Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 20
Nhất Nhân Lộ Quá
16/09/2020
Tên đầu gà trống đứng ở cửa trực tiếp bị nghiền
qua, nhưng kỳ quái chính là gã không hề hét lên một tiếng, chỉ quỳ rạp
trên mặt đất.
"Con mẹ nó mày là ai!?" Long ca đánh đòn phủ đầu hỏi.
Người tới chỉ cao hơn m70, người mặc mũ choàng rộng thùng thình hợp với chiếc quần màu đen, trên đầu đội mũ màu đen, không rõ mặt. Đối phương vẫn chưa trả lời Long ca, ngược lại chú ý đến tên đầu gà trống trước mặt, ngay sau đó nổ máy về phía trước, đi thẳng qua hạ thân của tên lưu manh đó. Cho dù thân thể bị chiếc xe nặng mấy trăm kg kẹp qua quá, đầu gà trống vẫn không hề có cảm giác như cũ, chân gã bị cân qua, xương cốt vặn thành hình dạng kỳ quái.
Tên côn đồ lầm bầm lầu bầu: "Thật là kì quái...... Ô...... Vì sao không đau." Mặt vặn lên vặn xuống, sau đó như không cảm xúc.
Long ca tuy không để bụng tánh mạng thủ hạ, nhưng cũng không phải dễ dàng để người khác tùy tiện gay khó dễ mình, đang muốn mắng, liền thấy người xa lạ kia móc bật lửa ra, bậc lửa, ném thẳng lên trên người đầu gà trống.
Theo lý thuyết thì thân người không dễ bén lửa, nhưng không biết vì sao, ngọn lửa vừa tiếp xúc đến da của tên côn đồ, chẳng khác gì chạm vào xăng dầu, đột nhiên khuếch tán, lửa cháy ngày một lớn hơn.
Đầu gà trống rốt cuộc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thống khổ lăn lộn vặn vẹo thân hình trên mặt đất. Một tên đàn em thấy anh em của mình bị tra tấn như vậy, lập tức giận dữ, giơ súng lên không chút do dự nhấn cò súng.
"Pằng" một tiếng, viên đạn bắn ra, tiện đà đã xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— người thần bí kia đột nhiên biến mất không thấy!
Tên đàn em kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, liền cảm thấy cổ chợt lạnh. Yết hầu bị cắt vỡ, nhưng chủ là chảy ra một chút máu. Gã chỉ cảm thấy nơi đó có gió thổi vào, lại rốt cuộc nói không nên lời, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của đầu gà trống càng lúc càng nhỏ, thân thể không còn nhúc nhích, mà ngay sau đó, ngọn lửa truyền đến âm thanh "Lộc cộc lộc cộc". Thân thể của gã như trái bóng xẹp dần được thêm khí, càng ngày càng lớn, cháy đen toàn bộ, "Bang" mà tiếng, bên những con sâu đen tất tất tác tác chui ra trùng trùng. Đại bộ phận tiếp xúc ngọn lửa kia một khắc liền thiêu đốt hầu như không còn, số ít chỉ vọt ra, nhanh nhẹn bò đến chỗ người thần bí. Người nọ cũng không thèm nhìn, một chân dẫm chết.
Thân thể Tiền Giai Hảo co thành một rúm, đôi tay che miệng run bần bật. Cô ta ngồi dưới đất, bởi vậy rõ ràng thấy thân thể tên côn đồ biến dị như thế nào. Cô ta không dám nhìn thẳng, nhắm mắt trốn tránh hiện thực.
Những vật xung quanh đầu gà trống không dễ bén lửa, cho nên tuy rằng lửa vẫn còn, nhưng cũng có xu thế dần dần giảm nhỏ, xem như bất hạnh trong vạn hạnh.
"Con mẹ nó mày là ai!?" Long ca đánh đòn phủ đầu hỏi.
Người tới chỉ cao hơn m70, người mặc mũ choàng rộng thùng thình hợp với chiếc quần màu đen, trên đầu đội mũ màu đen, không rõ mặt. Đối phương vẫn chưa trả lời Long ca, ngược lại chú ý đến tên đầu gà trống trước mặt, ngay sau đó nổ máy về phía trước, đi thẳng qua hạ thân của tên lưu manh đó. Cho dù thân thể bị chiếc xe nặng mấy trăm kg kẹp qua quá, đầu gà trống vẫn không hề có cảm giác như cũ, chân gã bị cân qua, xương cốt vặn thành hình dạng kỳ quái.
Tên côn đồ lầm bầm lầu bầu: "Thật là kì quái...... Ô...... Vì sao không đau." Mặt vặn lên vặn xuống, sau đó như không cảm xúc.
Long ca tuy không để bụng tánh mạng thủ hạ, nhưng cũng không phải dễ dàng để người khác tùy tiện gay khó dễ mình, đang muốn mắng, liền thấy người xa lạ kia móc bật lửa ra, bậc lửa, ném thẳng lên trên người đầu gà trống.
Theo lý thuyết thì thân người không dễ bén lửa, nhưng không biết vì sao, ngọn lửa vừa tiếp xúc đến da của tên côn đồ, chẳng khác gì chạm vào xăng dầu, đột nhiên khuếch tán, lửa cháy ngày một lớn hơn.
Đầu gà trống rốt cuộc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thống khổ lăn lộn vặn vẹo thân hình trên mặt đất. Một tên đàn em thấy anh em của mình bị tra tấn như vậy, lập tức giận dữ, giơ súng lên không chút do dự nhấn cò súng.
"Pằng" một tiếng, viên đạn bắn ra, tiện đà đã xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— người thần bí kia đột nhiên biến mất không thấy!
Tên đàn em kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, liền cảm thấy cổ chợt lạnh. Yết hầu bị cắt vỡ, nhưng chủ là chảy ra một chút máu. Gã chỉ cảm thấy nơi đó có gió thổi vào, lại rốt cuộc nói không nên lời, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của đầu gà trống càng lúc càng nhỏ, thân thể không còn nhúc nhích, mà ngay sau đó, ngọn lửa truyền đến âm thanh "Lộc cộc lộc cộc". Thân thể của gã như trái bóng xẹp dần được thêm khí, càng ngày càng lớn, cháy đen toàn bộ, "Bang" mà tiếng, bên những con sâu đen tất tất tác tác chui ra trùng trùng. Đại bộ phận tiếp xúc ngọn lửa kia một khắc liền thiêu đốt hầu như không còn, số ít chỉ vọt ra, nhanh nhẹn bò đến chỗ người thần bí. Người nọ cũng không thèm nhìn, một chân dẫm chết.
Thân thể Tiền Giai Hảo co thành một rúm, đôi tay che miệng run bần bật. Cô ta ngồi dưới đất, bởi vậy rõ ràng thấy thân thể tên côn đồ biến dị như thế nào. Cô ta không dám nhìn thẳng, nhắm mắt trốn tránh hiện thực.
Những vật xung quanh đầu gà trống không dễ bén lửa, cho nên tuy rằng lửa vẫn còn, nhưng cũng có xu thế dần dần giảm nhỏ, xem như bất hạnh trong vạn hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.