Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 22: Môi chạm môi

Lan Mii

28/08/2024

Tôi ngoái lại nhìn theo.

Đằng sau cánh cửa, có gì hay để mà xem.

Hô hấp của tôi chợt dừng lại, gần như trong một khoảng khắc nhỏ suýt ngưng thở.

Không đúng, sau cánh cửa gỗ nặng nề kia không phải không có người, mà là người đó sớm đã rời đi mất rồi.

Tôi cau mày, là người tôi đã gặp khi nãy?

Nhưng chuyện này không mắc mớ gì tới tôi, nên nhanh chóng gạt khỏi đầu.

Mấy việc có dây dưa với Tô Thanh Lam, tốt nhất tìm cách tránh thật xa thì hơn.

Tránh sự việc đáng tiếc như hôm nay.

"Đúng rồi Hảo, tao nghe nói mày từng lên tận đây à?"

Giọng nói của Nhi kéo tôi về thực tại, nhìn biểu cảm lo lắng xen lẫn sự hối hận của nó tôi liền biết Yến Nhi đang bận tâm về chuyện gì.

Cơ mà lúc đó Nhi đang nói chuyện với người khác, sao tôi nỡ trách nó cho được?

Có trách sự việc xảy ra quá khéo thôi.

Hơn nữa Nhi chưa có bạn trai, tôi phải tạo cơ hội cho bạn mình mới đúng.

"Ừm, tại tao thấy mình không nhất thiết phải ở đây nên định bỏ về. Nhưng giữa đường nghĩ đi nghĩ lại vẫn tiếc 500k chuyên cần nên nhờ người dẫn lên."

"Thế cơ á? Vậy mà tao cứ nghĩ là tại tao... Hận tao chửi nhau một trận với trưởng phòng."

"Hȧ?"

Câu cuối cùng Nhi nói rất bé, gần như tôi không thể nghe thấy, sốt ruột thúc giục nó nói lại.

"Mày nói gì thế tao không nghe rõ.

"Không có gì, không có gì! Mày nghe nhầm đấy."

"Ồ?"

Trong lúc tôi thất thần, một giọng nói nam tính tri hô lên, đánh trúng vào đám đông đang đứng nhìn chúng tôi như xem kịch hay.

"Mọi người tập trung đông đủ rồi cả chứ? Tất cả mau ngồi vào bàn, buổi tiệc tối nay chính thức bắt đầu!"

Tôi không rõ ai là người đã hô lên, thành công di dời sự chú ý từ tôi sang hướng khác. Chỉ biết rằng, sau khi nhận được sự chấp thuận từ Tô Thanh Lam

- chủ nhân của bữa tiệc người kia mới đường hoàng hô lớn như thế.

Nhướng mày nghi hoặc nhìn chủ giọng nói, tôi cảm tưởng mình bị ảo giác.

Anh ta đang ngầm giúp tôi?



Sẽ không!

Tôi kịch liệt phủ nhận.

Từ bao giờ sự trùng hợp xảy ra dễ dàng đến vậy?

Nhận được hiệu lệnh, mọi người hào hứng ngồi vào bàn tiệc. Dường như bầu không khí căng thẳng biến mất không rõ tăm tích.

Tôi bất đắc dĩ theo chân mọi người di chuyển sang bàn tiệc. Dù muốn dù không, hôm nay tôi vẫn phải ngồi cùng với những con người âm thầm bài xích mình.

Đây thật sự là một sự trải nghiệm chẳng dễ chịu gì.

Ngó nghiêng một hồi, tôi thấy hơi lạ bèn nhỏ giọng hỏi Yến Nhi.

"Nhi này, tao thấy thiếu thiếu một số người. Mày có thấy chị Thục Oanh không?"

"Mày hỏi đến chị ta làm gì? Bình thường tao thấy mày thân thiết với chị ta lắm đâu sao hôm nay tỏ vẻ quan tâm thế?"

Tôi thấy hơi ê ẩm hai bên huyệt thái dương ghê.

"Không phải tạo quan tâm, thấy vắng mặt nên hỏi thôi, mày hỏi nhiều thế để làm gì?"

Bình thường trong công ty Thục Oanh hay gây khó dễ cho tôi nhưng với Yến Nhi thì trái ngược, có lẽ là nể mặt anh ba nên không bắt nạt cậu ấy.

Lâu ngày chung đụng Nhi sớm biết chị ta thù địch với tôi, nó không nói gì nhưng lén dùng nhiều trò vặt vãnh chơi xỏ chị ta.

Tôi không ngăn cản.

Dù sao tôi không phải thánh mẫu, cũng không thiện lương tới mức tha thứ cho kẻ nhiều lần cố tình hại mình.

Đối với tôi, "dùng tâm đối người" mới là phương châm sống.

Ai tốt với mình, tôi sẽ đáp lại thật tốt với họ; ai xấu xa với mình, tôi nhất định bắt họ trả lại gấp đôi.

Vậy nên, khi hỏi tới Thục Oanh chỉ đơn giản tôi thấy tò mò vì không thấy chị ta mà thôi, chứ không có ý gì khác. Là do Yến Nhi nghĩ nhiều rồi.

"Mày tin tao một chút được không? Hỏi han tí lại bảo quan tâm người ta"

"Thì tại... ai bảo giọng điệu mày hỏi làm tao hiểu lầm? Không cần kiếm chị ta nữa, bị Tô Thanh Lam cho người kéo ra ngoài."

"Hȧ?"

Tôi nghe nhầm à?

Bị kéo ra ngoài?

Chuyện xảy ra khi nào nhỉ?

Lúc tôi không có mặt rốt cục đã bỏ lỡ chuyện bát quái nào ư?

"Mày đừng nhìn tạo bằng ánh mắt đó! Nếu muốn biết tường tận mày đi mà hỏi chính chủ, tao không tiện!"



Nhìn bộ dạng trốn tránh của Yến Nhi kìa.

Tôi đã hỏi được câu nào đâu mà nó dãy nảy lên thế?

Nó định giấu tôi chuyện gì sao?

Không moi móc được gì, tôi quay sang nhìn Hoàng Anh.

"Anh cũng không biết gì, em đừng tốn công vô ích!"

Tôi "..."

Ơ kìa! Hai người này bị làm sao vậy?

Làm chuyện có lỗi với tôi nên sợ tội giật mình phải không?

Bực bội vì không nhận được câu trả lời vừa lời, tôi cầm theo ly tiệc đứng lên định rời đi.

"Cô đi đâu vậy?" Một giọng nói ấm áp ghé sát vào tai.

Tôi hoảng hồn, tay cầm ly nước suýt rơi.

Là Tô Thanh Lam!

Chị ta đúng là âm hồn bất tán! Có phải tôi đứng ở đâu sẽ có chị ta ở đó?

Việc này dễ thôi mà, chỉ cần tôi rời đi là xong.

"Tôi thấy không khỏe trong người muốn đi vệ sinh, phiền chị. tránh ra.

Tôi nói rất nhỏ, đủ sức Tô Thanh Lam nghe hiểu nhưng chị ta làm như không nghe thấy, ấn tôi ngồi xuống ghế.

"Ngồi im đừng chạy lung tung, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Bữa tiệc bắt đầu thì làm sao chứ?

Tôi không tin lát nữa được mọi người mời rượu chị ta còn tâm trạng để quản tôi.

Rất nhanh món khai vị được bưng lên từng bàn tiệc trang trọng.

Không có tâm tình thưởng thức, tôi ngồi trên ghế mà lòng như lửa đốt.

Tô Thanh Lam thực sự quản tôi đúng như lời chị ta nói, miệng lưỡi tuy đang cười và uống rượu với người đối diện nhưng mắt cứ chốc chốc nhìn về phía tôi. Hành động như thể, tôi thật sự là cô vợ nhỏ của chị ta!

Mĩ vị vào dạ dày không còn cảm giác ngon miệng, tôi vừa nhai vừa thầm mong bữa ăn này mau kết thúc thật nhanh.

Cho đến khi chịu không nổi, tôi đứng dậy hỏi phục vụ nhà vệ sinh.

Cô gái trẻ không ngần ngại mình đang bận, tận tình dẫn tôi ra tận nơi.

Rửa tay xong, vừa ra ngoài hành lang thì một bàn tay bất ngờ kéo lấy tôi, đôi môi mỏng hạ xuống hôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook