Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 103: Ngoại truyện 1 (P3): Cậu Bé Quàng Khăn Tím đi một mình...

Bách Đường

23/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------

Ngoại truyện 1 (P3): Cậu Bé Quàng Khăn Tím đi một mình trên con đường nhỏ ở ngoại ô.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Tiêu Chỉ rất sửng sốt: “Alifa?”

Sau màn giường: “Goo goo...”

Đúng là tiếng kêu của Alifa. Trong các loài sinh vật mà Tiêu Chỉ biết, thì chỉ có mình Alifa có tiếng kêu độc lạ như vậy thôi.

Nhưng mà... Alifa cứ “goo” tới “goo” lui như vậy mãi, nên Tiêu Chỉ cũng chẳng biết nó đang muốn nói gì.

Thấy cuộc trò chuyện hiện tại không thể tiếp tục được, giọng nói kể chuyện không thể không tự lên sân khấu đảm nhận vai trò phiên dịch: “Cậu Bé Quàng Khăn Tím gọi bà ngoại, nhưng lại phát hiện ra bà ngoại đang nằm trên giường, cách màn giường thật dày để nói chuyện với cậu.”

“Bà ơi, sao giọng nói bà lạ thế?”

“Vì để có thể nói chuyện với cháu dễ hơn, Quàng Khăn Tím bé bỏng à.”

“Bà ơi, sao cơ thể bà to thế?”

“Vì có thể ôm cháu chặt hơn, cháu ngoan của bà.”

Môi Tiêu Chỉ giật giật: “...”

Cậu không bao giờ nói chuyện kiểu vô tri như vậy đâu, lẽ nào đây là thứ được gọi là cốt truyện à...

“Bà ơi, sao miệng của bà rộng quá vậy!”

“Vì để nuốt chửng nhà mi đấy!”

Nói xong câu cuối cùng, cái bóng thật lớn sau màn che cuối cùng cũng động đậy. Con cốt long cả người chỉ còn lại xương trăng thò đầu ra khỏi màn che, trên đầu nó còn đang đội mảnh vải hoa để sắm vai bà ngoại, trông hơi buồn cười.

Nó còn nhe hàm răng nhọn hoắt ra, gào rống với Tiêu Chỉ: “Goo!”

Đúng là Alifa phiên bản “bà ngoại sói” thật nè.

Theo như thiết lập của cốt truyện, “Cậu Bé Quàng Khăn Tím” sẽ bị Bà Ngoại ăn luôn. Nhưng Tiêu Chỉ chẳng muốn bị ăn chút nào hết. Chỉ là khác với lão Andre kia, cậu không hề muốn tấn công “bà ngoại sói” giống hệt Alifa.

Sói lớn tiến lên trước một bước, che Tiêu Chỉ ở sau lưng mình. Cơ bắp cả người nó căng lên, cảnh giác nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt. Nếu như đối thủ dám bắt nạt cậu, thì nó đã sẵn sàng chiến đấu.

Tiêu Chỉ lùi về sau vài bước, định tìm cách giải quyết trước khi Alifa xông lên.

“Ở đâu rồi nhỉ...” Mắt Tiêu Chỉ lướt khắp căn phòng. Theo như những gì cậu biết về Alifa thì đáng lẽ ra phải có chứ.

“Không phải cái này...”

“Cái này cũng không phải.”



“Có rồi!” Ánh mắt của Tiêu Chỉ dừng lại ở một góc phòng. Nơi này có một cây gậy gỗ vừa to vừa cứng, bên trên còn có mấy dấu răng, vừa nhìn đã biết đó là món đồ chơi mà Alifa sẽ thích.

Trước khi sói lớn và cốt long lao vào đánh nhau, Tiêu Chỉ đã cầm cây gậy gỗ xông lên, sau đó đưa cây gậy nặng trịch đến bên cửa sổ, rồi dùng tay kia mở cửa ra.

“Nhìn qua đây này!” Tiêu Chỉ hét lên với “bà ngoại sói“. Đến khi đôi mắt trống hoác của cốt long nhìn qua, cậu mới lắc lắc cây gậy với nó.

Đôi mắt của “bà ngoại sói” sáng lên ngay, bỏ rơi sói lớn rồi lao về phía Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ bắt thời cơ rất chuẩn, rồi ra sức ném cây gậy gỗ vào sâu trong khu rừng.

“Goo...” Một trận cuồng phong quét qua. “Bà ngoại sói” chạy ra khỏi phòng để đuổi theo cây gậy gỗ, chỉ để lại màn giường và chăn nệm rơi tán loạn dưới mặt đất.

“Khụ khụ...” Tiêu Chỉ lau lớp bụi trên mặt.

Mà sói lớn cũng đã bước đến, dụi nhẹ vào người cậu. Tiêu Chỉ bèn xoa đầu nó: “Vừa nãy cảm ơn sói nhé.”

Sói lớn không nói gì, chỉ dụi vào tay Tiêu Chỉ mạnh hơn một chút.

Giọng nói kia lại nhắc nhở tiếp: “... Cậu Bé Quàng Khăn Tím chiến thắng bà ngoại, nhưng cậu chợt phát hiện ra bà ngoại thật đã mất tích. Cậu bắt buộc phải đưa bánh cho bà ngoại thật mới hoàn thành.”

Nói xong, giọng nói đó lại biến mất.

“Bà Ngoại thật?” Tiêu Chỉ suy tư.

Cậu còn chẳng biết Bà Ngoại thật đó là ai mà. Cũng chẳng có bất cứ thứ gì gợi ý cho cậu cách đi tìm Bà Ngoại cả. Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành đi tìm quanh căn phòng này một lần. Theo những gì cậu biết vè Alifa, sau khi bắt đầu chơi thứ gì đó, Alifa gần như không bao giờ quay lại trong ngày.

Tiêu Chỉ dẫn sói lớn vẫn luôn im lặng tìm kiếm quanh căn phòng này.

Cũng may là chủ nhân nơi này dường như không phải một người tỉ mỉ, tinh tế, đồ dùng trong phòng không nhiều, nên bớt được cho cậu không ít rắc rối trong việc tìm kiếm manh mối.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chỉ tìm được một vài thứ khả nghi. Một chiếc khăn trùm đầu màu hồng phấn, một chiếc áo len cũng màu hồng phấn, và một hộp diêm.

Trong truyện cổ tích thì những thứ có liên quan đến bà ngoại có lẽ là mấy thứ này.

Mà đặc biệt là... ánh mắt Tiêu Chỉ dừng lại trên hộp diêm được tìm thấy cuối cùng. Trong truyện cổ tích nổi tiếng “Cô Bé Bán Diêm”, cô bé đã nhờ vào que diêm cuối cùng để được nhìn thấy bà ngoại.

Tiêu Chỉ cầm hộp diên lên. Quả nhiên là trong đó vẫn còn diêm, mà đầu que diễm cũng là màu hồng phấn nữa chứ.

Bà Ngoại này thích màu hồng phấn đến mức nào vậy chứ?

Và, màu hồng phấn tràn ngập như thế này khiến cậu nhớ đến một con bạch tuộc nào đó, chỉ mong Unodi phiên bản Bà Ngoại không đưa ra yêu cầu kỳ quái gì là được rồi.

Hít sâu một hơi, Tiêu Chỉ mới dám quẹt diêm lên. Que diêm bốc cháy kéo theo đủ loại ảo ảnh. Căn nhà sang trọng, bếp lửa ấm áp, còn có đồ ăn đang tỏa hương thơm...

Cuối cùng là một bóng người hiện ra.

“À... Là Cậu Bé Quàng Khăn Tím...” Người đó nói.

Ánh mắt Tiêu Chỉ hiện vẻ hoảng sợ tột độ, dường như cậu còn sợ hơn lúc mới phát hiện mình xuyên vào con game làm ẩu này nữa. Bóng người trước mặt không phải Unodi như những gì cậu suy đoán, mà là...

“Lan... Lance...”



Xuất hiện cùng với que diêm cháy sáng là Lance với dáng người vạm vỡ và diện mạo hung hãn. Thế nhưng trên người y lại mặc bộ váy liền thân màu hồng phấn, đầu đội chiếc khăn hoa màu hồng để sắm vai Bà Ngoại. Ngay cả chiếc tạp dề trên váy và đôi giày nhung dưới chân cũng màu hồng.

Sau lưng Lance có một đôi cánh trắng tinh trông khá lạc quẻ. Y vỗ cánh bay trên không trung, mà khắp nơi cũng có cánh hoa màu hồng phấn bay bay, hình ảnh quái dị vô cùng.

Nhưng càng đáng sợ hơn chính là vẻ mặt của Lance lại rất bình thản, như thể thích thú lắm vậy.

“Lance? Đó là gì? Không, ta là Bà Ngoại.” Bà Ngoại trông giống Lance nói.

Tiêu Chỉ: “...”

Thôi, anh vui là được. Dù sao cũng đâu ai bắt chỉ có mỗi phụ nữ mới được lấy tên là Bà Ngoại đâu.

Tiêu Chỉ đưa cái giỏ trong tay cho y: “Con tới đưa bánh cho bà.”

Bà Ngoại nhận lấy, rồi gật đầu với Tiêu Chỉ với vẻ hài lòng: “Ừm, đúng là cái này rồi. Cảm ơn con nhé Cậu Bé Quàng Khăn Tím.”

Rồi Bà Ngoại ôm lấy cái giỏ, vỗ cánh bay thẳng lên trời. Khi y sắp biến mất, một giọng nói bỗng thấp thoáng xuất hiện giữa tầng mây: “Cậu Bé Quàng Khăn Tím ơi? Con thích màu hồng phấn không? Để đáp lễ, ta có thể giúp con trở nên xinh xắn như vậy đó...”

“Không!” Tiêu Chỉ sợ hãi hét lên.

Cậu không muốn biến thành cục màu hồng phấn trông quái dị vậy đâu!!!

“Tiểu Thất?” Giọng nói thân quen vang lên bên cậu, có vẻ hơi hoài nghi.

Tiêu Chỉ quay lại, chợt thấy được mặt Frost. Giờ phút này, đôi mắt bạch kim đang nhìn cậu chăm chú, trong đôi mắt đó còn ẩn chứa sự lo lắng.

Ngực Tiêu Chỉ còn đang phập phồng dữ dội: “A Sâm... Cậu Bé Quàng Khăn Tím... màu hồng phấn...”

Frost thắc mắc nghiêng đầu: “???”

Tiêu Chỉ dần bình tĩnh lại từ nỗi sợ hãi màu hồng phấn. Cậu cảm nhận được chiếc giường mềm mại, ấm áp dưới người, xung quanh đã không còn là ngôi nhà gỗ khi nãy nữa, mà là nhà của họ ở Trái Đất. Mỗi khi hai người rảnh rỗi thì thường hay đến đây ở một thời gian. Căn nhà này vốn rất trống trải, nhưng bây giờ lại đang dần bị lấp đầy bởi dấu vết sinh hoạt của họ.

Hơi thở cậu dần ổn định lại: “Thì ra chỉ là mơ thôi...”

Bỗng nhiên Tiêu Chỉ cảm thấy mình đang bị ai đó ôm. Frost đang ôm cậu từ phía sau. Sự ấm áp của Frost từ từ truyền sang cậu, thế là cậu ngã về sau trong vô thức, tìm một tư thế thoải mái để tựa vào vai Frost.

Nhớ đến giấc mơ khi nãy, Tiêu Chỉ không kiềm được mà bật cười.

Thấy cậu cười vui vẻ quá, Frost bèn hỏi: “Em có chuyện gì vui à?”

Tiêu Chỉ tươi cười kể lại cho hắn nghe những chuyện vừa xảy ra trong giấc mơ ban nãy, lại còn vừa kể vừa dùng thiết bị đầu cuối để phác họa những hình ảnh mình vừa chứng kiến lên màn hình. Là một nghệ nhân búp bê, nên khả năng hội họa của cậu cũng tốt lắm. Chẳng mấy chốc, hàng loạt nhân vật quen thuộc nhưng lại có vẻ rất kỳ quái hiện ra dưới ngòi bút của cậu.

“Đây là anh nè, còn đây là Hải Yêu Teague, cái này thì là Thần Sông Andre.”

“Em vẽ Andre nguệch ngoạc quá.”

“Andre hả? Cứ nguệch bừa là được mà anh. Anh nhìn nè, đây là Alifa trong vai bà ngoại sói, còn cái này là Lance trong vai bà ngoại thật. Nói cho anh biết, trong mơ em còn muốn dùng anh như bánh ngọt để đưa cho bà ngoại đó...”

Nghe Tiêu Chỉ kể, khóe miệng Frost không kiềm được mà khẽ cong lên. Hắn có cảm giác như bọn họ đã quay về cái ngày pháp sư tay mơ kể chuyện cổ tích cho anh chàng xác sống ngây thơ dưới gốc đại thụ trắng năm nào.

- --------Hết ngoại truyện 1--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook