Chương 4: Ngày chủ nhật bận rộn
Td180694
27/02/2024
Hoàng Thiên Kim bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô không cẩn thận làm rơi xuống đất. Chiếc điện thoại bị cấn nút nghe. Thiên Kim với tay không tới cô vì vậy mà ngã nhào xuống sàn.
Đầu đụng vào gạch.
Tiếng động lớn làm đầu dây bên kia lo lắng.
“Alo… Alo… Hoàng Thiên Kim?”
“Alo ai vậy?”
“Sếp của cô.”
Thiên Kim bực mình: “Sếp nào. Tôi làm gì có sếp. Bị thần kinh hay sao mà mới sáng đã gọi? Sếp nào gọi giờ này?”
Đầu dây bên kia chậm rãi thốt lên từng chữ:
“Tiêu Quân.”
Hoàng Thiên Kim lập tức tỉnh táo:
“Dạ sếp. Anh có gì căn dặn?”
“Tôi phải đi họp gấp. Cần cô chuẩn bị tài liệu. Cô không ngại tăng ca chứ? Tiền công ty trả đủ không thiếu xu nào.”
Cô gật đầu: “Dạ sếp!”, cô còn có thể từ chối sao?
“Dĩ nhiên là không.”
Cô bò dậy vội vàng vào phòng tắm trang điểm một chút. Xỏ giày cao gót mang vào, đội mũ bảo hiểm, chạy xe máy đến công ty.
Sương sớm xuống lạnh buốt. Mặt trời còn chưa tỉnh hẳn nói chi là Thiên Kim. Hai hàm răng của cô đánh nhau, tiếng lạch cạch phát ra liên tục. Cô vừa chạy vừa mắng:
“Ai lại có thể bảo nhân viên đi làm vào lúc 5h30 sáng ngày chủ nhật?”
“Vậy là sếp thương nhân viên dữ chưa?
“Kệ đi Thiên Kim. Mày phải có tiền. Vì tiền mày làm được.”
30 phút sau, là đúng 6 giờ, Hoàng Thiên Kim đứng trước cửa công ty.
Thấy bóng dáng người đàn ông đi đi lại lại.
Cô mang giày cao gót chạy lạch cạch vào thở hồng hộc.
“Báo cáo sếp đã đến.”
Ánh mắt anh quét qua một lượt người Hoàng Thiên Kim. Rồi dừng lại ở đôi giày cao gót.
Cô lên tiếng: “Xin lỗi sếp, tôi gấp quá mang nhầm giày.”
Thật ra nó như một thói quen mang giày cao gót. Nhất thời cô chưa sửa được.
Anh mở ghế phụ, giọng lạnh lùng:
“Vào đi. Cô có mang theo laptop?”
Thiên Kim lắc đầu: “Không tôi chỉ mang theo máy tính bảng đa năng.”
“Ừ.”
“Tôi muốn có bảng phân tích tình hình kinh doanh của công ty trong vòng 3 năm. Phương hướng thay đổi và phát triển chiến lược chống đánh cắp bí mật công ty. Nói đúng hơn là hàng mẫu của chúng ta trước khi tung ra thị trường. Phải đảm bảo an toàn.”
“Anh giết tôi luôn đi?”
Tiêu Quân vừa lái xe vừa nhìn sang cô: “Sao?”
Hoàng Thiên Kim lắc đầu: “Không có sếp. Anh tập trung lái xe đi. Đừng để ý đến tôi.”
Cô không làm việc thì thôi đã làm việc thì rất tập trung đến mức Tiêu Quân có dừng xe mấy lần cô đều không biết.
Một tiếng “cạch” rơi xuống ở bên cạnh khiến cô giật mình: “Cái này là gì?”
“Mua 1 tặng 1. Ăn không hết bỏ thì phí.”
Cô để bánh bao sang một bên: “Tôi không đói. Cảm ơn.”
“Còn nước nữa. Cũng là mua 1 tặng 1.”
Hoàng Thiên Kim nhíu đôi chân mày lại, cô “ừ" một tiếng rồi tiếp tục lập bảng kế hoạch. Tiêu Quân nhìn Thiên Kim trong lòng suy nghĩ mặc dù đời tư của cô phức tạp nhưng hiệu quả công việc rất tốt.
“Tạm chấp nhận.”
“Hả? Sếp nói sao?”
“Không gì.”
Tiêu Quân lái xe rất nhanh đã đến công ty con của tập đoàn. Hai người khảo sát qua một vòng, bận rộn lập kế hoạch.
Thoáng cái nhìn lên đồng hồ đã là 4 giờ chiều.
Cái bụng của cô sôi lên ùng ục.
Tiêu Quân bật cười: “Cuối cùng cũng biết đói. Chúng ta thu dọn rồi đi ăn.”
Hoàng Thiên Kim đứng dậy, cô lấy tay vịnh vào mặt bàn. Trước mắt cô toàn mấy ngôi sao nhỏ: “Sếp. Tôi thấy không ổn rồi?”
“Đùng"
“Này Hoàng Thiên Kim, cô có sao không vậy?”
….
[Phòng y tế]
Hoàng Thiên Kim thấy mình đang ngồi trong nhà hàng với 10 món ăn ở trên bàn. Cô vừa cầm cái đùi gà lên đã tiếp đất.
Tiêu Quân đang ngủ gật giật mình: “Hoàng Thiên Kim.”, thấy cô đang nằm sấp chu mông ở dưới đất anh đưa tay lên che miệng quay sang chỗ khác cười.
“Kaka.”
“Sếp, anh vậy mà còn cười?”
Cô ngồi dậy đầu tóc hơi rối phát hiện người trước mặt như có hào quang tỏa sáng. Dưới ánh nắng chiều, đôi mắt phượng khẽ chớp, làn mi công lên, đôi môi đỏ mỏng. Chỉ cần anh cười một cái tan chảy trái tim của người trước mặt. Nhưng không, bàn tay 5 ngón đưa ra búng vào trán cô một cái.
“Bụp"
“Tỉnh lại đi. Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thiên Kim như bị trời đánh. Cô đứng dậy không nổi:
“Sếp, tôi đi không nổi.”
Tiêu Quân bước về phía cửa, một tay bỏ vào túi quần: “Cô còn không đi thì đi bộ về.”
Cô lẩm bẩm:
“Sếp không có nhân tính.”
Hoàng Thiên Kim ôm bụng đói dùng chút sức lực còn lại đứng dậy đi theo sau anh. Chỉ là trong thoáng chốc, cô thấy tấm lưng này rất quen. Nhìn một chút anh lại biến thành đùi gà. Hoàng Thiên Kim lấy tay tự tát nhẹ vào mặt: “Phải rồi vì là đùi gà nên rất quen.”
“Hoàng Thiên Kim. Còn không nhanh lên?”
“Sếp. Đợi tôi.”
Vừa bước ra khỏi toà nhà một tiếng động lớn làm Tiêu Quân đứng lại. Anh ngẩng mặt lên:
“Tôi phải bảo nhân sự chặt cái cây này đi. Xém chút nữa thì mất mạng.”
Hoàng Thiên Kim cùng lúc đi đến, mắt cô như phát sáng: “Xoài chín. Không được sếp, giống xoài này ngon lắm nhất là khi chín cây. Sếp nhau giúp tôi một chút.”
Hoàng Thiên Kim xắn tay áo lên.
“Cô muốn làm gì?”
“Hái xoài.”
“Ra chợ mua là được.”
“Không được sếp. Chín cây mới ngon.”, vừa nói xong cô đã tháo giày leo lên cây.
“Nói trước cô có té tôi sẽ không đỡ đâu.”
Tiêu Quân vừa dứt lời, cành cây nơi Thiên Kim đang đứng truyền đến một tiếng “rắc".
Thân ảnh cao lớn rất nhanh đã nhào đến: “Chết tiệt. Nhanh như vậy.”
“Á…”
Trái xoài vẫn còn ở trên tay, Hoàng Thiên Vẫn còn đang ở tư thế đứng chỉ có điều cả người cô được Tiêu Quân ôm lấy, ngực ở ngang tầm tắm của anh.
“Á…”
Cô vùng ra khiến chân của Tiêu Quân loạng choạng, hai người ngã nhào.
Tiêu Quân hét lên: “Hoàng Thiên Kim?”
“Xin lỗi sếp!”
Đầu đụng vào gạch.
Tiếng động lớn làm đầu dây bên kia lo lắng.
“Alo… Alo… Hoàng Thiên Kim?”
“Alo ai vậy?”
“Sếp của cô.”
Thiên Kim bực mình: “Sếp nào. Tôi làm gì có sếp. Bị thần kinh hay sao mà mới sáng đã gọi? Sếp nào gọi giờ này?”
Đầu dây bên kia chậm rãi thốt lên từng chữ:
“Tiêu Quân.”
Hoàng Thiên Kim lập tức tỉnh táo:
“Dạ sếp. Anh có gì căn dặn?”
“Tôi phải đi họp gấp. Cần cô chuẩn bị tài liệu. Cô không ngại tăng ca chứ? Tiền công ty trả đủ không thiếu xu nào.”
Cô gật đầu: “Dạ sếp!”, cô còn có thể từ chối sao?
“Dĩ nhiên là không.”
Cô bò dậy vội vàng vào phòng tắm trang điểm một chút. Xỏ giày cao gót mang vào, đội mũ bảo hiểm, chạy xe máy đến công ty.
Sương sớm xuống lạnh buốt. Mặt trời còn chưa tỉnh hẳn nói chi là Thiên Kim. Hai hàm răng của cô đánh nhau, tiếng lạch cạch phát ra liên tục. Cô vừa chạy vừa mắng:
“Ai lại có thể bảo nhân viên đi làm vào lúc 5h30 sáng ngày chủ nhật?”
“Vậy là sếp thương nhân viên dữ chưa?
“Kệ đi Thiên Kim. Mày phải có tiền. Vì tiền mày làm được.”
30 phút sau, là đúng 6 giờ, Hoàng Thiên Kim đứng trước cửa công ty.
Thấy bóng dáng người đàn ông đi đi lại lại.
Cô mang giày cao gót chạy lạch cạch vào thở hồng hộc.
“Báo cáo sếp đã đến.”
Ánh mắt anh quét qua một lượt người Hoàng Thiên Kim. Rồi dừng lại ở đôi giày cao gót.
Cô lên tiếng: “Xin lỗi sếp, tôi gấp quá mang nhầm giày.”
Thật ra nó như một thói quen mang giày cao gót. Nhất thời cô chưa sửa được.
Anh mở ghế phụ, giọng lạnh lùng:
“Vào đi. Cô có mang theo laptop?”
Thiên Kim lắc đầu: “Không tôi chỉ mang theo máy tính bảng đa năng.”
“Ừ.”
“Tôi muốn có bảng phân tích tình hình kinh doanh của công ty trong vòng 3 năm. Phương hướng thay đổi và phát triển chiến lược chống đánh cắp bí mật công ty. Nói đúng hơn là hàng mẫu của chúng ta trước khi tung ra thị trường. Phải đảm bảo an toàn.”
“Anh giết tôi luôn đi?”
Tiêu Quân vừa lái xe vừa nhìn sang cô: “Sao?”
Hoàng Thiên Kim lắc đầu: “Không có sếp. Anh tập trung lái xe đi. Đừng để ý đến tôi.”
Cô không làm việc thì thôi đã làm việc thì rất tập trung đến mức Tiêu Quân có dừng xe mấy lần cô đều không biết.
Một tiếng “cạch” rơi xuống ở bên cạnh khiến cô giật mình: “Cái này là gì?”
“Mua 1 tặng 1. Ăn không hết bỏ thì phí.”
Cô để bánh bao sang một bên: “Tôi không đói. Cảm ơn.”
“Còn nước nữa. Cũng là mua 1 tặng 1.”
Hoàng Thiên Kim nhíu đôi chân mày lại, cô “ừ" một tiếng rồi tiếp tục lập bảng kế hoạch. Tiêu Quân nhìn Thiên Kim trong lòng suy nghĩ mặc dù đời tư của cô phức tạp nhưng hiệu quả công việc rất tốt.
“Tạm chấp nhận.”
“Hả? Sếp nói sao?”
“Không gì.”
Tiêu Quân lái xe rất nhanh đã đến công ty con của tập đoàn. Hai người khảo sát qua một vòng, bận rộn lập kế hoạch.
Thoáng cái nhìn lên đồng hồ đã là 4 giờ chiều.
Cái bụng của cô sôi lên ùng ục.
Tiêu Quân bật cười: “Cuối cùng cũng biết đói. Chúng ta thu dọn rồi đi ăn.”
Hoàng Thiên Kim đứng dậy, cô lấy tay vịnh vào mặt bàn. Trước mắt cô toàn mấy ngôi sao nhỏ: “Sếp. Tôi thấy không ổn rồi?”
“Đùng"
“Này Hoàng Thiên Kim, cô có sao không vậy?”
….
[Phòng y tế]
Hoàng Thiên Kim thấy mình đang ngồi trong nhà hàng với 10 món ăn ở trên bàn. Cô vừa cầm cái đùi gà lên đã tiếp đất.
Tiêu Quân đang ngủ gật giật mình: “Hoàng Thiên Kim.”, thấy cô đang nằm sấp chu mông ở dưới đất anh đưa tay lên che miệng quay sang chỗ khác cười.
“Kaka.”
“Sếp, anh vậy mà còn cười?”
Cô ngồi dậy đầu tóc hơi rối phát hiện người trước mặt như có hào quang tỏa sáng. Dưới ánh nắng chiều, đôi mắt phượng khẽ chớp, làn mi công lên, đôi môi đỏ mỏng. Chỉ cần anh cười một cái tan chảy trái tim của người trước mặt. Nhưng không, bàn tay 5 ngón đưa ra búng vào trán cô một cái.
“Bụp"
“Tỉnh lại đi. Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thiên Kim như bị trời đánh. Cô đứng dậy không nổi:
“Sếp, tôi đi không nổi.”
Tiêu Quân bước về phía cửa, một tay bỏ vào túi quần: “Cô còn không đi thì đi bộ về.”
Cô lẩm bẩm:
“Sếp không có nhân tính.”
Hoàng Thiên Kim ôm bụng đói dùng chút sức lực còn lại đứng dậy đi theo sau anh. Chỉ là trong thoáng chốc, cô thấy tấm lưng này rất quen. Nhìn một chút anh lại biến thành đùi gà. Hoàng Thiên Kim lấy tay tự tát nhẹ vào mặt: “Phải rồi vì là đùi gà nên rất quen.”
“Hoàng Thiên Kim. Còn không nhanh lên?”
“Sếp. Đợi tôi.”
Vừa bước ra khỏi toà nhà một tiếng động lớn làm Tiêu Quân đứng lại. Anh ngẩng mặt lên:
“Tôi phải bảo nhân sự chặt cái cây này đi. Xém chút nữa thì mất mạng.”
Hoàng Thiên Kim cùng lúc đi đến, mắt cô như phát sáng: “Xoài chín. Không được sếp, giống xoài này ngon lắm nhất là khi chín cây. Sếp nhau giúp tôi một chút.”
Hoàng Thiên Kim xắn tay áo lên.
“Cô muốn làm gì?”
“Hái xoài.”
“Ra chợ mua là được.”
“Không được sếp. Chín cây mới ngon.”, vừa nói xong cô đã tháo giày leo lên cây.
“Nói trước cô có té tôi sẽ không đỡ đâu.”
Tiêu Quân vừa dứt lời, cành cây nơi Thiên Kim đang đứng truyền đến một tiếng “rắc".
Thân ảnh cao lớn rất nhanh đã nhào đến: “Chết tiệt. Nhanh như vậy.”
“Á…”
Trái xoài vẫn còn ở trên tay, Hoàng Thiên Vẫn còn đang ở tư thế đứng chỉ có điều cả người cô được Tiêu Quân ôm lấy, ngực ở ngang tầm tắm của anh.
“Á…”
Cô vùng ra khiến chân của Tiêu Quân loạng choạng, hai người ngã nhào.
Tiêu Quân hét lên: “Hoàng Thiên Kim?”
“Xin lỗi sếp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.