Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 65: Luôn xảy ra một số sự việc đặc biệt

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------------------

Chương 65: Luôn xảy ra một số sự việc đặc biệt.

Bạch Ngôn đang rũ mắt đọc quyển sách trên tay mình. Vẻ mặt y vừa bình tĩnh vừa đứng đắn, giống như đang làm gì đó mang tính học thuật lắm, chứ không phải là đang đọc tiểu thuyết bán chạy nhất ở Liên minh Dolly dạo gần đây.

Tiêu Chỉ đánh mắt liếc sơ qua nội dung trong sách, lập tức cảm thấy da đầu mình tê rần: “...”

Nội dung cháy dữ vậy sao?

Nhất thời cậu cũng chẳng biết phải dùng vẻ mặt gì để nhìn cuốn tiểu thuyết viết về mình như này nữa, thế là cậu bèn len lén liếc sang Frost đang đứng bên cạnh.

Ờm...có mũ giáp nên chẳng nhìn ra được gì cả.

Bầu không khí bỗng ngập tràn xấu hổ.

May là lúc này Bạch Ngôn sư huynh vẫn chưa cảm nhận được sự xấu hổ thoáng qua trong không khí, vẫn còn đang tận hưởng niềm vui của việc đọc tiểu thuyết.

Y không biết Tiêu Chỉ là thư ký, cũng chẳng hề hay biết gì về việc lãnh chúa Hessen đang tung tăng trong Tháp Sách, nên tất nhiên là cũng không biết rằng hai chính chủ hiện đang ở ngay trước mặt mình đây.

Cuối cùng 10 phút khổ ải cũng trôi qua, Bạch Ngôn thỏa mãn gấp cuốn sách trong tay lại: “Hóa ra cuối cùng họ lại như thế...”

Tiêu Chỉ chợt thấy hơi tò mò. Cậu muốn biết “như thế” thật ra là gì, nhưng lý trí của cậu lại mách bảo rằng không biết vẫn tốt hơn. Có đôi khi hạnh phúc của con người được bắt nguồn từ sự vô tri đấy.

Tiêu Chỉ cố nén lòng tò mò lại, ép mình phải nuốt nó xuống, không được hỏi ra miệng.

Bạch Ngôn đứng lên, cẩn thận nhét sách về chỗ cũ, còn sắp xếp chúng trở về góc ban đầu.

Theo động tác của y, Tiêu Chỉ chợt phát hiện ra trên kệ sách còn có rất nhiều cuốn khác, nào là “Những chuyện không thể miêu tả ở Hessen”, “Đêm nào lãnh chúa cũng yêu tôi thì phải làm sao?”, và cả “Cưng chiều không thể kiềm chế: 100 bí mật nhỏ của lãnh chúa và thư ký”,...

Tiêu Chỉ cảm thấy da gà da vịt của mình nổi hết cả lên.

Tại sao chuyện xưa của bọn họ lại thành đề tài bán chạy thế này? Từ ngữ kiểu gì mà tục* thế không biết?!!!

(*Gốc là 虎狼之词:hổ lang chi từ là một từ lóng trên mạng, chỉ những từ ngữ thô tục, hoặc đùa bẩn – Theo Wikitionary)

Cậu vội vàng dời mắt đi, vờ như mình chưa thấy gì cả.

Sau khi xóa sạch dấu vết chứng minh rằng mình đã từng đến, Bạch Ngôn mới nói khẽ với Tiêu Chỉ: “Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.”

Rồi y quay đầu nhìn về phía Frost vẫn luôn yên lặng: “Vị này là?”

Tiêu Chỉ bèn giới thiệu giúp hắn: “Đây là Y Sâm, bạn của em, là kỵ sĩ.”

Bạch Ngôn gật đầu: “Hân hạnh được gặp cậu.”

Frost vẫn cứ yên lặng, nhưng cũng gật đầu chào hỏi y.

Thấy hành động của Y Sâm, Bạch Ngôn đoán có lẽ người này không phải người chơi. Nhưng trong thế giới ZERO, những tình huống như người chơi kết bạn với cư dân lục địa là chuyện thường tình. Người ta lại còn trùm kín mít như thế, biết đâu còn có bí mật gì đó nữa, vậy tốt hơn hết là y đừng nên chú ý đến.

Nói chuyện trong chốc lát, Bạch Ngôn bèn kéo mũ áo choàng che khuất mặt: “Đi thôi, anh đưa hai đứa lên tầng trên.”

Nói xong, Bạch Ngôn giơ tay ban “Phúc Lành Của Gió” lên ba người, để tốc độ di chuyển của bọn họ được nhanh hơn. Sau đó y quan sát xung quanh, tính kỹ thời gian tuần tra, rồi dẫn đầu bước ra khỏi phạm vi bị kệ sách che khuất.

Tiêu Chỉ và Frost cũng đi theo Bạch Ngôn.

Bạch Ngôn khéo léo dẫn hai người đi qua Tháp Sách, hầu như chưa từng dừng bước. Mỗi một lần đứng lại đều né được kỵ sĩ tuần tra cực kỳ chuẩn, thậm chí còn có thời gian rảnh để tìm trên mấy kệ sách gần đó xem có cuốn nào thú vị hay không nữa.



Hành động mượt mà và phong thái nhàn nhã như thế cơ đấy, vừa nhìn đã biết là đã làm rất nhiều lần rồi.

Có Bạch Ngôn dẫn đường, nên tất nhiên là tốc độ của Tiêu Chỉ và Frost tăng lên không ít, bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước.

Họ đi thẳng lên tầng 1050.

Bỗng nhiên, Bạch Ngôn đưa tay ra hiệu cho hai người dừng lại.

Nhưng bây giờ rõ ràng là không có ai ở phía trước cả.

Bạch Ngôn thấp giọng nói: “Bắt đầu từ nơi này, cách tuần tra của họ không giống với khi nãy nữa, sẽ có người đến đây nhanh thôi.”

Gần như là ngay khi y vừa dứt câu, một đội Thánh kỵ sĩ đã lập tức gọn gàng bước đến. Khác với nhóm Thánh kỵ sĩ ở tầng lầu bên dưới, động tác của những người trong đội này còn đều hơn nữa, dường như tiếng bước chân cũng giống hệt nhau, mà đồng phục cũng khác hẳn, trông cao cấp hơn nhiều, ngay cả vũ khí cũng chẳng phải hàng tầm thường.

Ba người trốn ở một vị trí khuất tầm nhìn, lẳng lặng chờ đám người đó đi qua.

Sau khi đội Thánh kỵ sĩ biến mất khỏi tầm nhìn, Bạch Ngôn mới dẫn bọn họ đi qua con đường kia.

Bạch Ngôn thuận miệng nói: “Hai đứa nhìn thấy vũ khí trên tay họ không? Đó là thứ mà dạo gần đây Blaise mới phát minh ra đấy. Tuy không bằng những thứ do các bậc thầy tạo ra, nhưng uy lực lại có thể sánh ngang với vũ khí cao cấp bình thường khác. Hơn nữa họ còn có thể sản xuất hàng loạt.”

Bạch Ngôn chỉ xem đó như một chủ đề trò chuyện bình thường nên thuận miệng nói ra luôn, nhưng Tiêu Chỉ lại thấy hơi kinh ngạc.

Trên những nơi khác trên lục địa không dễ gặp những vũ khí này. Mà vật liệu làm ra nó phải được chuẩn bị đặc biệt và đặt thợ rèn làm riêng, yêu cầu của nó đối với thợ rèn và vật liệu cũng không thấp, vì vật liệu tầm thường không thể đạt được yêu cầu sức mạnh của vũ khí cao cấp.

Vậy mà hiện nay Blaise đã có thể sản xuất hàng loạt rồi ư?

Tiêu Chỉ nhịn không được, bèn hỏi: “Bọn họ làm bằng cách nào ạ?”

Bạch Ngôn suy nghĩ một lát: “Nghe nói trăm năm qua Blaise vẫn luôn không ngừng nghiên cứu quặng Ishi. Họ không muốn coi nó chỉ như là một nhiên liệu của phương tiện giao thông, mà còn muốn nghiên cứu nhiều cách vận dụng của nó hơn. Có lẽ là bọn họ đã nghiên cứu ra máy móc mới nào đó. Vậy thì có lẽ tầm vài năm nữa thôi, lục địa sẽ bước vào thời đại mới.”

Y còn bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên những thứ này chỉ là do anh nghe đồn thôi, và cả suy đoán cá nhân của anh, chứ thực tế thì không ai nhìn thấy được công xưởng nào cả.”

Nghe vậy, trong đầu Tiêu Chỉ bỗng xẹt qua bốn chữ - cách mạng công nghiệp.

Vậy mà họ lại muốn sản sinh ra sức mạnh khoa học trên mảnh lục địa lấy những thứ như phép thuật và những sức mạnh phi khoa học làm chủ đạo như Dazemenya sao? Chẳng những thế, đó còn không phải là nơi có nền thương mại hưng thịnh nhất và bầu không khí sôi động nhất như Liên minh Dolly, mà lại là nơi khép kín nhất, truyền thống, bảo thủ nhất, còn nằm dưới ách thống trị của thần quyền như Blaise?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy tổ hợp này rất khó tin.

Tuy Frost vẫn chẳng nói gì, nhưng Tiêu Chỉ rất thân thiết với hắn nên đã nhận ra bước chân của hắn hơi chậm lại. Đây là động tác chỉ xuất hiện khi hắn đang suy nghĩ, nếu vậy thì chắc là bây giờ hai người đều đang nghĩ đến cùng một chuyện.

Bạch Ngôn đưa hai người đến trước một bức tường trắng: “Đến rồi.”

Suy nghĩ của Tiêu Chỉ bị cắt đứt, cậu bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhưng trước mắt cậu chỉ có một bức tường trắng rỗng tuếch.

Bạch Ngôn vươn tay ra, thành thạo vẽ một ký hiệu lên vách tường. Y còn nhẹ giọng niệm “Greata“. Ngay sau đó, trên bức tường vốn chẳng có gì cả bỗng xuất hiện một cánh cửa đen nhánh.

Bạch Ngôn cất bước đi vào cửa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho hai người đi theo.

Sau khi cả ba người đều bước vào tường, cánh cửa trên bức tường lập tức biến mất, mặt tường lại bằng phẳng như ban đầu.

Bên trong bức tường tối đen, Bạch Ngôn bèn lấy một hạt châu ra để thắp sáng. Hạt châu tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, lại còn lơ lửng ở phía trước mãi, nên trông nó lại càng ấm áp đáng yêu hơn, mang phong cách khác hẳn với đèn hồn.

“Nơi này có thể nói chuyện thoải mái. Yên tâm đi, âm thanh sẽ không bị truyền đi đâu.” Bạch Ngôn nói.

Tiêu Chỉ quan sát thế giới trong bức tường. Nơi này giống hệt như mê cung, vừa khúc khuỷu lại vừa tràn ngập ngã rẽ: “Cái này là sư huynh tạo ra ạ?”

Bạch Ngôn lắc đầu: “Sao anh có thể làm được công trình lớn thế này chứ. Anh đoán có lẽ là do người trong Blaise dựng nên, chỉ có bọn họ mới có thời gian và cơ hội thôi. Con đường này đã được mở rất lâu rồi, nhưng anh chưa từng gặp được người nào ở đây, cũng chẳng biết người xây con đường bí mật này có còn ở đây không.”

Tiêu Chỉ nhớ tới cái tên mà Bạch Ngôn vừa nhắc đến khi nãy: “Anh biết Greata không?”

Nếu liên hệ với địa vị và kinh nghiệm của Greata, Tiêu Chỉ chỉ đoán con đường này được xây dựng bởi các thủ hạ trung thành của Tổng Giám Mục Greata sau khi ông mất tích, có lẽ là dùng để đối phó với tên Andre đột nhiên trở thành Giáo Hoàng kia.

Chỉ là Andre vẫn luôn ngỗi vững trên địa vị Giáo Hoàng, cuối cùng cũng sống rất thọ và chết tại nhà. Nếu vậy thì hành động của những người này không thành công, thậm chí còn không để lại được chút dấu vết nào trên sử sách.



Bọn họ cứ lặng lẽ biến mất như thế, giống hệt Greata vậy.

Bạch Ngôn nói: “Biết, những việc liên quan đến người này đều rất kỳ quái. Theo như phong tục của Blaise, thì các cấp bậc như Tổng Giám Mục sẽ luôn có một cuốn tiểu sử riêng, trong đó sẽ ghi chép lại cuộc đời của Tổng Giám Mục một cách rất cẩn thận tỉ mỉ, và còn ca tụng lòng thành của bọn họ, truyền lại cho đời sau, để khích lệ những giáo đồ của thế hệ sau.”

“Nhưng Greata thì lại không, thậm chí những người hay sự việc có liên quan đến ông ta đều cực kỳ mơ hồ, nếu có thể lược bỏ thì chắc chắn sẽ không viết. Gần như người này chỉ để lại vài truyền thuyết mà thôi, nên rất khó điều tra cuộc đời của ông ta.”

Tiêu Chỉ: “Bình thường thì tất cả chúng ta đều quy trường hợp này vào loại – có nội tình.”

Bạch Ngôn cười: “Em cũng có hứng thú với ông ta à?”

Tiêu Chỉ gật đầu: “Dạo gần đây em đang sàng lọc một số tài liệu liên quan đến Greata, nên cảm thấy rất hứng thú với những chuyện của ông ta và Giáo Hoàng Andre.”

Bạch Ngôn gật đầu, rồi suy nghĩ một lát, mới nói: “Nếu vậy thì tiểu sư đệ có thể đến một nơi để xem thử. Anh phát hiện ra một lối vào bí mật ở trấn Sunila, vị trí của nó là ở một nhà thờ bỏ hoang. Vào lúc 12 giờ của đêm trăng tròn, em chỉ cần cầm theo một bó hoa Musa trắng là vào được.”

“Đây là Nissi, cứ đến thời gian là sẽ xuất hiện. Những thứ ở bên trong có lẽ sẽ liên quan đến việc Greata mất tích, nhưng cảnh tượng mỗi lần bước vào đều không giống nhau, nên bắt buộc phải tự điều tra. Nếu như không may, có thể em sẽ không tìm được gì cả.”

Nissi là tên gọi mà dân lục địa đặt cho những phó bản có tính tuần hoàn, dùng để chỉ những phó bản được bố trí tự động vì một lý do nào đó. Người ta có thể bước vào, nhưng không thể thay đổi cốt truyện của phó bản, và đây cũng chính là kiểu phó bản truyền thống nhất trong game.

Bạch Ngôn nhìn Tiêu Chỉ: “Nhưng mà anh mong tiểu sư đệ có thể giữ bí mật. Hiện tại phó bản này chỉ có người của Thượng Thiện Nhược Thủy bọn anh biết, chứ không hề truyền ra ngoài.”

Tiêu Chỉ nói: “Cứ nói cho em biết như vậy có ổn không?”

Bạch Ngôn: “Xem như là lời cảm ơn vì sự đóng góp của em lúc trước đi. Nếu không có em, thì năm nay bọn anh sẽ thua thê thảm lắm, chứ làm gì được hưởng thụ niềm hạnh phúc như bây giờ.”

Nói xong, Bạch Ngôn nở một nụ cười mang theo chút gì đó hơi xấu xa và thỏa mãn, chẳng biết có phải là do đang nhớ đến sự xui xẻo của khoa Cơ Giáp năm nay hay không nữa.

Tiêu Chỉ cười nói: “Vậy cảm ơn sư huynh ạ.”

Không ngờ là trận đấu hữu nghị của tân sinh còn có thể mang đến thu hoạch ngoài ý muốn như này.

Ba người đang đi tiếp, đột nhiên Bạch Ngôn hỏi: “Hình như anh còn chưa hỏi, hai đứa muốn lên tầng trên của Tháp Sách làm gì thế?”

Tiêu Chỉ thuận miệng kể cảnh tượng mình nhìn thấy ở trấn Gladys cho y nghe, rồi nói: “Anh có cảm thấy nó rất thú vị không?”

Bạch Ngôn cũng bừng bừng hứng thú: “Đúng thế, nó thật sự khiến người ta không kiềm được mà muốn điều tra tiếp.”

Từ trước đến nay người Asanasi vẫn luôn là ngọn cờ đầu về mặt lao đầu vào chỗ chết.

Bạch Ngôn mỉm cười: “Nếu muốn dò la bí mật của Tháp Sách, thì anh nghĩ đến được một nơi khá hay.”

Tiêu Chỉ và Frost theo Bạch Ngôn rẽ trái rẽ phải trong con đường bí mật, cuối cùng dừng lại ở một nơi. Nơi này không giống với những nơi khác, trên không trung có một vòng tròn ma thuật đang tỏa ra ánh sáng le lói, nhưng không biết là dùng để làm gì.

Bạch Ngôn bèn giải thích: “Đây là một căn tĩnh thất có thể quan sát được Tháp Sách. Nói chung là những tĩnh thất như này thường được các Giám Mục dùng để suy ngẫm và giác ngộ, nhưng trong không gian bí ẩn như thế này, sẽ luôn xảy ra một số sự việc đặc biệt.”

Tiêu Chỉ: “Ví dụ như?”

Bạch Ngôn vẫn mỉm cười: “Trước đây có một lần anh thấy hai vị Giám Mục hẹn hò ở nơi này.”

Tiêu Chỉ: “...”

Quả nhiên là vừa đặc biệt vừa cháy.

Nụ cười của Bạch Ngôn vẫn không hề thay đổi: “Lần trước đó nữa thì có ba vị Giám Mục phát hiện ra người yêu của họ là cùng một người. Thế là ba người họ bắt đầu tranh chấp, sau đó đánh nhau. Tình hình cuộc chiến khá là kịch liệt đấy, trong đó có một vị Giám Mục bị kéo rách cả quần, quần đùi trong còn là kiểu hoa nhí.”

Tiêu Chỉ: “....”

Sư huynh à, hóa ra anh là kiểu người hóng hớt đến vậy sao?

Nếu cẩn thận ngẫm lại, y đọc fanfic của lãnh chúa Hessen và thư ký với vẻ hứng thú như vậy thì cũng lộ đuôi rồi mà.

- ----------Hết chương 65------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook