Chương 50
Nguyệt Bán Bạch Ngư
16/12/2021
Edit + Beta: Toả Toả
"Lâm Khiết, cậu thật sự đã hôn đàn anh Tưởng Du rồi sao?" Một cô gái tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Lâm Khiết cứng đờ, sau đó lại lộ ra một nụ cười mỉm: "Đương đương nhiên rồi."
"Bây giờ trong trường có rất nhiều người hâm mộ cậu đó, dù sao đàn anh Tưởng Du trong ba năm cũng không có quen bạn gái. Vẫn luôn chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể chạm đến được."
"Ha ha, vậy tôi cũng thật may mắn."
Lâm Khiết không được tự nhiên vén vén tóc, ánh mắt không dám nhìn vào bạn mình.
"Vậy thì hai người có cơ hội ở bên nhau không?" Cô gái ghen tị nói.
"Khụ khụ." Lâm Khiết sặc nước bọt, xua tay: "Làm sao có thể."
"Tại sao lại không thể, hai người cũng đã hôn rồi."
"Không không thể được đâu." Lâm Khiết nói.
Cô gái chọc chọc người bạn bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lần trước Lâm Khiết còn nói với tôi rằng cô ấy đã hôn môi Tưởng Du rồi."
"A a a, không thể nào."
Tay Lâm Khiết run rẩy, hai mắt mở to: "Tôi nói như vậy khi nào chứ?"
"Đừng có phủ nhận, cậu vừa mới hôn xong đã trực tiếp gọi điện nói với tôi. Tin tức quá lớn, tôi cũng đã ghi âm lời nói của cậu lại rồi." Cô gái vẫy vẫy tay một cách phô trương.
"Đừng!" Lâm Khiết còn chưa kịp ngăn cản, trong điện thoại đã vang lên tiếng của cô ta.
—— tôi nói cho cậu biết, tôi đã hôn Tưởng Du rồi
—— không phải hôn lên mặt, mà là môi, là môi của anh ấy
—— tôi không phải nên chịu trách nhiệm sao ha ha.
Một câu nói được phát ra trước mặt mọi người, người xung quanh đều xúm lại đây.
Sắc mặt Lâm Khiết tái nhợt, yếu ớt lùi lại một bước.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?
Ban đầu cô ta chỉ muốn thoả mãn tâm tư hư vinh này của mình, lúc ấy tất cả mọi người đều biết cô ta muốn đi tỏ tình.
Nhất định không thể để cho người khác biết cô ta thất bại, đành phải vung một câu nói dối, không ngờ lại bị đối phương ghi âm lại.
"Lâm Khiết, cậu thật lợi hại."
"Đúng vậy đúng vậy, còn nói phải chịu trách nhiệm với Tưởng Du, mặt dày thật đấy." Một cô gái tóc dài cười nhạo nói.
"Phát lại một lần nữa đi." Một cô gái đề nghị.
"Được thôi."
Còn chưa kịp phát hết, Lâm Khiết đã trực tiếp giật lấy điện thoại, nhanh chóng đem đoạn ghi âm xoá bỏ.
Nhìn thấy đoạn ghi âm biến mất, cả người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mấy người đừng có ầm ĩ như vậy, quá đáng." Lâm Khiết hung tợn nói.
Nói xong, sắc mặt tái nhợt bước vào phòng học.
- --
Tin tức đến tai Tưởng Du đã là ngày hôm sau, lần trước từ trong miệng Phó Thành biết được, anh cũng không để ý lắm.
Dù sao Phó Thành không hiểu lầm thì tốt rồi, nhưng mà bây giờ tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Lúc này anh đang đứng trong phòng giáo viên, nhìn vẻ mặt thất vọng của giáo viên chủ nhiệm lớp.
"Tưởng Du, tình yêu là một thứ tốt đẹp, nhưng mà phải chú ý thời gian. Bây giờ là năm cuối cấp, học sinh nào cũng đang chuẩn bị phấn đấu. Thầy cũng biết là em đã trúng tuyển, nhưng mà vẫn hy vọng là em chú ý chút. Bạn học Lâm Khiết vẫn còn phải cố gắng, gần đây giáo viên của em ấy đều phàn nàn thành tích của em ấy giảm xuống."
"Hả?" Vẻ mặt Tưởng Du mù tịt, hiện tại là tình huống gì vậy?
Mình nói chuyện yêu đương thì liên quan gì đến Lâm Khiết?
Thành tích của cô ta giảm xuống thì càng không liên quan gì đến chuyện của anh!
"Thầy à, có phải thầy đã hiểu lầm gì rồi không?"
"Thầy không có hiểu lầm, đối với toàn bộ sự việc thầy đều biết rất rõ ràng. Ngay cả chuyện mấy đứa có tiếp xúc thân mật thầy cũng biết, cho nên mới tìm em nói chuyện." Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo nói.
"Tiếp xúc thân mật?"
"Ừ, thầy sẽ không giải thích từng cái, em chỉ cần tự hiểu là được rồi." Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi: "Nghe thầy nói đây, lớp 12 rất vất vả, về sau lên đại học thì sẽ thoải mái hơn. Khi đó lại làm một câu chuyện yêu đương rầm rộ không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Không tốt." Tưởng Du trực tiếp phủ định, mày chau lại cùng một chỗ: "Em thật sự không có liên quan gì đến Lâm Khiết hết!"
"Ừ, thầy tin em sẽ có thể xử lý tốt."
Tưởng Du bất đắc dĩ liếm môi, lại nghe thầy 'tụng kinh' thêm nửa tiếng mới rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Phó Thành đang dựa trên lan can, hắn không có cầm sách trong tay, mà nghiêm mặt nhìn mình.
"Phó Thành."
"Ừm."
"Cậu tin tôi chứ?" Tưởng Du ngập ngừng nói.
Phó Thành cưng chiều xoa xoa tóc anh: "Nếu không tin cậu thì tôi đến đây làm gì? Đi thôi, để tôi đi chào hỏi cô gái này."
"Ha ha, bộ dáng bây giờ của cậu không phải rất giống bạn trai đang đối phó tình địch sao?" Tưởng Du hạnh phúc nói.
"Cậu cảm thấy giống như vậy sao?" Hai mắt Phó Thành tràn ngập ý cười.
"Giống!" Tưởng Du đối mặt nói.
Phó Thành buông tay xuống, vuốt ve khuôn mặt của Tưởng Du: "Bây giờ tôi đây có tư cách đi đối phó tình địch chứ?"
"Tất nhiên, nhưng vẫn là để tôi làm đi, kẻo ngày mai ba người chúng ta lại trực tiếp trở thành trung tâm của mấy câu chuyện phiếm."
"Ừm, nghe lời cậu." Phó Thành gật đầu trả lời.
Sau giờ học.
Phó Thành đã hỏi thăm lớp của cô gái đó từ lâu, trực tiếp mang theo Tưởng Du đến cửa lớp của Lâm Khiết.
Bên trong vẫn chưa tan học, những người lớp khác nhìn thấy Phó Thành với Tưởng Du ở cùng với nhau, đều muốn lại gần nhưng lại sợ hãi.
Mặt Tưởng Du không chút thay đổi nhìn vào bên trong lớp, giáo viên cuối cùng cũng tuyên bố tan học.
Anh chờ sau khi giáo viên rời đi rồi, thì đi đến trước cửa, gõ gõ cửa: "Xin hỏi bạn học Lâm Khiết là ai vậy?"
Những người ở đây kinh ngạc nhìn Lâm Khiết với sắc mặt tái nhợt vẫn còn đứng tại chỗ.
Theo lời nói vừa rồi của Tưởng Du, rõ ràng là không biết Lâm Khiết.
Vậy việc Lâm Khiết nói cô ta cùng trò chuyện với Tưởng Du, còn trộm hôn đối phương là sao?
"Em... Là em." Hai chân Lâm Khiết run rẩy đứng lên.
"Ồ, thì ra nguồn gốc của mấy lời đồn là cô à, ra đây đi, chúng ta nói chuyện." Nụ cười trên mặt Tưởng Du ngay lập tức biến mất, sự lạnh lùng trong mắt tràn lan ra.
Lâm Khiết mấp máy môi, vẫn yên lặng thu dọn cặp sách.
Đi theo phía sau Tưởng Du, cô ta đột nhiên chú ý tới đàn anh Phó Thành ở bên cạnh.
"Đàn anh Phó Thành?" Cô ta khiếp sợ nói.
Phó Thành lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, đối với xưng hô của Lâm Khiết hoàn toàn không để ý tới, tự giác đi ở bên cạnh Tưởng Du.
Cả ba đi ra phía sau nhà dạy học, thỉnh thoảng đi ngang qua một vài người, xem như yên tĩnh.
Tưởng Du dựa vào người Phó Thành, ánh mắt dừng trên người Lâm Khiết: "Là cô nói cô hôn tôi sao?"
"Không không, đàn anh Tưởng Du, em vốn là nói giỡn với bạn học, không ngờ đối phương lại xem là thật." Lâm Khiết phủ nhận nói.
"Ồ? Ngày hôm qua cô còn nói chuyện này ở trên hành lang, ghi âm cũng bị phát tán." Tưởng Du nhíu mi, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Em......" Mặt Lâm Khiết tái nhợt, hai tay khẩn trương nắm chặt vạt áo.
"Cô cũng rõ ràng lúc đó tôi đã đá cô ra, nhưng thật không ngờ cô thế mà lại đi nói cô hôn được tôi." Tưởng Du hoàn toàn mặc kệ cô ta, tiếp tục hăm doạ.
"Em xin lỗi." Lâm Khiết cúi đầu, giọng nói đều mang theo tiếng nghẹn ngào.
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn để ý tới, bởi vì nghĩ đến cô là con gái, tôi nhượng bộ chuyện này cũng không sao. Nhưng bây giờ nó lại ảnh hưởng đến tôi và người tôi thích, cho nên, tôi không thể không đến tìm cô."
Tưởng Du nhìn thoáng qua Phó Thành bên cạnh, nghịch ngợm nhướng mày.
"Làm việc nghiêm túc đi." Phó Thành nhỏ giọng nói.
"Cô xem xem giải quyết như thế nào đi, nếu cô giải quyết không được, vậy thì để tôi, nhưng hậu quả hẳn là cô cũng biết được." Tưởng Du khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
"Vâng, em sẽ nói rõ ràng chuyện này với bạn bè của mình, về sau chuyện này cũng sẽ không bao giờ tái diễn nữa." Lâm Khiết ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, trông rất đáng thương.
Nhưng Tưởng Du hoàn toàn không quan tâm, mang theo Phó Thành rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Lâm Khiết lau nước mắt, nhìn hai người đang đùa giỡn trước mặt.
Vậy rốt cuộc người mà đàn anh Tưởng Du thích là ai chứ?
"Lâm Khiết, cậu thật sự đã hôn đàn anh Tưởng Du rồi sao?" Một cô gái tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Lâm Khiết cứng đờ, sau đó lại lộ ra một nụ cười mỉm: "Đương đương nhiên rồi."
"Bây giờ trong trường có rất nhiều người hâm mộ cậu đó, dù sao đàn anh Tưởng Du trong ba năm cũng không có quen bạn gái. Vẫn luôn chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể chạm đến được."
"Ha ha, vậy tôi cũng thật may mắn."
Lâm Khiết không được tự nhiên vén vén tóc, ánh mắt không dám nhìn vào bạn mình.
"Vậy thì hai người có cơ hội ở bên nhau không?" Cô gái ghen tị nói.
"Khụ khụ." Lâm Khiết sặc nước bọt, xua tay: "Làm sao có thể."
"Tại sao lại không thể, hai người cũng đã hôn rồi."
"Không không thể được đâu." Lâm Khiết nói.
Cô gái chọc chọc người bạn bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lần trước Lâm Khiết còn nói với tôi rằng cô ấy đã hôn môi Tưởng Du rồi."
"A a a, không thể nào."
Tay Lâm Khiết run rẩy, hai mắt mở to: "Tôi nói như vậy khi nào chứ?"
"Đừng có phủ nhận, cậu vừa mới hôn xong đã trực tiếp gọi điện nói với tôi. Tin tức quá lớn, tôi cũng đã ghi âm lời nói của cậu lại rồi." Cô gái vẫy vẫy tay một cách phô trương.
"Đừng!" Lâm Khiết còn chưa kịp ngăn cản, trong điện thoại đã vang lên tiếng của cô ta.
—— tôi nói cho cậu biết, tôi đã hôn Tưởng Du rồi
—— không phải hôn lên mặt, mà là môi, là môi của anh ấy
—— tôi không phải nên chịu trách nhiệm sao ha ha.
Một câu nói được phát ra trước mặt mọi người, người xung quanh đều xúm lại đây.
Sắc mặt Lâm Khiết tái nhợt, yếu ớt lùi lại một bước.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?
Ban đầu cô ta chỉ muốn thoả mãn tâm tư hư vinh này của mình, lúc ấy tất cả mọi người đều biết cô ta muốn đi tỏ tình.
Nhất định không thể để cho người khác biết cô ta thất bại, đành phải vung một câu nói dối, không ngờ lại bị đối phương ghi âm lại.
"Lâm Khiết, cậu thật lợi hại."
"Đúng vậy đúng vậy, còn nói phải chịu trách nhiệm với Tưởng Du, mặt dày thật đấy." Một cô gái tóc dài cười nhạo nói.
"Phát lại một lần nữa đi." Một cô gái đề nghị.
"Được thôi."
Còn chưa kịp phát hết, Lâm Khiết đã trực tiếp giật lấy điện thoại, nhanh chóng đem đoạn ghi âm xoá bỏ.
Nhìn thấy đoạn ghi âm biến mất, cả người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mấy người đừng có ầm ĩ như vậy, quá đáng." Lâm Khiết hung tợn nói.
Nói xong, sắc mặt tái nhợt bước vào phòng học.
- --
Tin tức đến tai Tưởng Du đã là ngày hôm sau, lần trước từ trong miệng Phó Thành biết được, anh cũng không để ý lắm.
Dù sao Phó Thành không hiểu lầm thì tốt rồi, nhưng mà bây giờ tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Lúc này anh đang đứng trong phòng giáo viên, nhìn vẻ mặt thất vọng của giáo viên chủ nhiệm lớp.
"Tưởng Du, tình yêu là một thứ tốt đẹp, nhưng mà phải chú ý thời gian. Bây giờ là năm cuối cấp, học sinh nào cũng đang chuẩn bị phấn đấu. Thầy cũng biết là em đã trúng tuyển, nhưng mà vẫn hy vọng là em chú ý chút. Bạn học Lâm Khiết vẫn còn phải cố gắng, gần đây giáo viên của em ấy đều phàn nàn thành tích của em ấy giảm xuống."
"Hả?" Vẻ mặt Tưởng Du mù tịt, hiện tại là tình huống gì vậy?
Mình nói chuyện yêu đương thì liên quan gì đến Lâm Khiết?
Thành tích của cô ta giảm xuống thì càng không liên quan gì đến chuyện của anh!
"Thầy à, có phải thầy đã hiểu lầm gì rồi không?"
"Thầy không có hiểu lầm, đối với toàn bộ sự việc thầy đều biết rất rõ ràng. Ngay cả chuyện mấy đứa có tiếp xúc thân mật thầy cũng biết, cho nên mới tìm em nói chuyện." Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo nói.
"Tiếp xúc thân mật?"
"Ừ, thầy sẽ không giải thích từng cái, em chỉ cần tự hiểu là được rồi." Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi: "Nghe thầy nói đây, lớp 12 rất vất vả, về sau lên đại học thì sẽ thoải mái hơn. Khi đó lại làm một câu chuyện yêu đương rầm rộ không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Không tốt." Tưởng Du trực tiếp phủ định, mày chau lại cùng một chỗ: "Em thật sự không có liên quan gì đến Lâm Khiết hết!"
"Ừ, thầy tin em sẽ có thể xử lý tốt."
Tưởng Du bất đắc dĩ liếm môi, lại nghe thầy 'tụng kinh' thêm nửa tiếng mới rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Phó Thành đang dựa trên lan can, hắn không có cầm sách trong tay, mà nghiêm mặt nhìn mình.
"Phó Thành."
"Ừm."
"Cậu tin tôi chứ?" Tưởng Du ngập ngừng nói.
Phó Thành cưng chiều xoa xoa tóc anh: "Nếu không tin cậu thì tôi đến đây làm gì? Đi thôi, để tôi đi chào hỏi cô gái này."
"Ha ha, bộ dáng bây giờ của cậu không phải rất giống bạn trai đang đối phó tình địch sao?" Tưởng Du hạnh phúc nói.
"Cậu cảm thấy giống như vậy sao?" Hai mắt Phó Thành tràn ngập ý cười.
"Giống!" Tưởng Du đối mặt nói.
Phó Thành buông tay xuống, vuốt ve khuôn mặt của Tưởng Du: "Bây giờ tôi đây có tư cách đi đối phó tình địch chứ?"
"Tất nhiên, nhưng vẫn là để tôi làm đi, kẻo ngày mai ba người chúng ta lại trực tiếp trở thành trung tâm của mấy câu chuyện phiếm."
"Ừm, nghe lời cậu." Phó Thành gật đầu trả lời.
Sau giờ học.
Phó Thành đã hỏi thăm lớp của cô gái đó từ lâu, trực tiếp mang theo Tưởng Du đến cửa lớp của Lâm Khiết.
Bên trong vẫn chưa tan học, những người lớp khác nhìn thấy Phó Thành với Tưởng Du ở cùng với nhau, đều muốn lại gần nhưng lại sợ hãi.
Mặt Tưởng Du không chút thay đổi nhìn vào bên trong lớp, giáo viên cuối cùng cũng tuyên bố tan học.
Anh chờ sau khi giáo viên rời đi rồi, thì đi đến trước cửa, gõ gõ cửa: "Xin hỏi bạn học Lâm Khiết là ai vậy?"
Những người ở đây kinh ngạc nhìn Lâm Khiết với sắc mặt tái nhợt vẫn còn đứng tại chỗ.
Theo lời nói vừa rồi của Tưởng Du, rõ ràng là không biết Lâm Khiết.
Vậy việc Lâm Khiết nói cô ta cùng trò chuyện với Tưởng Du, còn trộm hôn đối phương là sao?
"Em... Là em." Hai chân Lâm Khiết run rẩy đứng lên.
"Ồ, thì ra nguồn gốc của mấy lời đồn là cô à, ra đây đi, chúng ta nói chuyện." Nụ cười trên mặt Tưởng Du ngay lập tức biến mất, sự lạnh lùng trong mắt tràn lan ra.
Lâm Khiết mấp máy môi, vẫn yên lặng thu dọn cặp sách.
Đi theo phía sau Tưởng Du, cô ta đột nhiên chú ý tới đàn anh Phó Thành ở bên cạnh.
"Đàn anh Phó Thành?" Cô ta khiếp sợ nói.
Phó Thành lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, đối với xưng hô của Lâm Khiết hoàn toàn không để ý tới, tự giác đi ở bên cạnh Tưởng Du.
Cả ba đi ra phía sau nhà dạy học, thỉnh thoảng đi ngang qua một vài người, xem như yên tĩnh.
Tưởng Du dựa vào người Phó Thành, ánh mắt dừng trên người Lâm Khiết: "Là cô nói cô hôn tôi sao?"
"Không không, đàn anh Tưởng Du, em vốn là nói giỡn với bạn học, không ngờ đối phương lại xem là thật." Lâm Khiết phủ nhận nói.
"Ồ? Ngày hôm qua cô còn nói chuyện này ở trên hành lang, ghi âm cũng bị phát tán." Tưởng Du nhíu mi, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Em......" Mặt Lâm Khiết tái nhợt, hai tay khẩn trương nắm chặt vạt áo.
"Cô cũng rõ ràng lúc đó tôi đã đá cô ra, nhưng thật không ngờ cô thế mà lại đi nói cô hôn được tôi." Tưởng Du hoàn toàn mặc kệ cô ta, tiếp tục hăm doạ.
"Em xin lỗi." Lâm Khiết cúi đầu, giọng nói đều mang theo tiếng nghẹn ngào.
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn để ý tới, bởi vì nghĩ đến cô là con gái, tôi nhượng bộ chuyện này cũng không sao. Nhưng bây giờ nó lại ảnh hưởng đến tôi và người tôi thích, cho nên, tôi không thể không đến tìm cô."
Tưởng Du nhìn thoáng qua Phó Thành bên cạnh, nghịch ngợm nhướng mày.
"Làm việc nghiêm túc đi." Phó Thành nhỏ giọng nói.
"Cô xem xem giải quyết như thế nào đi, nếu cô giải quyết không được, vậy thì để tôi, nhưng hậu quả hẳn là cô cũng biết được." Tưởng Du khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
"Vâng, em sẽ nói rõ ràng chuyện này với bạn bè của mình, về sau chuyện này cũng sẽ không bao giờ tái diễn nữa." Lâm Khiết ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, trông rất đáng thương.
Nhưng Tưởng Du hoàn toàn không quan tâm, mang theo Phó Thành rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Lâm Khiết lau nước mắt, nhìn hai người đang đùa giỡn trước mặt.
Vậy rốt cuộc người mà đàn anh Tưởng Du thích là ai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.