Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 38: Rối loạn

Lan Mii

29/09/2024

Trong suốt cả quá trình diễn ra buổi tiệc, Âu Dương Thành luôn dẫn tôi theo cùng.

Anh dặn:

"Theo chân tôi em đừng nói gì cả. Khi cần thiết, cứ chào theo tôi là được."

"Nhưng nếu có người muốn bắt chuyện với tôi thì sao?" Tôi thắc mắc.

"Em làm như không thấy là được."

Tôi "???"

Âu Dương Thành giải thích thêm:

"Em tỏ ra có hứng thú họ càng nhào đến nhiều hơn. Cứ làm theo lời tôi bảo, nói ít làm ít. Mà tốt nhất không làm gì!"

Tôi hoang mang.

Rốt cục tôi có nên làm theo lời anh ta chỉ bảo?

Suốt cả quãng đường đi tới sảnh tiệc, tôi thấp thỏm không yên.

Bữa tiệc tối nay Âu Dương Thành không có nói tôi sẽ gặp những hạng người nào, nhưng nhìn vào quy mô của sảnh tiệc chắc hẳn toàn là những tinh anh tinh tú rất gì và này nọ.

Một cô gái bình thường như tôi phải may mắn nhường nào mới có mặt tại đây?

Cảm nhận tâm trạng tôi căng thẳng, anh cúi đầu hỏi han:

"Em lo lắng à?"

Nói không lo lắng thì là nói dối, mà nói không sao thì trái lòng quá.

Tôi bặm môi gật đầu.

"Vâng có một chút."

"Không sao." Anh vỗ nhẹ lên mù bàn tay, trấn an. "Đã có tôi lo, em chỉ cần đứng sau lưng tôi là giúp đỡ tôi rồi."

Tôi không hài lòng ậm ừ.

Vì nếu làm như anh nói khiến tôi có cảm giác mình trở thành bình hoa di động.

"Có lẽ lời tôi nói em sẽ cảm thấy mình như bị xúc phạm, nhưng đây là điều duy nhất trong khả năng của tôi có thể làm cho em. Tôi không muốn em bị tổn thương bởi những lời nói và hành động khiếm nhã từ bọn họ."

"Hòa Hảo, tôi thừa nhận đưa em đến đây với mục đích không trong sáng."

Câu cuối cùng Âu Dương Thành nói rất nhỏ nhưng tôi nghe rất rõ.



Lúc định hỏi lại kỹ hơn thì một đám người ùa ra bao vây chúng tôi chặt chẽ khiến tôi trở tay không kịp.

Người đến là mấy tay phóng viên...

Ai nấy đều có chung một thắc mắc, tôi là ai, tại sao lại ở cùng với Âu Dương Thành và vô vàn những câu hỏi cần được giải đáp.

Sắc mặt Âu Dương Thành trầm xuống, ra lệnh vệ sĩ tiến lên ngăn cản đám người bám theo chúng tôi không buông.

Vào sâu bên trong tôi mới nhận ra sự khác biệt là như thế nào.

Duy Khánh nói đúng, nếu tôi nhất quyết làm theo ý mình hậu quả không gánh nổi.

Ai ai cũng ăn mặc tinh tế sang trọng còn tôi nhờ Âu Dương Thành chống lưng mà thành người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân.

***

Tôi lựa góc phòng nơi bày biện những chiếc ghế nghỉ được kê gần mấy cửa sổ sát đất theo kiểu châu Âu.

Đôi sandal Âu Dương Thành lựa cho tôi là loại giày cao gót nên không tránh khỏi việc bị đau chân.

Ở bên cạnh cũng có mấy người ngồi nên tôi có ngồi xuống nghỉ ngơi chắc không ai nói đâu?

Nhưng trước khi ngồi xuống, mắt tôi nhìn trúng quầy đồ uống cách đó không

ха.

Không nhìn thì thôi nhưng đã nhìn liền phát hiện cổ họng có hơi khát. Đã vậy, vừa uống nước vừa nghỉ ngơi một lúc cũng không tệ.

Nghĩ là làm, chân tôi đang tiến tới mấy cái ghế bọc da liền đổi hướng chuyển sang quầy đồ uống chỗ đối diện.

Chọn cho mình một ly nước ép trái cây, tôi thoải mái ngả người lên lớp đệm mềm mại, từ tốn nhâm nhi ly nước vừa chờ Âu Dương Thành.

Anh nói tìm chỗ chờ ngồi một lát, còn việc anh đi đâu gặp gỡ những ai tôi không tiện xen vào cũng không có tư cách ngăn cản.

Tôi chỉ là nhân vật tuyến phụ, người chuyên thúc đẩy tình yêu cho cặp đôi chính. Nhưng bây giờ nam chính là Âu Dương Thành say mê tôi, còn tôi, không cách nào từ chối sự nhiệt tình như lửa ấy.

Chẳng lẽ tôi đành học theo mấy cô nữ chính ngôn tình khác bỏ của chạy lấy người?

Bật nụ cười trào phúng, tôi thầm phỉ nhổ nhạo báng bản thân mình ở trong lòng.

Hòa Hảo ơi là Hoà Hảo! Mày yêu ai thì yêu sao lại đi yêu kẻ đã định sẽ giết mình chứ?

Mày có bị điên không?

Càng nghĩ càng thấy đau đớn trong tâm, tôi ngửa cổ uống sạch ly nước ép trái câu.



Vừa đặt ly nước cái "cạch" lên bàn, một cô gái không biết từ đầu chạy xồng xộc đến và la lớn với tôi, khiến tôi chả hiểu cái mô tê gì cả.

"Trời ạ! Sao cô uống ly nước của tôi?"

Hết nhìn ly nước rồi lại nhìn cô gái, tôi phản bác:

"Cái ly có viết tên của cô đâu mà sao tôi không thể uống?"

"Nhưng ly đó bị bỏ đồ không sạch sẽ vào, cô uống phải tôi biết đi tìm ai giải quyết bây giờ?"

Hả? Là sao?

Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ thì một cảm giác nóng bừng khó chịu đột nhiên đánh thẳng lên đại não. Lúc này tôi mới hiểu thứ cô gái nói không sạch sẽ là cái gì.

Tôi trúng xuân dược rồi?

Cô gái lúng ta lúng túng trước ánh mắt ủ ê của tôi, hết gãi đầu rồi lại gãi tai.

"Cô... cô nhìn tôi không có tác dụng gì đâu! Hay... cô gọi cho bạn trai đi, thuốc này phản ứng nhanh...

Tôi mất kiên nhẫn cắt đứt lời sắp sửa ra khỏi miệng của cô ấy:

"Tôi không có bạn trai!"

Khi cả hai quẫn bách không biết phải xử lý như thế nào thì Âu Dương Thành xuất hiện, nhận thấy tôi không ổn anh vội bế bổng tôi lên.

"Em làm sao thế này?"

"Bạn gái anh bị trúng thuốc." Cô gái áy náy trả lời thay tôi.

Nghe đáp án Âu Dương Thành gần như là lên cơn bốc hỏa, thấp giọng rủa cô

ấy một trận. Nhưng anh không tức giận được lâu vì tay tôi không yên phận mò mẫm vào trong áo anh ấy, sờ loạn.

"Chết tiệt! Cô cứ chờ đó, tôi sẽ bắt cô đến đồn công an. Còn giờ, mau biến đi cho nước nó trong!"

Tôi không biết sau đó hai người còn nói gì với nhau nữa hay không, chỉ biết rằng Âu Dương Thành hành động rất gấp gáp rất vội vàng.

Anh áp tôi lên thang máy, vừa không ngừng hôn sâu vừa thở gấp, tận tình trao đổi nước bọt.

Sau đó... sau đó là trời đất quay cuồng, tôi bị anh áp dưới thân, chân tay không hề nhàn rỗi cởi bỏ y phục cả hai người.

"Hảo, trả lời tôi! Tôi là ai?"

"Anh là Âu Dương Thành!" Tôi nức nở hét lên.

Chỉ chờ có vậy, anh cúi đầu, trút xuống người tôi những nụ hôn dày đặc như mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook