Chương 44: Dì nhỏ mang thai
Td180694
12/03/2024
“Á…”
Chỉ nghe tiếng hét thất thanh của Thiên Kim.
Sau cơn hoảng sợ, cô đã được y tá tiêm thuốc an thần liều nhẹ.
Còn Tiêu Quân đang ngồi ở phòng phòng bác sĩ.
“Tiêu thiếu, ngài chườm thêm đá không?”
Bác sĩ Danh quay mặt ra sau lưng nhịn cười.
“Khốn kiếp. Cậu muốn cười thì cười đi. Đừng làm ra vẻ như vậy?”
“Haha.”
Bác sĩ Danh ôm bụng cười không kìm lại được.
“Tiêu đại thiếu gia bị nâu mắt. Haha. Tôi càng nhìn càng chịu không được.”
“Phiền chết đi được. Mau đổi bác sĩ.”
Tiêu Quân la lớn lên. Sau đó giọng lại đổi sang nghiêm túc.
“Mau nói tôi biết cô ấy bị làm sao?”
Bác sĩ Danh hội chẩn cùng bác sĩ chuyên khoa thần kinh.
‘Kết luận chính là…”
Tiêu Quân chỉ vào mặt bác sĩ Danh: “Cậu còn giỡn như vậy nữa tôi đuổi việc cậu. Tước bằng bác sĩ.”
“Đừng. Bình tĩnh.”
“Bình tĩnh cái con mẹ cậu!”
“Được rồi. Cô ấy bị tụ máu bầm cậu cũng biết rồi. Cái này phải từ từ. Có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ tạm thời hoặc có thể cô ấy sẽ không bao giờ nhớ nữa. Hơn nữa, kiểm tra trên người không có vết tích xâm hại. Và cô ấy đang mang thai. 4 tháng.”
Tiêu Quân nghe không nổi đứng dậy đấm vào mặt của bác sĩ Danh.
“Cậu bị điên rồi phải không? Hết lần này đến lần khác chọc tức tôi?”
“Lần này tôi nói thật. Cậu xem đi.”
Bác sĩ Danh ném kết quả xét nghiệm máu và hình siêu âm ra.
“Có phải con của cậu không?”
Tiêu Quân không tin được vào kết quả. Hắn cố nhớ lại lần gần nhất là khi nào. Tính toán thời gian thấy hoàn toàn trùng hợp.
Hắn gật đầu.
“Nếu cậu muốn chắc chắn chúng ta có thể là sinh thiết. Nhưng mà cái này có chút ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Vậy thì không cần. Đó là con của tôi.”
Hắn quả quyết đứng dậy rời đi.
“Cậu đi đâu?”
“Chăm sóc cô ấy!”
“Này, cô ấy vừa mới đánh cậu ra nông nỗi này còn muốn bị đánh thêm sao?”
…
Sáng thức dậy, Thiên Kim cảm thấy một cơn đau đầu ập đến. Cô vừa định với tay lấy ly nước uống thì đã bị ngã xuống sàn.
Tiêu Quân đỡ cô, vừa ấn nút gọi bác sĩ.
Lúc tỉnh dậy người đầu tiên Thiên Kim gọi chính là ba mẹ.
“Các ngươi mau cho tôi gặp ba mẹ tôi. Tôi là Hoàng Thiên Kim. Đưa điện thoại tôi gọi cho ba mẹ.”
Tiêu Quân lại gần nắm tay cô thì bị cô hất ra: “Anh mau tránh ra. Tôi muốn gặp cha mẹ và chị. Còn nữa, tôi không quen anh. Đừng đến gần tôi. Nếu không tôi sẽ la lên.”
“Dì nhỏ bình tĩnh.”
“Bác sĩ, tại sao cô ấy không nhớ tôi?”
“Tôi không chắc.”
Tiêu Quân sợ cô kích động ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên đưa điện thoại cho Thiên Kim. Rất nhanh ông bà Hoàng đã đến. Chị cũng có mặt ở bệnh viện.
“Kim Kim, con bị làm sao? Những tháng qua con đã đi đâu?”
“Mẹ, con không nhớ. Lúc tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện.”
“Kim Kim…”
Ông Hoàng ngăn lại: “Bà đừng hỏi nữa. Để con nó nghỉ ngơi trước đã.”
Bà Hoàng ôm cô, hai tay lau nước mắt: “Được được. Mẹ mặc kệ chuyện gì đã xảy ra. Về là tốt rồi!”
Vừa hay chị cô cũng vào đến, theo sau còn có ông Hoàng.
“Chị?”
“Thiên Kim, em không sao chứ?”
Thiên Kim gật đầu sau đó nhìn về phía Tiêu Hoàng. Trong phút chốc, Tiêu Hoàng có chút sợ bị vạch tội. Sắc mặt lão tái lại, bất an.
“Chị, sao bụng chị to vậy? Còn người này là ai? Còn nữa…”
“Người đó là ai? Sao lại gọi con là “dì nhỏ”?”, Thiên Kim chỉ tay về phía Tiêu Quân.
Đúng lúc bác sĩ ở bên cạnh giải thích: “Cô ấy gặp chấn động mạnh ở đầu nên xảy ra tình trạng máu bầm tích tụ chèn ép dây thần kinh. Nói ngắn gọn là bị mất trí nhớ tạm thời. Có một số sự việc hoặc con người sẽ bị xoá đi. Còn nữa, cô ấy đang mang thai 16 tuần.”
Rõ ràng Tiêu Quân đã căn dặn là khoan nói chuyện này. Nhưng sao tên bác sĩ kia lại nói hết.
Bà Hoàng nghe mà suy sụp: “Con mất tích 3 tháng. Cái thai trong bụng 4 tháng. Thiên Thanh, mau gọi Lâm Thắng đến đây. Chắc chắn là con của nó. Nhanh!”
“Thiên Kim, mau nói cho mẹ nghe có phải của Lâm Thắng?”
Thiên Kim thật sự không nhớ. Nhưng trong trí nhớ của cô. Trước giờ cô chỉ yêu một mình Lâm Thắng.
“Mẹ, không phải của anh ấy thì là của ai?”
Tiêu Quân vừa ở phía sau, hắn nghe vậy tức giận xông lên định nói hết tất cả nhưng bị bác sĩ Danh ngăn lại, kéo Tiêu Quân ra bên ngoài.
‘Đừng! Từ từ đừng làm loạn.”
Hắn vùng vẫy, bác sĩ Danh càng kéo mạnh hơn. Hai người cứ thế giằng co nhau:
“Tiêu Quân nghe tôi nói: cô ấy chỉ vừa mới tỉnh lại. Cậu cứ từ từ.”
Tiêu Quân tức giận. Hắn đấm bác sĩ Danh một cái:
“Tại sao ai cô ấy cũng nhớ chỉ có tôi là không nhớ?”
Bác sĩ Danh đấm hắn lại: “Sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi cô ấy. Nhưng mà tôi nói cho cậu nghe, cậu làm cô ấy kích động có khi cả đời này, cậu đừng hòng cô ấy nhớ ra cậu là ai.”
“Mẹ kiếp!”
“Cậu nói xem bây giờ mẹ của con tôi cũng không nhận được nói chi là nhận con.”
“Không được, tôi phải nói.”
“Đứng lại! Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là gì của cậu?”
“Dì nhỏ!”
Bác sĩ Danh chỉ tay vào mặt Tiêu Quân:
“Nếu là cậu, vừa mới tỉnh dậy không nhớ ra. Biết bản thân mình có con với dì nhỏ cậu chịu được không? Ba mẹ cậu chịu được không? Chuyện này phải từ từ, không gấp được.”
“Vậy con tôi phải làm sao?”
Bác sĩ Danh kéo Tiêu Quân lại. Hai người ngồi cạnh nhau để bình tĩnh:
“Cậu từ từ để tôi nghĩ đã…”
…
Rất nhanh Lâm Thắng đã đến bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh đã ôm chầm Thiên Kim.
“Em tỉnh rồi sao? Em có nhớ anh không?”
“Anh hỏi gì kì vậy? Chẳng phải chúng ta sắp kết hôn sao?”
Lâm Thắng kinh ngạc nhìn Thiên Kim.
“Anh đừng nói là không muốn kết hôn với em?”
Lâm Thắng ôm cô, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống:
“Muốn. Dĩ nhiên anh rất muốn!”
Sau đó bà Hoàng kéo Lâm Thắng ra ngoài cửa, còn có cả ông Hoàng:
“Lâm Thắng, hai bác từ lâu đã xem con là con trai trong nhà. Con nói thật với hai bác, đứa con trong bụng Thiên Kim có phải của con?”
Lâm Thắng im lặng không trả lời. Nếu là con của anh thì tốt. Căn bản anh và cô hoàn toàn không phát sinh quan hệ. Làm sao mà có con được?
Nhưng anh chỉ có cơ hội lần này. Thiên Kim chỉ nhớ anh và cô sắp kết hôn.
Do dự, lưỡng lự.
Cuối cùng Lâm Thắng gật đầu.
Ông Hoàng kéo tay Lâm Thắng:
“Vậy chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ!”
“Đúng đúng! Phải nhanh lên mới được!”
Chỉ nghe tiếng hét thất thanh của Thiên Kim.
Sau cơn hoảng sợ, cô đã được y tá tiêm thuốc an thần liều nhẹ.
Còn Tiêu Quân đang ngồi ở phòng phòng bác sĩ.
“Tiêu thiếu, ngài chườm thêm đá không?”
Bác sĩ Danh quay mặt ra sau lưng nhịn cười.
“Khốn kiếp. Cậu muốn cười thì cười đi. Đừng làm ra vẻ như vậy?”
“Haha.”
Bác sĩ Danh ôm bụng cười không kìm lại được.
“Tiêu đại thiếu gia bị nâu mắt. Haha. Tôi càng nhìn càng chịu không được.”
“Phiền chết đi được. Mau đổi bác sĩ.”
Tiêu Quân la lớn lên. Sau đó giọng lại đổi sang nghiêm túc.
“Mau nói tôi biết cô ấy bị làm sao?”
Bác sĩ Danh hội chẩn cùng bác sĩ chuyên khoa thần kinh.
‘Kết luận chính là…”
Tiêu Quân chỉ vào mặt bác sĩ Danh: “Cậu còn giỡn như vậy nữa tôi đuổi việc cậu. Tước bằng bác sĩ.”
“Đừng. Bình tĩnh.”
“Bình tĩnh cái con mẹ cậu!”
“Được rồi. Cô ấy bị tụ máu bầm cậu cũng biết rồi. Cái này phải từ từ. Có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ tạm thời hoặc có thể cô ấy sẽ không bao giờ nhớ nữa. Hơn nữa, kiểm tra trên người không có vết tích xâm hại. Và cô ấy đang mang thai. 4 tháng.”
Tiêu Quân nghe không nổi đứng dậy đấm vào mặt của bác sĩ Danh.
“Cậu bị điên rồi phải không? Hết lần này đến lần khác chọc tức tôi?”
“Lần này tôi nói thật. Cậu xem đi.”
Bác sĩ Danh ném kết quả xét nghiệm máu và hình siêu âm ra.
“Có phải con của cậu không?”
Tiêu Quân không tin được vào kết quả. Hắn cố nhớ lại lần gần nhất là khi nào. Tính toán thời gian thấy hoàn toàn trùng hợp.
Hắn gật đầu.
“Nếu cậu muốn chắc chắn chúng ta có thể là sinh thiết. Nhưng mà cái này có chút ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Vậy thì không cần. Đó là con của tôi.”
Hắn quả quyết đứng dậy rời đi.
“Cậu đi đâu?”
“Chăm sóc cô ấy!”
“Này, cô ấy vừa mới đánh cậu ra nông nỗi này còn muốn bị đánh thêm sao?”
…
Sáng thức dậy, Thiên Kim cảm thấy một cơn đau đầu ập đến. Cô vừa định với tay lấy ly nước uống thì đã bị ngã xuống sàn.
Tiêu Quân đỡ cô, vừa ấn nút gọi bác sĩ.
Lúc tỉnh dậy người đầu tiên Thiên Kim gọi chính là ba mẹ.
“Các ngươi mau cho tôi gặp ba mẹ tôi. Tôi là Hoàng Thiên Kim. Đưa điện thoại tôi gọi cho ba mẹ.”
Tiêu Quân lại gần nắm tay cô thì bị cô hất ra: “Anh mau tránh ra. Tôi muốn gặp cha mẹ và chị. Còn nữa, tôi không quen anh. Đừng đến gần tôi. Nếu không tôi sẽ la lên.”
“Dì nhỏ bình tĩnh.”
“Bác sĩ, tại sao cô ấy không nhớ tôi?”
“Tôi không chắc.”
Tiêu Quân sợ cô kích động ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên đưa điện thoại cho Thiên Kim. Rất nhanh ông bà Hoàng đã đến. Chị cũng có mặt ở bệnh viện.
“Kim Kim, con bị làm sao? Những tháng qua con đã đi đâu?”
“Mẹ, con không nhớ. Lúc tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện.”
“Kim Kim…”
Ông Hoàng ngăn lại: “Bà đừng hỏi nữa. Để con nó nghỉ ngơi trước đã.”
Bà Hoàng ôm cô, hai tay lau nước mắt: “Được được. Mẹ mặc kệ chuyện gì đã xảy ra. Về là tốt rồi!”
Vừa hay chị cô cũng vào đến, theo sau còn có ông Hoàng.
“Chị?”
“Thiên Kim, em không sao chứ?”
Thiên Kim gật đầu sau đó nhìn về phía Tiêu Hoàng. Trong phút chốc, Tiêu Hoàng có chút sợ bị vạch tội. Sắc mặt lão tái lại, bất an.
“Chị, sao bụng chị to vậy? Còn người này là ai? Còn nữa…”
“Người đó là ai? Sao lại gọi con là “dì nhỏ”?”, Thiên Kim chỉ tay về phía Tiêu Quân.
Đúng lúc bác sĩ ở bên cạnh giải thích: “Cô ấy gặp chấn động mạnh ở đầu nên xảy ra tình trạng máu bầm tích tụ chèn ép dây thần kinh. Nói ngắn gọn là bị mất trí nhớ tạm thời. Có một số sự việc hoặc con người sẽ bị xoá đi. Còn nữa, cô ấy đang mang thai 16 tuần.”
Rõ ràng Tiêu Quân đã căn dặn là khoan nói chuyện này. Nhưng sao tên bác sĩ kia lại nói hết.
Bà Hoàng nghe mà suy sụp: “Con mất tích 3 tháng. Cái thai trong bụng 4 tháng. Thiên Thanh, mau gọi Lâm Thắng đến đây. Chắc chắn là con của nó. Nhanh!”
“Thiên Kim, mau nói cho mẹ nghe có phải của Lâm Thắng?”
Thiên Kim thật sự không nhớ. Nhưng trong trí nhớ của cô. Trước giờ cô chỉ yêu một mình Lâm Thắng.
“Mẹ, không phải của anh ấy thì là của ai?”
Tiêu Quân vừa ở phía sau, hắn nghe vậy tức giận xông lên định nói hết tất cả nhưng bị bác sĩ Danh ngăn lại, kéo Tiêu Quân ra bên ngoài.
‘Đừng! Từ từ đừng làm loạn.”
Hắn vùng vẫy, bác sĩ Danh càng kéo mạnh hơn. Hai người cứ thế giằng co nhau:
“Tiêu Quân nghe tôi nói: cô ấy chỉ vừa mới tỉnh lại. Cậu cứ từ từ.”
Tiêu Quân tức giận. Hắn đấm bác sĩ Danh một cái:
“Tại sao ai cô ấy cũng nhớ chỉ có tôi là không nhớ?”
Bác sĩ Danh đấm hắn lại: “Sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi cô ấy. Nhưng mà tôi nói cho cậu nghe, cậu làm cô ấy kích động có khi cả đời này, cậu đừng hòng cô ấy nhớ ra cậu là ai.”
“Mẹ kiếp!”
“Cậu nói xem bây giờ mẹ của con tôi cũng không nhận được nói chi là nhận con.”
“Không được, tôi phải nói.”
“Đứng lại! Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là gì của cậu?”
“Dì nhỏ!”
Bác sĩ Danh chỉ tay vào mặt Tiêu Quân:
“Nếu là cậu, vừa mới tỉnh dậy không nhớ ra. Biết bản thân mình có con với dì nhỏ cậu chịu được không? Ba mẹ cậu chịu được không? Chuyện này phải từ từ, không gấp được.”
“Vậy con tôi phải làm sao?”
Bác sĩ Danh kéo Tiêu Quân lại. Hai người ngồi cạnh nhau để bình tĩnh:
“Cậu từ từ để tôi nghĩ đã…”
…
Rất nhanh Lâm Thắng đã đến bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh đã ôm chầm Thiên Kim.
“Em tỉnh rồi sao? Em có nhớ anh không?”
“Anh hỏi gì kì vậy? Chẳng phải chúng ta sắp kết hôn sao?”
Lâm Thắng kinh ngạc nhìn Thiên Kim.
“Anh đừng nói là không muốn kết hôn với em?”
Lâm Thắng ôm cô, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống:
“Muốn. Dĩ nhiên anh rất muốn!”
Sau đó bà Hoàng kéo Lâm Thắng ra ngoài cửa, còn có cả ông Hoàng:
“Lâm Thắng, hai bác từ lâu đã xem con là con trai trong nhà. Con nói thật với hai bác, đứa con trong bụng Thiên Kim có phải của con?”
Lâm Thắng im lặng không trả lời. Nếu là con của anh thì tốt. Căn bản anh và cô hoàn toàn không phát sinh quan hệ. Làm sao mà có con được?
Nhưng anh chỉ có cơ hội lần này. Thiên Kim chỉ nhớ anh và cô sắp kết hôn.
Do dự, lưỡng lự.
Cuối cùng Lâm Thắng gật đầu.
Ông Hoàng kéo tay Lâm Thắng:
“Vậy chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ!”
“Đúng đúng! Phải nhanh lên mới được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.