Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 51: Cậu cố gắng hơn đi

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------------------------

Chương 51: Cậu cố gắng hơn đi.

Suốt cả quãng đường, Alifa đưa Tiêu Chỉ và Eugene di chuyển nhanh trong màn đêm.

Trên đường đi, Tiêu Chỉ nói sơ qua tình trạng của bệnh nhân cho Eugene nghe, nhưng lại không hề để lộ chuyện người bệnh là lãnh chúa Hessen, nên tất nhiên là cũng không nói luôn cả việc thứ gây thương tổn chính là Phiến Đá Hồi Ức, mà chỉ nói khái quát về công dụng và khả năng gây ra thương tổn của nó. Nếu Eugene yêu cầu phải nói trong quá trình chữa trị, thì đến lúc đó mới nói cũng chưa muộn.

Khi về tới Hessen, bóng đêm vẫn dày đặc như trước. Bầu trời Hessen rất âm u, tầng mây thật dày che phủ ánh trăng, cũng che giấu cả dấu vết trở về của bọn họ.

Alifa đáp thẳng xuống cánh rừng bên cạnh Bạch Cốt Điện, thả hai người họ vào chỗ ẩn nấp, sau đó lặng lẽ đi vào rừng.

Tiêu Chỉ dẫn Eugene đi về phía trước.

Eugene bị ép nên chỉ đành bất lực đi theo Tiêu Chỉ, những vẫn không quên lấy tay che mặt.

Tiêu Chỉ nhìn thấy hắn ta như vậy thật sự là thấy mệt đến phát hoảng, cậu nhịn không được, phải hỏi: “Trước đây, lúc ra ngoài anh cũng làm vậy à?”

Eugene lắc đầu: “Trước đây tôi đều đeo mặt nạ.”

Tiêu Chỉ hỏi: “Mặt nạ của anh đâu?”

Giọng nói của Eugene ẩn chứa một sự bất mãn rất nhỏ, giọng nói trầm xuống: “....nhẫn trữ vật.”

Tiêu Chỉ nhướng mày, nhưng cậu cũng không dám đưa nhẫn trữ vật cho Eugene. Ai mà biết sau khi Eugene lấy được nhẫn trữ vật thì sẽ móc thứ gì ra, lỡ đâu mấy câu này của hắn ta chỉ là bịp người ta, chứ mục đích thật sự lại là Tinh thể Dịch Chuyển thì sao?

Nhưng cứ để Eugene lấy tay che mặt như vậy thì không thực tế lắm, lát nữa hắn ta còn phải chữa trị cho A Sâm, như này sao mà làm được?

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, rồi tìm ra một cái túi giấy từ trong ba lô. Đây là túi giấy do Thiên Diệp quốc sản xuất, cực kỳ bền và chắc chắn, chính là bao bì đựng Thiên Diệp lộ mà lần trước cậu mua.

Tiêu Chỉ đưa túi giấy cho Eugene: “Dùng tạm tí nhé?”

Sự chê bai trong ánh mắt của Eugene đã lộ rõ. Tuy hắn ta không xinh đẹp, nhưng gu thẩm mỹ cũng được bồi dưỡng trong môi trường như Tịch Nguyệt tộc, chuyện như dùng túi giấy trùm đầu đúng là đã vượt qua giới hạn cuối cùng về thẫm mỹ của hắn ta rồi.

Không những thế, mặt trên của cái túi này còn viết mấy chữ to “Thiên Diệp lộ vị hành tây mới nhất”, lại khiến cho gu thẩm mỹ dưới đáy xã hội này bị kéo xuống thấp hơn nữa.

Thấy ánh mắt của Eugene, Tiêu Chỉ vờ như muốn thu tay lại: “Nếu anh không cần thì tôi cất vậy.”

Ánh mắt Eugene xuất hiện vẻ bối rối, hắn ta bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

Người tí hon thẩm mỹ nói “Túi giấy xấu như thế, làm sao tôi dùng được?”, nhưng người tí hon tự kỷ lại nói “Nhưng mà dùng thì sẽ không lộ mặt.”

Một lúc lâu sau, cuối cùng người tí hon tự kỷ vẫn chiến thắng.

Eugene che mặt bằng một tay, còn tay kia thì cẩn thận nhận lấy túi giấy từ tay Tiêu Chỉ. Vẫn may là Thiên Diệp Lộ được đóng gói rất kỹ, vậy nên không có mùi hành tây khả nghi nào tỏa ra.

Sau khi móc ra hai cái lỗ trên túi để chừa hai con mắt ra, Eugene mới trùm nó lên đầu mình.

Ngay tại khoảnh khắc trùm túi giấy lên đầu, Eugene cảm thấy bản thân mình đã có thể hít thở lại rồi, ngay cả bóng đêm u ám ở Hessen cũng trở nên đẹp đẽ, tiếng gió ù ù như ma khóc trong rừng cũng thân thiện hơn nhiều.

Eugene cảm thấy khỏe hơn rồi.

Hắn ta không khom lưng, bước chân cũng chẳng còn run rẩy nữa, trông dáng vẻ khác hẳn với ban nãy, rảo bước nhẹ nhàng đuổi theo Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ cũng không ngờ rằng một cái túi giấy lại có hiệu quả lớn đến vậy. Thật ra bóng ma tâm lý của Eugene đối với nhan sắc của mình khủng khiếp đến mức nào thế?

Mức độ theo đuổi cái đẹp của Tịch Nguyệt tộc có thể đã lên đến mức mà người thường không thể lý giải được.

Nhờ ơn của túi giấy, tốc độ của hai người nhanh hơn nhiều. Bởi vì uy danh của lãnh chúa, vậy nên trước giờ Bạch Cốt Điện luôn là nơi không phận sự miễn vào. Tiêu Chỉ quan sát xung quanh một lượt, thấy không có bất kỳ kẻ nào đang ẩn nấp, cậu mới đưa Eugene vào.

Lance đang đứng canh ngay cửa Bạch Cốt Điện, Tiêu Chỉ gật đầu với y, rồi dẫn Eugene bước vào trong.

Sau khi bước vào Bạch Cốt Điện, Eugene bị gió tà ở đây thổi cho một cái, thế là dũng khí vừa mới dâng lên “Phụt” một tiếng tắt ngóm.

Hắn ta cố gắng kiềm chế không để cho giọng nói của mình trở nên run rẩy: “Cậu....sao chỗ này của các cậu chẳng có ai thế?”

Tiêu Chỉ nói: “Nơi ở của lãnh chúa trước giờ đều vậy đấy.”

Giọng nói của Eugene run rẩy đến mức không khống chế được: “Cậu, cậu, cậu...không phải cậu định đưa tôi đi hiến tế chứ? Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết giống vậy, trong những cung điện u ám như thế này, chắc chắn có ẩn giấu thứ gì đó kinh khủng lắm...”

Tiêu Chỉ: “....”

Tuy rằng mấy câu đầu hơi tào lao, nhưng câu cuối cùng cũng hơi đúng, dù gì thì A Sâm cũng có thể được coi như là “thứ” đáng sợ nhất ở Hessen...

Cậu sử dụng logic của Eugene để an ủi hắn ta: “Nếu như tôi muốn hiến tế Tịch Nguyệt tộc, vì sao lại không đi tìm đại một người đẹp? Chẳng phải như thế mới bày tỏ được sự thành kính của tôi à?”

Eugene: “...Cũng đúng nhỉ.”

Tự nhiên thấy yên tâm ghê.

*

Tiêu Chỉ dẫn hắn ta đi thẳng vào phòng của Frost.

Trong phòng vẫn tĩnh lặng, chỉ có một mình Frost nằm trên chiếc giường rộng rãi hoa lệ. Ánh trăng đêm nay còn bị tầng mây che khuất, khiến trong phòng càng có vẻ tối tăm hơn.

Người trên giường có làn da tái nhợt, chẳng có tí gì gọi là hồng hào. Mà ngực cũng không hề phập phồng, hơn nữa trong phòng cũng không có ánh sáng, vậy nên bóng tối bao trùm khắp phòng, khiến cho khung cảnh này trông rất đáng sợ.

Bước chân của Eugene bỗng chậm hẳn đi, tất nhiên là không còn muốn đi tiếp nữa.

Thấy thế, Tiêu Chỉ rất tinh tế mà bước thêm vài bước, thắp cây đèn hồn đặt ở mép giường khi trước lên.

Đèn hồn xua tan bóng tối trong phòng, khiến cho trước mắt không còn một màu đen đặc nữa, cũng đẩy lùi sự sợ hãi do bóng tối gây ra.

Nhưng ánh sáng xanh lục u ám lại tạo nên một bầu không khí kinh khủng theo kiểu khác. Nhìn thấy căn phòng xanh lè này, nhất thời Eugene cũng không biết thật ra là để tối đen tốt hơn, hay là đắm chìm trong ánh sáng xanh bi thảm này tốt hơn nữa.

“Vị này chính là bệnh nhân cần anh chữa trị.” Tiêu Chỉ hòa nhã nói với Eugene.

Nhưng vì cậu cao hơn cây đèn hồn ở mép giường, vậy nên ánh sáng xanh lè kia chiếu theo hướng từ dưới lên, tạo nên một gương mặt tối đen dữ tợn rồi xuyên qua cơ thể vong linh bán trong suốt của cậu, khiến cho nụ cười này trông thế nào cũng toát ra một vẻ cực kỳ ma quái, chẳng có tí gì gọi là thân thiện cả.

Eugene: “...”

Xin cậu đừng cười nữa, cứ như gặp ma vậy đó.

Ừm, nhưng cậu vốn đã là ma rồi mà.

Vì để không phải nhìn thấy những hình ảnh hú hồn đặc sản của Hessen nữa, Eugene vội vàng tiến lên một bước, kiểm tra tình trạng của người đang nằm trên giường.

Hắn ta lấy pháp trượng ra, miệng cũng tụng niệm vài âm tiết.

Chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng trắng ấm áp xuất hiện trong bàn tay hắn ta. Ánh sáng này cho người ta cảm giác thật khoan khoái, cũng không hề chói mắt, thậm chí còn cho người ta một chút cảm giác nhẹ nhõm.

Eugene vươn tay chạm nhẹ lên trán Frost, để cho ánh sáng trắng trong tay tiếp xúc với trán hắn. Đồng thời, hắn ta nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng tự nhiên đang chảy trong tay mình, phân tích từng câu trả lời mà năng lượng ấy đem lại cho mình.



Eugene: “Tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp trong đầu anh ta. Năng lượng này rất thô bạo, đang không ngừng ăn mòn ký ức của anh ta, những sẽ không làm hại đến cơ thể.”

Tiêu Chỉ hỏi: “Chuyện gì sẽ xảy ra với anh ấy?”

Tay Eugene chuyển động nhẹ một cái, tiếp tục cảm nhận: “Chắc hẳn lúc này anh ta đang chìm sâu trong rất nhiều tầng giấc mơ, không ngừng loanh quanh trong mơ. Cho dù đã phá hủy một tầng thì cũng sẽ rơi vào tầng khác sâu hơn.”

“Vậy thì rất nguy hiểm, nếu như anh ta bị cảnh trong mơ lừa gạt, dẫn đến việc không thể phân biệt được hiện thực và mộng ảo nữa, thì sẽ bị lạc trong đó, mãi mãi không tỉnh lại.”

Tiêu Chỉ đang đợi hắn ta nói tiếp, lại phát hiện ra động tác của Eugene dừng lại, còn phát ra những âm thanh khó hiểu, nhưng vì bị túi giấy cản trở, nên Tiêu Chỉ không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, nên chỉ đành chờ hắn ta tự lên tiếng.

“Ồ?” Giọng điệu của Eugene có vẻ như hơi hứng thú, cứ như là đã phát hiện ra căn bệnh gì kỳ quái. “Trong đầu anh ta có dấu vết của những phép thuật dò xét lặp đi lặp lại, rất nhiều...cách làm thô bạo quá...hình như là đã để lại từ rất lâu rồi.”

Hắn ta lại quay sang Tiêu Chỉ: “Trước đây biểu hiện của người này có bình thường không? Đáng lẽ ra anh ta phải điên từ lâu rồi.”

Tiêu Chỉ lập tức nghĩ đến chuyện mất trí nhớ một cách kỳ quái của A Sâm, và biểu hiện đau đầu khó chịu khi trước. Cậu vội vàng kể lại tất cả những vấn đề mình biết cho Eugene.

Eugene suy nghĩ một lát: “Vậy chắc là hắn thường hay đau đầu lắm, thế mà còn có thể giữ được lý trí, đúng là không dễ dàng.”

Một lát sau, tay Eugene chuyển hướng về ngực của Frost: “Trong cơ thể anh ta có một nguồn năng lượng nằm ở chỗ này, chúng cản trở phép thuật trắng của tôi, làm tôi không thể kiểm tra thêm nữa.”

Tiêu Chỉ nhíu mày: “Anh có biết được đó là thứ gì không?”

Eugene lắc đầu: “Không biết, mở ra nhìn mới biết được.”

Vừa nói xong đã đưa tay ra định cởi phần áo trước ngực Frost. Ngay lúc đó, bàn tay thon dài linh hoạt kia lại túm lấy cổ tay hắn ta. Eugene quay đầu lại, đối diện với gương mặt trông chẳng có gì đặc biệt của Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ nói: “Để tôi.”

Eugene thờ ơ buông tay, bởi hắn ta chẳng có hứng thú gì với việc cởi đồ một người đàn ông đang hôn mê, cũng chẳng có của hời để chiếm.

Lại còn đẹp hơn hắn ta.

Tiêu Chỉ đưa bàn tay lên ngực Frost, khi đầu ngón tay chạm vào chỉ có cảm giác lạnh như băng. Quần áo của Frost không hề có nhiệt độ truyền ra từ cơ thể như người bình thường, mà là một sự lạnh lẽo chẳng hề có chút sức sống nào.

Một cảm giác quai quái bỗng dâng lên trong lòng cậu, tuy không nói rõ được, nhưng lại khiến cho tai người ta hơi nóng lên.

Nhưng nghĩ lại thì, ngay cả bộ dạng lúc khoe chim của A Sâm cậu cũng thấy rồi, cởi có bộ đồ thì có gì để lăn tăn đâu chứ? Còn chưa do dự được một giây, Tiêu Chỉ đã bắt đầu cởi quần áo của Frost.

Áo ngoài màu đen bị cởi ra, để lộ phần ngực săn chắc và cân đối, cứ như là được tạo ra từ bàn tay của nhà nghệ thuật hàng đầu tinh tế. Nhưng cơ thể Frost cũng tái nhợt, khiến cho hắn trông giống hệt như một pho tượng vậy.

Eugene là một pháp sư hệ phép thuật trắng full-time, vậy nên đã nhìn thấy không ít cơ thể. Cho dù là quan to quyền quý hay hoàng thân quốc thích hắn ta đều thấy hết rồi, nên cũng có thể xem là người từng trải.

Nhưng cơ thể hoàn hảo như này vẫn rất hiếm gặp.

Hắn ta thầm khen ngợi dáng người tuyệt đẹp của bệnh nhân này, sau đó mới chú tâm vào quan sát tình trạng trên ngực người ta.

Nhưng phần ngực lộ ra vừa săn chắc vừa láng bóng, không thấy vết thương nào cả, cũng không thấy bất cứ ký hiệu kỳ quái gì. Tiêu Chỉ vẫn không biết thứ đang cản trở phép thuật trắng theo như lời của Eugene thật ra là thứ gì.

Thấy thế, Eugene cũng cảm thấy ngờ vực. Ánh sáng trắng trong tay hắn ta lại chạm nhẹ lên ngực Frost thêm lần nữa: “Lạ thật, luồng sức mạnh đó vẫn còn, chẳng lẽ là trong cơ thể anh ta?”

Tiêu Chỉ suy tư một lát: “Muốn kiểm tra mặt sau luôn không?”

Eugene sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được đó, lật lại xem thử.”

Tiêu Chỉ đưa tay nắm lấy bả vai Frost, rồi lật người hắn lại. Cơ bắp trên cơ thể dưới tay cậu rất mượt mà, có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh đang bùng nổ trong đó, nhưng giờ phút này, tất cả các thớ cơ đều đang thả lỏng, cứ như là không hề có tí đề phòng nào với người trước mặt.

Sợi tóc bạc lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay, để lại cảm giác hơi nhồn nhột, hệt như một cái vuốt ve nhẹ nhàng, hay một nụ hôn thoáng qua.

Ngay khi cơ thể Frost đã hoàn toàn được lật lại, động tác của Eugene không thể không đồng loạt khựng lại.

Trên tấm lưng hoàn hảo như tác phẩm điêu khắc của Frost xuất hiện một vòng tròn ma thuật gần như bao phủ toàn lưng. Vòng tròn này rất tỉ mỉ, trên đó tràn ngập những đường cong lớn nhỏ và những dòng chữ rune thần bí.

Hơn nữa, vòng tròn ma thuật này hệt như một dấu ấn trên lưng Frost. Không thể nào tưởng tượng nổi quá trình nó được khắc lên, đó phải là cảm giác đau đớn đến nhường nào mà lại khiến cho Frost bị ảnh hưởng như thế? Đến tận bây giờ vẫn không thể loại bỏ được nó.

Eugene không thể không chậc một tiếng: “Ai lại thù đến thế này?”

Tiêu Chỉ không nhịn nổi nữa, âm thầm siết chặt nắm tay, cậu tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh.

Eugene lại dùng ánh sáng trắng kiểm tra cơ thể Frost thêm lần nữa, nhưng nãy giờ vẫn luôn dừng tại một chỗ, chưa từng di chuyển chút nào.

Sau một lúc lâu, hắn ta mới thu tay về, rồi vói tay vào trong túi giấy để lau mồ hôi trên trán: “Không được, sức mạnh của vòng tròn này lớn quá, với phép thuật trắng của tôi thì hoàn toàn không thể xuyên qua nó.”

Tiêu Chỉ cố gắng khiến cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh hơn một chút: “Có ảnh hưởng gì không?”

Eugene suy nghĩ một lát: “Tôi không có chuyên môn về nghiên cứu vòng tròn ma thuật, nhưng vòng tròn này đã nằm trên người anh ta nhiều năm rồi. Lần này nguyên nhân khiến anh ta xảy ra chuyện cũng không liên quan đến nó, chủ yếu là do nguồn năng lượng trong đầu thôi. Vậy nên tạm thời có thể bỏ qua cái này, để sau đi.”

Tiêu Chỉ chậm chạp gật đầu: “Được.”

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm Frost tỉnh lại, về vấn đề vòng tròn ma thuật sau lưng là thế nào, thì đúng là có thể để đó tính sau.

Theo những gì cậu biết được về Frost trong thời gian này, đáng lý ra hắn sẽ không bao giờ chấp nhận để bất kỳ lực lượng nào khống chế mình mới phải, thế nhưng hắn vẫn giữ thứ đó đến tận bây giờ.

Có lẽ độ khó của việc giải quyết vòng tròn ma thuật này còn vượt xa độ khó hiện tại.

Tiêu Chỉ âm thầm chụp màn hình, cậu định khi nào có thời gian rảnh sẽ đưa cho thầy mình xem qua, nói không chừng người nghiên cứu ZERO lâu năm như Lý Đại Diệp có thể giúp cậu giải đáp.

Sau đó, cậu lại đặt Frost quay về tư thế nằm ngửa.

Eugene bước đến, tập trung sử dụng phép thuật trắng để cảm nhận tình trạng.

Một lúc sau, Eugene rút tay về. Hắn ta suy tư một lát, rồi nói với Tiêu Chỉ: “Nếu...tôi nói, sức mạnh hiện tại của tôi không thể chữa khỏi, cậu có đánh chết tôi không?”

Tiêu Chỉ nói với gương mặt vô cảm: “Nếu như anh đã đề nghị như vậy, thì tôi sẽ suy xét thử.”

Eugene vội vàng thanh minh, hắn ta sợ rằng mình chỉ cần chậm tí thôi là phải chính thức trở thành xác sống: “Cậu cũng biết rồi đấy, phép thuật trắng là phép thuật điều động sức mạnh của tự nhiên, mà xác sống sinh ra không phải là một việc thuận theo tự nhiên. Vậy nên sức mạnh tự nhiên có thể điều trị cho xác sống cũng không phổ biến...”

Tiêu Chỉ hiểu, nghĩa là Eugene bắt buộc phải mượn sức mạnh nào đó mới có thể thực hiện phép thuật. Tuy nghe hơi giống lý do lý trấu, nhưng đặc điểm của phép thuật trắng vốn là mượn lực, nên Eugene không phải đang thoái thác.

Cậu hỏi thẳng: “Thứ anh cần là gì?”

Eugene thở phào. May là quý ngài Thập Thất này không đòi hỏi như mấy ông lớn quyền cao chức trọng, vẫn hiểu lý lẽ lắm.

Hắn ta suy nghĩ một lát: “Tôi cần Đá hồn Barian và Tinh thể năng lượng hắc ám của Dariana. Tần số năng lượng của chúng gần với xác sống nhất. Thứ đầu tiên thì tôi cần một cái có chất lượng tốt, năng lượng bên trong đủ để hỗ trợ. Còn cái thứ kia....tôi nghĩ chút đã, có lẽ năm cái là đủ, nhưng để an toàn thì cứ lấy 7 cái đi.”

Tiêu Chỉ bèn lấy danh sách kho hàng của Hessen ra tìm, may là dạo gần đây cậu bận việc ở khu thương mại nên cũng vừa lúc sắp xếp lại kho hàng.

Một lát sau, Tiêu Chỉ tìm được số lượng Tinh thể năng lượng hắc ám của Dariana. Ở Hessen còn mười mấy cái, dư lại rất nhiều, nhưng lại không có Đá Hồn Barian.

Theo như cậu biết, thì thứ này không phổ biến lắm.

Không tiện lấy sổ thông tin ra trước mặt NPC, nên Tiêu Chỉ đành hỏi Eugene: “Anh biết manh mối gì về Đá hồn Barian không?”

Eugene hồi tưởng: “Tôi nhớ lúc tôi còn ở Liên minh Dolly, Đá hồn Barian đã từng xuất hiện trong hội đấu giá Tinh Hải, theo như lời đồn trong giới quý tộc, thì hình như là đã bị công tước Sharona giành được rồi. Nhưng tôi đã rời khỏi Liên minh Dolly rất nhiều năm, nên không biết tình hình hiện tại còn giống vậy không.”

Nghe thấy cái tên thân quen này, lòng Tiêu Chỉ hơi rung rinh. Cậu cũng được coi như là có một chút giao tình với công tước Sharona, nhưng mà là dùng thân phận của người Asanasi, hơn nữa, đó cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần mà thôi.

Với giao tình như vậy, có vẻ như sẽ không dễ gì lấy được Đá hồn Barian trong tay ông lớn như công tước Sharona. Bởi vì không đủ lợi ích để trao đổi, mà công tước Sharona cũng không thiếu tay sai, lại không thiếu tiền. Nếu như dùng thân phận là người Asanasi, thì rất khó đả động đến ông lớn nắm thực quyền này.

Nhưng cậu còn có một thân phận khác – thư ký của Hessen.



Nếu như dùng thân phận thư ký Hessen đang nắm thực quyền trong tay, thì có thể nói chuyện với công tước Sharona. Chỉ là thân phận này không có bất cứ giao tình gì với công tước Sharona, vậy nên bắt buộc phải có người giới thiệu.

Tiêu Chỉ lại nghĩ đến Teague, có lẽ là Teague sẽ giúp đỡ, đúng lúc cậu còn có mười triệu đang nằm trong tay gã, tiện thể giải quyết chung luôn.

Chỉ có điều, nếu làm như vậy thì danh tính của cậu có nguy cơ sẽ bị bại lộ, nhưng tạm thời cậu cũng không rảnh để lo nhiều đến thế.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Tiêu Chỉ hỏi Eugene: “Anh có cách nào giữ cho tình trạng của anh ấy tạm thời không xấu đi không?”

Eugene nói: “Có. Tôi có thể bố trí một pháp trận tuần hoàn, để năng lượng tự nhiên xung quanh từ từ thấm vào cơ thể anh ta, giúp chống lại sự ăn mòn của sức mạnh kia. Nhưng như thế chỉ có tác dụng làm chậm lại thôi, chứ không thể giúp anh ta tỉnh lại.”

Đến khi Eugene bố trí xong pháp trận phép thuật trắng, Tiêu Chỉ tạm thời giao lại cho Lance trông nom.

Sau đó lại chuẩn bị một bộ đồng phục thư ký khác, cậu tìm một nơi vắng vẻ để hủy bỏ tác dụng của Tinh thể Vong Linh, rồi mới dùng tinh thể Dịch Chuyển đến Liên minh Dolly.

*

Hilaris.

Là thành phố có ngành thương mại hưng thịnh nhất lục địa, Hilaris gần như là một thành phố không có màn đêm. Khắp thành phố sáng rực ánh đèn, nơi nào cũng có cửa hàng còn bán đến tận đêm khuya, còn có thể nhìn thấy mọi người tốp năm tốp đi dạo trên đường, còn có mấy tên nghiện rượu và rất nhiều nam nữ mang gương mặt khả nghi.

Tiêu Chỉ lấy thẻ liên lạc Teague đưa cho mình ra, lúc này thẻ thông tin phát ra ánh xanh rất nhanh, như này có nghĩ là tín hiệu đang tốt vô cùng.

Nhưng kỳ lạ là không kết nối được với Teague. Tiêu Chỉ nghĩ, có lẽ Teague đang có việc gì đó. Cậu chờ thêm một lúc nữa rồi mới liên lạc lại với gã, nhưng vẫn không kết nối được.

Tiêu Chỉ nhìn thẻ liên lạc: “Chẳng lẽ tên này đang làm chuyện không dám để ai biết?”

Ví dụ như...lừa đảo?

Hoặc là...làm trai bao?

Tiêu Chỉ cất thẻ liên lạc, quyết định đến căn nhà nhỏ Teague ẩn nấp khi trước để thử vận. Nhưng thật bất hạnh, căn nhà tối thui, bụi bám đầy trên khung cửa sổ, giống như là suốt một thời gian dài không có ai ở đây.

Không còn cách nào khác ngoài cách thử vận may cả, nếu như không thành công thì phải kiếm cách khác rồi.

Tiêu Chỉ bước đến bên bờ biển, thuê một chiếc thuyền nhỏ, rồi hướng về nơi ở của công tước Sharona trong ký ức.

Cá heo sao thong thả kéo thuyền lướt trên mặt biển, tốc độ vẫn chậm như xưa. Tiêu Chỉ cũng biết rằng mình có vội cũng vô dụng, vì thế dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, tiện thể nghĩ xem sau khi gặp được công tước Sharona thì mình phải nói thế nào. Tất nhiên tiền đề phải là cậu gặp được ông lớn này đã.

Bỗng nhiên, mặt biển phía trước có một dải màu lam lướt qua.

Dường như trong đó còn kèm theo màu máu.

Thuyền đến gần rồi, Tiêu Chỉ mới phát hiện ra đó là một người, dựa vào màu tóc và quần áo thì có lẽ là Tịch Nguyệt tộc. Người nọ nằm úp mặt xuống, chẳng hề động đậy tí nào, cứ như là đã chết rồi vậy.

Ngay lúc đó, Tiêu Chỉ nhìn thấy người trên biển khẽ động đậy, nhưng động tác nhẹ đến mức gần như không thấy gì.

Thấy người ta còn cứu được, Tiêu Chỉ vội vàng kéo lên thuyền.

Khi nhìn vào mặt người nọ, Tiêu Chỉ chợt nhận ra người này vậy mà lại là Teague. Tại sao lần nào mình tới Liên minh Dolly cũng cứu được gã thế? Duyên phận quái quỷ gì đây?

Cậu đánh mắt nhìn xuống, muốn kiểm tra sơ qua thương tích của Teague, nhưng Tiêu Chỉ chợt ngây ngẩn cả người.

Trên ngực Teague có một lỗ thủng rất lớn, cứ như bị thứ gì đó đục thủng da thịt và xương ngực, dường như đã có thể nhìn thấy nội tạng bên trong, nhưng nội tạng...hầu như đã nát bấy cả rồi, chỉ còn lại những rung động khó mà phát hiện ra.

Chẳng biết vết thương này đã ngâm trong nước biển bao lâu, mà không còn chảy máu nữa, nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng tình hình của Teague không xong rồi.

Tiêu Chỉ vội vàng lấy một lọ thuốc đỏ ra rồi trút hết vào miệng Teague, muốn kéo gã về từ bờ vực cái chết.

Nhưng chẳng mất bao lâu cậu đã nhận ra rằng việc mình làm chỉ tổ phí công, vì thuốc đỏ chỉ có thể chữa được những vết thương nhẹ hoặc bình thường, nếu như thiếu chân hay thiếu tay thì nó sẽ vô dụng, chứ đừng nói đến vết thương trí mạng.

Mà vết thương của Teague rõ ràng là trí mạng.

Những vết thương nặng thế này, chỉ những mục sư đã học xong thuật ân sống lại của Chúa mới có thể kéo họ quay về, nhưng phép thuật đó chỉ có những người đạt đến cấp bậc Giám Mục ở Blaise mới được học. Hơn nữa, những người này đều là nhân vật quyền cao chức trong trong Blaise, nên sẽ không tùy tiện rời khỏi vương đô.

Dường như thuốc đỏ của Tiêu Chỉ đã phát huy một chút hiệu quả trị liệu. Đôi mắt đang nhắm chặt của Teague bỗng mở ra, khi nhìn thấy Tiêu Chỉ, ánh mắt gã có vẻ hơi giật mình: “Ngài...Thất...ngài...lại cứu tôi à?”

Tiêu Chỉ nhìn gã: “Cậu làm gì mà biến mình thành bộ dạng này thế?”

Đôi mắt màu lam của Teague tỉnh táo hơn một chút, thậm chí gã còn cười cười: “Khụ khụ...lần này, tôi không đi lừa đảo...”

Teague nhìn lên bầu trời: “Công tước Sharona...bị ám sát trọng thương...có người...ra tay...ám sát....trong yến tiệc đêm nay...chắc là người của đại công tước Warren...”

“Lần này...chắc là...ông ta...vì muốn...phá vỡ...liên minh của....công tước Sharona và...khụ khụ...công tước Fuhill...khụ khụ khụ khụ khụ...”

Lời nói của Teague bị một cơn ho sặc sụa cắt ngang, máu tươi trào ra từ miệng gã, dính lên gương mặt nhợt nhạt, rồi theo chảy xuôi theo gương mặt gã, khiến cho mái tóc xanh biển cũng dần bị nhuộm đỏ.

Tiêu Chỉ đè vai gã lại, lòng cậu thấy hơi khó chịu: “Teague, đừng nói nữa, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”

Cứ đà này, chắc là Teague không còn sống được bao lâu nữa.

Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Teague ảm đạm hơn một chút, gã vất vả quay mặt sang Tiêu Chỉ: “Ngài Thất này...ngài biết không? Tôi đã từng ước mơ được trở thành quan chức quốc hội, khụ khụ. Nhưng....trong Liên minh Dolly...người nghèo khổ...lại còn ở trong một gia đình quý tộc không có quyền lực như tôi...rất khó trở thành quan chức...”

“Tôi chỉ có thể...ở bên các quý bà...khụ khụ...tiêu tốn rất nhiều tiền...chờ cơ hội được giới thiệu...”

Giọng nói của Teague càng lúc càng thấp, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt gã: “Có phải tôi...sắp chết không? Thật đáng tiếc...đến chết tôi vẫn chỉ là một kẻ lừa đảo, một tên...lừa đảo nực cười...Tôi không cam tâm....không cam tâm...”

Tiêu Chỉ vừa nghe đến đây, lòng đã rung lên: “Teague, cậu muốn trở thành quan chức chính trị đúng không?”

Teague nhìn cậu, phần đầu vô lực khẽ nhúc nhích.

Tiêu Chỉ nói: “Nếu như cậu không ngại chuyện quốc tịch, thật ra sau khi chết có thể suy nghĩ đến Hessen. Dạo này Hessen đang xây dựng, nên rất cần nhân tài.”

Teague: “...”

Gã không hiểu được ý của ngài Thất, tại sao một người Asanasi lại tự động lôi người về cho Hessen?

Có phải là gã sắp chết, nên mới xuất hiện ảo giác vớ vẩn này không?

Tiêu Chỉ: “Tôi chính là thư ký của Hessen.”

“!!!” Đôi mắt ảm đạm của Teague lại sáng lên, nhưng thứ lóe lên lúc này lại là ánh sáng kinh ngạc.

Tiêu Chỉ nghiêm túc nhìn gã, rồi nói: “Cậu cố gắng hơn đi, để chấp niệm trước khi chết sâu một chút. Lúc đó tôi cho cậu làm nhân viên ngoại giao nhé? Cố lên, giữ vững sự không cam tâm của cậu đi, kiên định lên, Hessen rất cần những nhân tài như cậu.”

Teague: “...”

Ước mơ cả đời này của gã sẽ thật sự sẽ trở thành hiện thực sau khi gã chết à...?

- ----------Hết chương 51------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Cố lên! Nuốt cơn tức này xuống đi! Thăng chức tăng lương đang chờ cậu đấy.

Teague: Sếp à, tôi không muốn sống nữa.

BullBull: Anh bài tập đang dí tôi nhiệt tình lắm, nên đăng chương hơi chậm nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook