Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 8
Nhất Nhân Lộ Quá
16/09/2020
Phương Việt không hiểu, cẩn thận đánh giá mặt cô ta một phen: Hai con mắt một cái mũi một cái miệng, đầu cũng không có
thêm một cái động máu nào. Không khỏi mở miệng nói: "Rất bình thường."
"Bình thường? Anh thấy thế sao!" Tiền Giai Hảo tiếp tục chĩa khuôn mặt đến, hai khuôn mặt càng ngày càng gần, Phương Việt cảm giác đều sắp thành gà chọi mắt.
Anh đúng lúc đè lại đầu cô ả, đẩy ra, lặp lại một lần: "Rất bình thường."
Tiền Giai Hảo: "Không bình thường! Khuôn mặt tôi trang điểm tinh xảo như thế sao có thể biến thành bộ mặt quỷ này!"
Phương Việt liếc mắt nhìn mặt cô ta một cái, cô ta bây giờ đúng là không dễ nhìn lắm. Có thể là bởi vì phấn trang đánh quá nhiều, bị quái vật bắt được thì lại khóc lại nháo, làm cho phấn trên mặt thâm thâm thiển thiển, đen đen trắng trắng, vô cùng xuất sắc. Nhưng có là gì, mạng sống giữ được là đủ rồi, còn có tâm tư suy xét trang điểm có đẹp không.
Phương Việt không kiên nhẫn: "Cô vì việc nhỏ ấy mà thét chói tai? Tôi còn tưởng rằng quái vật tới." Anh không để ý tới, trực tiếp quay người trở về phòng.
Ngô Giang còn ở kia an ủi: "Không có việc gì đâu, cô trang điểm cũng đẹp rồi."
Ừm, là trợn tròn mắt nói dối.
Tiền Giai Hảo tuy rằng vẫn buồn, nhưng tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt hơn chút. Phương Việt lại ném xuống một câu: "Mặc kệ đẹp hay xấu, lúc ở phòng học cô cũng như thế rồi. Dù sao cũng đã nhiều người thấy, bây giờ nháo cũng vô dụng."
Mặc kệ Tiền Giai Hảo muốn hộc máu đến mức nào, Ngô Giang và Phương Việt ra khỏi phòng rửa mặt. Ngô Giang oán trách Phương Việt một câu: "Con gái là muốn dựa dẫm, anh không thể nói mấy câu nói như vậy."
Phương Việt làm bộ không nghe thấy.
Hai người trở về ký túc xá, Phương Việt gọi điện thoại cho cha mẹ. Hai vị phụ mẫu khó có được 1 lần nhận được điện thoại do con trai chủ động gọi tới, vô cùng cao hứng, dông dài hồi lâu. Phương Việt ân ân a a mà đáp lại, đại khái cũng biết cha mẹ bên kia chưa xảy ra chuyện, lo lắng cũng coi như buông một ít.
Nhà Phương Việt ở nông thôn, ngày thường người không nhiều lắm. Phương tiện giao thông tuy rằng không thông lắm, nhưng hiện tại nơi ấy lại là nơi tương đối an toàn. Anh sợ cha mẹ lo lắng, không nói về chuyện quái vật, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị nhiều thức ăn để trong nhà, khoảng thời gian này cũng đừng ra khỏi cửa, cửa sổ đóng kín, còn mình lập tức trở về.
Mẹ ở bên kia cười: "Lớn rồi, còn biết dặn dò này đó." Lại hỏi, "Trường học các con cho nghỉ? Sao bây giờ lại trở về."
Phương Việt tùy tiện biện một lý do lừa gạt cho qua, cuối cùng treo điện thoại, lại lấy điện thoại nhường cho Ngô Giang, để cậu gọi. Ngô Giang nói nhà không có việc gì, tựa hồ vẫn có dũng khí tin tưởng. Nhưng dù gọi thế nào cung chỉ truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng.
"Bình thường? Anh thấy thế sao!" Tiền Giai Hảo tiếp tục chĩa khuôn mặt đến, hai khuôn mặt càng ngày càng gần, Phương Việt cảm giác đều sắp thành gà chọi mắt.
Anh đúng lúc đè lại đầu cô ả, đẩy ra, lặp lại một lần: "Rất bình thường."
Tiền Giai Hảo: "Không bình thường! Khuôn mặt tôi trang điểm tinh xảo như thế sao có thể biến thành bộ mặt quỷ này!"
Phương Việt liếc mắt nhìn mặt cô ta một cái, cô ta bây giờ đúng là không dễ nhìn lắm. Có thể là bởi vì phấn trang đánh quá nhiều, bị quái vật bắt được thì lại khóc lại nháo, làm cho phấn trên mặt thâm thâm thiển thiển, đen đen trắng trắng, vô cùng xuất sắc. Nhưng có là gì, mạng sống giữ được là đủ rồi, còn có tâm tư suy xét trang điểm có đẹp không.
Phương Việt không kiên nhẫn: "Cô vì việc nhỏ ấy mà thét chói tai? Tôi còn tưởng rằng quái vật tới." Anh không để ý tới, trực tiếp quay người trở về phòng.
Ngô Giang còn ở kia an ủi: "Không có việc gì đâu, cô trang điểm cũng đẹp rồi."
Ừm, là trợn tròn mắt nói dối.
Tiền Giai Hảo tuy rằng vẫn buồn, nhưng tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt hơn chút. Phương Việt lại ném xuống một câu: "Mặc kệ đẹp hay xấu, lúc ở phòng học cô cũng như thế rồi. Dù sao cũng đã nhiều người thấy, bây giờ nháo cũng vô dụng."
Mặc kệ Tiền Giai Hảo muốn hộc máu đến mức nào, Ngô Giang và Phương Việt ra khỏi phòng rửa mặt. Ngô Giang oán trách Phương Việt một câu: "Con gái là muốn dựa dẫm, anh không thể nói mấy câu nói như vậy."
Phương Việt làm bộ không nghe thấy.
Hai người trở về ký túc xá, Phương Việt gọi điện thoại cho cha mẹ. Hai vị phụ mẫu khó có được 1 lần nhận được điện thoại do con trai chủ động gọi tới, vô cùng cao hứng, dông dài hồi lâu. Phương Việt ân ân a a mà đáp lại, đại khái cũng biết cha mẹ bên kia chưa xảy ra chuyện, lo lắng cũng coi như buông một ít.
Nhà Phương Việt ở nông thôn, ngày thường người không nhiều lắm. Phương tiện giao thông tuy rằng không thông lắm, nhưng hiện tại nơi ấy lại là nơi tương đối an toàn. Anh sợ cha mẹ lo lắng, không nói về chuyện quái vật, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị nhiều thức ăn để trong nhà, khoảng thời gian này cũng đừng ra khỏi cửa, cửa sổ đóng kín, còn mình lập tức trở về.
Mẹ ở bên kia cười: "Lớn rồi, còn biết dặn dò này đó." Lại hỏi, "Trường học các con cho nghỉ? Sao bây giờ lại trở về."
Phương Việt tùy tiện biện một lý do lừa gạt cho qua, cuối cùng treo điện thoại, lại lấy điện thoại nhường cho Ngô Giang, để cậu gọi. Ngô Giang nói nhà không có việc gì, tựa hồ vẫn có dũng khí tin tưởng. Nhưng dù gọi thế nào cung chỉ truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.