Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 15: Còn trẻ mà không biết cố gắng, về già phải làm...

Bách Đường

22/06/2024

Edit: DiDi.

Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------------------------------

Chương 15: Còn trẻ mà không biết cố gắng, về già phải làm Kiến Lính. Hậu cung tận 3000 người, chỉ là không có anh!

Cùng với cảm giác rơi xuống cực nhanh, Tiêu Chỉ cảm thấy trước mắt mình tối đen, bỗng cậu nghe được tiếng thông báo của hệ thống:

“Phó bản này bị hạn chế. Trong trường hợp nào đó, những cảnh người chơi vị thành niên thấy sẽ bị làm mờ, còn bắt buộc phát nhạc thiếu nhi chọn lọc.”

Tiêu Chỉ còn chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt tiếp theo, bóng tối trước mắt biến mất, dưới chân cậu không còn cảm giác mềm mại như khi đứng trên cát nữa, mà là mặt đất kiên cố.

Tiêu Chỉ vừa mới giẫm lên mặt đất, còn chưa kịp quan sát xung quanh, đã phải đối mặt trực tiếp với một cái đầu khổng lồ, đen như mực. Cái đầu này trông có vẻ rất cứng rắn, hàm răng vừa dài vừa nhọn như những lưỡi hái sắc bén.

Mà giờ khắc này, hàm răng sắc bén đó há ra rồi lao đến cắn vào đầu Tiêu Chỉ, chắc là muốn thử xem thịt cậu giòn hay không giòn, hoặc là có giống thịt gà không.

Tiêu Chỉ vội vàng bay sang bên cạnh để né tránh, đầu tiên phải tránh được thứ này, sau khi tìm được lối ra rồi tính tiếp.

Kéo giãn được chút khoảng cách, lúc này Tiêu Chỉ mới phát hiện, thì ra đây là một quái vật nửa người nửa kiến khổng lồ.

Nó có nửa người dưới mang hình hài của kiến, nửa người trên lại hao hao giống người, chỉ là khắp cơ thể có một lớp giáp xác màu đen, giống như một bộ áo giáp có nguồn gốc từ thiên nhiên, phần đầu của nó lại quay về với hình dạng của loài kiến, còn kèm theo cặp râu và phần hàm.

Trong tay nó còn có một con dao bầu, trên con dao có cả vết xước và dấu vết chiến đấu, chắc chắn không phải để trang trí.

Tiêu Chỉ cũng chẳng xa lạ gì với bề ngoài như vậy, trong Thú Nhân tộc có một chi gọi là Người Kiến, chúng ăn tạp, có thể ăn tất cả mọi thứ trên lục địa, bao gồm thú nhân, Hải tộc và cả loài người.

Người Kiến thích xây dựng địa cung phức tạp, bởi vì chúng có thể sống, sinh sản, và phòng thủ bên nhau, đến khi chết thì thành mộ luôn.

Nhìn sơ qua thì bọn chúng có bộ dạng nửa người nửa kiến, mà trước mặt cậu chính là Kiến Lính, phụ trách chiến đấu bảo vệ bầy đàn.

Xung quanh không có những người chơi vừa nãy còn tranh slot, vậy thì có thể là nơi rơi xuống của mỗi người chơi không giống nhau.

Tiêu Chỉ không nhịn được, phải cà khịa ngay: “Vừa mới tới đã vào thẳng chủ đề, không làm màu tí à?”

Kiến Lính vẫn im lặng không nói, rồi nhấc dao bầu hung hăng lao về phía Tiêu Chỉ trước.

Tiêu Chỉ cũng đâu phải người dễ bắt nạt, vừa giơ tay lên là một lố cầu lửa hình thoi bùm bùm lao vào Kiến Lính như nã súng máy.

Có lực chiến của Truy Hồn Giả, rõ ràng là cầu lửa của Tiêu Chỉ đã có sát thương lớn hơn, mà khí hậu khô nóng ở nơi này cũng vô tình làm tăng thêm uy lực của chúng.

Những quả cầu lửa liên tiếp đánh vào trên người của tên Kiến Lính mà không hề ngừng nghỉ, kiên cường cản đường nó, thậm chí, ngọn lửa nóng rực còn làm chảy lớp giáp xác của nó, khiến phần bên trong bị bỏng đến mức đen sì.

Nhưng tên Kiến Lính này cứ như không cảm nhận được đau đớn, nó không kêu đau, cũng không giãy dụa. Sau khi cầu lửa kết thúc một đợt tấn công thì nó lại tiếp tục lao về phía Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ nhíu mày né tránh, phản ứng này không đúng lắm. Người Kiến không phải là chủng tộc không có cảm giác đau, nhưng tại sao nó đã bị đốt đến mức tỏa mùi thịt nướng cũng chẳng có phản ứng gì thế kia?

Hơn nữa...Cậu ngửi thử thịt nướng trong không khí, trong đó còn kèm theo mùi hôi thối, giống như kiểu thịt đã thối rửa ấy, khiến người ta không thoải mái chút nào.

Tiêu Chỉ lại nhìn về phía tên Kiến Lính đang tấn công mình, vết thương của nó không hề có một giọt máu nào, thậm chí khi đang chạy đến còn rớt xuống vài miếng thịt vụn.

Một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong lòng Tiêu Chỉ, chỉ e là tên này không phải vật sống, mà là...Cương thi xác ướp linh tinh gì đó. Chắc nó cũng không có ý thức của riêng mình, chỉ biết tấn công kẻ xâm nhập theo bản năng mà thôi.

Tiêu Chỉ thử một chút: “Chỗ tôi có phương thức liên lạc của các phú bà, các bà ấy thích kiểu đàn ông cao to lực lưỡng như anh, có cần không?”

Kiến Lính: “...”

Tiêu Chỉ tiếp tục: “Còn trẻ mà không biết cố gắng, về già phải làm Kiến Lính. Hậu cung tận 3000 người, chỉ là không có anh!”

Kiến Lính: “...”

Tốt lắm, nói cỡ đó cũng không tức giận, xem ra là không có ý thức thật.

Khi đối mặt với loại chỉ biết cận chiến bằng vũ khí lạnh như này, trước giờ Tiêu Chỉ chưa từng lúng túng. Cầu lửa gây choáng, Gai Lửa, lại thêm cầu lửa phát nổ, tất cả đều được đóng gói trọn bộ vứt qua.

Tên Kiến Lính còn chưa chạm được vào Tiêu Chỉ, thì chẳng mấy chốc, nó đã bị nghệ thuật phóng hỏa tiễn đi.

Nhìn thấy kiệt tác của mình, Tiêu Chỉ mỉm cười hài lòng, không hổ là phó bản thám hiểm, kinh nghiệm phong phú thật, có lẽ là thêm tầm sáu, bảy con nữa, cậu sẽ tăng level ngay thôi.

Tiêu Chỉ bước đến một bước, muốn đoạt chiến lợi phẩm, nhưng Kiến Lính không hổ là lính, đúng là nghèo rớt mồng tơi.

“Thôi.” Tiêu Chỉ lắc đầu, rồi lại đi tiếp.

*

Trên đường đi, cậu phân tán ít lực chú ý để mở sổ thông tin. Bình thường thì chắc chắn lúc này đã có người chơi không nhịn được mà đăng bài lên diễn đàn rồi, nó cũng rất có ít cho việc tìm hiểu tình hình.

[Topic: Phổ cập khoa học về Người Kiến của sa mạc Trường Nguyệt.]

[Topic: Á á á á á!!! Tôi sợ mấy con kiến to như vậy lắm!!!]

[Topic: Tôi khổ vãi. Chưa đi được mấy bước, thì Kỵ sĩ Vong Linh của Hessen đã tiền tôi về điểm hồi sinh.]



[Topic: Tôi phát hiện ra một pho tượng trong phó bản thám hiểm, các đại lão xem giúp tôi với, xem nó là cái gì.]

Tiêu Chỉ click mở topic cuối cùng.

Người chơi này giống cậu, hiện tại đang ở bên trong phó bản thám hiểm. Nhưng khác với Tiêu Chỉ, lúc người kia vào phó bản không phải chiến đấu với quái vật, mà ở bắt gặp một pho tượng rất lớn, người nọ cảm thấy rất quái dị, bèn chụp hình đăng lên diễn đàn hỏi đại lão.

Hình ảnh pho tượng là một giống cái của tộc Người Kiến, dáng người thướt tha, đầu đội vương miện, vật trang trí đầy người. Trên mặt có một chiếc khăn che, che kín từ trán xuống hết khuôn mặt, nửa người dưới là hình hài của kiến, còn phủ đầy hoa văn.

L1. Ông trùm ruộng dưa:

Hóng drama, chờ đại lão phân tích.

L2. Có ngon thì đi xuống ->L1:

Sao tụ nào cũng có ông thế?

L3. Ông trùm ruộng dưa ->L2:

Tôi muốn trở thành Nam vương Drama!

....

L35. Nhược Diệp:

Pho tượng kia mang phong của thời kỳ Gunnarenza. Trang điểm kiểu này chắc là Kiến Hậu, về phần che mặt thì có thể là Kiến Hậu Dana. Vì trong truyền thuyết, vị này có đôi mắt có thể khống chế tâm trí, khiến người ta thần phục bà.

Tôi nghiêng về hướng nơi này là huyệt mộ của Dana. Lúc mới vào tôi có gặp vài tên Kiến Lính, đều đã biến thành hoạt thi cả rồi, nhưng khi nhìn vào quần áo của họ thì tôi có thể thấy được đặc điểm của thời Dana.

L36. Quần xà lỏn màu vàng kim:

Đại lão 666*!!!

(*666: thuật ngữ mạng TQ: trâu bò, rất đỉnh, quá trâu bò...)

....

L43. Đầu vuông, mông đen:

Cực kỳ mong Nhược Diệp gánh!!!

....

L67. Ăn đậu hủ thúi không nhổ vỏ nho:

Em xin lạy đại lão một cái! Ngài là tháp sách di động của Blaise à?

....

L88. Longinus ->L35:

Chết tiệt! Tên chó Nhược Diệp nhân lúc tôi đang đánh quái lại ở bên cạnh dạo diễn đàn, lương tâm đâu? Có ngon thì đánh đi! Đánh! Đánh!

L89. Nhược Diệp ->L88:

Ha ha.

....

“Dana...” Tiêu Chỉ cố lục lọi trong trí nhớ, cậu cảm thấy nó có vẻ hơi quen, nhưng trong phút chốc lại không thể nghĩ ra được.

*

Suốt đường đi, Tiêu Chỉ giải quyết mấy con Kiến Lính nhảy ra, thế là thành công lên level 141.

Đường trong tổ kiến quanh co khúc khuỷu, chẳng có bố cục gì, khiến người ta khó mà phân biệt mình đang ở vị trí nào.

Liên tục lướt qua những khúc ngoặt không biết tên, Tiêu Chỉ đến được một căn phòng khá thông thoáng.

Mặt đất của nơi này bày rất nhiều bình gốm, có thể chất thành cả một bức tường. Bình gốm được chế tác vừa đẹp vừa tinh xảo, tuy không biết trong đó có thứ gì, nhưng xếp thành từng hàng như vậy lại khiến người ta có cảm giác như blind box.

Đối với người chơi, khi nhìn thấy hộp, bình gì đó trong phó bản thám hiểm thì chắc chắn là sẽ muốn mở ra xem, vì biết đâu bên trong sẽ chứa vật phẩm quý hiếm gì đó, mà Tiêu Chỉ cũng không ngoại lệ.

Cậu đi qua, chuẩn bị đứng từ xa đập ra xem thử, lỡ đâu trong đó có gì nguy hiểm thì trốn cũng tiện hơn.

Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ tập kích cậu từ phía sau, nhờ vào trực giác nhiều năm của người chơi hệ chiến, Tiêu Chỉ nghiêng người một cái đã rời khỏi vị trí ban đầu, sau đó cậu vừa trở tay thì đã có một quả cầu lửa bay ra.

Cậu chẳng thấy lạ gì với thao tác này nữa, người chơi hệ Thích Khách của 600 năm trước cũng thích đâm sau lưng như vậy. Không ngờ rằng đã qua 600 năm, thế nhưng bọn họ vẫn không hề tiến bộ chút nào. Tiêu Chỉ không khỏi thấy đau lòng vì trí tưởng tượng của bọn họ.

[Trước Khi Cha Mày Chết] là một thích khách, cũng là một trong những người chơi vào được phó bản thám hiểm trong lúc này.

Nhờ vào kỹ năng ẩn thân, gã có thể tránh thoát được những tên Kiến Lính không quá mạnh ở ven đường một cách rất dễ dàng. Gã và Tiêu Chỉ gần như phát hiện căn phòng này cùng lúc, chẳng qua chỉ là đến từ hướng khác nhau mà thôi.

Đối mặt với đối thủ cạnh tranh đột nhiên xuất hiện, còn là một pháp sư yếu nhớt, nên [Trước Khi Cha Mày Chết] không thèm suy nghĩ gì, dứt khoát đâm sau lưng một phát, quyết định tiễn lên đường trước rồi tính sau.

Đánh lén thuộc về sát thương trí mạng, nên nó được tăng sát thương. Sức phòng thủ của pháp sư vốn không cao, vậy thì chỉ cần ít nhất một chiêu là có thể khiến đối thủ bị mất nửa thanh máu, rồi thêm một kỹ năng nữa là gần như có thể đưa về điểm hồi sinh rồi.



Những lại không ngờ rằng, người chẳng bị tiễn đi, mà gã lại bị cầu lửa đập vào mặt, thoát khỏi trạng thái ẩn thân.

[Trước Khi Cha Mày Chết] lập tức trở nên cảnh giác hơn, xem ra lực chiến của tên pháp sư này cao hơn tưởng tượng của gã.

Nhưng gã không hề hoảng hốt, nếu đã dám vào phó bản thám hiểm, thì đương nhiên là những người chơi trà trộn ở trấn nhỏ không thể sánh được với gã. Gã nắm chặt dao găm rồi thực hiện động tác tấn công giả, một tay khác thì đã thủ sẵn phấn mù.

Phấn mù là một kỹ năng của thích khách, rất hữu dụng khi đối phó với loại pháp sư cần có độ chính xác cao như này.

Nhưng không ngờ rằng Tiêu Chỉ cũng chú ý đến động tác giả của gã. Cậu vờ như không thấy dao găm đang xông tới, thay vào đó, cậu nâng pháp trượng lên đánh vào tay kia của [Trước Khi Cha Mày Chết], dứt khoát đánh rơi hết phấn mù.

Thôi khỏi nói, chắc chắn rất đau, vì sát thương vật lý của Truy Hồn Giả có phải tham số giả dối đâu.

[Trước Khi Cha Mày Chết] ngơ cả ra, tên này không phải pháp sư hệ hỏa à? Tại sao lại đánh đau dữ vậy? Chẳng lẽ thằng này là một thằng thần kinh lại còn mắc bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì muốn tu luyện cả phép thuật lẫn võ công?

Mọi người đều biết, ở trong ZERO, chuyện pháp sư muốn học kỹ năng cận chiến cũng không phải không thể. Nhưng với thân thể nhỏ nhắn yếu ớt đó của họ, thì lực sát thương nhỏ bé đến tội nghiệp. Mà họ lại không có tốc độ và kỹ năng ẩn thân như thích khách, nếu chủ động đến gần thì cũng như dâng đồ ăn đến tận miệng vậy, còn mất đi lợi thế về khoảng cách nữa.

Trừ phi bọn họ cố ý học hoàn chỉnh kỹ năng cận chiến, nhưng nếu đã vậy thì tại sao lúc đầu không chơi cận chiến luôn đi?

Theo thời gian, việc muốn tu luyện cả phép thuật và võ công đã trở thành một kiểu châm biếm về những người chơi mắc bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì.

Lợi dụng thời gian trì trệ ngắn ngủi của đối thủ, Tiêu Chỉ bắt lấy cơ hội này để tung ra một mớ cầu lửa nhằm chia sẻ hơi ấm cho gã.

Ăn vài lần, [Trước Khi Cha Mày Chết] mới giật mình, gã phải xoay mòng mòng tại chỗ mấy lần mới thoát khỏi phạm vi tấn công của Tiêu Chỉ.

Má nó! Vậy chẳng phải là chơi cả phép thuật lẫn võ công à?

Vô lý!

[Trước Khi Cha Mày Chết] cẩn thận nhìn về phía Tiêu Chỉ, gã chợt nhận ra rằng mình không thể hiểu được kế hoạch của người này.

Tiêu Chỉ cũng nhìn lại [Trước Khi Cha Mày Chết], cậu đang chờ đối phương lộ ra sơ hở để đập thêm vài phát nữa.

Hai người đang ở thế giằng co, bỗng nhiên mặt đất hơi rung lắc, sau đó là lần hai, lần ba...hình như động tĩnh lúc hai người đánh nhau đã chọc phải thứ gì đó rồi.

Không hề có dự báo trước, mặt đất chắc chắn dưới chân bỗng nhiên lại hóa thành cát lún, lực hút cực lớn tác động lên mắt cá chân hai người, dường như muốn nuốt chửng bọn họ.

Càng nguy hiểm hơn chính là sự xuất hiện của một tên Kiến Lính cao lớn cường tráng hơn nhiều với Kiến Lính bình thường. Nó từ từ trồi lên từ cát lún, lớp giáp xác trên người nó cũng dày và lộng lẫy hơn Kiến Lính bình thường nhiều.

Là thủ lĩnh Kiến Lính

Thủ lĩnh Kiến Lính không bị ảnh hưởng bởi lực hút của đầm lầy, nó múa may trường thương trên tay, bỗng nhiên đâm về phía Tiêu Chỉ.

Trong lúc nguy cấp, Tiêu Chỉ dùng Ảo Ảnh Lửa để thoát khỏi đòn này.

Đòn đầu tiên không trúng, thế là Thủ lĩnh Kiến Lính lại giơ vũ khí lên, mà mục tiêu của nó lần này là [Trước Khi Cha Mày Chết].

[Trước Khi Cha Mày Chết] liều mạng giãy giụa, lại phát hiện rằng mình càng lún sâu vào cát hơn. Gã buộc phải dùng dịch chuyển tức thời mới có thể tạm thoát thân, nhưng thời gian hồi chiêu của dịch chuyển tức thời rất lâu, vậy thì sau đó phải làm sao?

Bên Tiêu Chỉ cũng chẳng lạc quan hơn là bao, Ảo Ảnh Lửa cũng có thời gian hồi chiêu rất dài, hơn nữa động tác thực hiện nó cũng khá phức tạp. Cậu không thể đứng vững trong cát lún, nên cũng không có cách nào duy trì sai số thao tác trong vòng 15% để sử dụng kỹ năng phát nổ.

Cát lún dưới chân đang không ngừng kéo chân bọn họ, khiến động tác của bọn họ càng trở nên chật vật hơn.

Nhưng sự việc bất ổn hơn nữa lại xảy ra, bỗng nhiên những tiết sột soạt vang lên trong không gian tĩnh lặng, vô số bọ cánh cứng đen như mực bò ra từ bên trong, rồi lẫn vào cát lún, bò về phía hai người.

[Trước Khi Cha Mày Chết] cách chúng nó khá gần, chẳng bao lâu đã bị chúng nó cắn cho một cái, thế là cổ bỗng xuất hiện cảm giác vừa đau vừa ngứa...thế mà lại có độc!

[Trước Khi Cha Mày Chết] không nhịn được nữa, kêu lên đau đớn.

Tiêu Chỉ thấy vậy thì hiểu ngay, tốt nhất là đừng để bị cắn. Nhưng xung quanh lại không có chỗ đặt chân, thì cậu biết thoát thân thế nào đây?

Ngay lúc này, bỗng nhiên ánh mắt Tiêu Chỉ rơi vào chỗ phía sau Thủ lĩnh Kiến Lính, đen thui, tròn vo, cứng ngắc...cái mông đó, trông có vẻ vừa rộng vừa kiên cố nhỉ?

Đã có ý tưởng, thế là Tiêu Chỉ bèn triệu hồi Cơn Lốc Lửa. Đám bọ li ti đó lập tức bị ép lùi về phía [Trước Khi Cha Mày Chết], phận làm sâu bọ, nên chúng nó rất sợ lửa.

[Trước Khi Cha Mày Chết] bị một đám sâu bọ vây quanh: “Đậu xanh rau má! Người anh em à, ác đến vậy luôn đó hả?!!

Gã phẫn nộ nhìn Tiêu Chỉ, nhưng lại phát hiện ra cậu đang quay lưng với mình, rồi đi về phía Thủ lĩnh Kiến Lính.

[Trước Khi Cha Mày Chết]: “...”

Bạn tổn thương tôi, thậm chí đến kết cục của tôi thế nào bạn cũng ứ thèm nhìn.

Tiêu Chỉ không quan tâm đến tiếng la hét phía sau, chỉ cố gắng né tránh những đòn tấn công của Thủ lĩnh Kiến Lính, thậm chí còn phải cố chịu vài vết thương. Cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội ném một quả cầu lửa gây choáng qua.

Nhân cơ hội tên Thủ lĩnh Kiến Lính bị choáng váng trong thời gian ngắn, Tiêu Chỉ bỗng nhiên xoay người bò lên trên mông của nó. Sau khi chạy lấy đà vài bước trên mông nó, thì lập tức thả người nhảy ra ngoài.

Cú nhảy này của cậu dừng ngay rìa ngoài của bãi cát lún, lực hút của nơi này rất yếu, nên cậu không cần cố sức thì đã thoát ra khỏi cát lún rồi. Sau đó Tiêu Chỉ bỏ đi không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng tàn nhẫn.

[Trước Khi Cha Mày Chết] chứng kiến toàn bộ quá trình: “...”

Bây giờ gã hối hận rồi, cực kỳ hối hận. Nếu trời xanh cho gã thêm một cơ hội nữa, thì vào giây phút đầu tiên gặp Tiêu Chỉ, gã sẽ quỳ xuống hô to: Ba ơi, gánh con!

Chẳng bao lâu sau, Thủ lĩnh Kiến Lính vừa mới phục hồi tinh thần bắt tay với đám bọ đưa gã về thế giới Asanasi.

- --------Hết chương 15----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook