Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương
Chương 89
Lưu Cẩu Hoa
16/08/2023
Sáng hôm sau, Cảnh Mục mở mắt nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Sơ Trường Dụ.
Cả người Cảnh Mục chấn động, cơn buồn ngủ cũng biến mất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ đang yên ổn ngủ trong lòng hắn.
Đây... lẽ nào đang mơ?
Tay hắn hơi run, khẽ chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp của Sơ Trường Dụ.
Cảm giác này vô cùng chân thật.
Lúc này, Sơ Trường Dụ chậm rãi mở mắt.
Y cau mày vì nắng chói mắt, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh đó nhìn Cảnh Mục.
Tức thì, kí ức tối qua lập tức ùa về.
Cảnh Mục chăm chú nhìn Sơ Trường Dụ, nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mắt chính là Sơ Trường Dụ.
Đối phương còn chưa kịp nói thêm lời nào, Cảnh Mục đã đi tới trước mặt Sơ Trường Dụ, ôm chặt y vào lòng. Chiếc đèn lồng trong tay Sơ Trường Dụ bị hắn đụng trúng rơi xuống đất, ngọn nến bên trong bị đổ, đèn lồng cháy rụi trên đất.
"Ngươi..." Sơ Trường Dụ còn chưa kịp nói, đã nghe Cảnh Mục nồng nặc mùi rượu thút thít, sau đó ôm y khóc lớn.
"Thiếu phó..." hắn vừa khóc vừa dùng sức ôm Sơ Trường Dụ "Người đừng bỏ ta... ta biết sai rồi, sau này không dám nữa."
Sơ Trường Dụ chưa từng thấy Cảnh Mục khóc lớn như vậy, giống như chó con ướt mưa nhào vào lòng chủ nhân ấm ức kêu gào. Y chỉ đành giơ tay ôm lại hắn, vỗ vỗ lưng hắn.
"Ta nói bỏ ngươi khi nào?" Sơ Trường Dụ hỏi.
Nhưng Cảnh Mục càng khóc càng thê lương, liên tục nói y đừng bỏ hắn.
Ban đầu Sơ Trường Dụ cảm thấy hơi buồn cười, bây giờ chỉ thấy đau lòng. Lúc này, vai Cảnh Mục run lên vì khóc, giọng nghẹn ngào làm y ngứa vai, bộ dạng này thật sự rất đáng thương.
"Được rồi, không có bỏ ngươi." Sơ Trường Dụ nhẹ giọng giải thích "Sáng nay trong quân còn công vụ, mà ngươi lại chạy mất. Buổi tối chờ ngươi hơn hai canh giờ cũng không thấy đâu. Vừa về thì khóc lóc với ta, còn ra thể thống gì?"
Cảnh Mục vẫn cứ ôm y khóc "Ta biết sai rồi..."
Sơ Trường Dụ không khỏi bật cười "Ai nói người sai rồi?"
Nước mắt Cảnh Mục rơi xuống sau tai y.
Lúc này, quản gia của vương phủ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, liền mở cửa nhìn ra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì giật mình. Vương gia nhà mình thế mà đứng ngoài đường ôm Sơ đại nhân khóc lóc. Ông sợ hãi muốn bước chân ra ngoài, nhưng nhìn cảnh tượng đó lại cảm thấy không thích hợp, ông khó xử đứng ở cửa, nét mặt sợ hãi và khó xử nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ cũng nhìn thấy quản gia. Hai người đứng trước cửa lôi kéo như vậy quả thật không thích hợp, huống chi với bộ dạng của Cảnh Mục hiện giờ, chỉ sợ nhất thời không khá hơn được.
Y đành gật đầu với quản gia, sau đó nhỏ giọng nói với Cảnh Mục "Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện."
Nhưng Cảnh Mục chỉ nghe được một chữ "đi", trong lòng vang lên hồi chuông báo động, khóc rống lên ôm chặt Sơ Trường Dụ.
"Thiếu phó, ta không đi." hắn nấc nghẹn.
Sơ Trường Dụ hết cách, đành một tay vỗ vỗ lưng hắn, một tay mò mẫm dọc theo cánh tay Cảnh Mục, nắm tay hắn "Không đi, chúng ta về nhà trước, được không?"
Thế nên, quản gia chỉ biết trơ mắt đứng ở cửa nhìn vị vương gia trước nay không thích nói cười nhà mình bị Sơ đại nhân nắm tay như dắt chó con, vừa lau nước mắt vừa kéo qua cửa.
Lúc đi ngang qua quản gia, Sơ Trường Dụ vẫn không quên mỉm cười gật đầu chào, nhẹ giọng nói "Vất vả rồi."
Quản gia vội vàng đáp lại không có gì, dẫn hai người đến phòng của Cảnh Mục. Sau khi Sơ Trường Dụ dẫn Cảnh Mục vào, nhanh chóng đuổi hết thị nữ và nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sơ Trường Dụ ấn Cảnh Mục ngồi xuống giường, sau đó muốn đi rót cho hắn một tách trà. Nhưng còn chưa đi được một bước, y đã bị Cảnh Mục túm vạt áo, sau đó kéo mạnh vào trong lòng.
Sơ Trường Dụ còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngồi trên đùi Cảnh Mục. Y sững người, giơ tay muốn đẩy hắn ra, bắt gặp ánh mắt đẫm nước của Cảnh Mục bèn dừng tay.
"Thiếu phi, ta biết sai rồi." Cảnh Mục nhẹ giọng ấm ức nói.
Sơ Trường Dụ bất đắc dĩ đành phải thuận theo lời hắn hỏi "Vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở đâu?"
Cảnh Mục nhìn y, nhất thời không nói.
Một lúc sau, Sơ Trường Dụ thấy nước mắt của Cảnh Mục mới vừa ngừng lại tiếp tục rơi xuống.
"Thiếu phó, ta hết cách rồi." hắn nức nở nói "Người đi rồi, ta sống không nổi được một ngày. Trên long ỷ đó trống vắng lạnh lẽo, ta chỉ có thể ngồi một mình ở đó, còn người thì đi rồi."
Hắn thổn thức "Nhưng ta không thể chết, vì đám người hại người vẫn chưa chết. Người còn yêu thiên hạ này như thế, ta phải thay người bảo vệ nó. Chỉ khi tìm được cách có thể làm người sống lại, ta mới hi vọng để sống. Mỗi ngày ta nhớ người, ta chỉ muốn phát điên, nhưng lại không nỡ, ta sợ sẽ quên mất người."
Sơ Trường Dụ giơ tay ôm chặt hắn, ôm đầu hắn vào trong lòng mình.
Cảnh Mục nói tiếp "Ta biết Thiếu phó thích sạch sẽ, mà cách ta làm người sống lại... quá bẩn. Nhưng nếu cho ta một cơ hội nữa, ta cũng chỉ có thể làm vậy. Thiếu phó, ta không còn cách nào khác, ta không thể sống thiếu người..."
Kế đó, Sơ Trường Dụ chặn lời nói của hắn.
Y cúi đầu nâng mặt Cảnh Mục lên, hôn mạnh xuống môi hắn.
Nhớ lại chuyện tối qua, Cảnh Mục nhìn vào mắt Sơ Trường Dụ, kế đó ôm chặt eo y, vùi mặt vào trong lòng y.
Sơ Trường Dụ lại ngáp dài nói "Vẫn còn sớm, đừng phiền ta."
Cảnh Mục dụi dụi trong lòng y, khẽ nói "Thiếu phó, người không trách ta thật sao?"
Sơ Trường Dụ vừa mới thức, giọng vẫn còn lười "Trách ngươi thì thế nào? Trách ngươi có ích gì? Nhìn người khóc sập Vạn Lý Trường Thành à?"
Nét mặt Cảnh Mục hơi ngượng.
Sơ Trường Dụ nói tiếp "Cảnh Mục, nghe nói nữ nhân được tạo ra từ nước, hôm qua cuối cùng ta phát hiện, ngươi cũng được tạo ra từ nước?"
Cảnh Mục xấu hổ khẽ hắng giọng trong lòng y.
"Ta... chỉ là không ngờ được." Cảnh Mục thì thào trong lòng y "Tại sao người không trách ta? Ta đã làm chuyện như vậy..."
Sơ Trường Dụ xoa đầu hắn "Trách ngươi có ích gì? Dù có thế nào cũng đã là chuyện kiếp trước, những người đó dù chết rồi thì cũng đã quay ngược thời gian, hiện giờ không phải còn sống đó sao?" nói đến đây, y còn hừ một tiếng nói "Ngươi nhìn Triệu Lãng Chi kia, không phải còn sống sờ sờ sao?"
Cảnh Mục không ngờ y lại nói vậy, gần như ngây người.
Sau đó, hắn nghe Sơ Trường Dụ nói "Nhưng sau này không cho phép ngươi làm chuyện như vậy nữa. Ta không so đo chuyện này với ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi làm đúng."
Cảnh Mục liên tục bày tỏ "Thiếu phó yên tâm, sẽ không có lần sau."
"Dù có lần sau, ta sợ tên nhóc nhà ngươi sẽ khóc đến khi ta đánh mất nguyên tắc." Sơ Trường Dụ cười nói.
Cảnh Mục thấp giọng cười hì hì, dụi dụi đầu trong lòng y "Thiếu phó, thật sự sẽ không có lần sau."
Sơ Trường Dụ khẽ thở dài, giơ tay xoa tóc hắn cười "Xem biểu hiện sau này của ngươi thế nào."
- --------
Chuông báo tan học đã vang được năm phút.
Trong lớp dần có vài học sinh ngủ gục trên bàn, còn có tiếng nói chuyện khe khẽ. Thầy lịch sử trên bục vẫn cầm cuốn sách không ngừng giảng bài.
"Sự biến cung Vĩnh Hòa của Khải Thành Tông Cảnh Mục là trọng tâm của kỳ thi." thầy nói "Nhất định phải học thuộc nguyên nhân, ngòi nổ, thời gian và ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa. Đề thi môn văn đại học năm ngoái đã ra phân tích nội dung chiếu nhận tội của Khải Thành Tông trước khi lên ngôi, các câu trắc nghiệm cũng có đề cập tới..."
Một nữ sinh sáp đến gần người bạn thân, nói khẽ "Ê, bà biết gì chưa, câu chuyện về Khải Thành Tông sắp được quay thành phim truyền hình đó!"
Nữ sinh bên cạnh kinh ngạc "Khải Thành Tông quay phim truyền hình? Không phải ông ấy chưa từng lên ngôi, cả đời làm Nhiếp chính vương sao? Hơn nữa ông ấy không có lấy một người vợ, thế ông ấy làm gì trong phim?"
Một nữ sinh khác cười hì hì sáp tới, vẻ mặt hơi gian nói "Chuyện này chắc cậu không biết đó thôi, trong sử sách có nói, Khải Thành Tông này có tư tình với thừa tướng Sơ Trường Dụ đương triều, nghe nói ông ấy không làm Hoàng đế cũng vì muốn ở cùng Sơ thừa tướng suốt đời đó!"
"Hả? Ông ấy đồng tính à!"
Nữ sinh đó cau mày, nhìn chằm chằm chân dung của Khải Thành Tông trong sách.
Trong chân dung, Khải Thành Tông Cảnh Mục trán cằm đầy đặn, râu tóc dày rậm, mắt như chuông đồng, mặt đen như sắt. Ông cầm đai triều phục trong tay, đầu đội mũ miện, dáng người cao lớn cường tráng.
Mà chân dung ngay bên cạnh là Thừa tướng Đại Khải Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ kia dáng người mảnh khảnh, đặc biệt là gò má cao, ánh mắt vô cùng ôn hòa, chỉ là lưng hơi cong, trông như ông lão gầy gò hiền từ.
"Hai người họ...? Cái này có hơi...??"
Vẻ mặt nữ sinh hơi bối rối.
Nữ sinh mặt gian bên cạnh vội giải thích "Cậu đừng nhìn mấy nét vẽ nguệch ngoạc trong sách! Chân dung này toàn phóng đại thôi! Trong sử sách có ghi chép, hai người này đẹp trai hào phóng hiếm có vào thời điểm đó, không có giống như hình này đâu!"
Hai nữ sinh bên cạnh cười ha hả "Nói như cậu gặp qua rồi ấy!"
Nghe vậy, nữ sinh đó lập tức biện minh cho Cảnh - Sơ, cẩn thận lấy vật bị cấm trong cặp mình --- di động.
Cô gõ gõ vài cái, cuối cùng mở ra một bức ảnh "Hai cậu xem ảnh tạo hình đi nè! Mình thấy hai diễn viên này mới chính là người thật của Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục! Hai cậu có biết chuyện đỉnh hơn là gì không? Mình vừa mới biết Sơ Trường Dụ tự là Kính Thần, lần này đóng Sơ Trường Dụ chính là ảnh đế Thư Tĩnh Trầm!"
*Sơ (疏 shū), Kính Thần (敬臣 jìng chén) đồng âm với Thư (舒 shū), Tĩnh Trầm (静沉 jìng chén).
Hai nữ sinh cầm điện thoại, nhỏ giọng thốt lên "Đẹp trai quá!"
Hai người trên màn hình di động đứng nghiêng với nhau. Người cao hơn có lông mày sắc bén, mặc y phục màu tối, đôi mắt như ưng, mũi vô cùng thẳng. Cậu ấy mím môi mỏng, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía máy quay.
Còn người kia, mặc áo choàng và áo khoác màu xanh vỏ cua, thân như cây ngọc đứng bên cạnh cậu ấy. Mắt mày lạnh lùng, nhưng nét mặt có một loại dịu dàng thu cả thiên hạ vào lòng, càng giống quan văn cởi mở thẳng thắn.
Hai nữ sinh nhìn màn hình thốt lên.
"Sao... đẹp trai quá vậy?!" một trong số họ nói "Sơ Trường Dụ lại do Tĩnh Trầm nhà mình đóng! Diễn viên đóng Cảnh Mục là ai? Cũng đẹp trai quá, sao mình chưa từng thấy?"
"Nghe nói là con nhà giàu có, vừa tốt nghiệp đã bước vào giới giải trí." nữ sinh kia nói "Cũng họ Cảnh đó, tên là gì thì quên mất rồi... nhưng mà, hai cậu biết không, cậu ấy kém Thư Tĩnh Trầm ba tuổi! Trong lịch sử, Sơ Trường Dụ cũng lớn hơn Cảnh Mục ba tuổi!"
"Đỉnh quá zậy?! CP này mình ship!"
Đúng lúc này, một bàn tay đầy bụi phấn giật di động không thương tiếc.
Ba nữ sinh nhìn lên bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của thầy lịch sử.
Thầy lịch sử nhìn tấm ảnh trên màn hình, hừ lạnh một tiếng.
"? Loại phim truyền hình này toàn bịa đặt lịch sử! Nếu các em thật sự muốn tìm hiểu nhân vật lịch sử này, còn không bằng học thuộc nội dung trong sách!"
Sau đó, thầy lịch sử lớn tiếng phạt "Ba em đó, chép mười lần ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa, ngày mai nộp cho tôi, rồi lấy lại di động! Xem mấy phim truyền hình này có ích gì? Tình tiết phim chiếu có giúp các em lấy điểm được không..."
Thầy lịch sử vừa nói vừa cầm di động bị tịch thu quay lại bục giảng.
Ba nữ sinh nức nở nhìn ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa dài nửa trang, rồi lấy giấy làm bài tập về nhà.
"Ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa: một, lật đổ truyền thống 'lập đích không lập trưởng' của triều đại phong kiến, thay đổi chế độ thừa kế truyền thống của đích trưởng tử, ảnh hưởng sâu sắc chế độ kế vị ngai vàng của các thế hệ sau. Hai, sau sự biến cung Vĩnh Hòa, kéo theo một loạt thay đổi liên quan, nâng cao quyền lực của thừa tướng, làm suy yếu quyền lực của vua chúa, nhưng chỉ kéo dài trong một triều đại, sau đó quyền lực của thừa tướng có xu hướng suy yếu liên tục, đây là lần quyền lực thừa tướng quật khởi duy nhất trong triều đại phong kiến..."
Ba nữ sinh vừa đọc trong miệng, vừa nhanh chóng ghi vào giấy.
Nắng ngoài cửa sổ luồng qua ô kính sạch sẽ chiếu vào cuốn sách sử đầy những ghi chép.
- -- HOÀN ---
Cả người Cảnh Mục chấn động, cơn buồn ngủ cũng biến mất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ đang yên ổn ngủ trong lòng hắn.
Đây... lẽ nào đang mơ?
Tay hắn hơi run, khẽ chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp của Sơ Trường Dụ.
Cảm giác này vô cùng chân thật.
Lúc này, Sơ Trường Dụ chậm rãi mở mắt.
Y cau mày vì nắng chói mắt, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh đó nhìn Cảnh Mục.
Tức thì, kí ức tối qua lập tức ùa về.
Cảnh Mục chăm chú nhìn Sơ Trường Dụ, nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mắt chính là Sơ Trường Dụ.
Đối phương còn chưa kịp nói thêm lời nào, Cảnh Mục đã đi tới trước mặt Sơ Trường Dụ, ôm chặt y vào lòng. Chiếc đèn lồng trong tay Sơ Trường Dụ bị hắn đụng trúng rơi xuống đất, ngọn nến bên trong bị đổ, đèn lồng cháy rụi trên đất.
"Ngươi..." Sơ Trường Dụ còn chưa kịp nói, đã nghe Cảnh Mục nồng nặc mùi rượu thút thít, sau đó ôm y khóc lớn.
"Thiếu phó..." hắn vừa khóc vừa dùng sức ôm Sơ Trường Dụ "Người đừng bỏ ta... ta biết sai rồi, sau này không dám nữa."
Sơ Trường Dụ chưa từng thấy Cảnh Mục khóc lớn như vậy, giống như chó con ướt mưa nhào vào lòng chủ nhân ấm ức kêu gào. Y chỉ đành giơ tay ôm lại hắn, vỗ vỗ lưng hắn.
"Ta nói bỏ ngươi khi nào?" Sơ Trường Dụ hỏi.
Nhưng Cảnh Mục càng khóc càng thê lương, liên tục nói y đừng bỏ hắn.
Ban đầu Sơ Trường Dụ cảm thấy hơi buồn cười, bây giờ chỉ thấy đau lòng. Lúc này, vai Cảnh Mục run lên vì khóc, giọng nghẹn ngào làm y ngứa vai, bộ dạng này thật sự rất đáng thương.
"Được rồi, không có bỏ ngươi." Sơ Trường Dụ nhẹ giọng giải thích "Sáng nay trong quân còn công vụ, mà ngươi lại chạy mất. Buổi tối chờ ngươi hơn hai canh giờ cũng không thấy đâu. Vừa về thì khóc lóc với ta, còn ra thể thống gì?"
Cảnh Mục vẫn cứ ôm y khóc "Ta biết sai rồi..."
Sơ Trường Dụ không khỏi bật cười "Ai nói người sai rồi?"
Nước mắt Cảnh Mục rơi xuống sau tai y.
Lúc này, quản gia của vương phủ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, liền mở cửa nhìn ra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì giật mình. Vương gia nhà mình thế mà đứng ngoài đường ôm Sơ đại nhân khóc lóc. Ông sợ hãi muốn bước chân ra ngoài, nhưng nhìn cảnh tượng đó lại cảm thấy không thích hợp, ông khó xử đứng ở cửa, nét mặt sợ hãi và khó xử nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ cũng nhìn thấy quản gia. Hai người đứng trước cửa lôi kéo như vậy quả thật không thích hợp, huống chi với bộ dạng của Cảnh Mục hiện giờ, chỉ sợ nhất thời không khá hơn được.
Y đành gật đầu với quản gia, sau đó nhỏ giọng nói với Cảnh Mục "Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện."
Nhưng Cảnh Mục chỉ nghe được một chữ "đi", trong lòng vang lên hồi chuông báo động, khóc rống lên ôm chặt Sơ Trường Dụ.
"Thiếu phó, ta không đi." hắn nấc nghẹn.
Sơ Trường Dụ hết cách, đành một tay vỗ vỗ lưng hắn, một tay mò mẫm dọc theo cánh tay Cảnh Mục, nắm tay hắn "Không đi, chúng ta về nhà trước, được không?"
Thế nên, quản gia chỉ biết trơ mắt đứng ở cửa nhìn vị vương gia trước nay không thích nói cười nhà mình bị Sơ đại nhân nắm tay như dắt chó con, vừa lau nước mắt vừa kéo qua cửa.
Lúc đi ngang qua quản gia, Sơ Trường Dụ vẫn không quên mỉm cười gật đầu chào, nhẹ giọng nói "Vất vả rồi."
Quản gia vội vàng đáp lại không có gì, dẫn hai người đến phòng của Cảnh Mục. Sau khi Sơ Trường Dụ dẫn Cảnh Mục vào, nhanh chóng đuổi hết thị nữ và nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sơ Trường Dụ ấn Cảnh Mục ngồi xuống giường, sau đó muốn đi rót cho hắn một tách trà. Nhưng còn chưa đi được một bước, y đã bị Cảnh Mục túm vạt áo, sau đó kéo mạnh vào trong lòng.
Sơ Trường Dụ còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngồi trên đùi Cảnh Mục. Y sững người, giơ tay muốn đẩy hắn ra, bắt gặp ánh mắt đẫm nước của Cảnh Mục bèn dừng tay.
"Thiếu phi, ta biết sai rồi." Cảnh Mục nhẹ giọng ấm ức nói.
Sơ Trường Dụ bất đắc dĩ đành phải thuận theo lời hắn hỏi "Vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở đâu?"
Cảnh Mục nhìn y, nhất thời không nói.
Một lúc sau, Sơ Trường Dụ thấy nước mắt của Cảnh Mục mới vừa ngừng lại tiếp tục rơi xuống.
"Thiếu phó, ta hết cách rồi." hắn nức nở nói "Người đi rồi, ta sống không nổi được một ngày. Trên long ỷ đó trống vắng lạnh lẽo, ta chỉ có thể ngồi một mình ở đó, còn người thì đi rồi."
Hắn thổn thức "Nhưng ta không thể chết, vì đám người hại người vẫn chưa chết. Người còn yêu thiên hạ này như thế, ta phải thay người bảo vệ nó. Chỉ khi tìm được cách có thể làm người sống lại, ta mới hi vọng để sống. Mỗi ngày ta nhớ người, ta chỉ muốn phát điên, nhưng lại không nỡ, ta sợ sẽ quên mất người."
Sơ Trường Dụ giơ tay ôm chặt hắn, ôm đầu hắn vào trong lòng mình.
Cảnh Mục nói tiếp "Ta biết Thiếu phó thích sạch sẽ, mà cách ta làm người sống lại... quá bẩn. Nhưng nếu cho ta một cơ hội nữa, ta cũng chỉ có thể làm vậy. Thiếu phó, ta không còn cách nào khác, ta không thể sống thiếu người..."
Kế đó, Sơ Trường Dụ chặn lời nói của hắn.
Y cúi đầu nâng mặt Cảnh Mục lên, hôn mạnh xuống môi hắn.
Nhớ lại chuyện tối qua, Cảnh Mục nhìn vào mắt Sơ Trường Dụ, kế đó ôm chặt eo y, vùi mặt vào trong lòng y.
Sơ Trường Dụ lại ngáp dài nói "Vẫn còn sớm, đừng phiền ta."
Cảnh Mục dụi dụi trong lòng y, khẽ nói "Thiếu phó, người không trách ta thật sao?"
Sơ Trường Dụ vừa mới thức, giọng vẫn còn lười "Trách ngươi thì thế nào? Trách ngươi có ích gì? Nhìn người khóc sập Vạn Lý Trường Thành à?"
Nét mặt Cảnh Mục hơi ngượng.
Sơ Trường Dụ nói tiếp "Cảnh Mục, nghe nói nữ nhân được tạo ra từ nước, hôm qua cuối cùng ta phát hiện, ngươi cũng được tạo ra từ nước?"
Cảnh Mục xấu hổ khẽ hắng giọng trong lòng y.
"Ta... chỉ là không ngờ được." Cảnh Mục thì thào trong lòng y "Tại sao người không trách ta? Ta đã làm chuyện như vậy..."
Sơ Trường Dụ xoa đầu hắn "Trách ngươi có ích gì? Dù có thế nào cũng đã là chuyện kiếp trước, những người đó dù chết rồi thì cũng đã quay ngược thời gian, hiện giờ không phải còn sống đó sao?" nói đến đây, y còn hừ một tiếng nói "Ngươi nhìn Triệu Lãng Chi kia, không phải còn sống sờ sờ sao?"
Cảnh Mục không ngờ y lại nói vậy, gần như ngây người.
Sau đó, hắn nghe Sơ Trường Dụ nói "Nhưng sau này không cho phép ngươi làm chuyện như vậy nữa. Ta không so đo chuyện này với ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi làm đúng."
Cảnh Mục liên tục bày tỏ "Thiếu phó yên tâm, sẽ không có lần sau."
"Dù có lần sau, ta sợ tên nhóc nhà ngươi sẽ khóc đến khi ta đánh mất nguyên tắc." Sơ Trường Dụ cười nói.
Cảnh Mục thấp giọng cười hì hì, dụi dụi đầu trong lòng y "Thiếu phó, thật sự sẽ không có lần sau."
Sơ Trường Dụ khẽ thở dài, giơ tay xoa tóc hắn cười "Xem biểu hiện sau này của ngươi thế nào."
- --------
Chuông báo tan học đã vang được năm phút.
Trong lớp dần có vài học sinh ngủ gục trên bàn, còn có tiếng nói chuyện khe khẽ. Thầy lịch sử trên bục vẫn cầm cuốn sách không ngừng giảng bài.
"Sự biến cung Vĩnh Hòa của Khải Thành Tông Cảnh Mục là trọng tâm của kỳ thi." thầy nói "Nhất định phải học thuộc nguyên nhân, ngòi nổ, thời gian và ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa. Đề thi môn văn đại học năm ngoái đã ra phân tích nội dung chiếu nhận tội của Khải Thành Tông trước khi lên ngôi, các câu trắc nghiệm cũng có đề cập tới..."
Một nữ sinh sáp đến gần người bạn thân, nói khẽ "Ê, bà biết gì chưa, câu chuyện về Khải Thành Tông sắp được quay thành phim truyền hình đó!"
Nữ sinh bên cạnh kinh ngạc "Khải Thành Tông quay phim truyền hình? Không phải ông ấy chưa từng lên ngôi, cả đời làm Nhiếp chính vương sao? Hơn nữa ông ấy không có lấy một người vợ, thế ông ấy làm gì trong phim?"
Một nữ sinh khác cười hì hì sáp tới, vẻ mặt hơi gian nói "Chuyện này chắc cậu không biết đó thôi, trong sử sách có nói, Khải Thành Tông này có tư tình với thừa tướng Sơ Trường Dụ đương triều, nghe nói ông ấy không làm Hoàng đế cũng vì muốn ở cùng Sơ thừa tướng suốt đời đó!"
"Hả? Ông ấy đồng tính à!"
Nữ sinh đó cau mày, nhìn chằm chằm chân dung của Khải Thành Tông trong sách.
Trong chân dung, Khải Thành Tông Cảnh Mục trán cằm đầy đặn, râu tóc dày rậm, mắt như chuông đồng, mặt đen như sắt. Ông cầm đai triều phục trong tay, đầu đội mũ miện, dáng người cao lớn cường tráng.
Mà chân dung ngay bên cạnh là Thừa tướng Đại Khải Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ kia dáng người mảnh khảnh, đặc biệt là gò má cao, ánh mắt vô cùng ôn hòa, chỉ là lưng hơi cong, trông như ông lão gầy gò hiền từ.
"Hai người họ...? Cái này có hơi...??"
Vẻ mặt nữ sinh hơi bối rối.
Nữ sinh mặt gian bên cạnh vội giải thích "Cậu đừng nhìn mấy nét vẽ nguệch ngoạc trong sách! Chân dung này toàn phóng đại thôi! Trong sử sách có ghi chép, hai người này đẹp trai hào phóng hiếm có vào thời điểm đó, không có giống như hình này đâu!"
Hai nữ sinh bên cạnh cười ha hả "Nói như cậu gặp qua rồi ấy!"
Nghe vậy, nữ sinh đó lập tức biện minh cho Cảnh - Sơ, cẩn thận lấy vật bị cấm trong cặp mình --- di động.
Cô gõ gõ vài cái, cuối cùng mở ra một bức ảnh "Hai cậu xem ảnh tạo hình đi nè! Mình thấy hai diễn viên này mới chính là người thật của Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục! Hai cậu có biết chuyện đỉnh hơn là gì không? Mình vừa mới biết Sơ Trường Dụ tự là Kính Thần, lần này đóng Sơ Trường Dụ chính là ảnh đế Thư Tĩnh Trầm!"
*Sơ (疏 shū), Kính Thần (敬臣 jìng chén) đồng âm với Thư (舒 shū), Tĩnh Trầm (静沉 jìng chén).
Hai nữ sinh cầm điện thoại, nhỏ giọng thốt lên "Đẹp trai quá!"
Hai người trên màn hình di động đứng nghiêng với nhau. Người cao hơn có lông mày sắc bén, mặc y phục màu tối, đôi mắt như ưng, mũi vô cùng thẳng. Cậu ấy mím môi mỏng, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía máy quay.
Còn người kia, mặc áo choàng và áo khoác màu xanh vỏ cua, thân như cây ngọc đứng bên cạnh cậu ấy. Mắt mày lạnh lùng, nhưng nét mặt có một loại dịu dàng thu cả thiên hạ vào lòng, càng giống quan văn cởi mở thẳng thắn.
Hai nữ sinh nhìn màn hình thốt lên.
"Sao... đẹp trai quá vậy?!" một trong số họ nói "Sơ Trường Dụ lại do Tĩnh Trầm nhà mình đóng! Diễn viên đóng Cảnh Mục là ai? Cũng đẹp trai quá, sao mình chưa từng thấy?"
"Nghe nói là con nhà giàu có, vừa tốt nghiệp đã bước vào giới giải trí." nữ sinh kia nói "Cũng họ Cảnh đó, tên là gì thì quên mất rồi... nhưng mà, hai cậu biết không, cậu ấy kém Thư Tĩnh Trầm ba tuổi! Trong lịch sử, Sơ Trường Dụ cũng lớn hơn Cảnh Mục ba tuổi!"
"Đỉnh quá zậy?! CP này mình ship!"
Đúng lúc này, một bàn tay đầy bụi phấn giật di động không thương tiếc.
Ba nữ sinh nhìn lên bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của thầy lịch sử.
Thầy lịch sử nhìn tấm ảnh trên màn hình, hừ lạnh một tiếng.
"? Loại phim truyền hình này toàn bịa đặt lịch sử! Nếu các em thật sự muốn tìm hiểu nhân vật lịch sử này, còn không bằng học thuộc nội dung trong sách!"
Sau đó, thầy lịch sử lớn tiếng phạt "Ba em đó, chép mười lần ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa, ngày mai nộp cho tôi, rồi lấy lại di động! Xem mấy phim truyền hình này có ích gì? Tình tiết phim chiếu có giúp các em lấy điểm được không..."
Thầy lịch sử vừa nói vừa cầm di động bị tịch thu quay lại bục giảng.
Ba nữ sinh nức nở nhìn ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa dài nửa trang, rồi lấy giấy làm bài tập về nhà.
"Ý nghĩa của sự biến cung Vĩnh Hòa: một, lật đổ truyền thống 'lập đích không lập trưởng' của triều đại phong kiến, thay đổi chế độ thừa kế truyền thống của đích trưởng tử, ảnh hưởng sâu sắc chế độ kế vị ngai vàng của các thế hệ sau. Hai, sau sự biến cung Vĩnh Hòa, kéo theo một loạt thay đổi liên quan, nâng cao quyền lực của thừa tướng, làm suy yếu quyền lực của vua chúa, nhưng chỉ kéo dài trong một triều đại, sau đó quyền lực của thừa tướng có xu hướng suy yếu liên tục, đây là lần quyền lực thừa tướng quật khởi duy nhất trong triều đại phong kiến..."
Ba nữ sinh vừa đọc trong miệng, vừa nhanh chóng ghi vào giấy.
Nắng ngoài cửa sổ luồng qua ô kính sạch sẽ chiếu vào cuốn sách sử đầy những ghi chép.
- -- HOÀN ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.