Chương 50: Tối nay anh phải qua đêm ở đây
Td180694
14/03/2024
Một tháng cứ thế trôi qua, Lâm Thắng cuối cùng đã kết hôn theo dự định. Nhưng mà là kết hôn với một cô gái khác không phải Hoàng Thiên Kim.
Ngày hai người bọn họ kết hôn, Thiên Kim không có đến dự. Cô chỉ gửi một tấm thiệp chúc mừng và cuốn sổ tiết kiệm. Số tiền trên cũng là số tiền anh đưa cô giữ trong những năm yêu nhau.
Một bài hát vô tình ngân vang khiến cô bật khóc.
“Váy cưới em như bông tuyết bay giữa mùa đông
Giống như tình yêu hai ta mong manh lụi tàn
Nhớ tháng năm ta bên nhau chưa bao giờ cách xa
Đến cuối cùng rồi chẳng thể về một nhà”
Nghĩ lại chặn đường đi cùng Lâm Thắng, Thiên Kim có chút nuối tiếc.
Nhưng mà Tiêu Quân nói rất đúng: không ai sống thiếu ai mà chết cả. Quan trọng là khi không có người đó bạn có hạnh phúc hay không mà thôi.
Thiên Kim nghe một số bạn học cũ nói vợ của Lâm Thắng đang mang thai. Anh ấy có nhà, có xe, vợ đẹp và có con.
Chẳng phải ước mơ của anh ấy đã được một cô gái khác viết tiếp hay sao?
Thiên Kim có gì phải buồn nữa cơ chứ?
Chính cô cũng đang hạnh phúc với đứa con trong bụng của mình mà.
Thiên Kim lấy tay xoa bụng, khóe miệng chợt nở nụ cười.
“Lâm Thắng, chúc anh hạnh phúc!”
Thiên Thanh mang chiếc giày nhỏ của bé gái đến trước mặt Thiên Kim.
“Còn 2 tuần nữa là chị sắp sinh rồi. Hồi hộp quá đi mất! Chị kích động không biết bé con trông giống chị hay giống anh Hoàng?”
Thiên Kim cười: “Giống cả hai!”
Hai người chọn một vài vật dụng cần thiết. Mua sắm xong lúc ra bên ngoài trời đã tối.
“Chị hôm nay tài xế có đón chị?”
“Có chứ. Mau đi với chị!”
Vừa ra đến cửa, Thiên Kim đã thấy Tiêu Quân đậu xe chờ. Hắn vẫn cứ như cũ, mặc âu phục, dáng người cao ráo đẹp trai.
“Tiếc nhỉ, nếu chị sinh con trai chắc chắn sẽ đẹp hơn Tiêu Quân.”
“Chị, em nên đi thì hơn!”
Thiên Thanh kéo tay Thiên Kim lại: “Đừng có trốn nữa, em mau lên xe đi. Đường về xa lắm. Cậu ta không ăn thịt em được đâu?”
Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Quân cũng không mở miệng trước. Hắn nhận lấy túi đồ trong tay Thiên Kim đặt sau cốp xe.
“Thiên Kim, cả nhà cũng đã chấp nhận. Em còn cố chấp làm gì? Cậu ấy ngày nào cũng đứng dưới nhà đợi em tha thứ. Lúc em đi khám thai âm thầm đi theo. Ngày nào cũng bảo chị qua nói chuyện cùng em. Còn đích thân vào bếp nấu những món em thích.”
“Vậy là không phải người hầu ở Tiêu gia nấu?”
“Đúng vậy. Chị sợ nói ra ngay cả nhìn em cũng không thèm nhìn. Là cậu ấy đích thân vào bếp. Nếu là chị, chị đã cảm động chạy theo cậu ấy từ lâu rồi!”
“Không nói với chị nữa. Em tự đi bộ về!”
“Thiên Kim, em nên vì đứa nhỏ!”
Cô cứ thế đi bộ thật nhanh. Tiêu Quân nháy mắt với mẹ hai của hắn sau đó đuổi theo Thiên Kim.
Cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh. Cô đi chậm, hắn đi chậm lại.
Đi một lúc chân cô bắt đầu mỏi. Cô ngồi xuống giống như cái cách ngồi lúc ban đầu gặp hắn. Nhưng lần này chân cô mỏi không phải vì giày cao gót mà vì em bé ở trong bụng.
Tiêu Quân đưa tay ra:
Cô nhớ lúc đó hắn cũng đưa tay ra. Hắn nói thứ hắn cần là tài liệu ở trên người cô. Lần này cô không mang tài liệu. Chắc chắn hắn muốn nắm tay cô đỡ dậy. Thiên Kim tự cường nói:
“Không cần!”
Tiêu Quân lạnh lùng nhìn về phía sau: “Đó là túi xách. Tôi bảo em đưa túi xách cho tôi cầm hộ em!”
Trong lòng Thiên Kim bỗng dưng cảm thấy bực tức xâm chiến:
“Tên khốn nhà anh!”
“Thiên Kim có phải em muốn tôi cõng em?”
“Không phải! Không cần!”
“Vậy sao em thất vọng?”
“Không có!”
Thiên Kim mang thai có tăng cân một chút Lúc vừa giận vừa đi càng đặc biệt.
“Tiêu Quân, anh cười cái gì?”
“Cười em. Nhìn em đi cứ như vịt đi vậy!”
Cô nghiến răng: “Ý anh chê tôi xấu có đúng không?”
“Không phải. Tôi thấy em dễ thương.”
Nói xong thân ảnh cao lớn tiến lên bế Thiên Kim: “Này, anh thả tôi xuống!”
“Anh không muốn con của anh ra đời sớm đi. Em ngoan ngoãn ngồi yên!”
Vừa bế cô, anh vừa nhìn xuống chân cô.
“Dạo này chân của em mập ra rồi nhỉ? Không biết bên trong thế nào, anh cũng muốn kiểm tra thử?”
Thiên Kim bị hắn chọc đến bốc khói. Hắn lớn như vậy không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao?
“Tiêu Quân, anh nên tu ngôn một chút đề phòng khẩu nghiệp.”
“Là em đang mắng tôi hay đang khuyên tôi?”
“…”
Hắn không bế cô nữa mà bảo người đến đón cô về nhà. Thiên Kim không từ chối vì thực chất cô đi không nổi nữa.
Hắn bế cô đến cửa thì bị ngăn lại. Hắn tựa đầu vào cánh tay cô:
“Thiên Kim, em không thể cho anh vào một chút sao?”
Thiên Kim vừa mở cửa vừa nói:
“Quay về nhà của anh đi. Ở đây không có chăn êm nệm ấm, chật hẹp không thể là chỗ để Tiêu đại thiếu gia như anh ở lại được.”
Cô nói xong đóng cửa lại. Nhưng dường như cái cửa nhà cũng bán đứng cô. Đóng mãi vẫn không vào khớp. Lúc Thiên Kim nhìn lại mới thấy cô bàn tay 5 ngón của Tiêu Quân chặn ở cửa.
5 ngón tay đỏ lên trông thấy, cô hốt hoảng mở cửa nhà ra. Mặt Tiêu Quân nhăn lại thống khổ:
“Anh không đau sao?”
“Đau!”
“Vậy sao không lên tiếng?”
“Anh không muốn bị đuổi về. Cho anh ở lại có được không?”
Thấy cô không phản ứng hắn bắt đầu nghĩ ra kế khác. Hắn la lớn lên để hàng xóm nghe được.
“Bới người ta. Có người mưu sát chồng.”
Thiên Kim bịt miệng Tiêu Quân lại, kéo hắn vào trong đóng cửa. Rốt cuộc cô phải chịu thua Tiêu Quân mà cho hắn bước vào nhà.
Vào bên trong, cô đi đến tủ lạnh lấy một vài viên đá bỏ vào túi chườm rồi đưa cho hắn.
“Anh tự mình mà chườm đi.”
Tiêu Quân mãi không nhận lấy, hắn còn nhăn mặt than vãn:
“Rõ ràng anh là người bị hại. Em là hung thủ. Giúp anh một chút!”
“Không thôi anh sẽ ở lì đây không về!”
Em bé hình như biết được cô đang cảm nhận thế nào bên trong không ngừng đạp loạn. Thiên Kim hít thở sâu điều hoà lại hơi thở.
Nếu còn tức giận sẽ nhập viện sinh non mất.
Cô ngồi xuống lấy túi chườm tay cho hắn. Hắn tiến lại gần cô. Cô lùi ra sau. Hắn lại tiến sát lại đến khi Thiên Kim không còn chỗ để lùi.
“Nghiêm túc lại một chút.”
Hai người dường như không có khoảng cách. Hắn nhìn mặt Thiên Kim, yết hầu nhẹ lên xuống.
Thiên Kim đứng dậy nhưng cô tay đã bị hắn nắm chặt.
“Thiên Kim, em còn tránh anh đến bao giờ? Anh quan tâm lo lắng cho em như vậy, em không thấy cảm động sao? Rốt cuộc trái tim em làm bằng gì?”
Thiên Kim đẩy hắn ra, hắn dùng thân thể ép cô lên sofa. Hơi thở phảng phất mùi rượu anh đào.
“Anh uống rượu?”
Câu hỏi này gợi lại cho Thiên Kim một mảng ký ức nào đó. Hình như cô đã từng hỏi hắn như vậy.
“Anh đi gặp đối tác có uống một chút. Sau đó mẹ hai bảo qua dỗ em. Anh liền chạy qua dỗ. Rốt cuộc phải làm sao anh mới có thể có được em? Em tính cho con của chúng ta ra đời mà không có cha sao?”
“Em…”
Cô cũng không biết bản thân mình nghĩ cái gì. Có phải người lên nhầm giường như cô, phản bội lại tình yêu 10 năm như cô không xứng đáng có được hạnh phúc?
Hay cô là dì nhỏ của Tiêu Quân?
Khoé môi cô mấp máy, một chữ chẳng thốt lên được.
“Thiên Kim, em có biết tôi nhịn bao lâu rồi không? Sắp bị hoả thiêu cháy luôn rồi.”
“Anh lại ăn nói hàm hồ gì vậy?”
Hắn nói xong tay đã luồng ra phía sau cởi dây áo ngực của Thiên Kim ra: “Tôi không biết, bằng mọi cách hôm nay tôi phải ăn em.”
“Không được. Tôi đang mang thai.”
Tiêu Quân không chịu thả người đi: “Tôi đã hỏi qua rồi. Sau 3 tháng đầu là có thể.”
“Anh tránh ra một chút.”
“Em đừng đẩy nữa!”
Tiêu Quân tiến tới hôn môi cô, lời nói mơ hồ qua hơi thở: “Anh yêu em.”
Thiên Kim giãy khỏi Tiêu Quân, bàn tay cô bị hắn kéo xuống phía thân dưới chạm vào thứ ấm nóng.
“Đừng phí công vô ích, em hưởng thụ một chút đi!”
“Anh…”
Tiêu Quân ấn bả vai Thiên Kim: “Cho anh mười giây!”
“Anh điên rồi!”
Tiêu Quân không chịu buông tay, chỉ cần bị gián đoạn thời điểm cuối cùng là vô cùng khó chịu.
“Em muốn sau này không dùng được nữa phải không?”
Trong miệng cô bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy…”
Cô lấy tay ôm eo của Tiêu Quân. Cô không cảm thấy hưởng thụ ngược lại cảm giác như bị dày vò.
“Anh nhanh lên làm ảnh hưởng đến con.”
“Không có ảnh hưởng. Con không biết…”
Hai tay hắn bóp chặt hai bầu ngực căng tròn của cô, bắt đầu dùng sức. Vừa đạt được lại bị Thiên Kim đẩy ra vô cùng chới với.
Thiên Kim lấy gói ở sofa ném vào hắn.
“Anh cút ngay cho tôi. Cút ngay liền!”
“Thiên Kim, em hưởng thụ xong liền phủi tay. Em thật tàn nhẫn.”
Thiên Kim tiếp tục ném gói hận không thể ném cho hắn u đầu chảy máu.
Ngày hai người bọn họ kết hôn, Thiên Kim không có đến dự. Cô chỉ gửi một tấm thiệp chúc mừng và cuốn sổ tiết kiệm. Số tiền trên cũng là số tiền anh đưa cô giữ trong những năm yêu nhau.
Một bài hát vô tình ngân vang khiến cô bật khóc.
“Váy cưới em như bông tuyết bay giữa mùa đông
Giống như tình yêu hai ta mong manh lụi tàn
Nhớ tháng năm ta bên nhau chưa bao giờ cách xa
Đến cuối cùng rồi chẳng thể về một nhà”
Nghĩ lại chặn đường đi cùng Lâm Thắng, Thiên Kim có chút nuối tiếc.
Nhưng mà Tiêu Quân nói rất đúng: không ai sống thiếu ai mà chết cả. Quan trọng là khi không có người đó bạn có hạnh phúc hay không mà thôi.
Thiên Kim nghe một số bạn học cũ nói vợ của Lâm Thắng đang mang thai. Anh ấy có nhà, có xe, vợ đẹp và có con.
Chẳng phải ước mơ của anh ấy đã được một cô gái khác viết tiếp hay sao?
Thiên Kim có gì phải buồn nữa cơ chứ?
Chính cô cũng đang hạnh phúc với đứa con trong bụng của mình mà.
Thiên Kim lấy tay xoa bụng, khóe miệng chợt nở nụ cười.
“Lâm Thắng, chúc anh hạnh phúc!”
Thiên Thanh mang chiếc giày nhỏ của bé gái đến trước mặt Thiên Kim.
“Còn 2 tuần nữa là chị sắp sinh rồi. Hồi hộp quá đi mất! Chị kích động không biết bé con trông giống chị hay giống anh Hoàng?”
Thiên Kim cười: “Giống cả hai!”
Hai người chọn một vài vật dụng cần thiết. Mua sắm xong lúc ra bên ngoài trời đã tối.
“Chị hôm nay tài xế có đón chị?”
“Có chứ. Mau đi với chị!”
Vừa ra đến cửa, Thiên Kim đã thấy Tiêu Quân đậu xe chờ. Hắn vẫn cứ như cũ, mặc âu phục, dáng người cao ráo đẹp trai.
“Tiếc nhỉ, nếu chị sinh con trai chắc chắn sẽ đẹp hơn Tiêu Quân.”
“Chị, em nên đi thì hơn!”
Thiên Thanh kéo tay Thiên Kim lại: “Đừng có trốn nữa, em mau lên xe đi. Đường về xa lắm. Cậu ta không ăn thịt em được đâu?”
Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Quân cũng không mở miệng trước. Hắn nhận lấy túi đồ trong tay Thiên Kim đặt sau cốp xe.
“Thiên Kim, cả nhà cũng đã chấp nhận. Em còn cố chấp làm gì? Cậu ấy ngày nào cũng đứng dưới nhà đợi em tha thứ. Lúc em đi khám thai âm thầm đi theo. Ngày nào cũng bảo chị qua nói chuyện cùng em. Còn đích thân vào bếp nấu những món em thích.”
“Vậy là không phải người hầu ở Tiêu gia nấu?”
“Đúng vậy. Chị sợ nói ra ngay cả nhìn em cũng không thèm nhìn. Là cậu ấy đích thân vào bếp. Nếu là chị, chị đã cảm động chạy theo cậu ấy từ lâu rồi!”
“Không nói với chị nữa. Em tự đi bộ về!”
“Thiên Kim, em nên vì đứa nhỏ!”
Cô cứ thế đi bộ thật nhanh. Tiêu Quân nháy mắt với mẹ hai của hắn sau đó đuổi theo Thiên Kim.
Cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh. Cô đi chậm, hắn đi chậm lại.
Đi một lúc chân cô bắt đầu mỏi. Cô ngồi xuống giống như cái cách ngồi lúc ban đầu gặp hắn. Nhưng lần này chân cô mỏi không phải vì giày cao gót mà vì em bé ở trong bụng.
Tiêu Quân đưa tay ra:
Cô nhớ lúc đó hắn cũng đưa tay ra. Hắn nói thứ hắn cần là tài liệu ở trên người cô. Lần này cô không mang tài liệu. Chắc chắn hắn muốn nắm tay cô đỡ dậy. Thiên Kim tự cường nói:
“Không cần!”
Tiêu Quân lạnh lùng nhìn về phía sau: “Đó là túi xách. Tôi bảo em đưa túi xách cho tôi cầm hộ em!”
Trong lòng Thiên Kim bỗng dưng cảm thấy bực tức xâm chiến:
“Tên khốn nhà anh!”
“Thiên Kim có phải em muốn tôi cõng em?”
“Không phải! Không cần!”
“Vậy sao em thất vọng?”
“Không có!”
Thiên Kim mang thai có tăng cân một chút Lúc vừa giận vừa đi càng đặc biệt.
“Tiêu Quân, anh cười cái gì?”
“Cười em. Nhìn em đi cứ như vịt đi vậy!”
Cô nghiến răng: “Ý anh chê tôi xấu có đúng không?”
“Không phải. Tôi thấy em dễ thương.”
Nói xong thân ảnh cao lớn tiến lên bế Thiên Kim: “Này, anh thả tôi xuống!”
“Anh không muốn con của anh ra đời sớm đi. Em ngoan ngoãn ngồi yên!”
Vừa bế cô, anh vừa nhìn xuống chân cô.
“Dạo này chân của em mập ra rồi nhỉ? Không biết bên trong thế nào, anh cũng muốn kiểm tra thử?”
Thiên Kim bị hắn chọc đến bốc khói. Hắn lớn như vậy không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao?
“Tiêu Quân, anh nên tu ngôn một chút đề phòng khẩu nghiệp.”
“Là em đang mắng tôi hay đang khuyên tôi?”
“…”
Hắn không bế cô nữa mà bảo người đến đón cô về nhà. Thiên Kim không từ chối vì thực chất cô đi không nổi nữa.
Hắn bế cô đến cửa thì bị ngăn lại. Hắn tựa đầu vào cánh tay cô:
“Thiên Kim, em không thể cho anh vào một chút sao?”
Thiên Kim vừa mở cửa vừa nói:
“Quay về nhà của anh đi. Ở đây không có chăn êm nệm ấm, chật hẹp không thể là chỗ để Tiêu đại thiếu gia như anh ở lại được.”
Cô nói xong đóng cửa lại. Nhưng dường như cái cửa nhà cũng bán đứng cô. Đóng mãi vẫn không vào khớp. Lúc Thiên Kim nhìn lại mới thấy cô bàn tay 5 ngón của Tiêu Quân chặn ở cửa.
5 ngón tay đỏ lên trông thấy, cô hốt hoảng mở cửa nhà ra. Mặt Tiêu Quân nhăn lại thống khổ:
“Anh không đau sao?”
“Đau!”
“Vậy sao không lên tiếng?”
“Anh không muốn bị đuổi về. Cho anh ở lại có được không?”
Thấy cô không phản ứng hắn bắt đầu nghĩ ra kế khác. Hắn la lớn lên để hàng xóm nghe được.
“Bới người ta. Có người mưu sát chồng.”
Thiên Kim bịt miệng Tiêu Quân lại, kéo hắn vào trong đóng cửa. Rốt cuộc cô phải chịu thua Tiêu Quân mà cho hắn bước vào nhà.
Vào bên trong, cô đi đến tủ lạnh lấy một vài viên đá bỏ vào túi chườm rồi đưa cho hắn.
“Anh tự mình mà chườm đi.”
Tiêu Quân mãi không nhận lấy, hắn còn nhăn mặt than vãn:
“Rõ ràng anh là người bị hại. Em là hung thủ. Giúp anh một chút!”
“Không thôi anh sẽ ở lì đây không về!”
Em bé hình như biết được cô đang cảm nhận thế nào bên trong không ngừng đạp loạn. Thiên Kim hít thở sâu điều hoà lại hơi thở.
Nếu còn tức giận sẽ nhập viện sinh non mất.
Cô ngồi xuống lấy túi chườm tay cho hắn. Hắn tiến lại gần cô. Cô lùi ra sau. Hắn lại tiến sát lại đến khi Thiên Kim không còn chỗ để lùi.
“Nghiêm túc lại một chút.”
Hai người dường như không có khoảng cách. Hắn nhìn mặt Thiên Kim, yết hầu nhẹ lên xuống.
Thiên Kim đứng dậy nhưng cô tay đã bị hắn nắm chặt.
“Thiên Kim, em còn tránh anh đến bao giờ? Anh quan tâm lo lắng cho em như vậy, em không thấy cảm động sao? Rốt cuộc trái tim em làm bằng gì?”
Thiên Kim đẩy hắn ra, hắn dùng thân thể ép cô lên sofa. Hơi thở phảng phất mùi rượu anh đào.
“Anh uống rượu?”
Câu hỏi này gợi lại cho Thiên Kim một mảng ký ức nào đó. Hình như cô đã từng hỏi hắn như vậy.
“Anh đi gặp đối tác có uống một chút. Sau đó mẹ hai bảo qua dỗ em. Anh liền chạy qua dỗ. Rốt cuộc phải làm sao anh mới có thể có được em? Em tính cho con của chúng ta ra đời mà không có cha sao?”
“Em…”
Cô cũng không biết bản thân mình nghĩ cái gì. Có phải người lên nhầm giường như cô, phản bội lại tình yêu 10 năm như cô không xứng đáng có được hạnh phúc?
Hay cô là dì nhỏ của Tiêu Quân?
Khoé môi cô mấp máy, một chữ chẳng thốt lên được.
“Thiên Kim, em có biết tôi nhịn bao lâu rồi không? Sắp bị hoả thiêu cháy luôn rồi.”
“Anh lại ăn nói hàm hồ gì vậy?”
Hắn nói xong tay đã luồng ra phía sau cởi dây áo ngực của Thiên Kim ra: “Tôi không biết, bằng mọi cách hôm nay tôi phải ăn em.”
“Không được. Tôi đang mang thai.”
Tiêu Quân không chịu thả người đi: “Tôi đã hỏi qua rồi. Sau 3 tháng đầu là có thể.”
“Anh tránh ra một chút.”
“Em đừng đẩy nữa!”
Tiêu Quân tiến tới hôn môi cô, lời nói mơ hồ qua hơi thở: “Anh yêu em.”
Thiên Kim giãy khỏi Tiêu Quân, bàn tay cô bị hắn kéo xuống phía thân dưới chạm vào thứ ấm nóng.
“Đừng phí công vô ích, em hưởng thụ một chút đi!”
“Anh…”
Tiêu Quân ấn bả vai Thiên Kim: “Cho anh mười giây!”
“Anh điên rồi!”
Tiêu Quân không chịu buông tay, chỉ cần bị gián đoạn thời điểm cuối cùng là vô cùng khó chịu.
“Em muốn sau này không dùng được nữa phải không?”
Trong miệng cô bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy…”
Cô lấy tay ôm eo của Tiêu Quân. Cô không cảm thấy hưởng thụ ngược lại cảm giác như bị dày vò.
“Anh nhanh lên làm ảnh hưởng đến con.”
“Không có ảnh hưởng. Con không biết…”
Hai tay hắn bóp chặt hai bầu ngực căng tròn của cô, bắt đầu dùng sức. Vừa đạt được lại bị Thiên Kim đẩy ra vô cùng chới với.
Thiên Kim lấy gói ở sofa ném vào hắn.
“Anh cút ngay cho tôi. Cút ngay liền!”
“Thiên Kim, em hưởng thụ xong liền phủi tay. Em thật tàn nhẫn.”
Thiên Kim tiếp tục ném gói hận không thể ném cho hắn u đầu chảy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.