Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi
Chương 18: Dạy cầm đũa
Nguyệt (2k9)
10/12/2024
Hà Sở Tiêu bị hành động của Thẩm Hi Dao làm cho đơ hết cả người,miệng há hốc nhìn vị sư tôn đang ân cần lau miệng cho mình
[Điểm thiện cảm:+20]
Tiếng hệ thống vang lên làm Thẩm Hi Dao nhận ra sự vội vàng của bản thân,y nhanh chóng thu tay về,vẫn giữ nguyên gương mặt không chút bối rối.Ban nãy y quên mất Thẩm Hi Dao vốn là người cao ngạo,nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế này
“Sư tôn…”.Hà Sở Tiêu ngập ngừng
Thẩm Hi Dao chặn lời:“Ta sợ ngươi làm mất mặt Áng Ngọc Phong bọn ta thôi,ngươi đừng nghĩ nhiều”
Hà Sở Tiêu gật đầu:“Vâng…”
Tinh Tuyết Tuyết ngồi một bên thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười,cô nhóc không có ý định xen vào chuyện này,lặng lẽ quan sát rồi bắt đầu ăn mì như chưa có chuyện gì xảy ra
Sau khi suy nghĩ hồi lát,Thẩm Hi Dao cầm đôi đũa lên,làm mẫu cho Hà Sở Tiêu xem:“Ngươi không còn là trẻ lang thang nữa,muốn ăn thì phải cầm đũa,như vậy nè”
Hà Sở Tiêu chăm chú lắng nghe,đợi khi Thẩm Hi Dao đã nói xong thì cũng bắt chước theo,nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi không được ăn tử tế nên đôi đũa của hắn vừa cầm lên bàn tay liền run rẩy không vững mà rơi xuống
Hắn thử lại lần nữa,đã mấy lần rồi mà kết quả không có gì thay đổi,lần cuối cùng một chiếc rơi xuống đất,lập tức dính đầy bùn
Như một đứa trẻ làm hỏng đồ của người lớn,Hà Sở Tiêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Thẩm Hi Dao,giọng nói cũng không kiểm soát được mà hơi run:“Sư tôn…”
Thẩm Hi Dao không vội phản ứng,y quay người gọi tiểu nhị lấy ra một đôi đũa khác.Khi đã có đũa mới thì y đưa cho Hà Sở Tiêu:“Cầm lấy”
Y phát hiện chỉ cần mình đối tốt với Hà Sở Tiêu một chút là có thể tăng điểm thiện cảm,vậy nên y đang cố giấu sự chán ghét trong lòng mà dịu dàng hơn
Hà Sở Tiêu không dám nhận,hắn sợ mình lại thất bại thêm lần nữa,hắn đẩy đôi đũa về lại cho Thẩm Hi Dao:“Sư tôn…con…”
Thẩm Hi Dao nhướng mày:“Ngươi muốn từ chối ta?”
Hà Sở Tiêu lắc đầu:“Không phải…nhưng con không biết cầm đũa”
Đột nhiên bàn tay nhỏ nhắn của Hà Sở Tiêu bị một bàn tay khác bao phủ lên,bàn tay đó dù có chút khô ráp nhưng vẫn rất mịn màng,ngón tay thon dài,trắng mà hồng hào
Sự sững sốt của Hà Sở Tiêu không hề giấu giếm,ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay này:“Sư tôn…sao người lại?”
Thẩm Hi Dao bình thản nói:“Bây giờ ngươi là đồ đệ của ta,nếu ngươi không biết thì ta sẽ dạy”
Ngay cả Tinh Tuyết Tuyết cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên,Thẩm Hi Dao mà cô nhóc biết sẽ tỏ thái độ khinh thường thay vì tận tình với một người lạ như vậy
Cô nhóc mở miệng định nói gì đó,nhưng khi suy nghĩ lại rồi quyết định sẽ không xen vào
Trong giây lát,gương mặt Hà Sở Tiêu trở nên đỏ ửng,không rõ là vì ngại ngùng khi có người lạ nắm tay hay là cảm thấy không thích khi bị như vậy
Thẩm Hi Dao nắm bàn tay của Hà Sở Tiêu lên,y cố gắng sử dụng hết sự kiên nhẫn của mình,từng chút từng chút mà hướng dẫn
Quả nhiên,y chưa nói được mấy câu đã có giọng AI xuất hiện kế bên:[Điểm thiện cảm:+100.Tổng điểm đang có:340 điểm]
[Chúc mừng,quý khách đang có thiện cảm rất lớn từ Hà Sở Tiêu]
Y chẳng buồn nhìn,cứ lo giữ hình tượng trước rồi tính sau
“Ngươi cầm thử đi”.Thẩm Hi Dao chậm rãi nói
Ánh mắt Hà Sở Tiêu khẽ quét qua Tinh Tuyết Tuyết,dường như hắn vẫn chưa lấy lại tự tin,muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của sư tỷ mới quen
Nhưng Tinh Tuyết Tuyết không phản ứng,để cho hắn tự đưa ra quyết định của mình
Thẩm Hi Dao lặp lại:“Ngươi cầm thử đi”
Hà Sở Tiêu nhỏ giọng:“Vâng…”
Hắn cầm đũa lên,do ban nãy hắn chỉ mãi ngắm Thẩm Hi Dao nên trong đầu không đọng lại được gì,vậy nên lần nữa hai chiếc đũa bị rơi ngổn ngang
Y cau mày,muốn chửi lắm mà không thể,chỉ tận tâm vậy rồi mà Hà Sở Tiêu vẫn không tiếp thu được.Trong nguyên tác đã nói là hắn học nhanh lắm cơ mà?Sao tự nhiên hôm nay lại như gió thoảng mây bay vậy?
“Tùy ngươi,ta không quan tâm nữa”.Thẩm Hi Dao cọc cằn nói,không quên ném cho Hà Sở Tiêu một ánh mắt sắc lạnh
Tinh Tuyết Tuyết thấy Thẩm Hi Dao đã bị chọc đến tức giận,chỉ sợ Hà Sở Tiêu mà vì hoảng sợ mà khóc lên thì không chừng còn sẽ bị Thẩm Hi Dao xách roi lên quất ấy
Không ngoài dự đoán,đôi mắt Hà Sở Tiêu ầng ậc nước mắt,Tinh Tuyết Tuyết xanh mặt vội kéo hắn lại gần mình:“Sư tôn,có chuyện gì thì con sẽ giúp đệ ấy,người đừng nổi nóng,ảnh hưởng đến sức khỏe đó”
“Hức…sư tỷ…”
Tinh Tuyết Tuyết đặt ngón tay lên miệng của Hà Sở Tiêu:“Suỵt,đừng nói nữa,tỷ đút đệ ăn luôn”
Trong suốt buổi ăn đó,ba sư đồ không ai nói câu nào thêm nữa,đơn giản vì chuyện ban nãy khiến Tinh Tuyết Tuyết với Hà Sở Tiêu sợ mất mật rồi
Hà Sở Tiêu được Tinh Tuyết Tuyết đút cho,vừa ăn vừa khóc mà cũng không dám khóc thành lời.Hắn không phải khóc vì sợ Thẩm Hi Dao mà là vì hắn cảm thấy mình thật vô dụng,không như những mong đợi ban đầu của y
Sau khi ăn xong,cả ba bước ra ngoài.Dù trời đã tối mà khung cảnh vẫn náo nhiệt,thậm chí còn đông vui hơn.Đột nhiên một chiếc lồng đèn được đưa ra trước mặt y
“Sư tôn,đêm nay là thất tịch,hay là người thả đèn đi”.Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười khoe chiếc lồng đèn vừa mua
Thấy nãy giờ sắc mặt Thẩm Hi Dao không được tốt,cứ tiếp tục thì sẽ rất căng thẳng,vậy nên cô nhóc muốn giảm sự tức giận của y xuống
Đèn vàng ánh lên,nụ cười của Tinh Tuyết Tuyết dưới ánh đèn vốn tươi tắn nay lại càng rạng rỡ thêm
Tinh Tuyết Tuyết thấy Thẩm Hi Dao không phản ứng,cô nhóc hỏi lại cho chắc:“Người không thích sao ạ?”
[Điểm thiện cảm:+20]
Tiếng hệ thống vang lên làm Thẩm Hi Dao nhận ra sự vội vàng của bản thân,y nhanh chóng thu tay về,vẫn giữ nguyên gương mặt không chút bối rối.Ban nãy y quên mất Thẩm Hi Dao vốn là người cao ngạo,nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế này
“Sư tôn…”.Hà Sở Tiêu ngập ngừng
Thẩm Hi Dao chặn lời:“Ta sợ ngươi làm mất mặt Áng Ngọc Phong bọn ta thôi,ngươi đừng nghĩ nhiều”
Hà Sở Tiêu gật đầu:“Vâng…”
Tinh Tuyết Tuyết ngồi một bên thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười,cô nhóc không có ý định xen vào chuyện này,lặng lẽ quan sát rồi bắt đầu ăn mì như chưa có chuyện gì xảy ra
Sau khi suy nghĩ hồi lát,Thẩm Hi Dao cầm đôi đũa lên,làm mẫu cho Hà Sở Tiêu xem:“Ngươi không còn là trẻ lang thang nữa,muốn ăn thì phải cầm đũa,như vậy nè”
Hà Sở Tiêu chăm chú lắng nghe,đợi khi Thẩm Hi Dao đã nói xong thì cũng bắt chước theo,nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi không được ăn tử tế nên đôi đũa của hắn vừa cầm lên bàn tay liền run rẩy không vững mà rơi xuống
Hắn thử lại lần nữa,đã mấy lần rồi mà kết quả không có gì thay đổi,lần cuối cùng một chiếc rơi xuống đất,lập tức dính đầy bùn
Như một đứa trẻ làm hỏng đồ của người lớn,Hà Sở Tiêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Thẩm Hi Dao,giọng nói cũng không kiểm soát được mà hơi run:“Sư tôn…”
Thẩm Hi Dao không vội phản ứng,y quay người gọi tiểu nhị lấy ra một đôi đũa khác.Khi đã có đũa mới thì y đưa cho Hà Sở Tiêu:“Cầm lấy”
Y phát hiện chỉ cần mình đối tốt với Hà Sở Tiêu một chút là có thể tăng điểm thiện cảm,vậy nên y đang cố giấu sự chán ghét trong lòng mà dịu dàng hơn
Hà Sở Tiêu không dám nhận,hắn sợ mình lại thất bại thêm lần nữa,hắn đẩy đôi đũa về lại cho Thẩm Hi Dao:“Sư tôn…con…”
Thẩm Hi Dao nhướng mày:“Ngươi muốn từ chối ta?”
Hà Sở Tiêu lắc đầu:“Không phải…nhưng con không biết cầm đũa”
Đột nhiên bàn tay nhỏ nhắn của Hà Sở Tiêu bị một bàn tay khác bao phủ lên,bàn tay đó dù có chút khô ráp nhưng vẫn rất mịn màng,ngón tay thon dài,trắng mà hồng hào
Sự sững sốt của Hà Sở Tiêu không hề giấu giếm,ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay này:“Sư tôn…sao người lại?”
Thẩm Hi Dao bình thản nói:“Bây giờ ngươi là đồ đệ của ta,nếu ngươi không biết thì ta sẽ dạy”
Ngay cả Tinh Tuyết Tuyết cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên,Thẩm Hi Dao mà cô nhóc biết sẽ tỏ thái độ khinh thường thay vì tận tình với một người lạ như vậy
Cô nhóc mở miệng định nói gì đó,nhưng khi suy nghĩ lại rồi quyết định sẽ không xen vào
Trong giây lát,gương mặt Hà Sở Tiêu trở nên đỏ ửng,không rõ là vì ngại ngùng khi có người lạ nắm tay hay là cảm thấy không thích khi bị như vậy
Thẩm Hi Dao nắm bàn tay của Hà Sở Tiêu lên,y cố gắng sử dụng hết sự kiên nhẫn của mình,từng chút từng chút mà hướng dẫn
Quả nhiên,y chưa nói được mấy câu đã có giọng AI xuất hiện kế bên:[Điểm thiện cảm:+100.Tổng điểm đang có:340 điểm]
[Chúc mừng,quý khách đang có thiện cảm rất lớn từ Hà Sở Tiêu]
Y chẳng buồn nhìn,cứ lo giữ hình tượng trước rồi tính sau
“Ngươi cầm thử đi”.Thẩm Hi Dao chậm rãi nói
Ánh mắt Hà Sở Tiêu khẽ quét qua Tinh Tuyết Tuyết,dường như hắn vẫn chưa lấy lại tự tin,muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của sư tỷ mới quen
Nhưng Tinh Tuyết Tuyết không phản ứng,để cho hắn tự đưa ra quyết định của mình
Thẩm Hi Dao lặp lại:“Ngươi cầm thử đi”
Hà Sở Tiêu nhỏ giọng:“Vâng…”
Hắn cầm đũa lên,do ban nãy hắn chỉ mãi ngắm Thẩm Hi Dao nên trong đầu không đọng lại được gì,vậy nên lần nữa hai chiếc đũa bị rơi ngổn ngang
Y cau mày,muốn chửi lắm mà không thể,chỉ tận tâm vậy rồi mà Hà Sở Tiêu vẫn không tiếp thu được.Trong nguyên tác đã nói là hắn học nhanh lắm cơ mà?Sao tự nhiên hôm nay lại như gió thoảng mây bay vậy?
“Tùy ngươi,ta không quan tâm nữa”.Thẩm Hi Dao cọc cằn nói,không quên ném cho Hà Sở Tiêu một ánh mắt sắc lạnh
Tinh Tuyết Tuyết thấy Thẩm Hi Dao đã bị chọc đến tức giận,chỉ sợ Hà Sở Tiêu mà vì hoảng sợ mà khóc lên thì không chừng còn sẽ bị Thẩm Hi Dao xách roi lên quất ấy
Không ngoài dự đoán,đôi mắt Hà Sở Tiêu ầng ậc nước mắt,Tinh Tuyết Tuyết xanh mặt vội kéo hắn lại gần mình:“Sư tôn,có chuyện gì thì con sẽ giúp đệ ấy,người đừng nổi nóng,ảnh hưởng đến sức khỏe đó”
“Hức…sư tỷ…”
Tinh Tuyết Tuyết đặt ngón tay lên miệng của Hà Sở Tiêu:“Suỵt,đừng nói nữa,tỷ đút đệ ăn luôn”
Trong suốt buổi ăn đó,ba sư đồ không ai nói câu nào thêm nữa,đơn giản vì chuyện ban nãy khiến Tinh Tuyết Tuyết với Hà Sở Tiêu sợ mất mật rồi
Hà Sở Tiêu được Tinh Tuyết Tuyết đút cho,vừa ăn vừa khóc mà cũng không dám khóc thành lời.Hắn không phải khóc vì sợ Thẩm Hi Dao mà là vì hắn cảm thấy mình thật vô dụng,không như những mong đợi ban đầu của y
Sau khi ăn xong,cả ba bước ra ngoài.Dù trời đã tối mà khung cảnh vẫn náo nhiệt,thậm chí còn đông vui hơn.Đột nhiên một chiếc lồng đèn được đưa ra trước mặt y
“Sư tôn,đêm nay là thất tịch,hay là người thả đèn đi”.Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười khoe chiếc lồng đèn vừa mua
Thấy nãy giờ sắc mặt Thẩm Hi Dao không được tốt,cứ tiếp tục thì sẽ rất căng thẳng,vậy nên cô nhóc muốn giảm sự tức giận của y xuống
Đèn vàng ánh lên,nụ cười của Tinh Tuyết Tuyết dưới ánh đèn vốn tươi tắn nay lại càng rạng rỡ thêm
Tinh Tuyết Tuyết thấy Thẩm Hi Dao không phản ứng,cô nhóc hỏi lại cho chắc:“Người không thích sao ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.