Chương 18: Thật là một người đàn ông bí ẩn
Trương Bất Nhất
02/04/2024
Thời gian hẹn giữa Lục Vân Đàn và Vương Trạch được quyết định vào 10
giờ tối thứ Sáu, sau khi tan tiết tự học buổi tối. Thế nhưng vào khoảng 8 giờ tối thứ Sáu thì trời đột nhiên đổ mưa, hơn nữa cơn mưa càng lúc
càng dữ dội, dai dẳng đến thứ Bảy vẫn chưa ngớt, vậy nên đành phải hoãn
lại thời gian hẹn.
Thứ Hai là một ngày thiên thời địa lợi nhân hòa, nên: vi phạm nội quy kỷ luật của trường; kiêng: không cần kiêng gì cả.
5 giờ 30 phút chiều ngày hôm đó, sau khi tiết tự học đầu tiên kết thúc, Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao cùng đến căn tin ăn cơm. Sau khi lấy cơm và thức ăn ở cửa sổ căn tin xong, hai người tìm bàn trống không có người rồi ngồi đối diện với nhau. Lục Vân Đàn vừa cầm đôi đũa lên thì chợt nghe thấy Lý Nguyệt Dao thì thầm với cô một câu: "Tớ vừa mới nhìn thấy Vương Trạch, cả Trần Tư Vũ nữa."
Giọng điệu của cô ấy hãy còn mang theo sự căng thẳng và bất an khó mà giấu được.
Lục Vân Đàn chẳng lo lắng gì cả, chỉ để ý đến đồ ăn của mình: "Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi? căn tin đâu phải do chúng ta mở, đâu có thể không cho cậu ta đến được? "
Lý Nguyệt Dao mím môi, lo lắng nói: "Cả khối đã biết chuyện đêm nay cậu sẽ đánh nhau với Vương Trạch rồi. "
Lục Vân Đàn vẫn bình tĩnh ung dung: "Vậy thì sao?"
Vẻ mặt của Lý Nguyệt Dao đầy lo lắng: "Tớ biết là cậu biết võ, nhưng cậu là con gái, còn cậu ta là con trai, thể lực chênh lệch nhau rất lớn, hơn nữa cậu ta còn cao và khỏe hơn cậu nhiều, cậu rất dễ bị thương đấy."
Thực ra còn có nửa câu mà cô ấy không tiện nói ra khỏi miệng: Bây giờ cả khối đều đang đợi xem trò hề của cậu, nếu thua thì cậu sẽ trở thành trò cười của cả khối, thậm chí là cả trường.
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Con gái thì sao? Cứ là con gái thì chắc chắn là bên bị đánh à? Bây giờ người nên lo lắng là Vương Trạch đó!" Sau đó cô thề rằng: "Đợi tớ đánh thắng Vương Trạch, Trần Tư Vũ sẽ biết điều thôi, đến lúc đó cho dù cậu ta có khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tớ thì kiểu gì cũng phải xin lỗi!"
Lý Nguyệt Dao không lạc quan được như vậy: "Vì giúp tớ nên cậu mới hẹn đánh nhau với Vương Trạch, nếu mà cậu bị thương hoặc xảy ra chuyện gì không tốt, tớ sẽ áy náy cả đời mất."
Lục Vân Đàn không muốn Lý Nguyệt Dao phải chịu gánh nặng tâm lý như vậy, cô giúp cô ấy là tự nguyện, không phải để làm ân nhân của cô ấy: "Cho dù không phải là cậu thì Trần Tư Vũ cũng sẽ bắt nạt người khác, tớ cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Cậu đừng cảm thấy thiếu nợ tớ, chẳng qua là tớ ngứa mắt cái điệu bộ đó của Trần Tư Vũ thôi."
Lý Nguyệt Dao rất cảm kích cô: "Nếu hôm đó không có cậu đứng ra nhận mình là chủ nhân quyển nhật ký đó giúp tớ, có lẽ tớ đã nhảy lầu tự tử mất rồi."
Lục Vân Đàn: "Sao cậu lại nghĩ như vậy? Người mất mặt không phải là cậu, mà là Trần Tư Vũ!"
Lý Nguyệt Dao không tỏ ý kiến, do dự giây lát rồi nói: "Thực ra tớ cũng không muốn để cậu đánh nhau với Vương Trạch, Trần Tư Vũ không xin lỗi tớ cũng không sao đâu, tớ thật sự không muốn liên lụy đến cậu."
Lục Vân Đàn nói một cách dứt khoát: "Cậu không liên lụy gì đến tớ cả, là tự tớ muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch, đám người đó tâm địa bất chính, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đây là loại người tớ ghét nhất." Cô còn nói thêm: "Tớ còn tốt tính chán đấy, nếu là anh trai của tớ thì đã đánh cho bọn họ nghỉ học từ lâu rồi!"
Lý Nguyệt Dao hơi ngạc nhiên: "Cậu có anh trai nữa à? Anh em ruột sao?"
Lục Vân Đàn: "Đúng rồi, hơn tớ bảy tuổi."
Lý Nguyệt Dao: "Anh của cậu còn đáng gờm hơn cả cậu sao?"
Lục Vân Đàn vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên, cả nhà tớ ai cũng đáng gờm!"
Lý Nguyệt Dao vừa tò mò lại có chút hâm mộ: "Trong nhà cậu ai cũng biết võ sao?"
Lục Vân Đàn: "Cũng không hẳn, mẹ tớ không biết, nhưng mẹ tớ mới là người đáng gờm nhất trong nhà tớ, có thể khiến ba bố ba con nghe lời răm rắp."
Lý Nguyệt Dao cuối cùng cũng bị chọc cười, giọng điệu cũng thoải mái hơn: "Nhà cậu ai cũng dữ dội như thế, chắc người cậu thích cũng siêu lắm đúng không?"
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không siêu lắm đâu, cậu ấy không biết võ, hẳn là cũng không biết đánh nhau, nhưng có thể chơi piano, biết gấp giấy, còn gấp giấy rất giỏi nữa!" Để nhấn mạnh tay nghề tinh tế của nghệ nhân gấp giấy, cô đã cố ý dùng một thành ngữ để hình dung, "Sống động như thật!"
Lý Nguyệt Dao có chút hiếu kỳ: "Cậu ấy gấp cho cậu rất nhiều thứ sao?"
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh: "Ừ!" Rồi nói một lèo như thuộc nằm lòng: "Có chiếc thuyền mái hiên hai đầu, con cáo nhỏ, có chú chó con, có con thỏ nhỏ, người tuyết và khủng long. Hơn nữa cậu biết không, loại giấy cậu ấy sử dụng không phải là giấy bình thường, mà là giấy vân tiên*."
(*giấy vân tiên (云笺纸): giấy viết thư có hoa văn hình đám mây.)
Lý Nguyệt Dao: "Giấy vân gian*? Vân gian trong 'Triều từ bạch đế thải vân gian' ấy hả?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không đúng." Lại buột miệng nói ra, "Là Vân Tiên* trong Lương Vân Tiên."
(*Ở đây từ vân gian và Vân Tiên có phát âm giống nhau nên Lý Nguyệt Dao nghe nhầm. 'Triều từ bạch đế thải vân gian' là câu thơ nằm trong bài thơ Tảo Phát Bạch Đế Thành của Lý Bạch, dịch nghĩa: "Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ - nguồn: thivien.net.)
Lý Nguyệt Dao thoáng sửng sốt, bỗng có chút phấn khích như vừa nghe lén được tin sốt dẻo: "Vậy là cậu thích Lương Vân Tiên?"
Lục Vân Đàn quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên là không phải, ý tớ chỉ là tên của loại giấy đó giống tên Lương Vân Tiên thôi." Cô lại giải thích thêm: "Loại giấy này sở dĩ có tên Vân Tiên là vì trên đó có hoa văn đám mây rất đẹp."
"Ồ, vậy à..." Không hiểu sao Lý Nguyệt Dao lại cảm thấy hơi tiếc nuối, còn có chút hụt hẫng và tức giận, như là 'Fan couple* sai người, "Thật ra tớ vẫn luôn cho rằng cậu thích Lương Vân Tiên, hai người rất hợp nhau."
(*Fan couple: là yêu thích một cặp đôi nào đó)
Lục Vân Đàn dở khóc dở cười: "Sao cậu biết bọn tớ hợp nhau?"
Lý Nguyệt Dao: "Vì cậu ấy thường đến lớp chúng ta tìm cậu, còn tặng quà cho cậu nữa, tớ còn tưởng rằng giữa hai người có cái gì đó."
Lục Vân Đàn giải thích: "Cậu ấy chỉ thay mặt người khác tặng quà cho tớ thôi."
Lý Nguyệt Dao lại tò mò hỏi: "Là ai vậy?"
Lục Vân Đàn thoải mái trả lời: "Chu Lạc Trần đó." Cô không hề che giấu tình cảm của mình đối với cậu ta —— thích một người không phải là điều đáng xấu hổ nên cứ thẳng thắn mà bày tỏ.
"Hả?" Lý Nguyệt Dao nhíu mày, ngạc nhiên đến không thể tin nổi, "Người cậu thích là Chu Lạc Trần? Sao cậu lại thích cậu ta?"
Lục Vân Đàn nghe cô ấy hỏi như thế thì thoáng bối rối: "Tại sao tớ không thể thích cậu ấy?"
Lý Nguyệt Dao rối rắm một chốc lâu, cuối cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật: "Vì cậu ta không xứng với cậu." Cô ấy lại thở dài, lấy làm khó hiểu nói: "Có Lương Vân Tiên ở ngay trước mặt mà cậu lại đi thích Chu Lạc Trần, cậu và Chu Lạc Trần hoàn toàn không cùng một kiểu người."
Lục Vân Đàn càng bối rối hơn: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Lý Nguyệt Dao thở dài, bất lực nói: "Chu Lạc Trần thời cấp hai chỉ như cái bóng của Lương Vân Tiên, cậu ta thua kém Lương Vân Tiên về mọi mặt, luôn bị Lương Vân Tiên áp đảo."
Lục Vân Đàn không thể tin được: "Có thật không?"
Bây giờ nhìn thế nào cũng đều có vẻ như Lương Vân Tiên là cái bóng của Chu Lạc Trần.
Lý Nguyệt Dao: "Đương nhiên là thật, thời cấp hai tớ cũng học trường trung học số 2 mà." Đa phần các học sinh cấp ba ở trường trung học số 2 đều từ cấp hai trong trường chuyển lên*, cô ấy cũng là một trong số đó, "Lúc còn học cấp hai, Lương Vân Tiên giống như huyền thoại của trường bọn tớ vậy đó, là kiểu thần linh kiêu ngạo cao vời, cậu hiểu cảm giác đó chứ?"
(*trường trung học bên Trung đa số sẽ bao gồm cấp 2 và cấp 3, từ lớp 7 đến lớp 9 là cấp 2, từ lớp 10 đến 12 là cấp 3. Cho nên phần lớn học sinh học xong cấp 2 sẽ chuyển thẳng lên cấp 3 trong trường, hoặc chuyển sang học cấp 3 của một trường khác, như trường hợp của Lục Vân Đàn)
Lục Vân Đàn lại bối rối: "Lương Vân Tiên? Thần linh? Cậu đùa tớ à?"
Trong suy nghĩ của cô thì Lương Vân Tiên chỉ là một thư sinh thối nhàm chán và cứng nhắc, suốt ngày chỉ biết học hoặc ép cô học, dù có nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì anh cũng không liên quan đến hai chữ 'thần linh'.
Lý Nguyệt Dao nghiêm túc nói: "Tớ không đùa, là thật đấy! Nói cậu ấy là vị thần không phải bởi vì cậu ấy lạnh lùng, mà là vì cậu ấy, cậu ấy…" Cô ấy nhất thời bị nghèo từ, không thể diễn đạt được, đành phải nêu ra ví dụ: "Cậu ấy từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường bọn tớ, có cậu ấy…"
"Chờ một chút!" Lục Vân Đàn không thể nhịn được ngắt lời của Lý Nguyệt Dao, "Cậu ấy còn biết chơi bóng rổ sao?"
Lý Nguyệt Dao gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường! Những trận đấu có cậu ấy tham tham gia, trường bọn tớ chưa bao giờ thua."
Lục Vân Đàn sửng sốt đến mức cô không biết phải tỏ ra biểu cảm như thế nào …
Cô chưa bao giờ thấy anh trên sân bóng rổ, cũng chưa thấy anh tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào ở trường học, vì vậy cô luôn cho rằng Lương Vân Tiên chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm trói gà không chặt.
Lý Nguyệt Dao tiếp tục nói: "Cậu ấy không chỉ là đội trưởng đội bóng của trường mà còn là đại diện học sinh của bọn tớ. Trong buổi lễ tốt nghiệp lớp 9, cậu ấy đại diện toàn thể học sinh lên sân khấu phát biểu và đọc lời tuyên bố, đọc một bài thơ《Hành Khú Tứ Cú》, từng chữ từng câu đều rất mạnh mẽ, các học sinh ồn ào lập tức im lặng, mọi người đều dùng ánh mắt tập trung nhìn cậu ấy, trong lòng có một loại cảm giác bầu nhiệt huyết đang bùng nổ."
Là một học sinh, không có ai mà không biết bài thơ《Hành Khú Tứ Cú》
Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.
Lục Vân Đàn bất giác lặp đi lặp lại bài 《Hành Khú Tứ Cú》 trong lòng, lại ngạc nhiên hỏi: "Cậu ấy có sức hút lớn đến vậy sao?"
Lý Nguyệt Dao lại gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Nếu bốn câu này được đọc từ miệng người khác, chúng ta sẽ chỉ cảm thấy người đó đang đọc những lời hoa mỹ, nhưng khi được đọc từ miệng của Lương Vân Tiên thì khác."
Lục Vân Đàn: "Tại sao vậy?"
Lý Nguyệt Dao: "Bởi vì cậu ấy là Lương Vân Tiên, bọn tớ thường gọi cậu ấy là Lương Vân Tiên Vì Dân Vì Nước, cảm giác như cậu ấy luôn nặng lòng vì thiên hạ. Hơn nữa cậu ấy cũng giống như cậu, ghét ác như kẻ thù. Cho nên tớ mới nghĩ rằng bọn cậu rất hợp nhau!" Cô ấy tiếp tục ví dụ, "Đã từng có một thời gian gần trường bọn tớ xuất hiện một nhóm côn đồ đòi tiền bảo kê, nhiều học sinh bị chặn đường, không đưa tiền là bị đánh, còn đe dọa bọn tớ là không được báo với giáo viên, cũng không được báo cảnh sát, nếu không sẽ trả thù bọn tớ. Sau đó Lương Vân Tiên đã xuất hiện và giải quyết họ, về sau trong trường bọn tớ lan truyền một câu nói như thế này: Ra khỏi nhà cứ báo tên Lương Vân Tiên, chắc chắn sẽ an toàn."
Lục Vân Đàn: ". . . . ."
Cô thật sự nghi ngờ, cái người tên Lương Vân Tiên mà Lý Nguyệt Dao nói đến và thư sinh thối mà cô quen biết liệu có phải cùng một người hay không?
Nhưng cô lại chợt nghĩ đến một chuyện:
Kỳ nghỉ hè vừa rồi cô không muốn học Tiếng Anh, cũng không hiểu vì sao học sinh Trung Quốc lại phải học Tiếng Anh, sau đó Lương Vân Tiên nói cho cô biết, học Tiếng Anh không phải vì thi cử, mà là hy vọng tương lai đất nước chúng ta có thể phát triển phồn vinh thịnh vượng, phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, có thể mang văn hóa của chúng ta ra thế giới, đồng thời học tập kỹ thuật tiên tiến của phương Tây, dùng tư tưởng 'học tập phương Tây để đối phó với phương Tây'.
Cuối cùng, anh còn nói: "Thiếu niên mạnh thì nước mạnh."
Quả thực là anh rất lo lắng cho đất nước, lo lắng cho nhân dân.
Ngay sau đó, cô bỗng nhiên lại nhớ đến thứ Sáu tuần trước Lương Vân Tiên đã đối phó với Vương Trạch như thế nào —— cắt đứt mối liên hệ giữa Vương Trạch và Mạnh Kiệt không cần một binh lính —— điều này cũng chứng tỏ rằng Lý Nguyệt Dao không nói quá, anh thực sự có khả năng chế phục những tên lưu manh gần trường học, bảo vệ an toàn cho toàn bộ học sinh.
Ngày hôm đó, Hạ Tây Dương và Lý Hàng còn với Lương Vân Tiên như vậy:
"May mà anh Lương không có dã tâm đấy, chứ nếu cậu mà có dã tâm thì Vương Trạch chỉ còn là một cái tên."
"Đúng vậy, chắc đã sớm bị anh Lương dùng thủ đoạn giang hồ bóp chết rồi." ."
Lúc đó, Lương Vân Tiên chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Im lặng hồi lâu, Lục Vân Đàn vừa bối rối lại khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại biến thành như vậy?"
Cậu thiếu niên xuất chúng phi thường ba năm trước sao lại biến thành một thư sinh thối như bây giờ?
Lý Nguyệt Dao thở dài lắc đầu, còn có một chút tiếc nuối và bất đắc dĩ, hệt như một fan sự nghiệp*: "Ai biết được, từ khi vào cấp ba cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn, ngày nào cũng đi theo sau lưng Chu Lạc Trần, còn làm việc cho cậu ta, cũng không còn chơi bóng rổ nữa, để Chu Lạc Trần trở thành đội trưởng đội bóng rổ, thế nên Chu Lạc Trần đã cướp hết ánh hào quang của cậu ấy. Tớ còn nghi phải chăng cậu ấy đã bị Chu Lạc Trần nắm được thông tin bí mật gì đó!"
Lục Vân Đàn: "Không đến mức như vậy đâu, hai người bọn họ có mối quan hệ rất tốt."
Lý Nguyệt Dao lại thở dài thườn thượt: "Nói chung là từ lúc vào cấp ba Lương Vân Tiên như biến thành một người khác vậy, có cảm giác như một vị thần sa ngã, trở thành phàm nhân thuần túy."
Lục Vân Đàn: ". . ."
Có khoa trương đến thế không?
Thư sinh thối trước đây đỉnh vậy cơ à?
Lý Nguyệt Dao lại nghĩ tới một vài tin đồn: "Trường bọn tớ có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, Dương Tiểu Niệm cũng là một trong trong số đó, cậu ta theo đuổi Lương Vân Tiên suốt ba năm đấy."
Lục Vân Đàn hoàn toàn sửng sốt: "Hả?"
Lý Nguyệt Dao cũng sửng sốt: "Cậu không biết chuyện này sao? Dương Tiểu Niệm không có nói với cậu sao?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không có."
Lý Nguyệt Dao là một người thông minh, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Vân Đàn cũng hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên không nuốt trôi cơm nữa, bởi vì cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao ban đầu Dương Tiểu Niệm chủ động tiếp cận cô: Vì muốn thông qua cô tiếp cận với Lương Vân Tiên.
Chả trách dù bọn họ có cãi nhau thế nào thì Dương Tiểu Niệm vẫn luôn cúi đầu nhường bộ, thì ra là sợ công cụ hình người như cô bỏ chạy.
Thật sự là chịu đủ nhục nhã.
Hít sâu một hơi, Lục Vân Đàn cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ: "Bây giờ bọn tớ hết qua lại rồi."
Lý Nguyệt Dao nói ngay: "Ừ! Rất tốt! Dương Tiểu Niệm là một người rất mưu mô, lúc còn học cấp 2 lớp bọn tớ chẳng ai thích chơi với cậu ta."
Lục Vân Đàn nghiến chặt răng, một lúc sau mới nhướng mi lên, không nhịn được hỏi một câu: "Cậu ta theo đuổi được rồi sao?"
Lý Nguyệt Dao: "Làm sao có thể được? Lương Vân Tiên không thích cậu ta."
Không hiểu sao Lục Vân Đàn lại thở phào nhẹ nhõm, tâm tình nhất thời cũng tốt lên. Cô lại cầm đũa lên, cười nói: "Tớ phát hiện tính cách của cậu không phải hướng nội lắm, cũng khá bà tám đấy."
Lý Nguyệt Dao có hơi ngượng ngùng: "Thật ra tớ không phải người hướng nội, chỉ là tớ không giỏi chủ động kết bạn với người khác thôi."
Lục Vân Đàn đã hiểu, cô ấy mắc chứng sợ xã hội.
Sau khi ăn xong, Lục Vân Đàn bảo Lý Nguyệt Dao về phòng học trước, còn cô đi về phía cổng trường để lấy đồ ở phòng bảo vệ.
Trên đường đi, trong đầu cô tràn ngập những lời Lý Nguyệt Dao vừa nói với cô ở căn tin.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy trên người Lương Vân Tiên như bị một lớp sương mờ ảo bao phủ, làm cho người ta khó mà nhìn thấu.
Đúng là một người con trai bí ẩn.
Lúc chỉ còn cách phòng bảo vệ vài mét, đột nhiên có ai đó gọi tên cô: "Lục Vân Đàn."
Cô ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên khi thấy anh trai mình đang đứng trước cổng trường, lập tức chạy qua đó: "Anh!"
Hôm nay Lục Vân Phong mặc bộ quần áo theo phong cách nhà Đường bằng lụa màu xanh navy, trên tay cầm một chiếc quạt gấp, mái tóc đen như mực được buộc cao, dùng một chiếc kẹp tóc đơn giản bằng gỗ đàn hương giữ lại.
Lục Vân Đàn 'lộc cộc' chạy tới trước cổng trường, cười hì hì nhìn anh trai bên ngoài cổng trường, hét một tiếng: "Hi, mỹ nữ!"
Lục Vân Phong cười lạnh: "Em cảm thấy anh không đánh em được đúng không?"
Lục Vân Đàn ngẩng đầu liếc nhìn phía trên đầu cổng trường, phát hiện cũng không cao lắm, anh trai cô chỉ cần dùng một cú xoay người là nhảy vào trong được, thế là cô lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng lễ phép: "Hi, soái ca! Sao anh lại đến đây?"
"Không phải em bảo anh đưa quần áo luyện công đến cho em sao?" Lục Vân Phong vừa nói vừa đưa một chiếc túi xách qua khe hở giữa mấy song sắt.
"Em lại tưởng anh để túi đồ ở phòng bảo vệ rồi rời đi chứ." Lục Vân Đàn cầm lấy túi đồ, còn cố ý mở ra nhìn thoáng xem có đúng là bộ đồ luyện công màu trắng của cô không.
Lục Vân Phong: "Sao bỗng nhiên em muốn mặc quần áo luyện công?"
Lục Vân Đàn hỏi một đằng đáp một nẻo: "Chiều hôm qua đến trường em quên mang theo, nếu không em đã không bảo anh mang đến cho em."
Lục Vân Phong lại nheo mắt: "Em hẹn đánh nhau với ai à?"
Lục Vân Đàn: ". . ."
Lục Vân Phong: "Có cần anh giúp không?"
Lục Vân Đàn kiên quyết nói: "Không cần đâu! Tự em giải quyết được!"
Lục Vân Phong dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu cô: "Vênh váo quá nhỉ, hẹn đánh nhau mà cũng mặc quần áo luyện công nữa, không sợ thua sẽ mất mặt sao?"
Lục Vân Đàn tức giận lườm anh ấy: "Em dễ gì thua, em sẽ đánh cậu ta thành từng mảnh!
Lục Vân Phong nhíu mày nói: "Vậy sao?" Bỗng nhiên anh ấy ra tay tấn công vào má trái của cô, Lục Vân Đàn nhanh chóng nghiêng người sang trái, đồng thời giơ tay chặn lại. Cùng lúc đó, Lục Vân Phong lại giơ tay trái lên tấn công vào bên phải của cô, Lục Vân Đàn không kịp đề phòng, bị đánh mạnh vào trán, sau đó bắt đầu ôm trán rồi hét lên đau đớn.
Lục Vân Phong xòe chiếc quạt gấp trong tay, vừa quạt vừa nhàn nhã nói: "Chiêu này gọi là giương đông kích tây, học cho kỹ vào."
Lục Vân Đàn thở hồng hộc: "Hừ! Cái này là anh đánh lén!"
Lục Vân Phong: "Cái này gọi là trí tuệ. Trong thực chiến không chỉ dựa vào thể lực và kỹ năng mà còn phải dựa vào đầu óc."
Lục Vân Đàn thừa nhận anh trai cô nói đúng, nhưng cô vẫn chưa phục lắm. Lúc đang chuẩn bị tranh luận tiếp thì đột nhiên trong phạm vi tầm mắt hiện một bóng người cao lớn, thế là ánh mắt của cô lập tức chuyển từ anh trai sang người đó: "Thư sinh thối!"
Lục Vân Phong khẽ cau mày, không vui xoay người lại, sau đó tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn —— sao đi đâu cũng gặp con ma bệnh này thế nhỉ?
Lương Vân Tiên đang đi về phía cổng trường, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Vân Phong, anh không khỏi dừng bước, thần kinh căng thẳng đến mức nín cả thở.
Lục Vân Phong hơi nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói: "Cậu câm à? Không biết chào hỏi sao?"
Lương Vân Tiên lập tức nói: "Chào anh trai."
Lục Vân Phong sầm mặt xuống: "Ai là anh trai của cậu? Ai cho phép cậu gọi tôi là anh trai? Cậu gọi như vậy là quá thân rồi đấy !"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Lục Vân Đàn cau mày, không vui nhìn anh trai mình: "Con người anh sao khó hầu hạ thế nhỉ? Người ta không để ý đến anh thì anh bảo người ta câm, còn người ta chào anh một tiếng anh trai thì anh lại mắng người ta."
Lục Vân Phong: "Anh còn muốn đánh cậu ta nữa đấy, em quản được sao?"
Lương Vân Tiên: ". . . ."
Lục Vân Đàn: ". . . ."
Lục Vân Đàn lập tức quát lớn về phía Lương Vân Tiên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau vào trường đi! Định chờ anh ấy đánh cậu thật à? Có mười cậu cộng lại cũng không đánh được anh ấy đâu!"
Lương Vân Tiên bừng tỉnh, nhanh chóng đi về phía phòng bảo vệ.
Lục Vân Đàn vốn tưởng anh xin nghỉ phép để ra ngoài, lúc vào trường phải xuất trình giấy phép. Thế nhưng chú bảo vệ dường như rất thân với anh, biết lý do anh ra ngoài nên đã mở sẵn cổng trường cho anh.
Lương Vân Tiên bước vào trường qua khoảng trống giữa phòng bảo vệ và cổng trường.
Lục Vân Đàn lập tức chạy tới bên cạnh anh, tò mò hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Lương Vân Tiên: "Đi giúp giáo viên chủ nhiệm đưa ít đồ."
"Ồ." Lục Vân Đàn đột nhiên khịt khịt mũi: "Cậu đưa đồ đến bệnh viện à? Trên người cậu có mùi thuốc khử trùng!"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Lục Vân Đàn có chút đắc ý: "Thấy mũi tôi thính lắm đúng không? Nhưng giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng lạ thật, có đồ gì muốn đưa tới bệnh viện vậy? Không tự mình đưa đi được à? Sao lại sắp xếp cho học sinh trong lớp của mình đi đưa?"
Lương Vân Tiên mím môi, trong lúc chưa biết trả lời câu hỏi này như thế nào, Lục Vân Phong đã lên tiếng: "Mũi chó con rất thính, chó con cũng rất thích xen vào việc của người khác."
Lục Vân Đàn: ". . . ."
Lục Vân Phong: "Người ta đưa đồ gì thì kệ người ta đi, có liên quan gì đến em?"
Lục Vân Đàn: "Em chỉ tò mò thôi mà!"
Lục Vân Phong: "Sao em không tò mò xem trong túi đồ em có thêm thứ gì không?"
Sự chú ý của Lục Vân Đàn lập tức bị chuyển hướng, cô cúi đầu lục lọi chiếc túi trên tay.
Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lục Vân Phong với vẻ biết ơn.
Lục Vân Đàn kiếm ra được ba tờ tiền có mệnh giá lớn trong túi quần, phấn khích đến mức như trúng số: "Anh! Em yêu anh!"
Lục Vân Phong khịt mũi, vốn muốn đáp lại một câu "Tình yêu của em quá đạo đức giả." Tuy nhiên, chưa kịp đợi anh ấy nói gì thì Lục Vân Đàn đã quay đầu lại, ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn Lương Vân Tiên: "Tôi có tiền rồi, tuần này có thể đãi cậu ăn gà rán!"
Lục Vân Phong: ". . ."
Chết tiệt!
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười: "Cảm ơn nữ hiệp Đàn đã chiếu cố tôi."
Lục Vân Đàn: "Hứ, nói gì vậy chứ!" Sau đó cô nhìn đồng hồ: "Gần sáu giờ rưỡi rồi, chúng ta quay về lớp thôi."
Lương Vân Tiên: "Ừ."
Lục Vân Đàn vẫy tay chào anh trai cô, cùng Lương Vân Tiên đi về phía khu giảng dạy của lớp 12.
Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương Vân Tiên, trong lòng mắng một tiếng: Hồ ly tinh!
Cho dù Lương Vân Tiên không quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Lục Vân Phong, anh vô thức thẳng lưng, bước chân như gió.
Lục Vân Đàn thì tâm tình rất tốt, chắp tay sau lưng, bước đi nhún nhảy: "Đợi tôi thắng Vương Trạch rồi, tôi sẽ chiêu đãi toàn bộ Thanh Vân bang một bữa!"
Mặc dù toàn bộ Thanh Vân bang chỉ có bốn người bao gồm cả bang chủ.
Lương Vân Tiên mỉm cười: "Bang chủ thật hào phóng."
Lục Vân Đàn ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Cậu tin tôi đánh thắng không?"
Lương Vân Tiên: "Tin."
Anh lời ít ý nhiều, đi thẳng vào vấn đề nhưng vô cùng chắc chắn.
Lục Vân Đàn thở dài: "Ngoài kia không ai tin tôi có thể thắng, tôi cũng biết có rất nhiều người đang chờ xem trò cười của tôi, chỉ có một mình thư sinh thối cậu tin tưởng tôi…"
Giọng của cô rất thấp, Lương Vân Tiên lập tức an ủi cô: "Bọn họ 'mắt chó sao nhìn thấy màu gì', cậu đừng có để tâm lời nói của mấy người đó."
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, cười tinh nghịch: "Tôi không buồn, tôi chỉ cảm thấy tiếc là vì sao chẳng có ai cá cược trận đánh này? Để bọn họ đều đặt cược vào Vương Trạch, chỉ có cậu là đặt cược vào tôi, sau đó chúng ta kiếm được rất nhiều tiền!"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Anh không đùa giỡn với cô mà nghiêm túc nói: "Tối nay cậu phải cẩn thận vào, đừng để mình bị thương, nhưng cũng đừng đánh mạnh tay quá."
Lục Vân Đàn hiểu ý của Lương Vân Tiên, nhưng vẫn không nhịn được muốn tranh luận: "Nếu Vương Trạch mạnh tay với tôi thì sao?"
Lương Vân Tiên nói rõ từng chữ một: "Vậy tôi sẽ tìm người đánh gãy tay cậu ta."
Mí mắt Lục Vân Đàn giật giật, kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
Chính khoảnh khắc này, cô như bắt gặp điều gì đó khác biệt với anh thường ngày.
Sau đó, cô lại nghĩ tới những lời Lý Nguyệt Dao nói với cô —
Anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường, bất khả chiến bại.
Anh luôn áp đảo Chu Lạc Trần.
Sau khi ra cổng trường, gặp nhóm lưu manh côn đồ thì cứ nhắc đến tên Lương Vân Tiên sẽ được an toàn.
Bài thơ 《Hành Khú Tứ Cú》thốt ra từ miệng anh có cảm giác bầu nhiệt huyết đang bùng nổ.
Anh là một vị thần kiêu ngạo cao vời.
Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại biến anh từ một thiếu niên phi phàm thành một thư sinh thối vô cùng bình thường.
Thứ Hai là một ngày thiên thời địa lợi nhân hòa, nên: vi phạm nội quy kỷ luật của trường; kiêng: không cần kiêng gì cả.
5 giờ 30 phút chiều ngày hôm đó, sau khi tiết tự học đầu tiên kết thúc, Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao cùng đến căn tin ăn cơm. Sau khi lấy cơm và thức ăn ở cửa sổ căn tin xong, hai người tìm bàn trống không có người rồi ngồi đối diện với nhau. Lục Vân Đàn vừa cầm đôi đũa lên thì chợt nghe thấy Lý Nguyệt Dao thì thầm với cô một câu: "Tớ vừa mới nhìn thấy Vương Trạch, cả Trần Tư Vũ nữa."
Giọng điệu của cô ấy hãy còn mang theo sự căng thẳng và bất an khó mà giấu được.
Lục Vân Đàn chẳng lo lắng gì cả, chỉ để ý đến đồ ăn của mình: "Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi? căn tin đâu phải do chúng ta mở, đâu có thể không cho cậu ta đến được? "
Lý Nguyệt Dao mím môi, lo lắng nói: "Cả khối đã biết chuyện đêm nay cậu sẽ đánh nhau với Vương Trạch rồi. "
Lục Vân Đàn vẫn bình tĩnh ung dung: "Vậy thì sao?"
Vẻ mặt của Lý Nguyệt Dao đầy lo lắng: "Tớ biết là cậu biết võ, nhưng cậu là con gái, còn cậu ta là con trai, thể lực chênh lệch nhau rất lớn, hơn nữa cậu ta còn cao và khỏe hơn cậu nhiều, cậu rất dễ bị thương đấy."
Thực ra còn có nửa câu mà cô ấy không tiện nói ra khỏi miệng: Bây giờ cả khối đều đang đợi xem trò hề của cậu, nếu thua thì cậu sẽ trở thành trò cười của cả khối, thậm chí là cả trường.
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Con gái thì sao? Cứ là con gái thì chắc chắn là bên bị đánh à? Bây giờ người nên lo lắng là Vương Trạch đó!" Sau đó cô thề rằng: "Đợi tớ đánh thắng Vương Trạch, Trần Tư Vũ sẽ biết điều thôi, đến lúc đó cho dù cậu ta có khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tớ thì kiểu gì cũng phải xin lỗi!"
Lý Nguyệt Dao không lạc quan được như vậy: "Vì giúp tớ nên cậu mới hẹn đánh nhau với Vương Trạch, nếu mà cậu bị thương hoặc xảy ra chuyện gì không tốt, tớ sẽ áy náy cả đời mất."
Lục Vân Đàn không muốn Lý Nguyệt Dao phải chịu gánh nặng tâm lý như vậy, cô giúp cô ấy là tự nguyện, không phải để làm ân nhân của cô ấy: "Cho dù không phải là cậu thì Trần Tư Vũ cũng sẽ bắt nạt người khác, tớ cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Cậu đừng cảm thấy thiếu nợ tớ, chẳng qua là tớ ngứa mắt cái điệu bộ đó của Trần Tư Vũ thôi."
Lý Nguyệt Dao rất cảm kích cô: "Nếu hôm đó không có cậu đứng ra nhận mình là chủ nhân quyển nhật ký đó giúp tớ, có lẽ tớ đã nhảy lầu tự tử mất rồi."
Lục Vân Đàn: "Sao cậu lại nghĩ như vậy? Người mất mặt không phải là cậu, mà là Trần Tư Vũ!"
Lý Nguyệt Dao không tỏ ý kiến, do dự giây lát rồi nói: "Thực ra tớ cũng không muốn để cậu đánh nhau với Vương Trạch, Trần Tư Vũ không xin lỗi tớ cũng không sao đâu, tớ thật sự không muốn liên lụy đến cậu."
Lục Vân Đàn nói một cách dứt khoát: "Cậu không liên lụy gì đến tớ cả, là tự tớ muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch, đám người đó tâm địa bất chính, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đây là loại người tớ ghét nhất." Cô còn nói thêm: "Tớ còn tốt tính chán đấy, nếu là anh trai của tớ thì đã đánh cho bọn họ nghỉ học từ lâu rồi!"
Lý Nguyệt Dao hơi ngạc nhiên: "Cậu có anh trai nữa à? Anh em ruột sao?"
Lục Vân Đàn: "Đúng rồi, hơn tớ bảy tuổi."
Lý Nguyệt Dao: "Anh của cậu còn đáng gờm hơn cả cậu sao?"
Lục Vân Đàn vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên, cả nhà tớ ai cũng đáng gờm!"
Lý Nguyệt Dao vừa tò mò lại có chút hâm mộ: "Trong nhà cậu ai cũng biết võ sao?"
Lục Vân Đàn: "Cũng không hẳn, mẹ tớ không biết, nhưng mẹ tớ mới là người đáng gờm nhất trong nhà tớ, có thể khiến ba bố ba con nghe lời răm rắp."
Lý Nguyệt Dao cuối cùng cũng bị chọc cười, giọng điệu cũng thoải mái hơn: "Nhà cậu ai cũng dữ dội như thế, chắc người cậu thích cũng siêu lắm đúng không?"
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không siêu lắm đâu, cậu ấy không biết võ, hẳn là cũng không biết đánh nhau, nhưng có thể chơi piano, biết gấp giấy, còn gấp giấy rất giỏi nữa!" Để nhấn mạnh tay nghề tinh tế của nghệ nhân gấp giấy, cô đã cố ý dùng một thành ngữ để hình dung, "Sống động như thật!"
Lý Nguyệt Dao có chút hiếu kỳ: "Cậu ấy gấp cho cậu rất nhiều thứ sao?"
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh: "Ừ!" Rồi nói một lèo như thuộc nằm lòng: "Có chiếc thuyền mái hiên hai đầu, con cáo nhỏ, có chú chó con, có con thỏ nhỏ, người tuyết và khủng long. Hơn nữa cậu biết không, loại giấy cậu ấy sử dụng không phải là giấy bình thường, mà là giấy vân tiên*."
(*giấy vân tiên (云笺纸): giấy viết thư có hoa văn hình đám mây.)
Lý Nguyệt Dao: "Giấy vân gian*? Vân gian trong 'Triều từ bạch đế thải vân gian' ấy hả?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không đúng." Lại buột miệng nói ra, "Là Vân Tiên* trong Lương Vân Tiên."
(*Ở đây từ vân gian và Vân Tiên có phát âm giống nhau nên Lý Nguyệt Dao nghe nhầm. 'Triều từ bạch đế thải vân gian' là câu thơ nằm trong bài thơ Tảo Phát Bạch Đế Thành của Lý Bạch, dịch nghĩa: "Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ - nguồn: thivien.net.)
Lý Nguyệt Dao thoáng sửng sốt, bỗng có chút phấn khích như vừa nghe lén được tin sốt dẻo: "Vậy là cậu thích Lương Vân Tiên?"
Lục Vân Đàn quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên là không phải, ý tớ chỉ là tên của loại giấy đó giống tên Lương Vân Tiên thôi." Cô lại giải thích thêm: "Loại giấy này sở dĩ có tên Vân Tiên là vì trên đó có hoa văn đám mây rất đẹp."
"Ồ, vậy à..." Không hiểu sao Lý Nguyệt Dao lại cảm thấy hơi tiếc nuối, còn có chút hụt hẫng và tức giận, như là 'Fan couple* sai người, "Thật ra tớ vẫn luôn cho rằng cậu thích Lương Vân Tiên, hai người rất hợp nhau."
(*Fan couple: là yêu thích một cặp đôi nào đó)
Lục Vân Đàn dở khóc dở cười: "Sao cậu biết bọn tớ hợp nhau?"
Lý Nguyệt Dao: "Vì cậu ấy thường đến lớp chúng ta tìm cậu, còn tặng quà cho cậu nữa, tớ còn tưởng rằng giữa hai người có cái gì đó."
Lục Vân Đàn giải thích: "Cậu ấy chỉ thay mặt người khác tặng quà cho tớ thôi."
Lý Nguyệt Dao lại tò mò hỏi: "Là ai vậy?"
Lục Vân Đàn thoải mái trả lời: "Chu Lạc Trần đó." Cô không hề che giấu tình cảm của mình đối với cậu ta —— thích một người không phải là điều đáng xấu hổ nên cứ thẳng thắn mà bày tỏ.
"Hả?" Lý Nguyệt Dao nhíu mày, ngạc nhiên đến không thể tin nổi, "Người cậu thích là Chu Lạc Trần? Sao cậu lại thích cậu ta?"
Lục Vân Đàn nghe cô ấy hỏi như thế thì thoáng bối rối: "Tại sao tớ không thể thích cậu ấy?"
Lý Nguyệt Dao rối rắm một chốc lâu, cuối cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật: "Vì cậu ta không xứng với cậu." Cô ấy lại thở dài, lấy làm khó hiểu nói: "Có Lương Vân Tiên ở ngay trước mặt mà cậu lại đi thích Chu Lạc Trần, cậu và Chu Lạc Trần hoàn toàn không cùng một kiểu người."
Lục Vân Đàn càng bối rối hơn: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Lý Nguyệt Dao thở dài, bất lực nói: "Chu Lạc Trần thời cấp hai chỉ như cái bóng của Lương Vân Tiên, cậu ta thua kém Lương Vân Tiên về mọi mặt, luôn bị Lương Vân Tiên áp đảo."
Lục Vân Đàn không thể tin được: "Có thật không?"
Bây giờ nhìn thế nào cũng đều có vẻ như Lương Vân Tiên là cái bóng của Chu Lạc Trần.
Lý Nguyệt Dao: "Đương nhiên là thật, thời cấp hai tớ cũng học trường trung học số 2 mà." Đa phần các học sinh cấp ba ở trường trung học số 2 đều từ cấp hai trong trường chuyển lên*, cô ấy cũng là một trong số đó, "Lúc còn học cấp hai, Lương Vân Tiên giống như huyền thoại của trường bọn tớ vậy đó, là kiểu thần linh kiêu ngạo cao vời, cậu hiểu cảm giác đó chứ?"
(*trường trung học bên Trung đa số sẽ bao gồm cấp 2 và cấp 3, từ lớp 7 đến lớp 9 là cấp 2, từ lớp 10 đến 12 là cấp 3. Cho nên phần lớn học sinh học xong cấp 2 sẽ chuyển thẳng lên cấp 3 trong trường, hoặc chuyển sang học cấp 3 của một trường khác, như trường hợp của Lục Vân Đàn)
Lục Vân Đàn lại bối rối: "Lương Vân Tiên? Thần linh? Cậu đùa tớ à?"
Trong suy nghĩ của cô thì Lương Vân Tiên chỉ là một thư sinh thối nhàm chán và cứng nhắc, suốt ngày chỉ biết học hoặc ép cô học, dù có nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì anh cũng không liên quan đến hai chữ 'thần linh'.
Lý Nguyệt Dao nghiêm túc nói: "Tớ không đùa, là thật đấy! Nói cậu ấy là vị thần không phải bởi vì cậu ấy lạnh lùng, mà là vì cậu ấy, cậu ấy…" Cô ấy nhất thời bị nghèo từ, không thể diễn đạt được, đành phải nêu ra ví dụ: "Cậu ấy từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường bọn tớ, có cậu ấy…"
"Chờ một chút!" Lục Vân Đàn không thể nhịn được ngắt lời của Lý Nguyệt Dao, "Cậu ấy còn biết chơi bóng rổ sao?"
Lý Nguyệt Dao gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường! Những trận đấu có cậu ấy tham tham gia, trường bọn tớ chưa bao giờ thua."
Lục Vân Đàn sửng sốt đến mức cô không biết phải tỏ ra biểu cảm như thế nào …
Cô chưa bao giờ thấy anh trên sân bóng rổ, cũng chưa thấy anh tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào ở trường học, vì vậy cô luôn cho rằng Lương Vân Tiên chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm trói gà không chặt.
Lý Nguyệt Dao tiếp tục nói: "Cậu ấy không chỉ là đội trưởng đội bóng của trường mà còn là đại diện học sinh của bọn tớ. Trong buổi lễ tốt nghiệp lớp 9, cậu ấy đại diện toàn thể học sinh lên sân khấu phát biểu và đọc lời tuyên bố, đọc một bài thơ《Hành Khú Tứ Cú》, từng chữ từng câu đều rất mạnh mẽ, các học sinh ồn ào lập tức im lặng, mọi người đều dùng ánh mắt tập trung nhìn cậu ấy, trong lòng có một loại cảm giác bầu nhiệt huyết đang bùng nổ."
Là một học sinh, không có ai mà không biết bài thơ《Hành Khú Tứ Cú》
Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.
Lục Vân Đàn bất giác lặp đi lặp lại bài 《Hành Khú Tứ Cú》 trong lòng, lại ngạc nhiên hỏi: "Cậu ấy có sức hút lớn đến vậy sao?"
Lý Nguyệt Dao lại gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Nếu bốn câu này được đọc từ miệng người khác, chúng ta sẽ chỉ cảm thấy người đó đang đọc những lời hoa mỹ, nhưng khi được đọc từ miệng của Lương Vân Tiên thì khác."
Lục Vân Đàn: "Tại sao vậy?"
Lý Nguyệt Dao: "Bởi vì cậu ấy là Lương Vân Tiên, bọn tớ thường gọi cậu ấy là Lương Vân Tiên Vì Dân Vì Nước, cảm giác như cậu ấy luôn nặng lòng vì thiên hạ. Hơn nữa cậu ấy cũng giống như cậu, ghét ác như kẻ thù. Cho nên tớ mới nghĩ rằng bọn cậu rất hợp nhau!" Cô ấy tiếp tục ví dụ, "Đã từng có một thời gian gần trường bọn tớ xuất hiện một nhóm côn đồ đòi tiền bảo kê, nhiều học sinh bị chặn đường, không đưa tiền là bị đánh, còn đe dọa bọn tớ là không được báo với giáo viên, cũng không được báo cảnh sát, nếu không sẽ trả thù bọn tớ. Sau đó Lương Vân Tiên đã xuất hiện và giải quyết họ, về sau trong trường bọn tớ lan truyền một câu nói như thế này: Ra khỏi nhà cứ báo tên Lương Vân Tiên, chắc chắn sẽ an toàn."
Lục Vân Đàn: ". . . . ."
Cô thật sự nghi ngờ, cái người tên Lương Vân Tiên mà Lý Nguyệt Dao nói đến và thư sinh thối mà cô quen biết liệu có phải cùng một người hay không?
Nhưng cô lại chợt nghĩ đến một chuyện:
Kỳ nghỉ hè vừa rồi cô không muốn học Tiếng Anh, cũng không hiểu vì sao học sinh Trung Quốc lại phải học Tiếng Anh, sau đó Lương Vân Tiên nói cho cô biết, học Tiếng Anh không phải vì thi cử, mà là hy vọng tương lai đất nước chúng ta có thể phát triển phồn vinh thịnh vượng, phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, có thể mang văn hóa của chúng ta ra thế giới, đồng thời học tập kỹ thuật tiên tiến của phương Tây, dùng tư tưởng 'học tập phương Tây để đối phó với phương Tây'.
Cuối cùng, anh còn nói: "Thiếu niên mạnh thì nước mạnh."
Quả thực là anh rất lo lắng cho đất nước, lo lắng cho nhân dân.
Ngay sau đó, cô bỗng nhiên lại nhớ đến thứ Sáu tuần trước Lương Vân Tiên đã đối phó với Vương Trạch như thế nào —— cắt đứt mối liên hệ giữa Vương Trạch và Mạnh Kiệt không cần một binh lính —— điều này cũng chứng tỏ rằng Lý Nguyệt Dao không nói quá, anh thực sự có khả năng chế phục những tên lưu manh gần trường học, bảo vệ an toàn cho toàn bộ học sinh.
Ngày hôm đó, Hạ Tây Dương và Lý Hàng còn với Lương Vân Tiên như vậy:
"May mà anh Lương không có dã tâm đấy, chứ nếu cậu mà có dã tâm thì Vương Trạch chỉ còn là một cái tên."
"Đúng vậy, chắc đã sớm bị anh Lương dùng thủ đoạn giang hồ bóp chết rồi." ."
Lúc đó, Lương Vân Tiên chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Im lặng hồi lâu, Lục Vân Đàn vừa bối rối lại khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại biến thành như vậy?"
Cậu thiếu niên xuất chúng phi thường ba năm trước sao lại biến thành một thư sinh thối như bây giờ?
Lý Nguyệt Dao thở dài lắc đầu, còn có một chút tiếc nuối và bất đắc dĩ, hệt như một fan sự nghiệp*: "Ai biết được, từ khi vào cấp ba cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn, ngày nào cũng đi theo sau lưng Chu Lạc Trần, còn làm việc cho cậu ta, cũng không còn chơi bóng rổ nữa, để Chu Lạc Trần trở thành đội trưởng đội bóng rổ, thế nên Chu Lạc Trần đã cướp hết ánh hào quang của cậu ấy. Tớ còn nghi phải chăng cậu ấy đã bị Chu Lạc Trần nắm được thông tin bí mật gì đó!"
Lục Vân Đàn: "Không đến mức như vậy đâu, hai người bọn họ có mối quan hệ rất tốt."
Lý Nguyệt Dao lại thở dài thườn thượt: "Nói chung là từ lúc vào cấp ba Lương Vân Tiên như biến thành một người khác vậy, có cảm giác như một vị thần sa ngã, trở thành phàm nhân thuần túy."
Lục Vân Đàn: ". . ."
Có khoa trương đến thế không?
Thư sinh thối trước đây đỉnh vậy cơ à?
Lý Nguyệt Dao lại nghĩ tới một vài tin đồn: "Trường bọn tớ có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, Dương Tiểu Niệm cũng là một trong trong số đó, cậu ta theo đuổi Lương Vân Tiên suốt ba năm đấy."
Lục Vân Đàn hoàn toàn sửng sốt: "Hả?"
Lý Nguyệt Dao cũng sửng sốt: "Cậu không biết chuyện này sao? Dương Tiểu Niệm không có nói với cậu sao?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không có."
Lý Nguyệt Dao là một người thông minh, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Vân Đàn cũng hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên không nuốt trôi cơm nữa, bởi vì cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao ban đầu Dương Tiểu Niệm chủ động tiếp cận cô: Vì muốn thông qua cô tiếp cận với Lương Vân Tiên.
Chả trách dù bọn họ có cãi nhau thế nào thì Dương Tiểu Niệm vẫn luôn cúi đầu nhường bộ, thì ra là sợ công cụ hình người như cô bỏ chạy.
Thật sự là chịu đủ nhục nhã.
Hít sâu một hơi, Lục Vân Đàn cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ: "Bây giờ bọn tớ hết qua lại rồi."
Lý Nguyệt Dao nói ngay: "Ừ! Rất tốt! Dương Tiểu Niệm là một người rất mưu mô, lúc còn học cấp 2 lớp bọn tớ chẳng ai thích chơi với cậu ta."
Lục Vân Đàn nghiến chặt răng, một lúc sau mới nhướng mi lên, không nhịn được hỏi một câu: "Cậu ta theo đuổi được rồi sao?"
Lý Nguyệt Dao: "Làm sao có thể được? Lương Vân Tiên không thích cậu ta."
Không hiểu sao Lục Vân Đàn lại thở phào nhẹ nhõm, tâm tình nhất thời cũng tốt lên. Cô lại cầm đũa lên, cười nói: "Tớ phát hiện tính cách của cậu không phải hướng nội lắm, cũng khá bà tám đấy."
Lý Nguyệt Dao có hơi ngượng ngùng: "Thật ra tớ không phải người hướng nội, chỉ là tớ không giỏi chủ động kết bạn với người khác thôi."
Lục Vân Đàn đã hiểu, cô ấy mắc chứng sợ xã hội.
Sau khi ăn xong, Lục Vân Đàn bảo Lý Nguyệt Dao về phòng học trước, còn cô đi về phía cổng trường để lấy đồ ở phòng bảo vệ.
Trên đường đi, trong đầu cô tràn ngập những lời Lý Nguyệt Dao vừa nói với cô ở căn tin.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy trên người Lương Vân Tiên như bị một lớp sương mờ ảo bao phủ, làm cho người ta khó mà nhìn thấu.
Đúng là một người con trai bí ẩn.
Lúc chỉ còn cách phòng bảo vệ vài mét, đột nhiên có ai đó gọi tên cô: "Lục Vân Đàn."
Cô ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên khi thấy anh trai mình đang đứng trước cổng trường, lập tức chạy qua đó: "Anh!"
Hôm nay Lục Vân Phong mặc bộ quần áo theo phong cách nhà Đường bằng lụa màu xanh navy, trên tay cầm một chiếc quạt gấp, mái tóc đen như mực được buộc cao, dùng một chiếc kẹp tóc đơn giản bằng gỗ đàn hương giữ lại.
Lục Vân Đàn 'lộc cộc' chạy tới trước cổng trường, cười hì hì nhìn anh trai bên ngoài cổng trường, hét một tiếng: "Hi, mỹ nữ!"
Lục Vân Phong cười lạnh: "Em cảm thấy anh không đánh em được đúng không?"
Lục Vân Đàn ngẩng đầu liếc nhìn phía trên đầu cổng trường, phát hiện cũng không cao lắm, anh trai cô chỉ cần dùng một cú xoay người là nhảy vào trong được, thế là cô lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng lễ phép: "Hi, soái ca! Sao anh lại đến đây?"
"Không phải em bảo anh đưa quần áo luyện công đến cho em sao?" Lục Vân Phong vừa nói vừa đưa một chiếc túi xách qua khe hở giữa mấy song sắt.
"Em lại tưởng anh để túi đồ ở phòng bảo vệ rồi rời đi chứ." Lục Vân Đàn cầm lấy túi đồ, còn cố ý mở ra nhìn thoáng xem có đúng là bộ đồ luyện công màu trắng của cô không.
Lục Vân Phong: "Sao bỗng nhiên em muốn mặc quần áo luyện công?"
Lục Vân Đàn hỏi một đằng đáp một nẻo: "Chiều hôm qua đến trường em quên mang theo, nếu không em đã không bảo anh mang đến cho em."
Lục Vân Phong lại nheo mắt: "Em hẹn đánh nhau với ai à?"
Lục Vân Đàn: ". . ."
Lục Vân Phong: "Có cần anh giúp không?"
Lục Vân Đàn kiên quyết nói: "Không cần đâu! Tự em giải quyết được!"
Lục Vân Phong dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu cô: "Vênh váo quá nhỉ, hẹn đánh nhau mà cũng mặc quần áo luyện công nữa, không sợ thua sẽ mất mặt sao?"
Lục Vân Đàn tức giận lườm anh ấy: "Em dễ gì thua, em sẽ đánh cậu ta thành từng mảnh!
Lục Vân Phong nhíu mày nói: "Vậy sao?" Bỗng nhiên anh ấy ra tay tấn công vào má trái của cô, Lục Vân Đàn nhanh chóng nghiêng người sang trái, đồng thời giơ tay chặn lại. Cùng lúc đó, Lục Vân Phong lại giơ tay trái lên tấn công vào bên phải của cô, Lục Vân Đàn không kịp đề phòng, bị đánh mạnh vào trán, sau đó bắt đầu ôm trán rồi hét lên đau đớn.
Lục Vân Phong xòe chiếc quạt gấp trong tay, vừa quạt vừa nhàn nhã nói: "Chiêu này gọi là giương đông kích tây, học cho kỹ vào."
Lục Vân Đàn thở hồng hộc: "Hừ! Cái này là anh đánh lén!"
Lục Vân Phong: "Cái này gọi là trí tuệ. Trong thực chiến không chỉ dựa vào thể lực và kỹ năng mà còn phải dựa vào đầu óc."
Lục Vân Đàn thừa nhận anh trai cô nói đúng, nhưng cô vẫn chưa phục lắm. Lúc đang chuẩn bị tranh luận tiếp thì đột nhiên trong phạm vi tầm mắt hiện một bóng người cao lớn, thế là ánh mắt của cô lập tức chuyển từ anh trai sang người đó: "Thư sinh thối!"
Lục Vân Phong khẽ cau mày, không vui xoay người lại, sau đó tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn —— sao đi đâu cũng gặp con ma bệnh này thế nhỉ?
Lương Vân Tiên đang đi về phía cổng trường, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Vân Phong, anh không khỏi dừng bước, thần kinh căng thẳng đến mức nín cả thở.
Lục Vân Phong hơi nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói: "Cậu câm à? Không biết chào hỏi sao?"
Lương Vân Tiên lập tức nói: "Chào anh trai."
Lục Vân Phong sầm mặt xuống: "Ai là anh trai của cậu? Ai cho phép cậu gọi tôi là anh trai? Cậu gọi như vậy là quá thân rồi đấy !"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Lục Vân Đàn cau mày, không vui nhìn anh trai mình: "Con người anh sao khó hầu hạ thế nhỉ? Người ta không để ý đến anh thì anh bảo người ta câm, còn người ta chào anh một tiếng anh trai thì anh lại mắng người ta."
Lục Vân Phong: "Anh còn muốn đánh cậu ta nữa đấy, em quản được sao?"
Lương Vân Tiên: ". . . ."
Lục Vân Đàn: ". . . ."
Lục Vân Đàn lập tức quát lớn về phía Lương Vân Tiên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau vào trường đi! Định chờ anh ấy đánh cậu thật à? Có mười cậu cộng lại cũng không đánh được anh ấy đâu!"
Lương Vân Tiên bừng tỉnh, nhanh chóng đi về phía phòng bảo vệ.
Lục Vân Đàn vốn tưởng anh xin nghỉ phép để ra ngoài, lúc vào trường phải xuất trình giấy phép. Thế nhưng chú bảo vệ dường như rất thân với anh, biết lý do anh ra ngoài nên đã mở sẵn cổng trường cho anh.
Lương Vân Tiên bước vào trường qua khoảng trống giữa phòng bảo vệ và cổng trường.
Lục Vân Đàn lập tức chạy tới bên cạnh anh, tò mò hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Lương Vân Tiên: "Đi giúp giáo viên chủ nhiệm đưa ít đồ."
"Ồ." Lục Vân Đàn đột nhiên khịt khịt mũi: "Cậu đưa đồ đến bệnh viện à? Trên người cậu có mùi thuốc khử trùng!"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Lục Vân Đàn có chút đắc ý: "Thấy mũi tôi thính lắm đúng không? Nhưng giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng lạ thật, có đồ gì muốn đưa tới bệnh viện vậy? Không tự mình đưa đi được à? Sao lại sắp xếp cho học sinh trong lớp của mình đi đưa?"
Lương Vân Tiên mím môi, trong lúc chưa biết trả lời câu hỏi này như thế nào, Lục Vân Phong đã lên tiếng: "Mũi chó con rất thính, chó con cũng rất thích xen vào việc của người khác."
Lục Vân Đàn: ". . . ."
Lục Vân Phong: "Người ta đưa đồ gì thì kệ người ta đi, có liên quan gì đến em?"
Lục Vân Đàn: "Em chỉ tò mò thôi mà!"
Lục Vân Phong: "Sao em không tò mò xem trong túi đồ em có thêm thứ gì không?"
Sự chú ý của Lục Vân Đàn lập tức bị chuyển hướng, cô cúi đầu lục lọi chiếc túi trên tay.
Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lục Vân Phong với vẻ biết ơn.
Lục Vân Đàn kiếm ra được ba tờ tiền có mệnh giá lớn trong túi quần, phấn khích đến mức như trúng số: "Anh! Em yêu anh!"
Lục Vân Phong khịt mũi, vốn muốn đáp lại một câu "Tình yêu của em quá đạo đức giả." Tuy nhiên, chưa kịp đợi anh ấy nói gì thì Lục Vân Đàn đã quay đầu lại, ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn Lương Vân Tiên: "Tôi có tiền rồi, tuần này có thể đãi cậu ăn gà rán!"
Lục Vân Phong: ". . ."
Chết tiệt!
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười: "Cảm ơn nữ hiệp Đàn đã chiếu cố tôi."
Lục Vân Đàn: "Hứ, nói gì vậy chứ!" Sau đó cô nhìn đồng hồ: "Gần sáu giờ rưỡi rồi, chúng ta quay về lớp thôi."
Lương Vân Tiên: "Ừ."
Lục Vân Đàn vẫy tay chào anh trai cô, cùng Lương Vân Tiên đi về phía khu giảng dạy của lớp 12.
Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương Vân Tiên, trong lòng mắng một tiếng: Hồ ly tinh!
Cho dù Lương Vân Tiên không quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Lục Vân Phong, anh vô thức thẳng lưng, bước chân như gió.
Lục Vân Đàn thì tâm tình rất tốt, chắp tay sau lưng, bước đi nhún nhảy: "Đợi tôi thắng Vương Trạch rồi, tôi sẽ chiêu đãi toàn bộ Thanh Vân bang một bữa!"
Mặc dù toàn bộ Thanh Vân bang chỉ có bốn người bao gồm cả bang chủ.
Lương Vân Tiên mỉm cười: "Bang chủ thật hào phóng."
Lục Vân Đàn ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Cậu tin tôi đánh thắng không?"
Lương Vân Tiên: "Tin."
Anh lời ít ý nhiều, đi thẳng vào vấn đề nhưng vô cùng chắc chắn.
Lục Vân Đàn thở dài: "Ngoài kia không ai tin tôi có thể thắng, tôi cũng biết có rất nhiều người đang chờ xem trò cười của tôi, chỉ có một mình thư sinh thối cậu tin tưởng tôi…"
Giọng của cô rất thấp, Lương Vân Tiên lập tức an ủi cô: "Bọn họ 'mắt chó sao nhìn thấy màu gì', cậu đừng có để tâm lời nói của mấy người đó."
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, cười tinh nghịch: "Tôi không buồn, tôi chỉ cảm thấy tiếc là vì sao chẳng có ai cá cược trận đánh này? Để bọn họ đều đặt cược vào Vương Trạch, chỉ có cậu là đặt cược vào tôi, sau đó chúng ta kiếm được rất nhiều tiền!"
Lương Vân Tiên: ". . ."
Anh không đùa giỡn với cô mà nghiêm túc nói: "Tối nay cậu phải cẩn thận vào, đừng để mình bị thương, nhưng cũng đừng đánh mạnh tay quá."
Lục Vân Đàn hiểu ý của Lương Vân Tiên, nhưng vẫn không nhịn được muốn tranh luận: "Nếu Vương Trạch mạnh tay với tôi thì sao?"
Lương Vân Tiên nói rõ từng chữ một: "Vậy tôi sẽ tìm người đánh gãy tay cậu ta."
Mí mắt Lục Vân Đàn giật giật, kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
Chính khoảnh khắc này, cô như bắt gặp điều gì đó khác biệt với anh thường ngày.
Sau đó, cô lại nghĩ tới những lời Lý Nguyệt Dao nói với cô —
Anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường, bất khả chiến bại.
Anh luôn áp đảo Chu Lạc Trần.
Sau khi ra cổng trường, gặp nhóm lưu manh côn đồ thì cứ nhắc đến tên Lương Vân Tiên sẽ được an toàn.
Bài thơ 《Hành Khú Tứ Cú》thốt ra từ miệng anh có cảm giác bầu nhiệt huyết đang bùng nổ.
Anh là một vị thần kiêu ngạo cao vời.
Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại biến anh từ một thiếu niên phi phàm thành một thư sinh thối vô cùng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.