Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 46: Viên kẹo thứ bốn mươi sáu

Tô Cảnh Nhàn

14/09/2020

Buổi chiều qua ba rưỡi, bầu trở trở nên âm u, tầng mây rất dày. Hai người tắt đèn phòng chiếu phim, chen chúc trên một cái sô pha để xem phim. Từ Lạc Dương còn chuẩn bị cả nước và đồ ăn vặt, vô cùng đầy đủ.

Nhưng xem chưa được bao lâu, Từ Lạc Dương đã bắt đầu thất thần, một lát sau lại không nhịn được mà nhìn trộm Thích Trường An.

“Lạc Dương?”

Nhìn trộm bị phát hiện, nên lá gan Từ Lạc Dương càng lúc càng lớn, cứ trắng trợn mà nhìn tiếp. Cậu dùng ngón tay khẽ chọc đầu gối Thích Trường An: “Em không xem phim là có lý do, bởi vì Trường An đẹp hơn phim nhiều.”

Nói xong, động tác trên tay cậu dần chậm lại, giọng nói lại trở nên hơi do dự: “Thật ra… cho đến giờ em vẫn cảm thấy không chân thật.”

Lòng bàn tay Thích Trường An nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không chân thật ư?” Giống như là đang dỗ dành cậu nói ra ý nghĩ chân thật nhất của mình.

“Ừm, đúng là không chân thật. Rõ ràng từ sáng nay cho đến bây giờ, mới chưa được mười hai tiếng, nhưng em lại có loại cảm giác,” Từ Lạc Dương dừng lại, cố gắng miêu tả: “Có loại cảm giác đã ở bên anh rất nhiều, rất nhiều năm rồi!”

Tìm được phương hướng, Từ Lạc Dương miêu tả cụ thể hơn một chút: “Giống như là ở trong mắt em, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của anh, cũng có thể tách ra, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, vậy nên mỗi một giây đều trôi qua rất chậm.”

Hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này, Thích Trường An giơ tay nắm chặt lấy tay Từ Lạc Dương, mười ngón đan vào nhau, tiếp đó hỏi cậu: “Giờ đã cảm thấy chân thật được chút nào chưa?” Nhiệt độ từ nơi tiếp xúc với nhau bắt đầu thẩm thấu, truyền dẫn, chẳng chút ngăn trở.

“Rất chân thật!” Từ Lạc Dương chợt ngả lên sô pha cười ra tiếng, cậu hơi mở ngón tay ra, mặt mày hớn hở: “Thích tiên sinh, chúc mừng tụi mình, hoàn hảo đạt được thành tựu lần đầu tiên chính thức nắm tay nhau!”

Nói xong, cậu lắc lắc tay hai người đang nắm lấy nhau, rồi lại hơi ngạc nhiên nói: “Trường An, anh có nhận ra đây hóa ra lại là lần đầu tiên tụi mình chính thức nắm tay nhau không!”

“Ừm, đúng là lần đầu tiên.”

“Rõ ràng tụi mình cũng đã hôn nhau rồi, vậy mà giờ mới nắm tay nhau lần đầu tiên, trình tự có phải… hơi sai sai không?”

Hai người đều là tay mơ trong chuyện yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm để làm theo, thế là bắt đầu nghiêm túc thảo luận.

Thích Trường An tuân theo thái độ nghiên cứu học thuật nói: “Vậy Lạc Dương, em nghĩ tụi mình thiếu mất quá trình nào?”

Từ Lạc Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Em nghĩ… có lẽ là tụi mình ở bên nhau quá nhanh, vậy nên thiếu mất mấy cái đoạn ‘anh theo đuổi em em theo đuổi anh’ hay chiếu đi chiếu lại trong phim thanh xuân vườn trường ha?” Nói xong, cậu suy nghĩ mấy giây, rồi lại phủ định: “Không đúng không đúng, em theo đuổi anh rồi, ở fanmeeting lúc trước của em, em đã hát câu ‘chờ mong mỗi một ngày, mở mắt ra, nhìn thấy anh và em cùng ngủ trên một chiếc giường’ cho anh nghe đủ 20 lần rồi!”

Nhớ tới bóng dáng đứng dưới ánh đèn sân khấu cực kỳ chói mắt, Thích Trường An ngâm nga lại câu hát đó: “Hát như vậy hả?”

“Gần giống vậy, cơ mà anh hát sai một âm rồi.” Từ Lạc Dương tự hát lại một lần, sau đó uốn nắn: “Chữ ‘mở’ trong đoạn ‘mở mắt ra’ không phải hát kiểu như anh đâu.”

Gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, Thích Trường An ngâm nga lại lần nữa, Từ Lạc Dương lần thứ hai kiên nhẫn sửa lại: “Chữ ‘mở’ anh hát đúng rồi, nhưng hai chữ đầu tiên lại bị sai mất rồi, anh hát cao quá rồi.” Chỉ ra chỗ sai xong, cậu làm mẫu hát lại lần nữa.

Lúc Thích Trường An ngâm nga lần thứ ba, nhận ra anh lại hát sai một âm, Từ Lạc Dương mới chợt phản ứng lại: “Em phát hiện ra rồi nhé! Anh thả thính em!”

Thích Trường An không thừa nhận: “Thầy Từ, anh vẫn chưa học được.”

“Chưa học được thầy Từ cũng không dạy nữa!” Từ Lạc Dương ngồi quỳ gối trên sô pha trợn tròn mắt, nhưng được mấy giây, cậu ngại cơ bắp ở mắt bị mệt, nên lại mềm oặt nằm ngửa trên đùi Thích Trường An: “Thích tiên sinh, anh có muốn nghe thầy Từ tâm sự không?”



“Tâm sự?” Ngón tay Thích Trường An khẽ gảy những lọn tóc nho nhỏ trên trán Từ Lạc Dương: “Rất muốn nghe.”

“Vậy em nói nha, anh không được cười nhạo em đâu đó!” Đợi Thích Trường An gật đầu, cậu mới xấu hổ nói: “Thật ra không dám giấu giếm, cho đến giờ nhìn thấy anh, em vẫn rất hồi hộp.”

Tay Thích Trường An dừng lại: “Hồi hộp? Vì sao?”

“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì em vẫn có loại ý nghĩ ‘Người tốt như vậy mà lại đồng ý hẹn hò với mình, ảnh có phải bị mù mắt không?’, với cả ‘Lúc ảnh hết mù có phải sẽ lập tức hối hận, rồi vội vàng chia tay không’ này nọ.”Từ Lạc Dương yếu ớt thở dài: “Đúng là yêu đương không phải chuyện dễ dàng gì, sẽ khiến người ta cảm thấy không chân thật, còn sẽ hồi hộp, rồi đủ loại cảm xúc lung ta lung tung nữa.”

Nghe hết nửa câu đầu, ánh mắt Thích Trường An rất sâu: “Lạc Dương, anh không tốt như em vẫn nghĩ đâu.” Thấy vẻ mặt ‘Em không chấp nhận bất cứ lời phản bác nào’ của Từ Lạc Dương, anh lại nói: “Nhưng anh cũng từng có ý nghĩ gần giống như em.”

“Anh cũng có á?” Từ Lạc Dương sau khi ngạc nhiên lại lập tức vui vẻ: “Tụi mình không hổ là Cổ Thành cp, tâm ý tương thông mức độ ăn ý là 100 điểm!”Nói xong, cậu giơ tay sờ sờ cằm Thích Trường An: “Trường An rất tốt rất tốt, ở trong mắt em anh là tốt nhất.”

Thích Trường An không lên tiếng, chỉ thoáng nghiêng đầu, môi chạm lên lòng bàn tay Từ Lạc Dương, ở trên đó ấn lên một nụ hôn.

Phát hiện bản thân mình bị một nụ hôn đơn giản khơi gợi đến mức giống như có một ngọn lửa đốt lên trong lòng, Từ Lạc Dương vội vã ngồi dậy, giấu mu bàn tay ra sau lưng, đánh trống lảng: “Để hoàn thiện quá trình hẹn hò, tụi mình có nên bù đắp lại cái đoạn ‘Lúc anh thích em thì em không thích anh, tới lúc anh không thích em nữa, em mới nhận ra rốt cục em yêu anh đến chừng nào’ không?”

Nói xong đề nghị này, Từ Lạc Dương chợt lĩnh ngộ được một trong những điểm tốt của diễn viên —— đó là có thể bù đắp quá trình yêu đương!

“Được, biên kịch Từ, em sắp xếp cảnh phim đi.”

Từ Lạc Dương không từ chối, mà rất nhanh đã nghĩ xong: “Như vậy nè, cảnh đầu tiên chúng ta sẽ diễn, anh tìm em tỏ tình, nhưng lúc đó em vẫn chưa thích anh, nên trực tiếp từ chối.”

“Được.” Thích Trường An gật đầu, còn giả vờ làm thư ký trường quay mà đánh bảng.

Từ Lạc Dương nhập diễn rất nhanh, cậu đứng trước mặt Thích Trường An, khuôn mặt đẹp đẽ hơi thiếu kiên nhẫn: “Anh tìm tui là muốn nói cái gì? Tui không có thời gian đâu, muốn nói gì thì nói nhanh đi.” Cậu còn rất cool mà bỏ thêm một câu: “Một phút như thế này, tui sẽ kiếm ít đi năm trăm triệu, thời gian của tui rất quý giá đó!”

Thích Trường An không bật cười, mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, ngẩng đầu khẽ nói: “Lạc Dương, anh muốn nói với em rằng, anh rất yêu em, muốn hỏi xem ý em thế nào.”

Tim hẫng mất một nhịp, Từ Lạc Dương thật vất vả mới giữ được hình tượng nhân vật, nhưng lời thoại rõ ràng đã yếu đi, khí tràng ngay lập tức bị Thích Trường An đang ngồi lấn át mất: “Anh chờ một chút, tui phải cẩn thận suy nghĩ đã.”

Cậu xoay người, đưa lưng về phía Thích Trường An, nhưng chưa được mười giây đã quay người lại: “Nhịn không được nữa rồi, em kiên trì được tám giây, đây là cực hạn rồi!” Nói xong, Từ Lạc Dương cúi đầu, rất nhanh mà đụng một cái lên môi Thích Trường An: “Ý nghĩ của anh cũng chính là ý nghĩ của em! Ở bên nhau ở bên nhau, không có lựa chọn thứ ba đâu!”

Thích Trường An bị vẻ mặt vội vàng của cậu chọc cười, anh kéo cậu ngồi lên đùi mình: “Thích anh vậy luôn hả?”

“Đương nhiên là thích rồi!” Từ Lạc Dương lại dùng trán mình đụng đụng trán Thích Trường An: “Em cảm thấy tụi mình không thích hợp với kiểu hẹn hò mà toàn bộ quá trình đều quanh co, rung động đến tâm can, cẩu huyết kia.”

“Vậy tụi mình thích hợp với kiểu nào?”

“Có lẽ khá hợp với kiểu,” Từ Lạc Dương thay đổi giọng nói: “Anh yêu em!”Tiếp đó lại đổi sang một giọng khác: “Trùng hợp vậy? Em cũng rất thích anh!”

Diễn xong, cậu mở tay ra: “Được rồi, ở bên nhau thôi, hết phim.”

Sau khi nói ra ý nghĩ trong lòng, Thích Trường An lập tức phát hiện ra,  Từ Lạc Dương đã khôi phục lại trạng thái vừa thoải mái vừa tự nhiên, xem ra chẳng khác trước đây lắm, nhưng mỗi một lần vô thức đối mặt với nhau, đều thể hiện càng nhiều sự thân mật ẩn sâu trong lòng.

****



Ánh đèn neon rọi sáng ngoài cửa sổ, trời mưa rất lớn, trong tiếng mưa rơi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Từ Lạc Dương.

Nhìn bóng lưng của Từ Lạc Dương ở phía xa xa, Thích Trường An đứng tại chỗ, chứ không lại gần.

Cúp điện thoại, Từ Lạc Dương vừa quay người thì nhìn thấy Thích Trường An đang đứng ở chỗ không xa lắm, chăm chú nhìn cậu. Ba chân bốn cẳng chạy qua, Từ Lạc Dương bị nhìn đến miệng khô lưỡi khô, theo bản năng liếm liếm môi, tiếp đó lại nhìn thấy Thích Trường An đưa ly nước trong tay tới bên mép cậu.

Cúi đầu uống hai ngụm lớn, sau khi Từ Lạc Dương nuốt nước xuống bèn hỏi: “Hôm nay không pha trà hả?”

“Không, sau này anh sẽ ít uống trà lại.” Thích Trường An vẫn luôn nắm rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, tốt nhất là nên ít uống trà, nhất là trà đặc, cơ mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ để ý.

Nhưng từ nay về sau, anh muốn khỏe mạnh hơn một chút. Ít nhất là phải sống lâu giống như Từ Lạc Dương, nếu như có thể sống nhiều hơn em ấy một ngày, thì càng tốt hơn.

Hết khát rồi, Từ Lạc Dương vui vẻ nói: “Lúc trước không phải em đã nhờ anh Trịnh đi tìm Đới Tuyết Thanh sao? Ban nãy anh Trịnh nhận được hồi âm rồi, Đới Tuyết Thanh đồng ý gặp em, thời gian đã hẹn là chiều mai.” Cậu muốn chính miệng mình hỏi xem, lý do mà đối phương nhằm vào mình rốt cục là gì. Với lại không thử một lần, thì làm sao biết không có đường lùi?

“Muốn anh đi cùng em không?” Bình thường Từ Lạc Dương đã đưa ra quyết định, Thích Trường An cũng sẽ không can thiệp vào.

Từ Lạc Dương lắc lắc đầu: “Không được, em đi một mình được rồi.” Nói xong, cậu lại vặn vặn ngón tay Thích Trường An: “Nhưng anh có thể chờ em ở dưới lầu không? Anh Trường An nhà em chính là cột chống trong lòng em, khiến em chẳng cảm thấy sợ chút nào hết.”

Bởi vì biết có một người luôn đứng ở sau cậu vô điều kiện, vậy nên cậu mới đủ dũng khí, mà đối mặt với người cậu đã từng cảm thấy hoàn toàn chẳng thể chống lại.

Buổi chiều ngày hôm sau, cậu tới sớm hơn thời gian đã hẹn mười phút, cậu được thư ký dẫn tới trong một gian phòng nghỉ, đối phương sau khi hỏi ý thích của cậu, thì bưng tới một ly nước lọc. Từ Lạc Dương nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn, nhưng vẫn không uống.

Mười phút sau, cậu gặp được Đới Tuyết Thanh trong phòng làm việc.

Cùng lúc đó, Thích Trường An ngồi trong xe ô tô đợi Từ Lạc Dương, anh nhìn tòa nhà cao chọc trời, biết người anh nhớ nhung giờ đang ở một tầng nào đó trong tòa nhà này. Mấy phút sau, Thích Trường An bấm số của Lương Khưu, giọng nói nghiêm nghị: “Có manh mối về sổ sách cá nhân của Đới Tuyết Thanh không?”

“Có rồi, nhưng hơi khó khăn, nên tiến triển rất chậm.”

“Ừm, cố gắng đẩy nhanh tốc độ.” Thích Trường An nhắm mắt lại, tốc độ nói chậm lại: “Cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Thích thị sắp tới, tôi sẽ tới tham gia, anh coi rồi sắp xếp đi.”

Lương Khưu vô cùng ngạc nhiên, trước đây lúc anh vẫn chưa đi theo Thích Trường An, đã biết nhị thiếu gia của nhà họ Thích hoàn toàn không đụng vào chuyện kinh doanh trong nhà. Đến bây giờ, thời gian anh làm việc dưới quyền Thích Trường An không hề ngắn, càng rõ ràng cảm nhận được, Thích Trường An rất không thích thân phận người nhà họ Thích của bản thân mình, thậm chí còn rất căm ghét.

Không suy đoán lung tung tâm tư của boss nữa, Lương Khưu lập tức tỉnh táo lại: “Được, Thích thiếu gia.”

Cúp điện thoại, Thích Trường An thả điện thoại ra. Trước đây anh chỉ định thông qua việc đóng phim, mà sắm vai một người khác, trải nghiệm một cuộc đời  hoàn toàn khác, nhờ vào đó để lãng quên đi chuyện lúc trước. Nhưng anh nhận ra, hiện tại anh càng ngày càng khát khao có thể có đủ sức mạnh, để bảo vệ Náo Náo của anh.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tui đi lật sách, thì thấy trình tự chính xác hình như là, nắm tay, ôm, hôn nhẹ, hôn sâu, làm tình.

Cơ mà, không hợp để dùng cho tui và Thích Thích cũng bình thường thôi —— #bàn_về_tính_đặc_thù_của_yêu_đương_vượt_chủng_tộc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook