Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
Tô Cảnh Nhàn
07/08/2020
Các bình luận dưới thiệp, nội dung chỉ có đúng hai chữ.
“—— vờ lờ!”
“—— vờ lờ!”
“—— vờ lờ!”
Sau khi mọi người vượt qua cú sốc tâm lý rồi, dần dần xuất hiện các bình luận khác nhau.
“—— vờ lờ, mắt tui đúng là để trưng mà, tui phải xin lỗi với Dư Niên vì câu nói hồi trước tui phun ra đây! Đệt, hai mươi lăm ngàn đảo mắt thành hai trăm sáu mươi triệu, vậy mà còn bị gọi là 250? Phim truyền hình dài tập trên ti vi cũng không có cua gắt như vậy!”
“—— truyền thuyết nhặt đại đồ ven đường là thành đại gia, đây căn bản cũng không phải là thành đại gia, mà là đột ngột thành đại gia! Tui đã được mở rộng tầm mắt! Tiện thể cho tui hỏi, những người chửi hội đồng Dư Niên dùng hai mươi lăm ngàn mua chén mẻ nên đóng thuế IQ mấy hôm trước ấy, vào giờ phút này tâm trạng như thế nào? Có phải vô cùng phức tạp không? Ồ, thì ra đó không phải chén, mà là ly rượu hoàng đế từng dùng qua...”
“—— a a a a vờ lờ đồ nhặt ven đường! Con mẹ nó mắt nhìn ở đẳng cấp thần thánh rồi! Chẳng phải anh đi quay quảng cáo từ thiện sao? Chẳng phải anh chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn đống đồng nát đó sao? Chẳng phải anh là người thiếu thông minh nhưng không thiếu tiền mua đại cái bát mẻ sao? Tui quỳ!”
“—— từ nay về sau em sẽ không nói anh bị lậm thiết lập tính cách nữa, bởi vì thiết lập tính cách đó chính là bản thân anh! Anh hai, xin anh đưa em đi nhặt đồ đi!”
Mà trên weibo, tag #Dư_Niên_bị_lừa nhanh chóng leo lên top 1 lần hai, dưới đề tài, không cần biết là fans hay là người đi đường đều nhao nhao bày tỏ, mặt bị đánh sưng rồi, đau quá!
Còn có một fans lớn của Dư Niên đăng weibo, “Ôi chao, thiệt xin lỗi, Niên Niên chúng ta bị lậm thiết lập tính cách, vung hai mươi lăm ngàn mua hàng pha kè làm trò cười cho thiên hạ, còn bị lên top 1 bảng hot search lần hai, đúng là kém hơn dòng dõi thư hương trong sạch như ngọc của mấy người rồi [ mặt chó ]. À tiện thể thì mười hai giờ trưa mai, chính là ngày mười sáu í, ca khúc mới của anh nhà tui sẽ phát hành nhé, rốt cuộc có phải hết thời không, nghe đi rồi biết!”
Phần lớn fans của Triệu Thư Á đều spam cùng một kiểu bình luận, nghi ngờ cậu chỉ đang lăng xê, nói chẳng qua Dư Niên gặp may thôi, mới chỉ nhặt đồ ven đường hốt được món hời mà đã nhảy nhót khoe khoang khắp làng khắp xóm?
Nhưng mà sau đó bọn họ nhanh chóng bị một tài khoản đại V sùng bái đồ cổ phản dame lại.
“Chuyện nhặt đại đồ ven đường cũng hốt được món hời này cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không thì ai đi dạo phố cổ một vòng xong cũng thành đại gia hết rồi. Bây giờ thị trường có không ít đồ cổ, nhưng hàng pha kè còn nhiều hơn, việc giám định thật giả này là một thử thách tính cách, nhãn lực và học thức của một người. Nếu không phải người có học vấn uyên thâm, kinh nghiệm phong phú thì không thể thành công! Ngang với nhặt đại đồ ven đường là ‘liếc mắt’ ấy, một lần ‘liếc mắt’, tán gia bại sản. Vậy nên thị trường đồ cổ, cao thủ như mây, thâm sâu khó dò, chưa tới level như Dư Niên thì đừng có tùy tiện ra tay!”
Ngay sau đó, hắn lại đăng, “Nhãn lực của Dư Niên, thật tuyệt.”
Mạnh Viễn vẫn luôn chú ý chuyện này, gác chéo chân cười, “Kinh ngạc chết bọn họ, ” hắn lại nói, “Quả nhiên, cảm giác không chỉ có mỗi mình kinh ngạc thật dễ chịu!”
Lại lướt thêm vài lần, Mạnh Viễn cau mày, “Fandom Triệu Thư Á là sao vậy?”
Biết hắn hỏi việc gì, Thi Nhu bèn giải thích, “Chẳng phải mẹ Triệu Thư Á là cô giáo dạy đàn sao, vậy nên từ nhỏ Triệu Thư Á đã luyện dương cầm. Khoảng hai năm trước Triệu Thư Á bắt đầu đăng mấy video đánh đàn. Đàn bao lần như một, nhưng không giấu được mặt tốt, nổi lên được một chút, vô cùng được tâng bốc trong giới nhỏ, còn được gọi là hoàng tử dương cầm, cũng coi là có nền móng fandom. Sau khi cậu ta ký hợp đồng với giải trí Phong Hòa, đoàn đội bắt đầu quản lý fans, vậy nên fandom hơi lớn hơn những người mới khác.”
“Nhu Nhu học bài không tệ!” Mạnh Viễn khen Thi Nhu một câu, không để ý người này nữa, hỏi Dư Niên, “Ngày mai bài hát đơn phát hành rồi, có lo lắng không?”
Dư Niên lắc đầu, “Không, tôi có lòng tin với tác phẩm của mình.”
Mạnh Viễn rất thích tính cách này của Dư Niên, lúc nên khiêm tốn thì khiêm tốn, lúc nên dũng cảm cũng có thể ngạo mạn. Hắn nhanh chóng tính, “Đúng lúc cậu tàn sát giải thưởng Kim Khúc, nhặt đại đồ hốt được món hời, phát hành ca khúc mới sẽ tự có buff tuyên truyền, tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền lớn!”
Đến mười hai giờ trưa hôm sau, ca khúc mới của Dư Niên, “Nói Mớ”, đúng giờ phát hành, ba nền tảng âm nhạc lớn dồn dập làm quảng cáo xuất sắc nhất cho bài hát này. Ngày thứ năm lên bảng đã thu được mấy chục triệu lượt nghe. Truyền thông còn nói tháng bảy chính là “tháng của Dư Niên”, tin tức đầu đề cũng chỉ có hai loại, không phải là Dư Niên và là Dư Niên.
Giống như Dư Niên nghĩ, nhạc cụ truyền thống sắp thất tuyền, Phượng tiêu, cũng mượn nhiệt độ “Nói Mớ”, được rất nhiều người biết.
“—— PR “Nói Mớ”! Mấy người nói Dư Niên hết thời mau chóng nghe đi, nghe xong sẽ hiểu cái gì gọi là thiên tài âm nhạc đỉnh cao! Với cả, tui muốn học phượng tiêu! Hồi trước tui không biết có loại nhạc cụ này, khi tui vừa nghe bài hát lập tức bị âm thanh nhạc cụ này hấp dẫn, âm sắc thật tuyệt vời!”
“—— tui học phượng tiêu nè mấy bồ, ban đầu thầy chỉ có mỗi một học sinh là tui thôi, không ngờ đột nhiên có rất nhiều người kéo tới xin học, tui và thầy kiểu WTF! Sau đó mới biết, thì ra là ca khúc mới của Dư Niên có phượng tiêu! Thầy tui nói, không cần biết phong trào này có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng cảm ơn cậu.”
“—— lúc Niên Niên phỏng vấn có nói người thổi tiêu là bạn tốt của ông ngoại nên tui mới đi xem thử người thổi tiêu là ai, đó là Phó Vãn Minh, đại sư quốc học, nhà phiên dịch nổi tiếng đồng thời cũng là nhà thư pháp, vờ lờ, nhân vật lớn vậy!?”
Đúng lúc Tôn Mộng Trạch nhìn thấy bình luận này, cảm thán, “Không ngờ là thầy Phó Vãn Minh! Có đoạn thời gian tôi si mê thư pháp, xin tranh chữ của thầy nhưng vẫn là giấc mộng dang dở, đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối! Nếu như tôi sớm quen Niên Niên thì tốt rồi, không chừng tỷ lệ thành công sẽ cao hơn!”
Dư Niên cười nói, “Cổ tay ông Phó có vết thương cũ, bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, vết thương cũ tái phát, viết chữ không được như ý nên dứt khoát không động bút nữa.”
Hai người đang đứng sau sân khấu ghi hình “Để Tôi Hát” tập bảy, Bách Nhan đi giày cao gót, “Cộp cộp cộp” đến gần, giọng điệu vô cùng nóng nảy, “Tập trước kêu cho cậu ta vào vòng bán kết, Ok, tư chất cũng không quá kém, vẫn vào được bán kết. Tập trước kêu bảy người chọn từ mười lăm người phải có cậu ta, cũng được, chọn tới chọn lui, cậu ta cũng có thể suýt soát qua ải. Kết quả tập này, còn bắt phải cho cậu ta điểm cao để vào tứ cường, buồn cười nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Tôn Mộng Trạch tắt lịm, nói thật, “Triệu Thư Á? Trình độ của cậu ta miễn cưỡng lắm mới vào được bát cường, vào tứ cường, đừng mơ.”
Bách Nhan khoanh tay, “Tổ chương trình mơ đẹp quá, muốn tôi thật sự cho điểm cao đưa người vào vòng sau, tôi càng muốn hất bàn không làm! Tiền này tôi không cần!”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ngùn ngụt lửa giận, “Với cả tập trước hỏi cậu ta có gì muốn nói không, người khác thì nói cảm nghĩ nói kinh nghiệm nói bài học, Triệu Thư Á cậu ta, ” Bách Nhan ép giọng mình sao cho giống với giọng Triệu Thư Á, “Gần đây fans của tôi có hơi quá khích, quấy rối Dư Niên lão sư, mong Dư Niên lão sư có thể bỏ qua. Sau đó Niên Niên còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã cúi người một góc chín mươi độ, sao vậy, định dùng đạo đức uy hiếp cậu à? Lúc đó bầu không khí hiện trường sắp đóng băng luôn rồi.”
Cô đổi lại thành giọng của mình, đập bàn cái rầm, “Niên Niên trả lời ‘Lần sau nhớ để ý hơn’, vừa dời mắt đã bị fans Triệu Thư Á nói đùa giỡn đại bài, ma mới bắt nạt ma cũ. Đúng, Niên Niên để Triệu thiếu gia của bọn họ cúi người tám giây đấy! Đăng một đống thông cảo, dính chặt vào kéo không ra luôn? Cút con mẹ mày đi!”
Tôn Mộng Trạch vội vàng nói, “Cẩn thận cẩn thận, đừng có đập gãy móng tay mới làm!”
Một giây tắt lửa giận, Bách Nhan thu tay về, căm hận, ” Đúng, không đáng giá!”
Dư Niên không nói nhiều, “Phải quan sát biểu hiện của cậu ta trong trận này rồi mới quyết định được.”
Đúng lúc này Vệ Lộ đẩy cửa đi vào, nghe được mấy câu cuối cùng, tiếp lời, “Trận này, cậu ta hát “Núi Tuyết” của Dư Niên.”
Ánh mắt Dư Niên lạnh xuống, còn Bách Nhan hừ lạnh lên tiếng luôn, “Không kéo Niên Niên lăng xê thì chết à? Hát “Núi Tuyết”, e là cậu ta có hiểu lầm với kỹ thuật hát của mình rồi!”
Đến lúc ghi hình chính thức, mấy người Dư Niên vẫn có tố chất chuyên nghiệp, không cần biết là phê bình thẳng thắn hay không thẳng thắn, cũng vô cùng thích hợp. Ngoài ra, biểu hiện thí sinh cũng có nhiều người ở trình độ cao, mới có sáu người ra sân mà bọn họ đã cho ba người điểm cao.
Triệu Thư Á là thí sinh thứ bảy, khúc nhạc dạo “Núi Tuyết” vừa vang lên, ống kính bèn chuyển hướng quay cận cảnh mặt Dư Niên. Dư Niên khống chế biểu tình thật tốt, mặt không đổi sắc, nghe rất cẩn thận. Ngược lại lúc Triệu Thư Á vừa mới hát khúc mở đầu, Bách Nhan đã nhíu mi.
Đến đoạn cao trào phải lên âm, Triệu Thư Á lên không nổi, còn bị vỡ âm, Tôn Mộng Trạch cũng không tránh ống kính, nhíu chặt lông mày.
Nhạc đệm kết thúc, Triệu Thư Á nhìn ban giám khảo, nhưng không có chút dáng vẻ lo lắng sợ bị loại, thay vào đó là vô cùng bình thản, giống như chắc chắn mình nhất định có thể được điểm cao.
MC hỏi, “Tại sao Thư Á lại chọn bài hát này?”
Triệu Thư Á khoa tay múa chân, “Bởi vì Dư Niên lão sư đã từng nói đây là tác phẩm thầy ấy hài lòng nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng công nhận đây là ca khúc vô cùng khó hát, vậy nên tôi muốn khiêu chiến một chút.” Trong lời nói tràn đầy tự tin.
Bách Nhan ngồi ở chỗ giám khảo, thấy rõ —— người này 80% là ỷ vào tiết mục ghi hình rồi mới chiếu, có thể chỉnh âm trong phần hậu kỳ, giấu đi những chỗ âm vỡ và những chỗ lên không nổi âm cao, vậy nên mới chắc chắn như vậy.
Nhưng cô liếc sang thấy Dư Niên không biểu tình, cảm thấy, người này sắp tàn rồi.
Quả nhiên, Dư Niên cầm lấy micro, thẳng thừng phê bình, “Mở đầu định âm thấp, cả bài hát chuyển âm có sáu chỗ thất bại, không lên nổi nốt cao, còn vỡ âm ba lần, bốn lần không kịp tiết tấu, dưới tình huống có đồ nhắc tuồng nhưng vẫn hát sai lời.”
Vẻ mặt Triệu Thư Á đứng trên sân khấu bỗng cứng đờ.
Dư Niên không nói thêm nữa, cúi đầu ngay ngắn viết xuống con số “5” trên bảng chấm điểm.
Bách Nhan cũng không chút khách khí, “Đã là tập thứ bảy, so với tập đầu tiên, không cần biết là kỹ thuật hát hay là biểu hiện trên sân khấu của cậu, đều không tiến bộ chút nào. Có lẽ cậu nên về suy nghĩ lại, rốt cuộc ca sĩ là gì.” Nói xong, cô ấy cũng cho 5 điểm.
Mà Tôn Mộng Trạch và Vệ Lộ cũng đưa ra điểm số giống vậy. Không chút nghi ngờ, Triệu Thư Á điểm thấp nhất toàn trận, vô duyên với vòng trong.
Sau khi ghi hình kết thúc, bốn người Dư Niên còn chưa tới phía sau sân khấu đã bị đạo diễn và tổng kế hoạch của tổ chương trình ngăn lại, đối phương giận dữ nhanh chóng nói, “Chẳng phải đã nói cho người vào vòng trong sao? Sao các cô cậu lại cho điểm thấp vậy? Hậu kỳ có thể chỉnh âm mà, chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
Dư Niên đứng đầu, vẻ nhã nhặn trên mặt đã biến mất, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Đạo diễn, điểm cũng phải tương xứng với thực lực, không phải sao?”
Đạo diễn vỗ cuộn giấy vào lòng bàn tay mấy tiếng “bộp bộp”, bộ dáng ‘tôi cạn lời với cậu’, nhanh chóng nói, “Bây giờ trong mấy lưu lượng đang hot, có mấy ai có thực lực tương xứng với danh tiếng? Chẳng phải vẫn kiếm tiền bằng nhau đấy ư! Mấy người cũng không phải là không hiểu quy tắc trong giới —— “
Dư Niên hiếm khi vô lễ cắt lời người khác, hơi nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu đạo diễn muốn nói quy tắc trong giới với tôi, vậy xin ông nhớ lại thử xem vì sao tổ chương trình có được khoản đầu tư gấp đôi?”
Thấy rõ vẻ mặt của Dư Niên, đạo diễn giật mình một cái, giống như bị một thùng băng đập cho tỉnh người. Đầu óc thông suốt, lời đến bên khóe miệng cũng nuốt trở vào, “Là tôi chưa suy nghĩ chu toàn.” Nói xong, giống như gặp chuyện gì khẩn cấp, vội vã đưa tổng kế hoạch rời đi.
Rời trường quay, đến khi Mạnh Viễn biết được thì đã nắm rõ sự việc.
“Lần này đi hát “Núi Tuyết”, Triệu Thư Á đúng là quyết tâm muốn bám chặt cậu không buông! Muốn kéo cậu để nổi lên nhưng cậu ta thật sự cho là cậu là trái hồng mềm, thích bóp thì bóp?”
Dư Niên nhắn tin cho Tạ Du, nói mình đã ghi hình xong. Nghe Mạnh Viễn nói, không có trả lời.
Bị một kẻ lòng dạ độc ác như vậy tính kế thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, Mạnh Viễn an ủi, “Không sao, sau này Triệu Thư Á sẽ không thể lắc lư trước mặt cậu được nữa rồi.” Trong lòng hắn lại thoải mái, “Biểu tình kinh ngạc của Triệu Thư Á sau khi thấy cậu cho năm điểm thật sự khiến Mạnh ca của cậu sảng khoái!”
Dư Niên vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nói, “Tạ Du đầu tư gấp đôi chỉ vì không muốn tôi phải chịu thiệt. Vậy nên, tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
“—— vờ lờ!”
“—— vờ lờ!”
“—— vờ lờ!”
Sau khi mọi người vượt qua cú sốc tâm lý rồi, dần dần xuất hiện các bình luận khác nhau.
“—— vờ lờ, mắt tui đúng là để trưng mà, tui phải xin lỗi với Dư Niên vì câu nói hồi trước tui phun ra đây! Đệt, hai mươi lăm ngàn đảo mắt thành hai trăm sáu mươi triệu, vậy mà còn bị gọi là 250? Phim truyền hình dài tập trên ti vi cũng không có cua gắt như vậy!”
“—— truyền thuyết nhặt đại đồ ven đường là thành đại gia, đây căn bản cũng không phải là thành đại gia, mà là đột ngột thành đại gia! Tui đã được mở rộng tầm mắt! Tiện thể cho tui hỏi, những người chửi hội đồng Dư Niên dùng hai mươi lăm ngàn mua chén mẻ nên đóng thuế IQ mấy hôm trước ấy, vào giờ phút này tâm trạng như thế nào? Có phải vô cùng phức tạp không? Ồ, thì ra đó không phải chén, mà là ly rượu hoàng đế từng dùng qua...”
“—— a a a a vờ lờ đồ nhặt ven đường! Con mẹ nó mắt nhìn ở đẳng cấp thần thánh rồi! Chẳng phải anh đi quay quảng cáo từ thiện sao? Chẳng phải anh chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn đống đồng nát đó sao? Chẳng phải anh là người thiếu thông minh nhưng không thiếu tiền mua đại cái bát mẻ sao? Tui quỳ!”
“—— từ nay về sau em sẽ không nói anh bị lậm thiết lập tính cách nữa, bởi vì thiết lập tính cách đó chính là bản thân anh! Anh hai, xin anh đưa em đi nhặt đồ đi!”
Mà trên weibo, tag #Dư_Niên_bị_lừa nhanh chóng leo lên top 1 lần hai, dưới đề tài, không cần biết là fans hay là người đi đường đều nhao nhao bày tỏ, mặt bị đánh sưng rồi, đau quá!
Còn có một fans lớn của Dư Niên đăng weibo, “Ôi chao, thiệt xin lỗi, Niên Niên chúng ta bị lậm thiết lập tính cách, vung hai mươi lăm ngàn mua hàng pha kè làm trò cười cho thiên hạ, còn bị lên top 1 bảng hot search lần hai, đúng là kém hơn dòng dõi thư hương trong sạch như ngọc của mấy người rồi [ mặt chó ]. À tiện thể thì mười hai giờ trưa mai, chính là ngày mười sáu í, ca khúc mới của anh nhà tui sẽ phát hành nhé, rốt cuộc có phải hết thời không, nghe đi rồi biết!”
Phần lớn fans của Triệu Thư Á đều spam cùng một kiểu bình luận, nghi ngờ cậu chỉ đang lăng xê, nói chẳng qua Dư Niên gặp may thôi, mới chỉ nhặt đồ ven đường hốt được món hời mà đã nhảy nhót khoe khoang khắp làng khắp xóm?
Nhưng mà sau đó bọn họ nhanh chóng bị một tài khoản đại V sùng bái đồ cổ phản dame lại.
“Chuyện nhặt đại đồ ven đường cũng hốt được món hời này cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không thì ai đi dạo phố cổ một vòng xong cũng thành đại gia hết rồi. Bây giờ thị trường có không ít đồ cổ, nhưng hàng pha kè còn nhiều hơn, việc giám định thật giả này là một thử thách tính cách, nhãn lực và học thức của một người. Nếu không phải người có học vấn uyên thâm, kinh nghiệm phong phú thì không thể thành công! Ngang với nhặt đại đồ ven đường là ‘liếc mắt’ ấy, một lần ‘liếc mắt’, tán gia bại sản. Vậy nên thị trường đồ cổ, cao thủ như mây, thâm sâu khó dò, chưa tới level như Dư Niên thì đừng có tùy tiện ra tay!”
Ngay sau đó, hắn lại đăng, “Nhãn lực của Dư Niên, thật tuyệt.”
Mạnh Viễn vẫn luôn chú ý chuyện này, gác chéo chân cười, “Kinh ngạc chết bọn họ, ” hắn lại nói, “Quả nhiên, cảm giác không chỉ có mỗi mình kinh ngạc thật dễ chịu!”
Lại lướt thêm vài lần, Mạnh Viễn cau mày, “Fandom Triệu Thư Á là sao vậy?”
Biết hắn hỏi việc gì, Thi Nhu bèn giải thích, “Chẳng phải mẹ Triệu Thư Á là cô giáo dạy đàn sao, vậy nên từ nhỏ Triệu Thư Á đã luyện dương cầm. Khoảng hai năm trước Triệu Thư Á bắt đầu đăng mấy video đánh đàn. Đàn bao lần như một, nhưng không giấu được mặt tốt, nổi lên được một chút, vô cùng được tâng bốc trong giới nhỏ, còn được gọi là hoàng tử dương cầm, cũng coi là có nền móng fandom. Sau khi cậu ta ký hợp đồng với giải trí Phong Hòa, đoàn đội bắt đầu quản lý fans, vậy nên fandom hơi lớn hơn những người mới khác.”
“Nhu Nhu học bài không tệ!” Mạnh Viễn khen Thi Nhu một câu, không để ý người này nữa, hỏi Dư Niên, “Ngày mai bài hát đơn phát hành rồi, có lo lắng không?”
Dư Niên lắc đầu, “Không, tôi có lòng tin với tác phẩm của mình.”
Mạnh Viễn rất thích tính cách này của Dư Niên, lúc nên khiêm tốn thì khiêm tốn, lúc nên dũng cảm cũng có thể ngạo mạn. Hắn nhanh chóng tính, “Đúng lúc cậu tàn sát giải thưởng Kim Khúc, nhặt đại đồ hốt được món hời, phát hành ca khúc mới sẽ tự có buff tuyên truyền, tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền lớn!”
Đến mười hai giờ trưa hôm sau, ca khúc mới của Dư Niên, “Nói Mớ”, đúng giờ phát hành, ba nền tảng âm nhạc lớn dồn dập làm quảng cáo xuất sắc nhất cho bài hát này. Ngày thứ năm lên bảng đã thu được mấy chục triệu lượt nghe. Truyền thông còn nói tháng bảy chính là “tháng của Dư Niên”, tin tức đầu đề cũng chỉ có hai loại, không phải là Dư Niên và là Dư Niên.
Giống như Dư Niên nghĩ, nhạc cụ truyền thống sắp thất tuyền, Phượng tiêu, cũng mượn nhiệt độ “Nói Mớ”, được rất nhiều người biết.
“—— PR “Nói Mớ”! Mấy người nói Dư Niên hết thời mau chóng nghe đi, nghe xong sẽ hiểu cái gì gọi là thiên tài âm nhạc đỉnh cao! Với cả, tui muốn học phượng tiêu! Hồi trước tui không biết có loại nhạc cụ này, khi tui vừa nghe bài hát lập tức bị âm thanh nhạc cụ này hấp dẫn, âm sắc thật tuyệt vời!”
“—— tui học phượng tiêu nè mấy bồ, ban đầu thầy chỉ có mỗi một học sinh là tui thôi, không ngờ đột nhiên có rất nhiều người kéo tới xin học, tui và thầy kiểu WTF! Sau đó mới biết, thì ra là ca khúc mới của Dư Niên có phượng tiêu! Thầy tui nói, không cần biết phong trào này có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng cảm ơn cậu.”
“—— lúc Niên Niên phỏng vấn có nói người thổi tiêu là bạn tốt của ông ngoại nên tui mới đi xem thử người thổi tiêu là ai, đó là Phó Vãn Minh, đại sư quốc học, nhà phiên dịch nổi tiếng đồng thời cũng là nhà thư pháp, vờ lờ, nhân vật lớn vậy!?”
Đúng lúc Tôn Mộng Trạch nhìn thấy bình luận này, cảm thán, “Không ngờ là thầy Phó Vãn Minh! Có đoạn thời gian tôi si mê thư pháp, xin tranh chữ của thầy nhưng vẫn là giấc mộng dang dở, đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối! Nếu như tôi sớm quen Niên Niên thì tốt rồi, không chừng tỷ lệ thành công sẽ cao hơn!”
Dư Niên cười nói, “Cổ tay ông Phó có vết thương cũ, bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, vết thương cũ tái phát, viết chữ không được như ý nên dứt khoát không động bút nữa.”
Hai người đang đứng sau sân khấu ghi hình “Để Tôi Hát” tập bảy, Bách Nhan đi giày cao gót, “Cộp cộp cộp” đến gần, giọng điệu vô cùng nóng nảy, “Tập trước kêu cho cậu ta vào vòng bán kết, Ok, tư chất cũng không quá kém, vẫn vào được bán kết. Tập trước kêu bảy người chọn từ mười lăm người phải có cậu ta, cũng được, chọn tới chọn lui, cậu ta cũng có thể suýt soát qua ải. Kết quả tập này, còn bắt phải cho cậu ta điểm cao để vào tứ cường, buồn cười nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Tôn Mộng Trạch tắt lịm, nói thật, “Triệu Thư Á? Trình độ của cậu ta miễn cưỡng lắm mới vào được bát cường, vào tứ cường, đừng mơ.”
Bách Nhan khoanh tay, “Tổ chương trình mơ đẹp quá, muốn tôi thật sự cho điểm cao đưa người vào vòng sau, tôi càng muốn hất bàn không làm! Tiền này tôi không cần!”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ngùn ngụt lửa giận, “Với cả tập trước hỏi cậu ta có gì muốn nói không, người khác thì nói cảm nghĩ nói kinh nghiệm nói bài học, Triệu Thư Á cậu ta, ” Bách Nhan ép giọng mình sao cho giống với giọng Triệu Thư Á, “Gần đây fans của tôi có hơi quá khích, quấy rối Dư Niên lão sư, mong Dư Niên lão sư có thể bỏ qua. Sau đó Niên Niên còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã cúi người một góc chín mươi độ, sao vậy, định dùng đạo đức uy hiếp cậu à? Lúc đó bầu không khí hiện trường sắp đóng băng luôn rồi.”
Cô đổi lại thành giọng của mình, đập bàn cái rầm, “Niên Niên trả lời ‘Lần sau nhớ để ý hơn’, vừa dời mắt đã bị fans Triệu Thư Á nói đùa giỡn đại bài, ma mới bắt nạt ma cũ. Đúng, Niên Niên để Triệu thiếu gia của bọn họ cúi người tám giây đấy! Đăng một đống thông cảo, dính chặt vào kéo không ra luôn? Cút con mẹ mày đi!”
Tôn Mộng Trạch vội vàng nói, “Cẩn thận cẩn thận, đừng có đập gãy móng tay mới làm!”
Một giây tắt lửa giận, Bách Nhan thu tay về, căm hận, ” Đúng, không đáng giá!”
Dư Niên không nói nhiều, “Phải quan sát biểu hiện của cậu ta trong trận này rồi mới quyết định được.”
Đúng lúc này Vệ Lộ đẩy cửa đi vào, nghe được mấy câu cuối cùng, tiếp lời, “Trận này, cậu ta hát “Núi Tuyết” của Dư Niên.”
Ánh mắt Dư Niên lạnh xuống, còn Bách Nhan hừ lạnh lên tiếng luôn, “Không kéo Niên Niên lăng xê thì chết à? Hát “Núi Tuyết”, e là cậu ta có hiểu lầm với kỹ thuật hát của mình rồi!”
Đến lúc ghi hình chính thức, mấy người Dư Niên vẫn có tố chất chuyên nghiệp, không cần biết là phê bình thẳng thắn hay không thẳng thắn, cũng vô cùng thích hợp. Ngoài ra, biểu hiện thí sinh cũng có nhiều người ở trình độ cao, mới có sáu người ra sân mà bọn họ đã cho ba người điểm cao.
Triệu Thư Á là thí sinh thứ bảy, khúc nhạc dạo “Núi Tuyết” vừa vang lên, ống kính bèn chuyển hướng quay cận cảnh mặt Dư Niên. Dư Niên khống chế biểu tình thật tốt, mặt không đổi sắc, nghe rất cẩn thận. Ngược lại lúc Triệu Thư Á vừa mới hát khúc mở đầu, Bách Nhan đã nhíu mi.
Đến đoạn cao trào phải lên âm, Triệu Thư Á lên không nổi, còn bị vỡ âm, Tôn Mộng Trạch cũng không tránh ống kính, nhíu chặt lông mày.
Nhạc đệm kết thúc, Triệu Thư Á nhìn ban giám khảo, nhưng không có chút dáng vẻ lo lắng sợ bị loại, thay vào đó là vô cùng bình thản, giống như chắc chắn mình nhất định có thể được điểm cao.
MC hỏi, “Tại sao Thư Á lại chọn bài hát này?”
Triệu Thư Á khoa tay múa chân, “Bởi vì Dư Niên lão sư đã từng nói đây là tác phẩm thầy ấy hài lòng nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng công nhận đây là ca khúc vô cùng khó hát, vậy nên tôi muốn khiêu chiến một chút.” Trong lời nói tràn đầy tự tin.
Bách Nhan ngồi ở chỗ giám khảo, thấy rõ —— người này 80% là ỷ vào tiết mục ghi hình rồi mới chiếu, có thể chỉnh âm trong phần hậu kỳ, giấu đi những chỗ âm vỡ và những chỗ lên không nổi âm cao, vậy nên mới chắc chắn như vậy.
Nhưng cô liếc sang thấy Dư Niên không biểu tình, cảm thấy, người này sắp tàn rồi.
Quả nhiên, Dư Niên cầm lấy micro, thẳng thừng phê bình, “Mở đầu định âm thấp, cả bài hát chuyển âm có sáu chỗ thất bại, không lên nổi nốt cao, còn vỡ âm ba lần, bốn lần không kịp tiết tấu, dưới tình huống có đồ nhắc tuồng nhưng vẫn hát sai lời.”
Vẻ mặt Triệu Thư Á đứng trên sân khấu bỗng cứng đờ.
Dư Niên không nói thêm nữa, cúi đầu ngay ngắn viết xuống con số “5” trên bảng chấm điểm.
Bách Nhan cũng không chút khách khí, “Đã là tập thứ bảy, so với tập đầu tiên, không cần biết là kỹ thuật hát hay là biểu hiện trên sân khấu của cậu, đều không tiến bộ chút nào. Có lẽ cậu nên về suy nghĩ lại, rốt cuộc ca sĩ là gì.” Nói xong, cô ấy cũng cho 5 điểm.
Mà Tôn Mộng Trạch và Vệ Lộ cũng đưa ra điểm số giống vậy. Không chút nghi ngờ, Triệu Thư Á điểm thấp nhất toàn trận, vô duyên với vòng trong.
Sau khi ghi hình kết thúc, bốn người Dư Niên còn chưa tới phía sau sân khấu đã bị đạo diễn và tổng kế hoạch của tổ chương trình ngăn lại, đối phương giận dữ nhanh chóng nói, “Chẳng phải đã nói cho người vào vòng trong sao? Sao các cô cậu lại cho điểm thấp vậy? Hậu kỳ có thể chỉnh âm mà, chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
Dư Niên đứng đầu, vẻ nhã nhặn trên mặt đã biến mất, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Đạo diễn, điểm cũng phải tương xứng với thực lực, không phải sao?”
Đạo diễn vỗ cuộn giấy vào lòng bàn tay mấy tiếng “bộp bộp”, bộ dáng ‘tôi cạn lời với cậu’, nhanh chóng nói, “Bây giờ trong mấy lưu lượng đang hot, có mấy ai có thực lực tương xứng với danh tiếng? Chẳng phải vẫn kiếm tiền bằng nhau đấy ư! Mấy người cũng không phải là không hiểu quy tắc trong giới —— “
Dư Niên hiếm khi vô lễ cắt lời người khác, hơi nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu đạo diễn muốn nói quy tắc trong giới với tôi, vậy xin ông nhớ lại thử xem vì sao tổ chương trình có được khoản đầu tư gấp đôi?”
Thấy rõ vẻ mặt của Dư Niên, đạo diễn giật mình một cái, giống như bị một thùng băng đập cho tỉnh người. Đầu óc thông suốt, lời đến bên khóe miệng cũng nuốt trở vào, “Là tôi chưa suy nghĩ chu toàn.” Nói xong, giống như gặp chuyện gì khẩn cấp, vội vã đưa tổng kế hoạch rời đi.
Rời trường quay, đến khi Mạnh Viễn biết được thì đã nắm rõ sự việc.
“Lần này đi hát “Núi Tuyết”, Triệu Thư Á đúng là quyết tâm muốn bám chặt cậu không buông! Muốn kéo cậu để nổi lên nhưng cậu ta thật sự cho là cậu là trái hồng mềm, thích bóp thì bóp?”
Dư Niên nhắn tin cho Tạ Du, nói mình đã ghi hình xong. Nghe Mạnh Viễn nói, không có trả lời.
Bị một kẻ lòng dạ độc ác như vậy tính kế thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, Mạnh Viễn an ủi, “Không sao, sau này Triệu Thư Á sẽ không thể lắc lư trước mặt cậu được nữa rồi.” Trong lòng hắn lại thoải mái, “Biểu tình kinh ngạc của Triệu Thư Á sau khi thấy cậu cho năm điểm thật sự khiến Mạnh ca của cậu sảng khoái!”
Dư Niên vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nói, “Tạ Du đầu tư gấp đôi chỉ vì không muốn tôi phải chịu thiệt. Vậy nên, tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.