Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 36: Ai nhận trước người đó xấu hổ

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------------------------

Chương 36: Ai nhận trước người đó xấu hổ.

Sau phần thi đấu tràn ngập mùi thuốc súng giữa tân sinh hai khoa Cơ Giáp và Lịch Sử, cuộc sống thường ngày của Tiêu Chỉ cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ chuyện cậu có thêm một đống bạn tốt, nhiều đến mức không phân biệt được là ai với ai, nên ngày thường vẫn luôn có người muốn rủ cậu đi làm nhiệm vụ hoặc phó bản ở ngoài.

Gần đây bên phía Hessen rất thuận lợi, số lượng công văn mới rất ít. Nếu như không phải lúc trước tích góp suốt mấy trăm năm, thật ra công việc của thư ký vẫn rất nhàn hạ.

Tiêu Chỉ thăng chức cho Milton, như vậy thì cậu có thể thuận lý thành chương giao hết công văn cho người ta.

Không thể không công nhận, Milton đúng là một thiên tài. Không chỉ có kinh nghiệm phong phú trong mảng chính trị, mà cách hành xử đưa đẩy cũng rất khéo léo, hơn nữa y là vu yêu, dù không nghỉ ngơi cũng sẽ không chết, 996* thì có là gì, có bắt y mỗi ngày làm 007* cũng chẳng hề hấn gì đâu.

(*996: Hệ thống/ chế độ giờ làm việc/ công tác 996, hệ giờ làm 996 dịch từ công tác chế 996 là một làm việc được thực hiện bởi một số ở. Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.

*007: nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.)

Có thể nói, Milton chính là kiểu người làm việc vì đam mê, cũng chính là hình mẫu nhân viên lý tưởng nhất trong lòng các ông chủ.

Nếu như không phải Milton hoàn toàn không có hứng thú gì với chức thư ký, cộng với việc lãnh chúa Hessen cũng chẳng thèm để ý đến chuyện ai thích hợp với vị trí thư ký hơn, thì địa vị của Tiêu Chỉ khó mà giữ được rồi.

Cũng nhờ vào văn hóa tổ chức theo kiểu tùy duyên của Hessen thôi.

Trong khoảng thời gian này, A Sâm vẫn không ở lại Hessen giống như lúc trước, và cũng chẳng ai biết được hắn đi đâu hay làm gì cả.

Tiêu Chỉ cảm thấy nếu như Blaise mà biết được chuyện này, chắc là sẽ mừng muốn chết luôn ấy chứ, rồi chuẩn bị phát động tấn công ngay trong một giây. Nhưng tiếc ghê, kẻ phản bội đã bị Tiêu Chỉ lỡ tay giải quyết mất tiêu rồi.

Cuộc sống quá thoải mái, nên ngọn lửa nóng trong lòng Tiêu Chỉ lại bắt đầu bùng lên.

Muốn tìm chuyện gì đó để làm ghê.

Cậu nghĩ tới Truy Hồn Giả của mình, tuy rằng bây giờ nó vẫn còn sử dụng tốt, nhưng nói gì thì nói, nó cũng chỉ là vũ khí level 140 mà thôi, khi level của cậu càng ngày càng tăng dần lên, chắc chắn nó sẽ càng mất đi uy lực.

Tiêu Chỉ hỏi Đại Tráng Tráng: “Để nâng cấp Truy Hồn Giả còn cần những tài nguyên gì nữa?”

Đại Tráng Tráng vuốt cằm: “Bây giờ chúng ta đã có tinh thể Absaitis và tinh thể Hồn Lửa rồi, nếu tìm được Vong Giả Oán Hỏa nữa, thì chúng ta có thể bắt đầu nâng lên giai đoạn trung cấp.”

Tiêu Chỉ: “Trung cấp?”

Đại Tráng Tráng vuốt cái đầu bông xù của mình: “Bây giờ Truy Hồn Giả trong tay ông chủ chỉ mới hoàn thành giai đoạn sơ cấp thôi à. Sau khi tăng lên trung cấp, có lẽ sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội, lên tới cao cấp sẽ tăng gấp bội nữa, nếu lại thêm một ít tài nguyên quý giá hơn thì có lẽ còn có thể tăng thêm một tí xíu nữa ó.”

Tiêu Chỉ nghĩ đến chuyện cứ tăng gấp bội lại gấp bội, lập tức cảm thấy như trong lòng mình có bé mèo con dùng móng vuốt nhỏ bông bông xù xù cào vài cái, khiến người ta nhịn không nổi nữa rồi nè.

Tiêu Chỉ không nén nổi kích động, cậu mở sổ thông tin ra, muốn tìm thử xem có người chơi nào muốn ra tay trong chuyện này không, dù sao bây giờ cậu đã là đại gia, nên thứ không thiếu nhất là tiền.

Chỉ tiếc là không hề có, nhưng người muốn mua đúng là không ít chút nào.

Số người bị lừa thì đếm không xuể nữa, trong đó có hơn phân nửa là hành động vĩ đại của Tịch Nguyệt tộc. Cuối cùng bài đăng này bỗng biến thành đại hội than khóc về chuyện bị Tịch Nguyệt tộc lừa giữa những người cùng khổ.

Tiêu Chỉ chỉ đành hỏi Đại Tráng Tráng: “Có thể tìm được Vong Giả Oán Hỏa ở đâu?”

Đại Tráng Tráng vừa nghĩ vừa móc chân: “Nó sẽ dễ xuất hiện ở những chỗ có người chết nhưng trong lòng còn mang đầy oán niệm, nơi nào có càng nhiều người chết, mà trước khi chết oán hận càng mãnh liệt, thì khả năng thứ đó xuất hiện sẽ cao hơn.”

Tiêu Chỉ dựa theo manh mối này, rồi lên diễn đàn tìm kiếm, không mất bao lâu, cậu đã tìm ra được một nơi – Vùng đất Vô Chủ.

Là một mảnh đất hỗn loạn do giáp với quá nhiều thế lực trên lục địa Dazemenya, nên đã có không biết bao nhiêu sinh vật phải vùi thây trên mảnh đất này. Có rất nhiều vị vua và những vị cường giả đã phải ôm hận mà chết ở nơi đây, có lẽ bọn họ vô tình bị ám sát, cũng có thể là bị phản bội, hoặc bị kẻ thù chém rơi đầu.

Còn có rất nhiều người vô danh đến nơi đây để mạo hiểm, có một phần là vì mong muốn phát tài, phần kia thì có thể là do mong muốn gặp được một vị cường giả truyền thừa để mở ra một cuộc sống mới, cuối cùng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi chết đi. Có thể là do đồng đội, người cạnh tranh, hoặc là do rơi vào tay các thế lực đen tối.

Nếu nói về những người ôm hận chết đi thì Vùng Đất Vô Chủ này nhiều đến mức không đếm xuể.

Diện tích của Vùng Đất Vô Chủ rất lớn, có thể so với một quốc gia, nhưng trong đó có rất nhiều đầm lầy, vậy nên việc cứ tùy tiện đi lòng vòng tìm kiếm linh tinh hoàn toàn không phải là một cách hay.

Tiêu Chỉ tiếp tục tìm tư liệu, cuối cùng cậu đặt phạm vi tìm kiếm vào nơi chôn xương của Nafa.

Đây là nơi Nafa, vị vua cuối cùng của vương triều Todd đã ngã xuống cùng với các thủ hạ của mình.

Nafa là một vị vua tàn bạo, dưới ách thống trị của ông ta, cuộc sống của người dân vương triều Todd không khác gì địa ngục. Cuối cùng, người dân Nafa không chịu đựng nổi nữa nên đứng dậy khởi nghĩa, họ mặc kệ luật pháp mà phản kháng, kết quả là Nafa bị đuổi đến tận Vùng Đất Vô Chủ.

Sau khi trải qua một cuộc chiến đấu vừa khốc liệt vừa gian nan, cuối cùng Nafa đã bị thủ lĩnh phản quân giết chết.

Những thủ hạ tay dính đầy máu tươi của ông ta cũng bị xử chết ngay vào lúc đó, thi thể bị vứt bỏ tại chỗ, cứ để mặc cho họ phơi thây nơi sương gió, bị sinh vật trong đầm lầy và các thực vật khác biến thành thức ăn.

Oán niệm khổng lồ của Nafa và bọn lính mãi không tiêu tán, hơn nữa còn dần lên men ở chỗ này, rồi biến cả nơi này thành một mảnh đất chết.

Rất nhiều năm sau đó, oán linh của Nafa thức tỉnh, ông ta dẫn quân đoàn vong linh u ám chiếm hết khu vực này, để tiếp tục cuộc đời đế vương của mình, không những thế, ông ta còn muốn cắn nuốt hết toàn bộ sinh linh ở nơi đây.

Mảnh đất bị bọn họ chiếm được gọi là nơi chôn xương của Nafa, tuy rằng hệ thống không cấm người chơi đến đây thám hiểm, nhưng ở đây nguy hiểm luôn rình rập, nên họ phải tự gánh lấy mọi hậu quả.

Tiêu Chỉ đóng sổ thông tin lại: “Chính là nơi này.”

*

Bước ra khỏi trận pháp Dịch Chuyển, Tiêu chỉ lập tức nhìn thấy bầu trời màu xám đặc trưng của Vùng Đất Vô Chủ.

Bầu trời vĩnh viễn bị bao phủ bởi lớp mây đen dày đặc, giống như lúc nào cũng có thể có một trận mưa to trút xuống, khiến cho Vùng Đất Vô Chủ mang một vẻ áp lực nặng nề.

Những người nằm trong phạm vi tầm mắt đều là một màu xám xịt, áo choàng cũng là màu đen, không hề có bất cứ màu sắc rực rỡ nào, bởi vì không ai muốn trở nên đặc biệt ở nơi này, để tránh việc bị người khác chú ý đến.

Quá nhiều sự chú ý cũng đồng nghĩa với việc sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm, đây là quy tắc quan trọng nhất khi bước vào Vùng Đất Vô Chủ.

Xung quanh toàn là những loại lều trại rách nát, còn có những nơi buôn bán vật phẩm khả nghi, hoặc là những loại dược phẩm bị cấm, có khi chỉ mở đúng một khe hở nhỏ, bên trong thì lại tối đen như mực, nên bắt buộc khách hàng phải vào đó tự thám hiểm, nhưng họ vẫn không biết nên đi vào hay nên dừng lại tại đây thì tốt hơn.

Nơi này chính là phố buôn bán của Vùng Đất Vô Chủ, hầu như đều là lều trại, thỉnh thoảng mới có vài tòa tháp đá, nhìn rất sơ sài.

Nhưng đây cũng chính là điểm đặc biệt của Vùng Đất Vô Chủ, khó mà kiếm được một tòa nhà kiên cố ở nơi này. Bởi vì những tòa nhà cố định ở đây giống như là bia đỡ đạn vậy. Chúng vừa thu hút sự chú ý lại vừa không thể di chuyển, trừ phi sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, nếu không thì chẳng ai dám xây dựng gì ở nơi này cả.

Nếu như Vùng Đất Vô Chủ đã được coi là nơi hỗn loạn, thì chắc chắn ở đây không hề thiếu nguy hiểm, sự nguy hiểm đến từ tự nhiên có lẽ sẽ không nhiều hơn ở Hessen là bao, nhưng nguy hiểm lớn nhất ở đây là đến từ con người, cũng chính là tâm tư mà mỗi người đang mang theo khi đến Vùng Đất Vô Chủ này.

Tiêu Chỉ cũng đã khoác thêm áo choàng từ lâu rồi, cậu hơi cúi đầu xuống, để áo choàng che khuất mặt của mình, sau đó mới dám lén lút quan sát xung quanh.

Xung quanh cũng có không ít người đang quan sát cậu, mỗi một ánh mắt đều mang một hàm ý khác nhau, nhưng không hề có người nào chủ động tiến lên, hay lên tiếng nói chuyện, khiến cho bầu không khí trở nên vừa căng thẳng lại vừa yên lặng.

Thấy cậu có vẻ rất nhàn nhã, không hề có một chút hoảng loạn nào, vừa nhìn đã biết không phải loại dê béo mới đến đây lần đầu tiên, những người đang quan sát cậu cũng lặng lẽ thu ánh mắt về, tiếp tục làm chuyện của mình.

Tiêu Chỉ đi thẳng đến vị trí chôn xương của Nafa, điểm giống nhau giữa Hessen và Vùng Đất Vô Chủ chính là những trận pháp Dịch Chuyển công cộng chỉ có thể đi đến khu vực biên giới mà thôi.

Điểm khác nhau chính là nơi này có trận pháp Dịch Chuyển và phương tiện giao thông, nhưng những thứ này đều nằm trong tay thế lực đen tối, nếu như tùy tiện sử dụng những thứ đó, thì có lẽ là sẽ càng nguy hiểm hơn nhiều.



Ở Vùng Đất Vô Chủ, mặc áo choàng đen rồi ngoan ngoãn đi bộ mới là phương tiện giao thông an toàn nhất, và tốt hơn hết là đừng để lộ vật cưỡi của mình ra ngoài.

Dọc đường, có rất nhiều thứ tấn công Tiêu Chỉ, quái vật đầm lầy, rắn băng khổng lồ, mấy con rối đá, còn có mấy xác chết vùng dậy,...ngay cả mấy nhánh cây ngọn cỏ nằm yên lặng bên đường cũng có thể đột nhiên há miệng tấn công người đi đường.

Một tên thú nhân đã thối rửa mất một nửa đột nhiên lao ra từ đầm lầy, tấn công về phía Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ cứ tùy tiện ném ra một mớ cầu lửa là đánh nó bẹp dí.

Vị này có lẽ đã từng là một nhà thám hiểm, sau đó chết ở nơi này. Thi thể bị hoàn cảnh ảnh hưởng nên bắt đầu hoạt động, nhưng lại không được xem là xác sống, bởi vì những xác chết vùng dậy không hề có thần trí, chỉ có khát khao chiến đấu và bản năng giết chóc mà thôi.

Đại Tráng Tráng đi lên nhìn một chút, sau đó báo cáo: “Báo cáo ông chủ, không có thu hoạch gì hết.”

Xác chết vùng dậy nghèo gì mà nghèo dữ, Tiêu Chỉ chỉ đành bỏ đi trong tiếc nuối.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Tiêu Chỉ đến được một cái hồ phẳng lặng. Nói thì nói là hồ, nhưng nếu nói đây là một vũng nước đọng thì hợp lý hơn, màu nước là xanh lá pha với đen, bên trên còn có mấy loại tảo màu xám tro, còn tỏa ra một mùi hương hơi khó nói.

Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua mặt nước tĩnh lặng, sau đó muốn xoay người bỏ đi.

Bỗng nhiên phía sau cậu vang lên tiếng bọt nước đang không ngừng khuấy động.

Tiêu Chỉ bị âm thanh đó hấp dẫn, nên lập tức quay đầu lại, bỗng thấy một cánh tay vươn lên từ hồ nước. Đôi tay kia cố sức giãy giụa, nhưng trong nước lại không ngừng có dây leo trồi lên muốn kéo người đó quay về vũng nước.

Ánh mắt của người nọ đảo qua bờ hồ, sau khi phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Chỉ, trong mắt liện hiện ra một tia hy vọng yếu ớt, vội vàng hô to về phía cậu: “Cứu mạng! Cứu mạng với!!”

Giọng nói của người này rất chói tai, kêu gần như khàn cả cổ, như là muốn đứt hơi vậy.

Ngay lúc này, dây leo dưới đáy nước lại bắt đầu quấn lấy, kéo cả cái đầu cố gắng mới trồi lên được của người này xuống luôn.

Người nọ sốt ruột vươn tay về phía Tiêu Chỉ: “Cứu, cứu...khụ...mạng.”

Nhưng Tiêu Chỉ vẫn cứ đứng yên không thèm động đậy, bởi vì quy tắc sinh tồn thứ hai ở Vùng Đất Vô Chủ chính là cất cái lòng đồng cảm vô dụng của mình vào.

Ở Vùng Đất Vô Chủ này, mỗi một người đều có thể tấn công bạn, cũng có khả năng lừa gạt bạn. Cho dù là bị thương, hay đang đứng giữa lằn ranh sống chết, hoặc thậm chí là chết rồi thì cũng có thể đã bố trí sẵn một mớ âm mưu tỉ mỉ.

Giọng điệu của Tiêu Chỉ bình thản như từ chối nhận tờ rơi bên đường: “Ngại quá, tôi không biết bơi, anh cố chờ người tiếp theo đi. Dù sao thì anh cũng chết rồi, có chờ thêm chút nữa cũng có sao đâu.”

“Hẹn gặp lại.” Tiêu Chỉ nói xong thì nhàn nhã bỏ đi.

Thứ đang ở trong nước: “...”

Có kiểu nói chuyện phiếm với người ta như vậy sao? Nói cái gì mà “Dù sao thì anh cũng chết rồi”? Bóc mẽ người ta thì cũng không được mang điểm yếu ra có biết không?

Uầy, người sống.

Đại Tráng Tráng lặng lẽ tặng Tiêu Chỉ một like: “Bóng lưng của ông chủ lạnh lùng quá, y chang một gã khốn nạn thấy chết mà không cứu ấy!”

Tiêu Chỉ: “...”

Thôi cậu nín đi.

*

Tiêu Chỉ và Đại Tráng Tráng tiếp tục đi vào Vùng Đất Vô Chủ, cũng dần đến gần với nơi chôn xương của Nafa.

Càng đến gần, không khí xung quanh càng âm u lạnh lẽo. Cây cối nơi này nửa chết nửa sống, trong không khí còn có một thứ giống như là sương mù màu xanh lục quẩn quanh. Đây chính là biểu hiện của sự ô nhiễm tử khí và oán khí ở đây.

Nếu người sống ở lâu trong sương mù này thì thân thể sẽ bị ăn mòn, cũng dần suy yếu đi. Cách người chơi biểu hiện ra sẽ là trạng thái tiêu cực “Tử khí quấn thân”, với mỗi một tầng “Tử khí quấn thân” người chơi sẽ bị suy yếu 1% lực phòng ngự, nếu như tích tụ quá nhiều sẽ bị tụt máu, bắt buộc phải dùng thuốc đặc hiệu để xóa nó đi.

May mắn là Tiêu Chỉ bây giờ vẫn còn lại một tầng buff còn dùng được, nên không cần uống thuốc.

Nơi chôn xương của Nafa tĩnh lặng vô cùng, khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm khiến tim mình đập nhanh hơn một chút. Có vài tiếng vanng nhỏ phát ra khi giày Tiêu Chỉ đạp lên đám cành khô và lá rụng trên mặt đất, cậu cố gắng bước nhẹ nhất có thể, cẩn thận đi về phía trước.

Đột nhiên, trong không trung xuất hiện tiếng xé gió. Trong hoàn cảnh này càng khiến nó trở nên rõ ràng hơn, giống như là có thứ gì đó đang đến gần với vận tốc rất lớn.

Tiêu Chỉ vừa nhìn qua phía âm thanh truyền đến đã thấy một cái đầu đúng lúc bay qua trước mặt mình. Cái đầu kia đã bị thối rửa một nửa, miệng còn đang há to, trông dữ tợn vô cùng.

Là đầu của xác chết vùng dậy.

Phần trên của cái đầu này đã bị gọt phẳng như lề sách, chắc hẳn là đã bị một lưỡi đao sắc bén chém qua. Xác chết vùng dậy này không phải Nhân tộc nên độ cứng của xương vượt xa nhân loại. Người có thể chặt đứt nó chắc chắn là có lực chiến rất lớn.

Tiêu Chỉ lại nhìn về hướng cái đầu vừa bay đến, chẳng lẽ có người nào đang chiến đấu với xác chết vùng dậy sao?

Lúc này, ở phía cánh rừng khô xa xa vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng lưỡi đao sắc bén xuyên qua không trung. Không chỉ có xác chết vùng dậy, mà mấy thứ linh tinh như quái vật đầm lầy ở Vùng Đất Vô Chủ cũng đồng loạt rú lên.

Mỗi một tiếng xé gió vang lên đều kèm theo tiếng quái vật gầm rú, tựa như những thứ này đều không thể cản trở bước chân của người này.

Người nọ đang tiến gần về phía Tiêu Chỉ, hơn nữa còn khá nhanh.

Vùng Đất Vô Chủ này cũng không có truyền thống phải chào hỏi thân thiết với người qua đường. Dưới tình huống này, khi hai người gặp nhau thì một là tranh đoạt tính kế, hai là ăn ý mà tránh nhau ra, để khỏi xảy ra xung đột. Đặc biệt là ở đây không có người nào muốn tìm bạn đồng hành, bởi vì làm vậy không khác nào dẫn sói vào nhà cả.

Tiêu Chỉ đến đây để tìm vật phẩm, đương nhiên là không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đấu trí đấu dũng với người khác. Dù sao cậu cũng chẳng được lợi ích gì, tránh đi một chút vẫn tốt hơn.

Cậu dứt khoát lui về phía sau, ẩn mình vào giữa rừng cây để tránh mặt người đang đi đến.

Tiêu Chỉ vừa trốn xong thì trong rừng cây âm u đã xuất hiện một bóng người. Đầu tiên là một đôi ủng đen bó sát lấy chân bước ra, tiếp đến là một đôi chân thon dài cùng với một cơ thể mặc áo giáp nhẹ đen bóng, theo sau đó là...một mái tóc bạch kim.

Tiêu Chỉ cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp. Đậu mía! Sao lại là A Sâm?

Hôm nay A Sâm không mặc bộ giáp đen kia nữa, mà đổi sang một bộ mỏng nhẹ hơn nhiều. Bộ này giúp cho hành động của hắn lưu loát hơn, ngoài ra khi dùng kiếm chém ngang đối thủ...cũng khiến cho người bị hại trông có vẻ đau đớn hơn.

Tiêu Chỉ đè lại trái tim nhỏ bé của mình. Cũng may là cậu đã kịp trốn đi. Nếu như không kịp đề phòng để cho lãnh chúa Hessen phát hiện ra thư ký của hắn là người Asanasi thì kích thích lắm luôn ấy chứ.

A Sâm có thấy kích thích không thì cậu không biết, nhưng Tiêu Chỉ thì kích thích muốn xỉu luôn rồi đây nè.

Tiêu Chỉ lén lút thở ra.

Ngay lúc này, bước chân của A Sâm bỗng đột ngột dừng lại. Hắn đứng ngay bên cạnh nơi Tiêu Chỉ trốn, con ngươi bạch kim nhìn lướt qua xung quanh, sau đó nhìn thẳng về nơi cậu đang trốn!

Sau đó, hắn nhíu mày, rồi cầm kiếm đi về phía bên này.

Đồng thời, cặp mắt bạch kim lấp lóe kia còn hơi lạnh lùng, cứ chăm chú nhìn vào nơi Tiêu Chỉ trốn, giống như thợ săn đang theo dõi con mồi của mình.

Tiêu Chỉ muốn điên luôn rồi.

Sao A Sâm lại phát hiện ra cậu được? Cũng đúng, A Sâm là một boss siêu cấp to bự, nên việc trực giác chiến đấu của hắn cao hơn là chuyện rất bình thường. Nhưng Tiêu Chỉ cho rằng hắn chỉ là một nhà thám hiểm thôi, nên chỉ muốn tránh đi một chút, không trốn quá xa, cũng không dùng cả thuật tàng hình.

Nhưng với tình hình bây giờ thì cho dù có muốn dùng thuật tàng hình cũng không kịp nữa rồi.

Trước khi Tiêu Chỉ kịp thực hiện phép thuật xong thì có lẽ A Sâm đã đến trước mặt cậu mất rồi, hơn nữa thuật tàng hình không hề có tác dụng giảm sát thương. Nếu như A Sâm đâm cho cậu một cái để thử kiếm thì chắc chắn cậu sẽ bị thương, sau đó là hiện thân rồi nằm chờ chết.



Suy nghĩ trong đầu Tiêu Chỉ cứ bay vòng vòng.

Liệu cậu có nên thay đổi mặt mình thành gương mặt mà A Sâm chưa từng gặp, sau đó dứt khoát giả thành người qua đường vô tội luôn không? Nhưng nếu làm như vậy, dựa theo tính cách của A Sâm thì hắn sẽ xiên cho cậu một cái về điểm hồi sinh. Tiêu Chỉ đến đây là để tìm vật phẩm, nếu như rơi vào kỳ suy yếu sau khi sống lại thì đừng mong có thể làm gì được nữa.

Hay là dịch chuyển nhỉ? Cậu bỏ bao nhiêu công sức mới đi đến được nơi này, chẳng lẽ phải làm lại từ đầu?

Thấy A Sâm đã đến càng ngày càng gần, Tiêu Chỉ đành phải đưa ra một quyết định.

Thôi thì mình cứ đánh cược một phen vậy.

Cậu bảo Đại Tráng Tráng quay về ngủ trong cây chùy, sau đó nhanh tay cởi áo choàng ra, thay bằng đồng phục thư ký của Hessen, sau đó kích hoạt tinh thể Vong Linh.

Bây giờ cậu chính là công chức của Hessen đang chạy ra ngoài trốn việc trong giờ hành chính.

Chỉ là trốn chút xíu thôi, chắc không đến mức bị đánh chết đâu nhỉ?

Frost đã đến gần nơi Tiêu Chỉ ẩn thân. Hắn nghe được một tiếng động rất nhỏ phát ra từ rừng cây ở phía sau, giọng nói hắn lạnh băng: “Ra đây.”

Sau đó hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì người bay ra từ trong rừng cây lại chính là thư ký mới nhậm chức của hắn.

Khi tôi đang trốn việc, tôi vô tình gặp cấp dưới của mình cũng đang trốn việc. Văn hóa công nghiệp của Hessen thú vị như vậy đấy.

Tiêu Chỉ hành lễ với hắn: “Lãnh chúa.”

Thật ra khi Frost đối mặt với cấp dưới trốn việc thì vẫn rất bình tĩnh. Bởi vì chính hắn là người tiên phong trên con đường trốn việc này, hơn nữa trốn một lần là trốn tận vài trăm năm.

Hắn hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

Tiêu Chỉ: “Thám hiểm ạ...Tôi muốn đi tìm ít tài nguyên.”

Frost: “Chỉ một mình cậu?”

Tiêu Chỉ gật đầu.

Trên mặt Frost vẫn không có biểu cảm gì, hắn nhìn lướt qua Tiêu Chỉ: “Theo ta.”

Vừa nói xong đã xoay người bỏ đi. Theo động tác của hắn, mái tóc bạc vẽ ra một đường cong trên không trung, còn nhẹ nhàng lay động.

Tiêu Chỉ không nghĩ tới phong ba trốn việc của mình lại được giải quyết nhẹ nhàng như thế. Thậm chí A Sâm còn có vẻ như chẳng quan tâm gì đến chuyện cấp dưới của mình trốn việc cả. Nhưng mà...A Sâm nói vậy là có ý gì cơ? Sao lại muốn xách thư ký theo vậy? Muốn cho cậu ghi lại nhật ký hằng ngày à?

Tiêu Chỉ vội vàng chạy theo. Tuy trên mặt A Sâm chẳng có biểu cảm gì, nhưng tư thế của hắn có vẻ như là muốn kéo cậu đi kiếm kinh nghiệm thiệt á!

Phúc lợi của Hessen tốt đến vậy luôn sao?

Trên đường, Frost cố ý hỏi thăm cấp dưới của mình: “Cậu muốn tìm gì?”

Tiêu Chỉ: “Tôi chuẩn bị đến nơi chôn xương của Nafa, tìm Vong Giả Oán Hỏa ạ.”

Giọng điệu của Frost vẫn bất biến: “Chỉ một mình cậu?”

Không hiểu sao Tiêu Chỉ lại nghe được một chút ý chê bai trong đó. Một mình cậu thì làm sao cơ? Anh cứ đi hỏi thăm hết một vòng Asanasi đi, hỏi thử coi có ai không biết uy danh của pháp sư áo đen không? Người muốn kêu tôi bằng ba có thể xếp thành một vòng bao quanh cả đại lục Dazemenya luôn đó!

Hơn nữa cậu còn “đâm sau lưng” lãnh chúa Hessen nữa kìa!

...Nhưng mà thôi, đừng để A Sâm biết chuyện này thì tốt hơn.

Nhưng chỉ trong giây lát, Tiêu Chỉ bỗng nhớ đến thân phận hiện tại của mình – thư ký. Cậu là nhân viên văn thư duy nhất trong cung điện, khi đứng giữa một đám kỵ sĩ của Hessen đột nhiên trở nên nhỏ bé đến lạ.

Nếu như đây là thời đại của Tiêu Chỉ, thì chuyện này giống như là có một ngày bỗng nhiên boss phát hiện ra nhân viên ngày nào cũng chỉ biết ở trong văn phòng đọc công văn rồi chơi với chó của mình chạy thẳng đến vùng chiến loạn đi đánh thuê vậy đó!

Tưởng tượng như vậy xong, lại thấy A Sâm có thể nhịn không châm chọc cậu, đúng là được giáo dục rất tốt luôn...

Tiêu Chỉ thề, chuyện này chắc chắn không phải do cái filter bạn tốt của cậu gây ra đâu.

Frost không hề mở miệng châm chọc thư ký không biết tự lượng sức, hắn chỉ tiếp tục đi về phía trước: “Vừa đúng lúc, ta cũng định đi tìm Nafa.”

Tiêu Chỉ thầm nghĩ hai người còn quen biết nhau cơ đấy. Cậu thuận miệng hỏi: “Ngài có việc gì cần sao?”

Frost: “Không có gì, chỉ là muốn đến làm thịt hắn, sau đó cướp kiếm hồn của hắn đi.”

Tiêu Chỉ: “...”

Thân thiết đến thế luôn đấy, boss ơi, anh tuyệt vời quá....

Dọc đường đều là Frost đi trước mở đường.

Tiêu Chỉ ngại hình tượng thư sinh của mình nên chỉ có thể lẳng lặng làm một quần chúng hóng biến mà thôi. Cậu nhìn boss nhà mình cứ một kiếm là xử đẹp một “bấy bì”, có vẻ quái vật ở chỗ này chẳng có nguy hiểm gì với hắn, cứ như chúng là mấy củ cải trắng thôi vậy.

Vừa đi, điểm kinh nghiệm của Tiêu Chỉ lại vừa tăng lên đều đều.

Tiêu Chỉ hoàn toàn không tưởng tượng ra niềm vui của việc được trải nghiệm làm kẻ yếu, từ trước đến nay toàn là cậu đi bảo vệ cho người ta thôi. Đừng nói nữa, cảm giác được ké tí kinh nghiệm nó sướng lắm, thảo nhiều người suốt ngày cứ nói “Cô ơi, anh không muốn vất vả nữa“.

Bởi vì boss quá mạnh nên tiểu đệ như Tiêu Chỉ chẳng có việc gì để làm cả. cậu nhìn bóng lưng của A Sâm đang đứng trước mặt mình, suy nghĩ bỗng bay đi càng ngày càng xa.

Có lúc nghĩ đến những chuyện trước đây, cũng có khi là những cuộc nói chuyện giữa người chơi với nhau về lãnh chúa Hessen. Nhưng cuối cùng chẳng hiểu vì sao mà suy nghĩ của cậu lại bay theo một đường cong vèooo, bay về hướng câu chuyện “đâm sau lưng” trong mộ phần của Dana...

Ánh mắt của Tiêu Chỉ cứ theo suy nghĩ mà đi xuống, nhất thời tâm trạng của cậu bỗng hơi phức tạp.

Ở phía trước, động tác vung kiếm của Frost có hơi khựng lại. Đương nhiên người nhạy bén như hắn có thể cảm nhận được ánh mắt ở phía sau mình rồi. Tên thư ký này có ý kiến gì đây? Lá gan lớn quá nhỉ?

Bỗng nhiên Tiêu Chỉ cảm thấy cả người mình bất chợt lạnh toát, ngay sau đó là một luồng sát khí lạnh căm căm ập tới từ phía trước. Nó giống như là cánh cửa đi đến thế giới Asanasi đang hé mở ra một khe nhỏ để chào đón cậu đến đó vậy.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, lập tức thấy được con ngươi bạch kim ở ngay trước mắt.

Toang rồi...nhìn chằm chằm mông người ta mà tập trung quá làm chi, bị phát hiện mất tiêu rồi.

Tựa như sống chết chỉ ở trong nháy mắt vậy.

Dựa vào tố chất tâm lý có được nhờ vào hằng năm lăn lộn trong giới người chơi hệ chiến, Tiêu Chỉ bình tĩnh lại rất nhanh. Với tình huống này thì ai nhận trước người đó xấu hổ, nên cậu quyết định mặt dày để ra đòn phủ đầu luôn.

Tiêu Chỉ gật đầu rồi mỉm cười vừa nhẹ nhàng vừa lễ phép: “Ngài có chuyện gì ạ?”

Thái độ của cậu dịu dàng, giọng điệu lại nhẹ nhàng, tựa như khi nãy chưa xảy ra chuyện gì cả. Nói về độ không biết nhục, thì người này là thiên hạ vô địch.

Bỗng nhiên Frost không biết nên mở miệng thế nào: “....”

Hắn có thể nói gì được đây? Nói là ánh mắt của tên cấp dưới này giống như muốn đốt sạch quần áo mình à?

Nếu không thì cứ cho cậu ta ăn một kiếm trước đi...

- -------Hết chương 36--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook