Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 2: Quán rượu

Bách Đường

06/06/2022

Editor: Bull

Beta: Giáo Chủ- Bull

Bộ não của Tiêu Chỉ đình trệ trong vài giây, sau đó mới từ từ hoạt động trở lại.

Cậu bắt đầu nghiên cứu kỹ thông báo truy nã, dòng chữ trên đó có chút kỳ lạ, giống với loại chữ viết lộn xộn mà Tiêu Chỉ đã từng thấy qua, cậu cố gắng vừa đọc vừa đoán cũng có thể hiểu được bảy tám phần.

Lệnh truy nã này là đến từ Hắc Sâm, người trên đó chắc chắn là Tiêu Chỉ, cho dù có là người giống người thì cũng không đến mức này, ngay cả nốt lệ chí nơi đuôi mắt cũng giống hệt nhau.

Nhưng trên đó lại không có ID của cậu – "7654321".

Đây là ID trò chơi của Tiêu Chỉ, cậu tự hào là một người không biết cách đặt tên, tên của cậu đều là tùy tiện nhập, thường A Sâm sẽ gọi cậu là "Tiểu Thất", những người khác cũng cậu gọi là "Thất Ca" hoặc "Ba ba".

Ngoài ra lệnh truy nã còn yêu cầu nhất định phải bắt sống Tiêu Chỉ, dường như không muốn trực tiếp giết chết cậu, đương nhiên cũng có thể là muốn bắt sống, rồi sau đó lại như vậy như vậy như vậy...

Trong ấn tượng của Tiêu Chỉ, Hắc Sâm là nơi để tự do thám hiểm, mỗi khu vực đều có nhiều boss khác nhau chiếm giữ, có thể gọi là phân chia anh hùng. Các nhóm boss thường hay xảy ra xung đột, cũng thường xuyên thay đổi địa bàn, không biết là vị đại thần nào có thể đem khu này sáp nhập lại thành một?

Tiêu Chỉ không hiểu tại sao mình bị truy nã, và tại sao lệnh truy nã lại không ghi tên cậu.

Có điều trên lệnh truy nã chỉ có mỗi gương mặt, như vậy càng có lợi cho Tiêu Chỉ, cậu chỉ cần thay đổi gương mặt khác là lại được an toàn ngay.

Diện mạo ban đầu của người chơi khi tham gia trò chơi ZERO được tạo ra sau khi quét dữ liệu hình dáng người chơi, gần giống với diện mạo ngoài đời thực. Điều này nhằm mục đích cho người chơi dễ dàng thích nghi với trò chơi thực tế ảo. Sau khi đạt đến cấp 10, nó có thể được người chơi tùy chỉnh và sửa đổi.

Trước đây Tiêu Chỉ lười đổi, chẳng qua là có chút hứng thú với những gương mặt khác, nên cậu cũng tùy tiện lưu lại vài cái, nhưng hiện tại giao diện trò chơi của cậu chỉ có màu xám xịt, chức năng sửa đổi hoàn toàn không sử dụng được.

Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành lấy từ trong ba lô một chiếc áo choàng đen, tự quấn chính mình lại.

Cứ như vậy trông cậu như một nhà thám hiểm không muốn lộ mặt, trên Ô Tháp trấn cũng không thiếu người ăn mặc như vậy, cậu cũng sẽ không làm người ta chú ý.

Lẽ ra nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất phải là diễn đàn người chơi, nhưng hiện tại cũng dùng không được.

Tiêu Chỉ quan sát xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống quán rượu ở cuối con hẻm. Từ xưa đến nay quán rượu chính là nơi tập hợp đủ chuyện bát quái, những tên đã say cái gì cũng dám nói ra, cho dù có đến Dazemenya đại lục cũng không ngoại lệ.

Kéo áo choàng che kín mặt, Tiêu Chỉ thong thả bước về phía quán rượu.

Vừa đẩy cửa quán rượu, một cỗ mùi hương xông vào mũi, còn có thêm một tấm lệnh truy nã thật lớn, giống như một bức chân dung treo đối diện cửa cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Tiêu Chỉ:"...".

Đây rốt cuộc là thù cậu đến mức nào nha.

Nhịn không được lại đem áo choàng kéo xuống một chút, Tiêu Chỉ đến quầy bar, gọi một ly Black Beauty.

Rượu này là đặc trưng của quán, thật ra hương vị chẳng ra làm sao lại còn nhiều nước. Người ta tới quán rượu này cũng chỉ để lấy chút không khí, một cốc lớn Black Beauty phối cùng chuyện bát quái là vừa vặn.

Tiêu Chỉ lựa chọn vị trí rất khéo, xung quanh đều là mấy người ngồi cùng nhau. Ngồi như vậy so với một mình ngồi uống rượu giải sầu, xác suất nghe được tin tức sẽ cao hơn rất nhiều.

Một bên uống rượu, một bên nghe chuyện bát quái. Tiêu Chỉ tính tình nhẫn nại, biểu hiện lại rất nhàn nhã, tựa như cậu chỉ đến đây uống một chén mà thôi.

Không bao lâu sau, chủ đề cuối cùng cũng chuyển đến tấm lệnh truy nã cực kỳ bắt mắt treo trong quán.

"Các người cũng biết sao? Lệnh truy nã này nghe nói đã phát ra được hơn 500 năm!".

"Hả? Khoa trương đến vậy sao?".

"Tôi nghe ông cố tôi nói, ông cố tôi lại nghe ông cố của ổng nói."

Tiêu Chỉ đang uống rượu hơi ngừng lại.

Hơn 500 năm? Cậu thế mà vượt qua thời gian lâu như vậy!

"Không biết người anh em này đã làm gì mà lãnh chúa Hắc Sâm treo thưởng cao như vậy?"

"Thù giết cha?"

"Hắc Sâm lãnh chúa bất tử, cha ở đâu ra?".



"Tôi lại nghe nói hắn cho lãnh chúa đội nón xanh".

"Không không không, tôi lại nghe một phiên bản khác, tên đó là một móng heo bự. Hắn không chỉ lừa tình lừa tiền lãnh chúa Hắc Sâm, còn ngược thân ngược tâm, cuối cùng bạc tình phủi mông đi thẳng. Lãnh chúa vừa tỉnh ngộ liền lập tức treo thưởng, muốn đem hắn về băm thành mảnh nhỏ, tiếc là kẻ này tên họ đều là giả, chỉ có thể treo chân dung hắn."

"Hừm...Cái này quá kinh khủng rồi."

"Tôi còn nghe nói, có người trên diễn đàn phân tích, người kia có thể là người chơi từ 500 năm trước, ngày đó bất tử còn chưa xuất hiện, có lẽ người này đã chết từ sớm rồi, nếu không tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm ra."

Vì để giữ gìn thế giới quan trong ZERO, một số từ ngữ sẽ bị hệ thống thay đổi.

Tỉ như "Người chơi" cái từ này bị NPC nghe được sẽ tự động thay thế thành "Người Asanasi". Trò chơi này thiết lập cho người chơi thân phận không mang thuộc tính bất tử, giống với loài người ở thế giới bên ngoài, bình thường cũng thường hay bị phân loại làm nhân tộc.

Có điều khi người chơi nói chuyện giao lưu với nhau, họ cũng không nhận ra tư ngữ đã bị thay đổi.

Vị khách bên bàn kia còn đang cảm khái:

"Không biết là vị tiền bối nào trâu như vậy, dám động đến Hắc Sâm lãnh chúa, cái vị lãnh chúa giết người không chớp mắt đó."

"Đúng vậy, dũng mãnh đến mức đó có thể tự xưng là người chơi thần thánh rồi."

Tiêu- móng heo bự-người chơi thần thánh-Chỉ:"...".

Cậu không hề biết mình lừa Hắc Sâm lãnh chúa lúc nào, mà lại còn là lừa tiền gạt sắc, ngược thân ngược tâm?

Theo lý thuyết, cậu chơi ở niên đại đó còn chưa có Hắc Sâm lãnh chúa, quần chúng ăn dưa đừng tùy tiện thêm mắm thêm muối có được hay không?

Hơn nữa, tại Hắc Sâm cậu chỉ quen biết đúng một người là A Sâm, tính cách của A Sâm chắc chắn không giống cái vị lãnh chúa Hắc Sâm đám người kia nhắc đến.

Cậu đã từng tung tăng nhảy nhót trên ruộng dưa, không ngờ bây giờ lại thành trái dưa thơm trong ruộng.

Tiêu Chỉ muốn nghe thêm tin tức khác, nhưng chủ đề đã chuyển từ "lừa đảo" sang chuyện người chơi bị lừa đảo trong game. Đám người trong quán càng nói càng đau khổ, cuối cùng nhao nhao ôm đầu khóc rống lên.

Tiêu Chỉ:"..."

Xem ra hơn 500 trôi qua, tình huống người chơi trên đại lục bị chủng tộc khác hố đến không còn cái quần xà lỏn vẫn không có chuyển biến tốt hơn.

Thấy không còn tin tức gì có giá trị, Tiêu Chỉ đứng dậy rời khỏi quán rượu.

Bỗng nhiên, cửa quán rượu bị mở ra cách thô bạo, phát ra một tiếng "Rầm!".

Đám người trong quán rượu đều bị động tĩnh vừa rồi hấp dẫn, đồng loạt đưa mắt về phía cửa.

Hai tên lính Khô Lâu mặc áo giáp tiến vào trong quán, đưa hốc mắt trống rỗng dò xét người trong quán, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ rùng mình một cái, tư thế này, rõ ràng là đến tìm cậu mà.

Nhưng cậu chắc chắn mình đã tránh được tên theo dõi phía sau, lại còn thay đổi quần áo, mấy tên này làm cách nào tìm đến đây được?

Sau đó liền thấy một tên Khô Lâu hướng Tiêu Chỉ vẫy vẫy tay, một vật sáng nhỏ từ mũ áo của cậu bay ra, chầm chậm tiến đến chỗ tên binh sĩ Khô Lâu kia.

Tiêu Chỉ nhướng mày, đây là cái thứ gì?

Tại thời điểm cậu chơi cũng không có thứ này. Chẳng qua rất rõ ràng, đây là vật dùng để truy tung*, có thể là thừa dịp cậu không chú ý liền rơi xuống tóc. Vật này lại không có trọng lượng, nên mới vô tình bị cậu bỏ qua.

*truy tung:truy tìm tung tích.

"Cạch...cạch..." Khô Lâu bên trái phát ra tiếng kỳ quái, theo thanh âm của nó, hai con Khô Lâu đồng loạt xông về phía cậu.

Thấy tình huống không ổn, Tiêu Chỉ không thể không lấy pháp trượng, chuẩn bị ứng đối.

Khô Lâu tại Hắc Sâm cũng không phải loại quái vật ghê gớm gì, năm đó lại cực kỳ dễ đối phó. Nhưng cậu không biết qua hơn 500 năm chúng đã thay đổi như thế nào, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Ôi thật bất ngờ...

Binh sĩ Khô Lâu đang tiến lên không biết bị chân ai duỗi ra làm nó trượt chân ngã, lại có Thuật Đóng Băng từ đâu đến trực tiếp biến nó thành tượng băng.



Khô Lâu còn lại cũng được tiếp đãi không hề thua kém, bị những người chơi khác giải quyết trong thời gian ngắn.

Tiêu Chỉ sửng sốt, này là làm sao? Chẳng lẽ lúc này lại gặp chân ái của cuộc đời?"

Chưa kịp xúc động, cậu liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của những người xung quanh, tựa như người nhịn đói ba ngày đột nhiên nhận được phiếu ăn miễn phí.

"Là tên kia sao?". Ngôn Tình Hay

"Binh sĩ Khô Lâu đã tới, chắc chắn là hắn."

"Nhanh nhanh nhanh, tôi đem hai tên này nhốt lại, thừa dịp Hắc Sâm bọn họ còn chưa tới, các người trói hắn lại đem đi lãnh thưởng đi."

Tiêu Chỉ nhận thấy nguy hiểm, nhưng cậu vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói:"Các người nhận lầm rồi."

Người chơi nói chuyện bát quái về Tiêu Chỉ cũng ở trong số đó, hắn ta nhìn Tiêu Chỉ đầy nhiệt tình: "Người anh em, cậu chưa từng đến đây bao giờ à?"

Tiêu Chỉ thận trọng đáp:"Ừm"

Hắn ta xoa xoa tay:"Cậu có điều không biết, treo thưởng của Hắc Sâm có một nửa bị giấu đi. Cho dù chỉ bắt được người tình nghi cũng được hậu tạ 8000 kim bảo*."

(*)Kim bảo: đơn vị tiền tệ trong game

Tiêu Chỉ:"..."

Cậu cùng Hắc Sâm thật ra kết thù lớn đến mức nào!!

Lớn lên giống cũng không được sao??!!

Người kia nói tiếp:"Tôi nhìn cậu hình như cũng là người chơi, không có chuyện gì, Hắc Sâm nhận ra cậu không phải, cùng lắm là chết một lần, chẳng qua chỉ là đến thế giới Asanasi du lịch một lần mà thôi, rất nhẹ nhàng."

Là người chơi, sau khi chết, họ sẽ vào thế giới Asanasi.

Thế giới Asanasi là một số điểm hồi sinh cố định, tất cả chủng tộc trừ người chơi ra đều sẽ bị áp chế sức mạnh, đây là cơ chế bảo vệ an toàn cho người chơi.

Tuy nhiên, sống lại cũng có cái giá của sống lại. Sau khi chết, sức mạnh của người chơi sẽ bị suy yếu trong 1 đến 3 ngày, nên đa số người chơi đều tiếc mạng.

Nhưng Tiêu Chỉ bây giờ đã khác.

Cả người cậu bây giờ đều tiến vào trò chơi, lại không thể offline. Không biết tới lúc chết có được như vậy không, nên cậu không muốn mang cái mạng nhỏ của mình đi thử một chút nào.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều không biết, cậu chính là người bị treo thưởng.

Không được, tuyệt đối không thể để bị bắt.

Những người chơi khác cũng rối rít hùa theo:

"Huynh đệ, cậu hi sinh một lần là đem lại ấm no cho hàng vạn gia đình đó."

"Đại ca, anh nhìn tôi đi, cả trang bị đều không nâng cấp được, anh rủ lòng thương tôi đi mà."

Một người chơi cơ trí quay sang hô to với Tiêu Chỉ:"Cậu đến chỗ của tôi, tiền thưởng hai chúng ta chia năm năm!"

Những người khác trợn mắt nhìn hắn:"Giảo hoạt! Cái tên gian xảo này!Tên này không được!"

Đám người còn lại nhao nhao không chịu thua kém nói với Tiêu Chỉ:

"Anh đẹp trai! Đến chỗ tôi này! Hai chúng ta chia năm năm, tôi tặng thêm cho cậu một bình thuốc đỏ."

"Người anh em, đến chỗ tôi đi, chia bốn sáu, tôi bốn cậu sáu. Tôi cho cậu hai bình!"

"Tôi tôi tôi! Ba bảy!"

"Ba ba! Tôi gọi cậu một tiếng ba ba được không? Chia hai tám! Không thể thấp hơn được nữa đâu!"

Tiêu Chỉ:"..."

Hạnh phúc gia đình ập đến mà không kịp chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook