Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng
Chương 29
Xin Thề Là Không Ngược
27/03/2023
Tinh sinh mổ hai bé trai gái khoẻ mạnh, khỏi phải nói tin này vui cỡ nào đối với những người thân bọn họ.
Mẹ Hùng cởi mũ trùm đầu trong phẫu thuật, tiến ra khỏi phòng phẫu thuật sau cùng. Y tá cũng đẩy giường bệnh ra nối sau, còn có hai đứa nhóc được bọc kín trong nôi.
“Đứa lớn là trai, đứa nhỏ là gái.” Mẹ Hùng cười tít mắt ngả đầu vào ngực chồng mình. “Ba kí với hai kí rưỡi, như vầy là tốt rồi.”
Cha Hùng gật gù đồng ý lia lịa, cha mẹ Tinh đứng bên cạnh cũng tiến đến nhìn ngắm cháu trai, cháu gái.
Hùng Âm bước đến chỗ giường bệnh của Tinh, ngón tay trỏ khều nhẹ lòng bàn tay đang mở hờ trên giường của cậu. “Cảm ơn.”
Tinh mở mắt nhìn Hùng Âm, thấy hai mắt anh ta đỏ hoe thì gợi đòn. “Lêu lêu đồ khóc nhè.”
Hùng Âm nghe xong liền phì cười dùng lòng bàn tay đánh trán cậu một cái. “Lêu lêu đồ mặc váy.”
“Đây là đồ phẫu thuật.” Tinh sầm mặt.
“Tôi lừa cậu đấy. Nam mổ bụng thì chỉ cần mặc quần là được.”
Tinh lườm người đàn ông trước mắt cháy điện. Nhưng mà cơ thể vẫn còn thuốc tê nên chưa thể cử động. Cả nhà bọn họ cũng theo y tá mà di chuyển tới phòng bệnh riêng.
Hai đứa nhỏ được đưa vào máy ấp theo dõi tình hình trong hai tư tiếng. Mẹ Hùng đi làm thủ tục tiến hành trích máu xét nghiệm bệnh di truyền, tranh thủ kiểm tra gen của cả hai đứa luôn.
Mẹ Tinh cùng cha Tinh ngồi chơi thêm một lúc, sau đó nói về nhà hầm cho con trai một con gà cùng nồi cháo rồi sẽ qua tiếp. Cha Hùng cũng nhận được cuộc gọi, đành hộc tốc đi xử lý công việc.
Thế là trong phòng chỉ còn hai người đàn ông nhìn nhau. Thực ra cũng chỉ có Tinh nhìn Hùng Âm thôi, còn Hùng Âm thì đang gọt táo.
“Nhỡ đâu cha mẹ anh không cho một trong hai đứa mang họ tôi thì sao?” Tinh buồn chán, lại muốn kiếm chuyện hỏi khó.
“Con tôi với con cậu, chứ có phải con bà nội chúng đâu mà lo.” Hùng Âm đáp ngay, cắt một miếng táo nhỏ đưa đến miệng Tinh.
Thanh niên há miệng cắn lấy. Từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì để chống đói rồi. “Vậy nhỡ hai đứa đều mang gen ốc sên như tôi thì sao? Chúng sẽ không… chậm chạp chứ?”
“Chậm chạp nhưng thông minh thì không sao cả.” Hùng Âm hơi kéo khoé miệng đáp lại.
(Ảnh đang khịa vụ hồi trước Tinh kêu ốc sên thông minh đó mấy đứa.:>>)
Tinh đảo mắt, thấy cũng có lý. “Tôi quên hỏi, nhà anh gen gì? Như tên hả? Hùng?”
“Ừ, là gấu.” Vậy nên anh mới có thể cao lớn như này.
“Vậy đặt tên như nào giờ?” Tinh nhìn Hùng Âm.
Hai người lần đầu làm cha cũng quên luôn vụ con cái sinh ra phải có tên. Hiện giờ bọn họ đến tên để lựa chọn cũng chưa có cái nào. Đợi đến lúc mẹ Hùng trở lại cũng vẫn đang chọn.
Mẹ Hùng tất bật nửa ngày mới trở lại phòng bệnh, thấy chỉ còn hai người bọn họ thì ngạc nhiên. “Đâu cả rồi?”
Hùng Âm kể lại lý do rồi nhìn tập hồ sơ trong tay bà. “Kết quả sao ạ?”
“Vừa đẹp. Đứa lớn là gấu, đứa nhỏ là ốc. Con trai cứng cáp, con gái mềm mại. Tinh, cảm ơn con nhiều.”
Tinh đột nhiên nghe lời cảm ơn, không biết sao lại thẹn thùng gật đầu.
Đến tầm bảy, tám giờ tối gì đó thì hộ tá đẩy hai cái lồng ấp vào trong phòng. Mấy ông bà đã chờ sẵn, bu quanh chiếc lồng ấp nhìn cho đã thèm. Vừa nói vừa khen.
“Cái này giống mũi nhà mình.”
“Quả mắt y đúc thằng bố nó.”
“Ui cha, khóc to quá.”
Bốn ông bà khiến cho hai đứa nhóc khóc ré lên mà vẫn còn tấm tắc khen ngợi. Hùng Âm đã pha xong sữa, mang tới hai bình nhét vào miệng hai đứa nhóc, tiếng khóc cũng im bặt.
“A, Tinh nhìn mặt chưa?” Mẹ Tinh lúc này mới nhớ ra, hỏi con trai.
“Nhìn rồi ạ.” Thực ra thì cũng không có nhìn kĩ lắm. Lúc hai đứa nhóc được lau người xong, trước khi đưa vào lồng ấp thì có đưa qua cậu nhìn một lát. “Xấu lắm luôn mẹ ơi. Nhăn nheo như con khỉ không bằng.”
Mấy ông bà nội ngoại nhìn chằm chằm ba nhỏ nằm trên giường, đồng loạt phá lên cười. Cha Hùng cười còn to hơn bình thường, miệng cười nhạo con rể. “Đứa nào sinh ra mà không nhăn nheo.”
Mẹ Tinh nói thêm, kêu là mấy ngày tới sẽ hết nhăn, cũng bớt đỏ hỏn như lúc mới sinh thế này. Tinh gật gật đầu, nhưng lúc mấy bậc phụ huynh về hết, cậu liền than phiền với Hùng Âm.
“Cha mẹ anh cùng cha mẹ tôi lạc quan thật đấy. Rõ ràng là xấu như thế, lại cứ kêu sẽ khác. Khác gì? Khác biệt hả?”
Hùng Âm phì cười, vỗ ợ hơi cho con gái xong liền đặt trở lại nôi. “Sách chăm sóc sơ sinh tôi bảo cậu đọc thì cậu không chịu.”
Tinh chỉ bĩu môi, đầu hơi nghểnh lên nhìn hai đứa nhóc trong máy ấp. “Ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.” Anh đáp lại, mang tới cho cậu một cốc nước. “Có muốn nhìn một chút không?”
Thấy thanh niên gật đầu, Hùng Âm liền nâng giường bệnh lên, sau đó kéo hai cái lồng ấp lại.
Hai đứa nhóc thiu thiu ngủ, da dẻ đỏ hỏn so với lúc mới sinh bớt đi một chút, hai mắt còn hơi lồi. Tóc thì lưa thưa, lông mày cũng chưa thấy.
“Ai da, xấu vậy sau này sao lấy vợ lấy chồng?” Tinh vừa nhìn vừa bình phẩm. “Có chỗ nào giống tôi với anh chứ? Quả nhiên người già lẩn thẩn rồi.”
Hùng Âm càng được đà cười thêm tươi. Anh chỉ vào đứa lớn. “Này là con trai lớn, tên Hùng Phong.” Lại chỉ vào đứa còn lại. “Này con gái nhỏ, tên Lương Tâm.”
“Không thích.” Tinh lắc đầu. “Lương Thi.”
“Lương Thi không hay đâu, nghe như cương thi.”
“Lương Tâm cũng không hay, tên gì mà như từ.”
“Vậy thêm tên đệm đi. Lương Ngọc Thi?”
“Tên dài viết khó. Cho đứa lớn tên đệm đi. Mắc công nó ganh tị em tên có ba chữ mà con có hai.”
Đến cái này cũng ganh tị được thì cũng chỉ có Tinh nghĩ ra thôi. “Vậy thì là Hùng Lương Phong đi. Lấy họ của hai chúng ta ghép lại.”
“Nghe hay đấy, Hùng Lương Phong, Lương Ngọc Thi.”
“Ừ, con của chúng ta.”
Mẹ Hùng cởi mũ trùm đầu trong phẫu thuật, tiến ra khỏi phòng phẫu thuật sau cùng. Y tá cũng đẩy giường bệnh ra nối sau, còn có hai đứa nhóc được bọc kín trong nôi.
“Đứa lớn là trai, đứa nhỏ là gái.” Mẹ Hùng cười tít mắt ngả đầu vào ngực chồng mình. “Ba kí với hai kí rưỡi, như vầy là tốt rồi.”
Cha Hùng gật gù đồng ý lia lịa, cha mẹ Tinh đứng bên cạnh cũng tiến đến nhìn ngắm cháu trai, cháu gái.
Hùng Âm bước đến chỗ giường bệnh của Tinh, ngón tay trỏ khều nhẹ lòng bàn tay đang mở hờ trên giường của cậu. “Cảm ơn.”
Tinh mở mắt nhìn Hùng Âm, thấy hai mắt anh ta đỏ hoe thì gợi đòn. “Lêu lêu đồ khóc nhè.”
Hùng Âm nghe xong liền phì cười dùng lòng bàn tay đánh trán cậu một cái. “Lêu lêu đồ mặc váy.”
“Đây là đồ phẫu thuật.” Tinh sầm mặt.
“Tôi lừa cậu đấy. Nam mổ bụng thì chỉ cần mặc quần là được.”
Tinh lườm người đàn ông trước mắt cháy điện. Nhưng mà cơ thể vẫn còn thuốc tê nên chưa thể cử động. Cả nhà bọn họ cũng theo y tá mà di chuyển tới phòng bệnh riêng.
Hai đứa nhỏ được đưa vào máy ấp theo dõi tình hình trong hai tư tiếng. Mẹ Hùng đi làm thủ tục tiến hành trích máu xét nghiệm bệnh di truyền, tranh thủ kiểm tra gen của cả hai đứa luôn.
Mẹ Tinh cùng cha Tinh ngồi chơi thêm một lúc, sau đó nói về nhà hầm cho con trai một con gà cùng nồi cháo rồi sẽ qua tiếp. Cha Hùng cũng nhận được cuộc gọi, đành hộc tốc đi xử lý công việc.
Thế là trong phòng chỉ còn hai người đàn ông nhìn nhau. Thực ra cũng chỉ có Tinh nhìn Hùng Âm thôi, còn Hùng Âm thì đang gọt táo.
“Nhỡ đâu cha mẹ anh không cho một trong hai đứa mang họ tôi thì sao?” Tinh buồn chán, lại muốn kiếm chuyện hỏi khó.
“Con tôi với con cậu, chứ có phải con bà nội chúng đâu mà lo.” Hùng Âm đáp ngay, cắt một miếng táo nhỏ đưa đến miệng Tinh.
Thanh niên há miệng cắn lấy. Từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì để chống đói rồi. “Vậy nhỡ hai đứa đều mang gen ốc sên như tôi thì sao? Chúng sẽ không… chậm chạp chứ?”
“Chậm chạp nhưng thông minh thì không sao cả.” Hùng Âm hơi kéo khoé miệng đáp lại.
(Ảnh đang khịa vụ hồi trước Tinh kêu ốc sên thông minh đó mấy đứa.:>>)
Tinh đảo mắt, thấy cũng có lý. “Tôi quên hỏi, nhà anh gen gì? Như tên hả? Hùng?”
“Ừ, là gấu.” Vậy nên anh mới có thể cao lớn như này.
“Vậy đặt tên như nào giờ?” Tinh nhìn Hùng Âm.
Hai người lần đầu làm cha cũng quên luôn vụ con cái sinh ra phải có tên. Hiện giờ bọn họ đến tên để lựa chọn cũng chưa có cái nào. Đợi đến lúc mẹ Hùng trở lại cũng vẫn đang chọn.
Mẹ Hùng tất bật nửa ngày mới trở lại phòng bệnh, thấy chỉ còn hai người bọn họ thì ngạc nhiên. “Đâu cả rồi?”
Hùng Âm kể lại lý do rồi nhìn tập hồ sơ trong tay bà. “Kết quả sao ạ?”
“Vừa đẹp. Đứa lớn là gấu, đứa nhỏ là ốc. Con trai cứng cáp, con gái mềm mại. Tinh, cảm ơn con nhiều.”
Tinh đột nhiên nghe lời cảm ơn, không biết sao lại thẹn thùng gật đầu.
Đến tầm bảy, tám giờ tối gì đó thì hộ tá đẩy hai cái lồng ấp vào trong phòng. Mấy ông bà đã chờ sẵn, bu quanh chiếc lồng ấp nhìn cho đã thèm. Vừa nói vừa khen.
“Cái này giống mũi nhà mình.”
“Quả mắt y đúc thằng bố nó.”
“Ui cha, khóc to quá.”
Bốn ông bà khiến cho hai đứa nhóc khóc ré lên mà vẫn còn tấm tắc khen ngợi. Hùng Âm đã pha xong sữa, mang tới hai bình nhét vào miệng hai đứa nhóc, tiếng khóc cũng im bặt.
“A, Tinh nhìn mặt chưa?” Mẹ Tinh lúc này mới nhớ ra, hỏi con trai.
“Nhìn rồi ạ.” Thực ra thì cũng không có nhìn kĩ lắm. Lúc hai đứa nhóc được lau người xong, trước khi đưa vào lồng ấp thì có đưa qua cậu nhìn một lát. “Xấu lắm luôn mẹ ơi. Nhăn nheo như con khỉ không bằng.”
Mấy ông bà nội ngoại nhìn chằm chằm ba nhỏ nằm trên giường, đồng loạt phá lên cười. Cha Hùng cười còn to hơn bình thường, miệng cười nhạo con rể. “Đứa nào sinh ra mà không nhăn nheo.”
Mẹ Tinh nói thêm, kêu là mấy ngày tới sẽ hết nhăn, cũng bớt đỏ hỏn như lúc mới sinh thế này. Tinh gật gật đầu, nhưng lúc mấy bậc phụ huynh về hết, cậu liền than phiền với Hùng Âm.
“Cha mẹ anh cùng cha mẹ tôi lạc quan thật đấy. Rõ ràng là xấu như thế, lại cứ kêu sẽ khác. Khác gì? Khác biệt hả?”
Hùng Âm phì cười, vỗ ợ hơi cho con gái xong liền đặt trở lại nôi. “Sách chăm sóc sơ sinh tôi bảo cậu đọc thì cậu không chịu.”
Tinh chỉ bĩu môi, đầu hơi nghểnh lên nhìn hai đứa nhóc trong máy ấp. “Ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.” Anh đáp lại, mang tới cho cậu một cốc nước. “Có muốn nhìn một chút không?”
Thấy thanh niên gật đầu, Hùng Âm liền nâng giường bệnh lên, sau đó kéo hai cái lồng ấp lại.
Hai đứa nhóc thiu thiu ngủ, da dẻ đỏ hỏn so với lúc mới sinh bớt đi một chút, hai mắt còn hơi lồi. Tóc thì lưa thưa, lông mày cũng chưa thấy.
“Ai da, xấu vậy sau này sao lấy vợ lấy chồng?” Tinh vừa nhìn vừa bình phẩm. “Có chỗ nào giống tôi với anh chứ? Quả nhiên người già lẩn thẩn rồi.”
Hùng Âm càng được đà cười thêm tươi. Anh chỉ vào đứa lớn. “Này là con trai lớn, tên Hùng Phong.” Lại chỉ vào đứa còn lại. “Này con gái nhỏ, tên Lương Tâm.”
“Không thích.” Tinh lắc đầu. “Lương Thi.”
“Lương Thi không hay đâu, nghe như cương thi.”
“Lương Tâm cũng không hay, tên gì mà như từ.”
“Vậy thêm tên đệm đi. Lương Ngọc Thi?”
“Tên dài viết khó. Cho đứa lớn tên đệm đi. Mắc công nó ganh tị em tên có ba chữ mà con có hai.”
Đến cái này cũng ganh tị được thì cũng chỉ có Tinh nghĩ ra thôi. “Vậy thì là Hùng Lương Phong đi. Lấy họ của hai chúng ta ghép lại.”
“Nghe hay đấy, Hùng Lương Phong, Lương Ngọc Thi.”
“Ừ, con của chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.