Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 5
Nhất Nhân Lộ Quá
16/09/2020
Quý Tư?
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Phương Việt trong chốc lát mới phản ứng lại được, mới ý thức được là cái tên đản đản xui xẻo kia, không khỏi líu lưỡi: "Không có cách nào, lại không biết ở đâu. Hơn nữa bị bắt lâu như vậy, sợ rằng không giữ được mạng rồi."
Nghe vậy, vành mắt Ngô Giang có chút hồng, rầu rĩ mà "À" một tiếng. Trong lòng Phương Việt hụt hẫng, đối với mình mà nói, tiểu tử kia dù sao cũng chỉ là người xa lạ mới gặp và nói chuyện vài câu. Nhưng đối Ngô Giang mà nói, nhất định là một người bạn rất quan trọng. Rốt cuộc dưới loại tình hình nguy hiểm như vậy thì nên cùng nhau hành động.
"Xin lỗi, anh đã nói rồi." Phương Việt cảm thấy mình hẳn là uyển chuyển một chút.
"Không có việc gì, lại không phải do Phương ca sai. Những con quái vật......" Cậu ta không nói nữa.
Chờ trở lại gian hành lang kia, đã không có người sống. Những thi thể vẫn treo ở nơi đó như cũ, chưa từng di động. Xác nhận không phát hiện thi thể mới, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên cảnh giác bốn phía, một bên xuống lầu. Có thể là đã đuổi theo đám học sinh tứ tán ở khắp nơi, chờ cho hai người tới tầng 1, thế nhưng không có một con quái vật nào bay qua. Toàn bộ khu dạy học đã không còn hơi thở sinh mệnh, khắp nơi đều là vết máu loang lổ. Ngôi trường Đại học bị phủ trong một không khí quỷ mị.
Phương Việt cùng Ngô Giang lướt qua số thi thể chất đầy thang lầu, trong lòng đều không khỏi nhẹ nhàng một ít, dẩy nhanh tốc độ hướng bãi đỗ xe. Tuy rằng hiện tại trên tay không có chìa khóa, nhưng vận khí tốt nói nói không chừng có thể gặp được mấy cái xe có người. Nếu thật sự không có, hoặc có chiếc xe kiểu cũ một chút, còn có thể trộm xe.
Đằng sau khu dạy học hợp với sân thể dục, sân thể dục bị vòng bảo hộ vây quanh, ngày thường chỉ mở một bên cửa. Muốn vào bãi đỗ xe, hai người cần phải vòng qua nơi này. Có lẽ thời điểm chạy trốn hoảng không chọn đường, có người thoán vào sân thể dục lại không có thể tìm được cửa ra, cuối cùng bị nhốt chết ở bên trong. Tuy rằng thật vất vả mới từ trong khu dạy học chạy ra, nhưng tình hình bên ngoài cũng không lạc quan gì. Sân rộng, rất khó trốn tránh, đối với tốc độ cực nhanh của quái vật thì chiếm không được bao nhiêu ưu thế.
Một đường chạy xuống, nhìn chung quanh, xác chết khắp nơi, Phương Việt chỉ cảm thấy một loại cảm giác không khoẻ, nhưng anh cũng nói không rõ đến tột cùng là cái gì, chỉ cảm thấy thân mình có chút kỳ quái. Nghĩ như vậy, lực chú ý cũng không tự chủ được đưa mắt nhìn đến những thân thể ngã ven đường. Đó là những ái xác đáng thương không có đầu, hạ thân không hoàn chỉnh. Xem ra quái vật trừ phi gặp phải tình hình đặc thù, đều là một ngoạm gặm rơi đầu là xong việc, như vậy cũng đỡ phải chịu nhiều thống khổ.
Nhưng, cảm giác cổ không khoẻ đến tột cùng là vì sao.
Lúc này, đỉnh đầu hai người đột nhiên có một trận gió xẹt qua. Phương Việt phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một đạo hắc ảnh chính kéo một người nhảy qua vòng bảo hộ vào sân thể dục, chạy vào trong.
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Phương Việt trong chốc lát mới phản ứng lại được, mới ý thức được là cái tên đản đản xui xẻo kia, không khỏi líu lưỡi: "Không có cách nào, lại không biết ở đâu. Hơn nữa bị bắt lâu như vậy, sợ rằng không giữ được mạng rồi."
Nghe vậy, vành mắt Ngô Giang có chút hồng, rầu rĩ mà "À" một tiếng. Trong lòng Phương Việt hụt hẫng, đối với mình mà nói, tiểu tử kia dù sao cũng chỉ là người xa lạ mới gặp và nói chuyện vài câu. Nhưng đối Ngô Giang mà nói, nhất định là một người bạn rất quan trọng. Rốt cuộc dưới loại tình hình nguy hiểm như vậy thì nên cùng nhau hành động.
"Xin lỗi, anh đã nói rồi." Phương Việt cảm thấy mình hẳn là uyển chuyển một chút.
"Không có việc gì, lại không phải do Phương ca sai. Những con quái vật......" Cậu ta không nói nữa.
Chờ trở lại gian hành lang kia, đã không có người sống. Những thi thể vẫn treo ở nơi đó như cũ, chưa từng di động. Xác nhận không phát hiện thi thể mới, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên cảnh giác bốn phía, một bên xuống lầu. Có thể là đã đuổi theo đám học sinh tứ tán ở khắp nơi, chờ cho hai người tới tầng 1, thế nhưng không có một con quái vật nào bay qua. Toàn bộ khu dạy học đã không còn hơi thở sinh mệnh, khắp nơi đều là vết máu loang lổ. Ngôi trường Đại học bị phủ trong một không khí quỷ mị.
Phương Việt cùng Ngô Giang lướt qua số thi thể chất đầy thang lầu, trong lòng đều không khỏi nhẹ nhàng một ít, dẩy nhanh tốc độ hướng bãi đỗ xe. Tuy rằng hiện tại trên tay không có chìa khóa, nhưng vận khí tốt nói nói không chừng có thể gặp được mấy cái xe có người. Nếu thật sự không có, hoặc có chiếc xe kiểu cũ một chút, còn có thể trộm xe.
Đằng sau khu dạy học hợp với sân thể dục, sân thể dục bị vòng bảo hộ vây quanh, ngày thường chỉ mở một bên cửa. Muốn vào bãi đỗ xe, hai người cần phải vòng qua nơi này. Có lẽ thời điểm chạy trốn hoảng không chọn đường, có người thoán vào sân thể dục lại không có thể tìm được cửa ra, cuối cùng bị nhốt chết ở bên trong. Tuy rằng thật vất vả mới từ trong khu dạy học chạy ra, nhưng tình hình bên ngoài cũng không lạc quan gì. Sân rộng, rất khó trốn tránh, đối với tốc độ cực nhanh của quái vật thì chiếm không được bao nhiêu ưu thế.
Một đường chạy xuống, nhìn chung quanh, xác chết khắp nơi, Phương Việt chỉ cảm thấy một loại cảm giác không khoẻ, nhưng anh cũng nói không rõ đến tột cùng là cái gì, chỉ cảm thấy thân mình có chút kỳ quái. Nghĩ như vậy, lực chú ý cũng không tự chủ được đưa mắt nhìn đến những thân thể ngã ven đường. Đó là những ái xác đáng thương không có đầu, hạ thân không hoàn chỉnh. Xem ra quái vật trừ phi gặp phải tình hình đặc thù, đều là một ngoạm gặm rơi đầu là xong việc, như vậy cũng đỡ phải chịu nhiều thống khổ.
Nhưng, cảm giác cổ không khoẻ đến tột cùng là vì sao.
Lúc này, đỉnh đầu hai người đột nhiên có một trận gió xẹt qua. Phương Việt phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một đạo hắc ảnh chính kéo một người nhảy qua vòng bảo hộ vào sân thể dục, chạy vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.