Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 62: Kẻ không tin

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------------------

Chương 62: Kẻ không tin.

Giữ nguyên bầu không khí yên lặng xấu hổ, Tiêu Chỉ tắm cho xong.

Sau khi hoàn thành bài luận văn về tiến trình phát triển của thao tác trò chơi thế kỷ 21 mà Lý Đại Diệp giao, Tiêu Chỉ mới bước vào khoang trò chơi.

Khi cậu mở mắt ra, trước mắt vẫn là trần nhà trong phòng Frost. Làm quen trong một khoảng thời gian dài như vậy, Tiêu Chỉ cũng không còn cảm thấy xa lạ với hình ảnh này nữa.

Nhưng mà...

Tiêu Chỉ vươn tay xoa nhẹ lên mặt mình, không biết có phải do ảo giác hay không, mà ngay tại khoảnh khắc vừa mới online, cậu cảm thấy mặt mình hơi ngưa ngứa, giống như là thứ gì đó mềm mại vừa nhẹ nhàng lướt qua.

“Em tỉnh rồi.” Giọng nói của Frost cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại đã đối diện với gương mặt gần ngay trong gang tấc của Frost.

Frost nằm ngay bên cạnh cậu, đôi mắt màu bạch kim giống như một hồ nước bạc tĩnh lặng cứ nhìn chằm chằm vào cậu mãi. Khoảng cách của hai người rất gần nhau, nên Tiêu Chỉ có thể thấy rõ bóng hình của mình phản chiếu trên mặt hồ trong veo đó.

Chẳng biết hắn đã dùng ánh mắt đó để nhìn Tiêu Chỉ bao lâu rồi?

Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ cảm thấy có gì đó chạm nhẹ lên mặt mình, thì ra là Frost đang đưa tay vuốt ve nốt ruồi lệ dưới mắt cậu. Tuy tay Frost rất lạnh, nhưng động tác của hắn lại dịu dàng lắm, nên sẽ không khiến người khác cảm thấy bất ngờ hay bị mạo phạm.

Không ổn rồi, hình như nhịp tim lại sắp mất khống chế nữa rồi.

Nhất thời Tiêu Chỉ cũng không biết phải làm thế nào. Cậu nên ngăn Frost lại? Hay là để mặc hắn tiếp tục?

Trên gương mặt vốn lạnh nhạt của Frost xuất hiện một nụ cười thoáng qua, nụ cười ấy xua tan nét lạnh như băng, khiến hắn trông có vẻ như ấm áp hơn một chút.

Frost nói: “Hôm nay Tiểu Thất định làm gì?”

Tiêu Chỉ dừng suy nghĩ đang bay xa của mình lại, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Em muốn...đi đến Blaise một chuyến.”

Suy nghĩ này không phải mới xuất hiện, thật ra từ rất lâu trước đây cậu đã muốn đi một chuyến đến Blaise rồi. Nhưng vì level và đủ loại chuyện vặt vãnh, nên cậu vẫn chưa thể nào thành công.

Bây giờ cậu đã lên tới level 220, mà Truy Hồn Giả cũng đã được nâng cấp một lần, gần như đã được xem là lực chiến đứng đầu lục địa rồi, nên có đi nến chỗ nào cũng không cần phải sợ.

Huống chi cậu còn nhìn thấy hết tất cả những chuyện Blaise đã làm với Frost trong hồi ức của hắn, nên cực kỳ phẫn nộ và lo lắng. Tiêu Chỉ bắt buộc phải biết bí mật mà Blaise đang che giấu là gì, và cả chuyện bọn họ muốn đối phó với Blaise bằng cách nào.

Tiêu Chỉ nghĩ, nếu như đã không thể tra thông tin chính xác của Blaise ở bất cứ nơi nào, vậy thì cậu cứ tự đến đó thử. Dù sao bây giờ mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, nên cậu có vắng mặt một khoảng thời gian cũng chẳng sao cả. Nếu như có việc gì, thì Lance và Milton sẽ thông báo ngay thôi.

Động tác của Frost khựng lại, hắn nghiêm túc nhìn Tiêu Chỉ, rồi thấp giọng nói: “Ta đi cùng em.”

Tiêu Chỉ giật bắn mình, buộc miệng thốt ra lời từ chối trong vô thức: “Không, sao anh có thể đến Blaise được? Nơi đó quá nguy hiểm đối với anh!”

Nét cười của Frost vụt tắt, hắn không chịu thỏa hiệp, bèn lặp lại lần nữa: “Ta đi cùng em.”

Tiêu Chỉ cau mày, những việc của Blaise vẫn luôn nằm trong đầu cậu, không thể nào quên được. Có lẽ trong tay Blaise có nhược điểm nào đó của Frost, nên Tiêu Chỉ không hề muốn để hắn đến đó một chút nào cả.

Suy nghĩ của Tiêu Chỉ đang chuyển động không ngừng, cậu đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến Frost từ bỏ ý nghĩ này.

Thấy thế, Frost cũng không cố thuyết phục Tiêu Chỉ nữa. Hắn chỉ lẳng lặng đứng dậy khỏi giường, rồi nói: “Ta đưa em đến chỗ này.”

Suy nghĩ của Tiêu Chỉ bị cắt ngang, cậu ngờ vực đứng dậy, theo hắn ra khỏi phòng.

Cậu đi theo Frost suốt cả quãng đường, đi qua vài cửa phòng đóng kín. Cuối cùng hắn đứng trong một căn phòng trống không, rồi giơ tay vẽ một trận pháp phức tạp lên vách tường.

Sau đó, một đường hầm thông xuống phía dưới đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Hành lang tối tăm, u ám, còn có một cơn gió lạnh thổi từ bên trong ra, để lộ một luồng khí nguy hiểm khiến người ta dựng cả tóc gáy. Nhưng sự tồn tại nguy hiểm nhất Hessen đang đứng ngay bên cạnh mình, nên hình ảnh này chẳng thể nào dọa cho Tiêu Chỉ sợ được.

Cậu theo Frost vào đường hầm, một lát sau, một căn phòng khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt.

Tiêu Chỉ chưa bao giờ biết rằng hóa ra Bạch Cốt Điện cũng có một mật thất.

Hơn nữa...còn là phòng chứa kho báu.

Trong phòng có vô số bộ sưu tập, châu báu, khoáng sản quý, còn có những vật phẩm không còn phát hành, hình như có vài thứ trong đó là chiến lợi phẩm, vì mặt trên của nó còn dính vài vết máu đã biến thành màu nâu. Nhưng những thứ sáng lấp lánh có giá trị liên thành này bây giờ lại bị chất thành đống như rác, chứng tỏ rằng chủ nhân của chúng chưa bao giờ giữ gìn cẩn thận cả.

Frost cầm lấy một khối vuông nhỏ nằm trên cái kệ nhỏ trước cửa đưa cho Tiêu Chỉ: “Cho em.”

Tiêu Chỉ nhận xong mới phát hiện ra hoa văn bên trên giống hệt như hình Frost đã vẽ trước khi vào cửa, có lẽ là....chìa khóa vào phòng chứa kho báu.

Tiêu Chỉ: “Cái này...”

Đối mặt với ánh mắt hơi khiếp sợ của Tiêu Chỉ, Frost vẫn nói rất thản nhiên: “Đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi, chỉ tiếc là chưa có cơ hội để tự tay đưa nó cho em.”

Những lời này đã bóp chết ý đồ từ chối của Tiêu Chỉ. Chỉ cần nghĩ đến A Sâm chỉ còn lại chút ký ức mong manh ngồi một mình trong phòng tự bảo vệ ký ức của mình, Tiêu Chỉ lập tức cảm thấy đau lòng chết đi được, nên cậu không thể nào từ chối món quà vô giá này được.

Chỉ là nhận một cái chìa khóa thôi mà, có phải cậu bay vào cướp đâu, không sao cả.

Nhưng Tiêu Chỉ vẫn có cảm thấy nếu như cậu cuỗm sạch nơi này, thì Frost cũng chẳng thèm để ý đâu.

Frost bước đến trước một đống sáng lấp lánh. Áo giáp ở nơi này nhiều đến mức chất thành đống, với nhiều kiểu dáng và niên đại khác nhau, cũng chẳng biết chúng bị lột ra từ người của ai nữa.

Frost cầm lấy một bộ áo giáp màu trắng, bên trên được trang trí bằng những hoa văn tinh tế trên kim loại màu bạc.

Frost nói: “Cái này là do ta lột từ trên người của một tên kỵ sĩ, che giấu hơi thở rất tốt, bây giờ dùng rất thích hợp.”

Tiêu Chỉ: “....”



Chẳng lẽ hắn đang muốn...

Chẳng mấy chốc, linh cảm của cậu ứng nghiệm ngay.

Frost cầm áo giáp bước vào gian nhỏ của mật thất. Một lát sau, một người mặc áo giáp kỵ sĩ màu trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chỉ.

Bộ giáp trắng này không nặng lắm, là kiểu bó sát người, nên càng tôn lên cái eo thon và đôi chân dài của Frost. Nếu so sánh với cả cây màu đen như lúc bình thường, thì cái này có thêm một chút cảm giác khác biệt.

Không những thế, bây giờ cậu không thể cảm nhận được bất cứ hơi thở của xác sống nào trên người Frost. Ngoại trừ sắc mặt quá nhợt nhạt ra thì không khác gì người bình thường cả.

Nhưng sắc mặt nhợt nhạt cũng chẳng thành vấn đề, bởi vì tay Frost còn đang cầm một cái mũ giáp. Mũ giáp này rất kín, có thể che hết cả mặt hắn.

Chẳng biết có phải là do cậu tự lắp thêm kính lọc hay không, mà Tiêu Chỉ cứ cảm thấy, cho dù không lộ mặt, thì A Sâm nhà mình vẫn đẹp trai nhất.

Frost sải bước đi đến trước mặt Tiêu Chỉ, đôi mắt màu bạch kim nhìn cứ lẳng lặng nhìn cậu, nhưng vẫn không nói gì.

Tuy Tiêu Chỉ còn muốn tìm ra trăm lý do để ngăn cản hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Frost, và theo như những gì cậu hiểu về hắn, thì Tiêu Chỉ cũng biết rõ rằng cho dù mình có cản cũng chẳng được tích sự gì cả.

Từ rất lâu trước đây đã như thế rồi, tuy A Sâm có vẻ dễ tính, dịu dàng, lại còn cực kỳ dễ nói chuyện vậy thôi, nhưng một khi hắn đã quyết định việc gì rồi thì cố chấp kinh khủng, không ai ngăn được cả.

Ví dụ như là học nấu ăn...

Hay là thói quen cứ khăng khăng ngồi canh bên cạnh khi Tiêu Chỉ offline.

Tiêu Chỉ chỉ đành thở dài: “Vậy anh cũng không được mạo hiểm đâu đấy...”

Thôi vậy, pháp sư du lịch cùng kỵ sĩ cũng xem như là một tổ hợp rất thường gặp trên lục địa, hơn nữa còn có áo giáp và mũ giáp, nên không dễ bị phát hiện. Nếu không ổn thật, thì cậu sẽ lập tức dẫn A Sâm đi trốn. Nói về khoản chạy trốn, thì người chơi hệ chiến có thâm niên như cậu chắc chắn là hơn hẳn lãnh chúa Hessen trước giờ chỉ thích đối mặt chính diện rồi.

Khóe miệng Frost hơi cong lên, giọng nói có vẻ hơi thỏa mãn: “Được.”

Sau đó, Frost còn bóp nát một thanh kiếm kỵ sĩ trông có vẻ rất cao cấp, rồi dùng mảnh vụn của nó bao lại bề mặt thanh kiếm của mình để ngụy trang cả nó luôn.

Nhưng Tiêu Chỉ vẫn thấy hơi lo lắng, cậu cố tình chạy đến khu thương mại một chuyến.

Một lát sau.

Tiêu Chỉ ấn Frost lên ghế, còn đưa tay nắm lấy cằm hắn: “Đừng nhúc nhích.”

“....” Cả người Frost cứng đờ, ngón tay siết chặt lấy phần tay vịn của ghế, như thể đang phải đối mặt với sự tra tấn nào đó khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.” Tiêu Chỉ vẫn không hề dao động, tiếp tục hành động của mình.

Tay kia của cậu cầm một cây cọ trang điểm, phần đầu của nó dính chút màu đỏ nhàn nhạt.

Tiêu Chỉ vừa mới đến khu thương mại lấy một bộ đồ trang điểm do Tịch Nguyệt tộc sản xuất, nghe nói nguyên liệu của nó đến từ biển sâu, sau đó được xử lý bằng phương pháp bí mật, nên dù Tịch Nguyệt tộc có bơi trong biển cả ngày cũng không bị trôi lớp makeup. Đây là thương hiệu bán chạy nhất trong Tịch Nguyệt tộc suốt ngàn năm qua, cũng là thương hiệu được săn đón nhất trên lục địa, từ quý tộc đến bình dân đều yêu thích nó.

Teague và Eugene đều khen nó, mà ngay cả nhóm nữ xác sống cũng thích vô cùng.

Thấy cây cọ trong tay Tiêu Chỉ cách mình mỗi lúc một gần, trên gương mặt vốn vẫn luôn bình thản của hắn xuất hiện vẻ hoảng sợ, cơ thể lại cứng hơn. Chỉ e là dù bây giờ có bắt hắn đi đánh lộn với Giáo Hoàng một trận, hắn cũng không căng thẳng như thế này.

Tiêu Chỉ đối mặt với ánh mắt như thế, nhưng vẫn bôi chút má hồng lên mặt Frost.

Tiêu Chỉ là một nghệ nhân búp bê, nên kỹ thuật tô màu của cậu rất chuẩn, ngay cả việc lựa chọn màu sắc cũng ưu tiên màu tự nhiên, nên không hề tạo ra mấy hình ảnh hài hước như má trông giống màu mông khỉ. Cậu chỉ giúp cho mặt của Frost trông có vẻ hồng hào hơn, tránh cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là xác sống.

Tiêu Chỉ lại ngắm nghía thêm một lát, rồi chọn một màu son hơi nhạt, cậu dùng ngón tay thoa nhẹ lên môi Frost.

Đầu ngón tay mảnh khảnh dính tí màu hồng nhạt, nhẹ nhàng thoa lên bờ môi mềm mại. Nhiệt độ trên đầu ngón tay cậu làm son môi tan chảy, nhuộm ra một lớp màu dịu dàng.

Ánh mắt Frost có vẻ hơi ngượng ngùng, khi kết hợp màu sắc hồng hào trên môi và trên mặt khiến hắn trông có sức sống hơn nhiều. Hơn nữa mặt hắn vốn đã đẹp sẵn rồi, càng nhìn càng giống như đang dụ dỗ người ta phạm tội.

Tiêu Chỉ vội vàng dời mắt đi: “Được rồi...khụ khụ.”

Cũng không thể ngắm mãi như vậy được.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Chỉ bèn đổi sang gương mặt ngập tràn phong thái trí thức mà trước đây mình dùng để tung hoành trên lục địa, sau đó dẫn theo kỵ sĩ của riêng mình ra khỏi Hessen.

*

Alifa tìm được một loại lá cây màu tím trong rừng, thế là nó bèn ngậm cái lá đó đi tới Hài Cung.

Nó cọ vào cửa Sở Chính Vụ vài cái với vẻ rất chi là tự nhiên. Bình thường, nếu như thư ký có ở đó thì sẽ mở cửa ra chơi cùng nó ngay, nhưng bây giờ nó lại không thấy thư ký đi ra.

Alifa kề sát hai hốc mắt trống rỗng to bự của mình vào cửa sổ, sau khi nhìn hết một lượt, nó cũng không nhìn thấy bóng dáng của thư ký trong đó.

“Goo...” Alifa phát ra một tiếng kêu cô đơn.

Ngay lúc đó, cửa sổ bên trên Sở Chính Vụ bỗng mở ra. Diane cầm một quyển tiểu thuyết màu hồng phấn thò đầu ra ngoài, rồi nói với Alifa: “Bây giờ Thập Thất không ở Sở Chính Vụ nữa, nếu muốn tìm cậu ấy, thì mày phải tới Bạch Cốt Điện.”

“Goo goo.” Alifa gật đầu, sau đó ngậm lá cây đến Bạch Cốt Điện.

Chỉ tiếc là ở Bạch Cốt Điện cũng không có người nó muốn tìm, ngay cả lãnh chúa cũng chẳng thấy đâu, xem ra hôm nay Alifa phải chơi một mình rồi.

Mà lúc này, bóng dáng đô con của Lance bỗng xuất hiện trong tầm mắt Alifa.

Trông Lance có vẻ đang vui lắm, trên tay cầm một quả cầu màu đỏ, cứ tung hứng không ngừng.

“Goo...” Alifa cảm thấy mình tìm được bạn chơi chung rồi.

Lance đang đi bỗng nhiên thấy bầu trời tối sầm lại.

Y ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Alifa đang phấn kích nhào về phía mình. Sau đó, một cảm giác giống như là bị xe cán bao trùm lấy y. Cứ như vậy, Lance bị Alifa đánh bay thẳng vào rừng rậm, ven đường không ngừng vang lên tiếng cây cối gãy rụng, và bụi đất bốc lên mù mịt.

Hôm nay Alifa cũng chơi rất vui nè.

*

Vị trí dịch chuyển mà Tiêu Chỉ chọn chính là trấn Gladys của Blaise.



Nơi này là khu vực các nhà thám hiểm thường lui đến nhất, có bầu không khí khá thoải mái và không cách thủ đô Horan bao xa.

Vừa bước ra khỏi Trận pháp Dịch Chuyển, Tiêu Chỉ lập tức cảm nhận được hơi thở của năng lượng ánh sáng. Mà xung quanh nhìn đâu cũng thấy thánh huy của giáo phái Blaise, chính là một mặt trời đang tỏa ánh sáng rực rỡ.

“Y Sâm ơi?” Tiêu Chỉ không thể không quay đầu lại Frost sau lưng mình, nhưng vì mũ giáp che lại, nên cậu không thể thấy được vẻ mặt của hắn.

Y Sâm chính là tên giả mà hai người đã định sẵn, bởi vì cái tên Frost chắc chắn không thể xuất hiện ở Blaise, và cũng là vì ký ức của Frost đã bị xem trộm, có lẽ cái tên A Sâm cũng bị những người cẩn thận ghi vào danh sách, vậy nên cũng không dùng được, thế là Tiêu Chỉ bèn nghĩ ra tên mới cho hắn.

Nếu như gọi là Y Sâm, thì cho dù cậu lơ đễnh lỡ miệng, cũng có thể sửa lại được.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chỉ, Frost nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu mình không sao cả.

Thấy hành động của Frost vẫn tự nhiên, động tác không hề gượng ép tí nào cả, Tiêu Chỉ mới yên lòng đi tiếp.

Lần này đến là vì tìm ra chân tướng bị Blaise che giấu, cũng có địa điểm cụ thể nào cần phải đến, mà hai người cũng không vội đến thủ đô, vậy nên quan sát tình hình cơ bản của Blaise trước cũng tốt.

Pháp sư sóng vai cùng kỵ sĩ, tổ hợp này rất thường gặp ở trấn Gladys.

Vì Thánh kỵ sĩ là chức nghiệp đặc trưng của Blaise, những người có hứng thú với nó đều đến đây, vậy nên trên đường cũng có vô số kỵ sĩ. Ngoại trừ pháp sư ra, thì những người thường đi cùng kỵ sĩ còn có mục sư, đây là một chức nghiệp đặc trưng khác của Blaise, hầu như tất cả mục sư trên lục địa đều tập trung ở nơi này.

Dọc đường, Tiêu Chỉ phát hiện ra thế lực của giáo phái Blaise ở nơi này rất kinh khủng.

Theo như giáo lý của Blaise, mỗi năm có vô số ngày giữ chay lớn bé đủ cả. Mỗi ngày đều có những thứ đồ ăn không thể ăn, nên những quán ăn ở đây cũng tuân theo nhu cầu đó, thực đơn bị đánh dấu chi chít, khiến người ta nhìn mà choáng đầu.

Nhưng nói thật thì trông nó chán lắm, giống hệt như một đống lon được sản xuất theo lô vậy đấy.

Tiêu Chỉ còn phát hiện ra một số việc không được ghi chép trên tài liệu, cậu thấy được rất nhiều dân nghèo mặc quần áo rách rưới. Trông bọn họ vô cùng ốm yếu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc.

Tiêu Chỉ đang thấy lạ, cậu lại chợt thấy một dân nghèo trông giống hệt như bộ xương khô cõng một cái bao bố đứng trước cửa giáo đường, nhưng quần áo của người này rách nát quá, không đúng với quy định của giáo hội, nên bị Linh Mục đứng ở cửa ngăn lại.

Vậy mà người này lại không hề thấy bị xúc phạm, ngược lại còn cung kính dâng bao bố sau lưng mình lên: “Thưa thầy, tôi xin hiến thứ này cho Chúa, cầu mong Chúa có thể chấp nhận lòng thành của tôi.”

Theo quy định của Blaise, mỗi giáo dân bắt buộc phải dâng lên ít nhất một phần mười thu nhập của mình cho giáo hội, để tỏ lòng thành kính với Chúa, số lượng càng nhiều thì càng thể hiện được sự thành kính. Vậy nên có rất nhiều giáo dân ăn không đủ no, nhưng lại quyên tặng một khối tài sản lớn cho giáo hội, chỉ vì để cầu mong sau khi chết sẽ được Chúa nâng đỡ, trở thành người được Chúa ưu ái, đạt được hạnh phúc và bình an vĩnh hằng.

Linh Mục mặc áo trắng mỉm cười nhận lấy cái bao, cho dù phải chạm vào một cái bao cũ kỹ dơ bẩn, thì mặt nạ tươi cười trên mặt gã vẫn chẳng hề thay đổi, dịu dàng nói với giáo dân trước mặt: “Cảm ơn lòng thành của anh, chắc chắn Chúa sẽ che chở cho anh.”

Người đó nghe vậy, trong đôi mắt trũng sâu xuất hiện vẻ cuồng nhiệt. Anh ta nở nụ cười, còn lẩm bẩm: “Chúa sẽ che chở cho tôi...Chúa sẽ che chở tôi...”

Anh ta vừa nói vừa bước đi. Có lẽ là vì quá đói khát, nên bước đi của anh ta loạng choạng lắm, như thể chỉ chốc nữa thôi sẽ ngã xuống ngay.

Mà nụ cười trên mặt Linh Mục kia vẫn dịu dàng và đầy vị tha như trước, gã gọi một Linh Mục khác qua, rồi đưa cái bao trong tay mình cho người đó. Động tác rất trịnh trọng, không hề tỏ vẻ gì là xem thường người nghèo, nhưng cũng chẳng có tí gì gọi là xót xa hay thương hại.

Tiêu Chỉ không khỏi nhíu mày lại, cậu chỉ cảm thấy nụ cười này rất vô nghĩa. Tuy ánh mắt của tên Linh Mục này rất nhân từ, nhưng lại không nhìn thấy sự cơ cực đang ở ngay trước mắt mình.

Mà ngay lúc này, có một cô gái trẻ tuổi vừa đi ngang qua đó cũng thấy được cảnh này. Nhìn vào cách ăn mặc, có lẽ cô nàng này là một người chơi.

Người chơi nọ lấy từ trong ba lô ra một cái bánh mì, cô chạy bước nhỏ đuổi theo giáo dân đang đi rất chậm kia, rồi đưa bánh mì trong tay mình qua: “Thưa ông, cái này...cho ông.”

Bước chân của dân nghèo chợt khựng lại, anh ta từ từ quay đầu sang, động tác giống hệt như một con cương thi vừa chuyển hóa. Cái đói khiến tư duy của anh ta hơi chậm chạp, nên nhất thời chỉ nhìn cô gái trước mắt chữ chẳng có phản ứng gì.

Người chơi kia bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay, cô nàng bèn lặp lại lần nữa: “Cho ông, mau ăn đi.”

Lúc này đôi mắt của dân nghèo kia mới chuyển sang cái bánh mì.

Mặt ngoài bánh mì được nướng đến vàng giòn, còn được cứa vài vết dao, tạo thành hoa văn rất bắt mắt. Hơn nữa, nhờ vào tác dụng bảo quản của ba lô người chơi, nên lúc này chẳng khác gì khi vừa mới ra lò cả, chắc chắn là đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

Nhưng vẻ mặt dân nghèo kia lại lộ rõ sự chán ghét, anh ta ra sức đẩy cái bánh mì trước mặt mình, còn dùng chất giọng nghẹn ngào hét lớn: “Tránh ra! Những kẻ không tin như các người!!! Các ngươi đều là lũ tội đồ! Đừng hòng dùng đồ ăn khiến tôi ô uế!!!”

“...” Có lẽ đây là lần đầu tiên nữ người chơi đó đi vào Blaise, nên bị tình huống này khiến cho xấu hổ. Thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, cô nàng lập tức thấy rất ngượng, bèn vội vàng bỏ đi.

Có lẽ bạn cô nàng cũng từng gặp trường hợp như vậy rồi, bèn thấp giọng nói: “Đừng có thương xót bọn họ, mấy người này đều bị tẩy não cả rồi.”

Nữ người chơi chà cánh tay đang nổi da gà của mình: “Vậy thì...đáng sợ quá rồi đấy...”

Bạn cô nàng nói: “Đến khi tới Horan, bồ có thể nhìn thấy mấy chuyện càng lố lăng hơn nữa.”

“Ngay cả đi vệ sinh xong bọn họ cũng phải cầu nguyện.”

“Người càng nghèo thì càng quyên góp điên cuồng hơn.”

“Uầy...”

Mấy người đó vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Thảo nào phần lớn người chơi đều không thích Blaise, bọn họ đều là những người lớn lên ở thời đại tinh tế tự do, cởi mở, nên làm gì có ai chịu được ách thống trị thần quyền bằng cách tẩy não này chứ? Đáng sợ khủng khiếp.

- ---------Hết chương 62----------

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi tối nọ ở Hessen:

Tiêu Chỉ: Sao thế?

A Sâm:....

Tiêu Chỉ: Chúng ta đã thỏa thuận rằng đêm nay bắt buộc phải làm.

A Sâm:....

Tiêu Chỉ: Anh còn do dự gì nữa?

A Sâm: Ta...vì sao ta phải làm đề toán?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook