Chương 283: Tranh Sủng
Cát Tường Dạ
16/02/2023
Anh mở mắt ra, trong mắt đầy tia máu, nhưng trong bóng đêm lại sáng rực, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, trong ánh sáng tối mờ như ánh trăng lăn tăn trên mặt hồ, “Anh tới xem em sắp lấy ai, ánh mắt chọn đàn ông của em luôn đáng thất vọng.”
“Anh…” Cái người này thật đúng là, đến bây giờ rồi vẫn còn tự đánh giá mình quá cao!
Anh hơi nhíu mày, dáng vẻ vô cùng lo lắng, “Thực sự chuyện này đến chết anh vẫn lo lắng…Không nhìn em lấy được người tốt thì anh không thể đi báo tin cho Diêm Vương được…”
Rõ ràng anh còn rất yếu, nhưng vẫn cứ cố gắng nói nhiều như vậy, cô thấy vậy, những khí thế muốn trách mắng anh dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn dư lại đau lòng, giữa chân mày cũng trở nên dịu dàng, “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh vẫn cau mày, suy tư chốc lát, “Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có anh tự mình lấy em thì mới yên tâm…”
Cuối cùng cô cười khúc khích, anh cũng cười lên tiếng, trầm thấp, giọng nói hơi khàn khàn, lại giống như có người dùng lông vũ quét lên trái tim cô, khiến trái tim ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô vẫn nhào người xuống, chỉ có điều dùng sức hôn một cái trên mặt anh, hôn xong vẫn không ngừng lại, hôn lung tung trên môi anh, mắt anh, trán anh.
Mặt mày anh dần thả lỏng, khàn khàn nhắc nhở cô, “Đừng làm loạn, trên người anh bây giờ bẩn lắm.”
Không nói thì còn thôi, vừa nói xong cô càng không muốn dừng, cầm lấy tay anh, không ngừng lưu lại dấu môi trên lòng bàn tay và mu bàn tay của anh, sau cùng vẫn lại hôn đến mặt anh.
Cả người anh không có sức lực, để mặc cô làm loạn, buồn cười không nói ra được, chỉ cảm thấy giống như đang ngồi trên mây, mặt trời chiếu sáng ấm áp, cùng với gió êm dịu, hương hoa ngọc lan phảng phất.
Bị cô vừa hôn vừa sờ như vậy, lại là một cách an ủi rất hiệu quả, mê man, giống như đang đắm mình trong bình mật, lười biếng muốn đi ngủ, nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên.
Chiếc điện thoại này anh vẫn luôn mang theo bên người, trong sa mạc cũng không mất, chỉ là đã sớm hết pin, sau khi được cứu ra cũng không biết ai sạc cho anh để ở tủ đầu giường.
Cơ thể anh lười biếng không nhấc dậy được, Nguyễn Lưu Tranh rướn cổ lên nhìn, tên lưu là ‘lão Tứ’.
“Thời Khiêm gọi tới!” Cô lấy điện thoại cho anh xem, ấn nhận rồi để bên tai anh.
“Alo.” Anh khàn khàn một tiếng.
Ninh Thời Khiêm ở đầu kia nghe thấy giọng anh, cũng vô cùng mừng rỡ, “Em gọi thử xem thế nào, thật sự gọi được rồi! Lão nhị, anh thật đúng là mạng lớn! Không giấu anh làm gì, cả nhà bác cả chuẩn bị đi làm tang lễ cho anh rồi! Anh vẫn có thể trở về!” Vừa sung sướng là nói năng không có chừng mực nữa, dù sao bây giờ đã an toàn rồi, giữa những người đàn ông cũng không kiêng kị mất chuyện này, bình thường mấy chuyện sống chết cũng hay treo trên miệng.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, nhất thời giọng nói của Ninh Thời Khiêm lúc hưng phấn có hơi to, dáng vẻ Ninh Chí Khiêm mệt mỏi, vẫn chưa kịp trả lời, Nguyễn Lưu Tranh bên cạnh vừa nghe thấy đã không vui, kháng nghị với điện thoại, “Thời Khiêm! Chú nói như vậy chị không thích nghe đâu!”
Ninh Thời Khiêm ở bên kia liên tục xin lỗi, “Á? Xin lỗi chị dâu! Là miệng em xui xẻo! Khi nào chị về thì đánh em! Đánh thế nào cũng được! Xin lỗi xin lỗi…”
Ninh Chí Khiêm nghe xong, khóe miệng hơi rướn lên, “Lão Tứ, bây giờ anh có người bảo kê rồi, chú thử bắt nạt anh xem.” Giọng nói vẫn khàn, nhưng lộ ra sự đắc ý không che giấu được.
Ninh Thời Khiêm ở bên kia kêu oan, anh bắt nạt lão Nhị? Từ trước tới giờ chỉ có lão Nhị chỉnh anh, anh có thể bắt nạt anh ấy lúc nào? Có người bảo kê chính là đồ hèn, thích làm nũng! Trong lời nói nổi lên chua xót, “Ây ya, lão nhị anh lại buồn nôn thêm tí nữa đi, em cho rằng cái từ buồn nôn này đến chỗ lão Đại là dừng lại rồi, nhưng anh lại ‘Trường Giang sóng sau xô sóng trước’, sắp đuổi kịp tiết tấu của lão Đại rồi đấy!”
Tâm trạng Ninh Chí Khiêm rất tốt, từ đầu tới cuối đều mang dáng vẻ thoải mái, ý bảo Nguyễn Lưu Tranh cúp điện thoại, “Đừng để ý đến cậu ta.”
Ninh Thời Khiêm vừa nghe thấy thế liền gào to, “Ấy, có vợ là không cần anh em hả? Sau này quay về đừng nhờ em làm việc…”
Nguyễn Lưu Tranh nghe lời anh ấy nói, cười nói với người đầu kia, “Thời Khiêm, chúng ta về Bắc Kinh nói chuyện sau nha, tạm biệt!”
Nói xong thực sự cúp điện thoại.
Trên điện thoại của anh có thông báo email mới, đến từ địa chỉ của cô, còn có một chuỗi tin nhắn wechat anh đều chưa xem, nhìn thấy mấy chữ “cục cưng” với “bảo bảo” đó khiến mí mắt cô giật giật, chính mình cũng cảm thấy buồn nôn, lén lút nhìn anh một cái, muốn thừa dịp anh chưa phát hiện mau chóng xóa đi, nhưng cái liếc mắt đó lại khiến anh phát hiện điểm đáng ngờ.
“Sao thế?” Anh cực kỳ buồn ngủ, cố gắng chống mí mắt lên.
“Không, không có gì…” Cô càng muốn thao tác nhanh hơn.
Anh thấy cô hý hoáy trên điện thoại của mình, càng thêm nghi ngờ, mặc dù cả người mệt mỏi nhưng tay vẫn rất nhanh, cô không đề phòng, bị anh giơ tay cướp mất điện thoại.
“Ấy!” Cô kêu thất thanh, “Anh trả em!” Liền cướp điện thoại trong tay anh.
Chỉ là những thứ “nhìn thấy là giật mình” như thế lại đầy màn hình, anh liếc mắt qua đã thấy, để mặc cô cướp lại điện thoại, giữa chân mày đều là ý cười, “Muốn xóa cũng đã muộn rồi.”
“Anh thật là…” Cô không còn gì để nói, “Sao lại nhìn chộm lời nói thầm của người ta?”
“Được.” Anh vui vẻ tiếp lời cô, “Lời nói thầm nói thầm cho anh nghe, thầm gọi một tiếng thử xem nào.”
“…” Đánh chết cô đi, bảo cô gọi anh là cục cưng với bảo bối trước mặt anh sao?
Dáng vẻ cô ngượng ngùng càng thêm mấy phần phong tình, lúc này anh có lòng nhưng không có sức, nhưng vẫn không nhịn được xao động, càng muốn trêu cô, “Gọi một tiếng đi, không phải em nói chỉ cần anh về thì em gọi bao nhiêu câu cũng được sao? Đổi ý nhanh vậy hả?”
Cô tiến đến trước mặt anh, gọi từng tiếng, “Thầy Ninh, học trưởng Ninh, Chí Khiêm…”
“Không cần mấy cái này, không có gì đặc sắc.” Sắc mặt anh ủ rũ, biểu thị bất mãn.
“Vậy gọi cục cưng với bảo bảo mới không đặc sắc ấy, gọi ai cũng có thể gọi như vậy! Học trưởng Ninh với thầy Ninh đối với em chỉ có một mình anh thôi!” Cô ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt năn nỉ nhìn anh, bảo cô gọi như vậy quả thực rất khó xử…
Sắc mặt anh lập tức khó coi, “Đối với em còn ai là cục cưng với bảo bảo nữa?”
“…” Nhất thời lỡ miệng thôi mà lại bị anh bắt được, không biết rốt cuộc anh có phải người bị đói mấy ngày trong sa mạc vừa được cứu ra không vậy? Đầu óc có thể tỉnh táo thế? Suy nghĩ của cô xoay chuyển, “Cái đó…Có mà, Ninh Tưởng không phải sao?”
Vừa may lúc này Ninh Tưởng lại gõ cửa.
Vốn dĩ cửa chỉ khép hờ, bên trong nói gì người ngoài đều có thể nghe rõ, Ninh Tưởng cũng nghe thấy lời của bố mẹ, huống chi còn nhắc tới tên mình, sao không mẫn cảm được?
Sau khi được mẹ cho phép đi vào, cậu cười hì hì hỏi, “Mẹ, Tưởng Tưởng là cái gì ạ?”
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy đây là cứu tinh tới rồi, vội vàng ôm Ninh Tưởng vào lòng, hôn lên mặt cậu, “Tưởng Tưởng là cục cưng và bảo bảo của mẹ!”
Ninh Tưởng vừa nghe vậy, cười híp cả mắt, vui vẻ không chịu được.
Nhưng mà một ông bố nào đó lại xị mặt, kỳ quặc tới nỗi không cần mặt mũi nữa.
Ninh Tưởng quan tâm bố, từ lần trước tạm biệt bố đến giờ vẫn chưa được nói chuyện với bố, cậu luôn lô lắng cho nên mới vào.
Lập tức dùng bàn tay nhỏ mập mạp ôm lấy tay bố, nhẹ nhàng thổi cho anh cánh tay đang truyền dịch, “Bố ơi, bố đau không?”
Con trai thân mật như vậy, trong lòng anh cũng rất dễ chịu, ngại ngùng vì ăn dấm của con trai, sau khi đi dạo một lòng giữa sống chết, gặp lại con trai trong lòng cũng vô cùng cảm khái, càng thêm thương yêu, “Bố không đau.”
Ninh Tưởng liền cười, lúc cười lên khuôn mặt mập có nhiều nếp thịt, khiến người ta không nhịn được mà muốn giơ tay nhào nặn, “Nhưng bố nói chuyện có phải đang khó chịu không ạ?” Cậu cũng nghe ra giọng nói khàn khàn của Ninh Chí Khiêm.
Ninh Chí Khiêm không nhịn được nhào nặn khuôn mặt mềm mại của cậu, “Vẫn ổn, không khó chịu lắm, có điều bố muốn thương lượng với con một chuyện.”
“Chuyện gì ạ? Bố nói đi.” Ninh Tưởng thích nhất bố thương lượng chuyện với cậu, chỉ có người lớn mới có thể thương lượng với bố thôi.
Dáng vẻ Ninh Chí Khiêm như có điều suy nghĩ, “Con trai, cục cưng, bảo bối, bé ngoan, bảo bảo của mẹ, trong mấy cách gọi này, con chỉ có thể chọn một cái.”
“Vì sao thế ạ?” Ninh Tưởng không tình nguyện, cậu muốn tất cả!
Ánh mắt Ninh Chí Khiêm thoạt nhìn vô cùng công bằng nghiêm minh, “Bởi vì…sau này còn có em trai em gái nữa, phải để dành cho em.”
Ninh Tưởng giơ ngón tay tính toán một chút, hơi nhíu máy, “Vậy cho em trai một cái, cho em gái một cái, còn thừa một cái….”
May là da mặt Ninh Chí Khiêm dày vừa phải, cũng không tiện nói cái thừa lại thuộc về anh với con trai, lập tức giở giọng của một ông bố, không cho bàn bạc, “Bố nói con chỉ có thể một cái thì chỉ có thể một cái! Con chọn đi, cho con chọn trước!”
Giọng điệu này rõ ràng là điệu bộ cho con chọn trước con còn được lợi….
Ninh Tưởng luôn nghe lời bố, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là được chọn, nghĩ tới nghĩ lui, giằng xé cả nửa ngày,”Vậy…vậy con chọn bảo bối đi.”
Cậu tủi thân, cảm thấy luyến tiếc những cách gọi khác, nhìn Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh ôm lấy cậu, rất xem thường, “Đừng để ý đến bố con, tất cả đều là của con, cục cưng bảo bảo bé ngoan bảo bối đều là con.”
Nhưng Ninh Tưởng vẫn lo lắng, cậu không phải một bạn nhỏ ích kỷ, cậu phải để dành cho em trai em gái, “Vẫn phải chia cho em trai với em gái nữa ạ.”
“Anh…” Cái người này thật đúng là, đến bây giờ rồi vẫn còn tự đánh giá mình quá cao!
Anh hơi nhíu mày, dáng vẻ vô cùng lo lắng, “Thực sự chuyện này đến chết anh vẫn lo lắng…Không nhìn em lấy được người tốt thì anh không thể đi báo tin cho Diêm Vương được…”
Rõ ràng anh còn rất yếu, nhưng vẫn cứ cố gắng nói nhiều như vậy, cô thấy vậy, những khí thế muốn trách mắng anh dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn dư lại đau lòng, giữa chân mày cũng trở nên dịu dàng, “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh vẫn cau mày, suy tư chốc lát, “Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có anh tự mình lấy em thì mới yên tâm…”
Cuối cùng cô cười khúc khích, anh cũng cười lên tiếng, trầm thấp, giọng nói hơi khàn khàn, lại giống như có người dùng lông vũ quét lên trái tim cô, khiến trái tim ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô vẫn nhào người xuống, chỉ có điều dùng sức hôn một cái trên mặt anh, hôn xong vẫn không ngừng lại, hôn lung tung trên môi anh, mắt anh, trán anh.
Mặt mày anh dần thả lỏng, khàn khàn nhắc nhở cô, “Đừng làm loạn, trên người anh bây giờ bẩn lắm.”
Không nói thì còn thôi, vừa nói xong cô càng không muốn dừng, cầm lấy tay anh, không ngừng lưu lại dấu môi trên lòng bàn tay và mu bàn tay của anh, sau cùng vẫn lại hôn đến mặt anh.
Cả người anh không có sức lực, để mặc cô làm loạn, buồn cười không nói ra được, chỉ cảm thấy giống như đang ngồi trên mây, mặt trời chiếu sáng ấm áp, cùng với gió êm dịu, hương hoa ngọc lan phảng phất.
Bị cô vừa hôn vừa sờ như vậy, lại là một cách an ủi rất hiệu quả, mê man, giống như đang đắm mình trong bình mật, lười biếng muốn đi ngủ, nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên.
Chiếc điện thoại này anh vẫn luôn mang theo bên người, trong sa mạc cũng không mất, chỉ là đã sớm hết pin, sau khi được cứu ra cũng không biết ai sạc cho anh để ở tủ đầu giường.
Cơ thể anh lười biếng không nhấc dậy được, Nguyễn Lưu Tranh rướn cổ lên nhìn, tên lưu là ‘lão Tứ’.
“Thời Khiêm gọi tới!” Cô lấy điện thoại cho anh xem, ấn nhận rồi để bên tai anh.
“Alo.” Anh khàn khàn một tiếng.
Ninh Thời Khiêm ở đầu kia nghe thấy giọng anh, cũng vô cùng mừng rỡ, “Em gọi thử xem thế nào, thật sự gọi được rồi! Lão nhị, anh thật đúng là mạng lớn! Không giấu anh làm gì, cả nhà bác cả chuẩn bị đi làm tang lễ cho anh rồi! Anh vẫn có thể trở về!” Vừa sung sướng là nói năng không có chừng mực nữa, dù sao bây giờ đã an toàn rồi, giữa những người đàn ông cũng không kiêng kị mất chuyện này, bình thường mấy chuyện sống chết cũng hay treo trên miệng.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, nhất thời giọng nói của Ninh Thời Khiêm lúc hưng phấn có hơi to, dáng vẻ Ninh Chí Khiêm mệt mỏi, vẫn chưa kịp trả lời, Nguyễn Lưu Tranh bên cạnh vừa nghe thấy đã không vui, kháng nghị với điện thoại, “Thời Khiêm! Chú nói như vậy chị không thích nghe đâu!”
Ninh Thời Khiêm ở bên kia liên tục xin lỗi, “Á? Xin lỗi chị dâu! Là miệng em xui xẻo! Khi nào chị về thì đánh em! Đánh thế nào cũng được! Xin lỗi xin lỗi…”
Ninh Chí Khiêm nghe xong, khóe miệng hơi rướn lên, “Lão Tứ, bây giờ anh có người bảo kê rồi, chú thử bắt nạt anh xem.” Giọng nói vẫn khàn, nhưng lộ ra sự đắc ý không che giấu được.
Ninh Thời Khiêm ở bên kia kêu oan, anh bắt nạt lão Nhị? Từ trước tới giờ chỉ có lão Nhị chỉnh anh, anh có thể bắt nạt anh ấy lúc nào? Có người bảo kê chính là đồ hèn, thích làm nũng! Trong lời nói nổi lên chua xót, “Ây ya, lão nhị anh lại buồn nôn thêm tí nữa đi, em cho rằng cái từ buồn nôn này đến chỗ lão Đại là dừng lại rồi, nhưng anh lại ‘Trường Giang sóng sau xô sóng trước’, sắp đuổi kịp tiết tấu của lão Đại rồi đấy!”
Tâm trạng Ninh Chí Khiêm rất tốt, từ đầu tới cuối đều mang dáng vẻ thoải mái, ý bảo Nguyễn Lưu Tranh cúp điện thoại, “Đừng để ý đến cậu ta.”
Ninh Thời Khiêm vừa nghe thấy thế liền gào to, “Ấy, có vợ là không cần anh em hả? Sau này quay về đừng nhờ em làm việc…”
Nguyễn Lưu Tranh nghe lời anh ấy nói, cười nói với người đầu kia, “Thời Khiêm, chúng ta về Bắc Kinh nói chuyện sau nha, tạm biệt!”
Nói xong thực sự cúp điện thoại.
Trên điện thoại của anh có thông báo email mới, đến từ địa chỉ của cô, còn có một chuỗi tin nhắn wechat anh đều chưa xem, nhìn thấy mấy chữ “cục cưng” với “bảo bảo” đó khiến mí mắt cô giật giật, chính mình cũng cảm thấy buồn nôn, lén lút nhìn anh một cái, muốn thừa dịp anh chưa phát hiện mau chóng xóa đi, nhưng cái liếc mắt đó lại khiến anh phát hiện điểm đáng ngờ.
“Sao thế?” Anh cực kỳ buồn ngủ, cố gắng chống mí mắt lên.
“Không, không có gì…” Cô càng muốn thao tác nhanh hơn.
Anh thấy cô hý hoáy trên điện thoại của mình, càng thêm nghi ngờ, mặc dù cả người mệt mỏi nhưng tay vẫn rất nhanh, cô không đề phòng, bị anh giơ tay cướp mất điện thoại.
“Ấy!” Cô kêu thất thanh, “Anh trả em!” Liền cướp điện thoại trong tay anh.
Chỉ là những thứ “nhìn thấy là giật mình” như thế lại đầy màn hình, anh liếc mắt qua đã thấy, để mặc cô cướp lại điện thoại, giữa chân mày đều là ý cười, “Muốn xóa cũng đã muộn rồi.”
“Anh thật là…” Cô không còn gì để nói, “Sao lại nhìn chộm lời nói thầm của người ta?”
“Được.” Anh vui vẻ tiếp lời cô, “Lời nói thầm nói thầm cho anh nghe, thầm gọi một tiếng thử xem nào.”
“…” Đánh chết cô đi, bảo cô gọi anh là cục cưng với bảo bối trước mặt anh sao?
Dáng vẻ cô ngượng ngùng càng thêm mấy phần phong tình, lúc này anh có lòng nhưng không có sức, nhưng vẫn không nhịn được xao động, càng muốn trêu cô, “Gọi một tiếng đi, không phải em nói chỉ cần anh về thì em gọi bao nhiêu câu cũng được sao? Đổi ý nhanh vậy hả?”
Cô tiến đến trước mặt anh, gọi từng tiếng, “Thầy Ninh, học trưởng Ninh, Chí Khiêm…”
“Không cần mấy cái này, không có gì đặc sắc.” Sắc mặt anh ủ rũ, biểu thị bất mãn.
“Vậy gọi cục cưng với bảo bảo mới không đặc sắc ấy, gọi ai cũng có thể gọi như vậy! Học trưởng Ninh với thầy Ninh đối với em chỉ có một mình anh thôi!” Cô ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt năn nỉ nhìn anh, bảo cô gọi như vậy quả thực rất khó xử…
Sắc mặt anh lập tức khó coi, “Đối với em còn ai là cục cưng với bảo bảo nữa?”
“…” Nhất thời lỡ miệng thôi mà lại bị anh bắt được, không biết rốt cuộc anh có phải người bị đói mấy ngày trong sa mạc vừa được cứu ra không vậy? Đầu óc có thể tỉnh táo thế? Suy nghĩ của cô xoay chuyển, “Cái đó…Có mà, Ninh Tưởng không phải sao?”
Vừa may lúc này Ninh Tưởng lại gõ cửa.
Vốn dĩ cửa chỉ khép hờ, bên trong nói gì người ngoài đều có thể nghe rõ, Ninh Tưởng cũng nghe thấy lời của bố mẹ, huống chi còn nhắc tới tên mình, sao không mẫn cảm được?
Sau khi được mẹ cho phép đi vào, cậu cười hì hì hỏi, “Mẹ, Tưởng Tưởng là cái gì ạ?”
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy đây là cứu tinh tới rồi, vội vàng ôm Ninh Tưởng vào lòng, hôn lên mặt cậu, “Tưởng Tưởng là cục cưng và bảo bảo của mẹ!”
Ninh Tưởng vừa nghe vậy, cười híp cả mắt, vui vẻ không chịu được.
Nhưng mà một ông bố nào đó lại xị mặt, kỳ quặc tới nỗi không cần mặt mũi nữa.
Ninh Tưởng quan tâm bố, từ lần trước tạm biệt bố đến giờ vẫn chưa được nói chuyện với bố, cậu luôn lô lắng cho nên mới vào.
Lập tức dùng bàn tay nhỏ mập mạp ôm lấy tay bố, nhẹ nhàng thổi cho anh cánh tay đang truyền dịch, “Bố ơi, bố đau không?”
Con trai thân mật như vậy, trong lòng anh cũng rất dễ chịu, ngại ngùng vì ăn dấm của con trai, sau khi đi dạo một lòng giữa sống chết, gặp lại con trai trong lòng cũng vô cùng cảm khái, càng thêm thương yêu, “Bố không đau.”
Ninh Tưởng liền cười, lúc cười lên khuôn mặt mập có nhiều nếp thịt, khiến người ta không nhịn được mà muốn giơ tay nhào nặn, “Nhưng bố nói chuyện có phải đang khó chịu không ạ?” Cậu cũng nghe ra giọng nói khàn khàn của Ninh Chí Khiêm.
Ninh Chí Khiêm không nhịn được nhào nặn khuôn mặt mềm mại của cậu, “Vẫn ổn, không khó chịu lắm, có điều bố muốn thương lượng với con một chuyện.”
“Chuyện gì ạ? Bố nói đi.” Ninh Tưởng thích nhất bố thương lượng chuyện với cậu, chỉ có người lớn mới có thể thương lượng với bố thôi.
Dáng vẻ Ninh Chí Khiêm như có điều suy nghĩ, “Con trai, cục cưng, bảo bối, bé ngoan, bảo bảo của mẹ, trong mấy cách gọi này, con chỉ có thể chọn một cái.”
“Vì sao thế ạ?” Ninh Tưởng không tình nguyện, cậu muốn tất cả!
Ánh mắt Ninh Chí Khiêm thoạt nhìn vô cùng công bằng nghiêm minh, “Bởi vì…sau này còn có em trai em gái nữa, phải để dành cho em.”
Ninh Tưởng giơ ngón tay tính toán một chút, hơi nhíu máy, “Vậy cho em trai một cái, cho em gái một cái, còn thừa một cái….”
May là da mặt Ninh Chí Khiêm dày vừa phải, cũng không tiện nói cái thừa lại thuộc về anh với con trai, lập tức giở giọng của một ông bố, không cho bàn bạc, “Bố nói con chỉ có thể một cái thì chỉ có thể một cái! Con chọn đi, cho con chọn trước!”
Giọng điệu này rõ ràng là điệu bộ cho con chọn trước con còn được lợi….
Ninh Tưởng luôn nghe lời bố, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là được chọn, nghĩ tới nghĩ lui, giằng xé cả nửa ngày,”Vậy…vậy con chọn bảo bối đi.”
Cậu tủi thân, cảm thấy luyến tiếc những cách gọi khác, nhìn Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh ôm lấy cậu, rất xem thường, “Đừng để ý đến bố con, tất cả đều là của con, cục cưng bảo bảo bé ngoan bảo bối đều là con.”
Nhưng Ninh Tưởng vẫn lo lắng, cậu không phải một bạn nhỏ ích kỷ, cậu phải để dành cho em trai em gái, “Vẫn phải chia cho em trai với em gái nữa ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.