Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 30: Anh tình tôi không nguyện

Lan Mii

09/09/2024

Tuy người bị trực tiếp nói không phải là mình nhưng tôi cảm thấy bực bội thay.

Tô Thanh Lam lấy thân phận gì để chèn ép người đóng giả mình? Lấy thân phận cấp trên với cấp dưới khiến người tên Nghiêm phải ngoan ngoãn nghe lời sao? Thế thì lại càng không hợp với hoàn cảnh hiện giờ.

Vì có nói gì thì nói Âu Dương Thành là cháu trai của chủ tịch, còn Tô Thanh Lam hiện tại chỉ là một trưởng phòng cỏn con không có nhiều thực quyền.

Nếu đem đi so sánh, người mù cũng thấy đây là một sự so sánh quá khập khiễng.

"Trưởng phòng, thời gian quý báu nếu không còn chuyện gì khác em xin phép dẫn người mới vào làm việc."

Không để tâm đến sắc mặt người kia đang ngày càng khó coi, tôi lịch sự dẫn Âu Dương Thành giả đi.

"Em sẽ phải hối hận khi tiếp cận cậu ta!"

Chân tôi không vì lời cảnh cáo của ai đó mà dừng lại, đi thẳng về phía trước.

"Nếu cậu dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi đảm bảo khi cậu trở về vị trí cũ tôi sẽ lột da cậu."

Âu Dương Thành cũng im lặng như tôi, coi lời nói của Tô Thanh Lam như gió thoảng bên tai, bình thản đi theo sau tôi.

***

Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng đã đến giờ nghỉ trưa. 199

Ăn uống xong như thường lệ tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên ai đó kéo tay tôi lôi vào buồng vệ sinh.

Không kịp hét cũng chả kịp kêu cứu, một đôi môi nóng bỏng phủ lên môi tôi, hôn mạnh.

Hô hấp trong phổi cứ như thế bị cướp đoạt, tôi chống cự nhưng bất thành.

Mãi một lúc lâu sau... khi chúng tôi tách nhau ra.

Tôi tức giận tặng cho người kia một cái bạt tai nảy lửa.

"Âu Dương thiếu gia, anh đừng quên mình đang mang thân phận gì. Ít nhất hiện giờ theo vai vế tôi phải gọi anh một tiếng 'chị đấy."

Ánh mắt Tô Thanh Lam u tối không thấy đáy, trầm mặc không nói câu nào.

Không hiểu sao hễ cứ nhìn thấy bộ dạng nữ tính của anh ta tôi không hề có cảm giác phản cảm một chút nào mà ngược lại, trông vô cùng thuận mắt.



Đây chẳng lẽ... là do giữa chúng tôi có một đêm ân ái mặn nồng cùng nhau?

Ý nghĩ này vừa lướt thoáng qua tôi kịch liệt phủ nhận.

Không đúng! Mình nên thấy ghê tởm mới phải chứ không thuận theo thế này.

"Nếu không còn chuyện quan trọng vậy tôi đi đây, cũng sắp hết thời gian nghỉ trưa..."

Sắc mặt Tô Thanh Lam trầm xuống, anh đưa tay chạm nhẹ lên vòng cổ, lập tức một giọng nói khàn khàn phát ra từ thân hình quyến rũ.

Tôi nhận ta giọng nói này, là giọng nói vốn dĩ của Tô Thanh Lam.

Trầm khàn quyến rũ, vô cùng dễ nghe. Đã có lúc tôi tưởng chừng bị giọng nói ấy hấp dẫn và chi phối.

Còn chiếc vòng cổ chocker anh ta luôn đeo tưởng chừng như một loại phụ kiện vô hại thì ra lại là một thiết bị đổi giọng nói được tỉ mỉ cài vào đó.

"Ngoài chuyện công việc, em không còn chuyện nào khác để nói với tôi à?"

Tôi tái mặt, gằn giọng hỏi:

"Thế anh nghĩ giữa chúng ta có thể nói chuyện gì với nhau? Nói chuyện yêu đương à?"

Gương mặt xinh đẹp lập tức sáng sủa như được ánh dương đầu ngày chiếu vào.

"Cũng không tệ, hay là chúng ta thử xem?"

Tôi giận sôi máu, đẩy người anh ta cách xa mình một khoảng. "Đồ điên! Anh muốn yêu đương thì đi mà tìm anh tình nhân bé nhỏ của anh. Còn tôi, không rảnh!"

"Anh đuổi Hoàng Ánh Dương đi rồi."

Cái gì cơ? Tại tôi bị lãng phải không?

Âu Dương Thành chậm rãi lặp lại. "Em không nghe nhầm đâu. Sau đêm phát sinh quan hệ với em, anh không còn cảm giác với tên đàn ông đó nên đã đuổi cổ cậu ta đi rồi."

Tôi âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Đúng là tai mình bị lãng thật rồi, phải đi tìm bác sĩ khám tổng quát ngay thôi.

Tôi xoay người, đầu ngón tay chạm vào chốt khóa cửa định xông ra ngoài.

Ngay tức thì, một cánh tay vươn ra chặn lại.

"Em định đi đâu?"



Tôi rầu rĩ.

"Trưởng phòng, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Anh không có nhu cầu nghỉ ngơi nhưng cơ thể tôi muốn được nghỉ.

Tôi gọi anh ta một tiếng ‘trưởng phòng' là vì còn chút tôn trọng anh ta. Nhưng nếu anh ta còn tiếp tục quấy rầy, thì tôi không chắc mình có thể thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra được bao lâu.

Lúc này, tôi đang khom người chống tay lên cửa, còn anh ta không động đậy đứng thẳng tắp như thân cây tùng.

Ánh sáng từ đèn trần chiếu rọi trên đầu Âu Dương Thành, ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm.

"Có lẽ tôi đã chọn sai thời điểm tiết lộ thân phận với em rồi. Là tại tôi quá nóng vội không nhịn được tìm đến khiến em hoảng sợ tránh né."

"Nhưng không sao, thời gian còn dài... để khi khác vậy."

Dường như còn điều tiếc nuối chưa hoàn thành, Âu Dương Thành nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đợi một thời gian nữa tôi đi tìm em, em sẽ cho tôi cơ hội được công khai theo đuổi em chứ?"

Ha! Tôi thầm cười lạnh.

Cho anh ta có cơ hội theo đuổi tôi sao? Có mà cho anh ta có cơ hội giết' tôi thì có!

Trước khi tỉnh lại ở thế giới song song này, tôi bị chính bàn tay rắn chắc kia băm vằm xẻ từng khúc đấy!

Không sai, khi còn là hồn ma vất vưởng chính mắt tôi đã trông thấy cảnh tượng người này giết mình như thế nào rồi phi tang xác ra sao.

Tất cả từng hành động một có cho tôi xuống Địa Phủ uống canh Mạnh Bà cũng không thể nào quên được!

Cho nên, không có gì đáng ngạc khi tôi mở miệng từ chối thẳng:

"Không cần đâu, chúng ta qua lại không hợp."

Âu Dương Thành mím môi còn định nói gì đó nữa nhưng tôi ngăn lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ anh ta sớm từ bỏ ý định đấy đi.

"Không, nghe tôi anh đừng làm một cái gì hết. Hãy cân nhắc đến thân phận và hình tượng anh đang làm, tránh những việc đáng tiếc có cớ diễn ra"

Có trời mới biết anh ta suy tính gì trong đầu. Biết đâu trong đầu anh ta sớm đã tính toán lợi dụng tình cảm của tôi thì sao?

"Ý em là cái mác Tô Thanh Lam này?"

"Em yên tâm, tôi đã cho người đóng giả tôi thì sẽ khác có cách xuất hiện đường hoàng trước mặt em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook