Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 48: Có thể khốc liệt hơn một chút

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------------------------

Chương 48: Có thể khốc liệt hơn một chút.

Sau khi nhận hết quà mà mọi người trong khoa Lịch Sử dâng lên, bạch tuộc khổng lồ bội thu bơi về hang của mình, hạnh phúc cho bọn họ đi qua dãy núi dưới đáy biển.

Mọi người gian nan lách qua khe hở dưới đáy biển. Khác hẳn với cơ thể nhẹ nhàng, uyển chuyển của vong linh, hành động của người chơi chậm chạp hơn nhiều, nên Tiêu Chỉ cũng cảm nhận được sự vất vả của chuyến đi này.

Cuối cùng bọn họ cũng vượt qua khe hở, thành phố khổng lồ sừng sững hiện ra ngay trước mặt bọn họ.

“Cái này...khu vực trung tâm của bản đồ mới thật sự có thành phố kìa!”

“Khổng lồ như này, chẳng lẽ là Atlantis?”

“Tỉnh lại đi, đó là truyền thuyết ở thời Trái Đất, đâu ra mà xuất hiện ở chỗ này?”

Bạch Ngôn cẩn thận quan sát thành phố này một lát, rồi trưng ra vẻ mặt suy tư: “Anh nhớ trong sách cổ của Tịch Nguyệt tộc có chép rằng, bọn họ vốn ở đáy biển. Sau khi đáy biển xảy ra hồng thủy mới di chuyển lên đất liền, vậy có khi nào nơi này chính là thành Kernas được chép lại đó không?”

Thế là mọi người trong khoa Lịch Sử bắt đầu thảo luận sôi nổi:

“Thật sao? Hồng thủy qua rồi mà nơi này vẫn tồn tại, không tin được luôn!”

“Hay chúng ta đi xem đi.”

Bạch Ngôn gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi xem, kiến trúc của thành Kernas rất đặc biệt. Còn chuyện có phải hay không thì nhìn cái là biết ngay thôi.”

Nói xong, y chuẩn bị dắt những người chơi thuộc Thượng Thiện Nhược Thủy xuống thành phố bên dưới xem thử.

Bạch Ngôn quay đầu lại nhìn nhóm Ngải Einstein đã cung cấp tư liệu cho mình: “Mấy đứa thì sao? Muốn đi cùng bọn anh không?”

Ngải Einstein cười từ chối: “Không ạ. Chuyên ngành của bọn em cần phải ghi chép lại một số thứ, nên sẽ không đi cùng các anh được.”

Bạch Ngôn cũng gật đầu: “Vậy thôi. Chúc mấy đứa thuận buồm xuôi gió nhé. Gặp lại sau.”

Sau khi ba người tạm biệt với Bạch Ngôn, mới cùng nhau bơi về một hướng khác.

Bạch Ngôn nhìn bóng lưng xa dần của ba người, ánh mắt cất chứa chút dò xét.

Tin tức nội bộ này rất đúng lúc đúng chỗ, mà nội dung của nó cũng hướng dẫn người ta cách đi vào thành phố này, có khi nào người đưa tin thật ra đang ở trong mấy người này không?

Y nghĩ đến phong thái bất cần đời của Ngải Einstein, rồi lại nhớ đến cậu chàng Vi Địch có thể được xem là thiên tài trong mảng số liệu và thông tin, cuối cùng lại nghĩ tới cái cậu Tiêu Chỉ trông thì rất bí ẩn, có vẻ như chỉ muốn cọ tiền trợ cấp với chơi game, nhưng lại luôn tạo ra sóng gió.

Bạch Ngôn lắc đầu. Thôi, nếu ba đứa nhỏ đã không muốn nói rõ, thì y vẫn nên tự suy nghĩ kỹ thì tốt hơn. Vì y chẳng muốn làm một sư huynh khiến người ta ghét tí nào cả.

*

Bên kia, Tiêu Chỉ và hai sư huynh đi vào thành Kernas.

Bọn họ chụp không ít hình của các công trình kiến thúc, để tiện cho sau này làm thành tài liệu nghiên cứu. Tiêu Chỉ vừa chụp, vừa trình bày sơ qua cho họ những thu hoạch ít ỏi của mình về thành Kernas, bao gồm cả việc có thể chủng tộc nào sống ở khu vực nào, và cách phân chia giai cấp trong thành phố.

Ngải Einstein hỏi: “Tiểu sư đệ này, lát nữa em có muốn đi ra ngoài thành xem thử với bọn anh không?”

Tiêu Chỉ lắc đầu: “Thôi ạ, quay chụp xong em sẽ rời khỏi đây trước, trong nước phép thuật hệ hỏa bị hạn chế nhiều lắm.”

Trong thế giới của ZERO, phép thuật cũng sẽ bị môi trường tác động. Phép thuật hệ hỏa trong môi trường khô hạn như sa mạc sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng nếu tới những nơi ẩm ướt sẽ yếu đi, khi ở trong biển thì sẽ yếu đến mức chỉ còn lại một phần mười sức mạnh, ngay cả tích tụ nguyên tố lửa cũng khó nữa.

Trước đó cậu chỉ có thể dùng trạng thái vong linh để thám hiểm, bởi vì lửa hồn không phải thực thể, vậy nên khi ở trong biển sẽ không bị hạn chế. Nhưng bây giờ thỉnh thoảng cậu lại phải chạm mặt với một người chơi, nếu như dùng Tinh thể Vong Linh mà bị bắt gặp thì phiền phức lắm.

Tiêu Chỉ lại nói tiếp: “Em cũng phải có mặt bên phía Hessen một tí mới được. Em trốn mất mấy ngày rồi, có trốn làm cũng không được làm lố thế đâu.”

Vi Địch thán phục: “Tiểu sư đệ bận rộn thật.”

Tiêu Chỉ cười hì hì nhìn Vi Địch: “Vậy sư huynh có muốn giúp em xử lý một phần công văn không?”

Vi Địch: “....”

Thật nực cười, đè đầu sư huynh đến nghiện rồi.

Tiêu Chỉ bèn dỗ dành: “Em kể cho anh nghe những chuyện độc nhất vô nhị chỉ lưu truyền trong Hessen nhé?”

Hessen có đủ xác sống đến từ mọi chủng tộc, mọi thời đại, đủ các tầng lớp trên lục địa. Nên đương nhiên là nó cũng có được rất nhiều tin tức bí ẩn mà người trên lục địa không biết. Có lẽ những người muốn tiêu diệt xác sống chỉ là muốn hủy diệt những bí mật không muốn cho ai biết của mình hoặc là của gia tộc mình mà thôi.

Với thân phận thư ký, Tiêu Chỉ đến thăm viếng những xác sống khác cũng là điều hiển nhiên, nên cậu cũng biết được rất nhiều tin đồn, ví dụ như: Một vị đại thần nổi tiếng không thích tắm rửa, một vị vua nào đó thích nghịch bùn, hoặc là cô công chúa nhan sắc khuynh thành nào đó thật ra là đàn ông...

Vi Địch: “....Chốt kèo.”

Đừng trách cậu ta không kiên định, chỉ là do miếng mồi của địch thơm ngon quá thôi.

Sau khi thu thập đủ tài liệu về kiến trúc trong thành phố xong, Tiêu Chỉ mới chào tạm biệt các sư huynh, sau đó đổi sang danh tính ảo, rồi dùng đá dịch chuyển để quay về khu thương mại của Hessen.

*

Hiện nay, khu thương mại đã ổn định về cơ bản. Milton dựa vào kế hoạch của Tiêu Chỉ, còn dung hòa phong cách kiến trúc với những đặc điểm của Hessen, khiến cho cả khu vực trở nên vừa gọn gàng lại vừa độc đáo, có thể nói là thắng cảnh.

Đương nhiên, thắng cảnh này là một thắng cảnh chứa những nét độc đáo của Hessen, ví dụ như đèn đường tỏa ra ánh sáng xanh âm u mờ ảo, bảng thông báo được chế tạo từ bộ xương, hoặc mấy món đồ trang trí đột nhiên sẽ túm người qua đường lại....

Những thứ này đều có thể mang đến những trải nghiệm mới lạ, khiến người ta không bao giờ thấy buồn ngủ, còn cảm nhận được sự săn sóc chu đáo của Hessen nữa.

Mạng lưới giao thông cũng gần như đã hoàn thành, chỉ có những nơi hơi xa là còn đang xây dựng, nhưng đã có thể bắt đầu đưa vào sử dụng rồi.

Tiêu Chỉ đi đến trung tâm công vụ do chính tay mình thành lập ở khu thương mại để tiện cho Milton làm việc. Bình thường Milton làm việc ở nơi này, cậu thỉnh thoảng sẽ đến xem thử.

Tiêu Chỉ gõ cửa phòng Milton, rồi vào trong đó bàn bạc với Milton về phương án phát triển sau này.

Milton nói: “Khu thương mại gần như đã hoàn thành, chẳng bao lâu nữa là có thể đưa vào hoạt động. Nhưng vấn đề trước mắt chính là không đủ nhân công, trong số những xác sống có quá ít người am hiểu việc quản lý.”

Tiêu Chỉ cũng hết sức đồng tình.

Đa số xác sống đều hiếu chiến, cho dù lúc sinh thời là người điềm đạm, nhưng nếu như chết đi với ngọn lửa giận hừng hực trong ngực, thì cũng sẽ biến thành người cộc cằn, nóng nảy. Nếu cho bọn họ đi làm quản lý thì cũng khá khó khăn, có lẽ khi nhìn thấy trên đường có người đánh nhau, nhiều khi quản lý xác sống cũng sẽ không nhịn được mà gia nhập vào đó.

Những xác sống mang một lý tưởng nào đó nên mới biến mình thành xác sống như Milton thì chẳng được mấy người, nếu có thì cũng đã bị gom hết về trung tâm công vụ rồi, nhưng dù vậy, nhân lực vẫn vô cùng thiếu thốn.

Tiêu Chỉ nghĩ ngợi: “Đúng vậy, lại phải nghĩ phương án khác rồi. Hay là chúng ta đi ám sát chính trị gia của các nước khác?”

Milton rất hứng thú: “Ý ngài là...?”

Tiêu Chỉ cười nghịch ngợm: “Nghĩa là nếu nhắm trúng nhân tài nhà nào, thì sẽ lập tức đi khử ngay. Nếu như may mắn, thì sau khi chết không phải họ sẽ trở thành người của Hessen chúng ta à?”

Vẻ mặt Milton như thể đã được mặt trời chân lý chói qua tim: “Ồ, thì ra là cũng có thể làm như vậy!”

Tiêu Chỉ: “....Tôi chỉ đùa chút thôi.”

Milton cảm thấy hơi tiếc nuối: “Chỉ đùa thôi ạ?”

Tiêu Chỉ vội vàng giải thích: “Nếu như người ta biết là chúng ta làm, chắc chắn họ sẽ không làm việc tận tâm đâu. Có lẽ còn lặng lẽ lên kế hoạch báo thù, như vậy thì không có lợi gì cho Hessen cả.”

Milton suy tư một lát rồi mới lên tiếng: “Vậy...nếu đổi một ý tưởng khác thì sao? Chúng ta có thể phái người âm thầm quan sát những chính trị gia sắp bị ám sát, khi nào đối thủ ám sát thành công, còn người chết sắp chuyển hóa thành xác sống, chẳng phải là chúng ta có cơ hội rồi ư?”

“...” Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, có vẻ như cũng hợp lý lắm...

Nhưng mà lại có cảm giác như lén lút nhặt của hời vậy.

Có khi nào sau này trên lục địa sẽ lưu truyền một truyền thuyết rằng bên cạnh những người sắp chết đều có một Thần Chết của Hessen xuất hiện, vừa chết đi một cái, họ sẽ lập tức vác về Hessen ngay không?



*

Sau khi tạm biệt Milton, Tiêu Chỉ quay về Hài Cung xử lý công văn gần đây.

Vì nguyên nhân đưa khu thương mại vào hoạt động, nên dạo này công văn nhiều hơn lúc trước nhiều.

Tiêu Chỉ xử lý vài phần công văn bắt buộc mình phải quyết định, rồi lại chụp hình những công văn khác gửi qua cho Vi Địch. Sau đó vừa trốn việc vừa chờ đáp án của Vi Địch để copy.

Tiêu Chỉ lén mở sổ thông tin theo một cách rất thành thạo, xem Kênh Thế Giới một lát, rồi lại chuyển qua lướt diễn đàn.

Ngay lúc này, một bài đăng nóng hổi được đẩy lên trang đầu.

Tiêu Chỉ vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy may vì mình không bị réo tên trong drama lần này, chỉ có điều đây lại là người cậu quen – [Topic: Há há há há há há! Thế mà Longinus lại làm ra việc này!!!!!]

Longinus chính là ID game của Timgard. Trong game, anh ta chính là nhân vật thường xuyên xuất hiện trong những lần buôn dưa lê, bán dưa gang của người chơi, đương nhiên là còn có cả Nhược Diệp nữa, cũng chính là Bạch Ngôn.

Hai người này chiến tranh với nhau từ đời thực này đến game khác, từ game này đến đời thực khác, chẳng bao giờ biết mệt cả.

Tiêu Chỉ nhớ đến bóng lưng xa dần của đám người bên khoa Cơ Giáp, nhịn không được click mở bài đăng ra.

Người đăng bài này là một người nhân hậu, nên không hề dùng những đoạn văn dài lê thê để ra vẻ bí ẩn, mở đầu đã vào thẳng chủ đề, mà chủ đề của bài viết lại là một bức ảnh.

Bức ảnh này được chụp bên trong một hang động khổng lồ, nếu xem kỹ thì sẽ phát hiện ra nơi này là trong biển, vì còn có thể nhìn thấy rất nhiều cua, cá, tôm,...ở xung quanh.

Ở giữa bức ảnh là một nhóm người. Tiêu Chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra đó là những gương mặt thân quen, tất cả đều là người bên khoa Cơ Giáp, dẫn đầu còn có Timgard.

Trong ảnh, Timgard mặc một bộ váy lộng lẫy màu hồng nhạt, bị thứ rong biển kỳ quái trói chặt trên vách động. Chẳng biết bộ váy đó được lột ra từ con búp bê nào, mà lại rất lộng lẫy, còn xòe ra trong làn nước, trông có vẻ hơi mơ mộng.

Trên váy được điểm xuyết bằng châu báu, nhưng những châu báu đó trông cứ như chuẩn bị văng ra vậy, nên chúng hiển nhiên là giả. Trong kho tàng của bạch tuộc khổng lồ, người chịu dùng ngọc trai làm búp bê cho nó chỉ có một mình Tiêu Chỉ mà thôi.

Giờ phút này, trên mặt Timgard đầy vẻ “Vì sao tôi lại phải sống trên thế giới này?”, như thể anh ta đã gặp phải gặp phải đả kích gì khủng khiếp lắm, nên trông cứ như mất hồn vậy.

Người đăng bài còn miêu tả: Há há há há!!! Tôi vốn cho rằng mình bị bạch tuộc khổng lồ túm đi mặc váy màu hồng phấn là đã khổ lắm rồi, ai mà ngờ là tôi còn thấy Longinus!!!! Há há há há há há! Anh ta còn khổ hơn cả tôi nữa, váy còn hường phấn hơn cả tôi. Cảm ơn đại lão nhó, lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi.

Hầu như những câu trả lời bên dưới đều là:

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!

@Nhược Diệp @Nhược Diệp @Nhược Diệp @Nhược Diệp @Nhược Diệp

Toang rồi toang rồi, thế mà tôi lại dám đi cười ông lớn, chỉ e là sẽ bị đánh chết mất thôi, nhưng mà tôi nhịn không nổi há há há há há há!!!

Người bên Chiến Thần đâu rồi? Sao còn chưa xuất hiện trong bài đăng thế? Chẳng lẽ toàn quân bị diệt luôn à?

Mấy người nhìn thấy mấy anh bận váy hồng nhạt đằng sau Longinus không, chẳng phải người của Chiến Thần đó sao?

Ha ha ha ha!! Thượng Thiện Nhược Thủy ra ăn tết đi!! Năm nay mọi người có tài liệu để đấu võ mồm rồi đấy!!

Trong ánh mắt Tiêu Chỉ tràn ngập đồng cảm, nhưng khóe miệng lại không thể không cong lên. Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Timgard đi cùng với cái váy mồng hồng mộng mơ buồn cười quá đi mất.

Cậu gắng gượng bịt kín miệng mình, tránh việc bật cười thành tiếng trong Sở Chính Vụ.

*

Một thời gian sau, cuối cùng khu thương mại cũng được đưa vào hoạt động.

Tiêu Chỉ thông qua nhiều con đường để truyền bá thông tin này ra ngoài, nên chẳng mấy chốc nó đã lan truyền khắp lục địa.

Chỉ trong nháy mắt, những người thấy ngứa ngáy với bản đồ mới nhưng lại không thể thành công đã trút hết hứng thú thám hiểm của mình vào khu thương mại vừa mới mở của Hessen.

Từ trước đến nay, Hessen luôn là nơi bí ẩn nhất trên lục địa, cũng là nơi bài xích người ngoài nhất.

Trước đây từng nghe nói bọn họ đang bí mật xây dựng một công trình lớn. Lúc ấy đa số mọi người đều cho rằng họ đang cử hành nghi thức thần bí nào đó, cuối cùng lại không ngờ đến chuyện khu thương mại ra đời!

Đây đúng là một động thái bất ngờ đến mức có người thậm chí còn cho rằng thông tin mình nghe được là giả nữa.

Nhưng cho dù là người tin hay không tin, thì đa số vẫn muốn đến nhìn một cái. Dù gì thì bước vào Hessen mà không bị đánh chết cũng là một trải nghiệm hiếm có, cho dù trong khu thương mại chỉ có thể mua được đá dịch chuyển với cái giá cắt cổ.

Sau khi bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để bị lừa tiền, rồi dịch chuyển đến khu thương mại, bỗng phát hiện ra nơi này lại được xây dựng rất ra hình ra dạng. Không chỉ có bán tài nguyên độc quyền của Hessen, mà còn có những đặc sản không thể nào mua được trên lục địa, ví dụ như đèn hồn, thuốc vong linh, và còn có cả cửa hàng cho thuê nữa.

Ngay cả trạm dừng chân ăn uống cũng có, nhưng trông có vẻ cực kỳ ma quái, cảm giác khi đi vào đó là hạnh phúc hệt như đi đưa tang vậy.

Thậm chí Hessen còn cho phép người bên ngoài được thám hiểm trong một khu vực xác định sau khi đã xác nhận danh tính, còn có mức thuế thu nhập tiêu chuẩn đối với những gì họ thu hoạch được trong lúc thám hiểm. Nếu muốn bán thẳng cho các thương nhân thu mua ở Hessen cũng được, tuy rằng giá thấp hơn giá thị trường, nhưng lợi ở chỗ là nó thuận tiện, và còn được miễn thuế giao dịch.

Ngoại trừ khu thương mại, còn có một địa điểm du lịch đặc biệt nữa – Chuyến tham quan vòng quanh bằng xe ngựa vong linh.

Sau khi trả tiền, nhóm du khách sẽ được ngồi vào một chiếc xe ngựa vong linh riêng. Xe ngựa này rất chắc chắn, trong đó còn có cả trận pháp bảo vệ.

Xe ngựa sẽ đưa hành khách đi quanh Hessen, vượt qua nơi ở của những dã thú hung dữ hoặc sinh vật xác sống, giúp người ta có thể trải nghiệm được cảm giác khi đến gần với bọn chúng, giống như là bước vào thế giới động vật hoang dã vậy.

Nhóm du khách sợ hú hồn, Hessen làm thật kìa...

*

Khi Tiêu Chỉ đang làm việc ở khu thương mại, bỗng Muranfasa liên lạc với cậu.

Muranfasa nói rằng Uyên tộc tập hợp được hơn một nửa nhân số rồi, sau khi mặc áo choàng màu hồng phấn và tặng búp bê cho bạch tuộc khổng lồ xong, thì đã vượt qua dãy núi đáy biển thành công.

Bây giờ bọn họ đều đã vào được thành Kernas, mà thành phố này còn tốt hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Những ngôi nhà ở đây thoải mái hơn mấy ngôi nhà dựng bừa bằng đá tảng của bọn họ. Mấy căn chưa sập thì hầu như chỉ cần quét dọn sơ qua là đã có thể vào ở. Họ còn chuẩn bị chọn một căn nhà để quét dọn lại thành lãnh sự quán của Hessen.

Sau đó là đã có thể bắt tay vào tu sửa trận pháp Dịch Chuyển rồi.

Tài liệu và kế hoạch tu sửa trận pháp Dịch Chuyển của năm đó đều còn đây, đoán là chẳng mất bao lâu nữa, Kernas đã có thể nối liền với lục địa lần đầu tiên. Thế là thành phố ngủ say dưới đáy biển này cũng chính thức xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiêu Chỉ chúc mừng anh ta, sẵn tiện còn nói luôn những điều khiến mình thấy tâm đắc trong quá trình xây dựng khu thương mại, cũng như một số phương pháp vận hành các địa điểm du lịch mà cậu biết, mong rằng chúng có thể giúp ích được cho Uyên tộc.

Sau khi ngắt kết nối, Tiêu Chỉ cảm thấy mình cần phải báo cho A Sâm biết về việc của lãnh sự quán. Dù sao thì đây cũng thuộc phạm trù ngoại giao, cũng chẳng phải chuyện nhỏ, nên không thể để cho thư ký toàn quyền quyết định được.

Tuy rằng cậu luôn cảm thấy có lẽ A Sâm cũng chẳng thèm để ý đến...nhưng theo thủ tục thì vẫn phải đi thôi.

Cậu làm một bản báo cáo về lãnh sự quán, còn tiện tay chỉnh sửa lại tình hình gần đây của khu thương mại. Sau đó Tiêu Chỉ gom công văn lại, dùng xe ngựa vong linh để đi đến Hài Cung.

Khu thương mại cách Hài Cung rất xa, dù sao thì Hài Cung cũng là đầu não của Hessen, nên sao có thể để cho người khác tùy tiện ra vào? Vậy nên mạng lưới giao thông chỉ có thể bao phủ ở những vị trí cách Hài Cung một khoảng, nên đoạn đường sau đó thì phải tự thân vận động thôi.

Tiêu Chỉ cảm thấy mình hơi thiệt thòi, nhóm Kỵ sĩ Vong Linh có thể cưỡi tọa kỵ của mình để quay về, nhưng một thư ký không có tọa kỵ thì chỉ có thể tự bay thôi, may là tốc độ của vong linh rất nhanh, cũng chẳng thấy mệt.

Nhưng lúc này, trời bỗng nhiên đổ mưa.

Bầu trời âm u quanh năm bây giờ lại u ám hơn nữa, tầng mây đen bay thấp đến mức như muốn rơi thẳng xuống. Không giống với những nơi khác trên lục địa, mưa của Hessen có màu xám, vừa nhìn đã khiến người ta thấy khó chịu.

Hessen hiếm khi mưa, nên Tiêu Chỉ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc mang dù theo.

Bởi vì mưa của Hessen không chỉ u ám, mà còn có tính ăn mòn cực mạnh, nếu đứng trong mưa thì thanh máu sẽ tụt vèo vèo mất.

Nếu có kẻ nào dám chạy trong cơn mưa của Hessen, chẳng mấy chốc sẽ ngã khuỵu trong màn mưa ngay, thậm chí còn không bò dậy nổi, nên chỉ có những kẻ muốn giết người hoặc đam mê lao đầu vào chỗ chết mới làm vậy.

Những chiếc ô thông thường khi đối mặt với cơn mưa này đều trở nên vô dụng, chưa che được bao lâu đã bị nước mưa ăn mòn lỗ chỗ. Trừ phi là dùng ô được chế tạo như vũ khí, còn phải cao cấp một chút mới được, nếu không thì hoàn toàn không che được gì cả.

Vẫn may là cây cối ở Hessen có thể đứng vững được trong cơn mưa, mà đất của Hessen cũng có thể trung hòa được tính ăn mòn của nước mưa. Hơn nữa thời gian đổ mưa của Hessen không dài lắm, nên chỉ cần tìm cái cây để trú một lát là được.

Tiêu Chỉ vội vàng tìm một tán cây lớn để trú mưa, mới thoát được sự tấn công của cơn mưa này.

Cậu đứng dưới tàng cây, ngơ ngác nhìn những giọt mưa rơi tí tách. Xung quanh cậu là rừng rậm đen như mực. Sau khi được nước mưa tẩy rửa, mỗi phiến lá đều trở nên sáng lấp lánh, nên có cảm giác gì đó không giống với lúc bình thường cho lắm.

Thậm chí còn có vẻ hơi tĩnh lặng và bình yên nữa.



“Thập Thất.”

Một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh cậu. Giọng nói ấy trầm thấp, còn có sự lạnh lẽo tựa như vừa sinh ra đã có.

Tiêu Chỉ nghe thấy giọng nói này thì hơi giật mình, rồi mới thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ để quay về với thực tại. Cậu quay đầu lại nhìn theo hướng của giọng nói đó, chợt thấy Frost đang đứng ngay bên phải của cậu, còn đang cầm một cây dù trong tay.

Hắn lặng lẽ xuất hiện, giống như bước ra từ hư không để đến bên cạnh Tiêu Chỉ.

“Lãnh chúa.” Tiêu Chỉ hành lễ với hắn.

Cậu không nhịn được, phải liếc mắt nhìn cây dù trong tay Frost. Nếu như có thể đi được trong mưa của Hessen, thì chắc chắn là hàng cao cấp rồi.

Cây dù này chỉ có một màu đen, trên bề mặt chất liệu có những đường nét tinh tế, có vẻ như được chế thành từ da của ma thú. Mấy bộ phận bằng kim loại cũng là màu đen, còn có vô số hoa văn được khắc rất tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều mang theo ý tưởng thú vị, chắc là được tạo ra từ tay của một bậc thầy nào đó.

Thấy Tiêu Chỉ nhìn vào cây dù của mình, Frost giải thích rất thản nhiên: “Chiến lợi phẩm, nhưng quên mất là lấy được từ tên xui xẻo nào rồi.”

Tiêu Chỉ: “....”

Hay quá, đây mới chính là phong cách làm việc trước sau như một của Hessen.

Frost nhìn cậu: “Cậu chuẩn bị về Hài Cung?”

Tiêu Chỉ trả lời: “Vâng.”

“Muốn đi cùng không?” Frost nhẹ nhàng lắc chiếc ô trong tay, nói với giọng điệu bình thản.

Nếu boss đã mời rồi, Tiêu Chỉ là cấp dưới sao dám từ chối chứ?

Cậu gật nhẹ đầu, rồi bước vào ô.

Frost không nói thêm gì nữa, dẫn Tiêu Chỉ thong thả đi về phía Hài Cung.

Dường như Frost đang lo rằng những hạt mưa sẽ cuốn theo gió, nên tốc độ bước đi của hắn rất chậm rãi, mà tay thì vẫn luôn cầm ô thật chặt, bảo đảm cho hai người luôn ở trong phạm vi bảo vệ của chiếc dù này.

Xung quanh là màn mưa màu xám, làm cho tất cả những thứ trong tầm mắt đều trở nên mờ ảo xám xịt, trông có vẻ gì đó không được chân thực cho lắm. Chỉ có không gian bên dưới chiếc ô này vẫn như bình thường, vậy nên Tiêu Chỉ bỗng rơi vào ảo giác như thế giới này chỉ còn lại hai người họ, khiến cậu thấy hốt hoảng.

Hai người cách nhau rất gần, thế nên Tiêu Chỉ lại nghe thấy hương gỗ thoang thoảng như muốn hòa hợp thành một thể với Hessen trên người Frost.

Điều này khiến cho Tiêu Chỉ nhớ đến thời gian thật lâu trước đây, khi ấy cậu và A Sâm cũng đã từng gặp một trận mưa của Hessen.

Nhưng khi đó hai người đều là hai tên nghèo xơ nghèo xác nên không có chiếc ô chất lượng như vậy, thế là bọn họ chỉ có thể cùng nhau ngồi dưới tàng cây, vừa ăn đồ ăn vặt Tiêu Chỉ mang đến vừa nói chuyện phiếm, nhưng thật ra thì cũng rất vui vẻ.

Hai người đều không nói gì, hạt mưa đập lên mặt ô, phát ra những tiếng vang lanh lảnh, nhưng bên dưới chiếc ô đó lại có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta khó chịu.

Tiêu Chỉ nhịn không nổi nữa, bèn lên tiếng: “Lãnh chúa, lần này tôi đến tìm ngài là để báo cáo về tình hình phát triển gần đây của khu thương mại, và chuyện tôi đã bàn bạc với Uyên tộc để chuẩn bị xây dựng lãnh sự quán của Hessen ở thành Kernas.”

Frost: “Nói đi.”

Thế là Tiêu Chỉ vừa đi vừa lấy công văn ra, rồi nói hết những nội dung đã chuẩn bị khi nãy cho Frost nghe.

Frost vẫn luôn im lặng lắng nghe, không hề tỏ ra dị nghị đối với những sắp xếp của Tiêu Chỉ, thậm chí Tiêu Chỉ còn nghi ngờ rằng liệu hắn có đang ngẩn ngơ bằng vẻ mặt nghiêm túc hay không.

“Tình hình trước mắt chính là như vậy đó ạ.” Tiêu Chỉ nói xong mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Frost.

Frost đang dùng một ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu cậu, giống như đã xuyên qua lớp ngụy trang của Tinh thể Vong Linh, và cả gương mặt giả trong trò chơi, thứ hắn luôn nhìn thấy chính là cơ thể thật còn đang nằm trong khoang trò chơi của Tiêu Chỉ.

Không biết hắn đã nhìn Tiêu Chỉ bao lâu. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn, mà không có ai trong số hai người lên tiếng cả, họ cứ như vậy mà đối mặt với nhau, cũng chẳng ai tiến thêm bước nào.

Chẳng biết mưa đã tạnh từ lúc nào, mất đi bối cảnh có tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ, vậy nên giữa hai người càng có vẻ tĩnh lặng hơn.

Sau một lúc lâu, Frost mới dời mắt đi: “Ta không có ý kiến.”

Nói xong, hắn thu ô lại, rồi một mình cất bước về phía trước.

Mà Tiêu Chỉ vẫn cứ đứng nhìn bóng lưng đang từ từ bỏ đi của hắn, nhất thời cũng không trả lời lại.

Bỗng nhiên, bước chân Frost khựng lại. Hắn không hề quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Thiên Diệp Lộ rất ngon.”

Sau đó, hắn lại tiếp tục bước đi, rồi bóng dáng dần biến mất trong khu rừng, như thể mục đích hắn cố ý đến đây, chỉ để đi cùng Tiêu Chỉ một đoạn đường mà thôi.

Tiêu Chỉ hơi sửng sốt, rồi mới chợt nhận ra hắn đang nói đến việc cậu mơ màng đưa cho hắn một bình Thiên Diệp Lộ lúc còn ở nơi chôn xương của Nafa.

Lúc ấy, khi Frost uống xong chẳng có tí phản ứng nào cả, không ngờ rằng bây giờ lại nói với cậu rằng rất ngon.

Điều này khiến cậu bất chợt có cảm giác như mình đã được gặp lại chàng thanh niên dịu dàng năm nào.

Tiêu Chỉ suy tư một lát, nếu như A Sâm đã thích, vậy thì mua thôi.

Mua hết tất cả các vị luôn!

Bây giờ cậu định đi liên lạc với Thiên Diệp Ô ngay, để y cung cấp cho cậu nguồn hàng tươi mới nhất, bao gồm cả vị hành tây vừa mới được nghiên cứu phát triển.

*

Sau đó, cùng với việc khu thương mại được đưa vào hoạt động, Tiêu Chỉ và Milton cũng càng lúc càng bận rộn, đúng là gấp gáp đến điên lên rồi.

Trước đây không ngờ rằng cư dân trên lục địa lại có hứng thú với Hessen đến mức đó. Số người đến vào ngày đầu tiên vẫn còn ít, đều chỉ là những người muốn đến thử mà thôi, ngày hôm sau thì số người đến đã bắt đầu bùng nổ, vậy nên những công việc cần giải quyết cũng tăng lên gấp bội.

Vì có liên quan đến việc thám hiểm biển sâu, nên doanh thu của đèn hồn tốt đến bất ngờ, thế là những thợ thủ công phụ trách chuyện này bắt buộc phải tăng ca.

Hạng mục du lịch lại càng ăn khách hơn, xe ngựa cứ đi hết chuyến này đến chuyến khác, du khách nhiều đến mức cả mấy sinh vật xác sống cũng thấy choáng váng, vẫn may là ngựa đánh xe cũng là vong linh, nếu không thì hơn 50% là nó sẽ bị mệt chết mất.

Bên phía khu thám hiểm thì càng có đủ thứ công việc, lớn bé đều đủ cả.

Tiêu Chỉ len lén chia công việc ra thành từng phần, rồi cầu cứu các sư huynh, nhưng cậu vẫn bận tối tăm mặt mày.

Vì đã quá bất lực, nên Tiêu Chỉ đành kéo không ít Kỵ sĩ Vong Linh đến giúp đỡ, ngay cả kỵ sĩ trưởng như Diane và Lance cũng bị lôi vào, tuy là hai người này có tác dụng răn đe nhiều hơn.

Về phần lãnh chúa thì....

Hắn đừng nên tới thì hơn. Ai mà dám bén mảng đến nơi có lãnh chúa Hessen tới lui chứ?

Còn Alifa...

Nó chỉ cần phụ trách đáng yêu là được.

Tất nhiên là bận bịu cũng có cái lợi của bận bịu. Lợi nhuận do khu thương mại mang lại cực kỳ dồi dào, bồi đắp cho quốc khố sắp thấy đáy của Hessen. Có lẽ là không bao lâu nữa, họ đã có thể bắt đầu đợt xây dựng tiếp theo.

Qua mấy ngày đầu, mọi việc dần đi vào quỹ đạo, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng có cảm giác được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà vẫn thiếu nhân lực!

Tiêu Chỉ không nhịn được, bèn hỏi Milton: “Hôm nay mấy vị quan chức mà trước đó chúng ta theo dõi đã bị ám sát chưa?”

Vẻ mặt Milton rất tiếc nuối: “Đáng tiếc quá, vẫn chưa bị...”

Chưa chết, cũng có nghĩa là không có cách nào hóa thành xác sống, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không tìm được nhân công.

Hai người đều phải thở dài, hy vọng rằng mấy cuộc đấu tranh chính trị của các quốc gia trên lục địa có thể khốc liệt hơn một chút...

- -----------Hết chương 48-----------

Tác giả có lời muốn nói:

A Sâm nhìn lọ Thiên Diệp Lộ vị hành tây trước mặt mình:....

Chẳng lẽ hắn có nói câu nào khiến người ta hiểu lầm à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook