Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 55: Rổ trái cây, ấm trà, thùng rác

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------------------

Chương 55: Rổ trái cây, ấm trà, thùng rác.

Hilaris.

Lúc này đã là rạng sáng, thành phố không có màn đêm vốn vẫn luôn ồn ào náo nhiệt dần yên tĩnh lại. Tuy rằng trên phố vẫn có người qua lại, cũng có những cửa hàng còn chưa đóng cửa, nhưng đã không còn thấy được sự nhộn nhịp của ban ngày nữa.

Người chơi ẩn thân ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, vừa nhìn thời gian vừa nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình, khi rảnh đến phát chán còn có thể quậy tung trên diễn đàn.

Bánh Quy Gấu, Tôi Thật Sự Không Có Tiền, Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh là ba tân sinh năm nay của khoa Lịch Sử, cũng là thành viên của Thượng Thiện Nhược Thủy. Bọn họ vừa vặn là học chung chuyên ngành, đã chung lớp lại còn chung hội, nên tất nhiên là bình thường rất hay đi chung với nhau.

Người đầu tiên phát hiện nhiệm vụ bí mật là Tôi Thật Sự Không Có Tiền. Sau khi cậu ta nhận nhiệm vụ thì lập tức báo cho hai cậu bạn của mình, rủ bọn họ đến cùng. Vận may của họ cũng rất tốt, nên ba người được bố trí đến cùng một nơi.

Bây giờ ba người đang ghé sát vào nhau nhìn chằm chằm mục tiêu của cả bọn.

Đây là một ngôi nhà độc lập kín đáo, mang phong cách bình thường nhất ở Liên minh Dolly, khiến cho nó hòa vào những tòa nhà xung quanh, nên không nhìn ra bất cứ điểm nào xuất sắc cả.

Tôi Thật Sự Không Có Tiền soạn tin vào nhóm chat của ba người họ: Nhìn cũng chẳng có gì hết, chẳng giống như giấu thứ gì nguy hiểm cả.

Bánh Quy Gấu: Theo như kinh nghiệm của tôi, những nơi trông càng bình thường thì chắc chắn bên trong sẽ càng có vấn đề.

Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: +1, tôi cũng nghĩ vậy.

Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Đã ba giờ rồi, mai bọn mình còn có tiết học,chẳng lẽ cứ ngồi cả đêm trong game như vậy à?

Bánh Quy Gấu: Khoang trò chơi có chức năng hồi sức mà, có canh cả đêm cũng chẳng ảnh hưởng đến cơ thể.

Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: Thật ra có canh một tháng cũng chẳng hề hấn gì.

Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Tuy nói thì nói vậy, nhưng lực chú ý vẫn sẽ bị phân tán, phải mất một lúc lâu mới khôi phục được.

Bánh Quy Gấu: Dù gì thời khóa biểu ngày mai cũng là học trực tuyến mà, giáo sư cũng có bắt chúng ta lên lớp trực tiếp đâu, đến lúc đó chỉ cần nghỉ một lúc rồi xem phát lại là được rồi.

Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Mấy cậu không sợ rớt môn hả? Hội trưởng nói ai mà rớt môn sẽ bị đá ra khỏi hội đó.

Anh Và Em Dưới Gốc Cây Chanh: Vậy cậu offline đi.

Bánh Quy Gấu: Vậy cậu offline đi.

Tôi Thật Sự Không Có Tiền: Không nhé, đây là nhiệm vụ bí mật đầu tiên trong đời tôi đó.

Cảnh tượng như vậy cũng được trình diễn ở những nơi khác. Người chơi vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đến thời gian. Nhưng cũng có những người khác đang vội vã chạy trên đường đến nhận nhiệm vụ, thấy thời gian càng lúc càng ngắn lại, bước chân của họ cũng mỗi lúc một nhanh hơn. Nhiệm vụ bí ẩn mà, nếu bỏ lỡ chắc bọn họ sẽ hối hận suốt cả năm mất!!!

*

Thời gian dần trôi qua, Hilaris càng lúc càng yên tĩnh hơn.

Cuối cùng cũng đến 3 giờ sáng.

Tất cả người chơi đều không hẹn mà cùng phóng về phía mục tiêu của mình, dùng đủ mọi thủ đoạn để lén lút lẻn vào nhà. Nhưng khi đối mặt với căn nhà trống không, họ chợt cảm thấy hơi lúng túng.

“Mấy cậu nghĩ chúng ta nên dọn thứ gì trước?”

“Giá sách, nhất định không thể bỏ qua cái này được. Đã vậy thì chỗ nào cũng có vấn đề hết, nếu như bí mật không được cất giấu bên trong quyển sách nào đó, thì chính là mật thất thông với mặt sau của giá sách.”

“Có lý đấy, để tôi.”

“Đậu mía! Sau giá sách có mật thất thật này, nhưng mà cửa này kín quá, tôi không mở được...”

“Cậu lui ra đi! Xem thuật xuyên tường vô địch của tôi này!!!”

“Má mày! Mày di chuyển chậm tí được không hả? Suýt chút nữa xử luôn cả tao rồi!!!”

“Nếu chưa chết thì nhanh cái chân lại đây xếp đồ coi!!! Còn lề mề nữa thì quân đội thành phố tới bây giờ!!”

“Hai thằng mày nói nhỏ thôi, lợn chết cũng bị đánh thức mẹ rồi!”

Trong một căn nhà bình thường khác.

“Mấy người xem trên bàn này có cơ quan nè! Bên trên còn khắc ám văn khó hiểu lắm, chắc chắn là có vấn đề. Nhưng mở không được thì phải làm sao đây?”

“Hay là tháo cái mặt bàn ra thôi?”

“Không được. Nó chắc quá, cũng chẳng biết trong đó được gia cố bằng gì.”

“Thế thì cứ vác đi hết, để cho NPC tự tháo!”

Ở một căn nhà gỗ nhỏ trông rất yên bình bên bờ biển.

“Sao trong cái nhà này chẳng có món nào có giá trị hết vậy?”

“Bàn và ngăn kéo toàn là dụng cụ đánh bắt cá, không có gì khả nghi cả. Hơn nữa cái nhà bé như cái lỗ mũi thế này chẳng giấu nổi một người nữa là.”

“Chẳng lẽ chúng ta đến nhầm?”

“Không thể nào, chúng ta không hề làm sai chỉ dẫn của NPC mà....”

“Tôi sẽ nạy sàn nhà! Tôi không tin chúng ta không tìm được gì!!!”

“Vậy tôi đây đi lật nóc nhà!”

“Những thứ khác cũng đừng bỏ qua, biết đâu chỉ là ngụy trang thành mấy thứ bình thường thôi đấy!”

*

Tiêu Chỉ tìm một nơi không người rồi ngồi xổm xuống. Cậu dùng sổ thông tin để quan sát hướng đi của các người chơi. Xem ra bây giờ hành động của người chơi đều rất suôn sẻ, tạm thời cũng chưa gặp trở ngại gì cả.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc đó, Tiêu Chỉ lại nhớ đến một việc khác.

Cậu tìm một mảnh giấy trắng, sau đó vẽ ra một bản sao của vòng tròn ma thuật mà cậu đã từng nhìn thấy sau lưng A Sâm. Sau đó, cậu lại chụp bản vẽ tay này gửi cho Lý Đại Diệp.

Tuy thầy là một người không đáng tin lắm nhưng cũng rất đáng để tín nhiệm, thế nhưng Tiêu Chỉ vẫn cứ không muốn cho ông ta xem tấm lưng trần của A Sâm. Cậu có cảm giác như có một rào cản nào đó đang ngăn trở cậu, còn đang gào thét “Chỉ có tôi mới được xem tấm hình này thôi!!!!”

Thập Thất: Thầy ơi, thầy biết vòng tròn ma thuật này là cái gì không?

Hillholmes Van Surina Galalentia: Hả? Để thầy xem...

Một lát sau.

Hillholmes Van Surina Galalentia: Thứ này thật sự rất có phong cách truyền thống của Blaise đấy. Nhưng mà những vòng tròn ma thuật do Blaise để lại ở thế giới bên ngoài cũng không phức tạp như thế.

Hillholmes Van Surina Galalentia: [Hình ảnh], xem này. Kết cấu này là dùng để hạn chế sức mạnh. Ngoài ra còn có cái dùng để củng cố trận pháp như này [Hình ảnh]. Thầy đoán, có lẽ vòng tròn này không có liên quan gì đến chúc phúc và trị liệu, có thể dùng để phong ấn ác linh, hoặc là để giam cầm tra khảo hay gì đó. Cụ thể thì thầy chưa rõ lắm, chắc phải liên hệ với cấp cao của Blaise mới giải quyết được.

Tiêu Chỉ không khỏi nhíu mày, lại là Blaise.



Vì sao một vòng tròn ma thuật khủng khiếp như vậy của Blaise lại xuất hiện trên lưng A Sâm? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì? Và cả địch ý với Hessen nữa, thật ra là tại sao?

Hillholmes Van Surina Galalentia: Tiểu đồ đệ, con đi đâu mà nhìn thấy cái này thế?

Tiêu Chỉ ngây ra một lúc, nhất thời cậu thấy hơi bối rối không biết trả lời thế nào.

Có vẻ như ông già tuy ảo tưởng nhưng lại tinh tế này đã phát hiện ra điều gì đó.

Hillholmes Van Surina Galalentia: Vậy thôi, thầy không hỏi nữa. Thầy vốn là người đã được sắp đặt để trở thành thầy của những thiếu niên đã được vân mệnh lựa chọn, nên thầy sẽ không hỏi nhiều.

Khóe miệng Tiêu Chỉ không khỏi cong lên. Thầy đúng là một ông lão khiến người ta thích mà.

Hillholmes Van Surina Galalentia: Cứ vậy đi, nếu thầy ngộ ra được gì sẽ nói cho con, gặp lại sau nhé.

Thập Thất: Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại.

Tiêu Chỉ tiện thể hỏi thăm Vi Địch, sau khi nhận được câu trả lời rằng tất cả đều bình thường của cậu ta, cậu mới yên tâm hơn một chút.

*

Chú Ơi, Đến Đây Chơi cùng đồng đội của mình đột nhập vào một căn biệt thự đồ sộ.

Bên ngoài của căn nhà này rất tráng lệ, nhưng nghe nói bình thường không ai lui tới, thỉnh thoảng còn có ánh đèn le lói giữa đêm khuya. Xung quanh đó gọi nó là nhà ma, vậy nên cư dân quanh đây không ai dám đến gần cả.

Chẳng qua là cái tên như thế cũng chẳng nhằm nhò gì với người Asanasi luôn lấy tìm đường chết làm mục tiêu cuộc đời.

Chú Ơi, Đến Đây chơi nhảy qua một bức tường nằm ở góc khuất để vào sân biệt thự.

Sân nhà hoang vu, vắng vẻ, trên mặt đấy tràn ngập cành cây khô và cỏ dại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chuột và sâu bọ bò qua bò lại. Ngay cả bức tường tráng lệ bên ngoài biệt thự cũng bị dây leo khô héo bám đầy, khiến nó càng trở nên ma quái hơn.

Mấy người họ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau một lát, rồi lén mò vào nhà.

Trong nhà cũng giống hệt như ở bên ngoài, bám đầy bụi bặm, còn có không ít lá khô bị gió cuốn vào, dính vào mặt tường và mặt đất, tạo thành một lớp bụi bẩn dày cộp.

Mấy người họ nhỏ giọng thảo luận.

“Hình như không có ai ở đây cả.”

“Bụi bẩn trên đất dày như thế, nếu như có người đi qua thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng mà mấy cậu xem, chỗ này không có gì cả.”

“Nhưng nhiệm vụ chỉ dẫn đến nơi này mà, chắc chắn là phải có gì đó được giấu ở đây.”

“Mấy cậu nghĩ...có khi nào ở trên này chỉ là che đậy, còn bí mật thì được giấu ở tầng hầm không? Căn nhà này rộng như thế, chắc chắn là có tầng hầm.”

“Thông minh lắm cô gái.”

“Quá khen, quá khen rồi.”

Mấy người họ lại lần mò vị trí tầng hầm rồi đi xuống phía dưới. Lúc này, bọn họ phát hiện ra vài dấu vết khác.

“Hình như nơi này hơi sạch sẽ quá đấy, nhìn khung cảnh ở bên trên, đáng lý ra dưới này phải mốc meo hết cả rồi.”

“Quả nhiên là có vấn đề.”

“Cẩn thận nhé, có thể là có kẻ đang ẩn nấp bên trong. Biết đâu những lúc như này vừa đúng thời gian làm việc của người ta đấy.”

“Nô lệ tư bản làm ca đêm khổ thật đấy.”

Bọn họ vừa nói vừa cẩn thận tuần tra bên trong tầng hầm. Tuy nơi này có rất nhiều phòng, nhưng Chú Ơi, Đến Đây Chơi đã nắm được kỹ năng bẻ khóa thành thạo, thế là dẫn đồng đội đi thám thính từng gian một.

Những căn phòng dọc đường đều rất bình thường, không phát hiện ra bất cứ thứ gì kỳ quái cả, trông cứ như là đã bị bỏ hoang rất lâu. Mãi cho đến khi bọn họ bước vào một căn phòng trong góc.

Cửa của căn phòng này không giống với những phòng khác, Chú Ơi, Đến Đây Chơi thử rất nhiều cách cũng không mở nó ra được, mà bên trên còn lấp lóe ánh sáng của vòng tròn ma thuật. Cảm thấy tám, chín phần mười là ở nơi này, bọn họ thảo luận một lát, quyết định trực tiếp dùng bạo lực để phá hỏng cửa phòng.

Quả nhiên là trong phòng khác hẳn. Tuy diện tích không lớn, nhưng lại bày rất nhiều ngăn tủ đen như mực không biết chứa thứ gì bên trong. Trong góc còn có một Trận pháp Dịch Chuyển rất nhỏ, thảo nào cả biệt thự không có dấu vết của người lui tới, thì ra là đi thẳng qua Trận pháp Dịch Chuyển để vào phòng.

Giữa phòng còn có một cái bàn lớn, bên trên không có tí bụi bặm nào, tất nhiên là được sử dụng rất thường xuyên.

“Chắc chắn là nơi này!”

“Mau! Mau gom hết mấy cái rương này đi!”

Mấy người bọn họ đang dọn rất phấn khởi, bỗng nhiên trên mặt bàn vang lên tiếng loạt xoạt rất khẽ. Chú Ơi, Đến Đây Chơi vừa nhìn về hướng âm thanh đó vang lên đã thấy cây bút vốn được đặt trên mặt bàn đang dựng thẳng lên, còn đang viết thứ gì đó trên giấy trắng.

Người chơi cũng chẳng lạ gì với chuyện này, đây là hiệu ứng của vật phẩm ma thuật, có thể được sử dụng như máy điện báo ở một mức độ nhất định. Nhưng nó lại bị hạn chế về khoảng cách, còn phải tự chuẩn bị giấy nữa, vậy nên cũng không được xem là tiện lợi.

Nhưng tình hình hiện tại chứng tỏ rằng bọn họ lại có thu hoạch mới rồi!

Bọn họ phấn khích hẳn lên, rồi chờ nó viết xong nội dung. Tuy bọn họ không hiểu những ký tự bí ẩn trên đó, nhưng dù gì thì yêu cầu của nhiệm vụ chỉ là lấy chứng cứ mà thôi, chứ không phải bắt bọn họ giải mã nó, vậy nên không hiểu cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Trong lúc bọn họ đang cực kỳ tập trung, trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một cơn gió lạnh như băng quét qua sau lưng bọn họ, còn mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta không thể thở nổi.

Chỉ trong nháy mắt, hai người trong nhóm đã ngã thẳng xuống.

Mấy người họ hoảng sợ quay người lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục lộng lẫy đang cầm kiếm, còn nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng. Ánh mắt kia không hề có chút cảm xúc nào cả, mà ngập tràn sát ý.

Sau đó, người đàn ông kia cầm kiếm xông về phía mấy người bọn họ. Động tác của gã vừa dứt khoát lại vừa lưu loát, tất nhiên là đã được bồi dưỡng qua nhiều năm chém giết. Chẳng mấy chốc, những người khác đã bị gã giải quyết sạch, chỉ còn lại Chú Ơi, Đến Đây Chơi ở trong cùng.

Chú Ơi, Đến Đây Chơi hoảng loạn, theo bản năng che khuất tờ giấy và cây bút trên bàn sau lưng mình.

“Anh biết tôi là ai không...” Cậu ta định nói vài câu vô nghĩa để câu giờ, nhưng chợt phát hiện ra đối phương không hề có ý định nói nhiều với mình, dứt khoát tung một đường kiếm vừa nhanh vừa chuẩn về phía ngực cậu ta.

Tại thời khắc cuối cùng trước khi chết, Chú Ơi, Đến Đây chơi còn có tâm trạng để suy nghĩ. Cấp bậc của kiếm sĩ này cao vãi, kiếm thuật cũng đỉnh, có thể dùng một kiếm xử luôn cậu ta cơ đấy.

Người đàn ông đó tên là Dalaster, tuy là Nhân tộc, nhưng lại là một trong những cánh tay đắc lực của đại công tước Warren. Tin tức mà thủ hạ của đại công tước Warren đứa đến mỗi ngày đều rất nhiều, đương nhiên là đại công tước không thể nào tự xem hết, vậy nên ngày nào gã cũng phải kiểm tra những tin tức thu được qua một lượt. Nếu không quan trọng, thì không cần phải đưa đến làm phiền đại công tước.

Nơi này là một trong những cứ điểm chuyên dùng để xử lý thông tin, trận pháp trên cửa có tác dụng cảnh báo, sau khi gã nhận được báo động thì lập tức đến đây.

Giải quyết xong những kẻ xâm nhập, nhưng mày của Dalaster lại nhíu chặt.

Thi thể của những kẻ đột nhập đã biến mất, mà trên lục địa này, chỉ có thi thể của một chủng tộc mới biến mất như thế, chính là người Asanasi.

Nhưng vì sao người Asanasi lại muốn đột nhập vào nơi này? Vì hành vi của người Asanasi không hề có logic, lại xông pha lao đầu đi tìm chết hằng năm, vậy nên Dalaster không thể đoán ra được mục đích họ đến đây.

Chẳng lẽ là bọn họ đang chơi mấy trò quái dị như thám hiểm nhà ma gì đó? Hay là muốn đến trộm đồ? Hoặc là muốn tìm kho báu?

Dalaster nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên đồng tử co rút.

Rương văn kiện mất rồi!

Mặc dù những tin tức đó đều đã được sàng lọc là những tin tức không cần đại công tước đích thân xem xét, nhưng chúng cũng được xem như là cơ mật, thế mà bây giờ đều mất sạch rồi.

Gã lại tiến lên vài bước, kiểm tra cái bàn lúc nãy bị đám người Asanasi vây quanh. Trên bàn vốn có một tờ giấy và một cây bút ma thuật, để tiện cho việc nhận thông tin bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ lại chẳng có gì cả, ngay cả ly nước và lọ mực cũng mất tiêu, chỉ còn lại cái bàn trống không.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là nếu giấy đã mất, có thể đám người Asanasi kia đã lấy tin tức vừa được đưa đến đi luôn rồi!

Cảm thấy không ổn lắm, Dalaster lập tức xoay người bước vào Trận pháp Dịch Chuyển, cần phải báo chuyện này cho ngài đại công tước ngay mới được!



*

Số 52 phố Nut chính là một trong những dinh thự của Teague, ưu điểm của nó là vừa rộng vừa trống trải.

Tiêu Chỉ nhìn số 52 phố Nut gần như đã bị lấp đầy bởi đủ thứ đồ được người chơi đưa đến, thấy đã gần đến thời gian, cậu cũng chuẩn bị báo cho công tước Sharona.

Lúc này sắc trời vẫn đen kịt, cũng là thời điểm tối nhất vào ban đêm.

Khi thẻ liên lạc sáng lên, công tước Sharona đang trọng thương vẫn còn đang say giấc. Mà Sartre đang ngồi bên cạnh nhìn gương mặt đang ngủ yên của bà lại hơi do dự, bên phía thư ký liên hệ, chắc chắn là có việc rất quan trọng, nhưng sức khỏe của ngài công tước thì...

Sartre thở dài, nhưng vẫn đứng đậy đi đến bên mép giường. Anh ta rất hiểu công tước Sharona, vậy nên cũng biết rõ đối phương sẽ quyết định thế nào.

Sartre đánh thức công tước Sharona: “Thưa ngài công tước, ngài thư ký đang muốn liên lạc với ngài.”

Công tước Sharona cũng không ngủ sâu lắm, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là sẽ tỉnh ngay, bà nhẹ giọng nói: “Kết nối đi.”

Giọng nói thấp thoáng ý cười của Tiêu Chỉ vang lên: “Xin lỗi vì đêm khuya lại quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng tôi đã chuẩn bị cho ngài một món quà, chắc chắn ngài sẽ rất thích. Tôi đã đặt nó ở số 52 phố Nut, nhưng thời gian gấp rút, nên không kịp đóng gói cẩn thận, vẫn mong ngài thứ lỗi.”

Trên gương mặt nhợt nhạt của công tước Sharona tràn ngập nét cười: “Ngài thư ký hành động nhanh thật.”

“Vì để bày tỏ thành ý, nên món quà này hơi lớn, mong ngài có thể phái nhiều người đến đưa nó về.” Tiêu Chỉ nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Trước khi đại công tước Warren phát hiện ra.”

Công tước Sharona: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Sau khi ngắt kết nối, công tước Sharona nói với Sartre: “Lập tức phái người đến đó, tiện thể dẫn theo vệ quân Nam Thành, tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”

Sartre khom lưng hành lễ: “Vâng.”

“Nhân tiện.” Giọng điệu của công tước Sharona rất kiên định: “Tôi nhớ cậu đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới, có thể giúp vết thương hồi phục nhanh hơn.”

Sartre nhíu mày: “Nhưng hiệu quả của loại thuốc này vẫn chưa ổn định, có thể có tác dụng phụ.”

Công tước Sharona nhìn vào con ngươi khác màu với Tịch Nguyệt tộc bình thường của Sartre, nụ cười của bà không hề có tí gì gọi là sợ hãi: “Cũng đáng để thử một lần, tăng tốc độ lưu chuyển của trận pháp phép thuật trắng đi, tôi không chờ nổi nữa.”

“Nhưng như vậy sẽ tăng gánh nặng và đau đớn lên cơ thể ngài...” Sartre còn chưa nói xong đã im bặt. Anh ta nhìn vào đôi mắt dù đã in hằn dấu vết năm tháng nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người của công tước Sharona, âm thầm thở dài trong lòng, sau đó anh ta nói với vẻ đầy bất lực: “Tuân lệnh thưa ngài.”

Sau đó Sartre rời khỏi phòng ngủ để thông báo cho những người khác.

Ngay lúc này, giọng nói của công tước Sharona vang lên từ phía sau anh ta: “Đừng lo, tôi không chết được đâu. Sau đó cứ từ từ điều dưỡng sức khỏe là được rồi, cậu cũng sẽ không để tôi xảy ra chuyện mà đúng không?”

Nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng Sartre cũng biến mất. Trên gương mặt anh ta mang theo nét cười ít ỏi đến mức không thể nhận ra, rồi thấp giọng nói: “Xin ngài cứ yên tâm giao cho tôi.”

*

Gần như tất cả các cứ điểm đều xảy ra hỗn loạn, có rất nhiều người Asanasi tạo ra động tĩnh kinh thiên động địa ở các cứ điểm. Nhưng cũng có rất nhiều nơi đã có người canh giữ ở bên trong, còn được bố trí cả cảnh báo và Trận pháp Dịch Chuyển.

Một khi những người canh gác tỉnh dậy, chắc chắn sẽ phải chiến đấu với người Asanasi. Nhưng những người Asanasi đó giống hệt như mấy kẻ điên vậy, cho dù bị giết, thì trước khi chết cũng phải mang tất cả mọi thứ đi cùng. Bất kể là cái rương hay ấm trà, rổ trái cây, hoặc thậm chí là thùng rác, trông giống hệt như một đàn châu chấu.

Gần như là cùng lúc đó, không ít người đã đến dinh thự cầu kiến đại công tước Warren.

Đại công tước Warren thức dậy với sắc mặt u ám. Tuổi tác của ông ta không còn nhỏ nữa, trên mặt đã in đầy dấu vết của thời gian, mà bây giờ dưới mắt lại có một quầng thâm thật đậm, trông có vẻ như cực kỳ tiều tụy. Sau khi nghe các thuộc hạ báo cáo cùng một kiểu tin tức, sắc mặt của ông ta cũng biến thành xanh mét.

Người Asanasi! Cái lũ điên này! Rốt cuộc chúng đang muốn làm gì thế?!!

Nếu là đánh cắp tình báo, thì hành động này thật sự quá phô trương, hơn nữa còn lấy rổ trái cây, ấm trà và thùng rác làm quái gì? Đúng là cứ như đang quậy phá vậy. Nhưng nếu như nói là phá rối, thì hành động của bọn họ quá đồng bộ, hoàn toàn không giống với hứng thú nhất thời.

Đồng thời, đáy lòng ông ta cũng thấy hơi bất an, ông ta cảm thấy mục đích của đám người Asanasi này không phải chỉ là chơi cho vui, chắc chắn có kẻ đang đứng sau thao túng bọn họ.

Đại công tước Warren nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết bọn chúng...Không, điều tra mục đích của bọn chúng.”

Đợi đến khi vệ quân Bắc Thành và nhóm sát thủ âm thầm lẫn vào chạy tới cứ điểm, thì thứ bọn họ nhìn thấy lại là những căn nhà trống không.

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, lại không màng sống chết của người Asanasi, hầu như đồ dùng trong nhà ở các cứ điểm đều bị cuỗm sạch, lớp gạch lát nền bị nạy lên, ngay cả lớp tường ngoài cũng bị cạy mất, thậm chí có vài căn nhà đã bị lật sạch cả nóc, trông còn thảm hơn cả vùng ngoại ô nữa.

Bọn họ muốn tìm tù binh để tra khảo, nhưng lại phát hiện ra những người Asanasi nếu không bị giết thì cũng tự cắt cổ do thấy tình hình không ổn. Đám người này ỷ vào việc mình có thể sống lại, nên ngay cả một người sống cũng không chừa lại cho bọn họ.

Quá đáng lắm luôn đấy!

Có rất nhiều cư dân xung quanh đã tỉnh giấc, bèn mở cửa ra hóng chuyện, nhưng vừa thò đầu ra đã bị vệ quân Bắc Thành đuổi đi.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể quay về phục mệnh với hai bàn tay trắng.

Nghe xong tin tức mới nhất mà các thuộc hạ vừa báo cáo, sắc mặt của đại công tước Warren đã đen sì giống hệt như đuôi của Uyên tộc.

Cứ có cảm giác như tới cái quần chíp cũng bị lột luôn rồi.

*

Sau khi báo tin cho công tước Sharona, Tiêu Chỉ bắt đầu suy xét đến những người chơi.

Tiêu Chỉ đã lên kế hoạch rồi. Dù gì khu thương mại của Hessen đã được đưa vào hoạt động, đúng lúc đang cần nhân lực, chi bằng cậu cứ thuận nước đẩy thuyền, xem những nhiệm vụ này như phần thưởng mà giao cho những người chơi nhiệt tình đó, để bọn họ làm hai nhiệm vụ nhưng chỉ nhận được một phần tiền lương.

Điểm kinh nghiệm mà công việc ổn định lâu dài này đem lại rất khách quan, lợi nhuận cao hơn việc đến Thiên Diệp thành trồng hành tây cho Thiên Diệp Ô nhiều, đôi khi cũng sẽ nhận được nhiệm vụ khó, kèm theo đó là tiền thưởng càng cao, nếu vậy thì người chơi sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Chỉ cảm thấy mình có vẻ hơi giống gian thương rồi, nhưng ức hiếp mấy kẻ nhẹ dạ cả tin chỉ thấy sảng khoái nhất thời thôi, ức hiếp càng nhiều thì càng sảng khoái ấy mà.

Có vẻ như càng ngày cậu càng hiểu được niềm vui của Tịch Nguyệt tộc rồi.

“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ <Kết thúc đêm dài>.”

“Nội trong ba ngày, mời bạn đến khu thương mại Hessen nhận <Huy chương đêm dài>, nhờ vào huy chương này bạn có thể nhận được nhiệm vụ tiếp theo.”

Tuy cảm giác nhận được lượng lớn điểm kinh nghiệm do hoàn thành nhiệm vụ bí mật khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng thông báo này đã làm cho không ít người chơi rơi vào hoang mang.

“Tại sao địa điểm nhận lại là ở Hessen?”

“Đúng vậy, đây chẳng phải là nhiệm vụ bí mật của Liên minh Dolly à?”

“Chẳng lẽ mấy người không để ý, trong số hai NPC giao nhiệm vụ cho chúng ta có một tên không rõ lắm, nhưng một tên hình như là cương thi à?”

“Hả?”

“Sao cậu nhận ra được thế?”

“Chức nghiệp của tôi là mục sư đó, nên hơi nhạy cảm với tử khí.”

“Thật ra tôi cũng phát hiện, nhưng mà thấy không có ai nói, tôi sợ ảnh hưởng tới nhiệm vụ nên cũng không dám nói.”

“Từ từ! Vậy có phải chuyện này chứng tỏ rằng Hessen và Liên minh Dolly thật sự muốn liên minh không?”

“Vãi sh*t!”

“Lãnh chúa Hessen vậy mà có thể làm đến mức này vì thư ký luôn kìa!!! Tình yêu thần thánh gì thế này??”

“Tình yêu thần thánh gì thế? Sao tôi chẳng biết drama này là gì vậy?”

“Cậu không biết á? Nhà cậu bị cắt mạng à? Để anh đây giải thích cho, đây là tin đồn sốt dẻo nhất trên lục địa, truyền khắp Liên minh Dolly rồi, nghe nói lãnh chúa Hessen và thư ký...”

———–Hết chương 55———–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook