Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 27

Trương Bất Nhất

24/03/2024

Cuộc hẹn của Lục Vân Đàn và Vương Trạch được chốt vào 10 giờ tối thứ sáu, sau khi tan lớp tự học buổi tối. Tuy nhiên, vào khoảng 8 giờ tối thứ sáu, trời đột nhiên đổ mưa. Mưa ngày càng dữ dội và kéo dài đến thứ bảy vẫn chưa dứt, thế nên cuộc hẹn được lùi lại về sau.

Thứ hai lại là một ngày nắng đẹp. Thích hợp: làm trái nội quy trường học. Kiêng kị: không.

Lúc 5 rưỡi chiều hôm đó, sau tiết tự học đầu tiên, Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao cùng đến nhà ăn. Sau khi chọn xong đồ ăn ở quầy, hai người tìm một chiếc bàn trống và ngồi xuống đối diện nhau. Lục Vân Đàn vừa nhấc đũa lên thì chợt nghe thấy Lý Nguyệt Dao thì thầm với mình: “Tớ vừa nhìn thấy Vương Trạch với Trần Tư Vũ.”

Giọng cô ấy còn lộ rõ sự căng thẳng và lo âu.

Lục Vân Đàn chẳng thèm lo lắng, chỉ để ý đến đồ ăn của mình: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi? Nhà ăn không phải do chúng ta mở ra, chẳng lẽ còn có thể cấm họ tới?”

Lý Nguyệt Dao mím môi, lo lắng nói: “Cả khóa đều biết tối nay cậu sẽ đánh nhau với Vương Trạch.”

Lục Vân Đàn vẫn ung dung như cũ: “Vậy thì sao?”

Vẻ mặt Lý Nguyệt Dao tràn đầy lo lắng: “Tớ biết cậu học võ, nhưng cậu là con gái, cậu ta là con trai, thể lực chênh lệch rất lớn. Mà cậu ta còn cao to khỏe mạnh hơn cậu rất nhiều, cậu sẽ rất dễ bị thương.”

Thật ra còn có một câu mà cô ấy không dám nói: Bây giờ cả khóa đang chờ xem cậu bị bẽ mặt. Nếu như thua, cậu sẽ trở thành trò cười cho cả khóa, thậm chí cả trường.

Lục Vân Đàn khịt mũi: “Con gái thì sao? Con gái thì nhất định phải là người bị đánh à? Bây giờ người nên lo lắng là Vương Trạch!” Sau đó cô thề: “Đợi tớ đánh bại Vương Trạch xong, Trần Tư Vũ sẽ đàng hoàng ngay. Cho dù cậu ta có quỳ xuống van xin tớ thì cũng phải xin lỗi!”

Lý Nguyệt Dao lại không lạc quan như vậy: “Vì muốn giúp tớ nên cậu mới hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Nếu như cậu bị thương hoặc xảy ra chuyện gì không hay, tớ sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.”

Lục Vân Đàn không muốn Lý Nguyệt Dao phải gánh chịu tâm lý nặng nề như vậy, cô tự nguyện giúp đỡ cô ấy, chứ không phải vì muốn trở thành ân nhân của cô ấy: “Cho dù không phải cậu, Trần Tư Vũ cũng sẽ bắt nạt người khác. Tớ cũng chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, cậu không cần phải cảm thấy mang ơn tớ. Tớ chẳng nhìn nổi cái điệu bộ kia của Trần Tư Vũ.”

Lý Nguyệt Dao vẫn rất cảm kích cô: “Nếu ngày đó cậu không ra mặt lấy lại nhật ký giúp tớ, có khi tớ đã nhảy lầu tự sát rồi.”

Lục Vân Đàn: “Sao cậu lại nghĩ thế? Người mất mặt cũng không phải cậu, mà là Trần Tư Vũ!”

Lý Nguyệt Dao không đáp lại lời này, do dự một lúc rồi mới nói: “Thật ra tớ không muốn cậu hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Trần Tư Vũ không xin lỗi tớ thì cũng không sao. Tớ thực sự không muốn liên lụy tới cậu.”

Lục Vân Đàn nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu không hề làm liên lụy đến tớ, là tự tớ muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Bọn họ tâm tính xấu xa, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tớ khinh nhất là những kẻ như vậy.” Sau đó cô lại nói thêm: “Tớ còn tốt tính chán, nếu đổi lại là anh trai tớ thì anh ấy đã đánh cho chúng phải thôi học luôn rồi!”

Lý Nguyệt Dao hơi ngạc nhiên: “Cậu có anh trai à? Anh ruột hả?

Lục Vân Đàn: “Đúng vậy, anh ấy lớn hơn tớ bảy tuổi.”

Lý Nguyệt Dao: “Anh trai cậu còn lợi hại hơn cậu sao?”

Vẻ mặt Lục Vân Đàn tràn đầy tự hào: “Đương nhiên rồi! Cả nhà tớ đều rất lợi hại!”

Lý Nguyệt Dao vừa tò mò vừa tỏ ra hâm mộ: “Đều biết võ hết sao?”

Lục Vân Đàn: “Cũng không phải thế, mẹ tớ không biết võ, nhưng mẹ tớ là người có quyền lực nhất trong nhà, có thể khiến ba ba con chúng tớ phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Cuối cùng Lý Nguyệt Dao cũng bật cười, giọng điệu của cô ấy đã thoải mái hơn: “Nhà cậu đều lợi hại như vậy, chắc là người mà cậu thích cũng lợi hại lắm nhỉ?”

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cậu ấy không lợi hại lắm, không biết võ, có lẽ cũng không biết đánh nhau. Nhưng mà cậu ấy biết chơi piano, còn biết gấp giấy và gấp rất đẹp luôn!” Để nhấn mạnh kỹ năng tinh tế của nghệ nhân gấp giấy, cô còn cố tình dùng một câu thành ngữ để miêu tả nó: “Sống động như thật!”

Lý Nguyệt Dao tò mò hỏi: “Có phải cậu ấy đã gấp cho cậu rất nhiều thứ không?”



Lục Vân Đàn gật đầu liên tục: “Ừ!” Sau đó lại nói như đang đếm đồ quý giá trong nhà: “Có thuyền đen hai mui, có cáo nhỏ, chó con, thỏ nhỏ, người tuyết và khủng long. Mà cậu biết không, cậu ấy không dùng loại giấy bình thường mà dùng giấy Vân Tiên.”

Lý Nguyệt Dao: “Giấy Vân Gian? Vân Gian trong Triêu từ Bạch Đế thái vân gian*?”

*Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế ở trong làn mây rực rỡ - Trích “Tới Giang Lăng - Sáng rời thành Bạch Đế” (Lý Bạch).

Lục Vân Đàn lắc đầu: “Không phải.” Sau đó lại nói: “Là giấy Vân Tiên trong Lương Vân Tiên.”

Lý Nguyệt Dao sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hơi kích động khi biết tin này: “Vậy là cậu thích Lương Vân Tiên?”

Lục Vân Đàn kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên là không phải, tớ chỉ nói tên giấy giống với tên của Lương Vân Tiên thôi.” Sau đó cô lại giải thích: “Sở dĩ loại giấy đó được gọi là Vân Tiên là vì nó được in hoa văn đám mây rất đẹp.”

“Ồ, thì ra là vậy...” Không hiểu sao trong lòng Lý Nguyệt Dao lại cảm thấy tiếc nuối, buồn bã và đôi phần tức giận, giống như mình đã đu nhầm couple vậy: “Thật ra trước giờ tớ vẫn nghĩ cậu thích Lương Vân Tiên, hai người nhìn xứng đôi lắm.”

Lục Vân Đàn dở khóc dở cười: “Sao cậu lại thấy chúng tớ xứng đôi?”

Lý Nguyệt Dao: “Bởi vì cậu ấy thường xuyên tới lớp mình tìm cậu, lại còn tặng đồ cậu nữa. Tớ còn tưởng hai người có gì đó.”

Lục Vân Đàn giải thích: “Cậu ấy tới đưa đồ thay người khác mà.”

Lý Nguyệt Dao bắt đầu lấy lại hứng thú hóng chuyện, lập tức hỏi: “Ai vậy?”

Lục Vân Đàn thẳng thắn trả lời: “Chu Lạc Trần.” Cô sẽ không che giấu tình cảm của mình với cậu ấy... Thích ai đó không phải là chuyện gì mất mặt, nên thẳng thắn vô tư.

“Hả?” Lý Nguyệt Dao nhíu mày, ánh mắt cô ấy tràn đầy ngạc nhiên và khó tin: “Cậu thích Chu Lạc Trần? Sao cậu lại thích cậu ta được chứ?”

Lục Vân Đàn khó hiểu khi bị hỏi như vậy: “Tại sao tớ lại không thể thích cậu ấy?”

Lý Nguyệt Dao đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật: “Bởi vì cậu ta không xứng với cậu.” Cô ấy lại thở dài và nói một cách khó hiểu: “Có Lương Vân Tiên ngay trước mặt mà cậu lại thích Chu Lạc Trần. Cậu với Chu Lạc Trần hoàn toàn không phải cùng một loại người.”

Lục Vân Đàn càng mờ mịt: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Lý Nguyệt Dao thở dài và nói với vẻ bất lực: “Khi còn học THCS, Chu Lạc Trần chính là tay sai của Lương Vân Tiên, cậu ta không bằng Lương Vân Tiên và luôn bị Lương Vân Tiên áp đảo về mọi mặt.”

Lục Vân Đàn không thể tin được: “Thật hay giả vậy?”

Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Lương Vân Tiên giống tay sai của Chu Lạc Trần.

Lý Nguyệt Dao: “Đương nhiên là thật rồi, tớ học trường THCS số 2 đấy.” Cô ấy là một trong số rất nhiều người từ trường THCS số 2 vào thẳng trường THPT của họ.

“Khi còn học THCS, Lương Vân Tiên là một truyền thuyết trong trường tớ, cậu ấy chính là một vị thần cao cao tại thượng. Cậu biết cảm giác đó không?”

Lục Vân Đàn lại thấy khó hiểu: “Lương Vân Tiên? Vị thần? Cậu đùa à?”

Trong suy nghĩ của cô, Lương Vân Tiên là đồ mọt sạch vừa nhàm chán vừa cứng nhắc, suốt ngày học hoặc là ép cô học. Cho dù nhìn ngang hay dọc, anh đều không liên quan gì đến hai chữ “vị thần”.

Lý Nguyệt Dao nghiêm túc nói: “Tớ không đùa đâu, thật đấy! Cậu ấy được gọi là vị thần không phải vì cậu ấy cao ngạo lạnh lùng, mà là vì cậu ấy, cậu ấy...” Cô ấy đột nhiên bí từ, không thể nói ra được, đành phải lấy ví dụ cụ thể: “Cậu ấy từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường tớ, có cậu ấy trong trận đấu...”



“Chờ chút!” Lục Vân Đàn không nhịn được mà ngắt lời Lý Nguyệt Dao: “Cậu ấy còn biết chơi bóng rổ sao?”

Lý Nguyệt Dao nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng của đội bóng rổ trường mà! Khi có cậu ấy trong trận đấu, trường chúng tớ chưa từng thua trận nào.”

Lục Vân Đàn sốc đến mức không biết nên bày ra biểu cảm gì...

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh trên sân bóng rổ, cũng chưa từng thấy anh tham gia bất kỳ sự kiện thể thao nào của trường, nên cô luôn cho rằng Lương Vân Tiên chỉ là đồ mọt sách, tay trói gà không chặt.

Lý Nguyệt Dao nói tiếp: “Cậu ấy không chỉ là đội trưởng của đội bóng rổ trường mà còn là đại diện học sinh. Tại lễ tốt nghiệp THCS, cậu ấy thay mặt học sinh toàn trường lên sân khấu phát biểu và đọc “Hoành Cừ tứ cú”. Mỗi từ cậu ấy đọc đều có sức mạnh đặc biệt, đám đông ồn ào dưới sân khấu lập tức im lặng, mọi người đều tập trung nhìn cậu ấy và cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.”

Là học sinh, chắc hẳn không ai không biết Hoành Cừ tứ cú:

Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục học thuyết đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bình.

Lục Vân Đàn không khỏi thầm đọc Hoành Cừ tứ cú, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy có năng lực kêu gọi như vậy sao?”

Lý Nguyệt Dao lại gật đầu: “Đúng vậy! Nếu bốn câu này do người khác đọc, chúng ta sẽ nghĩ rằng người đó chỉ đang đọc những câu thơ hay, nhưng khi Lương Vân Tiên đọc thì lại khác.”

Lục Vân Đàn: “Tại sao?”

Lý Nguyệt Dao: “Bởi vì cậu ấy là Lương Vân Tiên, chúng tớ toàn bí mật gọi cậu ấy là Lương Vân Tiên vì dân vì nước. Tớ cảm thấy trong lòng cậu ấy có thiên hạ, mà cậu ấy cũng ghét cái ác như cậu. Thế nên tớ mới thấy hai người xứng đôi!” Cô ấy lại lấy một ví dụ cụ thể: “Có một thời gian, bọn côn đồ thu phí bảo hộ xuất hiện gần trường tớ, rất nhiều học sinh bị chúng chặn lại, nếu không nộp tiền thì sẽ bị đánh đập, chúng còn đe dọa chúng tớ không được báo giáo viên, nếu không chúng sẽ trả thù. Về sau Lương Lương Vân Tiên ra mặt giải quyết chúng, sau đó trong trường chúng tớ lưu truyền câu nói: Ra ngoài mà nhắc đến tên Lương Vân Tiên, nhất định sẽ được an toàn.”

Lục Vân Đàn: “...”

Cô thực sự nghi ngờ liệu Lương Vân Tiên mà Lý Nguyệt Dao nhắc đến và đồ mọt sách mà cô biết có phải là cùng một người hay không?

Nhưng cô chợt nghĩ tới một chuyện:

Trong kỳ nghỉ hè, cô không muốn học tiếng Anh và không hiểu tại sao học sinh Trung Quốc phải học tiếng Anh. Sau đó Lương Vân Tiên nói với cô rằng học tiếng Anh không phải để thi mà là vì sự phồn vinh thịnh vượng của dân tộc, vì có thể hội nhập với tiêu chuẩn quốc tế, thể hiện văn hóa xuất sắc của mình ra thế giới ngoài kia, đồng thời học hỏi công nghệ tiên tiến của phương Tây, học hỏi từ nước ngoài và chinh phục họ.

Cuối cùng, anh còn nói: “Thiếu niên mạnh ắt tổ quốc lớn mạnh.”

Đúng là lòng mang thiên hạ, vì dân vì nước.

Ngay sau đó, cô đột nhiên nhớ tới thứ sáu tuần trước, Lương Vân Tiên đối phó Vương Trạch như thế nào, chia rẽ quan hệ của Vương Trạch và Mạnh Kiệt mà không tốn tí sức nào. Điều này cũng đủ chứng minh Lý Nguyệt Dao không hề nói quá, anh quả thực có năng lực khuất phục bọn côn đồ xung quanh trường và đảm bảo an toàn cho tất cả học sinh trong trường.

Hôm thứ sáu đó, Tới Tây Dương và Lý Hàng còn nói với Lương Vân Tiên:

“Tiếc là anh Lương không không có tham vọng gì, nếu như anh Lương có tham vọng thì làm gì có Vương Trạch chứ?”

“Đúng vậy, có khi cậu ta bị anh Lương bóp chết bằng thủ đoạn xã hội rồi.”

Khi đó, Lương Vân Tiên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và không nói thêm gì.

Im lặng hồi lâu, Lục Vân Đàn hoang mang hỏi: “Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại trở nên như vậy?”

Làm sao một chàng trai trẻ tài cao, xuất chúng và phi thường vào ba năm trước lại có thể trở thành đồ mọt sách như bây giờ?

Lý Nguyệt Dao thở dài lắc đầu, còn tỏ ra tiếc hận, tựa như một người theo đuổi ngôi sao: “Ai biết được, từ khi vào THPT, cậu ấy dường như trở thành một con người khác, ngày ngày đi theo Chu Lạc Trần, còn làm việc cho Chu Lạc Trần nữa. Cậu ấy cũng ngừng chơi bóng rổ và để Chu Lạc Trần làm đội trưởng đội bóng rổ của trường. Chu Lạc Trần đã cướp hết ánh hào quang của cậu ấy rồi. Tớ thậm chí còn nghi ngờ có phải vì trong tay Chu Lạc Trần có điểm yếu của cậu ấy hay không!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook