Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 42: Sống lưng chợt lạnh

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- ------------------------------------------

Chương 42: Sống lưng chợt lạnh.

Uyên tộc trước mắt tạo ra ba đòn tấn công xông thẳng về phía Tiêu Chỉ.

Tốc độ của Hải tộc khi ở trong nước vượt xa loài người. Có lẽ Uyên tộc không có được tốc độ siêu quần như Tịch Nguyệt tộc, nhưng sức lực của bọn họ rất lớn, chắc chắn không phải loại mà thân thể yếu ớt đẩy phát là ngã của Tịch Nguyệt tộc có thể so được.

Tiêu Chỉ cảm thấy Uyên tộc phía trước như một luồng gió màu đen, chỉ trong giây lát đã đi đến trước mặt mình. Khoảng cách gần như vậy, gương mặt đáng sợ kia càng khiến người ta hoảng loạn hơn, chỉ trong một giây là đã có thể khiến mấy bạn nhỏ khóc la gọi mẹ ơi rồi.

Ba đòn tấn công hiểm độc đâm thẳng về hướng ngực Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ nhẹ nhàng nhảy về phía sau, nhờ vào thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của vong linh để tránh ra xa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trong lúc kéo giãn khoảng cách, động tác của Tiêu Chỉ vẫn không hề ngừng lại, ba quả cầu lửa nối đuôi nhau hướng về phía Uyên Tộc đang tấn công liên tục.

Uyên tộc không hổ là chủng tộc hung ác hiếu chiến, khi đang chiến đấu, phản ứng của họ khi đối mặt với đòn tấn công cũng nhanh cực kỳ. Đuôi cá của gã ta vụt qua, cả cơ thể đều phóng vụt sang bên cạnh, linh hoạt tránh né đòn tấn công của Tiêu Chỉ.

Có vẻ như việc Tiêu Chỉ phản kích đã chọc giận gã, cái miệng rộng đầy răng nhọn của gã há ra, nhìn về cậu rồi phát ra một tiếng rít, đâm vào khiến màng nhĩ người ta đau đớn.

Tiêu Chỉ xoa xoa lỗ tai. Muốn đánh thì cứ đánh đi, mắc cái chi mà rống dữ vậy?

Hai người lại lao vào nhau, mũi tên nước và cầu lửa đồng loạt bay vèo vèo, hơn nửa hai người không ngừng né tránh và thay đổi vị trí, quậy đến mức đục cả nước xung quanh.

Tiêu Chỉ nghiêng người tránh một mũi tên nước lao đến. Khi cậu đang chuẩn bị phản kích, lại thấp thoáng thấy ba cái bóng đang tiến về phía này, có vẻ như đã bị động tĩnh bên này hấp dẫn.

Tiêu Chỉ nhìn phần vây xinh đẹp giống như đuôi cá xuất hiện, âm thầm hoảng hốt.

Ai ai cũng biết, Uyên tộc là chủng tộc đánh người không xem ngày. Vậy thì đang lúc Tiêu Chỉ một mình đánh với một Uyên tộc, mà lại xuất hiện thêm ba con nữa, thế thì sẽ sao nào?

A. Ba con Uyên tộc xông lên, hét lớn: “Các cậu đừng đánh nữa!” Thế là nghỉ đánh.

B. Ba con Uyên tộc này chơi mạt chược nhưng thiếu một tay, thế là bọn họ lôi kéo cái tên đang đánh nhau vui vẻ bỏ đi.

C. Có người đánh nhau ở chỗ này nè! Tới nhanh, quẩy chung luôn đê!

Tiêu Chỉ: “...”

Cậu đã có thể đoán trước được cục diện bốn đánh một rồi.

Cậu cảm thấy làm vậy không ổn, nếu tiếp tục đánh như vậy thì đám Uyên tộc gần đó có thể sẽ bị lôi kéo đến đây, sau đó chuyển sang thế vây đánh cậu. Mẹ nó chứ! Chơi kiểu đó thì thằng nào thoát được?!

Tiêu Chỉ lập tức thay đổi chiến thuật, một quả cầu lửa gây choáng đập thẳng vào người Uyên tộc đang chiến đấu với mình không ngừng, sau đó thừa dịp ba tên kia còn chưa tới, không hề do dự quay lưng bỏ chạy.

Có là chiến thuật thì cũng là một bộ phận do người chơi hệ chiến tự mình trải nghiệm học hỏi thôi.

Tiêu Chỉ vác theo Alifa vội vàng bơi về phía trước.

Nhưng dù Tiêu Chỉ có trốn thì mấy tên Uyên tộc ở phía sau vẫn không hề vì vậy mà từ bỏ. Sau một thoáng choáng váng ngắn ngủi, tên Uyên tộc khi nãy chiến đấu với Tiêu Chỉ lắc lắc đầu, sau đó vung đuôi cá, vội vàng bơi đến đuổi theo cậu.

Ba tên Uyên tộc đi ngang qua thấy nơi này có chuyện để hóng, cũng đồng loạt xách vũ khí của mình lên, gia nhập vào đội ngũ truy kích.

Thấy truy binh phía sau càng lúc càng gần, động tác của Tiêu Chỉ lại phải nhanh hơn. Cũng may bây giờ cậu là vong linh, nếu như là cơ thể con người thì không có cách nào chạy nhanh như vậy được.

“Rầm...”

“Đùng đùng....”

Phía sau vang lên tiếng va đập, Tiêu Chỉ đành phải bớt chút thời gian quay lại nhìn thoáng qua.

Bốn tên Uyên tộc đang bám sát theo cậu, bọn họ đuổi theo rất nhanh, cho dù có va vào đá cũng chẳng có việc gì. Ngay lúc cậu quay đầu, một tên Uyên tộc đã dứt khoát dùng một cú đập đầu đập nát tảng đá lớn trước mặt gã. Đá vụn cắt qua trán của gã, nhưng trông gã có vẻ như không có việc gì, để nguyên cả đầu đầy là máu đó rồi tiếp tục xông về phía Tiêu Chỉ.

Nếu người nào không biết rõ, thì có lẽ sẽ nghĩ rằng Tiêu Chỉ có thâm cừu đại hận gì với bọn họ luôn ấy chứ.

Nhưng thực tế thì Tiêu Chỉ chỉ đi ngang qua rồi vô tình gặp phải bọn họ thôi mà!!!

Cuối cùng cậu cũng có thể tự đi trải nghiệm sự điên cuồng của Uyên tộc, đúng thật là kẻ điên, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cho dù tốc độ của vong linh có nhanh cỡ nào, thì cũng chẳng sánh được với tốc độ của Uyên tộc vốn là Hải tộc. Thấy bốn gương mặt hung tợn đã càng lúc càng đến gần mình, Tiêu Chỉ cảm thấy mọi chuyện không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Cậu vừa vội vàng bơi về phía trước, vừa nhìn khắp bốn phía, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, để tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Ở ngay phía trước, một đoạn ngã rẽ đầy đá ngầm xuất hiện ngay trước mắt cậu. Số đá ngầm này mọc lên tầng tầng lớp lớp, giống như là mê cung vậy. Chúng rất cao, còn xếp chồng lên nhau, từ bên trên khó có thể quan sát được tình hình bên trong.

Tiêu Chỉ mừng thầm, cái chỗ đầy ngã rẽ này rất thích hợp để che kín cậu lại. Cho dù Uyên tộc thích đấu đá lung tung, nhưng nhiều đá như vậy, có luyện Thiết Đầu Công* thì cũng phải mất rất lâu mới đập nát được, mà bằng ấy thời gian cũng đủ cho cậu thoát thân rồi.

(*)Thiết Đầu Công là một trong. Đây là môn công phu luyện tập cho đầu cứng chắc như sắt có thể đập vỡ gạch đá.

Quay đầu lại nhìn bốn Uyên tộc đang càng lúc càng gần, Tiêu Chỉ vươn tay tung một chiêu Cơn Lốc Lửa.

Lửa quỷ màu xanh âm u kết hợp cùng gió lớn, cuộn thành một cơn lốc xoáy dưới đáy biển. Cát đá và bùn trên mặt đất đồng loạt bị cuốn vào đó, khiến khu vực gần đó bị vẩn đục.

Ngay lúc đó, tầm nhìn của đám người Uyên tộc cũng bị cản trở, hoàn toàn không nhìn rõ được Tiêu Chỉ ở đâu.

Đợi đến khi bùn đá trong nước biển lắng xuống, lúc tầm nhìn không còn bị trở ngại nữa, thì cả cái bóng của vong linh khi nãy cũng chẳng còn nữa rồi. Chỉ còn lại một đống ngã rẽ mà thôi.

Bốn tên Uyên tộc tức giận rít lên, dùng vũ khí trong tay điên cuồng đâm mạnh về phía đá ngầm.

Nhưng còn chưa thấy hết giận, nên bọn họ chỉ đành đồng loạt nhìn nhau.

Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy cái tên khốn đang đứng kế bên mình cũng chẳng vừa mắt tí nào.

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Chỉ trong nháy mắt, bốn gã Uyên tộc vốn đang bắt tay nhau truy kích Uyên tộc đã lao vào hỗn chiến, cứ như có mối thù sống chết gì với nhau không bằng.

Uyên tộc mà, điên lên thì người trong nhà cũng đánh thôi.

*

Mà lúc này, Tiêu Chỉ đã chui vào bên trong mấy lớp đá đó.

Ánh sáng nơi này hơi yếu, nhưng cũng chưa đến mức không nhìn thấy được thứ gì. Giữa khe đá còn có rất nhiều động thực vật có thể phát sáng sinh trưởng, thật ra thì trông rất có cảm giác như khi đi vào bí cảnh.

Bơi một lúc lâu cũng chẳng thấy Uyên tộc đuổi theo, Tiêu Chỉ bèn nhẹ nhàng thở ra, xem như đã thật sự thoát khỏi bọn họ rồi.

Uyên tộc điên thật sự, sau này dù có nhìn thấy đám này cách đó bao xa thì vẫn nên chạy đi thì hơn.

Tuy rằng thoát thân thuận lợi, nhưng Tiêu Chỉ bây giờ đang cách rất xa với vị trí khi nãy của bọn họ. Nếu như muốn tiếp tục đi tìm Lance, thì cũng không thể quay lại đường cũ, bằng không thì sẽ phải gặp lại đám Uyên tộc kia, thế là liệm luôn.

“Phải kiếm đường vòng để đi thôi.” Tiêu Chỉ nói.

May là cậu còn cái máy định vị hình rồng Alifa, cho dù có đi đến chỗ nào cũng có thể định vị được vị trí chính xác của Lance.

“Goo....” Alifa cọ cọ lên mặt Tiêu Chỉ, ý bảo: có nó ở đây, mọi chuyện sẽ không sao đâu.

Tiêu Chỉ đưa tay xoa xoa đầu nó, Alifa thu nhỏ có vẻ càng đáng yêu hơn.



Hai người vẫn tiếp tục đi.

Bọn họ tìm kiếm đường ra khỏi lớp đá ngầm, sau khi đi qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, trước mặt Tiêu Chỉ không còn là vách đá chật hẹp nữa, mà đã trở thành một khu vực thoáng đãng.

Khác hẳn với khe hở dưới đáy biển vừa mới đi qua khi nãy, khu vực này trông có vẻ hoang vắng. Đáy biển nơi này rất ít thực vật, cả tôm cá linh tinh cũng không nhiều, chỉ có biển sao xán lạn do vỏ sò và những sinh vật phù du phát sáng tạo nên trên đỉnh đầu.

Tiêu Chỉ vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh. Dựa theo sự hướng dẫn của Alifa, bọn họ cần phải đi vòng qua chỗ này, thì mới tìm được vị trí của Lance.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Chỉ va vào một thứ bị cát vùi lấp một nửa.

Nơi đó chôn một thứ đồ hình khối, trông vừa thô vừa dài, có vẻ như bên trên còn có hoa văn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một cây cột. Nhưng ở dưới đáy biển như thế này mà có một cây cột thì kỳ lạ lắm.

Tiêu Chỉ đến gần thứ nhìn giống cây cột ở trước mặt, sau khi chắc chắn rằng xung quanh an toàn, cậu bèn vươn tay nhẹ nhàng phủi cát bên trên món đồ này.

Không ngờ rằng nó là một cây cột thật.

Cả cây cột này được chế tạo từ một loại đá màu trắng, chất đá này ấm áp, chạm vào thấy khá thoải mái, không phải loại đá thường gặp trên lục địa. Trên cột đá có hoa văn tinh xảo, bên trên còn được trang trí bằng những đường vân sóng biển. Tuy rằng trông phong cách này rất xa lạ, nhưng với trình độ điêu khắc điêu luyện như thế này, Tiêu Chỉ cũng đoán rằng đây chắc chắn là được tạo ra từ tay của một vị nghệ nhân thủ công có tài nghệ siêu phàm.

Alifa cũng hứng thú với cây cột này lắm, bắt đầu đi quanh nó cọ tới cọ lui.

Tiêu Chỉ nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bất kỳ thứ gì giống như di tích của công trình xây dựng cả.

Vậy thì, cây cột lẻ loi này đến từ đâu? Tại sao nó lại nằm một mình dưới đáy biển sâu như thế này?

Chẳng lẽ là Uyên tộc?

Tiêu Chỉ nghĩ đến tác phong thô lỗ đó của Uyên tộc, khó lòng nào mà tin được chủng tộc hiếu chiến như vật sẽ có được phong cách nghệ thuật tinh tế đến mức này. Trong suy nghĩ của cậu, nếu Uyên tộc có công trình xây dựng, thì có lẽ sẽ giống với bộ lạc thú nhân ở sa mạc Trường Nguyệt, kiểu như đơn giản nhưng không dễ bị phá hỏng ấy.

Cậu lại cẩn thận xem số hoa văn trên cột. Nếu nói thật, thì phong cách này phải gần với Tịch Nguyệt tộc hơn. Nhưng Tịch Nguyệt tộc lại xa hoa hơn, còn thích dùng châu báu khảm đủ thứ, rất phức tạp, chứ không thể nào tối giản như này được.

Xung quanh không còn thứ gì khác, tuy Tiêu Chỉ nghi ngờ, nhưng cũng không thể ở mãi bên cạnh giữ cây cột được.

Cậu cắt ra ba hình chiếu của cây cột này, để dành đến khi nào rảnh sẽ lấy ra cho thầy của bọn cậu nhìn thử, biết đâu thầy có thể trực tiếp giải đáp luôn cho cậu.

Tiêu Chỉ dẫn Alifa đi tiếp.

Đang đi, bỗng nhiên cậu cảm thấy xung quanh trở nên tối tăm. Vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Chỉ đã phát hiện ra một thứ gì đó khổng lồ che phủ khu vực trên đỉnh đầu cậu, che khuất cả ánh sáng do vỏ sò phát ra.

Thân thể của thứ kia khổng lồ mềm mại, còn có xúc tu vừa dài vừa co dãn, chứa đầy giác hút.

....

Là một con bạch tuộc khổng lồ!

Con bạch tuộc này màu hồng phấn, bên trên còn có chấm bi nhỏ màu hồng nhạt. Thậm chí hoa văn đó còn có hơi thiếu nữ, nhưng những thứ như vậy cũng không thể nào giảm bớt chút nguy hiểm nào của con bạch tuộc này.

Nó giống như một đám mây màu hồng nhạt che phủ trên đỉnh đầu Tiêu Chỉ, xúc tu mềm mại tỏa ra, tạo nên một cảm giác như đang che lấp cả trời. Tiêu Chỉ cảm thấy mình nhỏ bé như một mầm cây dưới mây đen, nhỏ bé đến mức chẳng đáng nhắc đến.

Có kinh nghiệm trước đây, nên lúc này Tiêu Chỉ lập tức dừng bước. Cậu đứng yên không nhúc nhích, Alifa cũng ăn ý mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tiêu Chỉ bất động, bạch tuộc khổng lồ cũng chẳng nhúc nhích.

Ngay lúc Tiêu Chỉ cho rằng mình cũng sẽ thuận lợi thoát thân như lúc nãy, con bạch tuộc màu hồng mang vẻ ngoài khác thường lại động đậy. Nhưng bất ngờ là nó không bỏ đi, mà là bơi về hướng của Tiêu Chỉ.

Nó vừa bơi vừa vui vẻ múa may xúc tu, giống như là một bé gái vui vẻ đến nhảy cẫng lên khi phát hiện ra được món đồ chơi mới.

Lòng Tiêu Chỉ chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, đây giống như là một con thủy quái không tuân theo kịch bản của đại dương...

Chỉ trong giây tiếp theo, dự cảm của cậu đã ứng nghiệm.

Con bạch tuộc khổng lồ màu hồng nhạt lại giống như người vậy, vươn hai cái xúc tu ra làm động tác xoa tay, sau đó một cái xúc tu vươn về hướng Tiêu Chỉ cực kỳ chuẩn.

Động tác của nó không nhanh lắm, có thể nói là thong thả, còn có vẻ hơi cẩn thận, cứ như là đang chuẩn bị cầm lấy đồ vật gì đó dễ vỡ lắm vậy.

Tiêu Chỉ nhìn khắp bốn phía, xung quanh cậu ngoài cục đá thì chỉ có mỗi cát, chứ không có thứ gì chơi được cả, ngoại trừ...bản thân cậu.

Nghĩ đến chuyện mình có thể sẽ bị bạch tuộc bắt lại làm đồ chơi, da đầu Tiêu Chỉ lập tức tê dại. Với sức mạnh của cái con này, cậu chắc chắn rằng chẳng mất bao lâu mình sẽ bị xả thành mảnh nhỏ. Hình thể cách biệt quá nhiều, cho dù nó có cẩn thận cũng vẫn không ổn.

Thấy xúc tu càng lúc càng đến gần mình, Tiêu Chỉ không thể nào vờ như mình không tồn tại được nữa. Cậu đột ngột lùi ra sau, chỉ trong nháy mắt đã bơi ra thật xa, sau đó vội vàng chạy thoát thân.

Bạch tuộc hồng phấn thấy đồ chơi mình chọn đã biến mất, lúc đầu nó hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi tìm kiếm tung tích của Tiêu Chỉ.

Chẳng bao lâu, Tiêu Chỉ chợt nghe thấy tiếng nước thật lớn vang lên từ phía sau lưng mình. Không cần quay đầu lại cũng biết, có thể tạo ra được tiếng động lớn như thế, thì làm sao là thứ gì nhỏ được chứ?

Cậu không quay đầu lại, chỉ liều mạng tăng tốc phóng về phía trước.

Alifa cũng quạt đôi cánh bé xíu, cứ như đang tiếp thêm động lực cho cậu.

Con bạch tuộc khổng lồ vẫn cứ bám riết theo sau cậu như trước. Lúc này, cục đá cũng chẳng ngăn nổi nữa, cơ thể của con bạch tuộc khổng lồ này mềm mại, có thể né tránh cục đá rồi mở đường rất linh hoạt. Cho dù nó có đụng phải thứ gì một tí cũng chẳng sao, vì chỉ giống như bị cục giấy nho nhỏ đập vào thôi ấy mà.

Nó vừa đuổi theo Tiêu Chỉ, vừa múa may xúc tu, trông tâm trạng nó có vẻ rất tốt. Có lẽ trong mắt nó, việc mình làm giống như một đứa nhỏ đi dã ngoại rồi đuổi theo con bướm thôi.

Nhưng Tiêu Chỉ đang làm bướm thì không vui được như vậy, không ngờ rằng cậu trốn đủ thứ quái suốt cả một vùng biển lớn, bây giờ vẫn bị cái con trông quái dị này đuổi mỗi lúc một gần.

Tiêu Chỉ dùng tốc độ cao nhất bơi về phía trước, tiến độ thám hiểm khu vực cũng tăng lên. Tiến độ thám hiểm vốn vẫn luôn là 1% không hề động đậy gì lại tăng lên 2%, 3%...lại còn tiếp tục tăng lên suốt cả đường đi.

Nhưng khoảng cách giữa cậu và cái cục màu hồng phấn kia cũng càng lúc càng gần.

Ngay lúc này, bỗng nhiên một ngọn núi cao lớn đồ sộ dưới đáy biển xuất hiện.

Núi non dưới đáy biển kéo dài không đứt đoạn, cản trở đường đi của Tiêu Chỉ. Nhưng cách đó không xa lại có một khe hở dưới chân núi, khe hở này rất cao, tuy không quá rộng, nhưng cũng đủ cho một đám người vội vội vàng vàng chui vào đó. Bên trong tối đen như mực, không biết thông tới nơi nào, cũng chẳng biết có đường ra hay không.

Tiêu Chỉ nhìn con bạch tuộc đã đến gần trong gang tấc, trong lòng thầm cân nhắc hành động leo núi vào khoét núi thì cái nào tốt hơn, cuối cùng vẫn quyết tâm chui tọt vào khe hở dưới chân núi.

Cậu nghĩ thầm: Tuy khe hở này rất cao, nhưng với chiều rộng như thế này thì chắc cái thứ kia không vào được đâu.

Bạch tuộc hồng nhạt vọt đến ngọn núi ngầm ở phía trước, bước chân của nó tạm dừng trong nháy mắt. Nó nhìn thoáng qua vách đá chật hẹp, có vẻ như đang suy tư gì đó. Một lát sau, nó thử vươn một cái xúc tu rồi nhét vào đó, có lẽ là cảm giác không tệ lắm, thế là nhét luôn cả cái thứ hai, thứ ba vào...

Chẳng mất bao lâu, cả cơ thể mềm mại của con bạch tuộc này đã chui tọt vào khe hở. Nó giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, hoàn toàn chẳng biết mệt mỏi mà tiếp tục truy đuổi bóng dáng Tiêu Chỉ.

Khi Tiêu Chỉ nhìn thấy cái giống ôn này nhét 3 cái xúc tu vào khe hở thì cũng đã xoay người tiếp tục chạy bạt mạng.

Đậu mía! Bạch tuộc bình thường mềm vậy thật à?!

Nhưng mà cái giống ôn này có phải cố chấp quá rồi không?!!! Không sợ bị kẹt à?!

Khe hở không có ánh sáng, mà cửa vào lại bị bịt kín mất tiêu, Tiêu Chỉ chỉ có thể đi tiếp theo cảm giác. Âm thanh quái dị khi cơ thể mềm oặt của bạch tuộc đè vào vách đá không ngừng vang lên từ phía sau, khi nghe thấy thì da đầu cậu lại tê rần.

Giữa không gian tối tăm như vậy, trò trốn tìm quái dị vẫn cứ diễn ra.

Tiêu Chỉ không còn biết mình đã đi trong đó bao lâu, đường trong khe hở quanh co khúc khuỷu, lại còn chỗ cao chỗ thấp chẳng có quy luật gì cả. Vẫn may là cơ thể vong linh của cậu không phải chịu hạn chế từ địa hình, có thể dễ dàng nhảy đến chỗ cao hơn để trốn.

Do chịu sự ảnh hưởng của địa hình, nên tốc độ của con bạch tuộc khổng lồ cũng chậm lại. Khoảng cách giữa nó và Tiêu Chỉ lúc xa lúc gần, Nhưng Tiêu Chỉ vẫn không có cách nào hoàn toàn cắt đuôi được nó.

Cuối cùng, phía trước cũng xuất hiện ánh sáng.

Tiêu Chỉ không nhịn nổi mà mừng thầm, chạy như điên về phía có ánh sáng.

Tiêu Chỉ xông thẳng qua cửa ra, chợt nhận ra vị trí của mình không phải là đáy biển, trên đỉnh đầu vẫn là biển sao từ vỏ sò, nhưng ở bên dưới sâu hơn còn có gì đó nữa.



Đó là một thành phố rất lớn, cho dù Tiêu Chỉ đang ở nơi rất cao, cũng khó có thể nào thấy rõ được toàn cảnh của thành phố này.

Cả thành phố này mang kết cấu tròn, các tòa nhà được xây theo tầng từ ngoài vào trong, trông rất có trật tự. Tất cả các tòa nhà ở đây đều là màu trắng, hẳn là dùng một loại đá đặc biệt nào đó. Có những căn nhà đã đổ sụp, do đá không chịu được sự ăn mòn của nước biển.

Trong thành phố không có vết chân, nhưng lại có rất nhiều sinh vật biển đi qua đi lại, cũng có không ít thứ có thể phát sáng, trông ngập tràn sức sống.

Cảnh tượng như vậy không khỏi làm Tiêu Chỉ ngây người một lát. Cậu không ngờ rằng sau khi mình đã nhìn thấy được một kỳ cảnh như biển sao, cậu còn có thể thấy được một thành phố khổng lồ như vậy dưới đáy biển sâu.

Diện tích của thành phố này không thua kém thủ đô của các quốc gia trên lục địa là bao, nhưng không biết vì sao lại ngủ say dưới đáy biển.

Phía sau còn có bạch tuộc đang truy đuổi, nên Tiêu Chỉ không dám dừng lại lâu, đành bơi về hướng thành phố đó.

Đến gần rồi mới nhận ra, thành phố này còn đẹp hơn nhiều. Gần như mỗi một tòa nhà đều có hoa văn điêu khắc trên đá, mà đó lại là phong cách Tiêu Chỉ đã từng thấy trên cột đá lẻ loi khi nãy. Có lẽ là cây cột đá kia cũng thuộc về nơi này, nhưng chẳng hiểu sao lại đánh lẻ xuất hiện ở một nơi xa.

Công trình xây dựng trong thành phố này rất nhiều, đa số đều có dấu vết sinh hoạt.

Chén bát vỡ vụn rơi xuống bên cạnh bàn, tuy rằng dấu vết của thức ăn đã biến mất, nhưng vẫn có thể phác họa ra hình ảnh lúc đó. Có lẽ là một gia đình đang ăn cơm, nhưng bất ngờ xảy ra một chuyện gì đó buộc họ phải bỏ đi ngay lập tức.

Tiêu Chỉ không ngừng đi xuyên qua những tòa nhà, tìm kiếm nơi ẩn thân thích hợp nhất.

Cùng lúc đó, cậu cũng phát hiện ra, sau khi đi vào thành phố, tiến độ thám hiểm còn tăng nhanh hơn khi ở bên ngoài. Khi nãy ở ngoài chạy như điên như khùng nhưng tiến độ thám hiểm chỉ được có 5%, bây giờ mới đi trong thành phố có một lúc mà đã lên được 8% rồi.

Nếu cậu đi hết thành phố này thì không biết tiến độ thám hiểm sẽ được bao nhiêu, nhưng dựa theo lời nói của nhóm các nhà thám hiểm, nếu chỉ dựa vào mở khóa thì tiến độ thá hiểm sẽ giới hạn, cần phải khám phá ra bí mật của từng bản đồ mới được.

Ngay lúc này, ở mặt biển phía trên xuất hiện một cục màu hồng phấn, chính là bạch tuộc khổng lồ. Nó cũng bơi đến đây rồi.

Không kịp nhìn lại, Tiêu Chỉ đã đi vào một căn nhà cực kỳ xa hoa. Những người sống ở nơi này vốn là một hộ gia đình vô cùng giàu có, ở đây có rất nhiều phòng, kết cấu cũng phức tạp. Nhưng Tiêu Chỉ vẫn may mắn, cậu tìm được một cánh cửa hầm ngầm, thế là bèn dẫn theo Alifa vào đó.

Không thể không nói, đây chính là hầm ngầm của kẻ có tiền sao? Sau khi Tiêu Chỉ đi vào, thế mà lại thấy được một thứ giống như kính viễn vọng, thông qua cái này có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng có thể giúp cho người bên trong hầm không đến mức ngây ngốc chẳng biết bên ngoài đang có chuyện gì.

Tiêu Chỉ bước đến nghịch một chút, chợt nhận ra thứ này vẫn dùng được.

Nhưng trên màn ảnh vẫn bị bám ít rong biển. Cậu chỉ có thể gạt những rong biển ở gần mặt mình, còn bên ngoài thì không được. Tuy tầm nhìn bị hạn chế một chút, nhưng cũng có thể tạm xem như là biết được tình hình bên ngoài.

Tiêu Chỉ yên lặng chờ đợi.

Một cục hồng nhạt lướt qua ở phía xa xa, nhưng điều kỳ lạ là bạch tuộc khổng lồ có thể nhìn thấy được thành phố, nhưng nó chỉ lượn qua lượn lại ở bên ngoài, chứ không dám đến gần.

Rất nhiều lần trông nó giống như gom đủ dũng khí để đi đến gần thành phố, xúc tu bối rối vặn tới vặn lui, nhưng cuối cùng chỉ đành dùng xúc tu sờ cái đầu to của mình, rồi lại quay về.

Động tác này lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng, bạch tuộc bự chỉ đành từ bỏ trò chơi “bắt bướm” của mình, hơi tiếc nuối bơi ra phía xa.

Tuy bạch tuộc khổng lồ đã bỏ đi, nhưng trong lòng Tiêu Chỉ lại hơi nghi ngờ, tại sao nó lại bỏ đi? Chẳng lẽ nơi này ẩn giấu thứ gì đó khiến nó không thoải mái sao? Hay là...nơi này có thứ gì đó nguy hiểm làm nó kiêng kỵ?

Tiêu Chỉ không khỏi nhíu mày suy tư, nhưng tin tức có ích quá ít. Cho dù là con bạch tuộc kỳ lạ đó hay là thành phố khổng lồ chìm sâu dưới đáy biển này, cậu cũng hoàn toàn chẳng biết gì cả, cũng không có cách nào suy đoán được.

Tiêu Chỉ quyết định ra ngoài xem thử trước, ít nhất là bạch tuộc khổng lồ không dám đi vào. Nếu như còn nguy hiểm nào khác, vậy để sau rồi nói vậy.

Đi tiếp một lúc, cậu bỗng nhận ra mục đích của chuyến đi này là tìm Lance. Vốn tưởng rằng chỉ cần xuống biển tìm Lance đã bị chìm sâu dưới đáy biển, không ngờ rằng lại xâm nhập vào khu vực hoạt động của đám thủy quái khổng lồ. Thế rồi lại bị khe nứt dưới đáy biển hút vào một vực biển hoàn toàn mới, bây giờ còn bị bạch tuột đồ sộ đuổi đến một thành phố xa lạ, cả quá trình đều kích thích đến không chịu nổi luôn ấy chứ.

Mà Lance ở chỗ nào thì vẫn không biết.

Vẫn may Lance là xác sống, nên cậu không cần giành giật từng giây từng phút để cứu y.

Vừa đi, Tiêu Chỉ vừa hỏi Alifa: “Có phải chúng ta đang cách Lance ngày càng xa không?”

Không ngờ rằng Alifa lại lắc đầu, chỉ về một hướng ở ngoài thành phố: “Ảu ảu.”

Tiêu Chỉ kinh ngạc, hướng đó khác hẳn với dãy núi ngầm dưới đáy biển khi bọn họ đến đây, đáng lẽ ra Lance vẫn còn phải ở bên kia dãy núi mới đúng chứ.

Cậu bèn xác nhận lại một lần: “Mày chắc là không tính sai chứ? Alifa.”

Alifa cũng hơi nghi ngờ chính mình, nó lại ló đầu ra, cảm nhận xung quanh thêm một lần, cuối cùng vẫn đưa móng chỉ về hướng giống hệt lúc nãy: “Goo.”

Tiêu Chỉ: “Lance di chuyển?”

Alifa gật gật đầu.

Tiêu Chỉ đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Có phải Lance nãy giờ vẫn luôn di chuyển không?”

Alifa nghĩ một lát, lại gật đầu.

Trong lòng Tiêu Chỉ đột nhiên có một suy đoán, cậu chậm rãi nói: “Khi chúng ta bị bạch tuộc đuổi, Lance vẫn luôn ở bên kia dãy núi đúng không?”

Alifa gật đầu: “Goo.”

Tiêu Chỉ: “Vậy mày nghĩ, vì sao chúng ta đi qua núi mà Lance cũng đến đây luôn?”

Alifa: “Goo...?”

Tiêu Chỉ: “Trừ phi, Lance di chuyển cùng chúng ta. Mà thứ di chuyển theo chúng tay nãy giờ chỉ có...con bạch tuộc khổng lồ màu hồng phấn kia.”

Tiêu Chỉ lại nhớ đến sự nhiệt tình của con bạch tuộc đó đối với mình, cứ như tìm được đồ chơi vậy, cậu nói tiếp: “Có khi nào nó thấy hứng thú với những vật hình người không? Lẽ nào Lance đang ở trong tay nó?”

Trong cặp mắt trống hoác của Alifa lập lè những đốm lửa nhỏ sợ hãi: “Goo..”

Chẳng lẽ bọn họ phải giành lấy Lance từ bạch tuộc khổng lồ thật à?!!!

Tiêu Chỉ quyết định: “Đi, chúng ta đi đến hướng Lance nhìn một cái trước đã.”

*

Tiêu Chỉ cẩn thận dẫn Alifa đi đến bên rìa thành phố.

Cậu nấp sau tòa nhà nhìn ra bên ngoài. Cách thành phố không xa, bạch tuộc hồng phấn khổng lồ vẫn còn đang canh giữ, mặt xoay vào thành phố, cứ như là đang chờ đợi gì đó.

Nó còn chưa bỏ chuyện tìm kiếm Tiêu Chỉ.

Nhưng khiến cậu kinh ngạc lại là chuyện khác, trước mặt bạch tuộc khổng lồ có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi. Bình thường cơ thể có vẻ to lớn đồ sộ, nhưng khi so sánh với bạch tuộc lại nhỏ bé đến lạ.

Là Lance.

Nhưng mà...giờ phút này, Lance đang mặt một chiếc váy ngắn hồng nhạt làm từ rong biển, chiếc váy này tầng tầng lớp lớp, kiểu dáng còn rất lộng lẫy, còn phối cùng với một loại trang sức hồng nhạt cũng làm từ rong biển đeo trên đầu. Nếu là một cô bé đáng yêu mặc bộ đồ như vậy hẳn là khá xinh đẹp, nhưng mà phối với gương mặt hung hãn và cái sự đô con của Lance thì thật sự là nó lạ lắm.

Bạch tuộc khổng lồ bên kia còn đang linh hoạt dùng xúc tu bện rong biển, có lẽ là làm thêm một bộ váy mới, còn chuyện cho ai mặc thì thôi khỏi nói nữa. Không những thế, nó còn vươn một xúc tu túm lấy chân Lance, không cho y chạy trốn. Cùng lúc đó, nó còn múa may hai cái xúc tu còn trống theo tiết tấu, cứ như là đang vui vẻ lắm vậy.

Vẻ mặt Lance như thể sống không còn gì luyến tiếc, có vẻ như đã khuất phục sự sắp đặt của số phận.

Alifa còn không nhịn được mà cười trộm: “Goo goo goo goo...”

Tiêu Chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh. Vẫn may là không bị bắt lấy, nếu không thì người mặc cả bộ đó chính là cậu...

- --------------Hết chương 42--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lance: Không ngờ rằng người đầu tiên giả gái trong cả bộ truyện là tôi.

Tiêu Chỉ: May là tôi chạy lẹ, không bị bắt thành người thứ hai...

A Sâm lặng lẽ mở tủ đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook