chị nhớ có thời gian rảnh phải quay về chơi đó, còn nữa, kết hôn với chủ nhiệm Ninh, chúng em cũng muốn đến náo loạn hai người!”

Nguyễn Lưu Tranh ôm cô ấy một cái, vẫn câu nói đó, “Cảm ơn em.”

Cô y tá nhỏ cũng mau chóng đi làm việc, Đàm Nhã giao một phần quà vào tay cô, “Đây là quà mình mua riêng cho cậu, phát triển thật tốt nhé!”

“Cậu khách khí quá…” Nguyễn Lưu Tranh biết tình hình của Đàm Nhã, một mình nuôi con trai cũng không dễ dàng gì, đâu cần phải mua quà riêng cho cô?

Đàm Nhã cười, “Một chút tâm ý nhỏ thôi, không đắt.”

Hai người đang nói chuyện, ngoài của truyền đến tiếng ho “Khụ khụ”.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn qua, là Đoàn Dương! Cô nhớ hôm nay là ngày Đoàn Dương đến tái khám.

“Xin hỏi bác sĩ Trình có ở đây không?” Nói là tìm bác sĩ Trình nhưng mắt lại nhìn Đàm Nhã.

“Đang ở phòng bệnh, để tôi đi tìm.” Đàm Nhã liếc nhìn anh ấy một cái.

“Tôi…tôi cũng đi!” Đoàn Dương đi theo Đàm Nhã.

Trên hành lang, Đàm Nhã đi như bay, quả nhiên tìm được Trình Châu Vũ trong phòng bệnh, “Bác sĩ Trình, cảnh sát Đoàn đến tái khám.”

Trình Châu Vũ gật đầu, “Được! Sao bây giờ mới đến? Hơi muộn đấy.”

Đàm Nhã đã hoàn thành nhiệm vụ, quay đầu rời đi, Đoàn Dương nhìn theo bóng lưng cô ấy, không trả lời câu hỏi của Trình Châu Vũ.



“Cảnh sát Đoàn?” Trình Châu Vũ lại gọi anh ấy.

“Hả? À! Ngại quá!” Đoàn Dương ý thức được mình vừa thất lễ, có chút ngại ngùng.

“Đi thôi.” Trình Châu Vũ dẫn anh ấy đi.

“Được.” Đoàn Dương đi trên hành lang, lại quay đầu nhìn theo hướng Đàm Nhã đi xa.

Trong phòng làm việc, Nguyễn Lưu Tranh đã chuẩn bị rời đi, Đinh Ý Viên lại đi vào.

Mặc dù tâm tình không tốt, nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười cười, “Tạm biệt, Đinh Ý Viên.”

Đinh Ý Viên trừng cô, “Đa cảm thế làm gì? Cũng không phải không gặp nữa?”

Khóe môi cô hơi động, quả thực cô có chút đa cảm, nhưng không vẻn vẹn chỉ vì từ biệt.

Tình bạn của cô và Đinh Ý Viên bắt đầu từ khi nào? Chính cô cũng không biết nữa, mỗi ngày cùng nhau phẫu thuật, cùng nhau họp, cũng nhau khám cho bệnh nhân, hai người đều là người cộng tác và trợ thủ của đối phương, bất giác lại có sự ăn ý, hai người cũng có chút bái phục với tố chất và kỹ thuật tiến bộ rất nhanh của đối phương. Có điều, sự chuyển đổi về chất hẳn là bắt đầu từ cuộc phẫu thuật đầu tiên của Chu Vũ Thần, dốc hết sức lực hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho hai người gần nhau chưa từng có trước giờ.

“Cái này cho cô.” Đinh Ý Viên lại ném cho cô mấy hộp bánh cheese, “Tôi sẽ không tặng quà đâu, thích ăn thì ăn nhiều một chút! Chúc cô béo thêm mười cân!”

“Cảm ơn!” Sợi dây đàn đang căng chặt trong lòng cô được Đinh Ý Viên chọc cho hơi thả lỏng, nói thật, tính cách của cô và Đinh Ý Viên hoàn toàn trái ngược, nhưng mà, vẫn chân thành đối với tính khí của cô ấy, “Tôi đi đây! Sẽ có cơ hội gặp lại!”

Cô đeo túi xách, còn ôm một chiếc hộp lớn, đặt quà mọi người tặng lên trên nhất.

Bỗng nhiên viền mắt Đinh Ý Viên cũng đỏ lên, đi qua, ôm cô cách một chiếc hộp.

Cô có chút ngơ ngác, đây không phải là phong cách của Đinh Ý Viên!

“Cố lên! Mặc dù chúng ta không làm việc cùng nhau nữa nhưng cũng phải cùng nhau cố gắng! Sau này đều phải trở thành bác sĩ xuất sắc nhất! Giống như thầy Ninh ý!” Đinh Ý Viên nói bên tai cô.

“Ừm! Cố lên! Cùng nhau!” Cô vô cùng chắc chắn.

Đây là rời đi thật rồi…

Buổi sáng đã cảm ơn từng thầy trong khoa, cũng đã nói tạm biệt với họ, nên không cần nói nữa, dù sao mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.

Đây là lần đầu tiên cô tan ca sớm như vậy kể từ khi đến Bắc Nhã, đang ôm chiếc hộp to và nặng này, tâm tình cũng nặng nề như chiếc hộp.

Thang máy mở ra, lại nhìn thấy mẹ Giang Thành đi từ trong thang máy ra, thở hồng hộc xông vào văn phòng khoa.

Cô ý thức được có điều không ổn, ôm hộp đuổi theo sau.

Vẫn còn ở trên hành lang, mẹ Gianh Thành đã gào lên, “Đàm Nhã! Con đ* này! Ra đây cho tao!”

Trong khoa lại ầm ĩ lên.

Vốn dĩ Đoàn Dương đang cầm phiếu chuẩn bị đi kiểm tra , nhất thời dừng chân lại.

Đàm Nhã đi từ trong phòng bệnh ra, khó hiểu nhìn bà Giang.

Bà Giang xông lên, không nói nhiều đã tát cô ấy một cái, “Mày là con đ*! Mày giấu cháu tao không cho tao gặp là có ý gì? Mày nói bậy nói bạ gì trước mặt cháu tao?”

Vốn dĩ Đàm Nhã đang ngỡ ngàng, ôm gò má bị đánh, bây giờ mới hiểu rõ, “Tôi không có!”

“Không có? Không có thì vì sao cô giáo ở nhà trẻ không cho tao đón thằng bé? Nhất đinh là con đ* nhà mày xúi dục!” Bà Giang lại tát xuống một cái.



Lúc này, Nguyễn Lưu Tranh đã chạy đến trước mặt họ, vừa để chiếc hộp xuống chuẩn bị can ngăn, kết quả, một bóng người cao lớn lướt qua bên cạnh cô, nhanh chóng bắt lấy cổ tay bà Giang.

“Á à! Nhanh như thế đã quyến rũ được đàn ông?” Bà Giang nhìn qua, đỏ bừng mặt cùng không thể rút tay ra, dùng sức giãy dụa nói không biết lựa.

“Bà nói lăng nhăng cái gì đấy? Nói thêm câu nữa thử xem?” Lúc này mặc dù Đoàn Dương mặc thường phục, nhưng vẫn thẳng thắn chỉnh tề, khuôn mặt cũng chỉnh đốn sạch sẽ, đầu tóc ngay ngắn, cả người đã không còn dáng dấp lúc nằm viện, vì nguyên nhân nghề nghiệp, dưới ngoại hình đẹp trai này vẫn có chút khí thế uy nghiêm, vô cùng có đủ sức khiến người ta sợ hãi.

Bà Giang vẫn luôn là người nạt yếu sợ mạnh, oai phong lúc đầu mới bị dọa một chút như vậy đã rơi mất hơn nữa, chỉ dùng sức giãy tay ra, ai biết Đoàn Dương lại hơi thả tay, nhờ quán tính mà bà Giang không đứng vững, đập mông xuống đất, sau đó khóc lóc gào trời gào đất.

“Ôi! Đánh người rồi! Gọi lãnh đạo ra đây! Y tá cấu hết với đàn ông đánh người!”

Đàm Nhã chỉ cảm thấy mặt mũi bị mất sạch, cũng đã ly hôn rồi, bà ta đến làm loạn không phải chỉ một hai lần, nhưng hành vi chua ngoa như vậy cô cũng thực sự không biết phải làm sao.

Lần trước là có người giải vây giúp, nhưng chẳng lẽ lần nào cũng đợi người khác giải vây cho sao?

Cô vô cùng buồn rầu, nhất thời không nhịn được, nước mắt cũng tràn ra viền mắt.

Đoàn Dương bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đến gần bà Giang, gương mặt đen bình tĩnh, chỉ dùng một đôi mắt sắc bén nhìn bà ta.

Tiếng khóc của bà Giang bị đôi mắt đó ép cho thu lại, “Mày…mày muốn gì?”

Ngược lại Đoàn Dương cũng không kiêng kỵ gì, vẫn nhìn chằm chằm, bật ra mấy chữ từ kẽ răng, “Tôi muốn đánh người!”

Bà Giang liền lùi về phía sau, “Mày…mày dựa vào cái gì…”

“Đánh người còn cần dựa vào cái gì à?” Đoàn Dương trừng mắt, “Dựa vào việc bà già rồi còn không biết xấu hổ!”

Bà Giang hoảng sợ nhìn về phía Đàm Nhã, “Mày…quả nhiên mày tìm được đàn ông nhanh như thế?”

“Đúng! Tôi là bạn trai cô ấy! Nếu bà còn dám đến làm phiền cô ấy nữa thì đừng trách nắm đấm này của tôi không khách sáo!” Đoàn Dương đấm một cái tới.

Bà Giang thét chói tai, che lỗ tai nhắm tịt mắt lại.

Lại thấy nắm đấm của Đoàn Dương đập vào vách tường sau lưng bà ta, “Còn không mau biến đi!”

Bà Giang lồm cồm bò dậy, nhấc chân chạy ra ngoài.

Nguyễn Lưu Tranh chứng kiến tất cả chuyện này, cảm thấy không cần cô hỗ trợ nữa rồi…

Lại thấy Đàm Nhã khó hiểu nhìn Đoàn Dương, “Anh…Anh…”

Đoàn Dương hung hãn lúc nãy không còn nữa, bây giờ xấu hổ nắm tóc, “Tôi…tôi nói linh tinh…cô đừng để ý…”

Mặt Đàm Nhã nhất thời đỏ bừng, xoay người chạy đi.

Đoàn Dương nhìn theo bóng lưng cô ấy, kinh ngạc, sau đó, ánh mắt rơi trên mặt Lưu Tranh, vẻ mặt muốn hỏi.

Nguyễn Lưu Tranh có một loại cảm giác, hơn nữa tự cô cho rằng cảm giác này không sai lầm, vì vậy nói, “Nhã Nhã đã từng bị tổn thương, có một đứa bé.”

Đoàn Dương không nói gì, dáng vẻ bừng tỉnh.

“Mau đi kiểm tra đi!” Nguyễn Lưu Tranh chỉ chỉ tờ phiếu trong tay anh ấy, cúi người ôm chiếc hộp rời đi lần nữa.

Đi ra khỏi tòa nhà nội trú, đã nhìn thấy ngay phía trước, Tiết Vĩ Lâm đang dựa vào xe, thấy cô liền dùng sức vẫy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook