Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng
Chương 17: Chân tướng cái chết
Lam Lạc Lạc
21/01/2022
Năm đại tông phái hai mặt giáp địch, phía trước có Mộ Sân Cừ dẫn một đám môn phái nhỏ nhăm nhe lật đổ, phía sau có Mạch Tân Diệc cùng Ma tộc như hổ rình mồi. Hơn nữa liên minh năm phái còn bị thiếu hai, Thừa Tứ tông
chỉ còn hơi thở thoi thóp, Vu tông phản bội, ba tông còn lại nghi kỵ lẫn nhau.
Mệnh số đã hết, đã đến lúc phải bị suy yếu tàn lụi.
Mạch Tân Diệc dương đông kích tây, đánh bại từng người một, tiến quân thần tốc.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh giá quá thấp Quế Nghi tông – người đứng đầu năm đại tông môn.
Rõ ràng đã thua, lại vẫn liều mạng sử dụng bí thuật lên người Mạch Tân Diệc, ý niệm cá chết lưới rách.
Mạch Tân Diệc đã ba ngày không gặp Mộ Sân Cừ, nỗi nhớ khắc sâu bốc cháy tim hắn, nhưng chỉ có thể thầm nén chua xót khổ sở.
Hắn biết Mộ Sân Cừ đã tìm hắn thật lâu, nhưng hắn vẫn không dám gặp nàng.
Cho nên nói, vận mệnh quả thật quá mức kỳ diệu, thọ mệnh đã định, thiên lý bất biến.
Hắn nhất định phải chết vào thời điểm này, cho dù không chết trong tay Mộ Sân Cừ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết đi.
Mộ Sân Cừ đang khóc.
Từng giọt nước mắt như đâm sâu vào lòng Mạch Tân Diệc, hắn trốn một bên trộm nhìn nàng.
Kiếm Quyết minh vô cùng lợi hại, mũi kiếm phản chiếu gương mặt quyết tuyệt của nàng.
Đột nhiên ánh sáng loé lên, một giây trước khi mũi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt đã bị đẩy ra, Mộ Sân Cừ nhào vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
"Ta liền biết chàng sẽ xuất hiện." Mộ Sân Cừ khóc nghẹn không ngừng.
"Không phải nói đồng sinh cộng tử sao? Sao chỉ cho phép tự mình nhìn ta, lại không cho ta chết cùng chàng?"
Mạch Tân Diệc vô cùng đau đớn, không chỉ do đan điền trúng độc, dày đặc đau rát, mà lòng cũng đau, tràn ngập chua xót khổ sở.
Mạch Tân Diệc trúng độc quá nặng, độc chạy thẳng xuống đan điền, viên bạch linh châu nguyên bản đã nhiễm đen, linh lực khô kiệt, kinh mạch toàn thân khô cạn rít đau.
Hắn không còn sống được bao lâu, nhưng hắn không muốn bị Mộ Sân Cừ nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình.
Lần cáo biệt cuối cùng không nên thê thảm như vậy, hắn muốn đem tất cả hồi ức tốt đẹp nhất lưu tại trong đầu nàng, không muốn cảnh bản thân thảm thiết rời đi sẽ chiếm cứ quãng đời còn lại của nàng.
"Có phải rất đau không."
Lời của Mộ Sân Cừ khiến lòng Mạch Tân Diệc phát đau, hắn gần như không thể giơ tay ôm lấy Mộ Sân Cừ, giọng nói yếu ớt,
"Đừng khóc, không đau."
"Chàng nói ta sẽ giết chàng," Mộ Sân Cừ nhìn gương mặt tái nhợt của Mạch Tân Diệc, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, hốc mắt sưng đỏ, không biết đã rơi nước mắt bao lần, "Là kiếm Quyết Minh sao?"
Mạch Tân Diệc đoán được nàng muốn làm gì, tra tấn lâu dài quá mức bi ai, kết thúc dứt khoát chưa chắc không phải giải thoát.
Một tấm vải đen che đi đôi mắt Mạch Tân Diệc, hắn thậm chí còn cảm thấy may mắn vì không phải nhìn Mộ Sân Cừ rơi nước mắt vì bộ dáng chật vật của mình
Mạch Tân Diệc không giãy giụa, thẳng đến khi trường kiếm sắc bén đâm vào đan điền, linh đan nhiễm đen vỡ vụn, tất cả bị phá huỷ, chất độc lạnh băng tràn khỏi người.
Đôi môi ướt nóng bao phủ, Mạch Tân Diệc cơ hồ tham lam mút lấy nàng, đột nhiên nửa viên đan dược ngọt thanh truyền tới đầu lưỡi, nháy mắt hòa tan ở yết hầu hắn.
"Đây là cái gì?"
Mạch Tân Diệc cảm giác được sinh mệnh mình xói mòn cực nhanh, hắn gần như không thể động đậy ngón tay.
Nhưng giọng nói ôn hòa lại làm sợ hãi và phẫn hận ùa vào lồng ngực hắn, hắn nghe thấy lời bày tỏ dịu dàng nhất thế gian, lại cũng là lời thề độc ác nhất,
"Dắt sinh đan."
Lấy mạng làm vật dẫn, sống chết cùng nhau.
Không cần!
Nếu đây là chân tướng nàng giết hắn, vậy thì hắn tình nguyện ngay từ đầu bản thân đã không trêu chọc nàng.
Kiếm Quyết Minh biến mất khỏi người Mạch Tân Diệc, nửa viên đan châu mượt mà chậm rãi chuyển qua đan điền hắn, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Linh lực ấm áp chạy khắp kinh lạc Mạch Tân Diệc, tứ chi ấm áp dần dần tràn đầy sức mạnh.
Mộ Sân Cừ run lên đau đớn, mất lực ngã xuống người hắn. Nàng không biết tỷ lệ thành công có bao nhiêu phần, người tu tiên lấy đan điền làm trái tim, đan châu làm mạch máu, nàng không biết nếu chia thành hai linh căn liệu có thể cứu sống một sinh mệnh hay không.
Nhưng không quan trọng, cho dù là sống hay chết, ta đều sẽ cùng chàng.
Mệnh số đã hết, đã đến lúc phải bị suy yếu tàn lụi.
Mạch Tân Diệc dương đông kích tây, đánh bại từng người một, tiến quân thần tốc.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh giá quá thấp Quế Nghi tông – người đứng đầu năm đại tông môn.
Rõ ràng đã thua, lại vẫn liều mạng sử dụng bí thuật lên người Mạch Tân Diệc, ý niệm cá chết lưới rách.
Mạch Tân Diệc đã ba ngày không gặp Mộ Sân Cừ, nỗi nhớ khắc sâu bốc cháy tim hắn, nhưng chỉ có thể thầm nén chua xót khổ sở.
Hắn biết Mộ Sân Cừ đã tìm hắn thật lâu, nhưng hắn vẫn không dám gặp nàng.
Cho nên nói, vận mệnh quả thật quá mức kỳ diệu, thọ mệnh đã định, thiên lý bất biến.
Hắn nhất định phải chết vào thời điểm này, cho dù không chết trong tay Mộ Sân Cừ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết đi.
Mộ Sân Cừ đang khóc.
Từng giọt nước mắt như đâm sâu vào lòng Mạch Tân Diệc, hắn trốn một bên trộm nhìn nàng.
Kiếm Quyết minh vô cùng lợi hại, mũi kiếm phản chiếu gương mặt quyết tuyệt của nàng.
Đột nhiên ánh sáng loé lên, một giây trước khi mũi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt đã bị đẩy ra, Mộ Sân Cừ nhào vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
"Ta liền biết chàng sẽ xuất hiện." Mộ Sân Cừ khóc nghẹn không ngừng.
"Không phải nói đồng sinh cộng tử sao? Sao chỉ cho phép tự mình nhìn ta, lại không cho ta chết cùng chàng?"
Mạch Tân Diệc vô cùng đau đớn, không chỉ do đan điền trúng độc, dày đặc đau rát, mà lòng cũng đau, tràn ngập chua xót khổ sở.
Mạch Tân Diệc trúng độc quá nặng, độc chạy thẳng xuống đan điền, viên bạch linh châu nguyên bản đã nhiễm đen, linh lực khô kiệt, kinh mạch toàn thân khô cạn rít đau.
Hắn không còn sống được bao lâu, nhưng hắn không muốn bị Mộ Sân Cừ nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình.
Lần cáo biệt cuối cùng không nên thê thảm như vậy, hắn muốn đem tất cả hồi ức tốt đẹp nhất lưu tại trong đầu nàng, không muốn cảnh bản thân thảm thiết rời đi sẽ chiếm cứ quãng đời còn lại của nàng.
"Có phải rất đau không."
Lời của Mộ Sân Cừ khiến lòng Mạch Tân Diệc phát đau, hắn gần như không thể giơ tay ôm lấy Mộ Sân Cừ, giọng nói yếu ớt,
"Đừng khóc, không đau."
"Chàng nói ta sẽ giết chàng," Mộ Sân Cừ nhìn gương mặt tái nhợt của Mạch Tân Diệc, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, hốc mắt sưng đỏ, không biết đã rơi nước mắt bao lần, "Là kiếm Quyết Minh sao?"
Mạch Tân Diệc đoán được nàng muốn làm gì, tra tấn lâu dài quá mức bi ai, kết thúc dứt khoát chưa chắc không phải giải thoát.
Một tấm vải đen che đi đôi mắt Mạch Tân Diệc, hắn thậm chí còn cảm thấy may mắn vì không phải nhìn Mộ Sân Cừ rơi nước mắt vì bộ dáng chật vật của mình
Mạch Tân Diệc không giãy giụa, thẳng đến khi trường kiếm sắc bén đâm vào đan điền, linh đan nhiễm đen vỡ vụn, tất cả bị phá huỷ, chất độc lạnh băng tràn khỏi người.
Đôi môi ướt nóng bao phủ, Mạch Tân Diệc cơ hồ tham lam mút lấy nàng, đột nhiên nửa viên đan dược ngọt thanh truyền tới đầu lưỡi, nháy mắt hòa tan ở yết hầu hắn.
"Đây là cái gì?"
Mạch Tân Diệc cảm giác được sinh mệnh mình xói mòn cực nhanh, hắn gần như không thể động đậy ngón tay.
Nhưng giọng nói ôn hòa lại làm sợ hãi và phẫn hận ùa vào lồng ngực hắn, hắn nghe thấy lời bày tỏ dịu dàng nhất thế gian, lại cũng là lời thề độc ác nhất,
"Dắt sinh đan."
Lấy mạng làm vật dẫn, sống chết cùng nhau.
Không cần!
Nếu đây là chân tướng nàng giết hắn, vậy thì hắn tình nguyện ngay từ đầu bản thân đã không trêu chọc nàng.
Kiếm Quyết Minh biến mất khỏi người Mạch Tân Diệc, nửa viên đan châu mượt mà chậm rãi chuyển qua đan điền hắn, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Linh lực ấm áp chạy khắp kinh lạc Mạch Tân Diệc, tứ chi ấm áp dần dần tràn đầy sức mạnh.
Mộ Sân Cừ run lên đau đớn, mất lực ngã xuống người hắn. Nàng không biết tỷ lệ thành công có bao nhiêu phần, người tu tiên lấy đan điền làm trái tim, đan châu làm mạch máu, nàng không biết nếu chia thành hai linh căn liệu có thể cứu sống một sinh mệnh hay không.
Nhưng không quan trọng, cho dù là sống hay chết, ta đều sẽ cùng chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.