Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 93: Đúng là đồ Ngốc
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------
Chương 93: Đúng là đồ ngốc
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Chỉ thong thả bay đến trước mặt Giáo Hoàng Sonnick, thậm chí còn rất lễ phép gật đầu với ông ta. Lụa trắng trên đầu đong đưa theo động tác của cậu, có vẻ rất thanh lịch.
Nhưng hiện giờ Hessen và Blaise đang trong tình thế chiến đấu kịch liệt. Dù của Tiêu Chỉ có lễ độ thế nào, cũng không thể giấu nổi ý khiêu khích của hành động dùng thân phận Nhiếp Chính quan chắn ngay trước mặt Giáo Hoàng Blaise.
Trên lục địa Dazemenya, sự bình đẳng về địa vị giữa các đối thủ rất quan trọng. Cùng đẳng cấp với Giáo Hoàng lẽ ra phải là lãnh chúa Hessen, mà hành vi của Tiêu Chỉ lại tương đương với việc nói rằng Giáo Hoàng thấp hơn Hessen một bậc.
Tổng Giám Mục Todds ở cách đó không xa cũng cảm thấy rất khó chịu. Gã chủ động nói với Giáo Hoàng: “Nhiếp Chính quan, nơi này là chiến trường, chứ không phải là nơi nhà ngươi có thể đến nhờ quan hệ cá nhân. Cút khỏi tầm mắt của Giáo Hoàng miện hạ ngay!”
Tiêu Chỉ quay sang Todds, giọng nói cậu mang theo ý cười: “Todds, nguyên là Giám Mục của giáo khu Sanaya, tại vị mười năm, nhưng vẫn mãi không được Cựu Giáo Hoàng trọng dụng. Số lần được triệu đến Horan chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng khi Giáo Hoàng đương nhiệm thượng vị thì lập tức lên Tổng Giám Mục.”
Tấm lụa trắng khẽ lay động, tạo thành một đường cong đầy mỉa mai: “Hình như những lời này hợp với Tổng Giám Mục ông hơn đấy.”
Toàn thể người chơi cảm thấy CP mình đu bị bẻ sang một hướng càng ngày càng kỳ quái.
“Nhiếp Chính quan kiêu ngạo đến vậy à? Giáp mặt với Tổng Giám Mục mà còn dám lôi gốc gác của người ta lên. Gan lớn quá nhỉ!”
“Như này mà cũng gọi là nhân viên văn thư yếu ớt à? Chê tôi ít đọc sách có đúng không?”
“Thì ra lãnh chúa Hessen thích kiểu này....”
“Vậy nên cái Vong Linh Thiên Tai khi trước là do anh ta tự tung ra à?”
“Nhưng vong linh lại đối đầu với Giáo Hoàng rõ ràng là bất lợi mà. Chẳng lẽ anh ta muốn chịu chết?”
“Sao tôi cứ thấy cái vẻ kiêu ngạo này hơi quen quen ấy nhể?”
Nghe vậy, Todds lập tức siết chặt nắm đấm. Sự nghiêm túc và điềm tĩnh trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, giống hệt như con trâu đực bị chọc điên. Nếu đây chỉ là lời bôi nhọ, gã ta chắc chắn sẽ không tức giận đến mức này, thế nhưng... sự thật đúng là như vậy. Đúng là gã đã quy phục phe phái của Sonnick mới có thể được trọng dụng sau khi đối phương lên làm Giáo Hoàng, mà hai người kia cũng chẳng khác mấy.
Gã nắm chặt lấy pháp trượng, chỉ huy hai tên Tổng Giám Mục kia cản chân Tiêu Chỉ.
Nhưng một bóng người khác đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Lãnh chúa Hessen.
Kiếm phong lạnh lẽo xẹt qua trước mặt ba người không hề do dự, cắt đứt ý định cất bước của bọn họ, giúp họ cảm nhận được sự sung sướng khi được đối đầu với Boss đứng đầu quân địch trong màn mưa kiếm sắc bén.
Todds: “...”
Hay quá, bây giờ mọi người huề nhau, nên không cần phải cãi nữa.
Đã không còn trở ngại gì nữa, Tiêu Chỉ và Sonnick đứng đối diện nhau. Một người mặc đồ đen đầy quái dị, còn một người thì mặc đồ trắng quý giá rộng thùng thình. Trắng đen tranh đấu, giống hệt như thế giằng co của Hessen và Blaise mấy trăm năm nay.
Không ai trong số hai người lên tiếng. Bầu không khí quanh họ dường như đang đông lại.
Gần như là cùng một lúc, hai người đồng loạt giơ pháp trượng lên. Ngọn lửa vong linh âm u màu lục và quang nhận bắt mắt hùng hổ lao về phía đối phương.
Vũ khí trong tay Tiêu Chỉ không phải Truy Hồn Giả, do Truy Hồn Giả còn đang nâng cấp. Tiếc rằng nó không thể kịp tham gia trận quyết chiến này. Mà cũng không phải Trái tim Difreyris, bởi vì... Tiêu Chỉ không nỡ mang theo cây pháp trượng còn mang ý nghĩa khác đó.
Trong tay cậu lúc này chỉ là một trong số các chiến lợi phẩm của Frost, nhưng cũng được xem là vũ khí đứng đầu lục địa rồi.
Frost giống hệt như ông bà nhìn thấy cháu trai đến nhà chơi vậy, hắn nhét cho Tiêu Chỉ một đống pháp trượng như nhét đồ ăn vặt, lại còn sợ không đủ nữa chứ. Nhưng chỉ e là Tiêu Chỉ có dùng một lần rồi vứt cũng phải lâu lắm mới hết.
Giao đấu với Sonnick mấy lượt, hàng mày dưới lớp lụa trắng của Tiêu Chỉ khẽ nhíu lại. Tên Sonnick này thật bí ẩn. Xét từ lý lịch, thì ông ta là một giáo sĩ rất ưu tú, con đường thăng chức vô cùng thuận lợi, không có gièm pha, cũng chẳng có công lao gì đáng ca ngợi, nhưng vừa động tay đã giống hệt như từng kinh qua trăm trận chiến.
Kinh nghiệm chiến đấu của ông ta từ đâu mà có?
Mà bên phía Sonnick cũng không khác lắm. Trước giờ hình tượng của Nhiếp Chính quan là luôn đi bên cạnh lãnh chúa, lại còn chẳng phải kiểu người đi lên bằng thực lực. Cho dù đã từng cướp thi thể từ trong quân đội của Blaise, thì mọi người cũng không hy vọng xa vời gì với sức mạnh của người này.
Chỉ có khi thật sự ra tay, mới biết được Nhiếp Chính quan thật ra khó đối phó đến thế.
Tiêu Chỉ và Sonnick đều thận trọng hơn. Hai người họ đều ý thức được rằng, đối thủ mạnh hơn dự đoán của mình nhiều.
Thánh quang bắt mắt và lửa vong linh mang hơi thở chết chóc tung ra kịch liệt. Nhờ vào ưu thế của pháp sư, quy mô của trận chiến này rất khủng khiếp. Người của hai bên đang ở gần vòng chiến tự động lùi xa ra theo bản năng, bởi họ sợ không cẩn thận tí là bị hai vị đại lão vô tình ngộ thương.
Thiên Diệp Ô đang tránh ở nơi an toàn để quan sát trận chiến bằng kính viễn vọng, sau đó thấp giọng hỏi người đang ở bên cạnh mình: “Đó là nhân viên văn thư ở Hessen các anh sao? Thì ra họ đỉnh đến vậy. Có phải anh cũng có thể một chọi một với tên chỉ huy nào đó không?”
Dường như gương mặt nhợt nhạt của Teague càng trắng hơn nữa: “Không, không, không... Điện hạ, xin đừng tính tôi vào.”
Cho dù là còn sống hay đã chết, gã đều là một cọng bún chung thủy với lực chiến bằng 5, cứ như gã trời sinh đã không chung đường với cái thứ mang tên lực chiến này vậy. Nói lại thì, vị kia nào phải nhân viên văn thứ bình thường đâu chứ? Có nhân viên văn thư nào có thể tung một loạt cầu lửa đưa người ta lên thiên đàng không?
Tiêu Chỉ vừa mới né được đòn quang nhận liên hoàn lao về phía mình, thì ngay sau đó, một luồng thánh quang kết thành lưới đã hùng hổ ập về phía cậu. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu bị cái lưới kia đụng trúng, chắc chắn cậu sẽ biến thành từng mảnh chỉ trong một giây, còn không thể ghép lại nữa chứ.
Lưới ánh sáng lao về phía Tiêu Chỉ với tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt đã vây lấy cậu, bùng lên ánh sáng chói mắt.
Nhưng khi ánh sáng tản đi, nơi Tiêu Chỉ đang đứng đã trống không, chỉ còn lại chút lửa vong linh chưa kịp tắt lơ lửng trong không trung.
Vẻ mặt của Sonnick đanh lại. Gã nhận ra đó chính là tàn dư sau khi sử dụng Ảo Ảnh Lửa, nghĩa là đòn tấn công vừa rồi không hề đánh trúng Nhiếp Chính quan.
Mà ngay lúc này, một quả cầu lửa lao nhanh về phía gáy của Sonnick, kích hoạt trực giác chiến đấu nhạy bén của ông ta, thế là bóng Sonnick lóe lên, tránh được đòn này trong gang tấc.
“Phản xạ tốt đấy.” Tiêu Chỉ xuất hiện ở nơi cách đó không xa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Sonnick bỗng mỉm cười: “Ồ?”
Tiêu Chỉ lập tức cảm nhận được sự bất thường ngay, thế là nhanh chóng né sang bên cạnh.
Nhưng đã chậm rồi. Một vòng tròn ma thuật hệ ánh sáng đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu. Chẳng biết nó được bày ra từ lúc nào, nhưng trùng hợp thay, nó đã vây kín đường trốn thoát của cậu.
Môi Sonnick khẽ mở, ngâm tụng một âm tiết ngắn gọn nhưng rất kỳ quái.
Chỉ trong nháy mắt, một kết giới thánh quang xuất hiện. Nó hệt như ánh mặt trời bắt mắt, vây chặt lấy Tiêu Chỉ. Ánh sáng chói lóa che phủ tầm nhìn của mọi người, khiến mắt người ta đau đớn. Những xác sống đang cách vòng chiến không xa liều mạng lùi về sau, tránh việc mình bị thanh tẩy trực tiếp tại hiện trường.
“Toang rồi...”
“Ngài Nhiếp Chính quan...”
“Tốt quá rồi! Tên Nhiếp Chính quan đó chắc chắn đã bị thanh tẩy!”
“Đã bảo là làm người thì đừng nên quá kiêu ngạo. Ỷ vào lãnh chúa Hessen là đã cảm thấy mình có thể lên trời luôn à. Lần này thì hay rồi, được lên trời thật.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cõi lòng của những người bên phía Hessen thì nặng trĩu. Cho dù bọn họ có đồn thổi những tin hường phấn thế nào về Nhiếp Chính quan, thì những bước tiến mà người ta đem lại cho Hessen cũng là thật. Rất nhiều xác sống đã âm thầm yêu thích cuộc sống hiện tại, vậy nên bọn họ tuyệt đối không muốn chấp nhận việc Nhiếp Chính quan lại biến mất khỏi thế giới này theo cách như thế.
Còn bên phía Blaise thì rất hưng phấn. Đức Giáo Hoàng vừa ra tay là khác biệt ngay! Đúng lúc họ có thể dùng cái tên Nhiếp Chính quan không biết tự lượng sức mình đó để cảnh cáo đám người của Hessen rằng đây là kết cục của những kẻ dám đối đầu với Blaise.
Mà lập trường của người chơi thì hơi khó nói một chút. Tuy rằng sự tồn vong của Hessen chẳng liên quan gì đến họ, nhưng trên người họ vẫn còn điểm danh vọng của Hessen cơ mà! Nếu Hessen thua thì chẳng còn gì nữa hết! Nhiếp Chính quan ơi anh đừng chết sớm vậy mà!!! Ít nhất là cố chịu tới khi phát xong phần thưởng đã nhé!!!
Nhưng sau khi ánh sáng tản đi, nơi đó không hề trống rỗng như những gì mọi người nghĩ.
Một bóng người vẫn đứng tại nơi đó, sự trong suốt và cảm giác chết chóc trên người đã biến mất, mà bộ quần áo màu đen cũng biến thành áo bào đỏ của pháp sư. Đây chính là một trong những thứ được Frost cất giữ - Lời chúc lành của Timeria.
Lụa trắng che đầu cũng đã biến mất, thay vào đó là chiếc vương miện lộng lẫy trên đỉnh đầu.
Chiến trường đột nhiên chìm vào tĩnh lặng trong giây lát, sau đó mới ồn ào trở lại.
“Người đó là ai? Nhiếp Chính quan hả?”
“Sống à?”
“Vậy mà Nhiếp Chính quan Hessen lại là người sống?”
“Tại sao tôi cứ cảm thấy anh ta có vẻ hơi quen quen vậy? Ảo giác à?”
“Đây là đại lão áo đen đó!!! Lúc trước khi nhận nhiệm vụ ở Blaise tôi từng chính mắt nhìn thấy anh ấy. Tôi thề họ là một!”
“Thế mà đại lão lại... chạy tới Hessen làm Nhiếp Chính quan kìa!! Trước đây mai danh ẩn tích thật ra là vì đang lo cho sự nghiệp ở Hessen??”
“Tiền phạt có thể trả lại cho em không ạ...”
“Chẳng phải anh ta có thù oán với Hessen à? Còn từng ám sát lãnh chúa nữa mà?! Tự nhiên tôi thấy mấy cái drama mình hít đều là fake hết.”
“Anh ta bên phía Blaise mà?”
“Tôi cứ cho rằng anh ta sẽ đến ám sát lãnh chúa Hessen, mất công lo lắng lâu ơi là lâu, kết quả là tôi lo bò trắng răng à?”
“Vậy là... thật ra người ta vốn đã là người của Hessen rồi hả??? Cả Blaise và chúng ta đều bị lừa?”
Câu này vừa xuất hiện, thì tiếng “Đậu mé” đã vang lên bốn phía. Bọn họ biết rằng trận quyết chiến này sẽ rất gay cấn, nhưng không ngờ là nó lại gay cấn đến vậy. Thậm chí có một cụ người chơi 300 nồi bánh chưng nói rằng mình vẫn còn quá trẻ, nên vẫn còn hơi ngỡ ngàng trước những biến hóa của thế giới này.
“Kiếp sống ở Dazemenya muôn màu muôn vẻ...”
“Kiếp sống ngoài Dazemenya của chúng ta cũng thế mà...”
“À, lúc trước thím nào từng nhận nhiệm vụ ám sát Nhiếp Chính quan đâu? Bỏ lẹ lẹ đi, không có kết quả đâu. Biết đâu bị đại lão phát hiện ra thì không cho mấy thím vào cửa hàng danh vọng nữa bây giờ.”
Lại một loạt “vãi sh*t” vang vọng khắp bốn phía, tất nhiên là đã có không ít kẻ chọn phản bội.
Trong những âm thanh ồn ào đó, Tiêu Chỉ nở nụ cười với tên Sonnick đang không nén nổi sự kinh ngạc: “Lần đầu gặp mặt.”
Ánh nhìn của Sonnick dừng lại tại chiếc vương miện trên đầu Tiêu Chỉ. Thân ở ngôi vị Giáo Hoàng, nên tất nhiên ông ta biết đó là Vương miện Thánh Diễm thuộc về Giáo Hoàng, thậm chí còn biết được nội tình trong vụ việc nó mất tích. Không ngờ rằng Vương miện Thánh Diễm lại xuất hiện thêm lần nữa, mà lại còn là ở bên phía Hessen.
Và Nhiếp Chính quan của Hessen thế mà lại là người sống. Theo như lời bàn tán của những người xung quanh thì tên này còn là người Asanasi, cũng chính là người Asanasi có cách làm việc khó lường, nhiều biến số nhất, cũng khó khống chế nhất.
Sonnick không thể nào tin nổi. Chẳng lẽ lãnh chúa Hessen điên rồi sao? Vậy mà dám để người Asanasi thay mình quản lý Hessen?
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là người Asanasi này còn thật lòng thật dạ giúp Hessen phát triển, chứ chẳng hề làm ra bất cứ chuyện gì kỳ lạ, đúng là kỳ tích của lục địa Dazemenya.
Không nhiều lời thêm nữa, Tiêu Chỉ đã giơ pháp trượng lên tấn công Sonnick.
Không mang thân phận vong linh nữa, nên Tiêu Chỉ đã không còn bị thánh quang khắc chế. Ngọn lửa hừng hực nhào về phía Sonnick, tỏa ra uy lực như thiêu như đốt. Ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt đại địa, khiến cỏ cây trên mặt đất cháy rụi hoàn toàn, bộc phát sức mạnh mình chẳng hề kiêng nể.
Tiết tấu của trận đấu này bỗng nhanh hơn, thánh quang và lửa nóng chồng chéo lên nhau, tạo thành một khu vực nguy hiểm khiến người ta không thể tiếp cận, dường như chỉ chứa được hai người trong đó mà thôi.
Người xung quanh chỉ có thể lùi lại liên tục, nhường lại khu vực chiến đấu cho hai người.
Ánh sáng và lửa nóng tranh đấu không ngừng.
Bỗng nhiên, trong vòng chiến tỏa ra một thứ ánh sáng còn chói lóa hơn bất cứ thứ gì trước đây.
Thiên Tai đối đầu với Thánh Quang Giáng Thế. Special Skill của hệ hỏa và hệ quang cùng trút xuống ngay tại thời khắc đó, công phá nhau không hề nể tình.
Tiếng động vang dội cùng với ánh sáng rực rỡ xuất hiện, khiến những người đang xem cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi. Mặt đất bị chấn động khi hai người tung chiêu làm cho rung chuyển, hệt như một trận động đất nhỏ.
Một lát sau, tiếng vang lớn đó dần biến mất. Cát bụi trên mặt đất bay đầy trời, che khuất tầm nhìn của người ngoài.
Vô số cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm về hướng cát bụi đang bốc lên, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Trong vòng chiến.
Sonnick ngã vật trên đất, máu tươi trào ra khóe môi. Khắp người ông ta đều là vết bỏng. Máu chảy ra nhuộm đỏ quần áo và mặt đất dưới người ông ta.
Trông Tiêu Chỉ cũng chẳng khá hơn là bao. Tuy cậu đã cố sức né tránh và sử dụng kỹ năng giảm sát thương, nhưng dưới sự tấn công của thánh quang, cậu cũng bị thương không nhẹ. Vậy nên hiện giờ cậu vẫn còn đang trút thuốc vào miệng.
Nhưng thực tế thì cậu bị thương nhẹ hơn Sonnick nhiều.
Mà điều này thật bất thường.
Tiêu Chỉ không thể không kiểm tra cơ thể mình, pháp bào trên người cậu đã hỏng. Nhưng lúc này cậu mới phát hiện ra trong pháp bào có một trận pháp cùng màu với quần áo. Kết hợp với việc thương tích nhẹ hơn tưởng tượng của mình, Tiêu Chỉ chẳng còn lăn tăn gì nữa, đây chắc chắn là trận pháp chuyển sát thương.
Về phần những sát thương đó chuyển đi đâu ấy hả?
Còn cần hỏi à? Chắc chắn là trên người cái tên ngốc nghếch đích thân mặc áo bào cho cậu rồi chứ còn ai nữa!
Tiêu Chỉ còn tưởng rằng mình cố chấp như vậy là đã thuyết phục được Frost, nhưng không ngờ rằng tên này còn cố chấp hơn. Vậy mà lại dám động tay động chân trên quần áo, để gánh thay cho cậu ít nhất là nửa sát thương.
Rõ ràng là dù cậu có chết cũng chẳng sao cả, vậy mà lại có người vắt hết óc để cậu ít bị thương hơn một chút.
Tiêu Chỉ bất lực lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc mà...”
Nhưng bây giờ không phải là lúc tính sổ với Frost. Trước mắt thì giải quyết tên Giáo Hoàng này quan trọng hơn nhiều, trước khi có người kịp chạy đến đây.
Tiêu Chỉ đến gần Sonnick. Tuy người này trông có vẻ như không dậy nổi nữa, nhưng xuất phát từ an toàn, cậu vẫn dùng pháp trượng chỉ vào đầu đối phương.
Tiêu Chỉ thấp giọng hỏi: “Ông muốn tìm kiếm thứ gì trên người Frost?”
Sonnick cảm nhận được, ngoại trừ cảm giác bỏng rát do bị lửa nóng thiêu đốt, thì trên người còn có một cảm giác lạnh lẽo đang lan ra khắp toàn thân. Ông ta biết mình sắp chết, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi. Bởi ông ta vốn là con dân của Chúa, sau khi chết sẽ được quay về Nước Chúa, sống chết cũng chẳng phải vấn đề quan trọng.
Ngoại trừ...
Đôi mắt của Sonnick nhìn lên trời cao, dường như đang nhìn vào thứ gì đó xa xôi chẳng thể nào với tới, rồi nhẹ giọng nỉ non: “Con xin lỗi... đức ngài... con vẫn khiến người phải thất vọng...”
“Đức ngài?” Tiêu Chỉ bắt được từ khóa, chẳng lẽ sau lưng Sonnick còn có người nào khác nữa?
Là ai? Hoặc cũng có thể nói là tiền bối nào mà ông ta tôn kính?
Sonnick vẫn chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi của Tiêu Chỉ. Ông ta bỗng nhiên bật cười: “Ha ha... khụ khụ... ha ha...”
Khi ông ta cười, khóe môi lại càng trào ra nhiều máu hơn, khiến ông ta càng tiến gần hơn đến Nước Chúa.
“Không... Con vẫn có thể làm cho người một chuyện nữa... Đây là việc cuối cùng... con... có thể... cống hiến... cho người...”
Giọng Sonnick đột ngột im bặt, ngực cũng không còn phập phồng nữa. Cả cơ thể ông ta trở nên xám xịt và cứng đờ cực kỳ nhanh chóng. Rồi lập tức hóa thành tro tàn trước mắt Tiêu Chỉ.
Một ngọn lửa hồn lập lòe ánh huỳnh quang chợt bốc lên từ đống tro tàn, rồi bay về phương xa nhanh như một tia chớp.
Tiêu Chỉ nhận ra ngay: “Hiến tế linh hồn?!”
Đây là phép thuật mà người sống tình nguyện hiến tế linh hồn mình cho một sự tồn tại nào đó. Nó thường được dùng khi những xác sống tà ác ký kết một khế ước, dùng linh hồn để làm cái giá phải trả cho đối phương, sau đó để đối phương thay mình hoàn thành tâm nguyện.
Xác sống có thể dùng một vài cấm thuật hấp thụ linh hồn để mạnh hơn, nhưng cái gì cũng phải có giá của nó. Linh hồn chính là cuộc sống của một người, nếu như hấp thụ quá nhiều cuộc sống, thì sẽ khiến xác sống trở nên điên cuồng và cố chấp, thậm chí còn đi tới bước tự hủy diệt mình.
Ngay khi Frost thống nhất Hessen thì đã ra luật cấm hiến tế linh hồn, nhưng hiện tại phép thuật này lại xuất hiện ngay trên người Giáo Hoàng của Blaise?
Mà kẻ ông ta muốn hiến tế cho là ai?
Tiêu Chỉ cảm thấy không ổn. Có kẻ đứng sau màn đang âm thầm điều khiển tất cả mọi chuyện. Mà kẻ này ẩn nấp quá xuất sắc, vậy nên tới tận bây giờ Tiêu Chỉ mới phát hiện.
Đột nhiên, toàn thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Tịch mịch.
Tiêu Chỉ phát hiện ra màu sắc trước mắt mình đã biến mất. Tất cả mọi thứ xung quanh đã biến thành màu xám. Một làn sương mù đến từ một nơi bí ẩn ùa vào bao phủ toàn bộ Hessen. Tử khí dày đặc đến mức khiến người ta không tài nào thở nổi.
Sau đó, bên tai Tiêu Chỉ vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, như thể đó là tiếng cơ thể người ngã xuống. Nhưng điều quái dị chính là ngoại trừ những tiếng “bịch bịch” liên tiếp, thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Như thể mọi người đều chìm vào giấc ngủ ngay tại thời khắc đó.
- -----------Hết chương 93-----------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------
Chương 93: Đúng là đồ ngốc
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Chỉ thong thả bay đến trước mặt Giáo Hoàng Sonnick, thậm chí còn rất lễ phép gật đầu với ông ta. Lụa trắng trên đầu đong đưa theo động tác của cậu, có vẻ rất thanh lịch.
Nhưng hiện giờ Hessen và Blaise đang trong tình thế chiến đấu kịch liệt. Dù của Tiêu Chỉ có lễ độ thế nào, cũng không thể giấu nổi ý khiêu khích của hành động dùng thân phận Nhiếp Chính quan chắn ngay trước mặt Giáo Hoàng Blaise.
Trên lục địa Dazemenya, sự bình đẳng về địa vị giữa các đối thủ rất quan trọng. Cùng đẳng cấp với Giáo Hoàng lẽ ra phải là lãnh chúa Hessen, mà hành vi của Tiêu Chỉ lại tương đương với việc nói rằng Giáo Hoàng thấp hơn Hessen một bậc.
Tổng Giám Mục Todds ở cách đó không xa cũng cảm thấy rất khó chịu. Gã chủ động nói với Giáo Hoàng: “Nhiếp Chính quan, nơi này là chiến trường, chứ không phải là nơi nhà ngươi có thể đến nhờ quan hệ cá nhân. Cút khỏi tầm mắt của Giáo Hoàng miện hạ ngay!”
Tiêu Chỉ quay sang Todds, giọng nói cậu mang theo ý cười: “Todds, nguyên là Giám Mục của giáo khu Sanaya, tại vị mười năm, nhưng vẫn mãi không được Cựu Giáo Hoàng trọng dụng. Số lần được triệu đến Horan chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng khi Giáo Hoàng đương nhiệm thượng vị thì lập tức lên Tổng Giám Mục.”
Tấm lụa trắng khẽ lay động, tạo thành một đường cong đầy mỉa mai: “Hình như những lời này hợp với Tổng Giám Mục ông hơn đấy.”
Toàn thể người chơi cảm thấy CP mình đu bị bẻ sang một hướng càng ngày càng kỳ quái.
“Nhiếp Chính quan kiêu ngạo đến vậy à? Giáp mặt với Tổng Giám Mục mà còn dám lôi gốc gác của người ta lên. Gan lớn quá nhỉ!”
“Như này mà cũng gọi là nhân viên văn thư yếu ớt à? Chê tôi ít đọc sách có đúng không?”
“Thì ra lãnh chúa Hessen thích kiểu này....”
“Vậy nên cái Vong Linh Thiên Tai khi trước là do anh ta tự tung ra à?”
“Nhưng vong linh lại đối đầu với Giáo Hoàng rõ ràng là bất lợi mà. Chẳng lẽ anh ta muốn chịu chết?”
“Sao tôi cứ thấy cái vẻ kiêu ngạo này hơi quen quen ấy nhể?”
Nghe vậy, Todds lập tức siết chặt nắm đấm. Sự nghiêm túc và điềm tĩnh trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, giống hệt như con trâu đực bị chọc điên. Nếu đây chỉ là lời bôi nhọ, gã ta chắc chắn sẽ không tức giận đến mức này, thế nhưng... sự thật đúng là như vậy. Đúng là gã đã quy phục phe phái của Sonnick mới có thể được trọng dụng sau khi đối phương lên làm Giáo Hoàng, mà hai người kia cũng chẳng khác mấy.
Gã nắm chặt lấy pháp trượng, chỉ huy hai tên Tổng Giám Mục kia cản chân Tiêu Chỉ.
Nhưng một bóng người khác đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Lãnh chúa Hessen.
Kiếm phong lạnh lẽo xẹt qua trước mặt ba người không hề do dự, cắt đứt ý định cất bước của bọn họ, giúp họ cảm nhận được sự sung sướng khi được đối đầu với Boss đứng đầu quân địch trong màn mưa kiếm sắc bén.
Todds: “...”
Hay quá, bây giờ mọi người huề nhau, nên không cần phải cãi nữa.
Đã không còn trở ngại gì nữa, Tiêu Chỉ và Sonnick đứng đối diện nhau. Một người mặc đồ đen đầy quái dị, còn một người thì mặc đồ trắng quý giá rộng thùng thình. Trắng đen tranh đấu, giống hệt như thế giằng co của Hessen và Blaise mấy trăm năm nay.
Không ai trong số hai người lên tiếng. Bầu không khí quanh họ dường như đang đông lại.
Gần như là cùng một lúc, hai người đồng loạt giơ pháp trượng lên. Ngọn lửa vong linh âm u màu lục và quang nhận bắt mắt hùng hổ lao về phía đối phương.
Vũ khí trong tay Tiêu Chỉ không phải Truy Hồn Giả, do Truy Hồn Giả còn đang nâng cấp. Tiếc rằng nó không thể kịp tham gia trận quyết chiến này. Mà cũng không phải Trái tim Difreyris, bởi vì... Tiêu Chỉ không nỡ mang theo cây pháp trượng còn mang ý nghĩa khác đó.
Trong tay cậu lúc này chỉ là một trong số các chiến lợi phẩm của Frost, nhưng cũng được xem là vũ khí đứng đầu lục địa rồi.
Frost giống hệt như ông bà nhìn thấy cháu trai đến nhà chơi vậy, hắn nhét cho Tiêu Chỉ một đống pháp trượng như nhét đồ ăn vặt, lại còn sợ không đủ nữa chứ. Nhưng chỉ e là Tiêu Chỉ có dùng một lần rồi vứt cũng phải lâu lắm mới hết.
Giao đấu với Sonnick mấy lượt, hàng mày dưới lớp lụa trắng của Tiêu Chỉ khẽ nhíu lại. Tên Sonnick này thật bí ẩn. Xét từ lý lịch, thì ông ta là một giáo sĩ rất ưu tú, con đường thăng chức vô cùng thuận lợi, không có gièm pha, cũng chẳng có công lao gì đáng ca ngợi, nhưng vừa động tay đã giống hệt như từng kinh qua trăm trận chiến.
Kinh nghiệm chiến đấu của ông ta từ đâu mà có?
Mà bên phía Sonnick cũng không khác lắm. Trước giờ hình tượng của Nhiếp Chính quan là luôn đi bên cạnh lãnh chúa, lại còn chẳng phải kiểu người đi lên bằng thực lực. Cho dù đã từng cướp thi thể từ trong quân đội của Blaise, thì mọi người cũng không hy vọng xa vời gì với sức mạnh của người này.
Chỉ có khi thật sự ra tay, mới biết được Nhiếp Chính quan thật ra khó đối phó đến thế.
Tiêu Chỉ và Sonnick đều thận trọng hơn. Hai người họ đều ý thức được rằng, đối thủ mạnh hơn dự đoán của mình nhiều.
Thánh quang bắt mắt và lửa vong linh mang hơi thở chết chóc tung ra kịch liệt. Nhờ vào ưu thế của pháp sư, quy mô của trận chiến này rất khủng khiếp. Người của hai bên đang ở gần vòng chiến tự động lùi xa ra theo bản năng, bởi họ sợ không cẩn thận tí là bị hai vị đại lão vô tình ngộ thương.
Thiên Diệp Ô đang tránh ở nơi an toàn để quan sát trận chiến bằng kính viễn vọng, sau đó thấp giọng hỏi người đang ở bên cạnh mình: “Đó là nhân viên văn thư ở Hessen các anh sao? Thì ra họ đỉnh đến vậy. Có phải anh cũng có thể một chọi một với tên chỉ huy nào đó không?”
Dường như gương mặt nhợt nhạt của Teague càng trắng hơn nữa: “Không, không, không... Điện hạ, xin đừng tính tôi vào.”
Cho dù là còn sống hay đã chết, gã đều là một cọng bún chung thủy với lực chiến bằng 5, cứ như gã trời sinh đã không chung đường với cái thứ mang tên lực chiến này vậy. Nói lại thì, vị kia nào phải nhân viên văn thứ bình thường đâu chứ? Có nhân viên văn thư nào có thể tung một loạt cầu lửa đưa người ta lên thiên đàng không?
Tiêu Chỉ vừa mới né được đòn quang nhận liên hoàn lao về phía mình, thì ngay sau đó, một luồng thánh quang kết thành lưới đã hùng hổ ập về phía cậu. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu bị cái lưới kia đụng trúng, chắc chắn cậu sẽ biến thành từng mảnh chỉ trong một giây, còn không thể ghép lại nữa chứ.
Lưới ánh sáng lao về phía Tiêu Chỉ với tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt đã vây lấy cậu, bùng lên ánh sáng chói mắt.
Nhưng khi ánh sáng tản đi, nơi Tiêu Chỉ đang đứng đã trống không, chỉ còn lại chút lửa vong linh chưa kịp tắt lơ lửng trong không trung.
Vẻ mặt của Sonnick đanh lại. Gã nhận ra đó chính là tàn dư sau khi sử dụng Ảo Ảnh Lửa, nghĩa là đòn tấn công vừa rồi không hề đánh trúng Nhiếp Chính quan.
Mà ngay lúc này, một quả cầu lửa lao nhanh về phía gáy của Sonnick, kích hoạt trực giác chiến đấu nhạy bén của ông ta, thế là bóng Sonnick lóe lên, tránh được đòn này trong gang tấc.
“Phản xạ tốt đấy.” Tiêu Chỉ xuất hiện ở nơi cách đó không xa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Sonnick bỗng mỉm cười: “Ồ?”
Tiêu Chỉ lập tức cảm nhận được sự bất thường ngay, thế là nhanh chóng né sang bên cạnh.
Nhưng đã chậm rồi. Một vòng tròn ma thuật hệ ánh sáng đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu. Chẳng biết nó được bày ra từ lúc nào, nhưng trùng hợp thay, nó đã vây kín đường trốn thoát của cậu.
Môi Sonnick khẽ mở, ngâm tụng một âm tiết ngắn gọn nhưng rất kỳ quái.
Chỉ trong nháy mắt, một kết giới thánh quang xuất hiện. Nó hệt như ánh mặt trời bắt mắt, vây chặt lấy Tiêu Chỉ. Ánh sáng chói lóa che phủ tầm nhìn của mọi người, khiến mắt người ta đau đớn. Những xác sống đang cách vòng chiến không xa liều mạng lùi về sau, tránh việc mình bị thanh tẩy trực tiếp tại hiện trường.
“Toang rồi...”
“Ngài Nhiếp Chính quan...”
“Tốt quá rồi! Tên Nhiếp Chính quan đó chắc chắn đã bị thanh tẩy!”
“Đã bảo là làm người thì đừng nên quá kiêu ngạo. Ỷ vào lãnh chúa Hessen là đã cảm thấy mình có thể lên trời luôn à. Lần này thì hay rồi, được lên trời thật.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cõi lòng của những người bên phía Hessen thì nặng trĩu. Cho dù bọn họ có đồn thổi những tin hường phấn thế nào về Nhiếp Chính quan, thì những bước tiến mà người ta đem lại cho Hessen cũng là thật. Rất nhiều xác sống đã âm thầm yêu thích cuộc sống hiện tại, vậy nên bọn họ tuyệt đối không muốn chấp nhận việc Nhiếp Chính quan lại biến mất khỏi thế giới này theo cách như thế.
Còn bên phía Blaise thì rất hưng phấn. Đức Giáo Hoàng vừa ra tay là khác biệt ngay! Đúng lúc họ có thể dùng cái tên Nhiếp Chính quan không biết tự lượng sức mình đó để cảnh cáo đám người của Hessen rằng đây là kết cục của những kẻ dám đối đầu với Blaise.
Mà lập trường của người chơi thì hơi khó nói một chút. Tuy rằng sự tồn vong của Hessen chẳng liên quan gì đến họ, nhưng trên người họ vẫn còn điểm danh vọng của Hessen cơ mà! Nếu Hessen thua thì chẳng còn gì nữa hết! Nhiếp Chính quan ơi anh đừng chết sớm vậy mà!!! Ít nhất là cố chịu tới khi phát xong phần thưởng đã nhé!!!
Nhưng sau khi ánh sáng tản đi, nơi đó không hề trống rỗng như những gì mọi người nghĩ.
Một bóng người vẫn đứng tại nơi đó, sự trong suốt và cảm giác chết chóc trên người đã biến mất, mà bộ quần áo màu đen cũng biến thành áo bào đỏ của pháp sư. Đây chính là một trong những thứ được Frost cất giữ - Lời chúc lành của Timeria.
Lụa trắng che đầu cũng đã biến mất, thay vào đó là chiếc vương miện lộng lẫy trên đỉnh đầu.
Chiến trường đột nhiên chìm vào tĩnh lặng trong giây lát, sau đó mới ồn ào trở lại.
“Người đó là ai? Nhiếp Chính quan hả?”
“Sống à?”
“Vậy mà Nhiếp Chính quan Hessen lại là người sống?”
“Tại sao tôi cứ cảm thấy anh ta có vẻ hơi quen quen vậy? Ảo giác à?”
“Đây là đại lão áo đen đó!!! Lúc trước khi nhận nhiệm vụ ở Blaise tôi từng chính mắt nhìn thấy anh ấy. Tôi thề họ là một!”
“Thế mà đại lão lại... chạy tới Hessen làm Nhiếp Chính quan kìa!! Trước đây mai danh ẩn tích thật ra là vì đang lo cho sự nghiệp ở Hessen??”
“Tiền phạt có thể trả lại cho em không ạ...”
“Chẳng phải anh ta có thù oán với Hessen à? Còn từng ám sát lãnh chúa nữa mà?! Tự nhiên tôi thấy mấy cái drama mình hít đều là fake hết.”
“Anh ta bên phía Blaise mà?”
“Tôi cứ cho rằng anh ta sẽ đến ám sát lãnh chúa Hessen, mất công lo lắng lâu ơi là lâu, kết quả là tôi lo bò trắng răng à?”
“Vậy là... thật ra người ta vốn đã là người của Hessen rồi hả??? Cả Blaise và chúng ta đều bị lừa?”
Câu này vừa xuất hiện, thì tiếng “Đậu mé” đã vang lên bốn phía. Bọn họ biết rằng trận quyết chiến này sẽ rất gay cấn, nhưng không ngờ là nó lại gay cấn đến vậy. Thậm chí có một cụ người chơi 300 nồi bánh chưng nói rằng mình vẫn còn quá trẻ, nên vẫn còn hơi ngỡ ngàng trước những biến hóa của thế giới này.
“Kiếp sống ở Dazemenya muôn màu muôn vẻ...”
“Kiếp sống ngoài Dazemenya của chúng ta cũng thế mà...”
“À, lúc trước thím nào từng nhận nhiệm vụ ám sát Nhiếp Chính quan đâu? Bỏ lẹ lẹ đi, không có kết quả đâu. Biết đâu bị đại lão phát hiện ra thì không cho mấy thím vào cửa hàng danh vọng nữa bây giờ.”
Lại một loạt “vãi sh*t” vang vọng khắp bốn phía, tất nhiên là đã có không ít kẻ chọn phản bội.
Trong những âm thanh ồn ào đó, Tiêu Chỉ nở nụ cười với tên Sonnick đang không nén nổi sự kinh ngạc: “Lần đầu gặp mặt.”
Ánh nhìn của Sonnick dừng lại tại chiếc vương miện trên đầu Tiêu Chỉ. Thân ở ngôi vị Giáo Hoàng, nên tất nhiên ông ta biết đó là Vương miện Thánh Diễm thuộc về Giáo Hoàng, thậm chí còn biết được nội tình trong vụ việc nó mất tích. Không ngờ rằng Vương miện Thánh Diễm lại xuất hiện thêm lần nữa, mà lại còn là ở bên phía Hessen.
Và Nhiếp Chính quan của Hessen thế mà lại là người sống. Theo như lời bàn tán của những người xung quanh thì tên này còn là người Asanasi, cũng chính là người Asanasi có cách làm việc khó lường, nhiều biến số nhất, cũng khó khống chế nhất.
Sonnick không thể nào tin nổi. Chẳng lẽ lãnh chúa Hessen điên rồi sao? Vậy mà dám để người Asanasi thay mình quản lý Hessen?
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là người Asanasi này còn thật lòng thật dạ giúp Hessen phát triển, chứ chẳng hề làm ra bất cứ chuyện gì kỳ lạ, đúng là kỳ tích của lục địa Dazemenya.
Không nhiều lời thêm nữa, Tiêu Chỉ đã giơ pháp trượng lên tấn công Sonnick.
Không mang thân phận vong linh nữa, nên Tiêu Chỉ đã không còn bị thánh quang khắc chế. Ngọn lửa hừng hực nhào về phía Sonnick, tỏa ra uy lực như thiêu như đốt. Ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt đại địa, khiến cỏ cây trên mặt đất cháy rụi hoàn toàn, bộc phát sức mạnh mình chẳng hề kiêng nể.
Tiết tấu của trận đấu này bỗng nhanh hơn, thánh quang và lửa nóng chồng chéo lên nhau, tạo thành một khu vực nguy hiểm khiến người ta không thể tiếp cận, dường như chỉ chứa được hai người trong đó mà thôi.
Người xung quanh chỉ có thể lùi lại liên tục, nhường lại khu vực chiến đấu cho hai người.
Ánh sáng và lửa nóng tranh đấu không ngừng.
Bỗng nhiên, trong vòng chiến tỏa ra một thứ ánh sáng còn chói lóa hơn bất cứ thứ gì trước đây.
Thiên Tai đối đầu với Thánh Quang Giáng Thế. Special Skill của hệ hỏa và hệ quang cùng trút xuống ngay tại thời khắc đó, công phá nhau không hề nể tình.
Tiếng động vang dội cùng với ánh sáng rực rỡ xuất hiện, khiến những người đang xem cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi. Mặt đất bị chấn động khi hai người tung chiêu làm cho rung chuyển, hệt như một trận động đất nhỏ.
Một lát sau, tiếng vang lớn đó dần biến mất. Cát bụi trên mặt đất bay đầy trời, che khuất tầm nhìn của người ngoài.
Vô số cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm về hướng cát bụi đang bốc lên, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Trong vòng chiến.
Sonnick ngã vật trên đất, máu tươi trào ra khóe môi. Khắp người ông ta đều là vết bỏng. Máu chảy ra nhuộm đỏ quần áo và mặt đất dưới người ông ta.
Trông Tiêu Chỉ cũng chẳng khá hơn là bao. Tuy cậu đã cố sức né tránh và sử dụng kỹ năng giảm sát thương, nhưng dưới sự tấn công của thánh quang, cậu cũng bị thương không nhẹ. Vậy nên hiện giờ cậu vẫn còn đang trút thuốc vào miệng.
Nhưng thực tế thì cậu bị thương nhẹ hơn Sonnick nhiều.
Mà điều này thật bất thường.
Tiêu Chỉ không thể không kiểm tra cơ thể mình, pháp bào trên người cậu đã hỏng. Nhưng lúc này cậu mới phát hiện ra trong pháp bào có một trận pháp cùng màu với quần áo. Kết hợp với việc thương tích nhẹ hơn tưởng tượng của mình, Tiêu Chỉ chẳng còn lăn tăn gì nữa, đây chắc chắn là trận pháp chuyển sát thương.
Về phần những sát thương đó chuyển đi đâu ấy hả?
Còn cần hỏi à? Chắc chắn là trên người cái tên ngốc nghếch đích thân mặc áo bào cho cậu rồi chứ còn ai nữa!
Tiêu Chỉ còn tưởng rằng mình cố chấp như vậy là đã thuyết phục được Frost, nhưng không ngờ rằng tên này còn cố chấp hơn. Vậy mà lại dám động tay động chân trên quần áo, để gánh thay cho cậu ít nhất là nửa sát thương.
Rõ ràng là dù cậu có chết cũng chẳng sao cả, vậy mà lại có người vắt hết óc để cậu ít bị thương hơn một chút.
Tiêu Chỉ bất lực lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc mà...”
Nhưng bây giờ không phải là lúc tính sổ với Frost. Trước mắt thì giải quyết tên Giáo Hoàng này quan trọng hơn nhiều, trước khi có người kịp chạy đến đây.
Tiêu Chỉ đến gần Sonnick. Tuy người này trông có vẻ như không dậy nổi nữa, nhưng xuất phát từ an toàn, cậu vẫn dùng pháp trượng chỉ vào đầu đối phương.
Tiêu Chỉ thấp giọng hỏi: “Ông muốn tìm kiếm thứ gì trên người Frost?”
Sonnick cảm nhận được, ngoại trừ cảm giác bỏng rát do bị lửa nóng thiêu đốt, thì trên người còn có một cảm giác lạnh lẽo đang lan ra khắp toàn thân. Ông ta biết mình sắp chết, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi. Bởi ông ta vốn là con dân của Chúa, sau khi chết sẽ được quay về Nước Chúa, sống chết cũng chẳng phải vấn đề quan trọng.
Ngoại trừ...
Đôi mắt của Sonnick nhìn lên trời cao, dường như đang nhìn vào thứ gì đó xa xôi chẳng thể nào với tới, rồi nhẹ giọng nỉ non: “Con xin lỗi... đức ngài... con vẫn khiến người phải thất vọng...”
“Đức ngài?” Tiêu Chỉ bắt được từ khóa, chẳng lẽ sau lưng Sonnick còn có người nào khác nữa?
Là ai? Hoặc cũng có thể nói là tiền bối nào mà ông ta tôn kính?
Sonnick vẫn chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi của Tiêu Chỉ. Ông ta bỗng nhiên bật cười: “Ha ha... khụ khụ... ha ha...”
Khi ông ta cười, khóe môi lại càng trào ra nhiều máu hơn, khiến ông ta càng tiến gần hơn đến Nước Chúa.
“Không... Con vẫn có thể làm cho người một chuyện nữa... Đây là việc cuối cùng... con... có thể... cống hiến... cho người...”
Giọng Sonnick đột ngột im bặt, ngực cũng không còn phập phồng nữa. Cả cơ thể ông ta trở nên xám xịt và cứng đờ cực kỳ nhanh chóng. Rồi lập tức hóa thành tro tàn trước mắt Tiêu Chỉ.
Một ngọn lửa hồn lập lòe ánh huỳnh quang chợt bốc lên từ đống tro tàn, rồi bay về phương xa nhanh như một tia chớp.
Tiêu Chỉ nhận ra ngay: “Hiến tế linh hồn?!”
Đây là phép thuật mà người sống tình nguyện hiến tế linh hồn mình cho một sự tồn tại nào đó. Nó thường được dùng khi những xác sống tà ác ký kết một khế ước, dùng linh hồn để làm cái giá phải trả cho đối phương, sau đó để đối phương thay mình hoàn thành tâm nguyện.
Xác sống có thể dùng một vài cấm thuật hấp thụ linh hồn để mạnh hơn, nhưng cái gì cũng phải có giá của nó. Linh hồn chính là cuộc sống của một người, nếu như hấp thụ quá nhiều cuộc sống, thì sẽ khiến xác sống trở nên điên cuồng và cố chấp, thậm chí còn đi tới bước tự hủy diệt mình.
Ngay khi Frost thống nhất Hessen thì đã ra luật cấm hiến tế linh hồn, nhưng hiện tại phép thuật này lại xuất hiện ngay trên người Giáo Hoàng của Blaise?
Mà kẻ ông ta muốn hiến tế cho là ai?
Tiêu Chỉ cảm thấy không ổn. Có kẻ đứng sau màn đang âm thầm điều khiển tất cả mọi chuyện. Mà kẻ này ẩn nấp quá xuất sắc, vậy nên tới tận bây giờ Tiêu Chỉ mới phát hiện.
Đột nhiên, toàn thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Tịch mịch.
Tiêu Chỉ phát hiện ra màu sắc trước mắt mình đã biến mất. Tất cả mọi thứ xung quanh đã biến thành màu xám. Một làn sương mù đến từ một nơi bí ẩn ùa vào bao phủ toàn bộ Hessen. Tử khí dày đặc đến mức khiến người ta không tài nào thở nổi.
Sau đó, bên tai Tiêu Chỉ vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, như thể đó là tiếng cơ thể người ngã xuống. Nhưng điều quái dị chính là ngoại trừ những tiếng “bịch bịch” liên tiếp, thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Như thể mọi người đều chìm vào giấc ngủ ngay tại thời khắc đó.
- -----------Hết chương 93-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.