Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 26: Cùng lắm là chết thôi mà
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------------
Chương 26: Cùng lắm là chết thôi mà.
Nita đi trước dẫn đường, đôi giày cao gót dưới chân cô đạp lên sàn nhà được chạm khắc tỉ mỉ, phát ra một âm thanh thâm thúy, nhịp nhàng.
Nhưng mỗi bước chân của cô đều là một khoảng cách cố định, tần suất của bước chân cũng chưa từng thay đổi chút nào, rập khuôn như chính bản thân người này.
Nita đưa họ đi qua hành lang khúc khuỷu như mê cung, khiến người ta gần như quên mất cả lối ra.
Tiêu Chỉ chú ý đến việc cửa các phòng đều được đóng chặt, bên trong lại rất yên tĩnh, không hề phát ra âm thanh nào. Ba người bọn họ đều là vong linh nên không có tiếng bước chân, giờ phút này chỉ có bước chân lẻ loi của một mình Nita, như thể cả tòa nhà này chỉ có một mình cô mà thôi.
Bước chân của Nita bỗng nhiên dừng lại, cô quay người về phía Tiêu Chỉ, cúi đầu hành lễ với cậu: “Đây là gian phòng cho khách được chuẩn bị cho ngài, xin hãy theo tôi.”
Trông có vẻ là mỗi người một phòng.
Tiêu Chỉ trao đổi ánh mắt cùng hai sư huynh một lát, ra hiệu bảo họ yên tâm, sau đó theo Nita vào phòng.
Trong phòng vẫn lộng lẫy, xa hoa, nhưng chỉ có nguồn sáng duy nhất là ngọn nến nên có vẻ hơi tối tăm. Ở giữa là một cái giường lớn đủ cho vài người nằm, khung giường là kim loại màu đen, bên trên trải chăn gối đệm màu đỏ tươi, mang đến cảm giác cực kỳ sang trọng.
Tiêu Chỉ nghĩ rằng trong phòng mình chắc sẽ có mấy đồ vật quái dị, nhưng lại không có gì cả.
Ít nhất là trong phạm vi tầm nhìn của cậu không hề xuất hiện mấy pho tượng kỳ quái, mấy thứ sách đọc không hiểu, hay mấy con búp bê linh tinh gì đó. Trừ việc quá lộng lẫy ra, thì nơi này không khác gì mấy căn phòng bình thường.
Lúc sau, Nita cũng đã sắp xếp phòng cho Vi Địch và Ngải Einstein. Rõ ràng là chỉ có ba vị khách, nhưng họ lại bị tách nhau ra, đưa đến các vị trí khác nhau trên hành lang, giống như bên trong những cửa phòng khóa chặt đó đã chật cứng người cả rồi.
Sau khi Nita ra khỏi phòng, ba sư huynh đệ không hẹn mà cùng bắt đầu dò la khắp phòng.
Một lát sau, trong phòng Vi Địch.
Tiêu Chỉ ngồi trên sô pha: “Em đã lật từng ngóc ngách rồi, nhưng không phát hiện ra thứ gì kỳ quái.”
Ngải Einstein ngồi trên cái ghế dựa cao: “Anh cũng vậy, ngay cả gầm giường cũng đã chui vào rồi, vẫn không có thứ gì.”
Cả sô pha lẫn ghế dựa đều bị chiếm mất, Vi Địch chỉ có thể ngồi trên giường: “Tôi cũng kiểm tra hết các đồ trang trí rồi, không có truyền thuyết ma quái nào hết, ngay cả quyển sách trên bàn cũng là tiểu thuyết lãng mạng bình thường.”
Ngải Einstein: “Hai đứa nói xem, ải này thật ra muốn làm gì?”
Tiêu Chỉ suy đoán: “Nếu là cửa ải của Hessen, liệu nó có liên quan đến những câu chuyện thần quái không? Sau khi bước vào biệt thự ma quái thì phải gặp đủ loại nguy hiểm chết người, cuối cùng mới tìm được lối thoát.”
“Dựa theo kịch bản của trò chơi thì biệt thự kín kiểu này chắc chắn sẽ có thêm các yếu tố thám hiểm, giải mê cung, các anh còn nhớ cái hành lang chúng ta đi đến đây không? Hành lang ngoằn ngoèo như vậy, nói không chừng có thể xảy ra một trận chiến truy đuổi.”
Ngải Einstein sờ bím tóc của mình: “Ờm, thật ra anh cũng từng chơi loại trò chơi này, ma quái không ngừng đuổi theo trong khu vực khép kín, chỉ cần mấy đứa phạm sai lầm cực nhỏ cũng sẽ bị bắt, tuy biết đó chỉ là trò chơi nhưng vẫn rất kích thích. Haizzz, bỗng nhiên anh rất mong chờ những chuyện sắp xảy ra.”
Vi Địch: “...”
Cậu ta không hề mong chờ chút nào cả. Vì sao mà hai người này có thể nói về trải nghiệm trong game kinh dị thực tế một cách đơn giản như vậy chứ?
Tiêu Chỉ nói: “Bình thường thì cốt truyện khủng bố sẽ bắt đầu sau khi nhóm nhân vật chính tách nhau ra.”
Ngải Einstein: “Lần lượt lao đầu vào chỗ chết, tiêu diệt từng bộ phận.”
Vi Địch rụt người vào chăn, cậu ta thấy không khỏe lắm. Rõ ràng chỉ là trò chơi mà thôi, nhưng ZERO đã muốn đòi mạng người ta rồi, Hessen mắc cái chi mà cứ phải thêm yếu tố kinh dị vào? Phong cách của Hessen không thể giống với mấy nơi khác một chút sao? Thêm như vậy có chỗ nào hay đâu?
Vi Địch nhìn bốn phía xung quanh: “Chẳng lẽ chỗ này bị ma ám?”
Vẻ mặt Tiêu Chỉ vẫn rất thờ ơ: “Bây giờ chúng ta là ma đó.”
Vi Địch quay sang trái nhìn Ngải Einstein, rồi lại quay sang phải nhìn Tiêu Chỉ. Giờ phút này, sắc mặt bọn họ tái nhợt, cơ thể cũng là trạng thái bán trong suốt, sau khi dùng cái tinh thể Vong Hồn kia, bọn họ không phải là ma thì còn là gì nữa?
Người cậu ta lại héo thêm chút nữa.
Ngải Einstein an ủi sư đệ: “Cùng lắm là chết thôi mà, đừng sợ.”
Trông Vi Địch chẳng có vẻ gì giống như đã được an ủi, thậm chí còn héo hơn. Ánh mắt cậu ta cứ nhìn đăm đăm vào – lưng của Ngải Einstein.
Hai người kia cũng nhận ra tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lặng lẽ liếc mắt sang, nhìn về phía Vi Địch đang nhìn chăm chú.
Cửa sổ phòng làm bằng pha lê mang hoa văn sặc sỡ, bởi vì bị mấy biểu tượng trên đó che lấp nên cả ba đều không nhìn rõ được thứ gì ở bên ngoài. Nhưng vẫn thấy được một bóng người màu đen trên cửa sổ, cái bóng đó không hề động đậy, thế nên không biết được là thứ gì.
Cái thứ này ghé vào đây từ khi nào? Tại sao lại không hề phát ra tiếng động?
Ba người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bên trong phòng bỗng chìm vào một bầu không khí yên tĩnh quái dị.
Một lát sau, bóng đen hơi nhấp nháy, rồi chậm rãi lùi về phía sau, rõ ràng có thể thấy được thể tích cũng không nhỏ, nhưng khi di chuyển lại không hề phát ra tiếng động, giống hệt như khi nó xuất hiện.
Chờ đến khi bóng đen đã hoàn toàn biến mất, Tiêu Chỉ lập tức đứng dậy mở cửa ra, nhưng lại phát hiện ra cửa sổ đã bị khóa chặt, cậu quay đầu lại nói: “Mở không ra.”
Ngải Einstein: “Sợ chúng ta chạy trốn từ cửa sổ? Thế là phải khám phá tìm manh mối thật à?
Tiêu Chỉ: “Ra ngoài xem thử không?”
Ngải Einstein nhếch khóe miệng: “Đương nhiên, nơi thú vị như vậy, anh muốn xem xét thật kỹ.”
Vi Địch: “...”
Cậu ta ôm chặt chăn, trông vừa nhỏ bé vừa bất lực.
Tiêu Chỉ đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Thập Lục sư huynh à, anh muốn đi lao đầu vào chỗ chết cùng bọn em hay là ở lại đây chết một mình?”
Từ “lao đầu vào chỗ chết” dùng thuận miệng ghê, trong game kinh dị, cứ đuổi theo sau mông của mấy thứ đồ kỳ quái còn không phải là tự tìm đường chết à?
Đương nhiên, đánh lẻ cũng giống vậy.
Vi Địch suy nghĩ một lát, cái nào ít hại hơn thì cứ chọn cái đó, ở lại thì chắc chắn mình sẽ chết, nhưng nếu như cậu ta gia nhập vào đội ngũ, thì ba người bọn họ có thể sẽ chết chùm, hơn nữa nếu như đủ may mắn thì mình cậu ta ở lại sẽ không chết.
Sau đó cả người cậu ta đều chui hết vào chăn, vểnh mông bất động, còn trùm kín mít từ đầu đến chân, không để hở chỗ nào, trông có vẻ như héo toàn tập rồi.
Ngải Einstein thấy vậy cũng hiểu rõ, anh ta vẫy tay với cái chăn: “Bọn anh đi trước, em phải tự cẩn thận, có việc gì thì cứ liên lạc với bọn anh.”
Một bàn tay vươn ra từ trong chăn, làm một dấu OK.
- ------------
Tiêu Chỉ và Ngải Einstein lần lượt bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài vẫn cứ yên ắng như trước, những căn phòng trên hành lang vẫn đóng kín, không hề có một vết chân, cũng chẳng nhìn thấy Nita, không biết cô ta đã đi đâu rồi.
Bọn họ vẫn duy trì im lặng, đi về phía một khu vực khác.
Cả hai hào hứng lên kế hoạch đi tìm ma quỷ, nhưng không ngờ là cả đường chẳng có con nào. Không chỉ không có ma quỷ đột nhiên xông ra dọa người, cũng không có cửa tự động mở ra, mà ngay cả âm thanh ma quái đột ngột vang lên cũng chẳng có nốt.
Quá đỗi bình thường, nhưng lại khiến cho trái tim người ta treo lơ lửng, suýt chút nữa thì vỡ nát.
Họ lại bước vào đại sảnh, nơi này vẫn trông giống hệt như khi nãy, nến vẫn còn cháy sáng, nhưng bây giờ lại chẳng còn thấy Nita vốn đang ngồi trên sofa nữa.
Tiêu Chỉ đi thử cửa chính trước, nhưng nó cũng giống hệt như cửa sổ, không nhúc nhích tí nào.
Tiêu Chỉ: “Cửa chính và cửa ra đều không mở được, vậy lối ra nằm ở đâu?”
Ngải Einstein đi tới: “Có thể là lối ra không được đặt ở nơi đơn giản như vậy đâu, cũng có thể là nó bắt buộc phải có một cách thức đặc biệt nào đó mới mở ra được.”
Tiêu Chỉ suy nghĩ: “Có lẽ là lối ra cũng không nằm ở cửa, trong thế giới có phép thuật này, đúng là khó mà nói được.”
Ngải Einstein gật đầu, sau khi tìm kiếm không có kết quả gì, họ bèn rời khỏi nơi này.
*
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng.
Một lúc sau, phía trước xuất hiện một cửa chính lớn hơn, lộng lẫy hơn cái lúc nãy, Tiêu Chỉ vươn tay đẩy nhẹ một cái, thế mà cửa đã mở ra rồi.
Tiêu Chỉ quay đầu đối diện với Ngải Einstein, phát hiện sự hưng phấn trong mắt nhau, ngoại trừ phòng của bọn họ thì đây là cánh cửa duy nhất có thể mở ra, chắc chắn bên trong sẽ có rất nhiều thứ mới mẻ.
Hai người lần lượt rón rén bước vào phòng.
Tiêu Chỉ đi trước, căn phòng trước mắt vẫn là phong cách sang trọng nhưng lạnh lẽo như cũ, đồ nội thất trong phòng cũng nhiều hơn căn phòng cho khách của nhóm Tiêu Chỉ.
Đây có lẽ là phòng thuộc về chủ nhân, diện tích không hề nhỏ, nhưng vị trí trước mắt hai người có lẽ chỉ là gian ngoài mà thôi.
Ở giữa là một bức tranh sơn dầu, bên trên miêu tả một người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, làn da tái nhợt nhưng đường nét xinh đẹp, tóc búi cao.
Trên mặt người phụ nữ không có nụ cười, đôi con ngươi màu lam nhạt của cô nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng biết là vui hay buồn. Trên cổ cô đeo vòng, ngoại trừ thứ này thì không còn vật trang trí nào khác.
Sau khi kiểm tra xung quanh mà không tìm được manh mối gì, Tiêu Chỉ chào Ngải Einstein rồi bước vào một nơi trông giống phòng ngủ.
Vừa vào cửa, Tiêu Chỉ đã giật mình, một bóng người ăn mặc y hệt như bức tranh sơn dầu đang nằm ngay trước mặt cậu, người đó quay lưng về phía cậu, nhất thời không thể nhìn rõ được người đó có phải là người trong bức tranh kia hay không.
Chuyện như xông vào cửa thì bị bắt là một chuyện rất xấu hổ, nhất thời Tiêu Chỉ cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa, hơn nữa, hình như chủ nhân của căn phòng cậu bước vào là phụ nữ.
Nếu nói rằng bọn tôi chỉ nắm tay nhau đi vệ sinh thôi, không biết là có bị xem như đồ dê cụ rồi bị đánh ra hay không nữa.
Tiêu Chỉ đợi một lát, lại nhận ra bóng người trước mặt không có bất kỳ phản ứng nào. Không chỉ không xoay người vì bị quấy rầy, mà ngay cả một chuyển động nhỏ cũng không có.
Trong lòng Tiêu Chỉ hơi nghi ngờ, cậu hỏi thử: “Thật ngại quá, quấy rầy ngài rồi?”
Đối phương vẫn không phản ứng gì.
Tiêu Chỉ lại càng tiến gần hơn, lúc này mới phát hiện ra thứ đó vốn không phải người. Bởi vì nó chỉ để lộ một phần cổ trắng như tuyết, nhưng không phải màu trắng như tuyết của da người, mà là ý trên mặt chữ, trắng bệch giống như tuyết.
Không chỉ vậy, Tiêu Chỉ còn dựa vào ánh sáng le lói từ ngọn nến chiếu vào để quan sát phản quang, đó là kiểu phản quang rõ ràng sắc nét chỉ xuất hiện trên bề mặt kim loại, chứ không phải kết cấu mà da người nên có.
Cậu quyết đoán đi đến nhìn chính diện, thì ra người ăn mặc giống như người phụ nữ trong bức tranh kia cũng là búp bê, nhưng lại không thanh tú bằng Nita, trên mặt cô ta trống không, ngay cả ngũ quan cũng chẳng có.
Tiêu Chỉ lùi về phía cửa, gọi một tiếng: “Sư huynh, anh lại đây nhìn thử đi.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, rồi từ từ đến gần cậu.
Tiêu Chỉ nói: “Anh xem, em phát hiện được một con búp bê, nếu như so với bức tranh sơn dầu ngoài kia...”
Giọng nói của cậu đột ngột im bặt.
Bởi vì Tiêu Chỉ đột nhiên nhớ ra, Ngải Einstein cũng sử dụng tinh thể Vong Hồn như cậu, trừ phi bọn họ cố tình bước mạnh hơn, nếu không thì khi vong linh di chuyển sẽ không có tiếng bước chân.
Vậy thì cái thứ đang từ từ đến gần cậu từ phía sau là gì?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, Tiêu Chỉ không kịp nghĩ nhiều, bèn dựa vào cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển của vong linh để bay lên trên, chỉ trong nháy đã cách xa thứ bên dưới.
Tiêu Chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, bỗng thấy một con búp bê tái nhợt ăn mặc giống hệt như Ngải Einstein đang đứng bên dưới, còn đang ngước đôi mắt trống hoác lên “đối diện” với cậu.
Tiêu Chỉ nhìn khắp phòng, nhưng chẳng thấy tung tích gì của Ngải Einstein.
Ngải sư huynh đã đi đâu? Tại sao cái giống này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đúng lúc này, bên trong phòng bỗng vang lên tiếng loạt soạt, nghe giống như âm thanh phát ra khi làn váy lộng lẫy bị kéo lê trên mặt đất.
Tiêu Chỉ nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên, con búp bê trong phòng đang động đậy.
Bước chân của nó cứng đờ, sau đó vươn tay về phía Tiêu Chỉ.
Một con khác cũng vươn tay như nó, muốn tóm lấy cậu.
Tiêu Chỉ tặng cho mỗi đứa một quả cầu lửa, sau đó bỏ chạy như bay ra khỏi phòng.
Vừa mới lao ra, Tiêu Chỉ bỗng nhìn thấy Ngải Einstein cũng lao ra cùng lúc với mình, hai người vừa nhìn thấy nhau đã sững người.
Tiêu Chỉ: “Em thấy anh biến thành....”
Ngải Einstein: “Anh thấy em biến thành...”
Hai người không nói tiếp nữa, nếu đã nói như vậy thì chắc chắn đối phương cũng đã gặp phải tình huống giống mình. Không hiểu vì sao, bọn họ cùng bước vào một phòng, nhưng lại bị tách ra ở hai không gian khác nhau, gặp cùng một tình huống và cũng không tìm thấy nhau.
Tiếng bước chân trong phòng vẫn tiếp tục vang lên.
Hai người đồng loạt nhìn về phía sau. Lúc này, trong phòng đã xuất hiện tận bốn con búp bê, hai con mặc bộ váy lộng lẫy cùng kiểu dáng với bức tranh sơn dầu, một con thì mặc quần áo của Ngải Einstein, con còn lại thì mặc giống Tiêu Chỉ.
Lúc này, tốc độ của chúng nó còn nhanh hơn cả lúc nãy. Trong tay hai con mặc váy dài bỗng nhiên xuất hiện một nguồn dao động năng lượng màu lam nhạt, hai lưỡi đao băng song song tấn công về phía họ.
Hai người vội vàng né tránh, nhưng ngay lúc đó lại có tiếng nhạc vang lên, âm thanh này du dương giống hệt như được phát ra từ hộp nhạc.
Cùng với tiếng nhạc, những căn phòng vốn được khóa chặt ở hai bên hành lang cũng đồng loạt phát ra những tiếng loạt xoạt, giống như bên trong có rất nhiều người đang từ từ đến gần cửa phòng.
Ngải Einstein cười: “Thú vị rồi đây.”
Tiêu Chỉ vọt lên phía trước: “Còn không chạy nhanh lên?! Đuổi tới rồi kìa!”
Vừa nói xong đã mặc kệ tình anh em mà chuồn mất dạng.
“Tiểu sư đệ, em chạy nhanh thế!” Ngải Einstein thấy vậy cũng nhanh chân chạy theo, anh không muốn ở lại làm miếng lót giày cho người ta đâu.
Hai cái bóng Vong Linh nhợt nhạt vội vàng bay qua hành lang, theo sau bọn họ là âm thanh mở cửa phòng không ngừng. Tiêu Chỉ bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn, trong những cái phòng đó đều là những con búp bê trắng bệch, bảo sao trước đây lại chẳng có âm thanh nào phát ra, thì ra đều là vật chết cả.
Bây giờ đám con rối đó đã đi ra ngoài hết, đứng bên cửa nhìn bọn họ với gương mặt thất thần, lại vừa vươn cánh tay cứng đờ về phía hai người, hình ảnh khá là ma quái.
Tình hình không ổn, bọn họ muốn đi về tìm Vi Địch trước, xách cậu ta cùng trốn.
Vừa chạy, hai người vừa thảo luận.
Tiêu Chỉ: “Em cảm thấy căn phòng vừa nãy chắc chắn là rất quan trọng, nếu không thì chẳng đến mức chúng ta vừa vào là thay đổi ngay.”
Ngải Einstein: “Em tìm được manh mối gì à?”
Tiêu Chỉ: “Không có, nhưng em nghi là nó có liên quan đến bức họa, anh thì sao?”
Ngải Einstein buông tay: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Tiêu Chỉ: “Vẫn nên khiêng Thập Lục sư huynh đến đây xem thử đi.”
Ngải Einstein tỏ vẻ đồng ý với việc này, gặp chuyện khó nhằn phải đi tìm người học giỏi, đó chính là thần giao cách cảm của dân học kém. Tuy là trình độ chơi game của Vi Địch có thể xem như không có, nhưng cậu ta khá nhạy bén trong phương diện tìm kiếm và phân tích manh mối.
*
Hai người chạy mấy vòng trên hành lang, cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của mấy con búp bê.
Trở lại phòng của bọn họ trên hành lang, nơi này vẫn yên bình như cũ, không hề bị ảnh hưởng vì cuộc hỗn loạn ở những nơi khác.
Bước vào phòng của Vi Địch, cậu ta vẫn là cái dáng vẻ trùm kín cả đầu, giống hệt cái tư thế muốn sống chết có nhau với cái ổ chăn vậy.
Ngải Einstein tiến lên trước một bước: “Mau dậy đi, bọn anh phát hiện ra manh mối rồi.”
Vừa nói xong, anh đã vươn tay xốc chăn của Vi Địch lên.
Đột nhiên một bàn tay đưa đến ngay trước mặt anh, cản lại hành động đó. Ngải Einstein nghi ngờ quay đầu lại, chợt thấy Tiêu Chỉ vừa cầm sổ thông tin vừa làm một khẩu hình: Xem sổ thông tin.
Cảm thấy tình hình không ổn, Ngải Einstein dừng tay, mở sổ thông tin của mình ra, bỗng thấy trong tin nhắn nhóm ba người của bọn họ có rất nhiều tin nhắn từ Vi Địch.
Thập Lục: Mọi người cẩn thận chút, tôi treo, không biết tình hình như thế nào nhưng vừa mở mắt ra thì đã thấy đang đứng ở điểm hồi sinh.
Ngay sau đó, bọn họ đột ngột xốc chăn lên, đập cho con búp bê ngụy trang thành Vi Địch một đòn thật mạnh. Đáng thương cho con búp bê kia đang chờ cơ hội ám sát nhưng lại không ngờ đến việc hai người này không nói lý như vậy, dứt khoát lao vào đấm túi bụi đến khi nó vỡ thành từng mảnh.
Từng mảnh vỡ của con búp bê nằm trên giường lớn, gần như chẳng còn nhìn ra hình người nữa, bên trên còn bị lửa hồn thiêu cháy lởm chởm, thảm không nỡ nhìn.
Ngải Einstein hơi sầu: “Vi...Thập Lục treo rồi thì phải làm sao?”
Cảm giác này giống như là anh bạn học kém phát hiện ra cậu trai học giỏi ngồi cùng bàn xin nghỉ trước giờ thi vì bị tiêu chảy.
Tiêu Chỉ cũng phát sầu, cậu tìm khắp nơi trên giường. Dưới ánh nến chiếu rọi, cuối cùng cậu cũng thấy được chút ánh sáng phản chiếu. Cậu vươn tay cầm lấy đồ vật kia, lại phát hiện ra đó là một chiếc chìa khóa.
Ngải Einstein cũng thò đầu qua: “Chìa khóa? Thứ này có vẻ như không phải của Thập Lục, cậu ta có thứ gì anh cũng biết hết mà.”
Tiêu Chỉ nhìn vào chìa khóa: “Trông hơi quen mắt, có lẽ là từng gặp ở đâu đó đúng không?”
Ngải Einstein vuốt cằm suy nghĩ một lát: “Không có.”
Mày của Tiêu Chỉ nhăn lại, cậu vẫn thấy rất đáng nghi. Bỗng nhiên trong đầu cậu chợt xuất hiện hình ảnh bức tranh sơn dầu trong phòng kia, người phụ nữ trong bức tranh có đeo một chiếc vòng cổ, đó là món trang sức duy nhất của cô ta, Tiêu Chỉ còn nhìn riêng thứ đó mấy lần.
Tiêu Chỉ: “Có thể là chúng ta còn phải quay lại căn phòng kia nhìn một lần nữa, em cảm thấy hoa văn trên cái vòng mà người phụ nữ kia đeo có vẻ hơi giống với hoa văn bên trên chìa khóa này.”
Ngải Einstein: “Ý em là, lối ra có thể nằm trong bức tranh?”
Tiêu Chỉ: “Đi xem thử?”
Ngải Einstein: “Được thôi, dù sao bây giờ cũng không có manh mối gì khác.”
- ----------------
Hai người lại bước đến trước cánh cửa chính hoa lệ ở hành lang.
Hành lang đã trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu, nhưng theo bước chân của hai người, hai bên lại bắt đầu xôn xao. Bước chân hai người vẫn không dừng lại, dựa vào tốc độ của Vong Linh mà lao nhanh về phía trước.
Vừa mở cửa ra đã thấy hai con búp bê ăn mặc giống hệt nhau đang chờ bọn họ, bên cạnh còn có hai con rối bắt chước cách ăn mặc của hai người Tiêu Chỉ.
Bốn con rối “nhìn” chằm chằm vào họ, ngay tại thời khắc họ bước vào, hai bên đã lao vào tấn công.
Hai con búp bê nữ sử dụng phép thuật hệ băng, còn hai con búp bê bắt chước hai người bọn họ cũng sử dụng được chiêu thức tấn công của thích khách và pháp sư, bắt chước mà còn có bài bản hẳn hoi, mạnh hơn búp bê bản Vi Địch nhiều.
Tiêu Chỉ nghĩ, cái con búp bê vừa nãy giả dạng Vi Địch có thể dễ dàng đối phó như vậy, có lẽ là vì mục tiêu mà nó bắt chước là Vi Địch nhỉ...
Ngải Einstein xoay người một cái, cản lại đòn tấn công đang đánh về phía Tiêu Chỉ: “Tiểu sư đệ, em đi trước xem thử đi, bên này có anh lo.”
Tuy là học kém, nhưng khi chiến đấu thì Ngải Einstein vẫn là một sư huynh tốt, rất đáng tin cậy, cho dù có là 1vs4, anh cũng chẳng lúng túng.
Thấy vậy, Tiêu Chỉ lập tức bỏ đi, vội vàng bay về phía bức tranh.
Một kẻ đang muốn đuổi theo lập tức bị Ngải Einstein bay lên đạp trở về, anh né tránh đòn tấn công của con búp bê, có đôi khi sẽ bị sượt qua, nhìn vô cùng nguy hiểm, nhưng anh vẫn cứ ngăn chúng nó ở bên mình hết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bởi vì những căn phòng xung quanh lại mở ra, những thứ trong đó cũng từ từ đến gần nơi này.
Tiêu Chỉ nhanh chóng đi vào bức tranh, người phụ nữ trong tranh vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt không vui không buồn đó. Cậu lấy chìa khóa so với chiếc vòng trên cổ cô ta, phát hiện ra chúng rất giống nhau.
Không tìm được lỗ khóa, Tiêu Chỉ dứt khoát lấy chìa khóa dán lên trên vòng cổ của cô ta.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt phát ra, nơi đặt bức ảnh bỗng xuất hiện một Trận pháp Dịch Chuyển quen thuộc.
“Đi!” Tiêu Chỉ gọi Ngải Einstein một tiếng, cũng liên tục bắn cầu lửa để tiếp viện.
Hai người hợp sức thoát khỏi đám búp bê, rồi tiến vào trận.
- ---------------
Ánh sáng dịch chuyển tản đi.
Tiêu Chỉ phát hiện bản thân đang bay là là trên một mặt biển màu xám không hề có gợn sóng, cũng không có cảm giác lênh đênh, giống như một vũng nước lặng.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được những vong hồn đang phiêu đãng trong nước, nhưng gương mặt của bọn họ chất phác, hành động cũng chậm chạp, nhìn có vẻ vô tri vô giác. Có thể những thứ đồ nhìn giống nước ở bên dưới, cũng không phải là nước thật.
Trên mặt biển bị bao phủ bởi một tầng sương xám nhạt, che khuất tầm mắt khiến cậu không thể nhìn về phía xa.
Ngải Einstein đi vào cửa dịch chuyển với cậu vừa nãy cũng chẳng thấy đâu, xung quanh cũng không có một dấu chân nào.
Tiêu Chỉ lấy sổ thông tin ra, muốn liên lạc với các sư huynh, nhưng cậu chợt nhận ra mình không thể gửi tin nhắn đi, chỉ có một thông báo “Đang trong tình huống đặc biệt, tạm thời không thể liên lạc.”
Xem ra, cậu chỉ có thể một mình vượt qua nơi này.
Tiêu Chỉ phiêu du trên mặt biển, không biết phải rời khỏi nơi này thế nào. Ba cửa ải của Hessen, thì cửa thứ nhất kiểm tra khả năng chiến đấu và óc phán đoán, cửa thứ hai kiểm tra khả năng phân tích, vậy cửa thứ ba là cái gì?
Có lẽ là sẽ không đến mức cả cuộc tuyển chọn Thư Ký lại không kiểm tra trình độ ngôn ngữ tộc xác sống chứ? Lỡ đâu chọn nhầm một Thư Ký không biết chữ thì phải làm sao?
Đang suy nghĩ, thì trên mặt nước trước mặt xuất hiện một phiến đá nhỏ đang bay, phiến đá này không biết được làm bằng chất liệu gì mà có thể bay lơ lửng trên mặt nước, trông hơi kỳ quái.
Tiêu Chỉ bay lại gần, nhìn thấy trên đó có khắc chữ.
Ngài xuyên qua con đường sinh tử
Nghiền nát thế gian xô bồ,
Trút bỏ thân xác nặng nề
Mời ta khiêu vũ, bước vào vòng tay của cái chết yên bình sâu thẳm.
Đây là thứ mà Tiêu Chỉ đã từng học trong tháng này, một nhà thơ Vong Linh tên Severina hiến thơ tình cho Tử Thần.... <Cái Chết Là Sự Quyến Luyến Vĩnh Hằng>, cả bài thơ miêu tả cảm xúc và niềm khát khao về cái chết của bà trong thời khắc sinh tử, ở đây chỉ có một đoạn ngắn mà thôi.
Tiêu Chỉ cầm lấy phiến đá, mảnh này chỉ to bằng bàn tay, mặt trước mặt sau rõ ràng vẫn còn nội dung, có lẽ là muốn cho những người tham gia tự đi tìm kiếm những mảnh khác bổ sung vào cho đầy đủ.
Tiêu Chỉ cười: “Phần cuối là thi viết à? Còn rất lãng mạn nữa chứ.”
- -------Hết chương 26-------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------------
Chương 26: Cùng lắm là chết thôi mà.
Nita đi trước dẫn đường, đôi giày cao gót dưới chân cô đạp lên sàn nhà được chạm khắc tỉ mỉ, phát ra một âm thanh thâm thúy, nhịp nhàng.
Nhưng mỗi bước chân của cô đều là một khoảng cách cố định, tần suất của bước chân cũng chưa từng thay đổi chút nào, rập khuôn như chính bản thân người này.
Nita đưa họ đi qua hành lang khúc khuỷu như mê cung, khiến người ta gần như quên mất cả lối ra.
Tiêu Chỉ chú ý đến việc cửa các phòng đều được đóng chặt, bên trong lại rất yên tĩnh, không hề phát ra âm thanh nào. Ba người bọn họ đều là vong linh nên không có tiếng bước chân, giờ phút này chỉ có bước chân lẻ loi của một mình Nita, như thể cả tòa nhà này chỉ có một mình cô mà thôi.
Bước chân của Nita bỗng nhiên dừng lại, cô quay người về phía Tiêu Chỉ, cúi đầu hành lễ với cậu: “Đây là gian phòng cho khách được chuẩn bị cho ngài, xin hãy theo tôi.”
Trông có vẻ là mỗi người một phòng.
Tiêu Chỉ trao đổi ánh mắt cùng hai sư huynh một lát, ra hiệu bảo họ yên tâm, sau đó theo Nita vào phòng.
Trong phòng vẫn lộng lẫy, xa hoa, nhưng chỉ có nguồn sáng duy nhất là ngọn nến nên có vẻ hơi tối tăm. Ở giữa là một cái giường lớn đủ cho vài người nằm, khung giường là kim loại màu đen, bên trên trải chăn gối đệm màu đỏ tươi, mang đến cảm giác cực kỳ sang trọng.
Tiêu Chỉ nghĩ rằng trong phòng mình chắc sẽ có mấy đồ vật quái dị, nhưng lại không có gì cả.
Ít nhất là trong phạm vi tầm nhìn của cậu không hề xuất hiện mấy pho tượng kỳ quái, mấy thứ sách đọc không hiểu, hay mấy con búp bê linh tinh gì đó. Trừ việc quá lộng lẫy ra, thì nơi này không khác gì mấy căn phòng bình thường.
Lúc sau, Nita cũng đã sắp xếp phòng cho Vi Địch và Ngải Einstein. Rõ ràng là chỉ có ba vị khách, nhưng họ lại bị tách nhau ra, đưa đến các vị trí khác nhau trên hành lang, giống như bên trong những cửa phòng khóa chặt đó đã chật cứng người cả rồi.
Sau khi Nita ra khỏi phòng, ba sư huynh đệ không hẹn mà cùng bắt đầu dò la khắp phòng.
Một lát sau, trong phòng Vi Địch.
Tiêu Chỉ ngồi trên sô pha: “Em đã lật từng ngóc ngách rồi, nhưng không phát hiện ra thứ gì kỳ quái.”
Ngải Einstein ngồi trên cái ghế dựa cao: “Anh cũng vậy, ngay cả gầm giường cũng đã chui vào rồi, vẫn không có thứ gì.”
Cả sô pha lẫn ghế dựa đều bị chiếm mất, Vi Địch chỉ có thể ngồi trên giường: “Tôi cũng kiểm tra hết các đồ trang trí rồi, không có truyền thuyết ma quái nào hết, ngay cả quyển sách trên bàn cũng là tiểu thuyết lãng mạng bình thường.”
Ngải Einstein: “Hai đứa nói xem, ải này thật ra muốn làm gì?”
Tiêu Chỉ suy đoán: “Nếu là cửa ải của Hessen, liệu nó có liên quan đến những câu chuyện thần quái không? Sau khi bước vào biệt thự ma quái thì phải gặp đủ loại nguy hiểm chết người, cuối cùng mới tìm được lối thoát.”
“Dựa theo kịch bản của trò chơi thì biệt thự kín kiểu này chắc chắn sẽ có thêm các yếu tố thám hiểm, giải mê cung, các anh còn nhớ cái hành lang chúng ta đi đến đây không? Hành lang ngoằn ngoèo như vậy, nói không chừng có thể xảy ra một trận chiến truy đuổi.”
Ngải Einstein sờ bím tóc của mình: “Ờm, thật ra anh cũng từng chơi loại trò chơi này, ma quái không ngừng đuổi theo trong khu vực khép kín, chỉ cần mấy đứa phạm sai lầm cực nhỏ cũng sẽ bị bắt, tuy biết đó chỉ là trò chơi nhưng vẫn rất kích thích. Haizzz, bỗng nhiên anh rất mong chờ những chuyện sắp xảy ra.”
Vi Địch: “...”
Cậu ta không hề mong chờ chút nào cả. Vì sao mà hai người này có thể nói về trải nghiệm trong game kinh dị thực tế một cách đơn giản như vậy chứ?
Tiêu Chỉ nói: “Bình thường thì cốt truyện khủng bố sẽ bắt đầu sau khi nhóm nhân vật chính tách nhau ra.”
Ngải Einstein: “Lần lượt lao đầu vào chỗ chết, tiêu diệt từng bộ phận.”
Vi Địch rụt người vào chăn, cậu ta thấy không khỏe lắm. Rõ ràng chỉ là trò chơi mà thôi, nhưng ZERO đã muốn đòi mạng người ta rồi, Hessen mắc cái chi mà cứ phải thêm yếu tố kinh dị vào? Phong cách của Hessen không thể giống với mấy nơi khác một chút sao? Thêm như vậy có chỗ nào hay đâu?
Vi Địch nhìn bốn phía xung quanh: “Chẳng lẽ chỗ này bị ma ám?”
Vẻ mặt Tiêu Chỉ vẫn rất thờ ơ: “Bây giờ chúng ta là ma đó.”
Vi Địch quay sang trái nhìn Ngải Einstein, rồi lại quay sang phải nhìn Tiêu Chỉ. Giờ phút này, sắc mặt bọn họ tái nhợt, cơ thể cũng là trạng thái bán trong suốt, sau khi dùng cái tinh thể Vong Hồn kia, bọn họ không phải là ma thì còn là gì nữa?
Người cậu ta lại héo thêm chút nữa.
Ngải Einstein an ủi sư đệ: “Cùng lắm là chết thôi mà, đừng sợ.”
Trông Vi Địch chẳng có vẻ gì giống như đã được an ủi, thậm chí còn héo hơn. Ánh mắt cậu ta cứ nhìn đăm đăm vào – lưng của Ngải Einstein.
Hai người kia cũng nhận ra tình hình không ổn, Tiêu Chỉ lặng lẽ liếc mắt sang, nhìn về phía Vi Địch đang nhìn chăm chú.
Cửa sổ phòng làm bằng pha lê mang hoa văn sặc sỡ, bởi vì bị mấy biểu tượng trên đó che lấp nên cả ba đều không nhìn rõ được thứ gì ở bên ngoài. Nhưng vẫn thấy được một bóng người màu đen trên cửa sổ, cái bóng đó không hề động đậy, thế nên không biết được là thứ gì.
Cái thứ này ghé vào đây từ khi nào? Tại sao lại không hề phát ra tiếng động?
Ba người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bên trong phòng bỗng chìm vào một bầu không khí yên tĩnh quái dị.
Một lát sau, bóng đen hơi nhấp nháy, rồi chậm rãi lùi về phía sau, rõ ràng có thể thấy được thể tích cũng không nhỏ, nhưng khi di chuyển lại không hề phát ra tiếng động, giống hệt như khi nó xuất hiện.
Chờ đến khi bóng đen đã hoàn toàn biến mất, Tiêu Chỉ lập tức đứng dậy mở cửa ra, nhưng lại phát hiện ra cửa sổ đã bị khóa chặt, cậu quay đầu lại nói: “Mở không ra.”
Ngải Einstein: “Sợ chúng ta chạy trốn từ cửa sổ? Thế là phải khám phá tìm manh mối thật à?
Tiêu Chỉ: “Ra ngoài xem thử không?”
Ngải Einstein nhếch khóe miệng: “Đương nhiên, nơi thú vị như vậy, anh muốn xem xét thật kỹ.”
Vi Địch: “...”
Cậu ta ôm chặt chăn, trông vừa nhỏ bé vừa bất lực.
Tiêu Chỉ đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Thập Lục sư huynh à, anh muốn đi lao đầu vào chỗ chết cùng bọn em hay là ở lại đây chết một mình?”
Từ “lao đầu vào chỗ chết” dùng thuận miệng ghê, trong game kinh dị, cứ đuổi theo sau mông của mấy thứ đồ kỳ quái còn không phải là tự tìm đường chết à?
Đương nhiên, đánh lẻ cũng giống vậy.
Vi Địch suy nghĩ một lát, cái nào ít hại hơn thì cứ chọn cái đó, ở lại thì chắc chắn mình sẽ chết, nhưng nếu như cậu ta gia nhập vào đội ngũ, thì ba người bọn họ có thể sẽ chết chùm, hơn nữa nếu như đủ may mắn thì mình cậu ta ở lại sẽ không chết.
Sau đó cả người cậu ta đều chui hết vào chăn, vểnh mông bất động, còn trùm kín mít từ đầu đến chân, không để hở chỗ nào, trông có vẻ như héo toàn tập rồi.
Ngải Einstein thấy vậy cũng hiểu rõ, anh ta vẫy tay với cái chăn: “Bọn anh đi trước, em phải tự cẩn thận, có việc gì thì cứ liên lạc với bọn anh.”
Một bàn tay vươn ra từ trong chăn, làm một dấu OK.
- ------------
Tiêu Chỉ và Ngải Einstein lần lượt bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài vẫn cứ yên ắng như trước, những căn phòng trên hành lang vẫn đóng kín, không hề có một vết chân, cũng chẳng nhìn thấy Nita, không biết cô ta đã đi đâu rồi.
Bọn họ vẫn duy trì im lặng, đi về phía một khu vực khác.
Cả hai hào hứng lên kế hoạch đi tìm ma quỷ, nhưng không ngờ là cả đường chẳng có con nào. Không chỉ không có ma quỷ đột nhiên xông ra dọa người, cũng không có cửa tự động mở ra, mà ngay cả âm thanh ma quái đột ngột vang lên cũng chẳng có nốt.
Quá đỗi bình thường, nhưng lại khiến cho trái tim người ta treo lơ lửng, suýt chút nữa thì vỡ nát.
Họ lại bước vào đại sảnh, nơi này vẫn trông giống hệt như khi nãy, nến vẫn còn cháy sáng, nhưng bây giờ lại chẳng còn thấy Nita vốn đang ngồi trên sofa nữa.
Tiêu Chỉ đi thử cửa chính trước, nhưng nó cũng giống hệt như cửa sổ, không nhúc nhích tí nào.
Tiêu Chỉ: “Cửa chính và cửa ra đều không mở được, vậy lối ra nằm ở đâu?”
Ngải Einstein đi tới: “Có thể là lối ra không được đặt ở nơi đơn giản như vậy đâu, cũng có thể là nó bắt buộc phải có một cách thức đặc biệt nào đó mới mở ra được.”
Tiêu Chỉ suy nghĩ: “Có lẽ là lối ra cũng không nằm ở cửa, trong thế giới có phép thuật này, đúng là khó mà nói được.”
Ngải Einstein gật đầu, sau khi tìm kiếm không có kết quả gì, họ bèn rời khỏi nơi này.
*
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng.
Một lúc sau, phía trước xuất hiện một cửa chính lớn hơn, lộng lẫy hơn cái lúc nãy, Tiêu Chỉ vươn tay đẩy nhẹ một cái, thế mà cửa đã mở ra rồi.
Tiêu Chỉ quay đầu đối diện với Ngải Einstein, phát hiện sự hưng phấn trong mắt nhau, ngoại trừ phòng của bọn họ thì đây là cánh cửa duy nhất có thể mở ra, chắc chắn bên trong sẽ có rất nhiều thứ mới mẻ.
Hai người lần lượt rón rén bước vào phòng.
Tiêu Chỉ đi trước, căn phòng trước mắt vẫn là phong cách sang trọng nhưng lạnh lẽo như cũ, đồ nội thất trong phòng cũng nhiều hơn căn phòng cho khách của nhóm Tiêu Chỉ.
Đây có lẽ là phòng thuộc về chủ nhân, diện tích không hề nhỏ, nhưng vị trí trước mắt hai người có lẽ chỉ là gian ngoài mà thôi.
Ở giữa là một bức tranh sơn dầu, bên trên miêu tả một người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, làn da tái nhợt nhưng đường nét xinh đẹp, tóc búi cao.
Trên mặt người phụ nữ không có nụ cười, đôi con ngươi màu lam nhạt của cô nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng biết là vui hay buồn. Trên cổ cô đeo vòng, ngoại trừ thứ này thì không còn vật trang trí nào khác.
Sau khi kiểm tra xung quanh mà không tìm được manh mối gì, Tiêu Chỉ chào Ngải Einstein rồi bước vào một nơi trông giống phòng ngủ.
Vừa vào cửa, Tiêu Chỉ đã giật mình, một bóng người ăn mặc y hệt như bức tranh sơn dầu đang nằm ngay trước mặt cậu, người đó quay lưng về phía cậu, nhất thời không thể nhìn rõ được người đó có phải là người trong bức tranh kia hay không.
Chuyện như xông vào cửa thì bị bắt là một chuyện rất xấu hổ, nhất thời Tiêu Chỉ cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa, hơn nữa, hình như chủ nhân của căn phòng cậu bước vào là phụ nữ.
Nếu nói rằng bọn tôi chỉ nắm tay nhau đi vệ sinh thôi, không biết là có bị xem như đồ dê cụ rồi bị đánh ra hay không nữa.
Tiêu Chỉ đợi một lát, lại nhận ra bóng người trước mặt không có bất kỳ phản ứng nào. Không chỉ không xoay người vì bị quấy rầy, mà ngay cả một chuyển động nhỏ cũng không có.
Trong lòng Tiêu Chỉ hơi nghi ngờ, cậu hỏi thử: “Thật ngại quá, quấy rầy ngài rồi?”
Đối phương vẫn không phản ứng gì.
Tiêu Chỉ lại càng tiến gần hơn, lúc này mới phát hiện ra thứ đó vốn không phải người. Bởi vì nó chỉ để lộ một phần cổ trắng như tuyết, nhưng không phải màu trắng như tuyết của da người, mà là ý trên mặt chữ, trắng bệch giống như tuyết.
Không chỉ vậy, Tiêu Chỉ còn dựa vào ánh sáng le lói từ ngọn nến chiếu vào để quan sát phản quang, đó là kiểu phản quang rõ ràng sắc nét chỉ xuất hiện trên bề mặt kim loại, chứ không phải kết cấu mà da người nên có.
Cậu quyết đoán đi đến nhìn chính diện, thì ra người ăn mặc giống như người phụ nữ trong bức tranh kia cũng là búp bê, nhưng lại không thanh tú bằng Nita, trên mặt cô ta trống không, ngay cả ngũ quan cũng chẳng có.
Tiêu Chỉ lùi về phía cửa, gọi một tiếng: “Sư huynh, anh lại đây nhìn thử đi.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, rồi từ từ đến gần cậu.
Tiêu Chỉ nói: “Anh xem, em phát hiện được một con búp bê, nếu như so với bức tranh sơn dầu ngoài kia...”
Giọng nói của cậu đột ngột im bặt.
Bởi vì Tiêu Chỉ đột nhiên nhớ ra, Ngải Einstein cũng sử dụng tinh thể Vong Hồn như cậu, trừ phi bọn họ cố tình bước mạnh hơn, nếu không thì khi vong linh di chuyển sẽ không có tiếng bước chân.
Vậy thì cái thứ đang từ từ đến gần cậu từ phía sau là gì?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, Tiêu Chỉ không kịp nghĩ nhiều, bèn dựa vào cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển của vong linh để bay lên trên, chỉ trong nháy đã cách xa thứ bên dưới.
Tiêu Chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, bỗng thấy một con búp bê tái nhợt ăn mặc giống hệt như Ngải Einstein đang đứng bên dưới, còn đang ngước đôi mắt trống hoác lên “đối diện” với cậu.
Tiêu Chỉ nhìn khắp phòng, nhưng chẳng thấy tung tích gì của Ngải Einstein.
Ngải sư huynh đã đi đâu? Tại sao cái giống này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đúng lúc này, bên trong phòng bỗng vang lên tiếng loạt soạt, nghe giống như âm thanh phát ra khi làn váy lộng lẫy bị kéo lê trên mặt đất.
Tiêu Chỉ nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên, con búp bê trong phòng đang động đậy.
Bước chân của nó cứng đờ, sau đó vươn tay về phía Tiêu Chỉ.
Một con khác cũng vươn tay như nó, muốn tóm lấy cậu.
Tiêu Chỉ tặng cho mỗi đứa một quả cầu lửa, sau đó bỏ chạy như bay ra khỏi phòng.
Vừa mới lao ra, Tiêu Chỉ bỗng nhìn thấy Ngải Einstein cũng lao ra cùng lúc với mình, hai người vừa nhìn thấy nhau đã sững người.
Tiêu Chỉ: “Em thấy anh biến thành....”
Ngải Einstein: “Anh thấy em biến thành...”
Hai người không nói tiếp nữa, nếu đã nói như vậy thì chắc chắn đối phương cũng đã gặp phải tình huống giống mình. Không hiểu vì sao, bọn họ cùng bước vào một phòng, nhưng lại bị tách ra ở hai không gian khác nhau, gặp cùng một tình huống và cũng không tìm thấy nhau.
Tiếng bước chân trong phòng vẫn tiếp tục vang lên.
Hai người đồng loạt nhìn về phía sau. Lúc này, trong phòng đã xuất hiện tận bốn con búp bê, hai con mặc bộ váy lộng lẫy cùng kiểu dáng với bức tranh sơn dầu, một con thì mặc quần áo của Ngải Einstein, con còn lại thì mặc giống Tiêu Chỉ.
Lúc này, tốc độ của chúng nó còn nhanh hơn cả lúc nãy. Trong tay hai con mặc váy dài bỗng nhiên xuất hiện một nguồn dao động năng lượng màu lam nhạt, hai lưỡi đao băng song song tấn công về phía họ.
Hai người vội vàng né tránh, nhưng ngay lúc đó lại có tiếng nhạc vang lên, âm thanh này du dương giống hệt như được phát ra từ hộp nhạc.
Cùng với tiếng nhạc, những căn phòng vốn được khóa chặt ở hai bên hành lang cũng đồng loạt phát ra những tiếng loạt xoạt, giống như bên trong có rất nhiều người đang từ từ đến gần cửa phòng.
Ngải Einstein cười: “Thú vị rồi đây.”
Tiêu Chỉ vọt lên phía trước: “Còn không chạy nhanh lên?! Đuổi tới rồi kìa!”
Vừa nói xong đã mặc kệ tình anh em mà chuồn mất dạng.
“Tiểu sư đệ, em chạy nhanh thế!” Ngải Einstein thấy vậy cũng nhanh chân chạy theo, anh không muốn ở lại làm miếng lót giày cho người ta đâu.
Hai cái bóng Vong Linh nhợt nhạt vội vàng bay qua hành lang, theo sau bọn họ là âm thanh mở cửa phòng không ngừng. Tiêu Chỉ bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn, trong những cái phòng đó đều là những con búp bê trắng bệch, bảo sao trước đây lại chẳng có âm thanh nào phát ra, thì ra đều là vật chết cả.
Bây giờ đám con rối đó đã đi ra ngoài hết, đứng bên cửa nhìn bọn họ với gương mặt thất thần, lại vừa vươn cánh tay cứng đờ về phía hai người, hình ảnh khá là ma quái.
Tình hình không ổn, bọn họ muốn đi về tìm Vi Địch trước, xách cậu ta cùng trốn.
Vừa chạy, hai người vừa thảo luận.
Tiêu Chỉ: “Em cảm thấy căn phòng vừa nãy chắc chắn là rất quan trọng, nếu không thì chẳng đến mức chúng ta vừa vào là thay đổi ngay.”
Ngải Einstein: “Em tìm được manh mối gì à?”
Tiêu Chỉ: “Không có, nhưng em nghi là nó có liên quan đến bức họa, anh thì sao?”
Ngải Einstein buông tay: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Tiêu Chỉ: “Vẫn nên khiêng Thập Lục sư huynh đến đây xem thử đi.”
Ngải Einstein tỏ vẻ đồng ý với việc này, gặp chuyện khó nhằn phải đi tìm người học giỏi, đó chính là thần giao cách cảm của dân học kém. Tuy là trình độ chơi game của Vi Địch có thể xem như không có, nhưng cậu ta khá nhạy bén trong phương diện tìm kiếm và phân tích manh mối.
*
Hai người chạy mấy vòng trên hành lang, cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của mấy con búp bê.
Trở lại phòng của bọn họ trên hành lang, nơi này vẫn yên bình như cũ, không hề bị ảnh hưởng vì cuộc hỗn loạn ở những nơi khác.
Bước vào phòng của Vi Địch, cậu ta vẫn là cái dáng vẻ trùm kín cả đầu, giống hệt cái tư thế muốn sống chết có nhau với cái ổ chăn vậy.
Ngải Einstein tiến lên trước một bước: “Mau dậy đi, bọn anh phát hiện ra manh mối rồi.”
Vừa nói xong, anh đã vươn tay xốc chăn của Vi Địch lên.
Đột nhiên một bàn tay đưa đến ngay trước mặt anh, cản lại hành động đó. Ngải Einstein nghi ngờ quay đầu lại, chợt thấy Tiêu Chỉ vừa cầm sổ thông tin vừa làm một khẩu hình: Xem sổ thông tin.
Cảm thấy tình hình không ổn, Ngải Einstein dừng tay, mở sổ thông tin của mình ra, bỗng thấy trong tin nhắn nhóm ba người của bọn họ có rất nhiều tin nhắn từ Vi Địch.
Thập Lục: Mọi người cẩn thận chút, tôi treo, không biết tình hình như thế nào nhưng vừa mở mắt ra thì đã thấy đang đứng ở điểm hồi sinh.
Ngay sau đó, bọn họ đột ngột xốc chăn lên, đập cho con búp bê ngụy trang thành Vi Địch một đòn thật mạnh. Đáng thương cho con búp bê kia đang chờ cơ hội ám sát nhưng lại không ngờ đến việc hai người này không nói lý như vậy, dứt khoát lao vào đấm túi bụi đến khi nó vỡ thành từng mảnh.
Từng mảnh vỡ của con búp bê nằm trên giường lớn, gần như chẳng còn nhìn ra hình người nữa, bên trên còn bị lửa hồn thiêu cháy lởm chởm, thảm không nỡ nhìn.
Ngải Einstein hơi sầu: “Vi...Thập Lục treo rồi thì phải làm sao?”
Cảm giác này giống như là anh bạn học kém phát hiện ra cậu trai học giỏi ngồi cùng bàn xin nghỉ trước giờ thi vì bị tiêu chảy.
Tiêu Chỉ cũng phát sầu, cậu tìm khắp nơi trên giường. Dưới ánh nến chiếu rọi, cuối cùng cậu cũng thấy được chút ánh sáng phản chiếu. Cậu vươn tay cầm lấy đồ vật kia, lại phát hiện ra đó là một chiếc chìa khóa.
Ngải Einstein cũng thò đầu qua: “Chìa khóa? Thứ này có vẻ như không phải của Thập Lục, cậu ta có thứ gì anh cũng biết hết mà.”
Tiêu Chỉ nhìn vào chìa khóa: “Trông hơi quen mắt, có lẽ là từng gặp ở đâu đó đúng không?”
Ngải Einstein vuốt cằm suy nghĩ một lát: “Không có.”
Mày của Tiêu Chỉ nhăn lại, cậu vẫn thấy rất đáng nghi. Bỗng nhiên trong đầu cậu chợt xuất hiện hình ảnh bức tranh sơn dầu trong phòng kia, người phụ nữ trong bức tranh có đeo một chiếc vòng cổ, đó là món trang sức duy nhất của cô ta, Tiêu Chỉ còn nhìn riêng thứ đó mấy lần.
Tiêu Chỉ: “Có thể là chúng ta còn phải quay lại căn phòng kia nhìn một lần nữa, em cảm thấy hoa văn trên cái vòng mà người phụ nữ kia đeo có vẻ hơi giống với hoa văn bên trên chìa khóa này.”
Ngải Einstein: “Ý em là, lối ra có thể nằm trong bức tranh?”
Tiêu Chỉ: “Đi xem thử?”
Ngải Einstein: “Được thôi, dù sao bây giờ cũng không có manh mối gì khác.”
- ----------------
Hai người lại bước đến trước cánh cửa chính hoa lệ ở hành lang.
Hành lang đã trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu, nhưng theo bước chân của hai người, hai bên lại bắt đầu xôn xao. Bước chân hai người vẫn không dừng lại, dựa vào tốc độ của Vong Linh mà lao nhanh về phía trước.
Vừa mở cửa ra đã thấy hai con búp bê ăn mặc giống hệt nhau đang chờ bọn họ, bên cạnh còn có hai con rối bắt chước cách ăn mặc của hai người Tiêu Chỉ.
Bốn con rối “nhìn” chằm chằm vào họ, ngay tại thời khắc họ bước vào, hai bên đã lao vào tấn công.
Hai con búp bê nữ sử dụng phép thuật hệ băng, còn hai con búp bê bắt chước hai người bọn họ cũng sử dụng được chiêu thức tấn công của thích khách và pháp sư, bắt chước mà còn có bài bản hẳn hoi, mạnh hơn búp bê bản Vi Địch nhiều.
Tiêu Chỉ nghĩ, cái con búp bê vừa nãy giả dạng Vi Địch có thể dễ dàng đối phó như vậy, có lẽ là vì mục tiêu mà nó bắt chước là Vi Địch nhỉ...
Ngải Einstein xoay người một cái, cản lại đòn tấn công đang đánh về phía Tiêu Chỉ: “Tiểu sư đệ, em đi trước xem thử đi, bên này có anh lo.”
Tuy là học kém, nhưng khi chiến đấu thì Ngải Einstein vẫn là một sư huynh tốt, rất đáng tin cậy, cho dù có là 1vs4, anh cũng chẳng lúng túng.
Thấy vậy, Tiêu Chỉ lập tức bỏ đi, vội vàng bay về phía bức tranh.
Một kẻ đang muốn đuổi theo lập tức bị Ngải Einstein bay lên đạp trở về, anh né tránh đòn tấn công của con búp bê, có đôi khi sẽ bị sượt qua, nhìn vô cùng nguy hiểm, nhưng anh vẫn cứ ngăn chúng nó ở bên mình hết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bởi vì những căn phòng xung quanh lại mở ra, những thứ trong đó cũng từ từ đến gần nơi này.
Tiêu Chỉ nhanh chóng đi vào bức tranh, người phụ nữ trong tranh vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt không vui không buồn đó. Cậu lấy chìa khóa so với chiếc vòng trên cổ cô ta, phát hiện ra chúng rất giống nhau.
Không tìm được lỗ khóa, Tiêu Chỉ dứt khoát lấy chìa khóa dán lên trên vòng cổ của cô ta.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt phát ra, nơi đặt bức ảnh bỗng xuất hiện một Trận pháp Dịch Chuyển quen thuộc.
“Đi!” Tiêu Chỉ gọi Ngải Einstein một tiếng, cũng liên tục bắn cầu lửa để tiếp viện.
Hai người hợp sức thoát khỏi đám búp bê, rồi tiến vào trận.
- ---------------
Ánh sáng dịch chuyển tản đi.
Tiêu Chỉ phát hiện bản thân đang bay là là trên một mặt biển màu xám không hề có gợn sóng, cũng không có cảm giác lênh đênh, giống như một vũng nước lặng.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được những vong hồn đang phiêu đãng trong nước, nhưng gương mặt của bọn họ chất phác, hành động cũng chậm chạp, nhìn có vẻ vô tri vô giác. Có thể những thứ đồ nhìn giống nước ở bên dưới, cũng không phải là nước thật.
Trên mặt biển bị bao phủ bởi một tầng sương xám nhạt, che khuất tầm mắt khiến cậu không thể nhìn về phía xa.
Ngải Einstein đi vào cửa dịch chuyển với cậu vừa nãy cũng chẳng thấy đâu, xung quanh cũng không có một dấu chân nào.
Tiêu Chỉ lấy sổ thông tin ra, muốn liên lạc với các sư huynh, nhưng cậu chợt nhận ra mình không thể gửi tin nhắn đi, chỉ có một thông báo “Đang trong tình huống đặc biệt, tạm thời không thể liên lạc.”
Xem ra, cậu chỉ có thể một mình vượt qua nơi này.
Tiêu Chỉ phiêu du trên mặt biển, không biết phải rời khỏi nơi này thế nào. Ba cửa ải của Hessen, thì cửa thứ nhất kiểm tra khả năng chiến đấu và óc phán đoán, cửa thứ hai kiểm tra khả năng phân tích, vậy cửa thứ ba là cái gì?
Có lẽ là sẽ không đến mức cả cuộc tuyển chọn Thư Ký lại không kiểm tra trình độ ngôn ngữ tộc xác sống chứ? Lỡ đâu chọn nhầm một Thư Ký không biết chữ thì phải làm sao?
Đang suy nghĩ, thì trên mặt nước trước mặt xuất hiện một phiến đá nhỏ đang bay, phiến đá này không biết được làm bằng chất liệu gì mà có thể bay lơ lửng trên mặt nước, trông hơi kỳ quái.
Tiêu Chỉ bay lại gần, nhìn thấy trên đó có khắc chữ.
Ngài xuyên qua con đường sinh tử
Nghiền nát thế gian xô bồ,
Trút bỏ thân xác nặng nề
Mời ta khiêu vũ, bước vào vòng tay của cái chết yên bình sâu thẳm.
Đây là thứ mà Tiêu Chỉ đã từng học trong tháng này, một nhà thơ Vong Linh tên Severina hiến thơ tình cho Tử Thần.... <Cái Chết Là Sự Quyến Luyến Vĩnh Hằng>, cả bài thơ miêu tả cảm xúc và niềm khát khao về cái chết của bà trong thời khắc sinh tử, ở đây chỉ có một đoạn ngắn mà thôi.
Tiêu Chỉ cầm lấy phiến đá, mảnh này chỉ to bằng bàn tay, mặt trước mặt sau rõ ràng vẫn còn nội dung, có lẽ là muốn cho những người tham gia tự đi tìm kiếm những mảnh khác bổ sung vào cho đầy đủ.
Tiêu Chỉ cười: “Phần cuối là thi viết à? Còn rất lãng mạn nữa chứ.”
- -------Hết chương 26-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.