Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 60: Chỉ cần đầu còn nguyên vẹn, thì ở Hessen đã được xem là...

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------------------

Chương 60: Chỉ cần đầu còn nguyên vẹn, thì ở Hessen đã được xem là xinh xắn, đáng yêu rồi.

Sau khi thăng lên làm Nhiếp Chính quan, cuộc sống của Tiêu Chỉ cũng chẳng có thay đổi gì lớn, ngoại trừ việc cậu có thể thoải mái ra vào Bạch Cốt Điện, và có thêm một cục thú cưng tên lãnh chúa, thì những cái khác vẫn giống hệt như trước đây.

Có lẽ là 600 năm bị chia cắt đã khiến Frost hình thành bóng ma tâm lý nào đó, nên suốt mấy ngày đầu, Frost vẫn luôn lẽo đẽo theo Tiêu Chỉ trong Hessen.

Thế nên sẽ thường xuyên xuất hiện hình ảnh như này:

Nhiếp Chính quan mặc đồ đen, đội khăn voan màu trắng bay ở phía trước để tuần tra khu thương mại, mà lãnh chúa Hessen mặc một bộ áo giáp, mũ giáp đen nhánh, dữ tợn lại đi theo ở phía sau.

Ngay thời khắc bóng dáng hai người xuất hiện ở khu thương mại, toàn bộ khu thương mại bất chợt lặng thinh. Cho dù là xác sống đến buôn bán hay ngoại tộc đến mua đồ cũng đều im như thóc.

Ánh mắt mọi người nhìn họ có sợ hãi, cũng có phấn khởi, và còn có cả lo lắng. Họ cứ như gà vịt chờ bị giết thịt bất cứ lúc nào, nên không ai dám lên tiếng. Tất cả mọi người đều ăn ý giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, có vẻ như là sợ mình làm ra hành động gì đó sẽ thu hút sự chú ý của vị sát thần kia, rồi bất thình lình sẽ bị thọc cho một kiếm lạnh thấu xương.

Điều này cũng khiến cho thời điểm tuần tra mỗi ngày ở khu thương mại trông giống hệt như tiệm tượng sáp.

Cứ như vậy, cậu cũng chẳng tuần tra nổi nữa, bởi vì lúc này, ngay cả một cuộc nói chuyện bình thường thì đám người trong khu thương mại cũng chẳng làm được.

Đám xác sống có vẻ là quá phấn khích, nên nói năng rất lộn xộn. Khi cậu hỏi tình hình phát triển gần đây thế nào, thì họ sẽ trả lời là “Lãnh chúa vạn tuế” hoặc là “Hâm mộ Nhiếp Chính quan quá ạ“. Mà những chủng tộc khác thì hơn phân nửa là bị dọa đến mức không dám tiếp lời, ánh mắt cứ đảo mãi không ngừng, cứ như là trộm vậy, nhưng thật ra thì họ không làm gì cả, đơn giản là bị dọa mà thôi.

Đối mặt với những trường hợp này, Tiêu Chỉ thấy rất xấu hổ. Cậu không khỏi thấy may mắn vì mình còn che lụa trắng, nếu không thì mọi người sẽ thấy vẻ mặt đang run rẩy của cậu mất thôi.

Nhưng Frost lại tỏ vẻ như mình vô tội trong chuyện này. Rõ ràng là hắn chẳng làm gì cả, tại sao mấy người này lại nhát gan thế?

Cuối cùng, Tiêu Chỉ không thể không ngăn cản Frost đi tuần tra cùng mình, cũng kiên quyết ngó lơ ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa vẻ không cam lòng của hắn.

*

Hôm nay, Tiêu Chỉ không còn mang theo vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn theo nữa, mà đi một mình đến khu thương mại.

Ngay khi Nhiếp Chính quan vừa xuất hiện, toàn bộ khu mậu dịch tạm dừng một thoáng trong vô thức. Sau khi chắc chắn rằng không có người nào đó mà không thể nói được là người nào lẽo đẽo theo sau Nhiếp Chính quan, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm, khu thương mại lại quay về với vẻ nhộn nhịp như trước.

Đủ loại ánh mắt quan sát đồng loạt đổ dồn lên người Tiêu Chỉ, nhưng từ khi cậu trở thành thư ký, ánh mắt như vậy cũng không ít, nên Tiêu Chỉ đã quen lâu rồi, vậy nên cậu bất chấp ánh mắt nóng rực của mọi người mà bước vào trung tâm công vụ.

Thỉnh thoảng, phía sau còn vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, nhưng âm lượng lại chẳng giống “nói khẽ” tí nào:

“Mấy người nhìn kìa, là thư ký đó!”

“Bây giờ đã là Nhiếp Chính quan rồi, nghe nói anh ta chính thức vào ở trong Bạch Cốt Điện hả? Trong Bạch Cốt Điện có thêm rất nhiều đồ gia dụng, chắc chắn là chuẩn bị cho anh ta cả đấy.”

“Sao hôm nay lãnh chúa lại chịu thả người thế?”

“Tôi đoán chỉ chút nữa thôi là anh ta sẽ bị bắt về ngay ấy mà, sau đó bị lãnh chúa...”

“Hề hề hề...”

Tiêu Chỉ: “....”

Xem ra đám xác sống này vẫn còn rảnh lắm, chắc phải để Milton giao thêm ít việc cho họ thôi.

Bước vào trung tâm công vụ.

Tiêu Chỉ đi đến chỗ của Milton trước, mà Teague thì đang theo học Milton cách xử lý các loại công việc ở Sở Chính Vụ. Vì cái tên này có quá nhiều hành động gian xảo, nên Tiêu Chỉ vẫn còn nghi ngờ về việc liệu gã có trở thành một quan viên đáng tin cậy được hay không, thế là tiện thể bảo Milton theo dõi gã sát sao.

Trong văn phòng.

Tay trái Teague cầm một xấp công văn, tay phải cầm một quyển ghi chú ngập tràn chữ viết xác sống, rồi đến gần Milton: “Ngài Milton, chỗ này tôi không hiểu lắm...”

Milton ngẩng đầu lên giữa đống công văn, nhìn vào chỗ Teague chỉ: “Đây là một cậu tục ngữ của Hessen, nghĩa là 'không có gì dễ dàng hơn cái chết'.”

“Cảm ơn ngài Milton.” Sau khi Teague cảm ơn Milton xong thì đi sang bên cạnh bắt đầu ghi chép. Trông gã có vẻ cực kỳ nghiêm túc, trên bàn sách kế bên còn được đặt rất nhiều cuốn sổ đã được lật xem rất nhiều lần, vừa nhìn đã biết Teague chăm chỉ đến nhường nào.

Thấy cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận này, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng yên tâm được một chút.

Vì cuối cùng cũng có thể thực hiện được giấc mộng quan viên, nên biểu hiện của Teague rất nghiêm túc. Ngay cả người kín tiếng như Milton cũng len lén khen sự tiến bộ trong học tập của gã với Tiêu Chỉ, hơn nữa còn tỏ vẻ rất vui mừng khi đồng nghiệp của mình vừa biết cầu tiến lại vừa thông minh như thế.

Teague cũng chẳng phải là một tên gian xảo, tham lam bẩm sinh, chỉ vì gia tộc của gã không có quyền lực và địa vị trong Liên minh Dolly, nên chỉ có thể đi lừa đảo để kiếm tiền lót đường cho giấc mộng của mình. Nhưng khi đến Hessen, gã đã có thể dựa vào nỗ lực của mình để có thể bước vào con đường đó, thế là sự kiên nhẫn và thông tuệ trong tính cách của Teague đã được thể hiện ra một cách hoàn hảo.

Gã giảo hoạt, nhiều thủ đoạn lại khéo đưa đẩy, còn rất hiểu nhìn mặt đoán ý, nhưng tất cả những thứ này đều không được xem là xấu, hoặc cũng có thể nói là nếu muốn trở thành một quan viên đủ tiêu chuẩn, thì chúng đều là ưu điểm. Biết đâu trong tương lai, Teague sẽ trở thành một nhân viên ngoại giao xuất chúng của Hessen thì sao?

Sau đó, Tiêu Chỉ và Milton thảo luận về rất nhiều vấn đề dạo gần đây của Hessen.

Tất cả huy chương đêm dài đã được phát cho người chơi, mà việc hợp tác cùng Liên Minh Dolly cũng dần được đưa vào thực hiện, nên đúng lúc có rất nhiều nhiệm vụ có thể giao cho người chơi.



Mà người chơi làm việc cũng rất năng nổ, nhiều khi còn hơn cả đám xác sống luôn nỗ lực vì lý tưởng nữa. Điều này khiến Milton rất ngạc nhiên, bởi vì thù lao của những nhiệm vụ này cũng không cao.

Đương nhiên đó là vì y không hề biết rằng nhiệm vụ cố định hằng ngày sẽ giúp người chơi thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, vậy nên dù không trả tiền, người chơi vẫn sẽ hăng hái hoàn thành công việc. Chỉ cần lơ đễnh lướt diễn đàn cái là thấy ngay, rất nhiều người chơi đều tỏ ra hối hận vì mình đã bỏ lỡ nhiệm vụ bí mật, cũng hối hận vì hôm đó mình đã ngủ sớm như vậy.

Khi hợp tác với Liên minh Dolly, những hiểu biết của Teague về họ đã phát huy được công dụng của nó. Gã hầu như biết hết các nhà cung ứng và các thế lực đứng đằng sau trong liên minh, ngay cả phong cách làm việc và lịch sử đen đều rõ như lòng bàn tay, giúp cho bên phía Hessen có thể loại bỏ đi những đối tác không đáng tin cậy trước.

Khi rời khỏi trung tâm công vụ, Tiêu Chỉ tình cờ gặp được Eugene ở bên ngoài.

Lúc trước, sau khi Frost tỉnh lại, Eugene đã bị Lance đưa đi. Tiêu Chỉ đã nói với Lance, nếu như Eugene muốn đi, thì có thể hộ tống hắn ta bất cứ lúc nào, hơn nữa, còn phải trả lại nhẫn trữ vật cho người ta, còn phải đưa một phần hậu lễ để tỏ lòng cảm tạ và tạ lỗi vì hành vi thiếu lịch sự của mình nữa.

Không ngờ rằng đã trôi qua một đoạn thời gian như vậy, nhưng Eugene vẫn còn ở lại Hessen. Không những thế, hắn ta còn chẳng trùm túi trên đầu, cả mặt nạ cũng không, mà cứ dùng gương mặt vốn có để lượn qua lượn lại ở Hessen, bước đi còn thong thả lắm.

Tiêu Chỉ bước đến chào hỏi hắn ta: “Eugene.”

Thế mà Eugene lại chào cậu với gương mặt tươi cười: “Ngài Thập Thất à. Chúc mừng cậu thăng chức nhé.”

Nụ cười này khiến cho Tiêu Chỉ hơi ngơ ra, Eugene nay sao thế? Tại sao tâm trạng lại có vẻ tốt đến vậy? Đây vẫn là Eugene tính khí thất thường mà cậu quen biết đấy à?

Dường như cũng tự nhận ra biểu hiện của mình khác trước đây quá, nên Eugene hơi ngượng, hắn ta gãi gãi đầu: “À thì, tôi đang nghĩ đến chuyện sống lâu dài ở khu thương mại. Có vẻ như mở phòng khám ở chỗ này cũng không tệ.”

Tiêu Chỉ hơi nghi ngờ hỏi: “Anh không về Vùng đất Vô Chủ à?”

Eugene lắc đầu nói: “Không muốn về, bên đó cả ngày chẳng có ai cả, chán lắm. Hơn nữa, đại công tước Warren đã rớt đài rồi, nên tôi không cần trốn ông ta nữa. Hessen rất tốt, mọi người đều cực kỳ nhiệt tình, còn trông thuận mắt đến vậy, đúng là cậu không gạt tôi.”

Nói xong, hắn ta hài lòng nhìn lướt qua đủ loại cương thi mình đầy thi đốm, xương khô, vong linh bị trọc, hoặc xác ướp khô quắt,...ở xung quanh.

Tiêu Chỉ: “...”

Có lẽ là tên này rất hài lòng vì địa vị người có nhan sắc đứng đầu Hessen của mình đây mà...

Thật ra thì người Tịch Nguyệt tộc cố chấp với nhan sắc của mình đến mức nào thế?

Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Eugene vụt tắt, thay vào đó là ngạc nhiên và hoảng sợ.

Chỉ trong nháy mắt, Eugene vốn còn đang rất vui vẻ bất chợt bưng mặt khóc rống lên: “Hu hu hu hu oa oa oa oa oa....Vì sao? Vì sao lại để tôi nhìn thấy...”

Tiêu Chỉ chẳng hiểu gì cả: “Cái gì cơ?”

Người này sao thế? Lúc cười lúc khóc, chẳng lẽ chữa trị đã khiến não hắn ta trục trặc à? Mà Eugene vẫn cứ bưng mặt khóc, rồi vươn một bàn tay chỉ ra sau lưng Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ vừa quay đầu đã thấy Teague đang ôm một chồng công văn bước ra khỏi trung tâm công vụ, vội vàng như đang muốn đưa đến chỗ nào đó. Bởi vì bầu trời Hessen luôn âm u, cũng có cây cối để che ánh mặt trời, nên gã không mặc áo choàng để che mình lại.

Khác với kiểu người cần những người xung quanh có nhan sắc thấp để nâng giá trị nhan sắc của mình lên như Eugene, thì Teague là kiểu người cho dù ở Tịch Nguyệt tộc cũng được xem như là đứng đầu. Sau khi trở thành xác sống, sắc mặt nhợt nhạt lại khiến gã có thêm một loại phong vị khác, mà bây giờ, gương mặt xinh đẹp này cứ được phô bày trước mắt mọi người như thế.

Cơn gió nhẹ khi bước đi thổi bay góc áo của Teague, lướt qua tóc gã. Cho dù chỉ là lơ đễnh đi ngang qua thôi, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến người ta rung rinh.

Tiêu Chỉ: “....”

Nhan sắc đứng đầu hàng “pha kè” đụng độ nhanh sắc đứng đầu hàng “riu”, chẳng phải chỉ còn nước bị treo lên đánh thôi sao?

Tiêu Chỉ suy tư, vất vả lắm mới nghĩ ra được một lý do để an ủi Eugene: “Đừng lo, trong mắt của xác sống, nhan sắc của hai người đều như nhau cả thôi.”

Chỉ cần đầu còn nguyên vẹn, thì ở Hessen đã được xem là xinh xắn, đáng yêu rồi.

Eugene: “...”

Vị trí để mở phòng khám vẫn nên cách xa trung tâm chính vụ một chút...

Càng xa càng tốt...

*

Hessen dần mở cửa, mà Muranfasa bên Uyên tộc cũng truyền tin đến báo rằng Trận pháp Dịch Chuyển đã sửa chữa xong, hơn nữa còn thêm chuyện hợp tác với Liên minh Dolly, nên việc trong tay Tiêu Chỉ càng ngày càng nhiều.

Tiêu Chỉ bèn thăng chức cho Milton và những nhân viên khác có năng lực tốt, tiện thể bổ nhiệm Teague vào chức nhân viên Ngoại Giao, để gã phụ trách đi tiếp xúc với Tịch Nguyệt tộc gian xảo, đây gọi là lấy Tịch chế Tịch.

Cùng lúc đó, trong số những quan chức bọn họ để mắt đến cũng có hai người vinh quang hy sinh, còn hóa thành xác sống thành công, giúp bọn họ có thêm nhân lực.

Thật là đáng mừng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, đủ loại kinh nghiệm tuôn trào từ khắp nơi, nên Tiêu Chỉ chẳng làm gì cũng lên được level 220, chỉ còn 20 level nữa là tới được level max – 240 rồi.

Tiêu Chỉ cảm thấy cách tăng level nhẹ nhàng nhất là ở Hessen, mỗi ngày cậu chỉ cần ngồi xem công văn và hoạt động miệng có tí là đã thu được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, chuyện này khác hẳn với việc cậu chạy lung tung sang bản đồ khác hay là leo cây, xuống biển.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ cũng không dừng việc điều tra Blaise.

Càng điều tra cậu càng cảm thấy ngờ vực, vì cho dù cậu tra trên diễn đàn hay là hỏi thầy và các sư huynh, thì từ bên ngoài nhìn vào Blaise chính là một quốc gia tôn giáo bảo thủ.

Thương nghiệp ở nơi này bị kiềm hãm, toàn dân tin đạo, luật pháp cũng nhiều, cấp bậc lại nghiêm ngặt, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị khiển trách đuổi đi ngay. Đây được xem như là nơi những người chơi đam mê tự do và làm việc không thích nhất, ngoại trừ mục sư và kỵ sĩ, thì có rất ít người lui tới nơi này.



Mà cái lý do cũ rích khiến bọn họ luôn đối đầu với Hessen là “Ánh sáng chắc chắn sẽ xua tan bóng tối“.

Còn mục đích sâu xa thì chẳng để lộ tí nào.

Tiêu Chỉ cảm thấy rất ngờ vực. Mấy trăm năm trôi qua mà chẳng để lộ chút sơ hở nào, tổ chức này phải nghiêm ngặt đến nhường nào mới làm được như thế? Theo như thông tin, thì nội bộ của Blaise được phân chia thành nhiều phái, mà cái phái này vẫn luôn đấu đá nhau không ngừng, vậy thì phái nào đã ra tay với Frost? Hay đó là bí mật của tất cả cấp cao của Blaise?

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ đã sàng lọc ra những cấp cao của Blaise trong thời gian 500 năm trước, và phát hiện ra thông tin về lão già trong ký ức của Frost.

Tiêu Chỉ ngồi trên bàn làm việc của Frost, lật xem tài liệu trong tay.

Bạch Cốt Điện bây giờ đã khác hẳn trước đây, không còn là cái kiểu trống trải như chẳng có hứng thú với thứ gì nữa, mà lại có rất nhiều đồ dùng trong nhà và các bộ sưu tập như móng vuốt quái thú, bộ xương đỏ như máu, hoặc là bộ giáp có một lỗ thủng lớn trên ngực, thậm chí còn có cả một bình hoa làm từ hộp sọ của sinh vật không biết tên.

Tuy trông có vẻ như càng âm u hơn trước đây, nhưng đối với xác sống mà nói, thì có lẽ đây chính là cảm giác của gia đình.

Ấm áp, tươi đẹp.

Tiêu Chỉ tiếp thu những chuyện này rất nhanh, cũng không hề sợ hãi hay khó chịu.

Lão già này tên Andre, từ nhỏ đã là tín đồ sùng đạo của giáo phái Blaise, ông ta từ linh mục cấp thấp nhất thăng thẳng lên thành Giám Mục, Tổng Giám Mục, cuối cùng trở thành Giáo Hoàng thứ 24, mười năm sau chết tại nhà.

Theo ghi chép trên tài liệu, Andre là người rất khiêm tốn, đối xử với người khác vừa chân thành vừa thân thiện, có danh tiếng rất tốt trong lòng giáo dân, nên cũng có thể xem như là một nhân vật đức cao vọng trọng. Nhưng điều này lại khác hoàn toàn với cái lão khốn tàn nhẫn, dối trá trong hồi ức của Frost mà Tiêu Chỉ đã từng được thấy. Nếu vậy thì tư liệu do nhà thờ đưa ra đã được thêm thắt và chỉnh sửa trong một mức độ nào đó cho tốt đẹp hơn.

Còn có một tin đồn khác nói rằng, người được Giáo Hoàng đương nhiệm chọn làm người kế nhiệm thật ra không phải Andre, mà là một vị Tổng Giám Mục khác – Greata.

Greata được xem như là một thiên tài, lớn hơn Andre hai mươi mấy tuổi, cũng đã được tấn chức Tổng Giám Mục, thanh danh trong giáo dân gần như là đè bẹp Andre. Nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn mà Greata đã mất tích, có người nói ông ta đã phản bội Chúa, trong khi những người khác cho rằng ông ta đã bị xác sống làm cho ô uế, nên giáo hội không thể không thanh tẩy ông ta.

Đến cuối cùng, Andre vẫn thành công bước lên bảo toạ Giáo Hoàng, còn Greata cứ bị thế nhân cho vào quên lãng như thế.

Tiêu Chỉ cảm thấy việc Greata mất tích có liên quan gì đó đến Andre, nhưng chuyện này đã trôi qua quá nhiều năm, mà trong số những người chơi năm đó cũng không có người nào phụ trách nghiên cứu trò chơi như Lý Đại Diệp, nên không có cách nào làm rõ được chân tướng trong chuyện này.

Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Chỉ cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, nhưng chẳng cần phải nghĩ cậu cũng biết chủ nhân của ánh mắt này là ai rồi.

Tiêu Chỉ quay đầu lại, quả nhiên đối diện với ánh mắt trông có vẻ cực kỳ bình thản của Frost: “Anh sao vậy?”

Frost đang ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn cậu.

Thấy Frost không trả lời, Tiêu Chỉ đành hỏi lại một lần nữa: “A Sâm, anh nhìn em làm gì?”

Frost vẫn chẳng nói gì, nhưng ánh mắt cứ dính chặt vào người Tiêu Chỉ, giống như một con mèo nhìn lén chủ nhân làm việc. Chỉ là bây giờ hắn không trốn ở sau cửa nữa, mà nhìn thẳng một cách công khai, cũng xem như là có tiến bộ rồi.

Tiêu Chỉ buông tài liệu trong tay xuống với vẻ mặt ngờ vực, đứng dậy khỏi bàn rồi đi đến trước mặt Frost.

Cậu đưa tay sờ trán Frost, không hề bị sốt, mà vẫn cứ lạnh như băng vậy, người này lại làm sao nữa rồi?

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Frost nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tiêu Chỉ đang đặt trên trán mình, hắn kéo nó xuống nhưng lại không hề buông ra, mà cứ nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai của Tiêu Chỉ trong lòng bàn tay mình như thế.

Căn phòng tĩnh lặng, còn hơi tối tăm, dường như rất thích hợp để tạo ra một bầu không khí lãng mạn nào đó.

Tiêu Chỉ cảm thấy tim mình đang lặng lẽ đập nhanh hơn vài nhịp, tuy không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến người ta chẳng thể nào bỏ qua.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Frost mới vang lên: “Sắp đến giờ rồi, lúc trước em nói hôm nay sẽ ngủ rất sâu.”

Sau 600 năm phát triển công nghệ, đương nhiên là người chơi có thể ngủ nghỉ trong game, nhưng ngủ Tiêu Chỉ nói thì không giống với bình thường, bởi vì đêm nay cậu chuẩn bị offline. Ngày mai là kỷ niệm thành lập trường của Đại học Tổng hợp Hải Lam, nên bắt buộc tất cả các sinh viên phải đến hành tinh số 1 để tham dự, đây cũng là sự kiện tập họp đủ các sinh viên hiếm hoi của trường cậu.

Frost cứ có một cảm giác mơ hồ rằng giấc ngủ này không giống bình thường, là kiểu giống 600 năm trước. Tuy trông cũng chẳng khác gì ngủ say, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khác biệt rất nhỏ trong đó.

Thậm chí, hắn còn không muốn nghe thấy hai chữ “ngủ ngon”, lần ngủ ngon trước khiến hắn phải chờ đợi suốt 600 năm, lần này thì sao...

Tiêu Chỉ mỉm cười an ủi hắn: “Yên tâm, lần này nhanh lắm, em hứa đấy.”

Frost chăm chú ngắm nhìn cậu một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu: “Được.”

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tiêu Chỉ bèn chuẩn bị đi tìm một chỗ để offline. Chẳng biết có phải là do lúc sắp xếp không nghĩ đến hay là Hessen vốn không có nhiều giường, nên cả Bạch Cốt Điện chỉ có mỗi cái giường trong phòng Frost. Vẫn may là cái giường này rất lớn, đủ để chứa 5 anh Lance lăn vòng vòng trên đó.

Tiêu Chỉ tự nhiên nằm lên giường lớn, đổi sang một tư thế thoải mái mới chuẩn bị offline.

Frost đi theo cậu, rồi canh giữ bên mép giường, giống hệt như những lúc Tiêu Chỉ offline ở rất nhiều năm trước đây. Đôi mắt màu bạch kim vẫn dán chặt vào Tiêu Chỉ, mà cảm xúc trong đó quá phức tạp, giống như một hồ nước sâu trông có vẻ tĩnh lặng nhưng thật ra đang ẩn chứa một mạch nước ngầm cuồn cuộn.

Tiêu Chỉ vươn tay, rồi dùng đầu ngón tay quấn lấy một sợi tóc bạc của Frost, lúc này cậu cũng tránh đi hai chữ “ngủ ngon”: “Mai gặp nhé.”

Frost nương theo Tiêu Chỉ mà dựa gần lại một chút, để tiện cho động tác của Tiêu Chỉ, nhưng hành động đến gần của hắn cũng không hề dừng lại, cứ từ từ cúi đầu xuống.

Tiêu Chỉ nhìn gương mặt thân quen kia đang mỗi lúc một gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của Frost, đường nét sắc bén, và cả...đôi mắt sâu thẳm kia đang chăm chú nhìn mình.

Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy tim mình lại lén lút đập nhanh hơn rồi, còn có xu hướng dần mất khống chế nữa chứ.

Cuối cùng, cánh môi hơi lạnh chỉ cọ qua bên tai cậu, cảm giác mềm mại còn kéo theo một chút ngưa ngứa. Giọng nói của Frost cực kỳ nhẹ nhàng, mang theo hơi thở vấn vương dường như có thể hòa vào lòng người: “Mai gặp lại....”

- ---------Hết chương 60--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook