Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 22: Vậy mà lại bị đối xử như cái phao câu gà?!
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------------
Chương 22: Vậy mà lại bị đối xử như cái phao câu gà?!
Tiêu Chỉ lặng lẽ lùi lại sau khi nghe Lý Đại Diệp nói mình có thể bị mang đi, dưới sự trợ giúp của bản đồ, cậu dùng lối thoát hiểm để đi đến chỗ ngồi còn thừa trong phòng nghỉ.
Có lẽ là tiếp viên hàng không trên phi thuyền còn phải kiêm luôn chức kiểm vé, nên diện tích của phòng nghỉ không lớn, bên cạnh còn có một ngăn được tách ra để cất mấy đồ lặt vặt, người máy đưa cơm cũng được đặt ở đây, nhưng màn hình đen thế này có vẻ là đang tắt máy.
Nhưng không khéo chính là, phòng nghỉ và khoang điều khiển của chiếc phi thuyền này ở hai hướng khác nhau, ở giữa là khoang thuyền nơi các hành khách ngồi. Nếu Tiêu Chỉ muốn ngăn bọn tinh tặc khống chế khoang điều khiển thì cần phải nghĩ cách đi qua mới được.
Cậu quan sát bốn phía: “Đi qua từ nơi nào đây?”
Bò qua trần nhà? Mục tiêu lớn cỡ đó, mấy người ngồi dưới phải mù mới không nhìn thấy.
Trèo từ ngoài vào? Bây giờ phi thuyền đang ở trong vũ trụ, nếu như dùng thân thể không có tí khoa học nào trong game, Tiêu Chỉ cũng không dám chắn rằng mình có thể tồn tại bên ngoài vũ trụ hay không.
Còn nơi nào nữa không?
Màn hình trong phòng nghỉ đột nhiên bật sáng, thứ này hẳn là được cấp cho tiếp viên hàng không giải trí lúc thường ngày, Tiêu Chỉ không hề đụng đến nó, nhưng nó lại bất ngờ sáng lên.
Một hàng chữ xuất hiện trên màn hình: [Xin hỏi, ngài cần giúp đỡ gì sao?]
Tiêu Chỉ nhìn về phía màn hình.
[Hệ thống hỗ trợ phi thuyền 0724 xin phục vụ ngài.]
Hệ thống hỗ trợ này làm Tiêu Chỉ nhớ về người máy AI đưa cơm khi nãy, cậu cố gắng thấp giọng: “Lúc đưa cơm cũng là cậu?”
[Đúng vậy, xin cảm ơn ngài lần nữa, tôi đoán là ngài muốn hỗ trợ người trong phi thuyền.]
Tiêu Chỉ gật đầu, vào thẳng chủ đề: “Cậu có cách nào đến khoang điều khiển không?”
[Xin chờ một chút...]
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh.
[Tôi phân tích sơ đồ kết cấu phi thuyền, có một cái ống thông gió đi qua bên trên phòng ngủ nhân viên, thông qua các khoang thuyền rồi nối với khoang điều khiển, với vóc dáng của ngài thì khi chui qua sẽ hơi chật, nhưng vẫn suôn sẻ.]
[Nhắc nhở nguy hiểm, nếu ngài vào khoang điều khiển, xác suất ngài bị phát hiện là 99.996%, với cấp bậc vũ trang của ngài, xác suất sống sót sau khi bị tấn công là 0.172%]
Có lẽ là muốn giữ chút mặt mũi lại cho Tiêu Chỉ, xác suất này được nói ra rất uyển chuyển.
Khoang điều khiển nhỏ như cái đinh, một người trưởng thành đi vào thì ai mà không thấy. Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì Tiêu Chỉ chính là tay không tấc sắt, cũng không có bất kỳ đồ phòng hộ nào, lỡ đâu bị bắn một cái, nếu là người bình thường thì xác cũng lạnh rồi.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với màn hình: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao đâu. Nhưng mà có thể phiền cậu giữ bí mật giúp tôi được không? Tôi không muốn người khác biết chuyện này là do tôi làm.”
[Thiết bị theo dõi đã đóng.]
[Tôi đang mở đường ống thông gió cho ngài.]
Một cái cửa sổ nhỏ nằm khuất ở góc trên cùng lặng lẽ mở ra, cửa vào không lớn, nhưng Tiêu Chỉ cũng có thể gắng gượng chui vào, đường ống thông khí rất cao, nhưng trong môi trường trọng lực yếu, thì độ cao như thế này cũng không có gì đáng ngại.
Đồng thời, trên vách tường cũng xuất hiện mấy cánh tay máy cầm dụng cụ vệ sinh, bắt đầu quét dọn phòng nghỉ đâu vào đấy.
[0724 đang lau sàn, 0724 không thấy gì hết.]
Tiêu Chỉ mỉm cười với màn hình, sau đó nhảy vào đường ống thông gió một cách linh hoạt, điêu luyện.
*
Trong khoang điều khiển.
Nữ tinh tặc chĩa súng vào tiếp viên hàng không, bắt anh ta phải vờ như đến đưa cơm để mở cửa cho mình. Cơ thể cô ta rất cường tráng, sau khi vào cửa thì thẳng tay dùng dao đâm tiếp viên hàng không hôn mê.
Trong khoang điều khiển chỉ có một mình cơ trưởng.
Trong thời đại tinh tế, một người cũng đã đủ điều khiển cả một chiếc phi thuyền. Thậm chí nếu như không phải họ muốn lấy thêm tiền, thì cũng chẳng cần đến tiếp viên hàng không, hệ thống hỗ trợ cũng dư sức lo các việc vặt rồi.
Cơ trưởng đã chuyển sang chế độ lái tự động từ lâu, nãy giờ vẫn luôn ngồi ngủ gà ngủ gật tại chỗ, ngủ say tới mức có người mở cửa cũng không biết. Mãi cho đến khi nòng súng lạnh như băng chĩa vào đầu, thì cơ trưởng mới giật mình tỉnh lại.
Cơ trưởng không hề hành động thiếu suy nghĩ, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế: “Cô muốn làm gì?”
Nữ tinh tặc lập tức chĩa súng vào đầu anh ta, còn tay kia thì lấy một con chip ra, rồi ném lên bảng điều khiển: “Kết nối nó với hệ thống điều khiển đi.”
Cơ trưởng hiểu ra ngay, như này là đang muốn khống chế phi thuyền. Một khi phi thuyền bị đối phương thiết lập hệ thống điều khiển giả, anh ta sẽ không có cách nào lấy lại quyền điều khiển, hơn nữa cũng không thể gửi tín hiện xin cứu viện từ bên ngoài.
Chiếc phi thuyền này sẽ lẳng lặng đi theo chương trình đã được thiết lập sẵn, hướng về một tương lai vô định.
Cơ trưởng trầm mặc, anh ta biết rõ, ở thời điểm hiện tại, mình chỉ còn giá trị duy nhất chính là quyền khống chế phi thuyền, nếu muốn gắn chip mới vào thì vẫn cần anh ta xác thực, vậy nên bây giờ đối phương không thể giết anh ta được.
Nhưng chỉ cần bọn họ nắm quyền thành công, anh ta sẽ không còn giá trị, mười phần thì có tám chín phần là sẽ bị giết.
Nữ tinh tặc nhận ra anh ta đang chần chừ, cười lạnh một tiếng: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, bọn tao sẽ không làm gì tàn nhẫn, nhưng nếu như mày không chịu phối hợp, bọn tao chỉ có thể từ từ thuyết phục mày vậy.”
Vừa nói, ả ta vừa di chuyển họng súng đến những điểm trí mạng trên đỉnh đầu thuyền trưởng, giống có thể bắn đầu anh ta thành cái sàng bất cứ lúc nào.
“Bắt đầu từ một chân nhé, thế nào? Tao biết rất nhiều phương pháp lột da rút gân, mày muốn thử không?”
Trán cơ trưởng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sự hung ác của đám người này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Nhưng anh ta cũng không muốn thỏa hiệp dễ dàng như vậy, hằng năm anh ta đều đi qua tuyến đường hẻo lánh này, cũng coi như là đã trải sự đời. Dùng thân thể che đậy, cơ trưởng lặng lẽ đưa bàn tay vào trong túi quần, bên trong có nút không gian của anh ta, mà bên trong nút không gian có một khẩu súng năng lượng.
“Vèo.” Chỉ trong nháy mắt một chùm sáng năng lượng mảnh đã xuyên thủng bàn chân anh ta.
Cơ trưởng nhịn không được phải kêu la thảm thiết.
Trọng lực trong phi thuyền rất yếu, không có trọng lực cản trở, máu càng bắn lung tung hơn. Chúng biến thành rất nhiều giọt máu lơ lửng trên không trung, bay khắp khoang thuyền, thỉnh thoảng va vào thứ gì đó mới trở thành một vệt máu nhỏ.
Giọng điệu của nữ tinh tặc không còn vui vẻ nữa, ả ta lại chĩa họng súng vào đầu anh ta thêm lần nữa, còn ra sức gõ vài cái: “Đừng có mà giở trò.”
Cơ trưởng đau đến mức mặt trắng bệch, không thể không vươn đôi tay đang run lẩy bẩy về phía con chip.
*
Lúc này, Tiêu Chỉ đang theo ống thông gió để vào khoang thuyền cách đó không xa.
Tuy âm thanh của súng năng lượng không lớn, nhưng trong ống thông gió vẫn nghe rất rõ. Vừa nghe được âm thanh ấy, Tiêu Chỉ lại bò về trước nhanh hơn một chút.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng ghé vào lỗ thông gió, nhìn thấy nữ tinh tặc đang dùng súng khống chế cơ trưởng, mà cơ trưởng thì đã bị thương, tiếp viên hàng không cậu từng gặp khi nãy cũng nằm ngay trước cửa.
Cậu không biết vật nhỏ trong tay cơ trưởng là cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng việc lý giải cục diện. Có lẽ tên tinh tặc này muốn bắt cơ trưởng gắn vật nhỏ này vào đâu đó, nhưng hình như cơ trưởng không muốn làm.
Nếu tinh tặc muốn làm gì, thì tốt nhất là không được để bọn chúng hoàn thành.
Tiêu Chỉ đưa mắt nhìn về phía nữ tinh tặc, 0724 đã mở chốt thông gió cho cậu, cậu lặng lẽ đẩy ra một khe hở, rồi lấy pháp trượng ra.
Cậu không muốn để lộ năng lực của mình nên mới lựa chọn âm thầm hành động, nếu không thì cứ ném cầu lửa thẳng mặt là được, đâu cần phải phiền phức đến vậy.
Nếu muốn ẩn nấp thì đương nhiên là không được rêu rao ngọn lửa hạnh phúc của anh Thất rồi. Tiêu Chỉ đã chuẩn bị sẵn pháp thuật hệ gió trong tay- thuật lưỡi dao gió. Đây là pháp thuật hệ gió cấp thấp, cực kỳ dễ học, tuy uy lực thấp hơn cầu lửa, nhưng ưu điểm của nó là để ẩn nấp, dùng để đánh lén thì không gì sánh bằng, còn không để lại dấu vết nữa.
Càng tuyệt vời hơn là hướng đi của lưỡi dao gió do người chơi khống chế, tuy rằng như vậy sẽ khiến độ khó của thao tác tăng lên, nhưng lại che giấu được quỹ đạo tấn công, nên đối thủ không tài nào tìm được vị trí mình ẩn thân.
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nữ tinh tặc đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau xót, giống như là bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua. Dưới tình huống bất ngờ, không kịp phòng bị, nên súng năng lượng trong tay ả bị đánh bay ra ngoài, bay lơ lửng trên không trung.
Cô ả kinh ngạc nhìn vào vết thương vừa xuất hiện trên cánh tay, nhất thời không xử lý kịp. Thứ gì tấn công ả? Rõ ràng là xung quanh không hề có người khác, tiếp viên đã hôn mê, còn cơ trưởng thì đang bị ả khống chế!
Ả nhìn bốn phía cũng chẳng nhìn ra được gì, khoang điều khiển vẫn như bình thường, không hề tìm ra được nơi phát ra đòn tấn công ấy.
Nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, ả ta đã cố nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, rồi đưa tay bắt lấy súng năng lượng đang bay lơ lửng.
Cơ trưởng vẫn luôn chờ đợi cơ hội, tuy rằng không rõ vì sao súng trong tay đối phương lại rơi xuống, nhưng chắc chắn đây là chuyện có lợi cho anh ta.
Trong lúc đối phương còn đang nhặt súng lên, cơ trưởng cố chịu cơn đau từ vết thương trên đùi mà lao về phía nữ tinh tặc, sau đó hai người lập tức lao vào ẩu đả.
Nữ tinh tặc đã quen sống bằng những việc làm phi pháp, tuy là phụ nữ nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, tất nhiên là lực chiến cũng chẳng phải hạng xoàng. Ngay cả anh cơ trưởng trông có vẻ rất bình thường, vậy mà khi ra tay cũng lưu loát lắm, có lẽ trước đây cũng từng là một nhân vật không đơn giản.
Suy cho cùng thì thuyền trưởng cũng chẳng phải người luôn sống trong nguy hiểm, mà chân còn đang bị thương, nên chỉ có thể gắng gượng đối phó với nữ tinh tặc, chẳng bao lâu đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, tiếng động từ việc hai người đánh nhau đã khiến cho tiếp viên hàng không đang hôn mê tỉnh lại. Khi cậu ta tỉnh dậy, chỉ thấy cơ trưởng đang vật lộn với nữ tinh tặc, mà cơ trưởng còn đang bị thương nữa, thế là không thèm nói gì mà lao vào chiến luôn.
Hai đánh một mới có thể tạm khống chế được nữ tinh tặc hung hãn. Nhân cơ hội này, cơ trưởng bèn rút súng ra, cuối cùng mới hoàn toàn khống chế được nữ tinh tặc.
Thấy tình hình đã ổn định, Tiêu Chỉ âm thầm bỏ đi, chuẩn bị giải quyết hai tên tinh tặc còn lại.
*
Trong khoang thuyền.
Tiêu Chỉ nhân lúc hỗn loạn nhất để biến mất nên không khiến cho hai tên tinh tặc chú ý. Lúc này, bọn chúng đang cầm súng đi tới đi lui bên trong khoang thuyền, hù dọa những người có ý định phản kháng.
Các hành khách đi đến hành tinh bên cạnh đều không phải người dân hiền lành lương thiện gì, trong đó cũng có vài người mang gương mặt hơi hung tợn, nhưng họ cũng bị canh giữ đặc biệt, hơi động đậy một chút là bị súng chĩa vào đầu, nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Đại Diệp co ro trong góc với mái đầu afro, len lén lấy máy cứu trợ khẩn cấp của mình ra.
Đây là trang bị mà đại học Tổng Hợp Hải Lam cấp cho các giáo sư, khi bọn họ ra ngoài, nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể dùng thứ này để cung cấp định vị và xin giúp đỡ, được xem như là biện pháp hàng đầu để bảo vệ nhân tài.
Ông mở hệ thống, ôm ý đồ liên lạc với bên ngoài.
Vừa mới quay số, bỗng nhiên Lý Đại Diệp cảm thấy có một bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo mình, nhấc bổng cơ thể khô héo của ông lên.
Lý Đại Diệp hoảng sợ ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với một gương mặt ngăm đen còn mang theo mấy vết sẹo bỏng.
Ồ hố...
Ánh mắt của tên tinh tặc mặt sẹo đầy vẻ hung ác: “Mày đang làm gì?”
Đầu óc của Lý Đại Diệp ngay lập tức thắt lại, rất nhiều suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu ông, sau một lúc lâu mới cố nặn ra được một câu: “Tôi đang xem mấy huy hiệu giới hạn trong trò chơi của tôi.”
Tên tinh tặc mặt sẹo nhướng mày, sau đó ném ông bay về chỗ cũ, sau đó lại lấy mấy thiết bị cứu trợ khẩn cấp trong tay ông.
Mặt ngoài của nó được làm bằng kim loại, trên đó là một người đàn ông lực lưỡng có mái tóc bảy màu đang tạo một dáng đứng vừa thô thiển vừa lố lăng, bên cạnh còn có một hàng chữ: “Chiến đấu theo cách lộng lẫy nhất, đó chính là sự lãng mạn đỉnh cao của một người đàn ông.”
Dưới ánh sáng của khoang thuyền, cơ ngực lực lưỡng của người đàn ông tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ hấp dẫn.
Tinh tặc mặt sẹo: “...”
Cái quần gì đây?
Lý Đại Diệp cảm thấy may mắn vì mình không để dáng vẻ nguyên bản của thiết bị, mà ông đã đi tìm một người có chuyên môn ngụy trang nó thành máy chơi game bản đặc biệt, thế là bây giờ nó còn có thể cứu ông một mạng.
Ông bắt đầu nói lung tung: “Thứ này là huy hiệu kỷ niệm giới hạn của < Men-Man Fighting Interstellar bản 34 – X>, chỉ có người chơi kỳ cựu mới có được! Là, là trụ cột tinh thần và nguồn sức mạnh của tôi!”
Tên mặt sẹo nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ. Mẹ nó! Mấy thằng nghiện game toàn là một lũ lập dị, sắp gần đất xa trời rồi cũng chưa đứng đắn.
Gã ta lấy mất thiết bị báo tin, còn chĩa súng vào Lý Đại Diệp: “Đừng có mà giở trò.”
Lý Đại Diệp ngoan ngoãn giơ tay lên: “Không có, tôi chỉ là xem chút thôi mà...”
Một tên tinh tặc ở phía xa nhìn lướt qua bên này: “Tình hình thế nào?”
Tinh tặc mặt sẹo: “Một tên cáo già rất khả nghi.”
Một tên tinh tặc khác nhìn lướt qua dáng vẻ già nua của Lý Đại Diệp: “Già như vậy rồi à? Nhiều khi trong cơ thể đã bị đổi sang nội tạng nhân tạo hết rồi, chắc là không bán được giá cao. Chi bằng giết quách đi cho xong, đỡ phiền.”
Lý Đại Diệp bị tên kia liếc một cái làm mồ hôi lạnh đổ ra, trái tim nhảy dựng lên đập bình bịch.
Đối phương nói không sai, năm nay ông đã ngoài 200 tuổi. Nội tạng trong cơ thể gần như đều là nhân tạo, chắc chắn là chẳng có giá trị gì đối với đám người buôn nội tạng này, bọn chúng cần gì quan tâm đến việc ông có phải là giáo sư hàng đầu thời tinh tế hay không đâu.
Thứ không có giá trị, tốt nhất là thủ tiêu cho xong.
Tên tinh tặc mặt sẹo nhướng mày nhìn ông, một lúc sau mới nói: “Kệ, cứ để đó cho đại ca xử lý, mua gà thì cũng phải để lại phao câu mà. Dù gì thì cũng còn sống, cho đại ca xách đi tặng cũng được.”
Gã lấy chĩa súng vào Lý Đại Diệp: “Quay về ngồi xổm xuống.”
Lý Đại Diệp yên lặng ngồi xổm xuống: “...”
Tuy là sống rồi đó, nhưng ông đường đường là một giáo sư vô danh của khoa Lịch Sử,
*
Tiêu Chỉ bò theo ống thông gió về tới phòng nghỉ của nhân viên.
Cậu cũng đã thấy được trận náo loạn vừa nãy, vào lúc Lý Đại Diệp bị thương suýt chút nữa cậu đã không nhịn được mà ra tay. Nhưng vẫn may, Lý Đại Diệp là một lão cáo già, nên có thể tự mình hóa giải nguy hiểm.
Nhưng khoang thuyền khác với phòng điều khiển, bên trong có rất nhiều hành khách, hơn nữa còn có hai tên tinh tặc tuần tra liên tục.
Hai tên này rất cẩn thận, cứ luân phiên tuần tra trong ngoài, khiến Tiêu Chỉ khó mà có cơ hội giăng lưới tóm gọn bọn chúng. Nếu như để cho một tên có cơ hội nổ súng, thì dựa vào uy lực của súng mà cậu từng nhìn thấy, thì giết chết vài người cũng không có gì lạ.
Tiêu Chỉ cau mày, tiếp tục chờ đợi cơ hội.
Ngay lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên tắt phụt, mất đi nguồn sáng nên khoang thuyền lập tức trở nên tối đen, khiến cách hành khách không chịu được mà hét lên sợ hãi.
“La hét cái gì? Câm miệng!”
“Đứa nào dám động đậy tao bắn chết!”
Trước tình hình này, hai tên tinh tặc vẫn chẳng hề hoảng hốt, thậm chí còn hô to để khống chế tình hình, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.
Trong bóng tối, đèn ngắm của súng năng lượng vô cùng dễ thấy, giúp Tiêu Chỉ nhìn thấy rõ phương hướng của chúng.
Cơ hội này rõ ràng rất khó có được, Tiêu Chỉ bèn giơ tay phóng ra hai lưỡi dao gió song song lao thẳng đến vị trí đó, chuẩn không cần chỉnh mà đánh bay hai cây súng ra ngoài, bay về phía cuối khoang thuyền.
Các hành khách bị canh giữ đặc biệt cũng không phải người ăn chay, thấy đèn ngắm của súng năng lượng đột nhiên bị văng ra xa, nhận ra tình hình đã có chuyển biến, gan lập tức to lên gấp mấy lần, thế là lao lên vật lộn với đám tinh tặc.
Vật nhau được mấy hiệp, bỗng có người hô to: “Bọn chúng không có súng, mau bắt lại!”
Sau một hồi tranh đấu kịch liệt thì mọi thứ mới bình yên trở lại, ánh đèn cũng sáng lên.
Mọi người nhìn về vị trí phát ra âm thanh, hai tên tinh tặc đã bị đám đàn ông khống chế thành công, khắp người chúng đã bị mấy người đàn ông khóa lại chặt cứng.
Sau khi người đàn ông đó nhận được một tràng pháo tay của mọi người cũng thấy hơi nghi ngờ, người lúc đầu đánh rơi vũ khí của bọn chúng là ai? Ông ta nhìn bốn phía xung quanh cũng không có ai chịu ra nhận, có lẽ là không muốn bại lộ nên giấu mình trong đám người rồi.
Nghĩ đến việc ai cũng có bí mật, ông ta cũng không muốn hỏi nữa.
Tiêu Chỉ đi đến trước màn hình trong phòng nghỉ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn 0724 nhé.”
Trên màn hình xuất hiện một icon mặt cười, rồi không nói thêm gì nữa.
*
Tiêu Chỉ quay lại chỗ ngồi, Lý Đại Diệp nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu: “Cậu đi đâu thế? Biết chuyện gì không? Suýt chút nữa cậu đã mất đi người thầy quan trọng nhất cuộc đời rồi!”
Ông chẳng hề khách khí tí nào, cứ xem như Tiêu Chỉ đã cam chịu trở thành học trò của ông.
Mà Tiêu Chỉ cũng không thèm xoắn xuýt mấy chuyện này, gương mặt cậu lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi mà hồi hộp quá thì nhịn không được, phải đi WC, nghe được tiếng động bên ngoài cũng không dám ra.”
Lý Đại Diệp dùng gương mặt cạn lời để nhìn cậu: “Người trẻ tuổi đừng chỉ biết chơi game cả ngày, sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe là vốn liếng để chơi game. Đúng rồi...Cậu rửa tay chưa?”
Tiêu Chỉ: “...”
Vì để chứng minh mình là người sạch sẽ, Tiêu Chỉ chỉ đành đứng dậy đi rửa tay.
Tiêu Chỉ xoay người đi về phía WC, lại nghe Lý Đại Diệp phía sau thấp giọng nói: “Cậu làm à?”
Tiêu Chỉ quay đầu đi với vẻ rất chi là vô tội, còn bày ra dáng vẻ “Ông nói gì? Tôi không hiểu. Tôi chỉ là một con mèo nhỏ đi ngang qua đây thôi.”
Vẻ mặt Lý Đại Diệp rất thần bí: “Mỗi thiếu niên mang sứ mệnh trên người đều có rất nhiều bí mật, yên tâm đi, tôi là thầy giáo mà định mệnh đã sắp đặt cho cậu, tôi sẽ không hỏi nhiều đâu.”
Tiêu Chỉ: “...”
Căn bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì mãn tính như này còn cứu được không?
*
Hessen.
Lance là kỵ sĩ trưởng duy nhất của đội Kỵ sĩ Vong Linh của Hessen, thỉnh thoảng cũng sẽ phụ trách hầu hạ lãnh chúa.
Có được vinh hạnh này cũng không phải là vì y ưu tú nhất, mà là bởi vì da dày thịt béo, là kỵ sĩ trưởng cao lớn cường tráng nhất, cứ kháng lệnh là ăn đập, cho nên đồng nghiệp nhất trí đề cử y vào chức quan hầu cận thân.
Nhưng lãnh chúa hoàn toàn không cần người hầu cận, cũng ít khi giận dữ, thật ra công việc của y rất nhẹ nhàng.
Nhưng sau khí lãnh chúa Hessen trở về từ sa mạc Trường Nguyệt thì vẫn luôn rất u ám, áp suất trên người thấp đến nỗi khiến y cảm thấy mình có thể hy sinh trong vinh quang bất cứ lúc nào.
Ừm không đúng, y cũng giống như mấy đồ vật không có sinh mệnh, thôi...cũng không có quan trọng lắm.
Hôm nay y báo cáo lại cho lãnh chúa về việc có người Asanasi vì quá đam mê tìm đường chết nên đã đột nhập vào lãnh địa Hessen, thế là lãnh chúa lập tức tỏ vẻ: “Giết, toàn bộ.”
Lance âm thầm ngậm ngùi, trước đây lãnh chúa chỉ nói duy nhất một chữ “Giết”, nhưng bây giờ lại nói tận ba chữ, cho thấy tâm trạng của lãnh chúa lúc này không ổn đến mức nào.
Y lấy tay cào cào đầu mình vài cái, không biết làm thế nào để tâm trạng lãnh chúa tốt lên, hay là...cứ khử mấy tên Asanasi đó trước đã.
Lance nện bước nhanh hơn, chỉ huy bọn kỵ sĩ đi lao về phía biên giới Hessen.
*
Bên này, Tiêu Chỉ đã xuống phi thuyền.
Bởi vì trên thuyền xuất hiện người của tinh tặc Hongnak nên cảnh sát ở Bolani phải phái người đến đây áp giải bọn chúng. Còn thuận tiện kiểm tra thân phận của những người trên phi thuyền một lần, cũng rà soát xem trên người bọn họ có vũ khí hay hàng cấm hay không, để xác nhận rằng trong đó không có tinh tặc.
Có vài vị đang bị nghi ngờ thân phận đã bị mời đi uống trà.
Lúc đến lượt Tiêu Chỉ, cậu thấy hơi hồi hộp một chút vì không rõ thiết bị đầu cuối của mình có thể thông qua kiểm tra hay không, trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm.
Khi Tiêu Chỉ càng lúc càng thấp thỏm hơn, người nọ lại ngẩng đầu lên và tươi cười với cậu: “Xem thông tin thì có vẻ như đây là lần đầu tiên anh đến hành tinh Bolani nhỉ? Chào mừng anh đến với Bolani, mong rằng ở nơi này, tất cả mọi việc của anh đều suôn sẻ.”
Tiêu Chỉ cũng cười với người nọ thật tươi: “Cảm ơn anh.”
Bỗng nhiên cậu lại thấy tràn trề hy vọng đối với cuộc sống ở thời tinh tế.
- -----Hết chương 22------
Tác giả có lời muốn nói:
A Sâm (ánh mắt hung ác): Nếu ta tìm được tên khốn dám sờ mông ta, ta nhất định sẽ...
Tiêu Chỉ: Hửm?
A Sâm (ánh mắt mơ hồ,gương mặt đỏ ửng rất khả nghi):...
Tiêu Chỉ: Thật ra anh đang ảo tưởng gì thế?
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------------
Chương 22: Vậy mà lại bị đối xử như cái phao câu gà?!
Tiêu Chỉ lặng lẽ lùi lại sau khi nghe Lý Đại Diệp nói mình có thể bị mang đi, dưới sự trợ giúp của bản đồ, cậu dùng lối thoát hiểm để đi đến chỗ ngồi còn thừa trong phòng nghỉ.
Có lẽ là tiếp viên hàng không trên phi thuyền còn phải kiêm luôn chức kiểm vé, nên diện tích của phòng nghỉ không lớn, bên cạnh còn có một ngăn được tách ra để cất mấy đồ lặt vặt, người máy đưa cơm cũng được đặt ở đây, nhưng màn hình đen thế này có vẻ là đang tắt máy.
Nhưng không khéo chính là, phòng nghỉ và khoang điều khiển của chiếc phi thuyền này ở hai hướng khác nhau, ở giữa là khoang thuyền nơi các hành khách ngồi. Nếu Tiêu Chỉ muốn ngăn bọn tinh tặc khống chế khoang điều khiển thì cần phải nghĩ cách đi qua mới được.
Cậu quan sát bốn phía: “Đi qua từ nơi nào đây?”
Bò qua trần nhà? Mục tiêu lớn cỡ đó, mấy người ngồi dưới phải mù mới không nhìn thấy.
Trèo từ ngoài vào? Bây giờ phi thuyền đang ở trong vũ trụ, nếu như dùng thân thể không có tí khoa học nào trong game, Tiêu Chỉ cũng không dám chắn rằng mình có thể tồn tại bên ngoài vũ trụ hay không.
Còn nơi nào nữa không?
Màn hình trong phòng nghỉ đột nhiên bật sáng, thứ này hẳn là được cấp cho tiếp viên hàng không giải trí lúc thường ngày, Tiêu Chỉ không hề đụng đến nó, nhưng nó lại bất ngờ sáng lên.
Một hàng chữ xuất hiện trên màn hình: [Xin hỏi, ngài cần giúp đỡ gì sao?]
Tiêu Chỉ nhìn về phía màn hình.
[Hệ thống hỗ trợ phi thuyền 0724 xin phục vụ ngài.]
Hệ thống hỗ trợ này làm Tiêu Chỉ nhớ về người máy AI đưa cơm khi nãy, cậu cố gắng thấp giọng: “Lúc đưa cơm cũng là cậu?”
[Đúng vậy, xin cảm ơn ngài lần nữa, tôi đoán là ngài muốn hỗ trợ người trong phi thuyền.]
Tiêu Chỉ gật đầu, vào thẳng chủ đề: “Cậu có cách nào đến khoang điều khiển không?”
[Xin chờ một chút...]
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh.
[Tôi phân tích sơ đồ kết cấu phi thuyền, có một cái ống thông gió đi qua bên trên phòng ngủ nhân viên, thông qua các khoang thuyền rồi nối với khoang điều khiển, với vóc dáng của ngài thì khi chui qua sẽ hơi chật, nhưng vẫn suôn sẻ.]
[Nhắc nhở nguy hiểm, nếu ngài vào khoang điều khiển, xác suất ngài bị phát hiện là 99.996%, với cấp bậc vũ trang của ngài, xác suất sống sót sau khi bị tấn công là 0.172%]
Có lẽ là muốn giữ chút mặt mũi lại cho Tiêu Chỉ, xác suất này được nói ra rất uyển chuyển.
Khoang điều khiển nhỏ như cái đinh, một người trưởng thành đi vào thì ai mà không thấy. Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì Tiêu Chỉ chính là tay không tấc sắt, cũng không có bất kỳ đồ phòng hộ nào, lỡ đâu bị bắn một cái, nếu là người bình thường thì xác cũng lạnh rồi.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với màn hình: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao đâu. Nhưng mà có thể phiền cậu giữ bí mật giúp tôi được không? Tôi không muốn người khác biết chuyện này là do tôi làm.”
[Thiết bị theo dõi đã đóng.]
[Tôi đang mở đường ống thông gió cho ngài.]
Một cái cửa sổ nhỏ nằm khuất ở góc trên cùng lặng lẽ mở ra, cửa vào không lớn, nhưng Tiêu Chỉ cũng có thể gắng gượng chui vào, đường ống thông khí rất cao, nhưng trong môi trường trọng lực yếu, thì độ cao như thế này cũng không có gì đáng ngại.
Đồng thời, trên vách tường cũng xuất hiện mấy cánh tay máy cầm dụng cụ vệ sinh, bắt đầu quét dọn phòng nghỉ đâu vào đấy.
[0724 đang lau sàn, 0724 không thấy gì hết.]
Tiêu Chỉ mỉm cười với màn hình, sau đó nhảy vào đường ống thông gió một cách linh hoạt, điêu luyện.
*
Trong khoang điều khiển.
Nữ tinh tặc chĩa súng vào tiếp viên hàng không, bắt anh ta phải vờ như đến đưa cơm để mở cửa cho mình. Cơ thể cô ta rất cường tráng, sau khi vào cửa thì thẳng tay dùng dao đâm tiếp viên hàng không hôn mê.
Trong khoang điều khiển chỉ có một mình cơ trưởng.
Trong thời đại tinh tế, một người cũng đã đủ điều khiển cả một chiếc phi thuyền. Thậm chí nếu như không phải họ muốn lấy thêm tiền, thì cũng chẳng cần đến tiếp viên hàng không, hệ thống hỗ trợ cũng dư sức lo các việc vặt rồi.
Cơ trưởng đã chuyển sang chế độ lái tự động từ lâu, nãy giờ vẫn luôn ngồi ngủ gà ngủ gật tại chỗ, ngủ say tới mức có người mở cửa cũng không biết. Mãi cho đến khi nòng súng lạnh như băng chĩa vào đầu, thì cơ trưởng mới giật mình tỉnh lại.
Cơ trưởng không hề hành động thiếu suy nghĩ, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế: “Cô muốn làm gì?”
Nữ tinh tặc lập tức chĩa súng vào đầu anh ta, còn tay kia thì lấy một con chip ra, rồi ném lên bảng điều khiển: “Kết nối nó với hệ thống điều khiển đi.”
Cơ trưởng hiểu ra ngay, như này là đang muốn khống chế phi thuyền. Một khi phi thuyền bị đối phương thiết lập hệ thống điều khiển giả, anh ta sẽ không có cách nào lấy lại quyền điều khiển, hơn nữa cũng không thể gửi tín hiện xin cứu viện từ bên ngoài.
Chiếc phi thuyền này sẽ lẳng lặng đi theo chương trình đã được thiết lập sẵn, hướng về một tương lai vô định.
Cơ trưởng trầm mặc, anh ta biết rõ, ở thời điểm hiện tại, mình chỉ còn giá trị duy nhất chính là quyền khống chế phi thuyền, nếu muốn gắn chip mới vào thì vẫn cần anh ta xác thực, vậy nên bây giờ đối phương không thể giết anh ta được.
Nhưng chỉ cần bọn họ nắm quyền thành công, anh ta sẽ không còn giá trị, mười phần thì có tám chín phần là sẽ bị giết.
Nữ tinh tặc nhận ra anh ta đang chần chừ, cười lạnh một tiếng: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, bọn tao sẽ không làm gì tàn nhẫn, nhưng nếu như mày không chịu phối hợp, bọn tao chỉ có thể từ từ thuyết phục mày vậy.”
Vừa nói, ả ta vừa di chuyển họng súng đến những điểm trí mạng trên đỉnh đầu thuyền trưởng, giống có thể bắn đầu anh ta thành cái sàng bất cứ lúc nào.
“Bắt đầu từ một chân nhé, thế nào? Tao biết rất nhiều phương pháp lột da rút gân, mày muốn thử không?”
Trán cơ trưởng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sự hung ác của đám người này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Nhưng anh ta cũng không muốn thỏa hiệp dễ dàng như vậy, hằng năm anh ta đều đi qua tuyến đường hẻo lánh này, cũng coi như là đã trải sự đời. Dùng thân thể che đậy, cơ trưởng lặng lẽ đưa bàn tay vào trong túi quần, bên trong có nút không gian của anh ta, mà bên trong nút không gian có một khẩu súng năng lượng.
“Vèo.” Chỉ trong nháy mắt một chùm sáng năng lượng mảnh đã xuyên thủng bàn chân anh ta.
Cơ trưởng nhịn không được phải kêu la thảm thiết.
Trọng lực trong phi thuyền rất yếu, không có trọng lực cản trở, máu càng bắn lung tung hơn. Chúng biến thành rất nhiều giọt máu lơ lửng trên không trung, bay khắp khoang thuyền, thỉnh thoảng va vào thứ gì đó mới trở thành một vệt máu nhỏ.
Giọng điệu của nữ tinh tặc không còn vui vẻ nữa, ả ta lại chĩa họng súng vào đầu anh ta thêm lần nữa, còn ra sức gõ vài cái: “Đừng có mà giở trò.”
Cơ trưởng đau đến mức mặt trắng bệch, không thể không vươn đôi tay đang run lẩy bẩy về phía con chip.
*
Lúc này, Tiêu Chỉ đang theo ống thông gió để vào khoang thuyền cách đó không xa.
Tuy âm thanh của súng năng lượng không lớn, nhưng trong ống thông gió vẫn nghe rất rõ. Vừa nghe được âm thanh ấy, Tiêu Chỉ lại bò về trước nhanh hơn một chút.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng ghé vào lỗ thông gió, nhìn thấy nữ tinh tặc đang dùng súng khống chế cơ trưởng, mà cơ trưởng thì đã bị thương, tiếp viên hàng không cậu từng gặp khi nãy cũng nằm ngay trước cửa.
Cậu không biết vật nhỏ trong tay cơ trưởng là cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng việc lý giải cục diện. Có lẽ tên tinh tặc này muốn bắt cơ trưởng gắn vật nhỏ này vào đâu đó, nhưng hình như cơ trưởng không muốn làm.
Nếu tinh tặc muốn làm gì, thì tốt nhất là không được để bọn chúng hoàn thành.
Tiêu Chỉ đưa mắt nhìn về phía nữ tinh tặc, 0724 đã mở chốt thông gió cho cậu, cậu lặng lẽ đẩy ra một khe hở, rồi lấy pháp trượng ra.
Cậu không muốn để lộ năng lực của mình nên mới lựa chọn âm thầm hành động, nếu không thì cứ ném cầu lửa thẳng mặt là được, đâu cần phải phiền phức đến vậy.
Nếu muốn ẩn nấp thì đương nhiên là không được rêu rao ngọn lửa hạnh phúc của anh Thất rồi. Tiêu Chỉ đã chuẩn bị sẵn pháp thuật hệ gió trong tay- thuật lưỡi dao gió. Đây là pháp thuật hệ gió cấp thấp, cực kỳ dễ học, tuy uy lực thấp hơn cầu lửa, nhưng ưu điểm của nó là để ẩn nấp, dùng để đánh lén thì không gì sánh bằng, còn không để lại dấu vết nữa.
Càng tuyệt vời hơn là hướng đi của lưỡi dao gió do người chơi khống chế, tuy rằng như vậy sẽ khiến độ khó của thao tác tăng lên, nhưng lại che giấu được quỹ đạo tấn công, nên đối thủ không tài nào tìm được vị trí mình ẩn thân.
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nữ tinh tặc đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau xót, giống như là bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua. Dưới tình huống bất ngờ, không kịp phòng bị, nên súng năng lượng trong tay ả bị đánh bay ra ngoài, bay lơ lửng trên không trung.
Cô ả kinh ngạc nhìn vào vết thương vừa xuất hiện trên cánh tay, nhất thời không xử lý kịp. Thứ gì tấn công ả? Rõ ràng là xung quanh không hề có người khác, tiếp viên đã hôn mê, còn cơ trưởng thì đang bị ả khống chế!
Ả nhìn bốn phía cũng chẳng nhìn ra được gì, khoang điều khiển vẫn như bình thường, không hề tìm ra được nơi phát ra đòn tấn công ấy.
Nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, ả ta đã cố nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, rồi đưa tay bắt lấy súng năng lượng đang bay lơ lửng.
Cơ trưởng vẫn luôn chờ đợi cơ hội, tuy rằng không rõ vì sao súng trong tay đối phương lại rơi xuống, nhưng chắc chắn đây là chuyện có lợi cho anh ta.
Trong lúc đối phương còn đang nhặt súng lên, cơ trưởng cố chịu cơn đau từ vết thương trên đùi mà lao về phía nữ tinh tặc, sau đó hai người lập tức lao vào ẩu đả.
Nữ tinh tặc đã quen sống bằng những việc làm phi pháp, tuy là phụ nữ nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, tất nhiên là lực chiến cũng chẳng phải hạng xoàng. Ngay cả anh cơ trưởng trông có vẻ rất bình thường, vậy mà khi ra tay cũng lưu loát lắm, có lẽ trước đây cũng từng là một nhân vật không đơn giản.
Suy cho cùng thì thuyền trưởng cũng chẳng phải người luôn sống trong nguy hiểm, mà chân còn đang bị thương, nên chỉ có thể gắng gượng đối phó với nữ tinh tặc, chẳng bao lâu đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, tiếng động từ việc hai người đánh nhau đã khiến cho tiếp viên hàng không đang hôn mê tỉnh lại. Khi cậu ta tỉnh dậy, chỉ thấy cơ trưởng đang vật lộn với nữ tinh tặc, mà cơ trưởng còn đang bị thương nữa, thế là không thèm nói gì mà lao vào chiến luôn.
Hai đánh một mới có thể tạm khống chế được nữ tinh tặc hung hãn. Nhân cơ hội này, cơ trưởng bèn rút súng ra, cuối cùng mới hoàn toàn khống chế được nữ tinh tặc.
Thấy tình hình đã ổn định, Tiêu Chỉ âm thầm bỏ đi, chuẩn bị giải quyết hai tên tinh tặc còn lại.
*
Trong khoang thuyền.
Tiêu Chỉ nhân lúc hỗn loạn nhất để biến mất nên không khiến cho hai tên tinh tặc chú ý. Lúc này, bọn chúng đang cầm súng đi tới đi lui bên trong khoang thuyền, hù dọa những người có ý định phản kháng.
Các hành khách đi đến hành tinh bên cạnh đều không phải người dân hiền lành lương thiện gì, trong đó cũng có vài người mang gương mặt hơi hung tợn, nhưng họ cũng bị canh giữ đặc biệt, hơi động đậy một chút là bị súng chĩa vào đầu, nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Đại Diệp co ro trong góc với mái đầu afro, len lén lấy máy cứu trợ khẩn cấp của mình ra.
Đây là trang bị mà đại học Tổng Hợp Hải Lam cấp cho các giáo sư, khi bọn họ ra ngoài, nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể dùng thứ này để cung cấp định vị và xin giúp đỡ, được xem như là biện pháp hàng đầu để bảo vệ nhân tài.
Ông mở hệ thống, ôm ý đồ liên lạc với bên ngoài.
Vừa mới quay số, bỗng nhiên Lý Đại Diệp cảm thấy có một bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo mình, nhấc bổng cơ thể khô héo của ông lên.
Lý Đại Diệp hoảng sợ ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với một gương mặt ngăm đen còn mang theo mấy vết sẹo bỏng.
Ồ hố...
Ánh mắt của tên tinh tặc mặt sẹo đầy vẻ hung ác: “Mày đang làm gì?”
Đầu óc của Lý Đại Diệp ngay lập tức thắt lại, rất nhiều suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu ông, sau một lúc lâu mới cố nặn ra được một câu: “Tôi đang xem mấy huy hiệu giới hạn trong trò chơi của tôi.”
Tên tinh tặc mặt sẹo nhướng mày, sau đó ném ông bay về chỗ cũ, sau đó lại lấy mấy thiết bị cứu trợ khẩn cấp trong tay ông.
Mặt ngoài của nó được làm bằng kim loại, trên đó là một người đàn ông lực lưỡng có mái tóc bảy màu đang tạo một dáng đứng vừa thô thiển vừa lố lăng, bên cạnh còn có một hàng chữ: “Chiến đấu theo cách lộng lẫy nhất, đó chính là sự lãng mạn đỉnh cao của một người đàn ông.”
Dưới ánh sáng của khoang thuyền, cơ ngực lực lưỡng của người đàn ông tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ hấp dẫn.
Tinh tặc mặt sẹo: “...”
Cái quần gì đây?
Lý Đại Diệp cảm thấy may mắn vì mình không để dáng vẻ nguyên bản của thiết bị, mà ông đã đi tìm một người có chuyên môn ngụy trang nó thành máy chơi game bản đặc biệt, thế là bây giờ nó còn có thể cứu ông một mạng.
Ông bắt đầu nói lung tung: “Thứ này là huy hiệu kỷ niệm giới hạn của < Men-Man Fighting Interstellar bản 34 – X>, chỉ có người chơi kỳ cựu mới có được! Là, là trụ cột tinh thần và nguồn sức mạnh của tôi!”
Tên mặt sẹo nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ. Mẹ nó! Mấy thằng nghiện game toàn là một lũ lập dị, sắp gần đất xa trời rồi cũng chưa đứng đắn.
Gã ta lấy mất thiết bị báo tin, còn chĩa súng vào Lý Đại Diệp: “Đừng có mà giở trò.”
Lý Đại Diệp ngoan ngoãn giơ tay lên: “Không có, tôi chỉ là xem chút thôi mà...”
Một tên tinh tặc ở phía xa nhìn lướt qua bên này: “Tình hình thế nào?”
Tinh tặc mặt sẹo: “Một tên cáo già rất khả nghi.”
Một tên tinh tặc khác nhìn lướt qua dáng vẻ già nua của Lý Đại Diệp: “Già như vậy rồi à? Nhiều khi trong cơ thể đã bị đổi sang nội tạng nhân tạo hết rồi, chắc là không bán được giá cao. Chi bằng giết quách đi cho xong, đỡ phiền.”
Lý Đại Diệp bị tên kia liếc một cái làm mồ hôi lạnh đổ ra, trái tim nhảy dựng lên đập bình bịch.
Đối phương nói không sai, năm nay ông đã ngoài 200 tuổi. Nội tạng trong cơ thể gần như đều là nhân tạo, chắc chắn là chẳng có giá trị gì đối với đám người buôn nội tạng này, bọn chúng cần gì quan tâm đến việc ông có phải là giáo sư hàng đầu thời tinh tế hay không đâu.
Thứ không có giá trị, tốt nhất là thủ tiêu cho xong.
Tên tinh tặc mặt sẹo nhướng mày nhìn ông, một lúc sau mới nói: “Kệ, cứ để đó cho đại ca xử lý, mua gà thì cũng phải để lại phao câu mà. Dù gì thì cũng còn sống, cho đại ca xách đi tặng cũng được.”
Gã lấy chĩa súng vào Lý Đại Diệp: “Quay về ngồi xổm xuống.”
Lý Đại Diệp yên lặng ngồi xổm xuống: “...”
Tuy là sống rồi đó, nhưng ông đường đường là một giáo sư vô danh của khoa Lịch Sử,
*
Tiêu Chỉ bò theo ống thông gió về tới phòng nghỉ của nhân viên.
Cậu cũng đã thấy được trận náo loạn vừa nãy, vào lúc Lý Đại Diệp bị thương suýt chút nữa cậu đã không nhịn được mà ra tay. Nhưng vẫn may, Lý Đại Diệp là một lão cáo già, nên có thể tự mình hóa giải nguy hiểm.
Nhưng khoang thuyền khác với phòng điều khiển, bên trong có rất nhiều hành khách, hơn nữa còn có hai tên tinh tặc tuần tra liên tục.
Hai tên này rất cẩn thận, cứ luân phiên tuần tra trong ngoài, khiến Tiêu Chỉ khó mà có cơ hội giăng lưới tóm gọn bọn chúng. Nếu như để cho một tên có cơ hội nổ súng, thì dựa vào uy lực của súng mà cậu từng nhìn thấy, thì giết chết vài người cũng không có gì lạ.
Tiêu Chỉ cau mày, tiếp tục chờ đợi cơ hội.
Ngay lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên tắt phụt, mất đi nguồn sáng nên khoang thuyền lập tức trở nên tối đen, khiến cách hành khách không chịu được mà hét lên sợ hãi.
“La hét cái gì? Câm miệng!”
“Đứa nào dám động đậy tao bắn chết!”
Trước tình hình này, hai tên tinh tặc vẫn chẳng hề hoảng hốt, thậm chí còn hô to để khống chế tình hình, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.
Trong bóng tối, đèn ngắm của súng năng lượng vô cùng dễ thấy, giúp Tiêu Chỉ nhìn thấy rõ phương hướng của chúng.
Cơ hội này rõ ràng rất khó có được, Tiêu Chỉ bèn giơ tay phóng ra hai lưỡi dao gió song song lao thẳng đến vị trí đó, chuẩn không cần chỉnh mà đánh bay hai cây súng ra ngoài, bay về phía cuối khoang thuyền.
Các hành khách bị canh giữ đặc biệt cũng không phải người ăn chay, thấy đèn ngắm của súng năng lượng đột nhiên bị văng ra xa, nhận ra tình hình đã có chuyển biến, gan lập tức to lên gấp mấy lần, thế là lao lên vật lộn với đám tinh tặc.
Vật nhau được mấy hiệp, bỗng có người hô to: “Bọn chúng không có súng, mau bắt lại!”
Sau một hồi tranh đấu kịch liệt thì mọi thứ mới bình yên trở lại, ánh đèn cũng sáng lên.
Mọi người nhìn về vị trí phát ra âm thanh, hai tên tinh tặc đã bị đám đàn ông khống chế thành công, khắp người chúng đã bị mấy người đàn ông khóa lại chặt cứng.
Sau khi người đàn ông đó nhận được một tràng pháo tay của mọi người cũng thấy hơi nghi ngờ, người lúc đầu đánh rơi vũ khí của bọn chúng là ai? Ông ta nhìn bốn phía xung quanh cũng không có ai chịu ra nhận, có lẽ là không muốn bại lộ nên giấu mình trong đám người rồi.
Nghĩ đến việc ai cũng có bí mật, ông ta cũng không muốn hỏi nữa.
Tiêu Chỉ đi đến trước màn hình trong phòng nghỉ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn 0724 nhé.”
Trên màn hình xuất hiện một icon mặt cười, rồi không nói thêm gì nữa.
*
Tiêu Chỉ quay lại chỗ ngồi, Lý Đại Diệp nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu: “Cậu đi đâu thế? Biết chuyện gì không? Suýt chút nữa cậu đã mất đi người thầy quan trọng nhất cuộc đời rồi!”
Ông chẳng hề khách khí tí nào, cứ xem như Tiêu Chỉ đã cam chịu trở thành học trò của ông.
Mà Tiêu Chỉ cũng không thèm xoắn xuýt mấy chuyện này, gương mặt cậu lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi mà hồi hộp quá thì nhịn không được, phải đi WC, nghe được tiếng động bên ngoài cũng không dám ra.”
Lý Đại Diệp dùng gương mặt cạn lời để nhìn cậu: “Người trẻ tuổi đừng chỉ biết chơi game cả ngày, sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe là vốn liếng để chơi game. Đúng rồi...Cậu rửa tay chưa?”
Tiêu Chỉ: “...”
Vì để chứng minh mình là người sạch sẽ, Tiêu Chỉ chỉ đành đứng dậy đi rửa tay.
Tiêu Chỉ xoay người đi về phía WC, lại nghe Lý Đại Diệp phía sau thấp giọng nói: “Cậu làm à?”
Tiêu Chỉ quay đầu đi với vẻ rất chi là vô tội, còn bày ra dáng vẻ “Ông nói gì? Tôi không hiểu. Tôi chỉ là một con mèo nhỏ đi ngang qua đây thôi.”
Vẻ mặt Lý Đại Diệp rất thần bí: “Mỗi thiếu niên mang sứ mệnh trên người đều có rất nhiều bí mật, yên tâm đi, tôi là thầy giáo mà định mệnh đã sắp đặt cho cậu, tôi sẽ không hỏi nhiều đâu.”
Tiêu Chỉ: “...”
Căn bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì mãn tính như này còn cứu được không?
*
Hessen.
Lance là kỵ sĩ trưởng duy nhất của đội Kỵ sĩ Vong Linh của Hessen, thỉnh thoảng cũng sẽ phụ trách hầu hạ lãnh chúa.
Có được vinh hạnh này cũng không phải là vì y ưu tú nhất, mà là bởi vì da dày thịt béo, là kỵ sĩ trưởng cao lớn cường tráng nhất, cứ kháng lệnh là ăn đập, cho nên đồng nghiệp nhất trí đề cử y vào chức quan hầu cận thân.
Nhưng lãnh chúa hoàn toàn không cần người hầu cận, cũng ít khi giận dữ, thật ra công việc của y rất nhẹ nhàng.
Nhưng sau khí lãnh chúa Hessen trở về từ sa mạc Trường Nguyệt thì vẫn luôn rất u ám, áp suất trên người thấp đến nỗi khiến y cảm thấy mình có thể hy sinh trong vinh quang bất cứ lúc nào.
Ừm không đúng, y cũng giống như mấy đồ vật không có sinh mệnh, thôi...cũng không có quan trọng lắm.
Hôm nay y báo cáo lại cho lãnh chúa về việc có người Asanasi vì quá đam mê tìm đường chết nên đã đột nhập vào lãnh địa Hessen, thế là lãnh chúa lập tức tỏ vẻ: “Giết, toàn bộ.”
Lance âm thầm ngậm ngùi, trước đây lãnh chúa chỉ nói duy nhất một chữ “Giết”, nhưng bây giờ lại nói tận ba chữ, cho thấy tâm trạng của lãnh chúa lúc này không ổn đến mức nào.
Y lấy tay cào cào đầu mình vài cái, không biết làm thế nào để tâm trạng lãnh chúa tốt lên, hay là...cứ khử mấy tên Asanasi đó trước đã.
Lance nện bước nhanh hơn, chỉ huy bọn kỵ sĩ đi lao về phía biên giới Hessen.
*
Bên này, Tiêu Chỉ đã xuống phi thuyền.
Bởi vì trên thuyền xuất hiện người của tinh tặc Hongnak nên cảnh sát ở Bolani phải phái người đến đây áp giải bọn chúng. Còn thuận tiện kiểm tra thân phận của những người trên phi thuyền một lần, cũng rà soát xem trên người bọn họ có vũ khí hay hàng cấm hay không, để xác nhận rằng trong đó không có tinh tặc.
Có vài vị đang bị nghi ngờ thân phận đã bị mời đi uống trà.
Lúc đến lượt Tiêu Chỉ, cậu thấy hơi hồi hộp một chút vì không rõ thiết bị đầu cuối của mình có thể thông qua kiểm tra hay không, trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm.
Khi Tiêu Chỉ càng lúc càng thấp thỏm hơn, người nọ lại ngẩng đầu lên và tươi cười với cậu: “Xem thông tin thì có vẻ như đây là lần đầu tiên anh đến hành tinh Bolani nhỉ? Chào mừng anh đến với Bolani, mong rằng ở nơi này, tất cả mọi việc của anh đều suôn sẻ.”
Tiêu Chỉ cũng cười với người nọ thật tươi: “Cảm ơn anh.”
Bỗng nhiên cậu lại thấy tràn trề hy vọng đối với cuộc sống ở thời tinh tế.
- -----Hết chương 22------
Tác giả có lời muốn nói:
A Sâm (ánh mắt hung ác): Nếu ta tìm được tên khốn dám sờ mông ta, ta nhất định sẽ...
Tiêu Chỉ: Hửm?
A Sâm (ánh mắt mơ hồ,gương mặt đỏ ửng rất khả nghi):...
Tiêu Chỉ: Thật ra anh đang ảo tưởng gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.