Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 22

Nghê Đa Hỉ

08/01/2020

Chu Lâm Duyên uống chút rượu, giờ phút này tư thái có chút lười biếng, con ngươi mang ý cười cứ như vậy nhìn người đàn ông bên cạnh, anh trầm mặc vài giây rồi cười như không cười hỏi người kia. "Cậu rất có hứng thú?"

Người đàn ông trước mắt rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười cùng ngữ khí lại làm cho Trương Lỗi cảm giác cổ đều lạnh buốt, anh ta lập tức dùng sức lắc đầu, "Không..không..không, không có hứng thú! Tôi chính là tùy tiện hỏi hỏi...... Tùy tiện hỏi."

Sau đó anh ta nhanh chóng nói tiếp: "Chu tổng, tôi đây...... đi về trước"

Chu Lâm Duyên quay mặt đi, cúi đầu tiếp tục đem tàn thuốc trong tay vê diệt, thần sắc cũng khôi phục lại như cũ, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trương Lỗi sợ tới mức sau lưng mồ hôi lạnh đều toát ra, được Chu Lâm Duyên cho phép liền chạy nhanh như được đại xá.

......

Chu Lâm Duyên trở lại khách sạn đã 12 giờ.

Anh ở dưới lầu gọi điện thoại cho Tô Tiêu Tiêu.

Bên kia Tô Tiêu Tiêu mới vừa tắm rửa thay đổi áo ngủ xong, đang lên giường chuẩn bị ngủ.

Di động ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô nghiêng người lấy điện thoại, nhìn tên người gọi không khỏi sửng sốt. Cô nhìn chằm chằm màn hình, đang do dự có nên nghe hay không.

Điện thoại vang lên một lúc, trong khi Tô Tiêu Tiêu vẫn còn do dự thì bên kia đã cắt đứt điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu nhìn màn hình đã tắt, cô nhếch môi đưa điện thoại di động thả lại trên tủ đầu giường.

Khách sạn cách công ty khá xa, buổi sáng Tô Tiêu Tiêu ngồi xe Chu Lâm Duyên đi qua.

Tối hôm qua Tô Tiêu Tiêu mất ngủ, buổi sáng liền dậy muộn, lúc cô tỉnh lại đã 8 giờ 30, dọa cô sợ tới mức mà hét lên, từ trên giường nhảy xuống xuýt chút nữa còn bị trẹo chân, liền co chân nhảy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Cái gì cô cũng không kịp làm, thay đổi quần áo liền cầm túi xách chạy ra bên ngoài.

Chạy đến ngầm gara thì xe Chu Lâm Duyên còn ở đàng kia.

Cô tập trung nhìn vào và phát hiện Chu Lâm Duyên ngồi ở trong xe, phỏng chừng là đang đợi cô.

Cô nhanh chân chạy tới, ngồi vào ghế phụ và nở một nụ cười, "Chu tổng, sớm a."

Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái rồi khởi động xe và thản nhiên nói: "Đến công ty nhanh nhất cũng đã 9 giờ 20."

Ý tứ là không còn sớm.

Tô Tiêu Tiêu lập tức có điểm ngượng ngùng, cô thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói với anh: "Anh như thế nào không gọi điện thoại cho tôi..."

Chu Lâm Duyên đem xe rời khỏi gara, nghe vậy mới hừ một tiếng trong giọng nói mang theo ý cười, "Tô Tiêu Tiêu, cô trước ban còn muốn ông chủ gọi cô rời giường"

Mặt Tô Tiêu Tiêu đỏ lên. "... Không dám, không dám..."

Cô có chỗ nào dám a.

Bởi vì Tô Tiêu Tiêu dậy trễ cho nên lúc tới công ty cũng đã muộn, Tô Tiêu Tiêu tự biết " nghiệp chướng nặng nề ", vừa đến nơi liền cùng Chu Lâm Duyên nói cảm ơn rồi nhanh chóng xuống xe rồi chạy tới bộ phận thiết kế làm việc.

Mấy ngày kế tiếp Chu Lâm Duyên đều rất bận, đa số thời gian đều ở công trường.

Tô Tiêu Tiêu trên cơ bản đều ở tổ thiết kế, các đồng nghiệp nữ mỗi ngày đều thảo luận Chu Lâm Duyên, tên Chu Lâm Duyên không có lúc nào là không vang lên ở bên tai cô, nháo cho cô tâm phiền ý loạn.

Nhưng là cám ơn trời đất, Đường Dịch rất nhanh đã ném cho cô một đống việc, làm cô không còn nhiều thời gian miên man suy nghĩ.

Ở Tây Châu một tuần, công tác cũng kết thúc, hai người chuẩn bị trở lại thành phố B.

Buổi tối trước ngày đi, Đường Dịch mời hai người ăn cơm thuận tiện tổ chức liên hoan cùng tổ dự án, tất cả nhân viên đều tới.

Lúc ăn cơm Tô Tiêu Tiêu, Chu Lâm Duyên cùng Đường Dịch một bàn, đơn độc ở một cái ghế lô cùng với mấy vị giám đốc khác.

Tô Tiêu Tiêu nguyên bản muốn đi cùng các đồng nghiệp ngồi một bàn, nhưng lại bị Đường Dịch giữ lại.

Cô không thích xã giao, hơn nữa có Chu Lâm Duyên cùng Đường Dịch ở chỗ này cũng không cần cô đi xã giao, vì thế cô vẫn luôn yên lặng ăn cơm.

Tới 9 giờ liên hoan mới kết thúc.

Ra bên ngoài, Tô Tiêu Tiêu chuẩn bị ngồi xe Chu Lâm Duyên trở lại khách sạn, mấy vị giám đốc vẫn chưa rời đi.

Chu Lâm Duyên đang cùng Đường Dịch nói cái gì đó, Tô Tiêu Tiêu đứng ở bên cạnh chờ.



"Tiêu Tiêu" cô đang cúi đầu xem di động thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên thì thấy một đồng nghiệp nam đứng trước mặt.

Không phải người bên tổ thiết kế, cô cũng không có ấn tượng gì. Cô cười cười, "anh có việc sao?"

Đồng nghiệp nam kia có chút do dự, trong tay còn cầm di động, thẹn thùng hỏi: "Tôi là Triệu Diệp bên bộ phận tiếp thị, có thể thêm WeChat với nhau không"

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lên xe."

Cô quay đầu lại thấy Chu Lâm Duyên đang nhìn bên này, một đôi mắt đen nhánh như mực, nhìn không ra cảm xúc.

Anh nhìn cô một cái rồi xoay người ngồi lên xe.

"Tôi tới ngay!" Tô Tiêu Tiêu trả lời một tiếng, chạy nhanh qua.

Cô kéo cửa ghế phụ ngồi vào.

"Dây an toàn." Chu Lâm Duyên có điểm bực bội, ngữ khí cũng không tốt lắm.

Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng, cúi đầu thắt dây an toàn.

Dây an toàn mới vừa thắt xong, xe liền chạy ra ngoài.

Tô Tiêu Tiêu không biết vì sao Chu Lâm Duyên lại tức giận, dù sao trong xe khí áp rất thấp, Chu Lâm Duyên không nói lời nào, cô cũng đành im lặng nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Qua thật lâu, cô vẫn không nhịn được mở miệng trước. "Chu tổng."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng.

Tô Tiêu Tiêu theo bản năng nắm chặt váy, sau đó nói: "Ông nội của tôi là kiến trúc sư nổi tiếng."

Chu Lâm Duyên nghe được hơi trầm mặc, "Ừ "

"Lúc tôi vừa tốt nghiệp ông nội đã giúp tôi viết thư đề cử, muốn cho tôi viện thiết kế đi làm."

Chu Lâm Duyên không biết Tô Tiêu Tiêu muốn nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Tô Tiêu Tiêu lại nói: "Bất quá tôi vẫn luôn muốn tự bản thân bắt đầu từ tầng thấp nhất đi lên, cũng coi như là giúp chính mình tích cóp kinh nghiệm thực chiến. Tôi mấy năm nay thật đúng là làm không ít hạng mục."

Chu Lâm Duyên nghe vậy mới cảm thấy có điểm không thích hợp, anh nhíu nhíu mày hỏi. "Cô muốn nói cái gì?"

Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn anh: "Mấy ngày hôm trước một đàn chị thời đại học gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã thương lượng với nhau và lên kế hoạch mở một văn phòng làm việc."

Cô nói xong liền nhìn Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên trên khuôn mặt không có biến hóa gì, cũng không mở miệng nói chuyện.

Qua thật lâu anh mới hỏi lại. "Cho nên hiện tại cô muốn cùng tôi xin từ chức sao? "

Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, "Tôi trước cùng anh nói một tiếng, lúc trở về sẽ đem thư từ chức giao cho bộ phận nhân sự."

Cô vừa mới nói xong, Chu Lâm Duyên bỗng nhiên một chân dẫm phanh lại, đem xe ngừng ở ven đường.

Anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô. "Công ty trả tiền lương cho cô không đủ hay là cảm thấy gần đây công tác quá mệt mỏi, buồn bực"

Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. "Đều không phải. Tôi chính là muốn mở văn phòng riêng."

Chu Lâm Duyên nhìn cô thật lâu cũng không nói chuyện.

Tô Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát mới nhẹ giọng nói: "Tôi đã nghỉ tới chuyện này rất lâu rồi."

Cô dừng một lát rồi tiếp tục nói: "Trong công ty nhân tài không ít, so với tôi ưu tú hơn cũng có, Lý Viện cũng không tồi, anh về sau có yêu cầu gì cũng có thể tìm cô ấy."

"Tô Tiêu Tiêu."

"Ừ" Tô Tiêu Tiêu ngây ngốc nhìn anh.

"Cô thật sự phải rời khỏi công ty?"



Tô Tiêu Tiêu gật đầu.

Chu Lâm Duyên trầm mặc thật lâu rồi nói tiếp. "Cô ở công ty cũng đã hơn hai năm, chẳng lẽ trong công ty liền không có gì để cô luyến tiếc sao?"

Tô Tiêu Tiêu cong môi cười, "Đương nhiên là có. Luyến tiếc các đồng nghiệp, nhưng cuộc sống là vậy có tụ cũng sẽ có tán, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đường ai nấy đi."

Chu Lâm Duyên im lặng một lúc mới gật đầu. "Vậy thì tùy cô."

Ngày hôm sau, ở trên máy bay Chu Lâm Duyên không cùng Tô Tiêu Tiêu nói một câu.

Xuống máy bay, Lý Cao tới đón bọn họ.

Vừa thấy Chu Lâm Duyên và Tô Tiêu Tiêu cùng nhau đi ra, anh ta vội cười chào hỏi trước, "Chu tổng, Tô tiểu thư."

Chu Lâm Duyên lạnh mặt, lập tức lên xe.

Lý Cao có chút sửng sốt, anh ta giống như đã lâu chưa thấy Chu tổng lạnh mặt như vậy.

Nhưng Lý Cao cũng không nghĩ nhiều, anh ta tiến lên giúp Tô Tiêu Tiêu xách hành lý. "Tô tiểu thư, để tôi."

Tô Tiêu Tiêu cười cười. "Không cần, có một người bạn sẽ tới đón tôi bây giờ."

Lý Cao lại sửng sốt, "Vì sao cô không đi cùng Chu tổng? Dù sao hai người cũng là hàng xóm với nhau, đi chung chẳng phải rất thuận tiện hay sao."

"Không cần...không cần." Tô Tiêu Tiêu xua tay nói: "Tôi muốn ăn cơm với bạn, tối nay sẽ trở về, anh nhanh lên xe đi."

"Này..."

"Lý Cao, lên xe." Lý Cao còn đang muốn nói cái gì, thì giọng nói lạnh lùng của Chu Lâm Duyên từ trong xe truyền đến, không hề có cảm xúc.

Lý Cao cũng không dám chậm trễ, anh ta cùng Tô Tiêu Tiêu gật đầu rồi lập tức vòng qua xe ngồi vào ghế lái, Tô Tiêu Tiêu đứng ở ven đường, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Chính là thở phào nhẹ nhõm xong trong lòng lại trống trơn, có chút khó chịu nói không nên lời.

Nhưng rất nhanh cô tự nói với bản thân. "Mình không được rối loạn, nhất định phải tỉnh táo."

Buổi tối.

Khuê mật Triệu Kỳ vừa gắp cho Tô Tiêu Tiêu một miếng thịt viên vừa hỏi: "Cậu đang khó chịu sao?"

Tô Tiêu Tiêu uể oải ôm một con gấu bông, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm thịt viên trong chén, ừ một tiếng.

Triệu Kỳ thở dài một cái, lại gắp thêm chút thức ăn cho Tô Tiêu Tiêu, "Thất tình là như vậy, chờ qua một thời gian cậu sẽ tốt lên thôi. Cậu nhanh ăn đi, ăn đồ ăn tâm tình sẽ tốt lên."

Tô Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, đem con gấu đặt sang bên cạnh, lúc này mới cầm lấy chiếc đũa..

Triệu Kỳ đang uống nước lại hỏi: " Cậu chừng nào thì xin từ chức?"

"Ngày mai đi." Tô Tiêu Tiêu ăn đồ ăn nhưng lại cảm thấy nhạt như nước ốc.

Lúc về đến nhà đã là 10 giờ tối.

Tô Tiêu Tiêu mệt đến sức lực đổi giày đều không có, cứ như vậy đi đến sofa ôm cái gối rồi nằm xuống.

Cô nằm chỗ đó phát ngốc, bất tri bất giác đôi mắt liền đỏ.

Ở Tây Châu bảy ngày, cô mỗi một ngày đều thật sự khó chịu. Mỗi buổi tối đều mất ngủ đến hừng đông, nhắm mắt lại trong đầu đều là Chu Lâm Duyên.

Dù là nhìn thấy hoặc không cô cũng đều cảm thấy nhớ anh.

Cô ở trong lòng tự nhủ với bản thân rằng không thể động tâm. Thích Chu Lâm Duyên cô liền xong rồi.

Chính là cô vẫn là thích, thích đến mức thời thời khắc khắc, từng phút từng giây đều muốn nhìn thấy anh.

Lúc anh lơ đãng biểu lộ sự ôn nhu, đối với cô mà nói nó giống như một chất gây nghiện.

Thích đến nỗi muốn cùng anh ở bên nhau.

Ngày đó Lý Viện gọi điện thoại tới, cùng cô bàn tới tin đồn trong công ty.

Thiên kim Lâm Vũ Đồng của tập đoàn Lâm thị đang hợp tác với Chu thị là vị hôn thê của Chu Lâm Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook