Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 45: Chẳng lẽ....nó chê bọn tôi xấu?

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- ------------------------------------

Chương 45: Chẳng lẽ....nó chê bọn tôi xấu?

Tiêu Chỉ tung ra kỹ năng cuối cùng, mới có thể đánh nát được tượng đá trước mặt mình.

Lúc này, xung quanh đàn tế có không ít mảnh vỡ của tượng đá nằm rải rác, mà những bức tượng nhìn giống như là trang trí vốn nằm trên vách tường bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tiêu Chỉ vừa thu pháp trượng lại, đã nằm ngửa ra nổi lềnh phềnh trên mặt nước giống hệt cái xác chết trôi, ngay cả một ngón tay cũng chẳng muốn động đậy.

Mệt! Mệt thật sự!

Sau khi Tiêu Chỉ chạm vào tượng nữ thần Shifa trên bàn, nhóm tượng đá liên tục leo từ trên tường xuống, bắt đầu một màn đánh hội đồng cực kỳ tàn ác với Tiêu Chỉ.

Giao đấu xong, Tiêu Chỉ càng dám chắc chắn rằng những tượng đá này chính là bản mô phỏng một chín một mười về sức mạnh của các chiến binh Uyên tộc năm xưa. Mỗi người bọn họ đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ngay cả cách thức tấn công và thói quen cũng không giống nhau, khiến cậu vất vả lắm mới đối phó được, trên người cũng xuất hiện không ít vết thương, thậm chí có vài người chỉ thiếu nước thọc cho cậu một cái lạnh thấu tim mà thôi.

Trận đánh hội đồng cứ giằng co suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy nên chẳng mấy chốc đã vắt kiệt sức người ta. Có lẽ là Tiêu Chỉ nên cảm thấy may mắn vì bọn họ không đồng loạt xông lên, nếu không thì hơn 50% là cậu sẽ còn thảm hại hơn cả bây giờ, thậm chí còn có thể trực tiếp treo máy nữa cơ.

Chẳng trách trận pháp trên cửa chỉ có công dụng cảnh báo và phòng ngự, bởi vì thủ vệ bên trong thật sự rất mạnh.

Đèn hồn đã rơi xuống đất từ lâu, ánh đèn xanh lục âm u vẫn luôn chiếu rọi thân thể bán trong suốt của cậu, trông kinh dị khủng khiếp.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Chỉ mới cảm thấy mình đã tìm lại được một chút sức lực. Cậu lấy một lọ thuốc đỏ từ trong ba lô ra, rồi tu ừng ực, sau đó đợi đến khi vết thương trên người lành lại.

Ngay lúc này, tượng Nữ thần tỏa ra ánh sáng trắng lờ mờ vốn vẫn luôn nằm trên bàn đột ngột sáng lên. Ánh sáng trắng thuần khiết hoàn mỹ áp chế ánh sáng xanh lục u ám của đèn hồn, cũng xua tan sự ma quái dày đặc xung quanh đàn tế, thậm chí hình ảnh ấy còn có chút gì đó thiêng liêng và ấm áp.

Gần như là cùng lúc đó, Tiêu Chỉ cũng nhận được thông báo của hệ thống:

“Bạn đã vượt qua thử thách của Nữ thần Shifa, đạt được tư cách đến gần Thánh tượng.”

Tiêu Chỉ nghĩ, thử thách gì cơ? Chẳng lẽ chỉ là đánh thắng cả một tường tượng đá thôi à?

Nếu như tư cách đến gần tượng Nữ thần Shifa đã khó nhằn như vậy rồi, thì chuyện Uyên tộc không mang được thánh tượng bảo hộ của bọn họ đi vào năm xảy ra đại hồng thủy cũng là điều dễ hiểu. Toàn bộ thành phố đã sắp sửa biến mất, có ai còn dư thời gian để đi chơi đánh hội đồng như thế được, chắc chắn là thoát thân trước quan trọng hơn. Dù sao thì Thánh tượng ở bên này cũng được bảo vệ rất cẩn thận, đã trôi qua nhiều năm như vậy mà chưa hề hư hại tí nào.

Có lẽ là vào lúc đó, Uyên tộc cho rằng lực chiến của bọn họ chắc chắn có thể tìm kiếm được thành Kernas rất nhanh chóng, đến lúc đó mới đưa Thánh tượng đi cũng chưa muộn, ai mà biết một lần tìm đã kéo dài suốt nghìn năm đâu?

Tiêu Chỉ càng chắc chắn rằng sự thay đổi của Uyên tộc có liên quan đến việc thất lạc tượng Nữ thần này.

Đồng thời, Tiêu Chỉ lại không nhịn được phải nghĩ, chẳng lẽ Uyên tộc không chuẩn bị phương án khẩn cấp cho mình sao?

Tiêu Chỉ đến gần bức tượng Nữ thần Shifa đang phát sáng, lại vươn tay chạm vào nó thêm lần nữa.

Nhưng lúc này lại không xuất hiện tình trạng tập kích bất ngờ, tượng thần ngoan ngoãn nằm gọn trong tay cậu. Bức tượng thần này trơn bóng mượt mà, lại còn nhẵn nhụi như ngọc, thậm chí còn hơi ấm áp, có lẽ khi ở trên đất liền nó sẽ không rõ lắm, nhưng khi ở dưới đáy biển lạnh như băng thì lại cực kỳ nổi bật.

Tiêu Chỉ nhìn vào tượng Nữ thần, cậu cảm thấy lòng mình bỗng trở nên thật bình yên. Tất cả mọi cảm xúc linh tinh như lo âu, sợ hãi, bất an từ sâu trong đáy lòng đều bị xua đi hết, có lẽ đây là công dụng đặc biệt của bức tượng thần này.

Sau đó Tiêu Chỉ nhận được thông báo của hệ thống:

“Bạn có muốn nhận nhiệm vụ thám hiểm hay không?”

“Nhắc nhở: Nên nhận, vì đây là nhiệm vụ thám hiểm quan trọng, sau khi từ chối không thể nhận lại.”

Tiêu Chỉ: “Trả lại? Chẳng lẽ là phải đem đến địa bàn của Uyên tộc à?”

Cậu chợt nhớ lại mấy Uyên tộc khi trước cứ theo đuổi cậu không tha, cứ như là có thâm cừu đại hận với cậu vậy. Nếu như đi vào hang ổ của bọn họ, vậy chẳng phải Tiêu Chỉ sẽ bị đinh ba xiên cho nát bấy à...

Mà chắc gì cậu đã tìm được nơi cư trú của Uyên tộc.

Nên nhận? Hay là không nhận đây?

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, cuối cũng vẫn quyết định nhận. Nếu như là nhiệm vụ quan trọng, thì có lẽ nó sẽ liên quan đến việc bản đồ có mở ra hay không, còn nếu như cậu từ chối, có lẽ cậu sẽ không có cơ hội mở nó ra nữa.

Hơn nữa, trong tay cậu còn có tượng Nữ thần Shifa, có lẽ đãi ngộ của cậu sẽ hơi khác đi. Điểm này có thể tham khảo những chuyện sau khi Vực Sâu – Unodi thấy được con búp bê hồng phấn đó, chỉ mong Uyên tộc cũng có thể tinh ý như thế thôi...

Sau khi nhận nhiệm vụ, ánh sáng trắng trên tượng Nữ thần Shifa lại quay về với trạng thái mờ ảo như khi nãy, nhưng lại có một quả cầu sáng trắng nho nhỏ xuất hiện trước mặt Tiêu Chỉ. Quả cầu sáng này lơ lửng trên mặt nước, còn luôn hướng về một nơi nào đó, có vẻ như đang dẫn đường cho cậu.

Còn tự đi trước dẫn đường nữa chứ, Nữ thần Shifa chu đáo thật.

*

Tiêu Chỉ đi theo chỉ dẫn của cầu sáng, ra khỏi thành Kernas.

Rời khỏi vòng bảo vệ của thành phố, những sinh vật biển lập tức nhiều hơn, cũng có không ít con bắt đầu lao đến tấn công cậu.

Nhưng Tiêu Chỉ chợt phát hiện, chỉ cần là những con trông giống bạch tuộc, cho dù là mực nan hay mực ống, đều không bao giờ đến tấn công cậu, thậm chí có con còn tò mò theo cậu cả một đoạn mới chịu đi nữa. Có lẽ đó đều là gia đình của Vực Sâu – Unodi, có lệnh từ đại ca rồi nên sẽ không thể động tay động chân với Tiêu Chỉ được.

Tiêu Chỉ lập tức cảm thấy chúng nó bỗng trở nên đáng yêu đến lạ.

Cầu sáng chỉ dẫn Tiêu Chỉ đi qua dãy núi dưới đáy biển khi nãy, xem ra nơi cư trú của Uyên tộc nằm ở bên kia, không còn cách nào khác nữa, chỉ đành đi qua khe núi này thêm một lần thôi.

Sau khi ra khỏi dãy núi dưới đáy biển, Tiêu Chỉ lại đi về phía trước thêm một lúc nữa, khung cảnh xung quanh cũng dần dần thay đổi.

Trên mặt đất, rong biển giống như bị chém đứt một cách thô lỗ, trông trụi lủi. Không những thế, còn có những bộ xương của sinh vật đáy biển và xác chưa kịp thối rữa của bọn chúng nằm rải rác, ngay cả con cá cũng chẳng thấy. Trên đá ngầm cũng có rất nhiều dấu vết do chiến đấu để lại, những dấu vết này chỉ cần vừa nhìn đã biết là do vũ khí sắc bén tạo nên, chứng tỏ rằng đầy không phải kiệt tác do bọn sinh vật biển để lại.

Trong lòng Tiêu Chỉ đã tính toán sẵn cả rồi, cậu biết bây giờ bản thân mình có thể đã bước vào địa bàn của Uyên tộc, vậy nên cậu không thể không đề cao cảnh giác, lúc nào cũng nắm chặt pháp trượng trong tay, chuẩn bị nghênh chiến mọi lúc mọi nơi.

Cầu sáng vẫn luôn dẫn cậu đi về phía trước.

Phía trước xuất hiện dấu vết của công trình xây dựng, mà những công trình này đều làm bằng đá, nhưng lại không giống với loại đá tao nhã, nhẵn nhụi trong thành Kernas, mà trông có vẻ rất tùy tiện. Thậm chí còn dùng thẳng mấy cục đá tảng xếp chồng lên, khe hở giữa mấy cục đá to bằng cả nắm tay cũng không biết bịt kín lại, cả tòa nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người ta nghi ngờ rằng chỉ cần đẩy mạnh tay một cái là nó có thể vỡ thành từng mảnh.

Ngay cả cửa cũng chẳng có, tất cả đều toát ra một loại hơi thở vừa thô thiển vừa bần hèn.

Có lẽ đây chính là nơi cư trú của Uyên tộc.

Tiêu Chỉ cẩn thận quan sát những công trình xây dựng này, phát hiện tất cả phòng ốc bên trong đều trống không, ngay cả những đồ dùng gia đình bắt buộc phải có cũng chẳng có, chẳng có dấu vết nào cho thấy có người ở cả.

Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua cầu sáng chỉ đường, cậu có đi lệch khỏi phương hướng quỹ đạo đâu?

Nhưng mà người đâu rồi?

Đi về phía trước thêm một đoạn nữa, những công trình xây dựng xung quanh dần nhiều hơn, đều là phong cách chẳng khác gì so với ban nãy, nhưng vẫn không có một vết chân nào như ban nãy, chỉ là có vài tảng đá trong mấy căn nhà có vài vết chém, cứ như là có người đã từng chiến đấu ở nơi này.

Cuối cùng thì phía trước cũng xuất hiện vài bóng người có đuôi cá màu đen lắc lư, trong tay còn cầm cây đinh ba.

Tiêu Chỉ lập tức cảnh giác hơn, ánh mắt dính chặt vào mấy Uyên tộc đang càng lúc càng đến gần mình.

Ánh mắt của mấy tên Uyên tộc này có gì đó giống như là dã thú đói khát, đã hung ác, lại còn lạnh như băng, hơn nữa còn mang theo khát vọng cắn xé nuốt chửng tất cả. Trên mặt bọn họ có một dấu vết dữ tợn trông giống hệt như vết bỏng, cả một miệng đầy răng trắng nhọn hoắt vẫn khiến cho người ta sợ hãi như vậy.

Nhưng khi bọn họ đến gần Tiêu Chỉ, lại không lao vào tấn công giống như những Uyên tộc cậu đã gặp khi nãy.

Bọn họ vẫn dùng ánh mắt như muốn xuyên thủng người ta để nhìn chằm chằm vào Tiêu Chỉ, trong tay họ nắm cây đinh ba thật chặt, đến mức cậu có thể thấy rõ được từng thớ cơ và gân xanh nổi lên trên cánh tay bọn họ, như thể chỉ cần một giây nữa sẽ cầm vũ khí xông lên.

Những tên Uyên tộc này vẫn cứ dùng một ánh mắt quái dị để nhìn Tiêu Chỉ, nhưng lại không hề có ý định thực hiện hành động tiếp theo.



Tiêu Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không vội vàng ra tay, nhất thời, hai bên lâm vào thế giằng co trong im lặng.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện thêm một bóng Uyên tộc nữa.

Tiêu Chỉ cảnh giác nhìn về phía bên kia, bây giờ nhân số không ít, nhưng tất cả đều là Uyên tộc.

Nhưng những Uyên tộc đó thì lại không giống vậy, bọn họ quá bình thường.

Tuy vẫn là mình người đuôi cá như thế, nhưng trên mặt không có dấu vết dữ tợn như bị bỏng, ánh mắt cũng khá là tỉnh táo. Tiêu Chỉ có thể thấy được sự tò mò trong mắt bọn họ, còn có cảnh giác, nghi ngờ, nhưng không hề có tí cảm giác điên cuồng nào cả.

Còn có một đám người khác hẳn những người khi nãy cậu gặp qua. Từ dáng người có thể nói đó là một đám thiếu niên, thậm chí có một nửa trong số họ còn là những đứa trẻ.

Cầm đầu chính là một thiếu niên dung mạo tuấn tú với mái tóc ngắn màu đen. Trông cậu ta có vẻ là người lớn tuổi nhất trong nhóm thiếu niên này, dáng người cũng gần với thân hình của người trưởng thành nhất.

Thiếu niên nói gì đó với Uyên tộc đang đứng trước mình. Tiêu Chỉ không hiểu ngôn ngữ cậu ta sử dụng, nhưng sau khi những tên Uyên tộc vẫn luôn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Tiêu Chỉ cứ như vậy lùi về phía sau. Tuy rằng vẫn cứ dùng ánh mắt hùng hổ để nhìn chằm chằm cậu, nhưng bàn tay đang nắm cây đinh ba đã thả lỏng hơn nhiều.

Lúc này, thiếu niên kia mới đưa mắt nhìn sang Tiêu Chỉ. Cậu ta lên tiếng, nhưng không ngờ rằng lại nói ra ngôn ngữ phổ thông lưu loát trôi chảy đến mức đó: “Xin lỗi ngài, vừa nãy bọn Bradon đã đắc tội với ngài rồi.”

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên vì thái độ nhã nhặn và lý trí của thiếu niên này, chẳng phải Uyên tộc đã trôi nổi dưới đáy biển suốt nghìn năm nên biến thành kẻ điên hết rồi sao?

Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, nên Tiêu Chỉ cũng không thể hỏi thẳng vấn đề thiếu lễ độ như vậy, chỉ nói: “Không sao, dù sao thì cũng chưa đánh nhau.”

Nghe được câu trả lời của cậu, thiếu niên mỉm cười nhẹ: “Tôi tên Ulis, là tộc trưởng tạm thời, xin hỏi tôi nên xưng hô với ngài thế nào ạ?”

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, thử xem mình nói Thập Thất hay 7654321 thì ổn hơn. Vì để tránh việc bị lộ tài khoản, cuối cùng cậu đành nói: “Thập Thất.”

Ulis nói: “Ngài Thập Thất, tôi có thể hỏi vì sao ngài lại đến viếng thăm Uyên tộc được không?”

Tiêu Chỉ cũng cảm thấy hơi lạ vì việc tộc trưởng tạm thời của Uyên tộc vậy mà lại là một thiếu niên, nhưng nếu so với những Uyên tộc đã trưởng thành nhưng không có cách nào để giao tiếp đó, thì cậu thiếu niên tinh thần tỉnh táo, còn có thể thông thạo ngôn ngữ phổ thông này càng thêm đáng tin cậy.

Tiêu Chỉ cũng không nói thẳng ngay từ đầu, nên cậu bèn nói: “Tôi nghe nói Uyên tộc vẫn luôn ở lại đáy biển, chắc là đang tìm kiếm thứ gì quan trọng đúng không?”

Nghe vậy, thiếu niên hơi nhướng mày lên, trong mắt bỗng xuất hiện chút vẻ cảnh giác: “Sao ngài Thập Thất lại biết?”

Tiêu Chỉ nói: “Tôi lấy được một vài thông tin, có lẽ sẽ giúp đỡ được mọi người, nhưng muốn giải thích có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Ulis nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Tiêu Chỉ, suy tư một lát rồi nói với cậu: “Xin ngài đi theo tôi, mong rằng ngài không chê chúng tôi tiếp đãi sơ sài.”

Nói xong, cậu ta dẫn Tiêu Chỉ đi sâu vào khu định cư của Uyên tộc, mà mấy tên thanh niên Uyên tộc vẫn cứ đi theo bọn họ như trước.

Những thiếu niên Uyên tộc xung quanh không ngừng nhìn Tiêu Chỉ với ánh mắt tò mò, có những đứa bé nhỏ tuổi không nhịn được bèn hỏi: “Ngài Thập Thất ơi, ngài từ bên ngoài đến ạ?”

Tiêu Chỉ nhìn cậu bé, trả lời: “Đúng vậy, anh đến từ Hessen của lục địa Dazemenya.”

Bọn nhỏ ngạc nhiên kêu lên:

“Oa....”

“Ngầu quá chừng luôn!”

“Nơi đó xa lắm lắm lắm luôn á...”

Tiêu Chỉ nói: “Đúng rồi, anh có thể hỏi mấy đứa học tiếng phổ thông bằng cách nào không?”

“Tộc trưởng dạy!”

“Đọc sách ạ!

“Để làm kiểm tra đó!”

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười, nhưng không đứa nào giải đáp được câu hỏi của Tiêu Chỉ cả.

Nhưng Ulis nghe vậy, bèn quay đầu lại nói với Tiêu Chỉ: “Những kiến thức về tiếng phổ thông của bọn tôi đều lấy được từ những con tàu chở hàng bị đắm hoặc là từ các nhà thám hiểm. Có đôi khi chúng tôi sẽ đi tìm kiếm những con tàu đắm, thu được một vài sách vở và bản đồ ở đó, cũng có đôi lúc....”

Ulis hơi ngại, cậu ta nhe răng ra cười, lộ ra cái miệng đầy răng nanh trắng ởn của Uyên tộc: “Bọn tôi sẽ đánh cướp từ các nhà thám hiểm, lấy được từ tay bọn họ.”

Tiêu Chỉ: “.....”

Đúng thật là cách thức thu thập thông tin đặc sắc của Uyên tộc rồi.

Ulis nói: “Tộc trưởng luôn nói, Uyên tộc bắt buộc phải học tập không ngừng, nếu không thì sẽ bị thời đại vứt bỏ. Tuy rằng không phải lúc nào cũng sẽ thu thập được tin tức, nhưng cứ cách một thời gian thì sẽ có thu hoạch, vậy nên bọn tôi vẫn biết sơ lược về tình hình hiện tại trên lục địa.”

Tiêu Chỉ cảm thấy vị tộc trưởng này là một người có tầm nhìn sâu rộng.

Bây giờ cậu bỗng chú ý đến mấy thiếu niên kia, bọn họ vốn đang rất hào hứng, nhưng sau khi nghe được hai chữ “tộc trưởng”, vẻ mặt các thiếu niên lập tức trở nên đau khổ, tiếc nuối. Chẳng lẽ tộc trưởng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nhưng làm một vị khách không mời mà đến chơi, Tiêu Chỉ không thể tùy tiện hỏi thăm như thế, chỉ có thể tạm giấu sự tò mò của mình vào.

Ulis dẫn Tiêu Chỉ đến một căn nhà trông có vẻ sang trọng nhất.

Nói là sang trọng vậy thôi, chứ thật ra chỉ là cục đá kê cao hơn một chút, khe hở giữa mấy tảng đá cũng sát hơn một tí, khiến cho cả căn nhà này không giống cái sàng.

Tiêu Chỉ chú ý đến hai cột đá trước căn nhà này, tuy rằng được mài giũa rất sơ sài, công nghệ thô sơ, nhưng phong cách của nó giống hệt với thành Kernas.

Mọi người bước vào nhà. Căn nhà này rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn đá, và mấy hòn đá trông giống chỗ để ngồi mà thôi.

Ulis gọi mấy thiếu niên bê mấy món điểm tâm lên cho Tiêu Chỉ. Thật ra điểm tâm chỉ là một loại rong biển miếng rất dày, mà thiếu niên phụ trách cắt thái cũng không giỏi dùng dao lắm, vậy nên cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả cái đĩa đá bên dưới cũng bị mẻ mất.

Tất cả những hình ảnh này đều toát ra hơi thở của sự bần cùng.

Ulis cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu ta đã từng đọc sách vở của thế giới bên ngoài, nên cũng biết được người trên lục địa tiếp đãi khách khứa như thế nào. Nếu như so sánh với mình thì mình lại sơ sài quá, có lẽ là những thứ mà mấy xóm nghèo ở trên đó lấy ra còn tốt hơn của mình nữa.

Nhưng cho dù là những miếng rong biển đơn sơ như thế, nhưng những thiếu niên bên cạnh đều không nhịn nổi mà để lộ ra ánh mắt khát khao. Đôi mắt bọn họ cứ nhìn chằm chằm số rong biển trên bàn, như thể đang nhìn một món ngon vật lạ.

Tiêu Chỉ cảm thấy hình ảnh này có hơi giống với cảnh mấy bé pet khi nhìn thấy chủ nhân ăn gì đó quá.

Cảm giác tội lỗi bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng Tiêu Chỉ, cậu bèn lấy từ trong ba lô ra một vài thứ trái cây mua được ở Thiên Diệp Quốc, rồi nói với các thiếu niên: “Muốn ăn cùng không?”

Đôi mắt của mấy thiếu niên ấy đồng loạt sáng lên, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, tất cả đều đang mong đợi nhìn Ulis.

Ulis nhìn vào trái cây trong tay Tiêu Chỉ: “Đây là quả Hồng Tâm, đặc sản của Thiên Diệp Quốc phải không ạ?”

Tiêu Chỉ gật nhẹ đầu, thiếu niên này hiểu biết cũng nhiều đấy. Quả Hồng Tâm là một loại trái cây nổi tiếng ở Thiên Diệp Quốc, hương bị giòn ngọt thanh thanh, còn mang theo một chút mùi sữa, cho dù ăn trực tiếp hay là làm thành bánh ngọt đều là một lựa chọn đúng đắn.

Ulis cảm thấy hơi xấu hổ: “Ngài là khách, sao chúng tôi có có thể ăn thứ quý giá như vậy của ngài được chứ?”

Tiêu Chỉ lập tức càng thấy đồng cảm hơn. Dựa theo giá thị trường, quả Hồng Tâm chỉ có 100 tiền vàng một quả, hơn nữa còn được bày bán khắp nơi, thật ra thì Uyên tộc nghèo đến mức nào vậy chứ....

Tiêu Chỉ nén tiếng thở dài đầy xúc động lại, dứt khoát đặt trái cây lên mặt bàn: “Cùng ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện là được.”

Nói xong, cậu tự cầm một trái lên gặm, cũng để chứng minh rằng nó không có độc.

Một mùi hương thơm ngọt tỏ ra theo dòng nước, mấy thiếu niên tròn mắt nhìn, không nhịn nổi mà phải nuốt nước miếng, càng giống mấy bé động vật nhỏ thèm ăn hơn.

Ulis thấy thế nên cũng không từ chối nữa, cậu ta vẫy tay với mấy thiếu niên: “Đến đây đi, nhớ phải cảm ơn ngài Thập Thất đó.”

“Cảm ơn ngài Thập Thất!”



“Ngài Thập Thất tốt quá à!”

“Hu hu hu....thứ này ngon quá....”

Thân thiện chia sẻ thức ăn xong, Tiêu Chỉ lại nói chuyện phiếm với mấy thiếu niên suốt một hồi lâu, khiến cho quan hệ giữa hai bên gần gũi hơn không ít, không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.

Tiêu Chỉ cũng hiểu sơ sơ về đám thiếu niên này. Bọn họ là do Ulis cầm đầu, mà thân phận của Ulis là em trai của tộc trưởng, đã làm tộc trưởng tạm thời được một năm rồi. Cậu ta là một thiếu niên thông minh nhã nhặn, nhưng bởi vì có liên quan đến hoàn cảnh và tuổi tác, vậy nên cậu ta cũng chẳng có suy tính gì nhiều.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tiêu Chỉ tiết lộ một chút về lý do vì sao mình biết được những chuyện liên quan đến Uyên tộc, cũng nói mục đích cậu đến đây vào lúc này chính là tượng của Nữ thần Shifa.

Vừa nói xong câu này, tất cả những thiếu niên đang say sưa ăn trái cây đều ngây người.

“Thánh tượng....”

“Tượng Nữ thần Shifa đó....”

“Tìm, tìm được rồi....”

Ulis cũng khó giữ được bình tĩnh: “Ngài Thập Thất, ngài nói ngài tìm được thành Kernas, hơn nữa...bây giờ tượng Nữ thần Shifa còn đang ở trong tay ngài?”

Tiêu Chỉ gật nhẹ đầu, sau đó lấy tượng Nữ thần từ trong ba lô ra, rồi đặt lên bàn.

Tượng Nữ thần sáng bóng, còn tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, khác một trời một vực với mặt bàn đơn sơ, nhưng trong hoàn cảnh như vậy lại càng khiến nó trở nên thiêng liêng hơn.

Mà lúc này, Tiêu Chỉ cũng nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành và một đống điểm kinh nghiệm. Cậu lẳng lặng xem level của mình, đã lên tới 210 rồi, quả nhiên là thám hiểm bản đồ mới có rất nhiều lợi ích.

Cảm thấy nhiệm vụ có thể có những nhiệm vụ khác kèm theo, Tiêu Chỉ cũng không vội, vẫn thong thả chờ tình hình phát triển.

Những thiếu niên xung quanh cứ hệt như là vừa ngạc nhiên vừa hoảng loạn, tất cả đều yên lặng nhìn chằm chằm vào tượng Nữ thần, ngay cả người bề trên như Ulis cũng không thoát khỏi. Giờ phút này, Tiêu Chỉ bỗng nhiên thấy được vẻ bình yên, thanh thản chưa bao giờ thấy được trên mặt họ.

Qua một lúc lâu, Ulis mới lấy lại được tinh thần, cậu ta quay sang Tiêu Chỉ, trong giọng nói đã không thể giấu nổi sự kích động nữa: “Xin chân thành cảm ơn ngài! Tôi cũng không biết phải dùng cách nào để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này nữa!”

Tiêu Chỉ cũng nhân lúc này mà hỏi ra vấn đề mình vẫn nghi hoặc: “Có thể nói cho tôi biết vì sao tượng Nữ thần Shifa lại quan trọng với các cậu đến thế không? Nếu không tiện nói thì không cần nói cũng được.”

Ulis nói: “Nếu là ngài, thì nói cho ngài biết cũng không sao cả.”

Cậu ta suy nghĩ tìm từ ngữ một lát: “Uyên tộc có một bí mật, ngay cả những Hải tộc khác cũng không thể biết được bí mật này. Khi Uyên tộc gần trưởng thành đều phải trải qua thời kỳ lột xác. Trong thời kỳ lột xác này, năng lượng và sức mạnh trong máu của Uyên tộc vô cùng không ổn định, một khi nó bùng phát chắc chắn sẽ phá hủy dung mạo và lý trí của bọn tôi.”

“Nghìn năm trước đây, cứ một thời gian là những thiếu niên sắp trường thành đều sẽ được đưa đến đàn tế, sau đó tộc trưởng sẽ tiến hành nghi thức chúc phúc nhờ vào Thánh tượng. Sau khi nghi thức kết thúc, năng lượng trong cơ thể sẽ trở nên êm dịu hơn, cũng dễ dàng vượt qua được kỳ lột xác.”

Tiêu Chỉ chợt nhớ đến những Uyên tộc điên cuồng đó: “Vậy chẳng phải là Uyên tộc lúc này....”

Ulis cười khổ: “Mất đi sự phù hộ của Thánh tượng, gần như tất cả Uyên tộc đều bị thương nặng trong kỳ lột xác. Một phần thì điên luôn rồi, phần còn lại thì mấy năm sau cùng sẽ dần phát điên.”

“Suốt nghìn năm trôi qua, bọn tôi vẫn cứ quanh quẩn dưới đáy biển, nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của tượng Nữ thần, cứ mỗi thế hệ qua đi thì tình hình lại càng trở nên xấu hơn. Có vài trường hợp nghiêm trọng đã không biết đường quay về nơi này, bọn họ cứ trôi nổi bên ngoài giống hệt như sinh vật biển, không còn nhớ nổi bản thân là ai, cũng chẳng nhớ rõ mục đích ra ngoài, chỉ còn lại mỗi bản năng chiến đấu mà thôi.”

Tiêu Chỉ nói: “Thảo nào các cậu vẫn luôn ở lại đáy biển.”

Đây chính là bảo vật quan trọng liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ Uyên tộc.

Tiêu Chỉ hỏi: “Vào trận đại hồng thủy năm đó, tại sao các cậu không mang nó theo cùng?”

Ulis nhớ lại: “Theo những gì anh trai nói với tôi, chỉ có mỗi tộc trưởng các thế hệ và nhân tài vượt qua thử thách mới có thể chạm vào. Mấy ngày trước khi xảy ra đại hồng thủy, tộc trưởng và các bậc anh tài trong tộc đều đi chống lại sinh vật biển hết, khiến cho lúc đó không ai có tư cách tiếp cận với Thánh tượng.”

Nếu đề tài đã chuyển đến vị anh trai là tộc trưởng của cậu ta, Tiêu Chỉ bèn thuận miệng hỏi luôn: “Nãy giờ không nhìn thấy tộc trưởng, anh ta sao thế?”

Không khí lập tức trở nên trầm lặng hơn, Ulis nói: “Anh tôi, anh ấy....tên là Muranfasa. Là Uyên tộc có thiên phú nhất trong suốt mấy trăm năm gần đây, thậm chí còn có thể dựa vào sức mạnh của mình mà vượt qua được kỳ lột xác nhưng không chịu ảnh hưởng gì, nên vẫn luôn được xem là hy vọng của Uyên tộc, anh ấy vẫn luôn dẫn dắt chúng tôi đi tìm kiếm tương lai.”

“Nhưng một năm trước, tình hình của anh ấy dần chuyển biến xấu, chỉ có thể tạm thời giao chức tộc trưởng cho tôi. Cho đến ba tháng trước, anh ấy mới thật sự phát điên...”

Trong nhà bỗng chìm vào tĩnh lặng, vẻ đau khổ trên mặt mấy thiếu niên không phải là giả, bọn họ thật sự rất thích vị tộc trưởng ấy.

Lúc này, bỗng có một cô bé lặng lẽ kéo tay áo của Tiêu Chỉ. Tiếng phổ thông của bé không thông thạo cho lắm, nhưng chữ nào nói được thì bé nói rất nghiêm túc, nói rõ từng câu từng chữ: “Ngài Thập Thất ơi, an có thể cứu an Choo...Ulis không? Anh ấy chỉ còn một năm nữa là trưởng thành....Faina sợ anh ấy cũng bị....” (*Bé nó ngọng=))))

Ulis vội vàng ngăn bé lại: “Faina, không được thiếu lễ phép như thế.”

Tiêu Chỉ không hề ngại, cậu vuốt nhẹ lên mái tóc màu đen mềm mại của Faina, rồi hỏi Ulis: “Tôi phải làm thế nào mới có thể giúp được các cậu?”

Trông Ulis có vẻ không thể tin nổi: “Ngài đồng ý giúp chúng tôi ư?”

Tiêu Chỉ gật nhẹ đầu.

Ulis suy nghĩ một lát: “Thật ra tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, tôi không phải tộc trưởng chính thức, vậy nên có một số việc chỉ có anh trai tôi biết....”

Đột nhiên cậu ta nghĩ đến thứ gì đó: “Ngài Thập Thất được Nữ thần Shifa chấp nhận, biết đâu có thể giúp anh ấy hồi phục!”

Tiêu Chỉ hỏi: “Làm thế nào?”

Ulis cũng không tự tin lắm: “Hay là....đem thánh tượng đến trước mặt anh trai thử xem đã....”

Cậu ta vừa nói xong, Tiêu Chỉ cũng vừa nhận được âm thanh thông báo nhiệm vụ từ hệ thống:

“Bạn có muốn nhận nhiệm vụ <Giải cứu Muranfasa> hay không?”

“Nhắc nhở: Nên nhận vì đây là nhiệm vụ thám hiểm quan trọng, sau khi từ chối không thể nhận lại.”

Tiêu Chỉ quyết đoán chọn chấp nhận.

*

Trên đường đi gặp tộc trưởng, Ulis nhân cơ hội hỏi về quá trình Tiêu Chỉ tìm được Kernas và lấy được tượng thần.

Ulis: “Thì ra là ngọn núi đáy biển đó á?! Khoảng 300 năm trước, một tộc trưởng đã từng cố gắng phái người sang đó, nhưng nơi đó lại thuộc về một con quái vật khổng lồ dưới vực sâu, mỗi khi bọn tôi đi vào, đều sẽ bị nó đuổi đi.”

Tiêu Chỉ hỏi: “Có phải một con bạch tuộc khổng lồ màu hồng nhạt không?”

Ulis rất ngạc nhiên: “Ngài cũng biết nó? Chẳng lẽ nó để ngài qua sao?”

Tiêu Chỉ kể sơ qua cho cậu ta nghe câu chuyện mình tặng búp bê rồi nhận được thiện cảm của bạch tuộc khổng lồ.

“Màu hồng phấn....váy.....chân...” Ulis nghe xong lập tức rơi vào trầm tư, cậu ta không nhịn nổi mà phải nhìn vào cái đuôi cá đen như mực của mình, lại nhìn đuôi và mái tóc đen sì chẳng khác mình là bao của mấy thiếu niên kia, rồi lại nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của Uyên tộc trưởng thành.

“Chẳng lẽ....nó chê bọn tôi xấu?” Thiếu niên Ulis lanh trí kết luận ngay.

Trong mắt bạch tuộc khổng hồ, Uyên tộc không chỉ không phải màu hồng phần, mà còn có một cái đuôi cá tầm thường lúc nào cũng thấy được dưới nước, thậm chí còn có thể nói là xấu.

Tiêu Chỉ: “.....”

Cậu muốn an ủi người ta một chút, nhưng lại cảm thấy hơi tế nhị vì khả năng đoán đúng sự thật của Ulis. Nếu như tóc và đuôi cá của tất cả Uyên tộc đều là màu hồng phấn, có lẽ bạch tuộc khổng lồ cũng sẽ châm chước một chút để bọn họ đi qua....

Chỉ tiếc là bọn họ có thể tránh đi những điểm làm bạch tuộc khổng lồ thấy dễ thương một cách ngoạn mục.

- --------Hết chương 45---------

Tác giả có lời muốn nói:

Uyên tộc: Từ giờ về sau, chúng tôi muốn tôn màu hồng phấn là màu đại diện cho những người đàn ông mạnh mẽ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook