Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 12: Tại sao tôi lại cảm thấy bản thân mình đang bước vào con đường...

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- ----------------------------------------

Chương 12: Tại sao tôi lại cảm thấy bản thân mình đang bước vào con đường của thanh niên sa ngã?

Tiêu Chỉ hỏi Teague: “Theo những gì anh biết về mấy người bên trong, thì có ai làm người môi giới đến nhà đấu giá Tinh Hải không?”

Teague nằm trên đất suy nghĩ một lát: “Có vài người. Ngài muốn đưa các vật phẩm lên hội đấu giá à?”

Tiêu Chỉ gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa tôi còn muốn ẩn danh.”

Teague vất vả chống người ngồi dậy: “Hội đấu giá sẽ diễn ra vào ngày mai nên có lẽ bây giờ đã hết hạn đăng kí vật phẩm rồi. Nếu như ngài còn muốn ẩn danh, vậy chắc chắn chúng tôi phải tìm một người môi giới không tầm thường.”

Hắn suy nghĩ một lát: “Thật ra tôi có một ứng cử viên sáng giá cho ngài.”

Teague quay đầu quan sát Tiêu Chỉ thật cẩn thận: “Ừm, dựa theo điều kiện của ngài, bà ấy chắc hẳn sẽ không từ chối trở thành người dẫn đường đầy tiềm năng cho ngài đâu.”

Từ trong ánh mắt của gã, Tiêu Chỉ nhìn thấy được một mối nguy hiểm mang tên “Khủng hoảng quần xà lỏn”: “Đó là người thế nào?”

Teague: “Nữ công tước Sharona, người điều hành cấp cao của Liên minh Dolly. Ngay cả hội đấu giá Tinh Hải cũng có thế lực của bà ấy, đương nhiên đủ tư cách làm người môi giới cho ngài. Cha tôi từng là một trong những người tình của bà, vậy nên quan hệ của chúng tôi cũng không tệ.”

Teague còn bổ sung: “Bà ấy thích những người trẻ tuổi dịu dàng, văn nhã một chút. Lúc gặp mặt ngài nên cười với bà nhiều hơn, sau đó chuẩn bị một phần quà gặp mặt cho bà ấy.”

Tiêu Chỉ: “... Tại sao tôi lại cảm thấy bản thân mình đang bước vào con đường của thanh niên sa ngã?”

Teague mỉm cười: “Chuyện gì cũng phải có lần đầu chứ! Quen rồi sẽ ổn thôi.”

Tiêu Chỉ: “....”

Nên cho tên này ăn một lố cầu lửa thì tốt hơn...

Thấy tình hình bất ổn, Teague nhanh chóng thoát thân: “Tôi chỉ là đùa với ngài một chút mà thôi, đến lúc gặp công tước Sharona tôi sẽ giải thích rõ ràng cho bà ấy.”

Teague tìm một nơi chỉnh trang lại nhan sắc. Sau đó lại trở về dáng vẻ dịu dàng thân thiết như cũ.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy gã vừa mới bị người khác đấm mạnh cho một phát, Tiêu Chỉ lấy từ ba lô ra một lọ thuốc đỏ rồi đưa cho gã: “Cầm lấy.”

Teague nhận lấy lọ thuốc, phát hiện đây là một loại thuốc có công dụng trị liệu rất tốt, ánh mắt liền dịu đi một ít. Gã cúi người với Tiêu Chỉ: “Cảm ơn ngài.”

Sau khi dùng thuốc xong, Teague bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hình như tôi quên hỏi tên của ngài thì phải?”

Tiêu Chỉ: “7654321.”

Teague khen một câu trái lương tâm: “..Tên ngài hay thật...”

Khắp lục địa ai ai cũng biết, đa số người Asanasi đặt tên rất tùy tiện, cứ như hận thù gì bản thân mình vậy.

*

Dưới sự dẫn dắt của Teague, hai người đi thẳng đến bờ biển.

Đối với liên minh Dolly, quý nhất không phải là một căn nhà có tầm nhìn hướng ra biển, cũng chẳng phải là ngôi nhà xa hoa ở mặt phố mà là một dinh thự ngay giữa biển. Vì Tịch Nguyệt Tộc là Hải tộc, đương nhiên bọn họ sẽ thích ở gần biển hơn. Nơi cư trú mà họ yêu thích nhất chính là những ngôi nhà dùng phép thuật để cố định trên mặt biển.

Mặc dù người Tịch Nguyệt Tộc không mạnh về cận chiến nhưng đa số bọn họ trời sinh đều là pháp sư hệ thủy. Hơn nữa khi ở trong nước, tốc độ của bọn họ đứng đầu lục địa, lực chiến cũng tăng lên nên cực kỳ khó đối phó. Mặt khác, những chủng tộc trên lục địa cũng sẽ bị đại dương làm cho suy yếu.

Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Tịch Nguyệt Tộc có thể tiếp quản Liên minh Dolly. Nơi này sông ngòi kênh rạch nhiều vô số kể tạo nên một con đường vận chuyển hàng hoá thuận lợi, đồng thời thúc đẩy nơi đây trở thành một khu vực có nền thương nghiệp cực kỳ phồn vinh. Tịch Nguyệt Tộc đã sử dụng lợi thế là sức chiến đấu trong nước để thâu tóm triệt để nơi này.

Đại dương chính là cái ô to lớn của Tịch Nguyệt Tộc. Càng ở gần biển, bọn họ càng mạnh mẽ hơn. Đối với người Tịch Nguyệt Tộc, nơi ở trên biển an toàn và thoải mái hơn trên đất liền nhiều.

Sharona là một đại lão có quyền lực, tất nhiên là cũng sẽ cư ngụ trên biển.

Đến bờ biển, họ được cá heo sao kéo đi trên một chiếc thuyền nhỏ, hướng về phía dinh thự của công tước Sharona.

Chiếc thuyền vừa mỏng vừa nhẹ nên chỉ kéo được đúng hai người. Những con cá heo sao kéo thuyền này gần giống với cá heo mà Tiêu Chỉ từng thấy. Tuy chúng không được to lớn, cũng không nhanh, nhưng bù lại thì chúng kéo thuyền rất vững vàng.

Con thuyền nhỏ trôi chầm chậm trên mặt biển rộng.

Chỉ trong chốc lát, một toà dinh thự xa hoa lộng lẫy nằm chễm chệ trên mặt biển hiện ra trước mắt Tiêu Chỉ. Cả toà nhà rộng lớn ấy đều được làm từ vỏ sò, lấp lánh ánh sáng của ngọc trai. Khắp nơi đều được trang trí bằng những vật liệu của đại dương, khi nhìn từ xa, trông nó giống hệt như một kho báu bí ẩn bị chôn vùi dưới đáy biển.

Đây chính là nơi ở của công tước Sharona.

Sau khi nghe Teague giải thích lý do ghé thăm, người hầu dẫn hai người đến phòng tiếp khách của công tước Sharona.

Phòng khách cũng mang phong cách sang trọng, lối vào là phần đất nằm giữa biển, còn có những con cá đang bơi lội tung tăng, chính giữa phòng là một chiếc sofa lớn mang hình dạng như vỏ sò. Sau đó một mỹ nhân Tịch Nguyệt Tộc với mái tóc xoăn màu lam nhạt, nhìn về phía bọn họ với gương mặt mang nét cười.

Người phụ nữ này có lẽ không còn trẻ, trên mặt cũng đã xuất hiện dấu vết của năm tháng. Nhưng bất kể ai nhìn thấy bà đều sẽ cảm thấy đây chính là một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa giàu có. Có lẽ đây chính là hình mẫu chung của phú bà trong trí tưởng tượng của loài người.

Teague và Tiêu Chỉ kính cẩn cúi chào công tước Sharona.

Nữ công tước dùng cặp mắt mang ý cười yêu kiều nhìn về phía Tiêu Chỉ: “Teague, vị này chính là người mới đáng yêu mà ngươi mới tìm được đó à?”

Teague cúi người với bà: “Xin thứ lỗi, vị này chính là bạn của tôi. Rất mong được ngài giúp đỡ.”

Đôi mắt của công tước Sharona hơi nheo lại, dường như đang không vui. Theo cảm xúc của bà, nước biển xung quanh cũng bắt đầu dao động, bầu không khí ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

Xem ra, vị nữ công tước này chắc chắn không phải là một mỹ nhân yếu đuối, hơn nữa năng lực chiến đấu cũng không phải hạn tầm thường. Nếu không thì sao bà có thể ngồi lên địa vị cao như thế trong liên minh.

Khi bầu không khí bỗng trở nên rất quái dị, công tước Sharona đột nhiên thu lại sát ý, bà nhìn về phía Teague: “Calles là một tình nhân không tệ. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ nhung sự dịu dàng của ông ta.”



Teague thở phào: “Tôi xin thay mặt cha cảm ơn ngài.”

Nữ công tước ngồi xuống với tư thế thoải mái: “Tuy Calles dịu dàng, nhưng chỉ tiếc là không được thông minh. Nếu không thì cũng sẽ không bị người ta lừa hết toàn bộ gia sản, mất hết mặt mũi quý tộc, cuối cùng chỉ đành tự sát.”

Bà nhìn Teague: “Nhưng cậu lại thông minh hơn nhiều. Có lẽ qua vài năm nữa là có thể tiến vào hàng ngũ quý tộc thêm lần nữa. Được rồi, bây giờ cậu có thỉnh cầu gì? Nói ra xem nào!”

Teague trình bày với bà việc Tiêu Chỉ muốn nhờ bà giới thiệu để cung cấp vật phẩm đến hội đấu giá Tinh Hải.

Lúc này trong ánh mắt của công tước Sharona mới xuất hiện vẻ hứng thú, bà chuyển hướng sang Tiêu Chỉ: “Nếu ngài Thất muốn tham gia vào hội đấu giá Tinh Hải, thì phải có bảo vật đặc biệt mới được. Tôi sẽ không để cho những vật tầm thường lẫn vào hội đấu giá.”

Tiêu Chỉ đã nghĩ đến điều này từ lâu, cậu bèn lấy ra một chiếc hộp, bên trong là chiếc ghim cài áo vừa tinh xảo vừa xa hoa, kết cấu tầng tầng lớp lớp vô cùng phức tạp khiến người tôi phải trầm trồ suy nghĩ xem làm thế nào để tạo ra được nó. Mặt trên được đính những hạt pha lê Lam Nguyệt cùng với quặng Haifamur trong vắt, lấp lánh trong ánh đèn phòng khách.

Trong chốc lát, sự chú ý của công tước Sharona đã va vào chiếc ghim cài áo này. Bà đưa tay nhận lấy chiếc hộp, không kìm được mà khen ngợi: “Đây đúng thật là một kiệt tác nghệ thuật.”

Bà nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ghim, đột nhiên phát hiện một chữ ký tại mặt trái của nó...Thâm Tuyết.

Hô hấp của nữ công tước như bị đình trệ: “Đây chính là tác phẩm của vị nghệ nhân Thâm Tuyết kia!”

Tiêu Chỉ gật đầu.

600 năm trước, Thâm Tuyết là một người chơi rất nổi tiếng. Nghe nói ở hiện thực, người này còn là một nhà thiết kế bậc nhất trên thế giới. Đến khi vào trò chơi, nhìn thấy những vật liệu phong phú ở lục địa Dazemenya khác hẳn với thế giới hiện thực, cảm hứng sáng tác của bà lại trỗi dậy, từ đó tạo ra không ít tác phẩm khiến cả thế giới rúng động.

Thời điểm hiện tại, những tác phẩm này đều đã trải qua 600 năm bãi bể nương dâu, toàn bộ đều được xem là những báu vật cấp cao được cất giữ.

Công tước Sharona nói: “Như vậy là đã đủ điều kiện để vào hội đấu giá Tinh Hải.”

Nhưng thật không ngờ, Tiêu Chỉ lại chỉ lịch sự lễ phép cười với bà: “Không phải đâu ạ, đây chỉ là quà gặp mặt mà tôi gửi cho ngài. Hy vọng ngài có thể bỏ qua hành động quấy rầy thiếu lịch sự này của chúng tôi.”

Sharona cảm thấy hơi bất ngờ với chuyện này: “Thật ra cậu cũng là một quý ông rất thú vị.”

Tiêu Chỉ lại nói: “Thứ tôi muốn lấy ra trong hội đấu giá còn có giá trị hơn chiếc ghim cài áo này nhiều.”

Công tước Sharona bắt đầu tò mò, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cậu: “Không thể nói cho tôi biết trước được sao?”

Tiêu Chỉ lắc đầu, cười: “Tạm thời xin hãy cho phép tôi giữ bí mật này. Đến lúc đó nhất định ngài sẽ rất ngạc nhiên.”

Công tước Sharona nở nụ cười: “Vậy tôi sẽ chờ.”

Tiêu Chỉ đã thành công lấy được thư giới thiệu của công tước Sharona. Có lẽ là quà gặp mặt cậu tặng đã lấy được lòng người phụ nữ cao quý này. Mặt trên của thư giới thiệu còn có con dấu của bà, khiến cho giá trị của nó vượt xa những bức thư khác.

Sau khi từ biệt nữ công tước, Tiêu Chỉ và Teague rời khỏi toà dinh thự xa hoa trên biển.

Lúc này sắc trời đã tối đen, có lẽ không bao lâu nữa hoàng hôn sẽ buông xuống, mà ngày mai hội đấu giá sẽ bắt đầu. Bây giờ bọn họ cần phải đem hàng đấu giá đến đăng ký trước đêm nay.

Nếu như lúc đầu đem đi đăng ký vào lúc này thì chắc chắn sẽ bị từ chối, nhưng ai bảo Tiêu Chỉ lại tìm được ô dù to bự như công tước Sharona. Ở liên minh Dolly, ai lại dám không để ý mặt mũi vị này?

Cả hai ngồi trên thuyền nhỏ, tiến về phía địa điểm tổ chức hội đấu giá Tinh Hải.

“Vèo....”

Đột nhiên một mũi tên nước tấn công họ từ phía sau, mục tiêu của nó chính là Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ nghe thấy tiếng gió lập tức cảm thấy không ổn. Ngay sau đó, cậu lập tức nghiêng người, an toàn tránh được đòn tấn công vừa rồi.

Sau khi đã tránh được, Tiêu Chỉ mới quay đầu lại xem thử. Cậu thấy trên mặt nước cách họ không xa xuất hiện một cái bóng, nhưng gợn sóng trên mặt nước cản trở tầm nhìn của cậu, nên Tiêu Chỉ nhìn không rõ đó là thứ gì, nhưng cậu có thể nhận ra ngay cái cấu tạo quen thuộc như anh em ruột đó.

Một từ hiện ra trong đầu Tiêu Chỉ...Thú Nhân thủy sinh.

Khác với thú nhân ở trên đất liền, loại thú nhân này khi ở trong nước có lực tấn công rất mạnh, còn rất giỏi lẫn trốn trong nước rồi tấn công bất ngờ.

Tiêu Chỉ nhìn Teague ngồi bên cạnh: “Chắc là thứ này đến tìm cậu nhỉ? Nhưng tại sao lại muốn đánh tôi?”

Teague hơi chột dạ: “Có lẽ là muốn đánh ngài chết trước, lúc đó xử lý tôi dễ dàng hơn nhiều...”

Tiêu Chỉ khó hiểu: “Nơi này là mặt biển, Tịch Nguyệt Tộc như cậu không đánh được bọn chúng à?”

Teague: “Nếu đánh được tôi còn đi lừa đảo làm gì? Đâu phải người Tịch Nguyệt Tộc nào cũng có thể chiến đấu...”

Tiêu Chỉ: “...”

Đây chắc chắn là trường hợp hi hữu, tên này rõ ràng là một cọng bún có lực chiến bằng 5.

Đúng lúc này, hai bóng đen khác cũng xuất hiện hai bên mạn thuyền, tạo thành thế trận bao vây lấy họ. Tiêu Chỉ hiểu ngay, mấy con thú nhân này tấn công dứt khoát như vậy, chỉ e là còn có sự sắp đặt khác.

Trên lục địa Dazemenya, rất dễ bắt gặp sát thủ thú nhân.

Tộc thú nhân đa số đều rất thiện chiến nhưng không chú trọng giáo dục. Hơn nữa một số bộ phận khác lại có tính cách hung bạo hiếu chiến, vậy nên phần lớn bọn họ đều không thể trở thành thương nhân. Khi đi kiếm việc làm thường bị phàn nàn về thái độ phục vụ, cho nên sát thủ chính là công việc khiến cho họ thấy phù hợp và thoải mái nhất.

Một cái đầu giống hệt đầu cá lẳng lặng ngoi lên từ dưới nước, rồi lại thêm một mũi tên nước bay về phía hai người.

Tiếp đến lại là hai tên sát thủ người cá khác, những mũi tên nước không ngừng lao đến tấn công vào hai người, nắm bắt thời cơ phối hợp vô cùng ăn ý. Không gian trên thuyền nhỏ có hạn, nên Tiêu Chỉ có rất ít chỗ để né tránh, lại còn phải phân tán lực chú ý để quan tâm đến Teague, đương nhiên là không còn thời gian để thực hiện phép thuật.

Tiêu Chỉ tung ra một chiêu: “Thật ra cậu lừa người ta bao nhiêu tiền thế? Sao mà họ lại muốn xử cậu?”

Teague ngồi xổm xuống tránh: “Tôi lừa gạt nhiều người như vậy thì sao mà nhớ rõ được.... Huống chi bây giờ tôi còn chẳng biết họ là ai...”

Con cá heo sao liều mạng kéo thuyền về phía trước, nó muốn thoát khỏi vòng vây. Cái đuôi nhỏ quẫy liên tục làm nước bắn tung toé, tạo nên rất nhiều bọt nước, nhưng bản thân nó vốn không phải là sinh vật có tốc độ, lại còn phải chở theo hai người cho nên tốc độ chiếc thuyền vẫn không có gì thay đổi, giống hệt như một bà già băng qua đường cái. Chiếc thuyền chẳng khác gì với tấm bia đỡ đạn cả.

Tiêu Chỉ đột nhiên nghĩ ra một ý, cậu hỏi Teague: “Cậu biết kéo thuyền không?”

Tuy Teague mang thể lực cọng bún với lực chiến bằng 5, nhưng dù thế nào thì tài năng bơi lội của chủng tộc vẫn còn đó, với tốc độ bậc nhất của Tịch Nguyệt Tộc trong nước thì mấy con người cá này sao mà đuổi kịp được.

Vẻ kinh ngạc lướt qua gương mặt xinh đẹp của Teague, gần như đang hỏi “Tôi đang nghe lầm phải không?”



Trà trộn vào Hilaris nhiều năm như vậy, Teague đã từng gặp đủ loại người: người muốn đánh gã, người muốn giết, muốn ngủ với gã, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn gã xuống kéo thuyền.

Có lẽ trên lục địa này chẳng còn người nào không biết thương hoa tiếc ngọc như Tiêu Chỉ, lại nỡ bắt một mỹ nhân của Tịch Nguyệt Tộc đi kéo thuyền.

Gã trừng mắt, không thể tin được, nói: “Ngài cho rằng tôi là cá heo sao à?”

Bên cạnh Tiêu Chỉ lại loé lên hai mũi tên nước: “Thế cậu có biết bơi không?”

Teague: “Biết...”

Tiêu Chỉ dùng một chân đá gã xuống: “Vậy làm đi!”

Cả cái đầu của Teague đều chìm vào trong nước: “...”

Sau khi suy nghĩ về tình hình hiện tại một chút, lại nghĩ đến Tịch Nguyệt Châu trong cơ thể mình, gã chỉ đành ngoan ngoãn bơi đến trước thuyền, gỡ bỏ dây trói cho con cá heo nhỏ liều mạng phía trước, sau đó túm chặt dây thừng.

Trong nháy mắt, chiếc thuyền nhỏ lao đi vun vút như tên rời dây cung. Ba mũi tên nước tấn công Tiêu Chỉ thất bại trong nháy mắt.

Chỉ có thể trải qua rồi mới cảm nhận được tốc độ trong nước của Tịch Nguyệt Tộc. Đối với họ, lực cản của nước như không tồn tại. Cho dù là có thêm một cái thuyền với một người ngồi trên đó thì vẫn nhanh đến mức kinh khủng như ban đầu.

Gần như trong nháy mắt, Tiêu Chỉ đã kéo dài khoảng cách với ba tên sát thủ người cá.

Thấy tình hình không ổn, đám người cá bắt đầu ra sức đuổi theo. Nếu đã được sắp đặt để ám sát Tịch Nguyệt Tộc ở môi trường nước, đương nhiên cũng phải là một chủng tộc có tốc độ rất nhanh. Cả ba rẽ nước bơi nhanh trên mặt biển, cố gắng tiếp cận hai người họ.

Teague quay đầu nhìn lướt qua, sau đó lại tăng tốc kéo giãn khoảng cách thêm một lần nữa.

Khoảng cách hiện tại khiến Tiêu Chỉ không đánh tới chỗ bọn chúng được. Cậu nhìn đám người cá đang đuổi theo sát nút ở phía sau, rồi nâng pháp trượng trong tay lên.

Tên sát thủ người cá đứng đầu bỗng nhiên đụng phải một vật gì cứng rắn, chúng nghệch ra một lúc. Chỗ này không phải là biển sao? Thế éo nào lại có chướng ngại vật?

Nhìn kỹ mới thấy, trước mặt là một tảng băng chìm lớn, chặn ngay đường đi của chúng.

Tiêu Chỉ mỉm cười với bọn chúng. Chẳng lẽ pháp sư hệ hoả không được học một chút phép thuật đóng băng cơ bản hay sao? Loại phép thuật cơ bản này học rất dễ dàng, hơn nữa còn có thể làm mát lúc thời tiết nóng nực.

Hay là sử dụng vào những lúc như này, không phải là vô cùng hợp lý đó sao?

Cậu nâng pháp trượng trong tay lên một lần nữa, trên không trung đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa màu vàng kim, đánh về phía ba tên sát thủ.

Quả cầu lửa này rất nhanh, trong nháy mắt đã dừng ngay trên đầu bọn chúng. Ba tên sát thủ bị quả cầu đánh trúng lập tức bất động, gần như hôn mê rồi chìm xuống đáy biển.

Tuy lực sát thương của loại cầu lửa gây choáng này không bằng cầu lửa thông thường, nhưng có thể khiến cho mục tiêu rơi vào trạng thái choáng. Với lũ người cá đầu không đủ cứng như này thì chỉ cần thế là đủ.

Lợi dụng thời gian bọn chúng còn đang bị choáng váng, Teague vội vàng kéo Tiêu Chỉ ra khỏi biển.

*

Sau khi thoát thân thành công, bọn họ tìm đến một trong những nơi ẩn náu của Teague, trốn thoát khỏi đám cư dân trong chớp mắt.

Thay bộ quần áo ướt đẫm ra, Tiêu Chỉ hỏi Teague: “Cậu bị theo dõi rồi, bây giờ tính sao?”

Teague bình tĩnh kéo từ dưới gầm giường ra một cái rương. Gã mở ra, bên trong rương là đủ loại vật phẩm dịch dung: “Không sao cả. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên tôi gặp chuyện như này nên đã chuẩn bị từ sớm rồi. Nếu không phải đưa ngài đi gặp công tước Sharona thì trước đó tôi đã dịch dung.”

Tiêu Chỉ ngồi im ở một bên nhìn gã thuần thục hoá trang mình thành một người Nhân Tộc tóc đen vô cùng bình thường, quần áo trên người cũng đổi thành một bộ khác với phong cách Hilaris, trông hơi giống với mấy người chơi bình thường ở bên ngoài.

Teague quay đầu cười với cậu, nhìn giống hệt một tên không tim không phổi, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên: “Hiện tại tôi chính là người Asanasi, ngài có thể gọi tôi là Không Ăn Cá.”

Tiêu Chỉ ứ thể ngờ được rằng cử chỉ và thái độ hiện giờ của Teague có thể giống người chơi đến vậy. Người chơi khác với những cư dân nơi này ở chỗ họ vốn chỉ xem nơi này là một trò chơi mà thôi, đương nhiên sẽ không đứng đắn được như các chủng tộc khác trên đại lục.

Không thể tin được là Teague có thể bắt chước được cả đặc điểm này.

Tiêu Chỉ không thể không nghi ngờ việc danh tiếng của người chơi trên đại lục xấu như vậy, có khi nào là do tên này góp một phần sức lực?

Bởi vì thư giới thiệu của công tước Sharona có hình ảnh ma thuật của cậu nên tạm thời cậu không thể dịch dung, chỉ có thể lấy chiếc áo choàng đen gia truyền ra trùm mình lại.

Sau khi hai người đã ngụy trang xong xuôi, bọn họ tiếp tục đi về phía hội đấu giá Tinh Hải.

Do bị đám sát thủ người cá làm mất quá nhiều thời gian, khi cậu đến địa điểm của hội đấu giá thì nơi này đã đóng cửa từ lâu.

Nhưng sau khi Tiêu Chỉ nhận được thư giới thiệu của công tước, cậu lập tức trở thành khách quý.

Những người ở đây không những không phàn nàn cậu vì giờ này mới đến đăng kí, mà còn có một vị quản lý cấp cao phụ trách đón tiếp, thậm chí còn chuẩn bị cho cậu một phòng nghỉ riêng cực kỳ xa hoa, sang trọng. Từ giờ đến lúc hội đấu giá kết thúc, cậu có thể nghỉ ngơi tại nơi này.

Ở Liên minh Dolly, mặt mũi của công tước Sharona đúng là không hề nhỏ.

Ngay cả Giám Định Sư còn phải tự đi đến phòng nghỉ phục vụ cho cậu.

Ngay khi Tiêu Chỉ vừa lấy ra vật phẩm muốn đấu giá, vị Giám Định Sư kia gần như muốn ngừng thở: “Đây...đây là...”

Sau một lúc lâu ông ta mới có thể tìm lại giọng nói của mình: “Nhờ sự cống hiến của ngài, chắc chắn hội đấu giá năm nay sẽ cực kỳ loá mắt.”

Tiêu Chỉ nhịn không được mà nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn, ngài quá khen rồi.”

- ----------Hết chương 12---------

Tác giả có lời muốn nói:

A Sâm: Thật ra thì em chuẩn bị thứ gì?

Tiêu Chỉ: Ảnh khoe trym của lãnh chúa Hessen.

A Sâm:.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook