Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 32: Đáng yêu ghê cơ

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------------------------

Chương 32: Đáng yêu ghê cơ.

Ngày hôm sau, Tiêu Chỉ dậy rất sớm.

Tối hôm qua, sau khi Tiêu Chỉ hỏi về ước mơ của 0724, thì dường như nó đang rất lo lắng về tình hình kinh tế của chủ nhân mình. Lúc nó lau nhà, trên màn hình chẳng còn gương mặt tươi cười nữa, ngay cả động tác quét dọn của nó cũng không được vui sướng như thường ngày, trông có vẻ như đang sầu lắm.

Chủ nhân nghèo quá đi, nhưng 0724 lại không biết kiếm tiền, nó chỉ biết quét dọn vệ sinh...

Kế sinh nhai trong nhà đã bế tắc, sầu quá đi thôi.

Vì không muốn để cho 0724 tiếp tục sầu đời như vậy, sau khi Tiêu Chỉ thức dậy, đã lên diễn đàn trò chơi để rao bán tiền trong game.

Dựa theo tỉ lệ hiện tại, thì 1 tinh tệ có thể đổi được 10 tiền vàng, mà trong ba lô của cậu có tầm mấy trăm triệu, vậy thì cũng có thể mua được một căn nhà trên hành tinh thích hợp để sinh sống rồi.

Nhưng mà Tiêu Chỉ cũng không có ý định đổi hết tất cả tiền vàng thành tinh tệ.

Dù gì thì phần lớn thời gian cậu đều ở trong game, không những thế, đại học Tổng Hợp Hải Lam còn cung cấp cho bọn cậu chỗ ở rất tốt, không cần chuyển nhà, nếu không phải người quá kén chọn, thì nhà ăn cũng có cơm nước miễn phí cho sinh viên, mà cậu lại không thích mấy chuyện mua mua sắm sắm đó cho lắm, nên ở thế giới thực, cậu chẳng có cơ hội nào để tiêu tiền cả.

Hơn nữa nếu muốn lấy ra một lượng lớn tiền tệ trong game như vậy thì rất phiền phức, đâu phải lúc nào cũng gặp được người chơi đại gia.

Cậu quyết định sẽ tung ra tầm ba trăm nghìn tiền trong game trước, để cho số tiền tiết kiệm của mình đạt đến mốc bình quân của tinh tế là được. Một phần là để 0724 đừng sầu nữa, phần còn lại là để đề phòng tình huống đột xuất nào đó cần phải tiêu tiền.

Làm trụ cột gia đình không dễ dàng chút nào cả.

Sau khi đăng tin, chẳng mấy chốc đã có vài người chơi liên hệ cậu. Dựa theo quy tắc giao dịch, thì họ sẽ phải gửi tiền vào nền tảng giao dịch của diễn đàn trước, sau khi cả hai bên đều xác nhận, tinh tệ mới được chuyển vào tài khoản của Tiêu Chỉ.

Mỗi người đều mua một mức tiền khác nhau, nên Tiêu Chỉ đã thống nhất hẹn với họ ở Thiên Diệp thành. Vị trí offline của cậu là ở Vùng đất Mộc Hồn của Thiên Diệp quốc, ngoại trừ việc có thể trực tiếp quay về địa điểm trước đó, thì nơi này còn có những Trận pháp Dịch Chuyển có thể đi đến các thành phố lớn, xem như là phúc lợi của cư dân VIP.

Cậu tỉnh lại trong căn phòng của mình ở Vùng đất Mộc Hồn, nơi này vẫn bình yên và yên tĩnh như thường lệ.

Một mùi hương xông qua cửa sổ, có lẽ là ba vị hàng xóm bên kia lại bắt đầu tụ họp, hình như món chính hôm nay của họ là lẩu, ba người đều đang hừng hực chuẩn bị, cách xa như vậy cũng có thể nghe được tiếng động từ bên đó.

Tiêu Chỉ nhờ rằng hương liệu của món ăn Trung Hoa trên lục địa Dazemenya khá quý hiếm, Thiên Diệp Ô còn dựa vào vào việc này để nghiên cứu các loại cây trồng thay thế. Nhưng cái nồi lẩu đang nổi lửa mà ba người kia đang ăn phải cần một lượng hương liệu rất lớn, xem ra họ đều là những người dư tiền đây.

Vừa thấy Tiêu Chỉ đẩy cửa bước ra, Thanh Kiếm Tự Do đã vẫy tay với cậu, mời cậu cùng tham gia với họ.

Thế nhưng Tiêu Chỉ vẫn còn bận việc, cậu bèn xin lỗi bọn họ rồi nói rằng lát nữa mình có hẹn với người ta mất rồi.

Nghe vậy, ba người cũng không giữ cậu lại nữa, Tiramisu còn rất nhiệt tình đưa cho cậu một cái bánh rán hành: “Cầm ăn dọc đường đi, cái này là dùng hành tây Thiên Diệp Ô nghiên cứu ra để làm đó, hương vị cũng không tệ.”

Tiêu Chỉ nhận lấy cái bánh rán hành nóng hầm hập, cắn một miếng thật lớn, rồi tán dương: “Ngon quá, tay nghề của bà Tô thật tốt!”

Thiên Diệp Ô trồng hành cũng giỏi lắm, không khác mấy với hành tây thật, xem ra đứa nhóc này cũng là một nhân tài nông nghiệp đây.

Vẫy tay chào tạm biệt với mấy người kia xong, Tiêu Chỉ bước vào Trận pháp Dịch Chuyển, rời khỏi Vùng đất Mộc Hồn.

*

Bước vào thành Thiên Diệp, Tiêu Chỉ đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Nơi này là quảng trường trung tâm của thành Thiên Diệp, rất đông người qua lại, không chỉ có người dân bản địa là Mộc Linh Tộc, mà còn có các người chơi đến đây làm nhiệm vụ hoặc mua đồ gì đó, thỉnh thoảng còn thấy bóng dáng của Tịch Nguyệt Tộc và Thú Nhân tộc, ngay cả kỵ sĩ cùng với mục sư của Blaise cũng xuất hiện.

Bởi vì cũng tạm được xem như công chức của Hessen, nên Tiêu Chỉ nhịn không được phải nhìn đám người của Blaise vài lần, bọn họ đều mặc trang phục trắng vàng đan xen, phong cách rất bảo thủ, trông có vẻ vô cùng đứng đắn, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng chẳng ra được cái gì.

Một lúc sau, những người chơi hẹn trước cũng dần đến đủ, Tiêu Chỉ bắt đầu giao dịch với bọn họ,cũng không còn chú ý đến đám người đó nữa.

Sau khi giao dịch xong với người cuối cùng, Tiêu Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ cậu đã thoát khỏi tầng lớp bần cùng nghèo khổ rồi. Hôm nay đột nhiên cậu thấy vui vẻ đến lạ, Tiêu Chỉ đứng dậy, đi dạo lòng vòng quanh thành Thiên Diệp.

Nếu như so sánh với sáu trăm năm trước, thì nơi này đã thay đổi rất nhiều, có rất nhiều đồ vật đã đổi mới, nhưng Vương Thụ vẫn giống hệt như năm đó, và thành Thiên Diệp vẫn mang bầu không khí nghỉ hưu nhàn nhã như mọi khi.

Tiêu Chỉ đang đứng trước gian hàng quà vặt chờ đồ của mình, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Ngải Einstein.

Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ online rồi! Tốt quá, cấp cứu giang hồ đi!

7654321: Chuyện gì thế?

Hey Hey Hey: Khoa Lịch Sử của chúng ta hẹn đánh nhau với khoa Cơ Giáp. Mấy trận đánh quan trọng như vậy sao có thể thiếu tiểu sư đệ chứ?

7654321: Lịch Sử và Cơ Giáp? Hai chuyên ngành khác nhau hoàn toàn, vậy cũng có thể đánh được ạ?

Hey Hey Hey: Truyền thống cũ thôi.

7654321:?

Hey Hey Hey: Nói ra thì dài lắm, gõ chữ nhiều cũng mệt...Em tới Britanda ở sa mạc Trường Nguyệt trước đi, gặp rồi anh mới nói cho em.

7654321: OK, em tới ngay.

Nhắn tin xong, Tiêu Chỉ bèn ôm ly kem Varomi của mình đi về phía Trận pháp Dịch Chuyển.

*

Khi đến Britanda, Tiêu Chỉ vừa bước ra khỏi Trận pháp Dịch Chuyển đã thấy Ngải Einstein đang đứng đợi mình cách đó không xa. Anh đứng dựa vào vách tường, đầu ngón tay linh hoạt xoay xoay một con dao găm, mũi dao găm chuyển động trên đầu ngón tay, nhưng lại không làm ngón tay anh bị thương, còn bên cạnh là Vi Địch đang đứng xem với vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Tiêu Chỉ bước đến chào hỏi với bọn họ: “Sư huynh.”

Hai người họ cũng chú ý đến Tiêu Chỉ, Ngải Einstein nói: “Tiểu sư đệ à, em hóng drama hả? Còn mang cả đồ ăn vặt theo nữa?”

Tiêu Chỉ vẫn không thèm để ý chút nào, tiếp tục ăn: “Cũng đâu phải đánh nhau ngay bây giờ đâu, kể em nghe chút đi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngải Einstein nói: “Truyền thống cũ của hai khoa chúng ta, trận giao hữu của tân sinh sắp bắt đầu rồi. Mỗi một lứa tân sinh đều phải trải qua một đợt như thế, kết quả chiến đấu sẽ quyết định trực tiếp đến khí thế của năm sau, bên nào thắng thì bên đó chiếm ưu thế.”

Tiêu Chỉ hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Nhưng vì sao khoa Lịch Sử lại phải đối mặt với khoa Cơ Giáp, hình như hai khoa không ở cùng một hành tinh mà?”

Tiêu Chỉ nhớ rất rõ, khoa Lịch Sử nằm trên hành tinh số 12 còn khoa Cơ Giáp nằm ở số 2, học tập và sinh hoạt thường ngày hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau.

Ngải Einstein nhún vai: “Chuyện này bắt đầu từ năm hai vị anh lớn của hai khoa vào trường, em có biết chuyện xưa của hai anh lớn đó không?”

Tiêu Chỉ lắc đầu, tiếp tục ăn kem.

Ngải Einstein: “Anh lớn bên khoa Lịch Sử của chúng ta tên là Bạch Ngôn, còn khoa Cơ Giáp là Timgard, rất có thể em được nghe về ID của họ nhiều hơn, Bạch Ngôn là Nhược Diệp, Timgard là Longinus.”

Tiêu Chỉ vừa nghe thấy hai cái tên này xong, đúng là quen thật.

Cho dù là diễn đàn hay thế giới, chỉ cần có hai người họ, thì chắc chắn không có hòa bình. Bản thân Tiêu Chỉ cũng đã từng được chứng kiến cảnh bang hội của họ đối đầu với nhau trong hội đấu giá Tinh Hải, đúng thật là thuốc súng văng khắp nơi, chế giễu nhau không ngừng.

Tiêu Chỉ nhịn không được, bèn hỏi: “Thật ra hai người họ có thù gì?”

Ngải Einstein: “Năm đó nhập học, hai người bọn họ cùng đăng ký vào khoa Chỉ Huy chuyên ngành Chỉ huy Chiến lược, nghe nói trong lúc thi tuyển hai người lúc nào cũng cạnh tranh với nhau, cuối cùng đều đứng đầu. Bọn họ ưu tú thật, đến bây giờ điểm cao nhất ở khoa Chỉ Huy vẫn là hai người bọn họ.”

“Cuối cùng Bạch Ngôn giành mất vị trí đầu của chuyên ngành Chỉ huy Chiến lược, lúc đó Timgard vẫn chưa chịu phục, bực tức nói rằng sau khi nhập học sẽ tái chiến.”

“Nhưng ai mà có ngờ, Bạch Ngôn lại quay xe đi đăng ký vào khoa Lịch Sử, cuối cùng lấy điểm đầu vào cao nhất để bước vào chuyên ngành Lịch Sử và Chiến Lược. Nghe giang hồ đồn, khi đó có một trường quân sự kia muốn đào góc tường của Đại học Tổng hợp Hải Lam, sang rủ anh ấy chuyển trường, kết quả là bị cấp cao của trường mình cản lại.”

“Sau khi Timgard nghe được tin đó thì giận sôi máu, bởi anh ta đã coi Bạch Ngôn như kẻ thù truyền kiếp, kết quả là Bạch Ngôn vỗ mông đi thẳng, còn nhường cả danh hiệu đầu bảng cho anh ta, vậy không phải là làm anh ta mất mặt sao?”

“Timgard sao có thể nuốt trôi cục tức này, thế là anh ta cũng quay xe đăng ký vào khoa Cơ Giáp, sau đó thuận lợi đạt được điểm đầu vào cao nhất. Cứ như vậy, tuy rằng hai người không học chung một khoa, nhưng đã kết thù từ lâu, còn kéo vào tận trong game, Bạch Ngôn thành lập Thượng Thiên Nhược Thủy, còn Timgard thì lập ra Chiến Thần, thế là hai bang hội này vẫn tiếp tục đấu đá nhau.”



Tiêu Chỉ xúc một muỗng kem: “Sao em cứ cảm thấy người khổ nhất ở đây là khoa Chỉ Huy nhỉ?”

Ngải Einstein: “Đúng là vậy đó, nên người của khoa Chỉ Huy không vừa mắt hai khoa chúng ta.”

Tiêu Chỉ thầm nghĩ, vừa mắt mới là lạ, đứng nhất và đứng nhì đồng loạt chuyển sang một chuyên ngành khác, còn khuyến mãi cho bọn họ kỷ lục điểm mới nữa. Mỗi lần nhắc đến hai vị anh lớn này, chắc chắn họ rất muốn bắt ra quất xác, vì khoa Chỉ Huy vẫn là người tổn thương nhiều nhất mà.

Suốt cả đường đi, ba người nói đủ thứ chuyện về hai vị anh lớn. Họ vẫn luôn đi về phía trước, nghe nói là muốn đi đến nơi hẹn đánh nhau.

Tiêu Chỉ vẫn có hơi tò mò: “Chúng ta đối đầu với khoa Cơ Giáp thì bên nào thắng?”

Ngải Einstein: “Gần như hai phần ba là chúng ta thắng.”

“Hả?” Nghe vậy làm Tiêu Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ, ZERO là trò chơi rất chú trọng đến thao tác, theo lý thì những người ngày nào cũng chiến đầu như khoa Cơ Giáp phải có ưu thế hơn đám thư sinh của khoa Lịch Sử chứ nhỉ.

Ngải Einstein nhìn Tiêu Chỉ, rồi dùng tay chỉ chỉ đầu mình: “Em biết rồi đấy, chỗ này của mấy tên đàn ông đích thực đều không tốt lắm, nên họ rất kém về mặt chiến thuật.”

Vi Địch: “Từ xưa đến nay, chỉ có tính kế mới có được nhân tâm*.”

(*Gốc là 自古以来,总是套路得人心。Câu này chắc bạn này đang sửa lại từ câu 自古深情留不住,唯有套路得人心: TỰ CỔ THÂM TÌNH LƯU BẤT TRỤ DUY HỮU SÁO LỘ ĐẮC NHÂN TÂM, thâm tình không giữ được, duy chắc chỉ tính kế mới có được nhân tâm.)

Ngải Einstein trịnh trọng vỗ bả vai Tiêu Chỉ: “Mặc dù chuyên ngành của chúng ta ít được ưa chuộng, nhưng thế mạnh chính của chúng ta là bắt nạt khoa Cơ Giáp. Tiểu sư đệ à, em chính là đại biểu tân sinh của chuyên ngành chúng ta đấy, cố lên nhé!”

Tiêu Chỉ: “....Năm nay chuyên ngành của chúng ta chỉ có mình em, không làm đại biểu mới lạ ấy.”

*

Cuối cùng ba người cũng đến được địa điểm hẹn trước, một di tích đấu trường nằm trong sa mạc.

Đây là một trong những bản đồ đấu trường của ZERO, sau khi yêu cầu hai bên trình lên hiệp định quyết đấu thì cuộc chiến mới chính thức bắt đầu, điều kiện thắng cuộc và giải thưởng đều do hai bên tự quyết định.

Phía trước là đám người chia thành hai bên có ranh giới rõ ràng, bên trái đa số là kiếm sĩ, chính là bang hội Chiến Thần, còn bên phải thì có hơn một nửa là pháp sư, chính là Thượng Thiện Nhược Thủy.

Bọn họ đứng như thể hai quân đang đối chọi, còn dùng ánh mắt để công kích lẫn nhau.

Cầm đầu phe bên trái là một anh chàng cao lớn đẹp trai, mang một mái tóc vàng xán lạn, khắp người đều là trang bị kiếm sĩ cao cấp, chắc hẳn đó chính là Timgard, ID trong game là Longinus.

Người cầm đầu bên phải là một chàng trai tóc đen, mặc áo bào pháp sư màu xanh biển, còn đeo một chiếc kính một mắt*. Trên mặt anh ta lúc nào cũng treo một nụ cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong bụng người này toàn mang ý xấu, bụng nam mô, miệng một bồ dao găm. Tiêu Chỉ vừa nhìn đã biết, vị này chắc chắn là Bạch Ngôn, ID trong game là Nhược Diệp.

*kính một mắt: giống vầy nè quý zị



Sự xuất hiện của ba người Tiêu Chỉ đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của hai bên.

Bạch Ngôn nhìn thoáng qua bên này, khi nhận ra Ngải Einstein và Vi Địch bèn gật đầu với bọn họ, nụ cười cũng có vẻ chân thành hơn rất nhiều: “Mấy đứa tới rồi.”

Ngải Einstein thân thiết vẫy tay với Bạch Ngôn, rồi chỉ tay ra hiệu cho y nhìn về phía Tiêu Chỉ đang đứng bên cạnh: “Bắt mọi người đợi lâu rồi, xin giới thiệu một chút, đây là Tiêu Chỉ - đại biểu tân sinh của chuyên ngành chúng ta năm nay, ID là 7654321, trọn điểm phần thi thực hành của bài thi tuyển sinh.”

Còn vấn đề thi viết chỉ được 0 điểm, Ngải Einstein quyết định bỏ qua luôn.

Bạch Ngôn thuận tay gửi Tiêu Chỉ lời mời thêm bạn: “Chào em, chào mừng em đến với khoa Lịch Sử, tôi nghe nói bài kiểm tra thực hành của chuyên ngành các em rất khó, xem ra Tiêu sư đệ thật sự rất giỏi.”

Sau lời mời của Bạch Ngôn, Tiêu Chỉ lập tức nhận được một làn sóng lời mời thêm bạn, khiến cậu rơi vào trạng thái bận rộn trong thời gian ngắn.

Bên phía khoa Lịch Sử hòa thuận vui vẻ như thế, đương nhiên sẽ có người nhìn không vừa mắt.

Trong đám người của khoa Cơ Giáp, bỗng có một cậu trai mắt trắng dã, nói với vẻ rất quái dị: “Đây là át chủ bài của khoa Lịch Sử các người à? Nghe nói tên năm trước hoàn toàn không biết đánh đấm gì, năm nay còn tệ hơn. Lúc trước chẳng có ai đăng ký cả, tìm đâu ra cái tên này đến làm bình phong thế?”

Bạch Ngôn vẫn mỉm cười như thường: “Tân sinh của các người can đảm thật.”

Timgard khẽ nhíu mày: “Hừ, sau này tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta.”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng đến cậu trai vừa nói chuyện.

Nhưng cậu trai này cũng không hề lúng túng, vẫn nói tiếp: “Ai mà không biết cái chuyên ngành quèn của mấy người gom hết lại cũng chẳng được mấy mống. Cũng chẳng biết có phải đồ nhà quê đến từ hành tinh biên giới chỉ vì cọ tiền trợ cấp của chính phủ, còn được chơi game trong giờ học nên mới thi vào hay không?

Lời này vừa dứt, đám người phía sau cậu ta đã phát ra một tràng cười, nhưng như vậy vẫn còn để lại mặt mũi cho cậu ta, nhưng khoa Lịch Sử không thì không kiêng kỵ gì cả, bật cười thành tiếng.

Ngay cả Timgard cũng phải dùng ánh mắt “Quen biết cậu thật là mất mặt” để nhìn cậu ta: “Walter, cậu đừng nói nữa...”

Walter nhìn bốn phía xung quanh, chợt cảm thấy hơi kỳ lạ.

Chuyện này...chuyện này là thế nào? Cậu ta đã từng tra trong diễn đàn trường, tình hình của cái chuyên ngành này đúng là ảm đạm như thế, chẳng lẽ cậu ta nói sai rồi?

Ngải Einstein chủ động đứng ra, tốt bụng giúp cậu ta bớt hoang mang, anh bèn chỉ vào mặt mình: “Cậu nhìn tôi này.”

Bây giờ Walter mới cẩn thận quan sát gương mặt này, ở thời đại tinh tế rất hiếm người nào là thuần Châu Á, cho nên rất hút mắt, tuy rằng người này trông cũng không tệ, nhưng có gì đặc biệt à? Cậu ta không phải gay, nên cũng chẳng có hứng thú gì với mặt của đàn ông.

Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy chút gì đó quen thuộc trên gương mặt này, đôi mắt, cái mũi, và cả lông mày nữa...sao nhìn kiểu gì cũng thấy quen quen ấy nhỉ? Như thể cậu ta đã từng gặp, nhưng khi cậu ta cẩn thận nhớ lại thì bên cạnh mình không có người nào trông giống như thế cả.

Có người bên khoa Lịch Sử giúp ngay: “Cậu có thấy anh ta trông giống với chủ tịch của tập đoàn Ngải Thị không?”

Walter: “.....!”

Đậu mía!

Tập đoàn Ngải thị, nằm trong top 10 tập đoàn tài chính lớn nhất tinh tế. Phạm vi hoạt động trải dài từ thực phẩm đến y dược, từ buôn bán lẻ đến khoa học kỹ thuật, thậm chí còn tham gia vào ngành công nghiệp quân sự, mà gương mặt này lại cực kỳ giống với quý ngài Ngải thường xuyên xuất hiện trên tin tức, chỉ là trẻ hơn, và đường nét cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Ngải Einstein mỉm cười: “Tôi họ Ngải, tên Einstein, là con thứ hai trong nhà.”

Walter: “...”

À...xuất thân kiểu này là loại có thể lấy được tiền vốn bất cứ lúc nào, chẳng trách lại dám đăng ký vào cái chuyên ngành như này...

Tiêu Chỉ cũng chìm vào khiếp sợ, thì ra xuất thân của Ngải sư huynh kinh khủng như vậy sao? Vậy vì sao anh ấy lại cùng mình đi ăn bữa tối miễn phí ở căn tin? Niềm vui của người có tiền chỉ đơn giản như vậy thôi à?

Walter hít sâu một hơi, mục tiêu này khó công phá quá, vậy thì đổi một mục tiêu khác đi, thế là cậu ta chỉ vào Vi Địch: “Lúc tên này đánh nhau còn đánh luôn người trong nhà, chắc chắn là ăn không ngồi rồi cả ngày!”

Vi Địch: “....”

Không phải, cậu ta không có như vậy, ngày nào Vi Địch cũng luyện tập chăm chỉ lắm mà.

Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ thành công...

Bạch Ngôn vẫn cứ giữ gương mặt tươi cười khiến người ta lạnh cả sống lưng đó, rồi quay về phía Vi Địch: “Tôi nhớ năm đó Vi Địch sư đệ cũng thi vào khoa Chỉ Huy, còn là người duy nhất thi viết trọn điểm của khoa nữa.”

Ngải Einstein hỏi: “Em có cảm giác gì khi làm bài thi viết của khoa Chỉ Huy?”

Giọng điệu của Vi Địch vẫn rất bình tĩnh: “Vẫn ổn, thi viết kiểu đó cũng không khó lắm.”

Walter: “...”

Mấy người có thể buông tha cho khoa Chỉ Huy không? Khoa Chỉ Huy nó sống dễ dàng lắm sao? Sao ai ai cũng ruồng bỏ nó thế?!

Walter run rẩy chỉ ngón tay về phía Tiêu Chỉ.

Tên này là tân sinh chẳng biết từ đâu chui ra của năm nay, cậu ta không hề ra ngoài, nhưng có tra thế nào cũng chẳng tra ra được những drama có liên quan đến tên này.

Nhưng...dưới tình huống mặt bị vả bẹp bẹp hai lần, sắp bị sưng lên thành đầu heo, Walter chợt rối rắm một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành chậm rãi hạ tay xuống.

Tiêu Chỉ: “...”

Thật ra cậu mới chính là đồ nhà quê đến từ hành tinh biên giới, vì để cọ tiền trợ cấp của chính phủ, còn được chơi game trong giờ học nên mới thi vào chuyên ngành này. Bạn học này nói đúng rồi đấy, đừng bỏ cuộc mà!



Chỉ tiếc là Walter đã đánh mất dũng khí mở miệng.

Sau khi trò hề kết thúc, Bạch Ngôn và Timgard bắt đầu bàn bạc về trận quyết chiến sắp tới.

Cuối cùng bọn họ quyết định mở cuộc chiến 20vs20, hai bên chọn 20 người từ trong nhóm tân sinh viên ra tham gia.

Sau khi cuộc chiến bắt đầu, cứ cách một khoảng thời gian, trên màn hình sẽ xuất hiện hai biểu tượng thuộc về hai bên, tổng cộng có ba lần xuất hiện, nhưng vị trí biểu tượng xuất hiện là ngẫu nhiên, nhưng hệ thống sẽ thông báo phạm vi trên bản đồ.

Điều kiện thắng lợi chính là:

1. Hạ gục toàn bộ thành viên của đội đối thủ.

2. Phá hủy ba biểu tượng của đội đối thủ.

Chỉ cần hoàn thành một trong hai điều kiện trên là được.

Sau khi trận chiến đã diễn ra được một giờ, chiến trường sẽ xuất hiện bão cát và đá bay, khu vực chiến đấu sẽ liên tục bị thu nhỏ. Người chơi sẽ bị mất máu nếu rơi vào phạm vi của bão cát hoặc đá bay, tránh việc người chơi thi đấu theo kiểu tiêu cực.

Sau khi lựa chọn xong tân sinh tham dự, Bạch Ngôn và Timgard đồng thời nộp đơn đăng ký.

Đơn được phê duyệt, chiến trường lập tức mở ra.

Đồng thời, khu vực khán đài cũng được mở ra, ngoại trừ tân sinh ra thì tất cả các người chơi đều di chuyển lên đó.

*

Tiêu Chỉ bước vào chiến trường, bị dịch chuyển đến khu vực màu đỏ của khoa Lịch Sử.

Vì để phân biệt danh tính của hai bên, nên trên vai trái của mỗi người bọn họ đều xuất hiện một biểu tượng màu đỏ, còn bên đối thủ là màu xanh. Thứ này chùi không ra, có cởi quần áo thì cũng vậy, chỉ có khi nào cuộc chiến kết thúc, nó mới biến mất.

Mọi người của khoa Lịch Sử đều mới nhập học, nên chưa quen biết gì nhau, ngay cả thực lực của nhau như thế nào cũng chẳng rõ, chứ đừng nói đến chuyện đã từng hợp tác.

Bọn họ bàn bạc một lát, quyết định dùng hình thức tiểu đội để hành động, đều tự tìm người thân thiết để đồng hành.

Tiêu Chỉ uyển chuyển từ chối vài người ngỏ ý muốn chung đội với cậu, vì cậu vốn đã quen hành động một mình.

Mà chiến lược của khoa Cơ Giáp bên kia cũng tượng tự, cũng là cho những tân sinh quen biết nhau lập thành một nhóm, sau đó chia nhau ra hành động trên bản đồ. Trước khi biểu tượng kịp thay đổi thì đánh chết đối thủ, đến lúc biểu tượng thay đổi rồi mới tập trung lại với nhau.

Kênh trò chuyện trong khán đài:

“Cái tên 7654321 của khoa Lịch Sử là như nào thế? Dám đi một mình, ngay cả trong chiến trường mà cũng dám đánh lẻ, to gan thế.”

“Nếu không thì sao lại nói là át chủ bài?”

“Đừng có điêu, năm ngoái mới mở màn được vài phút thì tên át chủ bài đã ngỏm rồi, trước khi chết còn xách cả đồng đội theo, năm nay thì cứ như đi chơi vậy, xem ra khoa Lịch Sử sắp không xong rồi.”

“Đừng nói bậy, tên này thi thực hành trọn điểm, chắc chắn kỹ năng trong game cũng tốt lắm.”

“Đừng hù nữa, chuyên ngành của bọn họ gọi là nghiên cứu trò chơi đầu thế kỷ 21, có biết cái gì gọi là game của thế kỷ 21 không? Khi đó đa số thao tác đều là dùng tay, tuy rằng chơi cái loại game cổ lỗ sĩ này rất ngầu, nhưng chắc gì vào ZERO đã giống vậy.”

Tiêu Chỉ đang ở chiến trường không xem được kênh thông tin trên khán đài, cậu bèn chọn một phương hướng rồi đi thẳng về phía đó.

Vừa đi cậu vừa nghiên cứu bản đồ.

Chiến trường này được gọi là di tích của đấu trường, nhưng đấu trường của Thú Nhân tộc rộng hơn nhiều so với những đấu trường La Mã mà cậu biết, bên trong có cát vàng bay đầy trời, còn có cồn cát núi đá, trên mặt đất thì có cả hang động và khe rãnh, cách đó không xa còn có di tích của công trình xây dựng, địa hình khá phức tạp.

Tiêu Chỉ quan sát tình hình, còn dự đoán xem tân sinh của khoa Cơ Giáp sẽ đi từ hướng nào đến đây.

Rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, cậu còn nhảy lên kênh chiến trường chơi:

[7654321: Khoa Cơ Giáp ơi, mọi người ở đâu vậy?]

[To Vỡi: Ai thèm nói cho cậu?]

[7654321: Tôi ở cồn cát tròn chờ mọi người, tới từng người nhá, có phải không dám không?]

[Caesar: Đậu mía, thằng nhóc này lại dám kiêu ngạo như thế!]

[Một phát đi một em: Đi nào, đi đấm thằng nhóc này lọt sàn, coi nó kiêu ngạo được nữa không!]

Một lúc sau...

[Một phát đi một em: @7654322, đâu rồi?]

[Caesar: Đừng có trốn nữa, ra đây đi, sợ chứ gì?]

[7654321: Tôi lừa mấy người thôi, thật ra tôi không ở chỗ vòng tròn cồn cát.]

[Một phát đi một em:....Đê tiện.]

[Caesar:.....Đồ dối trá.]

[7654321: Đừng nóng, bây giờ mọi người đều biết hai người đang ở nơi nào đó.]

[Jormungand: Hai thằng ngu này, đang lộ vị trí đó có biết không? Còn không mau chạy đi, đứng đó chờ người ta vây đến hả?!]

[Một phát đi một em:....]

[Caesar:...]

Tiêu Chỉ vừa nhìn kênh chiến trường vừa ngậm ngùi, khoa Cơ Giáp đúng là một đám nhẹ dạ cả tin mà, chẳng trách lúc nào cũng bị khoa Lịch Sử bắt nạt hết.

Đáng yêu ghê cơ.

Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân, Tiêu Chỉ ngước lên nhìn qua dải cát vàng, chợt nhận ra đó vẫn là người quen - Walter.

Tiêu Chỉ bèn chào hỏi cậu ta: “Chào cậu, lại gặp mặt rồi.”

Cùng lúc đó, một loạt cầu lửa được tung ra, có thể nói là cực kỳ nhiệt tình.

Khán đài bùng nổ vì Tiêu Chỉ. Không phải là vì màn chào hỏi nhiệt tình của cậu, cũng chẳng phải vì sự gian manh khi lừa hai người của khoa Cơ Giáp lộ vị trí, mà là...

Truy Hồn Giả.

“ĐM! Truy Hồn Giả!”

“Cậu ta là người trong hội đấu giá Tinh Hải ngày đó?”

“3 triệu! Vãi c*t! Thằng nhóc này giàu thế?!!!”

Các tân sinh có thể không biết, Ngải Einstein và Vi Địch không gia nhập bang hội nào cũng không biết nốt.

Nhưng tất cả mọi người ở đây, cho dù là Thượng Thiện Nhược Thủy hay là Chiến Thần, chỉ cần là người tham gia hội đấu giá Tinh Hải lần đó, thì ký ức về vị khách đến từ phòng VIP dùng 3 triệu tiền vàng quất tới tấp vào mặt Chiến Thần, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng cướp đi Truy Hồn Giả vẫn còn rất mới mẻ.

Mà bây giờ, người này lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

Bạch Ngôn quay đầu nhìn Timgard đang đứng bên cạnh, trên mặt vẫn còn nụ cười, nói với ngữ điệu cực kỳ chân thành, thân thiện: “Tôi nghe nói anh vẫn còn nhớ thương Truy Hồn Giả? Không sao hết, nếu anh muốn xem, tôi có thể nói chuyện với Tiêu sư đệ, bảo cậu ấy cho anh mượn chiêm ngưỡng một chút.”

Mặt của Timgard đã đen sì: “....”

Mấy tên khoa Lịch Sử này, sao tên nào tên nấy đều khó ưa như vậy chứ?

- --------Hết chương 32--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook