Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 40: Đừng mơ, đó là boss của tôi

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- ---------------------------------------------

Chương 40: Đừng mơ, đó là boss của tôi.

Tiêu Chỉ đi theo sau Frost, rời khỏi đại sảnh hỗn loạn.

Bọn họ đi thẳng ra ngoài hầm mộ. Khác với tình hình khi đi vào, hầm mộ lúc này yên tĩnh đến lạ, không có binh sĩ vong linh gào rống, cũng không có đám xác chết vùng dậy cứng đờ, cứ như nơi này vốn trống trải như thế.

Chỉ có vài đôi mắt xanh lục u ám thỉnh thoảng xuất hiện trong góc, để nhắc nhở rằng nơi này vẫn là khu vực nguy hiểm chết người. Nhưng những đôi mắt quỷ đó chỉ dám nhìn trộm, chứ không có con nào dám đến gần hai người.

Tiêu Chỉ và Frost cứ như đang gióng trống khua chiên rời khỏi đó vậy.

Bước ra khỏi hầm mộ, tuy rằng bên trên vẫn là bầu trời âm u của Vùng đất Vô chủ, nhưng so với màu đen u ám thì đã khiến Tiêu Chỉ thoải mái hơn nhiều rồi, ngay cả mấy con xác chết vùng dậy cũng có vẻ thuận mắt hơn.

Tiêu Chỉ vẫn đang suy nghĩ xem A Sâm muốn rời khỏi đây thế nào.

Tuy Vùng đất Vô chủ giáp ranh với Hessen, nhưng diện tích không hề nhỏ. Nếu như không có trận pháp Dịch Chuyển, thì không biết phải đi mất bao lâu nữa.

Chỉ thấy Frost lấy ra một cây sáo xương nho nhỏ. Hắn đặt sáo lên đôi môi nhợt nhạt, nhẹ nhàng thổi một tiếng.

Không có bất cứ âm thanh gì phát ra từ sáo xương, nhưng Frost đã thu tay, yên lặng chờ đợi, có vẻ như đã làm gì đó rồi.

Tiêu Chỉ cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng chờ đợi.

Không bao lâu, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng xé gió.

Tiêu Chỉ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời trên đầu bọn họ xuất hiện một chấm nhỏ không chớp nháy gì. Chỉ trong chốc lát, chấm nhỏ trong tầm nhìn cậu bỗng càng lúc càng lớn, còn có vẻ rất quen.

Là Alifa!

Có lẽ lúc nãy Alifa cứ bay tung tăng trong tầng mây, nên Tiêu Chỉ đứng ở dưới không thể nhìn thấy được đường bay của nó. Chỉ có khi nó bay thấp xuống mới có thể thấy được.

“Gooooo....!” Alifa rầm một tiếng đáp xuống đất, làm cho tử khí và oán khí trên mặt đất bay tứ tung.

Cặp mắt to trống hoác của Alifa nhìn khắp nơi, cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân của mình, nó mừng rỡ ve vẩy đuôi, sau đó cặp giò thô to bước đi, như một chiếc xe tăng khổng lồ bất ngờ lao về phía Frost.

Tư thế kiểu gì kìa? Ai mà không biết còn tưởng nó chuẩn bị nuốt trọn Frost cơ đấy.

Con ngươi bạch kim của Frost nâng lên, thản nhiên liếc Alifa một cái. Ánh mắt ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh hệt như đang nhìn một con cốt long đã bị phân ra thành mảnh nhỏ vậy đó.

“Goo....” Bộ não cỡ trái dưa còn kém thông minh của Alifa cũng cảm nhận được nguy hiểm, bước chân khựng lại ngay.

Nhưng bây giờ nó muốn bày tỏ sự vui vẻ không thể kiềm chế được lắm rồi, đôi mắt như hai cái hố đen ngòm khẽ chuyển động, bỗng nhiên nó thấy được Tiêu Chỉ đang yên lặng đứng bên cạnh.

Thư ký kìa!

Thư ký thường chơi cùng Alifa! Chắc chắn là thư ký siêu thích Alifa! Thư ký ơi, ôm cái nè!!

Có vẻ như Alifa đã được Tử Thần mách bảo, chân nó đổi hướng, hùng hổ chạy về phía Tiêu Chỉ.

Sau đó chính là một màn dụi điên cuồng.

May là khi nãy nó đã bị ánh mắt của Frost cảnh cáo, nên tốc độ Alifa đã giảm đi nhiều rồi. Nhưng lúc này, Tiêu Chỉ cứ cảm giác như mình bị một con cún vừa to vừa cứng ngắc dụi vào người vậy.

Cực kỳ to, còn cứng khủng khiếp, là cái kiểu mà có thể cắn một phát gãy đôi cổ thụ trăm năm đấy.

Tiêu Chỉ thuần thục vỗ vỗ vào xương sọ cứng ngắc của Alifa, phát ra tiếng “bang bang“. Nhưng Alifa lại có vẻ rất vui, nó còn không ngừng thì thầm lải nhải gì đó, có vẻ hơi giống một bé cún đang nhõng nhẽo.

Đến khi Alifa vui đủ rồi, Frost mới thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Lúc này Alifa mới ngoan ngoãn để hai người leo lên lưng mình, Tiêu Chỉ ngồi sau Frost.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có người chơi bước lên tọa kỵ của Frost, là một kỳ tích hiếm thấy. Có lẽ là sau này sẽ không còn ai làm được nữa, nhưng chỉ tiếc rằng không có người nào được chứng kiến khoảnh khắc hú hồn này.

Thật ra thì sau lưng cốt long toàn là xương, chỉ có chỗ ngồi là mềm hơn được tí. Nếu Tiêu Chỉ dùng trạng thái người sống để ngồi lên đó, chắc chắn sẽ thấy hụt chân. Nhưng cũng may, bây giờ cậu là vong linh, cứ bay lơ lửng như vậy sẽ không cảm thấy có gì không ổn.

Alifa đưa hai người bay trên bầu trời. Càng lúc càng cách xa Nơi chôn xương hoang vu của Nafa, nơi đó dần trở nên nhỏ bé, cuối cùng cũng không còn thấy được nữa.

Khi Tiêu Chỉ nhìn xuống dưới, cậu chợt nhận ra mỗi một thế giới đều có một hào khí của riêng nó.

Thế giới tuy lớn, nhưng nếu đổi sang một góc nhìn khác, thật ra nó cũng rất nhỏ bé.

Lúc Alifa lướt qua tầng mây, bắt đầu dùng tốc độ cao nhất, Tiêu Chỉ lập tức cảm thấy không ổn...gió gì mà lớn quá vậy nè!

Nếu muốn hình dung cảm giác này, thì có lẽ là giống như khi Tiêu Chỉ ngồi trên máy bay ở thời đại của cậu mà trèo ra ngoài cabin chơi vậy đó. Cả người sắp bị thổi bay đi luôn! Đặc biệt là kiểu cơ thể vong linh lượn lờ như thế này, có thể là bị thổi đi trong một giây thật đấy!

Giây trước còn đang giả vờ vui sướng, giây sau đã không thể không ôm Frost để giữ vững cơ thể. Giờ này ai mà còn lo chuyện boss có thọc cho một kiếm lên đường hay không nữa.

Vẫn may, Frost là một vị boss nhân hậu. Có lẽ hắn cũng biết tốc độ của Alifa không phù hợp với cơ thể của vong linh cho lắm, cũng có thể là do những chuyện xảy ra trong hầm mộ, nên hắn cứ để mặc Tiêu Chỉ ôm eo mình, chứ không hề có ý muốn sa thải cậu.

Tiêu Chỉ ôm lấy eo Frost, mượn dùng tấm lưng to rộng của hắn che chắn gió lớn ập đến.

Tiêu Chỉ thấy hơi mất mặt. Cậu đường đường là một người chơi hệ chiến mà lại bị một trận gió làm cho chật vật đến mức này đây nè!

Nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại tự tin ngay.

Dù sao bây giờ hình tượng của cậu chính là một công chức yếu ớt, ngay cả ăn no chờ chết, cọ điểm kinh nghiệm cũng làm rồi, lấy boss nhà mình ra cản gió tí thì có làm sao? Cậu là một nhân viên chăm chỉ, còn cống hiến hết mình cho sự tăng trưởng GDP của Hessen cơ mà.

Giới hạn của con người là thế đấy. Nó cứ hạ rồi lại hạ, cuối cùng cũng chẳng ai biết được khi nào mình sẽ làm ra chuyện khiến người ta phỉ nhổ.

Mọi thứ trước mắt đều bị lưng Frost che khuất, Tiêu Chỉ chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc không ngừng tung bay trước mặt mình, cứ tự do phóng khoáng như thế, mà chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu.

Hai người cứ như vậy mà bay thẳng về Hessen.

*

Tốc độ của Alifa nhanh khủng khiếp, còn không hề bị mây cản trở, chẳng mất bao lâu đã đưa bọn họ quay về Hessen.

Sau khi đến Hessen, Alifa dần hạ xuống, rừng rậm đen sì cũng dần hiện ra trước mắt.

Không phải đối mặt với gió lớn có thể thổi bay người ta nữa, nên Tiêu Chỉ cũng ngại ôm Frost không buông, nếu không thì giống thư ký lập mưu quyến rũ sếp tổng lắm.

Khi đã có thể nhìn thấy Hài Cung nhợt nhạt ở phía xa, tốc độ của Alifa thoáng chậm lại.

Đúng lúc này, Frost đột ngột đứng lên, đương lúc Alifa đang bay nhanh như vậy mà nhảy thẳng xuống phía dưới.

Động tác của hắn uyển chuyển nhẹ nhàng, tư thế nhàn nhã, cứ như là hắn chỉ nhảy từ cửa sổ xuống đất, thậm chí hắn còn tăng tốc.

Nhưng dưới chân hắn lại là trời cao hàng thật giá thật, nếu như là người thường, vừa ngã cái là một giây sau thành người của thế giới giả tưởng trong sách luôn.

Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ lúc cậu còn ở Thiên Diệp quốc, Thiên Diệp vương cũng nhảy khỏi Kền Kền Tuyết như vậy. Cậu không khỏi nghi ngờ rằng đây là môn học bắt buộc của các ông lớn. Thật ra nhảy như vậy không chỉ ngầu mà còn khí thế nữa! Nếu như không tự tin vào sức mạnh của mình thì hoàn toàn không dám làm thế đâu.

Chỉ trong chốc lát, Frost đã biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Chỉ.

Chỉ còn Tiêu Chỉ ngồi yên trên lưng Alifa, được nó vững vàng đưa xuống mặt đất. Alifa đã là một tài xế già không biết đã chết bao lâu, nên kỹ năng điều khiển của nó vẫn khá đáng tin.

“Goo goo...” Thấy Tiêu Chỉ đã nhảy khỏi lưng mình, Alifa lại dùng cái đầu to cụng cậu, cái đuôi thì không ngừng ve vẩy ve vẩy, cứ như đang chờ được khen vậy.

Tiêu Chỉ hiểu được ý nó, nên vừa vỗ vỗ cái đầu to của Alifa, vừa khích lệ: “Alifa giỏi quá.”

Alifa vui mừng chạy vòng vòng.

Chơi cùng Alifa một lúc, nó mới thỏa mãn bỏ đi, đi tìm chỗ gặm xương một mình.



Tiêu Chỉ quay về nhìn sơ qua Sở Chính Vụ, phát hiện ra số công văn cần cậu xem cũng không nhiều lắm, vì đa số những việc vặt vãnh đã giao cho Milton xử lý cả rồi. Cậu nhanh chóng xử lý công văn, rồi đi tìm Milton hỏi thăm tiến độ xây dựng. Sau khi biết tất cả đều suôn sẻ, cậu mới yên tâm thoải mái để...tan ca.

Không sai. Chính là tan ca đấy. Tan ca khiến người ta vui vẻ, khiến người ta muốn không tan ca cũng không được, dù là cậu vừa mới tan ca lúc nãy.

Rời khỏi Hessen rồi tìm nơi ẩn náu, Tiêu Chỉ đành quay về Vùng đất Mộc Hồn.

*

Sau khi về lại phòng, Tiêu Chỉ gọi người giúp việc mang tên Đại Tráng Tráng ra, còn thuận tay bày hết những tài nguyên mình lấy được từ Vùng đất Vô chủ nằm đầy đất.

“Vong Giả Oán Hỏa!” Đại Tráng Tráng vừa ra đã lao ngay đến thu hoạch quan trọng nhất chuyến này.

Nó ôm lấy Vong Giả Oán Hỏa còn cao hơn nó một khúc, cọ mãnh liệt, cứ như là ngọn lửa xanh lè bên trong viên pha lê đó là một người xinh đẹp tuyệt trần. Động tác đó trôi chảy đến mức làm Tiêu Chỉ liên tưởng đến Alifa khi nhõng nhẽo.

Cọ đủ rồi, Đại Tráng Tráng mới có tâm trạng để ý đến những thứ khác.

Lúc này nó mới chú ý đến cả đống tài nguyên trên mặt đất. Có bình thường, có hiếm gặp, thậm chí còn có cái yêu cầu phải có Thuật Giám Định cấp Bậc thầy trở lên, cứ như là ra ngoài hốt sạch đồ vậy.

Nó nhìn đống tài nguyên trên đất rồi quay sang hỏi ông chủ mình: “Ông chủ à, ngài ăn cướp ở nơi chôn cốt của Nafa hả?”

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, cảm thấy cách nói này cũng không sai. A Sâm dẫn cậu xông thẳng vào, thấy người nào là bụp người đó, khác ăn cướp miếng nào đâu.

Tiêu Chỉ: “Cứ xem là vậy đi.”

Đại Tráng Tráng mở to đôi mắt đen tròn lúng liếng: “Sao ngài làm được thế?! Năm đó thầy Bruchon cũng có ước mơ như vậy, nhưng sau khi soi gương thì ổng bỏ cuộc rồi.”

Tiêu Chỉ: “Cọ từ boss của tôi đó.”

Ánh mắt Đại Tráng Tráng tràn ngập hâm mộ. Tuy ông chủ của nó cũng tốt ý, nhưng nếu so sánh, thì boss của ông chủ càng khiến cho người ta...nhớ thương hơn.

Tiêu Chỉ nhìn vào mắt nó, vô tình nói: “Đừng mơ, đó là boss của tôi.”

Đại Tráng Tráng: “.....”

Cả nghĩ cũng không được à? Tôi đây cũng có đi ăn máng khác đâu?

Bây giờ, những tài nguyên nâng cấp Truy Hồn Giả như Vong Giả Oán Hỏa, tinh thể Absaitis, Tinh thể Hồn Lửa đều đã đủ cả, có thể bắt đầu tăng cấp Truy Hồn Giả.

Theo đề nghị của Đại Tráng Tráng, Tiêu Chỉ dịch chuyển tới thành Thiên Diệp, chuẩn bị thuê một căn phòng rèn.

Tiêu Chỉ tìm hiểu trên diễn đàn người chơi một lát, cuối cùng chọn xưởng rèn có tiếng nhất. Mộc Linh Tộc không thịnh hành văn hóa gian thương như Tịch Nguyệt Tộc, vẫn rất nhân hậu, nghĩa là tiền nào của nấy, căn phòng rèn tốt nhất đương nhiên là đắt nhất.

Nhưng Tiêu Chỉ của bây giờ không thiếu tiền. Cậu nói thẳng với nhân viên xưởng rèn là muốn thuê căn phòng rèn cao cấp nhất.

Quả nhiên cao cấp nhất cũng là cắt cổ nhất, một giờ thôi mà đã tốn hai mươi nghìn tiền vàng rồi.

Đồng thời bọn họ còn được cung cấp chỗ ở, thức ăn, quần áo tắm rửa, thậm chí còn có cả bác sĩ tư nhân, tận tình giúp khách có thể tập trung vùi đầu vào rèn, không cần lo lắng gì cả. Đương nhiên, những thứ này cũng tính phí.

Sau khi thanh toán cả ngày, Tiêu Chỉ theo nhân viên đi đến phòng rèn.

Phòng rất rộng, còn có một cái bếp lò lớn tinh xảo đẹp đẽ, công nghệ sử dụng và vật liệu đều là hàng đỉnh cấp. Có thể tùy ý sử dụng tất cả nhiên liệu và lửa, thậm chí còn được miễn phí một số tài nguyên phụ. Kế bên còn có một căn phòng phụ, nghỉ ngơi tắm rửa đủ cả, không khác gì phòng khách sạn.

Sau khi nhân viên ra ngoài, Đại Tráng Tráng dạo quanh một vòng khắp phòng như nhà quê mới lên tỉnh, sờ đông nhìn tây, đúng là chưa trải sự đời.

Tiêu Chỉ thấy hơi lạ. Đại Tráng Tráng là chùy hồn đi theo bậc thầy Bruchon, đáng lẽ ra kiến thức của nó cũng không ít, nhưng sao lại thành ra thế này?

Cậu buộc miệng hỏi ra nghi ngờ của mình.

Đại Tráng Tráng vuốt ve bếp lò: “Thầy Bruchon thích làm mấy thí nghiệm mới trong phòng rèn, nên đã đánh sập không biết bao nhiêu phòng rồi. Gần như bị tất cả xưởng rèn trên lục địa cho vào danh sách đen, nên nhiều năm rồi tôi chưa được vào phòng rèn nào lộng lẫy như này...”

“Ngài nhìn tơ lụa mềm mại này đi, cả cái lò chắc chắn này nữa, âm thanh hùng hồn vang dội chưa kìa...”

Đôi mắt sư tử tròn tròn của nó rưng rưng, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu ngày tháng cay đắng nữa.

Đại Tráng Tráng lấy mấy tài nguyên phụ lên, hào hứng nhận xét: “Chất lượng của cái này đỉnh thật đấy! Cái này cũng ngon! Đây không phải là vàng Dalit à? Tôi có thể dùng cái này luôn à? Úi trời ơi...”

“Wow! Mộc Tâm hỏa này tốt ghê! Thủy Lan hỏa này nữa! Còn có lửa Quadnar? Thánh thần thiên địa ơi, chỗ này là thiên đường hả?!”

Nhìn thấy vẻ vui mừng đó của Đại Tráng Tráng, Tiêu Chỉ biết mình mướn căn phòng này không phí tiền rồi.

Sau đó Đại Tráng Tráng bắt đầu luyện tài nguyên.

Quá trình này tốn không ít thời gian, Tiêu Chỉ canh mãi bên cạnh cũng phát chán, bèn chạy vào phòng phụ lướt diễn đàn.

Sau khi trải qua những chuyện ở nơi chôn xương của Nafa, cậu khá để ý đến chuyện A Sâm đau đầu. Cậu muốn biết mối liên quan giữa cơn đau đầu của A Sâm và những chuyện hắn trải qua trong quá khứ, và cả lý do vì sao hắn muốn truy nã mình.

Đáng tiếc, tìm hết nửa ngày cũng chẳng có gì cả.

Đối với người chơi, lãnh chúa Hessen như bị che phủ bởi một làn sương mù. Nhưng có lẽ là không chỉ với người chơi, mà đối với nhóm Kỵ sĩ trưởng của Hessen, vị này cũng là một nhân vật bí ẩn.

Quá khứ hắn bí ẩn, còn ít nói, không bao giờ nhắc đến quá khứ của mình, vẫn luôn cô độc, lại còn mạnh mẽ như thế, cứ như từ khi sinh ra đã có cảm giác xa cách, không thể hòa nhập với người khác.

Nhưng Tiêu Chỉ biết rõ, hắn vốn không phải vậy. Trước đây tính tình A Sâm rất điềm đạm, còn tràn ngập hứng thú với thế giới bên ngoài.

Chẳng lẽ cậu phải đích thân đi hỏi A Sâm?

Tuy nhiên, dựa vào những hiểu biết của cậu về A Sâm trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ dám chắc rằng hắn sẽ không nói gì cả.

Tiêu Chỉ lại nghĩ đến chuyện A Sâm sử dụng Phiến Đá Hồi Ức, vậy thì có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết mình đã trải qua chuyện gì, nên mới phải dùng Phiến Đá Hồi Ức để tìm lại quá khứ.

Vậy thì, thật ra quá khứ của A Sâm bị giấu ở nơi nào?

Ngay lúc đó, một cái tên đột ngột hiện lên trong đầu cậu – “Blaise“.

Blaise có địch ý rất sâu với Hessen, nếu như nói kiểu chính nghĩa chiến thắng tà ác linh tinh gì gì đó thì Tiêu Chỉ còn hiểu được, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi là lạ. Hơn nữa Lance đã từng nói, kể từ khi A Sâm lên làm lãnh chúa, Blaise vẫn không ngừng tấn công Hessen. Có lẽ cậu nên đi điều tra về Blaise một chút.

Tiêu Chỉ vừa suy nghĩ miên man vừa lướt diễn đàn, bỗng một bài đăng bị đẩy lên trang đầu – [Muốn thảo phạt thư ký của Hessen không?]

Thấy mình trở thành đề tài, Tiêu Chỉ không nhịn được, phải mở ra nhìn một cái. Chợt phát hiện ra trong đó toàn là mấy người chơi kể khổ vì bị thư ký hại. Mọi người càn nói càng bi phẫn, cuối cùng nhất trí, nếu như ai gặp được tên thư ký đó đi một mình, thì phải thông báo cho nhau ngay, sau đó hội đồng lại dạy cho tên này một bài học.

“....” Tiêu Chỉ vô cảm đóng sổ thông tin lại.

Được lắm, đợi đến khi khu thương mại hoàn thành, cậu chắc chắn sẽ tăng thuế bọn người này.

Đi một mình? Đến lúc đó rồi xem xem ai dạy dỗ ai?

Một ngày cứ trôi qua như thế.

“Ông chủ! Truy Hồn Giả thăng cấp xong rồi!”

Vừa nghe được giọng của Đại Tráng Tráng, Tiêu Chỉ đã vội vàng bò khỏi giường. Mới đi ra phòng rèn đã thấy Đại Tráng Tráng mừng rỡ cầm đuôi xoay vòng vòng, gần như là xoay ra được ảo ảnh luôn rồi, điên cuồng ra hiệu cho Tiêu Chỉ nhìn về phía Truy Hồn Giả.

Nhìn theo tay Đại Tráng Tráng, một pháp trượng đỏ rực nằm ngay giữa đài. Có vẻ như dung nham trong pháp trượng càng cuồn cuộn hơn, còn có vẻ lộng lẫy hơn một chút.

Tiêu Chỉ vươn tay cầm Truy Hồn Giả đã thăng cấp, bây giờ thuộc tính của nó là:

Cấp bậc sử dụng: 200.

Lực tấn công phép thuật: 3146.....?

Lực tấn công vật lý: 3527....?

Phạm vi tấn công +2.

Tốc độ hấp thu pháp lực +5



Sát thương Phép thuận hệ Hỏa tăng thêm: 10%...?

Hiệu ứng tấn công: Ngẫu nhiên kích hoạt hiệu ứng đặc biệt “Truy hồn”, sát thương kỹ năng tăng 150%, tầm bắn tăng 20%, liên tục 30 giây.

Mô tả: Tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon, đáng tiếc chưa thể hoàn thành trọn vẹn, đang được cải tiến.

Không chỉ có lực tấn công pháp thuật tăng lên gấp đôi, có lẽ là vì dung nhập được Tinh thể Hồn Lửa cứng cáp, nên lực tấn công vật lý của Truy Hồn Giả cũng tăng lên gấp bội. Truy Hồn Giả của hiện tại, cho dù là lực tấn công phép thuật hay vật lý, đều đã đạt đến level max, chỉ còn cách vũ khí cao cấp nhất một chút nữa thôi.

Sát thương của phép thuật hệ hỏa từ 5% cũng tăng thành 10%. Nhưng thứ khiến người ta kích động hơn chính là hiệu ứng đặc biệt “Truy Hồn”, sát thương kỹ năng vốn chỉ có 100%, bây giờ đã biến thành 150%, một chiêu dứt một em cũng chẳng còn là giấc mơ nữa.

Sau khi cọ hết kinh nghiệm trong nơi chôn xương của Nafa, Tiêu Chỉ hiện giờ đã lên tới level 203, vừa đủ để sử dụng Truy Hồn Giả đã thăng cấp.

Tiêu Chỉ rất hài lòng về chuyện này. Đại Tráng Tráng giỏi thật đấy.

Tiêu Chỉ hỏi Đại Tráng Tráng muốn được thưởng gì, nhưng không ngờ rằng Đại Tráng Tráng lại nói muốn theo cậu tìm tài nguyên thăng cấp Truy Hồn Giả, sau đó nó có thể tận hưởng niềm vui khi được rèn.

Niềm vui của Đại Tráng Tráng luôn bình dị gần gũi như vậy đó.

Là một chùy hồn, nên nó không theo đuổi vật chất, chỉ có không ngừng tạo ra thần binh lợi khí mới khiến nó vui vẻ.

Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành tìm hiểu đủ loại tin vịt mình từng nghe, còn ra sức khen Đại Tráng Tráng một hồi. Khen đến mức Đại Tráng Tráng sướng muốn bay lên trời, cái đuôi cứ ve vẩy ve vẩy mãi, có vẻ sắp chịu hết nổi.

Giải quyết xong chuyện Truy Hồn Giả, Tiêu Chỉ hân hoan rời khỏi xưởng rèn.

Quả nhiên, đáng đồng tiền bát gạo quá chừng.

*

Sau đó, Tiêu Chỉ lại quay về với cuộc sống bình yên thường ngày.

Thỉnh thoảng đi thăm tiến độ công trình ở Hessen, thu một đống quà kinh nghiệm, hoặc cùng các sư huynh đi học trong trò chơi, làm nhiệm vụ Lý Đại Diệp giao. Cậu còn không quên tìm một nơi để xử lý hết đống xác chết vùng dậy trong ba lô.

Hôm nay, Tiêu Chỉ lại quay về Sở Chính Vụ của Hessen.

Công văn trên bàn cũng không nhiều, xử lý nhẹ nhàng thong thả, khu thương mai và giao thông cũng được quy hoạch rất thuận lợi.

“Rầm....”

“Rầm rầm...”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập, Tiêu Chỉ rất quen với âm thanh này. Mỗi lần Alifa đến đập cửa tìm cậu đi chơi, cũng phát ra âm thanh như vậy, nhưng mà lần này có vẻ dồn dập hơn, hơi khác với bình thường.

Tiêu Chỉ bay ra cửa sổ, muốn hỏi Alifa làm sao vậy. Nhưng cậu còn chưa kịp nói, Alifa đã há to cái miệng rộng, đớp hết cả người Tiêu Chỉ.

Tiêu – không kịp đề phòng, bị nuốt chửng – Chỉ: “....”

Từ cái miệng rộng lọt gió khắp nơi của Alifa, cậu nhìn thấy khung cảnh xung quanh đang không ngừng bị bỏ lại phía sau, chứng tỏ rằng cậu đang càng lúc càng cách xa Hài Cung.

Alifa chuẩn bị đưa cậu đi đâu thế?

Vì đã quen với Alifa nên Tiêu Chỉ biết nó sẽ không làm hại cậu. Tiêu Chỉ chẳng hoảng chút nào, nhàn nhã ngồi trong cái miệng rộng của Alifa, chờ nó dẫn cậu đến nơi nó muốn đến.

Cũng may, Alifa không có nước miếng.

Đi thẳng về phía trước, Tiêu Chỉ bỗng ngửi thấy mùi hương của biển. Xung quanh Hessen không có biển, mà khắp lục địa này cũng chỉ có ba nơi giáp biển là Thiên Diệp Quốc, Liên Minh Dolly và Blaise. Trong đó nơi có đường bờ biển dài nhất là Liên Minh Dolly với số lượng Tịch Nguyệt Tộc đông đảo.

Chắc Alifa sẽ không đi đến Blaise. Nhưng nếu dựa vào đường bờ biển, thì Liên Minh Dolly có khả năng cao hơn là Thiên Diệp quốc.

Sau một hồi, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy Alifa đã đáp xuống đất.

Alifa há miệng, cho Tiêu Chỉ bay ra.

Tiêu Chỉ vừa bay ra đã hơi ngơ ngác. Bởi vì xung quanh đây bốn bề đều là biển rộng, còn rất sâu, không còn là màu xanh nhạt gần bờ nữa, mà là màu xanh đậm. Phần đất duy nhất chính là đảo nhỏ dưới chân bọn họ. Diện tích của đảo này rất nhỏ, chỉ cần liếc một cái là có thể thấy hết, bên trên trụi lũi, chỉ có cát và vỏ sò bị sóng đánh vô số lần.

Tiêu Chỉ hỏi Alifa: “Mày dẫn tao tới đây làm gì?”

“Goo gooo goo....ảu ảu.” Alifa nói.

Tiêu Chỉ cho nó một vẻ mặt ngơ ngác.

Alifa bèn đổi sang cách khác, nó đứng lên bằng chân sau, tạo thành tư thế đi thẳng, chân trước không ngừng khoa tay múa chân, cứ như là đang bắt chước...con người?

Sau đó Alifa chỉ vào mặt biển sâu không thấy đáy: “Goo.”

Tiêu Chỉ bèn đoán: “Ý mày là có người rơi xuống biển?”

Alifa gật đầu.

Tiêu Chỉ hỏi: “Ai?”

Alifa lại khoa tay múa chân hết nửa ngày, nhưng lúc này cậu thật sự không hiểu nổi.

Tiêu Chỉ hỏi thử: “Lãnh chúa? Không, không thể là lãnh chúa.”

Tiêu Chỉ tự bác bỏ suy đoán của mình. Dựa theo logic, cậu không bao giờ tưởng tượng ra hình ảnh A Sâm rớt xuống biển mà không ngoi lên được. Nhưng mà...A Sâm biết bơi không nhỉ? Hình như hồi trước cậu chưa từng dạy bơi cho A Sâm...

“Goo goo goo.” Alifa lại đứng lên, rồi làm ra động tác có độ khó rất cao như ngồi xổm hai chân chơi đồ chơi.

Tiêu Chỉ lập tức hiểu ngay: “Lance!”

Alifa gật đầu.

Tiêu Chỉ nhìn mực nước sâu hun hút: “Ý mày là hai chúng ta đi cứu Lance? Không phải quan hệ của hai người không tốt à?”

Alifa dùng chân trước ước lượng một vật nho nhỏ.

Tiêu Chỉ: “Lance còn cầm theo cả đồ chơi của mày rớt xuống biển?”

Alifa lại gật đầu.

Tiêu Chỉ hiểu rồi, có lẽ Lance chỉ là hàng tặng kèm thôi, chủ yếu là Alifa muốn tìm đồ chơi của nó.

Tiêu Chỉ đoán, chắc là Lance và Alifa đang đánh nhau. Alifa giận điên người kéo Lance bay thẳng tới nơi này. Có lẽ bọn họ còn tiếp tục đánh nhau trên không trung, cuối cùng, Lance sơ ý rơi xuống biển, còn không nổi lên.

Đã bảo y là đừng có chôm đồ chơi của Alifa rồi mà!

Tiêu Chỉ: “Chúng ta có thể chờ Lance tự nổi lên mà nhỉ? Dù gì anh ta cũng bất tử.”

Hốc mắt trống hoác của Alifa bỗng bốc lên một ngọn lửa khinh bỉ nho nhỏ.

Tiêu Chỉ thở dài: “Được rồi, tao biết rồi. Lance hoàn toàn không nổi lên được, cũng chẳng khác gì cục đá, chỉ chìm xuống thôi...”

- --------Hết chương 40---------

Tác giả có lời muốn nói:

A Sâm: Em đi chơi với Alifa mà không dẫn ta theo...

Alifa: “Goo~”

Tiêu Chỉ:....

A Sâm: “Trời lạnh rồi, hầm canh xương rồng đi.”

Alifa:....

Tiêu Chỉ:.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook