Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 12: Kỳ thực tập (2)

Lan Mii

21/08/2024

Một môi trường áp lực như thế thôi thà rằng tìm một công ty tư nhân khác còn hơn.

Nhưng Nhi nó lại không nghĩ giống thế, nó nói với tôi bằng giọng điệu hờn dỗi của một đứa trẻ bị dành mất đồ chơi.

"Tao đã vạch đường cho hươu chạy rồi mày còn cứ thích chọn lối đi riêng là sao? Mày không đi thực tập cùng chỗ với tao chẳng lẽ mày muốn bỏ tao một mình? Mày đang tính nghỉ chơi tao đúng không?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi lườm nó mấy cái.

Cái con bé này sao chuyện gì nó cũng suy diễn ra được nhỉ? Tưởng tượng phong phú quá cũng không phải chuyện tốt, tôi hết đường từ chối đành nhận lời.

"Được tao nghe mày! Nhưng xảy ra chuyện bất trắc tao không biết đâu đấy."

Nghe xong đáp án từ tôi, con bé vui sướng nhảy cẫng lên ôm cứng người tôi.

"Tao biết mày sẽ nhận lời mà! Mày không nỡ bỏ tao một mình đâu đúng không?"

Tôi hậm hực hất bộ móng vuốt trên cổ xuống một cách phũ phàng. "Phải phải phải, mày nói gì cũng đúng. Nhưng tao đã nhắc trước rồi đó, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ..."

Sau đó tôi nghe thấy tiếng răng hàm va vào nhau ken két trong cổ họng mình như muốn nhai tươi nuốt sống đứa bạn thân láu cá này.

"... thì tao sẽ bỏ mày sang công ty khác ngay. Cho mày ở một mình đấu với một đống người xem còn rảnh rỗi đi chọc tao không."

"Iu! Mày chắc ít có ác, chưa bắt đầu đã dọa sẽ bỏ cuộc rồi."

Tôi cười nhạt. "Cái này người ta gọi là chừa lại đường lui cho bản thân mình. Để đến lúc xảy ra chuyện chẳng lẽ đi nhờ người khác giải quyết hộ? Cho nên là, tao chỉ hứa với mày đến đây thôi. Chuyện còn lại để xem hôm nhận việc thế nào đã."

...***...

Mọi việc sau đó xảy ra theo đúng như kế hoạch chúng tôi vạch ra, bọn tôi được nhận vào phòng thiết kế mà không gặp chút trở ngại nào.

Kết thúc buổi phỏng vấn nhỏ, anh trai thứ nhà Nhi là người duy nhất nán lại sau cùng.

"Hai đứa ở lại nghe anh dặn dò này! Nếu có khó khăn gì trong công việc cứ báo với anh một tiếng, anh sẽ hướng dẫn. Nhưng nếu không may bị bắt nạt..."



Giọng anh ấy hạ xuống, như cố gắng không để người khác nghe thấy.

"... hãy tìm cách tự cứu lấy bản thân mình, nghe rõ chứ? Anh biết hai đứa khôn khéo và có tài ăn nói, nên anh tin hai đứa sẽ vượt qua thôi. Có tài năng cứ phơi bày ra hết nhé, đừng ngại thể hiện bản thân."

"Vâng, bọn em biết rồi."

Đợi anh ấy rời đi chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai không nén nổi sự lo lắng.

"Tao đã bảo mà mày không nghe, rơi vào hố lửa giờ không biết chạy có còn kịp không?"

"Chưa trải qua mày đã đòi bỏ cuộc rồi à?"

"Không phải thế, tao là ghét nhất bị bạo lực tinh thần mày hiểu không?"

Nhưng bạn thân của tôi nó là người như thế nào chứ? Nó không hề bị nhụt chí mà trái lại, con bé động viên tinh thần tôi bằng cặp mắt sáng rực, miệng không ngừng khích lệ:

"Thôi mày không nghe anh ba tao vừa dặn dò hả? Bản thân có cái gì cứ thể hiện hết ra, tao nghe nói công ty này tuy khắc nghiệt nhưng rất biết cách trọng người tài. Tao không tin sức trẻ của bọn mình bị dăm ba cái trò bắt nạt rẻ tiền đó làm cho thui chột."

Ờ thì nói hay lắm! Đến lúc bị hành cho ra bã đừng có ở đấy ngồi khóc hu hu!

Tôi chả biết nó lấy đâu ra cái tự tin ở đâu mà tinh thần hăng hái thế. Bỏ đi, trải nghiệm thử đã rồi sẽ biết tốt hay dở ngay mà.

Và thế là chúng tôi cùng đến phòng thiết kế và nhận việc.

Buổi đầu diễn ra khá suôn sẻ, không có chuyện gọi là bất ngờ như tôi tưởng tượng.

Chắc đây là buổi đầu nên chưa bộc lộ vấn đề, để thêm vào bữa nữa xem... bị dọa tới mức chạy mất dép luôn ấy chứ.

Tôi quay bút, vừa suy nghĩ vừa phác thảo mấy họa tiết đơn giản lên giấy.

"Eh em gái thực tập!"

Bỗng có một giọng nói nghe khá chua vang lên sau lưng khiến tôi giật mình, đánh rơi bút chì cái ’bụp' xuống đất.

Dù không rõ người ta kêu mình hay không nhưng theo phép lịch sự, tôi quay lại kèm theo một nụ cười tươi tắn trên môi.



"Vâng, chị gọi em ạ?"

Người kia lập tức đáp trả bằng thái độ vô cùng kiêu ngạo, không để tôi vào mắt.

"Đúng, chả gọi em thì gọi ai ở đây? Trong cái phòng thiết kế cỏn con này ngoài mình em là thực tập thì còn ai vào đây nữa."

Ủa, còn con bé Nhi nữa mà! Chị quên rồi à?

Câu nói trên suýt chút nữa bật khỏi cổ họng nhưng may mắn thay tôi đã kìm lại được.

Tôi len lén thở phào nhẹ nhõm, thật hên số má mình cũng lớn, không thì hỏng chuyện từ ban nãy rồi.

"Vậy... chị cần em giúp đỡ gì không ạ? Em cũng có tên họ đàng hoàng nên lần sau nếu cần nhờ vả chị có thể kêu em bằng tên ạ. Chứ kêu em thực tập nghe nó hơi xa cách quá."

"Nhưng chị không có nhu cầu thân thiết hơn với em. Nhờ em đi pha hộ tách càfe thôi mà, đó đâu phải chuyện to tắt."

Trong đầu tôi rung lên còi báo động của xe cứu thương, mí mắt trái giật giật báo hiệu có chuyện xấu sắp xảy ra.

Xong rồi! Xong rồi! Bắt nạt đồng nghiệp mới đến trong truyền thuyết là đây đúng không?

Tôi bất giác ngồi thẳng lưng, không rời khỏi chỗ ngay mà xác nhận lại với chị gái bằng một câu hỏi:

"Chị gọi em chỉ vì một tách coffee ạ?"

Chị ta không ngần ngại trả lời, đã vậy còn làm ra vẻ hiển nhiên nữa chứ. "Phải, sao hả? Còn chần trừ gì không làm đi?"

"Nhưng việc bưng trà rót nước đâu phải việc của em. Em đến đây để thực tập chứ không phải phục vụ chị."

"À ra là một con ranh cứng đầu. Cô nhất quyết không chịu làm đúng không? Được! Cô không muốn làm nhưng tôi cứ nhất quyết bắt cô phải làm đấy."

Không đợi tôi kịp phản ứng, chị ta lao đến hất đổ ly nước trên bàn tôi. Hậu quả là những vệt nước ướt sũng làm loãng lổ cả tập bản thảo suốt mấy ngày nay tôi dày công vẽ ra.

"Chị làm cái trò gì vậy?" Tôi hốt hoảng cầm tập bản thảo, không thể tin được trên đời này lại có người không biết nói lý như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook