Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 91: Viên kẹo thứ chín mươi mốt
Tô Cảnh Nhàn
14/09/2020
Trên giường, hai người nằm cùng nhau, Từ Lạc Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt mu bàn tay Thích Trường An, trong giọng nói mang theo chút tự hào: “Em đã lên kế hoạch vừa tỉ mỉ vừa kín đáo rồi!”
Trở tay nắm chặt tay cậu, Thích Trường An hỏi: “Anh có thể biết kế hoạch đó không?”
“Không được không được,” vội vàng phủ nhận, Từ Lạc Dương quay đầu qua, hơi hưng phấn: “Dù sao thì anh cũng chỉ cần phối hợp với em là được rồi, em muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ!” Nói xong, cậu lại nằm úp sấp lên lồng ngực Thích Trường An, kéo dài giọng: “Anh Trường An, được không?”
Thích Trường An hôn lên trán cậu, thỏa hiệp: “Được.”
Hơn mười giờ sáng, Từ Lạc Dương chạy tới Dữu Lê Ent, mở cửa văn phòng ra, bèn nhìn thấy Trịnh Đông đã tới, đang đứng ở sau lưng trợ lý tuyên truyền Tiết Huỳnh xem số liệu trên màn hình máy tính.
Mới vừa cởi áo khoác treo lên, Từ Lạc Dương đã nghe thấy Tiết Huỳnh nói với cậu:
“Anh Từ, cái đại chiêu này của anh đúng là danh xứng với thực!” Hai mắt cô đang phát sáng, rõ ràng rất hưng phấn: “Sáng hôm nay, một bạn học thời đại học của em gọi điện tới, ở trong điện thoại kêu gào, bảo là sáng sớm sáu giờ hơn trời vừa sáng, cổ đã bị kéo tới công ty tăng ca. Bởi vì anh đã báo trước trên weibo, có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn, nên bọn họ sợ máy chủ không chịu nổi. Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp lực sát thương của đại chiêu của anh, ba người quay lại tăng ca, kết quả không thể gánh vác, máy chủ vẫn bị sập!”
Từ Lạc Dương theo thói quen nhét một viên kẹo nhuận cổ họng vào miệng, đi tới: “Lúc phát hiện weibo bị sập anh cũng rất ngạc nhiên, cơ mà anh vẫn chưa công khai, sao lại bị sập nhỉ?”
Cậu vừa nói xong câu đó, bèn thấy Trịnh Đông và Tiết Huỳnh cùng nghiêng đầu qua nhìn mình, ánh mắt giống như đang nhìn sinh vật kỳ dị, Từ Lạc Dương hơi nghi ngờ: “Mấy người nhìn tui làm gì?”
Tiết Huỳnh hơi chần chừ: “Anh Từ, có phải anh có hiểu lầm gì về hai từ ‘công khai’ không?”
Nhìn gương mặt mờ mịt của Từ Lạc Dương, Tiết Huỳnh vội vàng bổ sung: “Vậy anh nghĩ công khai thì phải làm thế nào?”
“Thì phải tỏ tình, hoặc là trực tiếp cầu hôn!” Từ Lạc Dương vẫn chưa nói hết, tai đã bắt đầu nóng lên, còn không tự chủ được mà tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh.
“…” Tiết Huỳnh nhìn Từ Lạc Dương, lẩm bẩm: “Đây còn không phải tỏ tình hả? Cẩu lương cũng ăn sạch rồi… mà hóa ra vẫn còn đại chiêu cuối cùng ư!”
Giây phút này, cô không nhịn được bắt đầu nghi ngờ —— Đến cùng là do kiến thức của mình quá hạn hẹp, hay là do đẳng cấp của Từ Lạc Dương quá cao siêu đây?
Trịnh Đông để ly cà phê trong tay xuống bàn, giọng rất bình tĩnh: “Weibo đã khôi phục, có thể leo lên xem thử.”
Từ Lạc Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, theo lời Trịnh Đông trèo lên weibo, liền phát hiện web rất lag, thế là bị lag thoát ra bốn lần, Từ Lạc Dương mới khó khăn leo lên weibo thành công.
Bỏ qua phần noti đã sắp bùng nổ, Từ Lạc Dương vào weibo của mình, phát hiện từ lúc bảy giờ đúng cậu tung poster, đến giờ mới qua ba tiếng, bình luận đã quá một triệu, lượt like cũng vọt lên hai triệu.
Từ Lạc Dương nhìn con số, dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, điện thoại thiếu chút nữa đã bị rơi mất.
Trịnh Đông ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng vội xem bình luận, đi xem top hotsearch đi.”
Hít sâu một hơi, mở top hotsearch ra, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Từ Lạc Dương vẫn bị dọa sợ.
Trên bảng top hotsearch, mười vị trí đầu, cậu và Thích Trường An đã chiếm lấy bảy cái. Lần lượt là #Cổ_Thành_cp#, #Từ_Lạc_Dương_hư_hư_thực_thực_tỏ_tình#, #Thích_Trường_An#, #Từ_Lạc_Dương#, #Bài_hát_chủ_đề_của_album#, #bản_đồ_hình_trái_tim#, và #Trường_An#, phía sau đều gắn theo một chữ ‘bạo’, sáng ngời, cực kỳ gây chú ý.
Từ Lạc Dương tỏ vẻ mình đã bị khiếp sợ, bèn nghe thấy Tiết Huỳnh nói:
“Số liệu vẫn đang tiếp tục tăng lên, đến một giờ chiều, số lượng bình luận chắc sẽ đến 130 vạn. Dù sao thì trước mắt, Cổ Thành cp đã sắp công phá các vị trí đầu rồi, gần như là trang nhất và hot topic đều là các anh.”
Tiết Huỳnh ngáp một cái, giọng hơi kích động: “Cơ mà anh Từ, kế hoạch ngấm ngầm của anh rất có hiệu quả đó! Fan only của anh cơ bản đều đã vô tình bị anh tẩy não thành fan cp, fan only ít đến kinh người. Từ lúc đó đến giờ, anh và Thích tiên sinh không mất fan, mà còn tăng thêm một chút nữa!”
“Hả?” Từ Lạc Dương lại bị dọa sợ: “Lúc anh up poster lên, đều đã chuẩn bị tâm lý fan sẽ rời đi và bị bash rồi, không đúng, không phải anh vẫn chưa chính thức thông báo ư? Cửa tủ vẫn chưa phá sạch mà!”
Xem nhẹ ánh mắt của Tiết Huỳnh, cậu hỏi tiếp: “Tình hình trên mạng thế nào? Có ai bash Trường An không?”
“…”
Trịnh Đông thở dài, dụi dụi huyệt thái dương lại bắt đầu nảy thình thịch của mình, không định vùng vẫy nữa: “Hai người nói chuyện đi, anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại trước, bàn bạc về chuyện concert bạn trai.”
Cửa văn phòng bị đóng lại, Từ Lạc Dương bước mấy bước tới sau lưng Tiết Huỳnh, cùng xem biểu đồ giám sát số liệu trên màn hình.
“Tối qua anh Trịnh phòng hờ cho em, bảo em đừng tắt máy, nói anh tám phần mười sẽ gây chuyện. Kết quả không ngoài dự đoán của ảnh, sáng sớm hơn sáu giờ, em đã bị anh Trịnh gọi lên xem số liệu.”
Tiết Huỳnh nói xong lại ngáp một cái: “Mặc kệ anh có nghĩ bản thân mình công khai hay không, dù sao thì fan của các anh đều nghĩ là anh đang công khai! Nhưng mà cực kỳ hiếm thấy là, trước nửa tiếng sau khi anh up poster, đại khái là tình hình như thế này.”
Tiết Huỳnh mở một tấm ảnh chụp màn hình ra, trên đó cơ bản toàn là:
“——??? Mấy người sao lại kích động dzị? Bọn họ không phải đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Chờ chút, không đúng, đậu móa, chẳng lẽ cẩu lương trước kia mà tôi ăn đều là cho không??”
“—— A a a a lãng mạn đến mức nổ tung! Đứng Cổ Thành không dao động! A a a! Bản đồ một trăm điểm! Ý ý? Tui phải hòa hoãn!”
“—— Mặc dù cp manh của tui bình thường đều tự phát kẹo, nhưng kẹo hôm nay là ngọt nhất! Không đúng, để tui thẩm định lại, kẹo hôm nay… hình như hơi khác?”
Chờ Từ Lạc Dương xem xong, Tiết Huỳnh lại mở một tấm ảnh khác ra: “Về sau thì là style như thế này.”
“—— A a a rít gào! Tui cmn mới phản ứng được, hôm nay không phải phát kẹo theo cách thông thường nha! Từ Lạc Dương tỏ tình đó! Tui luôn có cảm giác mình đang nằm mơ! Vẫn chưa tỉnh!”
“—— Công… công khai? Hơi mộng ảo, tuy rằng bị bản thân mình chuyển hóa thành fan cp, cơ mà kích thích dzị luôn sao? Cp của fan vậy mà thành thật hả! Công khai thật à! A a a!”
“—— Từ lúc mặc đồ đôi đi nhận giải ở giải Bạch Ngân, tui đã biết sẽ có ngày như thế này rồi! Chúc mừng! A a a a ngọt đến nổ tung! Ship Cổ Thành cả đời! Yêu Trường An yêu Lạc Dương! Công khai thật sự cần có dũng khí! Được rồi, đứng đắn xong rồi, tui tiếp tục áu áu áu đây!”
“Sau đó có lẽ là fan của hai người mới phản ứng lại, anh công khai tình yêu một cách khá là uyển chuyển, thế là bình luận ở dưới cái weibo này liền tăng vọt, các số liệu theo dõi đều đỏ đến dọa người, chẳng bao lâu sau, weibo trực tiếp sập luôn.”
Tiết Huỳnh mở tay ra: “Nhưng rất rõ ràng, weibo vừa sập, đến giờ, nhiệt độ thảo luận trong group fan, tieba và diễn đàn đều đang tăng vọt. Nhưng weibo của hai người vẫn yên ổn, không đưa ra tuyên bố chính thức, vậy nên đây rốt cục có phải là công khai hay không, chỉ còn thiếu con dấu chứng nhận chính thức thôi.”
Từ Lạc Dương hiểu, đứng tại chỗ nghĩ một hồi rồi nói: “Anh sẽ lập tức post một cái weibo.”
Tiết Huỳnh lấy điện thoại ra: “Đợi chút, lúc anh up nhớ báo em một tiếng, em muốn giành comment đầu tiên!”
Cơ mà rất rõ ràng, dù đã được Từ Lạc Dương nhắc nhở, nhưng bình luận của Tiết Huỳnh vẫn bị đẩy ra khỏi con số một ngàn. Chưa đầy hai phút, Thích Trường An đã share cái weibo mới nhất của Từ Lạc Dương:
“Thích Trường An: Chắc chắn sẽ đến.//@ Từ Lạc Dương: Em chờ anh @Thích Trường An.”
Rất nhanh, bình luận đã lại tăng chóng mặt.
“—— Chờ ở concert hả? Muốn tỏ tình hả? A a a vậy nên tụi tui không hiểu sai đúng không! Xong rồi xong rồi, tui đã có thể đoán trước được, vé vào cửa lần này rốt cục sẽ cạnh tranh kịch liệt biết bao nhiêu rồi!”
“—— Hix hix hix, mặc dù không phải chờ tui, nhưng chắc chắn tui sẽ đến! Từ Lạc Dương đến Trường An luôn!”
“—— Bạo kích bạo kích, lướt weibo đến giờ vẫn chưa ăn sáng, nhưng mà sao tui lại no rồi nhỉ? À hóa ra tui đã ăn cẩu lương nhãn hiệu kim cương của Cổ Thành!”
Về sau, vào ngày 10 tháng 4 khi concert mở bán vé vào cửa, đợt bán vé đầu tiên cho trạm thứ nhất của Lạc Dương, hai vạn tấm vé bán hết sạch trong vòng một phút. Một vạn tấm vé bán lần thứ hai cũng chưa tới hai mươi giây đã cháy vé.
Mà album mới《Trường An》của Từ Lạc Dương bắt đầu bán vào ngày 27 tháng 4, doanh số bán hàng trong tuần đầu tiên đã vượt quá con số 900000, fan sôi nổi để lại bình luận dưới weibo: “Sau khi nghe xong chỉ muốn bày tỏ, đây hoàn toàn không phải là album, mà chính là thư tình! Thư tình! Lại còn không phải là viết cho tui, đau lòng!”
Ngày 26 tháng 5, Lạc Dương.
Fan tới tham gia concert đã ngồi đầy trung tâm thể thao, ánh đèn trên sân khấu vẫn còn tối, hội trường cực kỳ ồn ào. 6h59, màn hình lớn vẫn luôn tối bỗng nhiên sáng lên, phía trên xuất hiện hai chữ rất lớn —— Trường An. Ngay sau đó, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, toàn hội trường sau mấy giây yên tĩnh, chợt bùng nổ tiếng hoan hô điếc cả tai.
Từ Lạc Dương mặc đồ biểu diễn do Stu may riêng cho cậu, đang kiểm tra tai nghe và micro lại lần cuối cùng. Chuyên viên make up dùng tốc độ tay cực kỳ nhanh giúp cậu sửa lại eyeliner, sau khi xác định không có vấn đề gì nữa, mới đứng sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong hội trường đã vang lên tiếng đếm ngược đồng đều. Từ Lạc Dương hít sâu một hơi, tay cầm micro đứng lên giàn giáo.
Theo giàn giáo chậm rãi lên cao, cùng lúc toàn hội trường hô to đến “không”, Từ Lạc Dương xuất hiện trên sân khấu.
Màn hình lớn chiếu đến hình ảnh toàn thân của Từ Lạc Dương, cậu mặc một bộ đồ màu trắng, trên vai phải của áo khoác thêu tua rua, chiếc nút màu vàng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng rực rỡ, quần dài màu trắng phác họa ra đường nét chân hoàn mỹ. Bắt mắt nhất là tay phải cậu mang một đôi găng tay lộ ngón tay màu bạc, mà cầm trong tay, là một cái micro tuyệt đẹp được đặt làm riêng, toàn thân được làm từ kim loại màu bạc, ở dưới ánh đèn, bột bạc bên ngoài micro lưu chuyển.
Đứng trên sân khấu, ngón tay Từ Lạc Dương hơi chuyển động bèn chạm đến chữ viết lõm xuống rõ ràng, cậu không nhịn được mà bật cười, nụ cười này được chiếu lên màn hình lớn, lại dẫn tới tiếng hoan hô của toàn hội trường.
“Cảm ơn các bạn đã tới đây, tham dự concert của tôi.” Âm cuối của cậu còn chưa dứt đã bị tiếng thét chói tai của hội trường che lấp mất. Nụ cười của Từ Lạc Dương càng sâu thêm, cậu nhìn dưới khán đài, khẽ hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, buổi concert này tên là gì không?”
Một giây sau, dưới khán đài vang lên tiếng hò hét đồng thanh: “Trường —— An!”
“Đúng, là Trường An.” Chỉ nói tới cái tên này, ánh mắt Từ Lạc Dương đã dịu dàng hẳn đi, cậu quơ quơ micro trong tay: “Ngày 22 tháng 3 năm ngoái, tôi đã update một cái weibo. Tôi nói, sau này mỗi một bài hát của tôi, đều sẽ dùng cái micro này để hát. Bài hát đầu tiên tôi dùng nó để hát là《Twilight》, các bạn còn nhớ lời bài hát mà tôi đã lặp đi lặp lại 20 lần chứ?”
Tiếng nhạc đệm của ban nhạc đúng lúc vang lên, cùng lúc đó, Từ Lạc Dương và fan dưới khán đài đồng thời hát lên —— chờ mong mỗi một ngày, mở mắt ra, nhìn thấy em và anh cùng ngủ trên một chiếc gối.
Chờ sau khi hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại, Từ Lạc Dương cười nói: “Nói cho các bạn biết một bí mật, câu hát này, tôi cố ý hát cho một người nghe, tổng cộng đã hát 21 lần.”
Tiếng hét chói tai ở hiện trường gần như sắp đâm thủng màng nhĩ của người ta.
Từ Lạc Dương cúi đầu mỉm cười, rất nhanh lại lần nữa đứng thẳng, mặt mày cong cong: “Bài hát thứ nhất của ngày hôm nay, là bài hát chủ đề trong album mới của tôi, tên cũng giống như tên của concert.” Cậu dừng lại một chút, bỗng lại nghiêng người sang không cầm lòng nổi mà bật cười, giống như là hơi xấu hổ: “Cái tên này, tôi sẽ không nói nữa.”
Biểu cảm nhỏ bé được phóng to trên màn hình lớn, bị tất cả mọi người nhìn thấy, fan ở hiện trường giúp cậu thông báo tên bài hát, Từ Lạc Dương mới cầm micro, trịnh trọng nói: “Ừm, bài hát này chính là tên đó.”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui rõ ràng vẫn chưa tung ra đại chiêu sau cùng!
Trở tay nắm chặt tay cậu, Thích Trường An hỏi: “Anh có thể biết kế hoạch đó không?”
“Không được không được,” vội vàng phủ nhận, Từ Lạc Dương quay đầu qua, hơi hưng phấn: “Dù sao thì anh cũng chỉ cần phối hợp với em là được rồi, em muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ!” Nói xong, cậu lại nằm úp sấp lên lồng ngực Thích Trường An, kéo dài giọng: “Anh Trường An, được không?”
Thích Trường An hôn lên trán cậu, thỏa hiệp: “Được.”
Hơn mười giờ sáng, Từ Lạc Dương chạy tới Dữu Lê Ent, mở cửa văn phòng ra, bèn nhìn thấy Trịnh Đông đã tới, đang đứng ở sau lưng trợ lý tuyên truyền Tiết Huỳnh xem số liệu trên màn hình máy tính.
Mới vừa cởi áo khoác treo lên, Từ Lạc Dương đã nghe thấy Tiết Huỳnh nói với cậu:
“Anh Từ, cái đại chiêu này của anh đúng là danh xứng với thực!” Hai mắt cô đang phát sáng, rõ ràng rất hưng phấn: “Sáng hôm nay, một bạn học thời đại học của em gọi điện tới, ở trong điện thoại kêu gào, bảo là sáng sớm sáu giờ hơn trời vừa sáng, cổ đã bị kéo tới công ty tăng ca. Bởi vì anh đã báo trước trên weibo, có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn, nên bọn họ sợ máy chủ không chịu nổi. Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp lực sát thương của đại chiêu của anh, ba người quay lại tăng ca, kết quả không thể gánh vác, máy chủ vẫn bị sập!”
Từ Lạc Dương theo thói quen nhét một viên kẹo nhuận cổ họng vào miệng, đi tới: “Lúc phát hiện weibo bị sập anh cũng rất ngạc nhiên, cơ mà anh vẫn chưa công khai, sao lại bị sập nhỉ?”
Cậu vừa nói xong câu đó, bèn thấy Trịnh Đông và Tiết Huỳnh cùng nghiêng đầu qua nhìn mình, ánh mắt giống như đang nhìn sinh vật kỳ dị, Từ Lạc Dương hơi nghi ngờ: “Mấy người nhìn tui làm gì?”
Tiết Huỳnh hơi chần chừ: “Anh Từ, có phải anh có hiểu lầm gì về hai từ ‘công khai’ không?”
Nhìn gương mặt mờ mịt của Từ Lạc Dương, Tiết Huỳnh vội vàng bổ sung: “Vậy anh nghĩ công khai thì phải làm thế nào?”
“Thì phải tỏ tình, hoặc là trực tiếp cầu hôn!” Từ Lạc Dương vẫn chưa nói hết, tai đã bắt đầu nóng lên, còn không tự chủ được mà tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh.
“…” Tiết Huỳnh nhìn Từ Lạc Dương, lẩm bẩm: “Đây còn không phải tỏ tình hả? Cẩu lương cũng ăn sạch rồi… mà hóa ra vẫn còn đại chiêu cuối cùng ư!”
Giây phút này, cô không nhịn được bắt đầu nghi ngờ —— Đến cùng là do kiến thức của mình quá hạn hẹp, hay là do đẳng cấp của Từ Lạc Dương quá cao siêu đây?
Trịnh Đông để ly cà phê trong tay xuống bàn, giọng rất bình tĩnh: “Weibo đã khôi phục, có thể leo lên xem thử.”
Từ Lạc Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, theo lời Trịnh Đông trèo lên weibo, liền phát hiện web rất lag, thế là bị lag thoát ra bốn lần, Từ Lạc Dương mới khó khăn leo lên weibo thành công.
Bỏ qua phần noti đã sắp bùng nổ, Từ Lạc Dương vào weibo của mình, phát hiện từ lúc bảy giờ đúng cậu tung poster, đến giờ mới qua ba tiếng, bình luận đã quá một triệu, lượt like cũng vọt lên hai triệu.
Từ Lạc Dương nhìn con số, dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, điện thoại thiếu chút nữa đã bị rơi mất.
Trịnh Đông ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng vội xem bình luận, đi xem top hotsearch đi.”
Hít sâu một hơi, mở top hotsearch ra, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Từ Lạc Dương vẫn bị dọa sợ.
Trên bảng top hotsearch, mười vị trí đầu, cậu và Thích Trường An đã chiếm lấy bảy cái. Lần lượt là #Cổ_Thành_cp#, #Từ_Lạc_Dương_hư_hư_thực_thực_tỏ_tình#, #Thích_Trường_An#, #Từ_Lạc_Dương#, #Bài_hát_chủ_đề_của_album#, #bản_đồ_hình_trái_tim#, và #Trường_An#, phía sau đều gắn theo một chữ ‘bạo’, sáng ngời, cực kỳ gây chú ý.
Từ Lạc Dương tỏ vẻ mình đã bị khiếp sợ, bèn nghe thấy Tiết Huỳnh nói:
“Số liệu vẫn đang tiếp tục tăng lên, đến một giờ chiều, số lượng bình luận chắc sẽ đến 130 vạn. Dù sao thì trước mắt, Cổ Thành cp đã sắp công phá các vị trí đầu rồi, gần như là trang nhất và hot topic đều là các anh.”
Tiết Huỳnh ngáp một cái, giọng hơi kích động: “Cơ mà anh Từ, kế hoạch ngấm ngầm của anh rất có hiệu quả đó! Fan only của anh cơ bản đều đã vô tình bị anh tẩy não thành fan cp, fan only ít đến kinh người. Từ lúc đó đến giờ, anh và Thích tiên sinh không mất fan, mà còn tăng thêm một chút nữa!”
“Hả?” Từ Lạc Dương lại bị dọa sợ: “Lúc anh up poster lên, đều đã chuẩn bị tâm lý fan sẽ rời đi và bị bash rồi, không đúng, không phải anh vẫn chưa chính thức thông báo ư? Cửa tủ vẫn chưa phá sạch mà!”
Xem nhẹ ánh mắt của Tiết Huỳnh, cậu hỏi tiếp: “Tình hình trên mạng thế nào? Có ai bash Trường An không?”
“…”
Trịnh Đông thở dài, dụi dụi huyệt thái dương lại bắt đầu nảy thình thịch của mình, không định vùng vẫy nữa: “Hai người nói chuyện đi, anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại trước, bàn bạc về chuyện concert bạn trai.”
Cửa văn phòng bị đóng lại, Từ Lạc Dương bước mấy bước tới sau lưng Tiết Huỳnh, cùng xem biểu đồ giám sát số liệu trên màn hình.
“Tối qua anh Trịnh phòng hờ cho em, bảo em đừng tắt máy, nói anh tám phần mười sẽ gây chuyện. Kết quả không ngoài dự đoán của ảnh, sáng sớm hơn sáu giờ, em đã bị anh Trịnh gọi lên xem số liệu.”
Tiết Huỳnh nói xong lại ngáp một cái: “Mặc kệ anh có nghĩ bản thân mình công khai hay không, dù sao thì fan của các anh đều nghĩ là anh đang công khai! Nhưng mà cực kỳ hiếm thấy là, trước nửa tiếng sau khi anh up poster, đại khái là tình hình như thế này.”
Tiết Huỳnh mở một tấm ảnh chụp màn hình ra, trên đó cơ bản toàn là:
“——??? Mấy người sao lại kích động dzị? Bọn họ không phải đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Chờ chút, không đúng, đậu móa, chẳng lẽ cẩu lương trước kia mà tôi ăn đều là cho không??”
“—— A a a a lãng mạn đến mức nổ tung! Đứng Cổ Thành không dao động! A a a! Bản đồ một trăm điểm! Ý ý? Tui phải hòa hoãn!”
“—— Mặc dù cp manh của tui bình thường đều tự phát kẹo, nhưng kẹo hôm nay là ngọt nhất! Không đúng, để tui thẩm định lại, kẹo hôm nay… hình như hơi khác?”
Chờ Từ Lạc Dương xem xong, Tiết Huỳnh lại mở một tấm ảnh khác ra: “Về sau thì là style như thế này.”
“—— A a a rít gào! Tui cmn mới phản ứng được, hôm nay không phải phát kẹo theo cách thông thường nha! Từ Lạc Dương tỏ tình đó! Tui luôn có cảm giác mình đang nằm mơ! Vẫn chưa tỉnh!”
“—— Công… công khai? Hơi mộng ảo, tuy rằng bị bản thân mình chuyển hóa thành fan cp, cơ mà kích thích dzị luôn sao? Cp của fan vậy mà thành thật hả! Công khai thật à! A a a!”
“—— Từ lúc mặc đồ đôi đi nhận giải ở giải Bạch Ngân, tui đã biết sẽ có ngày như thế này rồi! Chúc mừng! A a a a ngọt đến nổ tung! Ship Cổ Thành cả đời! Yêu Trường An yêu Lạc Dương! Công khai thật sự cần có dũng khí! Được rồi, đứng đắn xong rồi, tui tiếp tục áu áu áu đây!”
“Sau đó có lẽ là fan của hai người mới phản ứng lại, anh công khai tình yêu một cách khá là uyển chuyển, thế là bình luận ở dưới cái weibo này liền tăng vọt, các số liệu theo dõi đều đỏ đến dọa người, chẳng bao lâu sau, weibo trực tiếp sập luôn.”
Tiết Huỳnh mở tay ra: “Nhưng rất rõ ràng, weibo vừa sập, đến giờ, nhiệt độ thảo luận trong group fan, tieba và diễn đàn đều đang tăng vọt. Nhưng weibo của hai người vẫn yên ổn, không đưa ra tuyên bố chính thức, vậy nên đây rốt cục có phải là công khai hay không, chỉ còn thiếu con dấu chứng nhận chính thức thôi.”
Từ Lạc Dương hiểu, đứng tại chỗ nghĩ một hồi rồi nói: “Anh sẽ lập tức post một cái weibo.”
Tiết Huỳnh lấy điện thoại ra: “Đợi chút, lúc anh up nhớ báo em một tiếng, em muốn giành comment đầu tiên!”
Cơ mà rất rõ ràng, dù đã được Từ Lạc Dương nhắc nhở, nhưng bình luận của Tiết Huỳnh vẫn bị đẩy ra khỏi con số một ngàn. Chưa đầy hai phút, Thích Trường An đã share cái weibo mới nhất của Từ Lạc Dương:
“Thích Trường An: Chắc chắn sẽ đến.//@ Từ Lạc Dương: Em chờ anh @Thích Trường An.”
Rất nhanh, bình luận đã lại tăng chóng mặt.
“—— Chờ ở concert hả? Muốn tỏ tình hả? A a a vậy nên tụi tui không hiểu sai đúng không! Xong rồi xong rồi, tui đã có thể đoán trước được, vé vào cửa lần này rốt cục sẽ cạnh tranh kịch liệt biết bao nhiêu rồi!”
“—— Hix hix hix, mặc dù không phải chờ tui, nhưng chắc chắn tui sẽ đến! Từ Lạc Dương đến Trường An luôn!”
“—— Bạo kích bạo kích, lướt weibo đến giờ vẫn chưa ăn sáng, nhưng mà sao tui lại no rồi nhỉ? À hóa ra tui đã ăn cẩu lương nhãn hiệu kim cương của Cổ Thành!”
Về sau, vào ngày 10 tháng 4 khi concert mở bán vé vào cửa, đợt bán vé đầu tiên cho trạm thứ nhất của Lạc Dương, hai vạn tấm vé bán hết sạch trong vòng một phút. Một vạn tấm vé bán lần thứ hai cũng chưa tới hai mươi giây đã cháy vé.
Mà album mới《Trường An》của Từ Lạc Dương bắt đầu bán vào ngày 27 tháng 4, doanh số bán hàng trong tuần đầu tiên đã vượt quá con số 900000, fan sôi nổi để lại bình luận dưới weibo: “Sau khi nghe xong chỉ muốn bày tỏ, đây hoàn toàn không phải là album, mà chính là thư tình! Thư tình! Lại còn không phải là viết cho tui, đau lòng!”
Ngày 26 tháng 5, Lạc Dương.
Fan tới tham gia concert đã ngồi đầy trung tâm thể thao, ánh đèn trên sân khấu vẫn còn tối, hội trường cực kỳ ồn ào. 6h59, màn hình lớn vẫn luôn tối bỗng nhiên sáng lên, phía trên xuất hiện hai chữ rất lớn —— Trường An. Ngay sau đó, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, toàn hội trường sau mấy giây yên tĩnh, chợt bùng nổ tiếng hoan hô điếc cả tai.
Từ Lạc Dương mặc đồ biểu diễn do Stu may riêng cho cậu, đang kiểm tra tai nghe và micro lại lần cuối cùng. Chuyên viên make up dùng tốc độ tay cực kỳ nhanh giúp cậu sửa lại eyeliner, sau khi xác định không có vấn đề gì nữa, mới đứng sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong hội trường đã vang lên tiếng đếm ngược đồng đều. Từ Lạc Dương hít sâu một hơi, tay cầm micro đứng lên giàn giáo.
Theo giàn giáo chậm rãi lên cao, cùng lúc toàn hội trường hô to đến “không”, Từ Lạc Dương xuất hiện trên sân khấu.
Màn hình lớn chiếu đến hình ảnh toàn thân của Từ Lạc Dương, cậu mặc một bộ đồ màu trắng, trên vai phải của áo khoác thêu tua rua, chiếc nút màu vàng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng rực rỡ, quần dài màu trắng phác họa ra đường nét chân hoàn mỹ. Bắt mắt nhất là tay phải cậu mang một đôi găng tay lộ ngón tay màu bạc, mà cầm trong tay, là một cái micro tuyệt đẹp được đặt làm riêng, toàn thân được làm từ kim loại màu bạc, ở dưới ánh đèn, bột bạc bên ngoài micro lưu chuyển.
Đứng trên sân khấu, ngón tay Từ Lạc Dương hơi chuyển động bèn chạm đến chữ viết lõm xuống rõ ràng, cậu không nhịn được mà bật cười, nụ cười này được chiếu lên màn hình lớn, lại dẫn tới tiếng hoan hô của toàn hội trường.
“Cảm ơn các bạn đã tới đây, tham dự concert của tôi.” Âm cuối của cậu còn chưa dứt đã bị tiếng thét chói tai của hội trường che lấp mất. Nụ cười của Từ Lạc Dương càng sâu thêm, cậu nhìn dưới khán đài, khẽ hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, buổi concert này tên là gì không?”
Một giây sau, dưới khán đài vang lên tiếng hò hét đồng thanh: “Trường —— An!”
“Đúng, là Trường An.” Chỉ nói tới cái tên này, ánh mắt Từ Lạc Dương đã dịu dàng hẳn đi, cậu quơ quơ micro trong tay: “Ngày 22 tháng 3 năm ngoái, tôi đã update một cái weibo. Tôi nói, sau này mỗi một bài hát của tôi, đều sẽ dùng cái micro này để hát. Bài hát đầu tiên tôi dùng nó để hát là《Twilight》, các bạn còn nhớ lời bài hát mà tôi đã lặp đi lặp lại 20 lần chứ?”
Tiếng nhạc đệm của ban nhạc đúng lúc vang lên, cùng lúc đó, Từ Lạc Dương và fan dưới khán đài đồng thời hát lên —— chờ mong mỗi một ngày, mở mắt ra, nhìn thấy em và anh cùng ngủ trên một chiếc gối.
Chờ sau khi hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại, Từ Lạc Dương cười nói: “Nói cho các bạn biết một bí mật, câu hát này, tôi cố ý hát cho một người nghe, tổng cộng đã hát 21 lần.”
Tiếng hét chói tai ở hiện trường gần như sắp đâm thủng màng nhĩ của người ta.
Từ Lạc Dương cúi đầu mỉm cười, rất nhanh lại lần nữa đứng thẳng, mặt mày cong cong: “Bài hát thứ nhất của ngày hôm nay, là bài hát chủ đề trong album mới của tôi, tên cũng giống như tên của concert.” Cậu dừng lại một chút, bỗng lại nghiêng người sang không cầm lòng nổi mà bật cười, giống như là hơi xấu hổ: “Cái tên này, tôi sẽ không nói nữa.”
Biểu cảm nhỏ bé được phóng to trên màn hình lớn, bị tất cả mọi người nhìn thấy, fan ở hiện trường giúp cậu thông báo tên bài hát, Từ Lạc Dương mới cầm micro, trịnh trọng nói: “Ừm, bài hát này chính là tên đó.”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui rõ ràng vẫn chưa tung ra đại chiêu sau cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.