Chương 33
Trương Bất Nhất
29/03/2024
Từ Hà Khách của Trường THPT số 2 tốt nghiệp quá sớm. Năm đó, lúc anh ấy dùng đôi chân đi khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ của Trường THPT số 2 để quan sát bố cục sắp xếp camera trong trường học thì rừng cây nhỏ ở phía bắc sân thể dục còn chưa được lắp camera theo dõi, vẫn là điểm mù giám sát. Nhưng nay đã khác xưa, Trường THPT số 2 phát triển nhanh chóng, lại thêm cả trình độ đối phó với học sinh nghịch ngợm, hay gây sự của lãnh đạo trong trường tăng lên theo từng ngày, vậy nên rừng cây kín đáo đó đã được lắp camera theo dõi từ lâu.
Hành vi hẹn đánh nhau của Lục Vân Đàn và Vương Trạch đã bị giáo viên phát hiện trong lúc kiểm tra camera theo dõi vào sáng hôm nay.
Mới đầu, Lục Vân Đàn không biết chuyện ở đó có camera, vậy nên phản ứng đầu tiên của cô chính là chống chế, tái hiện hoàn hảo sự ngây ngốc không hiểu ra sao và chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt của người chậm hiểu, lạc hậu: “Em đâu có đánh nhau! Sao em có thể đánh nhau với Vương Trạch được? Em còn không biết Vương Trạch là ai!”
Lão Kim không nói mấy lời vô nghĩa, ông ấy bật laptop lên, mở đoạn video theo dõi kia ra.
Bằng chứng rõ rành rành, dù là người chậm hiểu, lạc hậu cũng chẳng thể chống chế được nữa.
Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng cúi cái đầu “quật cường” của mình xuống, đan hai tay vào nhau, thành thật mà thú nhận quá trình phạm tội, nhưng không ngờ lão Kim còn hỏi cô về động cơ phạm tội: “Sao em lại đánh nhau với em ấy?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, cảm thấy chuyện này liên lụy đến rất nhiều người nên hơi khó nói, vậy nên cô ngước mắt, vô cùng cẩn thận mà nhìn lão Kim, hỏi dò: “Vương Trạch không thú nhận gì ạ?”
Lão Kim tức muốn hộc máu: “Vương Trạch là Vương Trạch, em là em!”
“Ồ…” Lục Vân Đàn gãi đầu băn khoăn, vắt hết đầu óc để tìm từ: “Nói tóm lại ấy à, là do em ngứa mắt Vương Trạch, cậu ta rất hay bắt nạt người khác.”
Lão Kim cau mày, trừng mắt nhìn cô: “Vậy nên em mới hẹn người ta đánh nhau, sau đó đánh người ta một trận?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng.” Nhưng cô lại bỗng lắc đầu: “Không không không, không phải em đơn phương đánh cậu ta, cậu ta cũng đánh em, còn đạp em một phát!”
“Ai đánh ai không quan trọng, đánh nhau chính là sai!” Lão Kim lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là em ấy bắt nạt ai? Là học sinh trong lớp chúng ta à? Vì sao em không báo cho thầy hoặc là thầy tổng phụ trách khối? Em nhất định phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề à?”
Lục Vân Đàn: “Em cũng muốn giải quyết trong hòa bình, nhưng mà Vương Trạch không muốn ạ.”
Lão Kim tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Vân Đàn ấp úng không đáp.
Lão Kim: “Em không nói với thầy thì thầy sẽ đi hỏi các bạn khác, cả khối có nhiều học sinh như vậy, thầy không tin là mình không hỏi được!”
Nhìn dáng vẻ này thì hình như ông ấy quyết tâm phải hỏi tới cùng. Lục Vân Đàn mím môi rối rắm: “Nếu em nói cho thầy thì thầy có thể hứa là sẽ không trách tội những người không có lỗi được không ạ?”
Lão Kim bất đắc dĩ: “Em đã nói là người không có lỗi, vậy thì thầy việc gì phải truy cứu trách nhiệm của họ?”
“Vậy thì được ạ.” Nghe thấy lời hứa của lão Kim, lúc này Lục Vân Đàn mới nói ra động cơ phạm tội, nhưng cô lại lược bớt vài chi tiết không quan trọng, ví dụ như sự tồn tại của bang hội Thanh Vân, hoặc ví dụ như sự tham gia của Lương Vân Tiên.
Cô loại bỏ bóng dáng của Lương Vân Tiên trong vụ việc này, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới tên của anh.
Anh là bông tuyết trắng trên thế gian, là học sinh có học lực và hạnh kiểm xuất sắc, không thể xuất hiện trong câu chuyện xằng bậy này được.
Nhưng Trần Tư Vũ thì khác, cô ta là học sinh hư!
Nếu nhất định phải có một người bị thêm mắm dặm muối, ngoài Trần Tư Vũ ra thì không còn ai khác nữa!
Nói đến cuối, Lục Vân Đàn còn lo lão Kim không tin, cô lại thề son sắt mà nói: “Nếu thầy không tin thì có thể xem lại camera theo dõi lúc hai giờ mười phút chiều thứ hai tuần trước, lúc đó cậu ta đang đọc nhật ký của em!”
Cô cũng loại Lý Nguyệt Dao ra khỏi câu chuyện này luôn, bởi vì Lý Nguyệt Dao bị ám ảnh sợ xã hội nhiều năm, da mặt còn mỏng hơn cả giấy. Nếu bị cuốn vào việc này, làm lão Kim biết nội dung nhật ký của cô ấy, vậy thì chắc chắn Lý Nguyệt Dao sẽ rất suy sụp, chưa biết chừng sau này sẽ không thể bình thường, thoải mái mà học tiết học của lão Kim nữa.
Lông mày lão Kim càng nhăn chặt hơn, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc: “Trần Tư Vũ thật sự đọc nhật ký của em ngay trước mặt cả lớp?”
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh, lòng đầy căm phẫn: “Đúng là như vậy ạ! Cậu ta rất là xấu xa, tâm tư ác độc! Cậu ta giẫm đạp lòng tự tôn của em ngay trước mặt mọi người!”
Lão Kim: “…”
Nói thật, ông ấy không nhìn thấy chút dấu vết nào của việc lòng tự tôn bị giẫm đạp ở học sinh này cả.
Lão Kim thở dài, tiếp tục dò hỏi: “Sao em ấy lại lấy được nhật ký của em?”
Lục Vân Đàn cũng từng hỏi Lý Nguyệt Dao câu hỏi này, Lý Nguyệt Dao nói cô ấy giấu nhật ký ở góc sâu nhất trong tủ quần áo, bên ngoài tủ còn có khóa, chỉ có lúc nào cần lấy đồ trong tủ thì cô ấy mới mở ra, không biết Trần Tư Vũ đã trộm nhật ký của cô ấy từ khi nào.
Nhưng chắc chắn là cô không thể dựa theo câu trả lời của Lý Nguyệt Dao để trả lời lão Kim, bởi vì tình huống của hai người họ khác nhau, cô và Trần Tư Vũ không ở trong cùng một phòng ký túc xá: “Em làm sao biết cậu ta lấy kiểu gì ạ? Em cũng đâu thể đưa nhật ký của mình đến trước mặt cậu ta cho cậu ta đọc? Chắc chắn là do cậu ta lấy trộm! Còn trộm kiểu gì thì em không biết.”
Lão Kim: “Trước đây em có hiềm khích gì với em ấy không?”
Lục Vân Đàn: “Không có ạ, nhưng cậu ta thích bắt nạt người khác, thấy ai thành thật thì bắt nạt người đó, chuyên môn bắt nạt mấy người chân chất thật thà như bọn em!”
“…”
Lão Kim không thể nhịn được nữa: “Em thì chân chất thật thà cái gì hả?”
Lục Vân Đàn: “…”
Lão Kim lại hỏi tiếp: “Sao em không nói việc này cho thầy hoặc là thầy tổng phụ trách khối?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, đáp: “Vì cậu ta quen Vương Trạch, nếu em mách giáo viên, cậu ta sẽ xin lỗi vì có sức ép của thầy hoặc thầy tổng phụ trách khối, nhưng chắc chắn là không thật lòng hối lỗi mà sẽ oán hận trong lòng, sau đó bảo Vương Trạch trả thù em.”
Lão Kim bất đắc dĩ: “Dù Vương Trạch có gây sự với em thì em cũng có thể bảo thầy mà!”
Lục Vân Đàn: “Sau đó thì sao ạ? Cậu ta chỉ tạm thời không gây sự với em, còn chỉ làm vậy ở trong trường, ở ngoài trường thì chưa chắc. Chưa biết chừng cậu ta sẽ tìm mấy người để chặn em lại trên đường em về nhà, các thầy lại không quản lý được chuyện xảy ra bên ngoài trường học, thay vì để chuyện ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết thì không bằng đánh cho cậu ta phục ngay từ đầu.”
Lão Kim: “…”
Vậy mà ông ấy lại không thể phản bác lại lời của cô.
Bọn họ làm giáo viên cũng đều nghe được vài chuyện về những học sinh “nổi bật” trong khối. Tình huống của Vương Trạch đúng là giống như lời Lục Vân Đàn nói, cậu ta không chỉ quậy phá trong trường mà còn qua lại với mấy người không tử tế bên ngoài trường học. Đối với cậu ta, đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường như cơm bữa, cậu ta là học sinh hư không chịu nghe lời, đa số học sinh đều sợ hãi Vương Trạch.
Cuối cùng, lão Kim thở dài một hơi: “Em cũng giỏi đấy, đổi thành học sinh khác thì trốn Vương Trạch còn không kịp ấy chứ.”
Lục Vân Đàn còn tự hào, hoàn toàn không có ý thức của học sinh bị giáo viên gọi đến nói chuyện, cô hếch cằm: “Em chính là quán quân võ thuật của cả nước, là học trò chính thức của Hình ý quyền, sao có thể sợ kẻ tép riu như vậy?”
Lão Kim cũng biết nhà cô mở trung tâm dạy võ thuật, nhưng ông ấy vẫn thấy rất bất đắc dĩ: “Dù thế nào thì đánh nhau cũng không đúng, huống chi là ở trong trường học!” Ông ấy ra lệnh: “Em gọi điện cho mẹ em đi, bảo mẹ em chiều nay tới trường một chuyến!”
Lục Vân Đàn chớp mắt: “Em không có điện thoại mà thầy.”
Lão Kim không tin: “Em mà không có điện thoại à?”
Vẻ mặt Lục Vân Đàn nghiêm túc: “Thật sự không có ạ, trường không cho mang điện thoại mà!”
Lão Kim không muốn tranh cãi với cô: “Được rồi, được rồi, không cần em gọi, để thầy gọi điện cho mẹ em.”
Lục Vân Đàn: “Ồ.”
Lão Kim phất tay với cô: “Em về lớp học tiếp đi.”
Lục Vân Đàn đứng im không nhúc nhích: “Thầy ơi, em muốn xin nghỉ thể dục giữa giờ.”
Lão Kim: “Sao lại phải xin nghỉ?”
Lục Vân Đàn trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Bởi vì hôm qua em đánh nhau bị thương đấy thầy.”
Lão Kim: “…”
Không còn lời nào để nói, không còn lời nào để nói nữa!
Lục Vân Đàn còn sợ lão Kim không tin nên nói thêm một câu như thật: “Một bên xương sườn của em đều đã xanh tím hết cả, nhìn trông rất nghiêm trọng, vừa cử động là thấy đau!”
Đúng là cô không nói dối, hôm nay, sau khi thức dậy, cô cố ý vén áo ngủ lên nhìn, xương sườn bên phải của cô xanh đen, hằn lên những vệt đỏ tím như tơ nhện.
Lão Kim thở dài: “Em muốn xin nghỉ mấy ngày?”
Lục Vân Đàn được voi đòi tiên: “Bị thương xương cốt thì phải nghỉ ngơi 100 ngày thầy ạ.”
Lão Kim: “…”
Sau khi nhận được giấy nghỉ phép chính thức, có hiệu lực do giáo viên phê duyệt, Lục Vân Đàn nhảy nhót về lớp, không hề có chút tự giác nào của người bị thương.
Còn hai phút nữa là đến tiết tiếng Anh, cô tìm Trần Tư Vũ trước để thuật lại lời mời của lão Kim cho cô ta.
Mãi đến khi tiết tiếng Anh sắp hết giờ thì Trần Tư Vũ mới trở lại lớp, đôi mắt của cô ta sưng đỏ, nức nở không ngừng, rõ ràng là vừa bị lão Kim phê bình nghiêm khắc.
Lục Vân Đàn rất tán thưởng lão Kim ở điểm này: Ông ấy không thiên vị bất kỳ học sinh nào trong lớp, dù học sinh có thành tích tốt hay kém thì ông ấy đều đối xử bình đẳng, rất có lý lẽ!
Sau khi hết tiết thứ ba chính là thời gian chạy thể dục. Lục Vân Đàn có giấy nghỉ phép do giáo viên phê duyệt, vậy nên cô yên tâm thoải mái mà ngồi trong lớp, ung dung chờ đợi Lương sao đỏ đến.
Hôm nay Lương sao đỏ đến chậm hơn mọi ngày vài phút, Lục Vân Đàn thấy hơi không vui, vừa thở phì phì mà véo cục tẩy, vừa âm thầm nghĩ: Dù hôm nay Tần Vận xin nghỉ nhưng cậu đi tìm Tần Vận cũng chẳng để làm gì, cậu ấy không xin nghỉ vì cậu, người ta có bạn trai, người ta thích Tóc Xoăn!
Cửa sổ bị mở ra, kêu “cạch” một tiếng, Lục Vân Đàn lập tức ngẩng đầu, thấy Lương Vân Tiên, cô không hề tươi cười với anh, cũng không gọi anh là “đồ mọt sách” mà cất lời nói kháy: “Úi chà, không ngờ quân sư vẫn còn nhớ rõ bang chủ tớ đây cơ đấy? Tớ còn tưởng cậu tự lập bang phái khác rồi chứ.”
Lương Vân Tiên: “…”
Hành vi hẹn đánh nhau của Lục Vân Đàn và Vương Trạch đã bị giáo viên phát hiện trong lúc kiểm tra camera theo dõi vào sáng hôm nay.
Mới đầu, Lục Vân Đàn không biết chuyện ở đó có camera, vậy nên phản ứng đầu tiên của cô chính là chống chế, tái hiện hoàn hảo sự ngây ngốc không hiểu ra sao và chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt của người chậm hiểu, lạc hậu: “Em đâu có đánh nhau! Sao em có thể đánh nhau với Vương Trạch được? Em còn không biết Vương Trạch là ai!”
Lão Kim không nói mấy lời vô nghĩa, ông ấy bật laptop lên, mở đoạn video theo dõi kia ra.
Bằng chứng rõ rành rành, dù là người chậm hiểu, lạc hậu cũng chẳng thể chống chế được nữa.
Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng cúi cái đầu “quật cường” của mình xuống, đan hai tay vào nhau, thành thật mà thú nhận quá trình phạm tội, nhưng không ngờ lão Kim còn hỏi cô về động cơ phạm tội: “Sao em lại đánh nhau với em ấy?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, cảm thấy chuyện này liên lụy đến rất nhiều người nên hơi khó nói, vậy nên cô ngước mắt, vô cùng cẩn thận mà nhìn lão Kim, hỏi dò: “Vương Trạch không thú nhận gì ạ?”
Lão Kim tức muốn hộc máu: “Vương Trạch là Vương Trạch, em là em!”
“Ồ…” Lục Vân Đàn gãi đầu băn khoăn, vắt hết đầu óc để tìm từ: “Nói tóm lại ấy à, là do em ngứa mắt Vương Trạch, cậu ta rất hay bắt nạt người khác.”
Lão Kim cau mày, trừng mắt nhìn cô: “Vậy nên em mới hẹn người ta đánh nhau, sau đó đánh người ta một trận?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng.” Nhưng cô lại bỗng lắc đầu: “Không không không, không phải em đơn phương đánh cậu ta, cậu ta cũng đánh em, còn đạp em một phát!”
“Ai đánh ai không quan trọng, đánh nhau chính là sai!” Lão Kim lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là em ấy bắt nạt ai? Là học sinh trong lớp chúng ta à? Vì sao em không báo cho thầy hoặc là thầy tổng phụ trách khối? Em nhất định phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề à?”
Lục Vân Đàn: “Em cũng muốn giải quyết trong hòa bình, nhưng mà Vương Trạch không muốn ạ.”
Lão Kim tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Vân Đàn ấp úng không đáp.
Lão Kim: “Em không nói với thầy thì thầy sẽ đi hỏi các bạn khác, cả khối có nhiều học sinh như vậy, thầy không tin là mình không hỏi được!”
Nhìn dáng vẻ này thì hình như ông ấy quyết tâm phải hỏi tới cùng. Lục Vân Đàn mím môi rối rắm: “Nếu em nói cho thầy thì thầy có thể hứa là sẽ không trách tội những người không có lỗi được không ạ?”
Lão Kim bất đắc dĩ: “Em đã nói là người không có lỗi, vậy thì thầy việc gì phải truy cứu trách nhiệm của họ?”
“Vậy thì được ạ.” Nghe thấy lời hứa của lão Kim, lúc này Lục Vân Đàn mới nói ra động cơ phạm tội, nhưng cô lại lược bớt vài chi tiết không quan trọng, ví dụ như sự tồn tại của bang hội Thanh Vân, hoặc ví dụ như sự tham gia của Lương Vân Tiên.
Cô loại bỏ bóng dáng của Lương Vân Tiên trong vụ việc này, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới tên của anh.
Anh là bông tuyết trắng trên thế gian, là học sinh có học lực và hạnh kiểm xuất sắc, không thể xuất hiện trong câu chuyện xằng bậy này được.
Nhưng Trần Tư Vũ thì khác, cô ta là học sinh hư!
Nếu nhất định phải có một người bị thêm mắm dặm muối, ngoài Trần Tư Vũ ra thì không còn ai khác nữa!
Nói đến cuối, Lục Vân Đàn còn lo lão Kim không tin, cô lại thề son sắt mà nói: “Nếu thầy không tin thì có thể xem lại camera theo dõi lúc hai giờ mười phút chiều thứ hai tuần trước, lúc đó cậu ta đang đọc nhật ký của em!”
Cô cũng loại Lý Nguyệt Dao ra khỏi câu chuyện này luôn, bởi vì Lý Nguyệt Dao bị ám ảnh sợ xã hội nhiều năm, da mặt còn mỏng hơn cả giấy. Nếu bị cuốn vào việc này, làm lão Kim biết nội dung nhật ký của cô ấy, vậy thì chắc chắn Lý Nguyệt Dao sẽ rất suy sụp, chưa biết chừng sau này sẽ không thể bình thường, thoải mái mà học tiết học của lão Kim nữa.
Lông mày lão Kim càng nhăn chặt hơn, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc: “Trần Tư Vũ thật sự đọc nhật ký của em ngay trước mặt cả lớp?”
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh, lòng đầy căm phẫn: “Đúng là như vậy ạ! Cậu ta rất là xấu xa, tâm tư ác độc! Cậu ta giẫm đạp lòng tự tôn của em ngay trước mặt mọi người!”
Lão Kim: “…”
Nói thật, ông ấy không nhìn thấy chút dấu vết nào của việc lòng tự tôn bị giẫm đạp ở học sinh này cả.
Lão Kim thở dài, tiếp tục dò hỏi: “Sao em ấy lại lấy được nhật ký của em?”
Lục Vân Đàn cũng từng hỏi Lý Nguyệt Dao câu hỏi này, Lý Nguyệt Dao nói cô ấy giấu nhật ký ở góc sâu nhất trong tủ quần áo, bên ngoài tủ còn có khóa, chỉ có lúc nào cần lấy đồ trong tủ thì cô ấy mới mở ra, không biết Trần Tư Vũ đã trộm nhật ký của cô ấy từ khi nào.
Nhưng chắc chắn là cô không thể dựa theo câu trả lời của Lý Nguyệt Dao để trả lời lão Kim, bởi vì tình huống của hai người họ khác nhau, cô và Trần Tư Vũ không ở trong cùng một phòng ký túc xá: “Em làm sao biết cậu ta lấy kiểu gì ạ? Em cũng đâu thể đưa nhật ký của mình đến trước mặt cậu ta cho cậu ta đọc? Chắc chắn là do cậu ta lấy trộm! Còn trộm kiểu gì thì em không biết.”
Lão Kim: “Trước đây em có hiềm khích gì với em ấy không?”
Lục Vân Đàn: “Không có ạ, nhưng cậu ta thích bắt nạt người khác, thấy ai thành thật thì bắt nạt người đó, chuyên môn bắt nạt mấy người chân chất thật thà như bọn em!”
“…”
Lão Kim không thể nhịn được nữa: “Em thì chân chất thật thà cái gì hả?”
Lục Vân Đàn: “…”
Lão Kim lại hỏi tiếp: “Sao em không nói việc này cho thầy hoặc là thầy tổng phụ trách khối?”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, đáp: “Vì cậu ta quen Vương Trạch, nếu em mách giáo viên, cậu ta sẽ xin lỗi vì có sức ép của thầy hoặc thầy tổng phụ trách khối, nhưng chắc chắn là không thật lòng hối lỗi mà sẽ oán hận trong lòng, sau đó bảo Vương Trạch trả thù em.”
Lão Kim bất đắc dĩ: “Dù Vương Trạch có gây sự với em thì em cũng có thể bảo thầy mà!”
Lục Vân Đàn: “Sau đó thì sao ạ? Cậu ta chỉ tạm thời không gây sự với em, còn chỉ làm vậy ở trong trường, ở ngoài trường thì chưa chắc. Chưa biết chừng cậu ta sẽ tìm mấy người để chặn em lại trên đường em về nhà, các thầy lại không quản lý được chuyện xảy ra bên ngoài trường học, thay vì để chuyện ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết thì không bằng đánh cho cậu ta phục ngay từ đầu.”
Lão Kim: “…”
Vậy mà ông ấy lại không thể phản bác lại lời của cô.
Bọn họ làm giáo viên cũng đều nghe được vài chuyện về những học sinh “nổi bật” trong khối. Tình huống của Vương Trạch đúng là giống như lời Lục Vân Đàn nói, cậu ta không chỉ quậy phá trong trường mà còn qua lại với mấy người không tử tế bên ngoài trường học. Đối với cậu ta, đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường như cơm bữa, cậu ta là học sinh hư không chịu nghe lời, đa số học sinh đều sợ hãi Vương Trạch.
Cuối cùng, lão Kim thở dài một hơi: “Em cũng giỏi đấy, đổi thành học sinh khác thì trốn Vương Trạch còn không kịp ấy chứ.”
Lục Vân Đàn còn tự hào, hoàn toàn không có ý thức của học sinh bị giáo viên gọi đến nói chuyện, cô hếch cằm: “Em chính là quán quân võ thuật của cả nước, là học trò chính thức của Hình ý quyền, sao có thể sợ kẻ tép riu như vậy?”
Lão Kim cũng biết nhà cô mở trung tâm dạy võ thuật, nhưng ông ấy vẫn thấy rất bất đắc dĩ: “Dù thế nào thì đánh nhau cũng không đúng, huống chi là ở trong trường học!” Ông ấy ra lệnh: “Em gọi điện cho mẹ em đi, bảo mẹ em chiều nay tới trường một chuyến!”
Lục Vân Đàn chớp mắt: “Em không có điện thoại mà thầy.”
Lão Kim không tin: “Em mà không có điện thoại à?”
Vẻ mặt Lục Vân Đàn nghiêm túc: “Thật sự không có ạ, trường không cho mang điện thoại mà!”
Lão Kim không muốn tranh cãi với cô: “Được rồi, được rồi, không cần em gọi, để thầy gọi điện cho mẹ em.”
Lục Vân Đàn: “Ồ.”
Lão Kim phất tay với cô: “Em về lớp học tiếp đi.”
Lục Vân Đàn đứng im không nhúc nhích: “Thầy ơi, em muốn xin nghỉ thể dục giữa giờ.”
Lão Kim: “Sao lại phải xin nghỉ?”
Lục Vân Đàn trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Bởi vì hôm qua em đánh nhau bị thương đấy thầy.”
Lão Kim: “…”
Không còn lời nào để nói, không còn lời nào để nói nữa!
Lục Vân Đàn còn sợ lão Kim không tin nên nói thêm một câu như thật: “Một bên xương sườn của em đều đã xanh tím hết cả, nhìn trông rất nghiêm trọng, vừa cử động là thấy đau!”
Đúng là cô không nói dối, hôm nay, sau khi thức dậy, cô cố ý vén áo ngủ lên nhìn, xương sườn bên phải của cô xanh đen, hằn lên những vệt đỏ tím như tơ nhện.
Lão Kim thở dài: “Em muốn xin nghỉ mấy ngày?”
Lục Vân Đàn được voi đòi tiên: “Bị thương xương cốt thì phải nghỉ ngơi 100 ngày thầy ạ.”
Lão Kim: “…”
Sau khi nhận được giấy nghỉ phép chính thức, có hiệu lực do giáo viên phê duyệt, Lục Vân Đàn nhảy nhót về lớp, không hề có chút tự giác nào của người bị thương.
Còn hai phút nữa là đến tiết tiếng Anh, cô tìm Trần Tư Vũ trước để thuật lại lời mời của lão Kim cho cô ta.
Mãi đến khi tiết tiếng Anh sắp hết giờ thì Trần Tư Vũ mới trở lại lớp, đôi mắt của cô ta sưng đỏ, nức nở không ngừng, rõ ràng là vừa bị lão Kim phê bình nghiêm khắc.
Lục Vân Đàn rất tán thưởng lão Kim ở điểm này: Ông ấy không thiên vị bất kỳ học sinh nào trong lớp, dù học sinh có thành tích tốt hay kém thì ông ấy đều đối xử bình đẳng, rất có lý lẽ!
Sau khi hết tiết thứ ba chính là thời gian chạy thể dục. Lục Vân Đàn có giấy nghỉ phép do giáo viên phê duyệt, vậy nên cô yên tâm thoải mái mà ngồi trong lớp, ung dung chờ đợi Lương sao đỏ đến.
Hôm nay Lương sao đỏ đến chậm hơn mọi ngày vài phút, Lục Vân Đàn thấy hơi không vui, vừa thở phì phì mà véo cục tẩy, vừa âm thầm nghĩ: Dù hôm nay Tần Vận xin nghỉ nhưng cậu đi tìm Tần Vận cũng chẳng để làm gì, cậu ấy không xin nghỉ vì cậu, người ta có bạn trai, người ta thích Tóc Xoăn!
Cửa sổ bị mở ra, kêu “cạch” một tiếng, Lục Vân Đàn lập tức ngẩng đầu, thấy Lương Vân Tiên, cô không hề tươi cười với anh, cũng không gọi anh là “đồ mọt sách” mà cất lời nói kháy: “Úi chà, không ngờ quân sư vẫn còn nhớ rõ bang chủ tớ đây cơ đấy? Tớ còn tưởng cậu tự lập bang phái khác rồi chứ.”
Lương Vân Tiên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.