Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 14
Nhất Nhân Lộ Quá
16/09/2020
Phương Việt và Ngô Giang thấy số thang máy nhảy đến 27, cho rằng cô gái hẳn là đã về đến nhà, liền xoay người
xuống lầu. Nhưng cửa khu chung cư hiện giờ vẫn bị zombie vây, không thể
đi ra ngoài, đi xung quanh, rốt cuộc phát hiện ở tầng 2 một hộ gia đình
cửa mở ra, bên trong không có một bóng người.
Bọn họ tính đỉnh đi ra ngoài từ cửa sổ. Tầng hai ước chừng năm mét, không tính cao, nhưng nếu không cẩn thận nhảy ngã gãy xương thì thật còn thảm hại hơn. Nhưng hiện nay hai người chỉ có thể đi con đường này, chỉ có thể mạo hiểm thử xem.
Bọn họ tìm đống chăn bông của gia đình này ra, ném ra ngoài cửa sổ. Phương Việt nhảy trước, nhảy xuống nơi đã đặt sẵn trọng tâm, lăn một vòng, phủi bụi, bình yên vô sự.
Ngô Giang thì không may mắn như vậy. Tuy rằng cậu cũng muốn nhảy 'kiểu đẹp trai' như Phương ca, nhưng thân thể bay lên không trong nháy mắt vẫn theo bản năng câu eo lưng còng, kết quả mông chấm đất, đau đến nhếch miệng cả miênhj. Nếu không phải phía dưới có mấy tầng chăn bông thật dày, khả năng đã nứt xương, nhưng may mà cũng không chịu đại thương gì.
Hai người cũng không chủ động trêu chọc zombie, và cái tên ngu ngốc ném hỏng xe kia đã vào phòng, tăng nhanh bước chân để gã kia không phát hiện, chạy về phía xe.
Thấy hai người gần như lông tóc vô thương trở về, Tiền Giai Hảo cũng có chút kinh ngạc. Cô ở bên ngoài khu cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh rất lớn, còn nghĩ rằng hai người dù có trốn được cũng nhất định có vết thương. Nhưng cô rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.
Phương Việt ngồi trên ghế điều khiển, lái xe rời khỏi cái nơi thị phi kia. Bọn họ còn có một nơi cần đến —— nhà Ngô Giang. Nói thực ra lần này vô cùng mạo hiểm, tình thế không lạc quan. Nếu mỗi một khu dân cư đều có một tên ngốc như vậy, có bao nhiêu cái mạng cũng không ngại là nhiều.
"Lần này giữ mình, tận lực đừng làm cho người ở đây thấy."
Ngô Giang gật gật đầu, do dự trong chốc lát, nói: "Phương ca, lần này một mình em đi thôi."
Phương Việt mắt cũng không thèm chớp: "Tới rồi lại nói."
Ngồi ở hàng sau, Tiền Giai Hảo trợn trắng mắt. Những người này đi chịu chết đúng hay không, người nhà không tiếp điện thoại, không phải đã chết thì chính là không có di động, nhưng thế nào cũng không có khả năng còn ở nhà làm gì, loại chuyện này còn cần đi xác nhận sao. Cô không muốn hai người mạo hiểm, bởi vì bản thân còn cần bọn họ bảo vệ, nếu như hai người đều chết, một mình cô căn bản không thể bảo vệ tánh mạng.
Nhưng Tiền Giai Hảo biết, hai người này, một người ngay thẳng như cây căn bản khuyên không động, một người khác lại xúc động trọng cảm tình huynh đệ —— có lẽ là do xem nhiều phim yakuza rồi. Tóm lại dù cô có kiến nghị cũng sẽ không có bất luận hiệu quả gì.
Bọn họ tính đỉnh đi ra ngoài từ cửa sổ. Tầng hai ước chừng năm mét, không tính cao, nhưng nếu không cẩn thận nhảy ngã gãy xương thì thật còn thảm hại hơn. Nhưng hiện nay hai người chỉ có thể đi con đường này, chỉ có thể mạo hiểm thử xem.
Bọn họ tìm đống chăn bông của gia đình này ra, ném ra ngoài cửa sổ. Phương Việt nhảy trước, nhảy xuống nơi đã đặt sẵn trọng tâm, lăn một vòng, phủi bụi, bình yên vô sự.
Ngô Giang thì không may mắn như vậy. Tuy rằng cậu cũng muốn nhảy 'kiểu đẹp trai' như Phương ca, nhưng thân thể bay lên không trong nháy mắt vẫn theo bản năng câu eo lưng còng, kết quả mông chấm đất, đau đến nhếch miệng cả miênhj. Nếu không phải phía dưới có mấy tầng chăn bông thật dày, khả năng đã nứt xương, nhưng may mà cũng không chịu đại thương gì.
Hai người cũng không chủ động trêu chọc zombie, và cái tên ngu ngốc ném hỏng xe kia đã vào phòng, tăng nhanh bước chân để gã kia không phát hiện, chạy về phía xe.
Thấy hai người gần như lông tóc vô thương trở về, Tiền Giai Hảo cũng có chút kinh ngạc. Cô ở bên ngoài khu cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh rất lớn, còn nghĩ rằng hai người dù có trốn được cũng nhất định có vết thương. Nhưng cô rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.
Phương Việt ngồi trên ghế điều khiển, lái xe rời khỏi cái nơi thị phi kia. Bọn họ còn có một nơi cần đến —— nhà Ngô Giang. Nói thực ra lần này vô cùng mạo hiểm, tình thế không lạc quan. Nếu mỗi một khu dân cư đều có một tên ngốc như vậy, có bao nhiêu cái mạng cũng không ngại là nhiều.
"Lần này giữ mình, tận lực đừng làm cho người ở đây thấy."
Ngô Giang gật gật đầu, do dự trong chốc lát, nói: "Phương ca, lần này một mình em đi thôi."
Phương Việt mắt cũng không thèm chớp: "Tới rồi lại nói."
Ngồi ở hàng sau, Tiền Giai Hảo trợn trắng mắt. Những người này đi chịu chết đúng hay không, người nhà không tiếp điện thoại, không phải đã chết thì chính là không có di động, nhưng thế nào cũng không có khả năng còn ở nhà làm gì, loại chuyện này còn cần đi xác nhận sao. Cô không muốn hai người mạo hiểm, bởi vì bản thân còn cần bọn họ bảo vệ, nếu như hai người đều chết, một mình cô căn bản không thể bảo vệ tánh mạng.
Nhưng Tiền Giai Hảo biết, hai người này, một người ngay thẳng như cây căn bản khuyên không động, một người khác lại xúc động trọng cảm tình huynh đệ —— có lẽ là do xem nhiều phim yakuza rồi. Tóm lại dù cô có kiến nghị cũng sẽ không có bất luận hiệu quả gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.