Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 55
Nghê Đa Hỉ
21/01/2020
Tô Tiêu Tiêu ở công ty Chu Lâm Duyên cho đến giữa trưa, lúc đang ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại của tiểu Hàm bảo cô về phòng làm việc một chuyến.
“Đi bây giờ sao?” Chu Lâm Duyên từ đống văn kiện ngẩng đầu lên.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở sofa, đem canh cà chua uống sạch, cô rút ra khăn giấy xoa xoa miệng, nói. “Ừ, ở văn phòng có chút việc cần em xử lý, bây giờ em phải đi ngay.”
“Để anh bảo Lý Cao đưa em đi.” Chu Lâm Duyên vừa dứt lời thì Lý Cao cũng vừa lúc vào lấy văn kiện.
Tô Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Lý Cao. “Không cần, anh đừng có lúc nào cũng bảo Lý trợ lý giải quyết việc cá nhân của anh như vậy.”
Lý Cao mới vừa tiến vào, còn không biết hai người đang nói chuyện gì, liền có chút mờ mịt.
Chu Lâm Duyên câu môi cười cười. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu, từ túi quần lấy ra chìa khóa xe. “Vậy em lấy xe của anh mà đi.”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm cầm lấy chìa khóa. “Cũng được.”
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy túi xách trên sofa đứng lên.
Chu Lâm Duyên nhìn cô rồi nói. “Buổi tối lúc tan tầm nhớ chờ anh tới đón.”
“Đã biết, em đi đây.”
Tô Tiêu Tiêu xách túi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lý Cao còn cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh ta. “Lý trợ lý, tạm biệt nhé.”
Lý Cao khom người, mỉm cười. “Bà chủ đi thong thả.”
Tô Tiêu Tiêu nghẹn lại, dưới chân lảo đảo.
……
Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc xử lý công việc, buổi chiều lại cùng người phụ trách nhà hát lớn ở đường Trường Nam trao đổi ý tưởng thiết kế, sau đó mới trở lại phòng làm việc.
Lúc Tô Tiêu Tiêu trở về văn phòng thì đã hơn 5 giờ, mỗi khi tới giờ này mọi người liền bắt đầu thảo luận buổi tối ăn cái gì.
Ngô Thư Dao tới gần Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Buổi tối em có đi hẹn hò không?”
Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt nhìn cô ấy.
“Được rồi, chị biết ngay mà.” Ngô Thư Dao đứng dậy đi ra chỗ khác gọi điện thoại hẹn bạn đi ăn cơm.
Lúc 5 giờ 30 thì Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới. “Em còn bận không?”
“Ừ, cũng ổn cả rồi.”
Chu Lâm Duyên nói. "Hiện tại anh sẽ lên đường, khoảng 6 giờ anh sẽ tới chỗ của em.”
Tô Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve những bông lan trên bàn. “Em biết rồi, chờ anh.”
Phòng làm việc 6 giờ tan tầm, Ngô Thư Dao đã hẹn bạn ăn cơm cho nên vừa tan tầm liền đi trước.
Chỉ là khi Ngô Thư Dao mới vừa đi tới cửa, liền đụng phải người quen.
Cô ấy có chút kinh ngạc. “Lý Triết Khê, sao anh lại ở chỗ này?”
Lý Triết Khê cười cười, nói. “Tôi tới đây gặp bạn có chút việc, đột nhiên nhớ tới phòng làm việc của mọi người ở bên này. Lần trước nhờ mọi người thiết kế lại căn biệt thự, người nhà tôi đều rất vừa lòng, cho nên cố ý lại đây cảm ơn mọi người một chút.”
Ngô Thư Dao thầm nghĩ, cảm kích cái gì, còn không phải vì Tô Tiêu Tiêu sao.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lý Triết Khê liền hỏi. “Đúng rồi, Tiêu Tiêu có ở đây không?”
Ngô Thư Dao gật đầu. “Là…”
“Tôi đi vào tìm cô ấy.” Lý Triết Khê nói xong liền vào sân.
Phòng làm việc Tô Tiêu Tiêu được đặt tại một vị trí rất tốt, có khoảng sân rộng lớn, văn phòng nằm trong sân được trang trí với phong cách cổ kính, ở đây còn có các loại cây xanh cùng hoa, chỗ làm việc của Tô Tiêu Tiêu nằm ở bên phải lối vào.
Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trước máy tính xem văn kiện một cách chuyên chú, thẳng đến Lý Triết Khê đi đến trước mặt cô. “Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Lý Triết Khê còn có điểm kinh ngạc. “Sao anh lại tới đây?”
Lý Triết Khê cười cười. “Anh vừa lúc tới bên này gặp bạn bàn công việc, nhớ tới phòng làm việc của em ở bên này cho nên thuận tiện lại đây nhìn xem.”
Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng.
Lý Triết Khê cũng không khách khí, chính mình kéo ghế rồi ngồi xuống. “Lần trước đã phiền bọn em sửa chữa lại biệt thự, sau khi làm xong mọi người trong nhà anh đều rất vừa lòng.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Mọi người vừa lòng là tốt rồi, chúng tôi coi trọng nhất luôn luôn là yêu cầu của khách hàng.”
Lý Triết Khê nhìn Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Buổi tối em có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian, bạn trai của tôi cũng sắp tới đón tôi rồi.”
Lý Triết Khê sửng sốt. “Em…có bạn trai.”
Anh ta vừa dứt lời liền thấy Tô Tiêu Tiêu nhìn về phía sân, đôi mắt của cô cong lên, cười đến rất ngọt.
Lý Triết Khê theo bản năng nhìn theo ánh mắt Tô Tiêu Tiêu, sau đó vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Lâm Duyên từ bên ngoài tiến vào.
Anh ta lập tức đứng lên. “Chu tổng, thật trùng hợp.”
Chu Lâm Duyên liếc mắt nhìn anh ta, cũng không nhớ rõ người trước mắt là ai.
Lý Triết Khê vội nói. “Chu tổng, tôi là Lý Triết Khê bên tập đoàn Triệu Hoà, lần trước tại bữa tiệc ở nhà hàng Cẩm Tú chúng ta đã gặp qua, lúc ấy tôi còn cùng anh nói qua dự án Ngô Thành, anh còn nhớ rõ không?”
Lấy địa vị của Chu Lâm Duyên ở trong vòng này, quả thực có rất nhiều người muốn cùng anh tạo quan hệ.
Chỉ là ngày thường Chu Lâm Duyên gặp qua nhiều người như vậy thì làm sao có thể nhớ rõ ai với ai.
Anh lãnh đạm nhìn Lý Triết Khê một cái. “Phải không?”
Lý Triết Khê vội gật đầu. “Phải... phải, không biết Chu tổng có thời gian hay không, tôi muốn cùng anh nói chi tiết về dự án này.”
Chu Lâm Duyên nói. “Dự án Ngô Thành trước mắt tôi không có hứng thú.”
Anh nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu. “Đi được chưa?”
“Từ từ, em tắt máy tính.”
Tô Tiêu Tiêu đem máy tính đóng lại rồi lấy áo khoác trên giá treo cùng với túi xách, từ bàn làm việc đi về phía Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên duỗi tay nắm lấy tay cô.
Lý Triết Khê bỗng dưng sửng sốt, theo bản năng gọi một tiếng. “Tiêu Tiêu ——”
Chu Lâm Duyên giương mắt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Lý Triết khê bị ánh mắt Chu Lâm Duyên chặn lại, anh ta có chút không thể tin nhìn Tô Tiêu Tiêu. “Tiêu Tiêu, bạn trai của em… là Chu tổng sao?”
Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng.
Lý Triết Khê mặt có chút trắng, lại nói không ra lời.
Chu Lâm Duyên nhìn anh ta một cái. Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại cùng tiểu Hàm nói. “Tiểu Hàm, sau khi mọi người xong việc thì nhớ trở về sớm một chút, chị đi trước đây.”
Tiểu Hàm đang nhìn về phía bên này, vội vàng gật đầu. “Vâng, chị Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu quay đầu ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Tiểu Hàm thò đầu nhìn ra bên ngoài nửa ngày, rồi quay đầu lại nói với đồng nghiệp ở đối diện. “Bạn trai chị Tiêu Tiêu thật đẹp trai, cùng chị ấy quả là xứng đôi.”
“Đúng vậy, thật sự là vừa cao lại còn rất đẹp trai, chỉ là bộ dạng có chút lạnh lùng, trông có vẻ không dễ gần gũi.”
Tiểu Hàm lại nói. “Chị Tiêu Tiêu vẫn lấy được a, cô không cảm thấy chị Tiêu Tiêu có đôi khi rất đáng yêu sao, nhưng mà lúc làm việc lại giống như ngự tỷ, tôi siêu sùng bái chị ấy.”
Từ phòng làm việc đi ra, Chu Lâm Duyên liền mang Tô Tiêu Tiêu đi ăn cơm.
Chỗ ăn cơm ở gần nơi hai người sống, bàn ăn ở lầu ba dựa vào cửa sổ, phong cảnh đặc biệt tốt.
Chu Lâm Duyên chọn xong món ăn, người phục vụ cầm lấy thực đơn rồi lui xuống.
Tô Tiêu Tiêu nâng má, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Chờ đến khi Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại thì phát hiện Chu Lâm Duyên dựa vào ghế, cười như không cười mà nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu chống cằm, cười tủm tỉm hỏi. “Sao anh lại nhìn chằm chằm em như vậy?”
Chu Lâm Duyên cong cong môi, nói. “Vì em đẹp, đến chỗ nào cũng đều có đàn ông nhớ thương.”
Tô Tiêu Tiêu cười. “Không tốt sao, điều đó chứng minh bạn gái của anh rất xinh đẹp a.”
Chu Lâm Duyên bị chọc cười. “Người lúc nãy là ai?”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Không phải anh đã gặp qua anh ta ở bữa tiệc nào đó rồi sao, chẳng lẽ anh không quen anh ta?”
Chu Lâm Duyên lười biếng nói. “Bữa tiệc nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh còn phải nhớ rõ từng người hay sao.”
Nhân viên phục vụ mang một ly trà sữa tới cho Tô Tiêu Tiêu.
Cô cúi đầu uống một ngụm rồi mới ngẩng đầu nói. “Là một khách hàng ngày trước của em và cũng là người theo đuổi em lúc còn học đại học.”
Chu Lâm Duyên giương mắt nhìn cô. “Từ lúc đại học tới bây giờ vẫn còn nhớ thương. Tô Tiêu Tiêu, em cũng thật có mị lực.”
Tô Tiêu Tiêu đem trà sữa đưa tới trước mặt anh, cười vui vẻ. “Thật chua, anh uống chút cái này cho bớt chua đi.”
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô một lát, ý cười trong mắt không thể nào che giấu. “Đừng nghịch ngợm.”
Tô Tiêu Tiêu cong cong mắt. “Không uống thật sao.”
Tô Tiêu Tiêu đem cái ly lấy về, tự mình uống lấy.
Sau khi ăn cơm xong thì hai người lập tức trở về nhà.
Tô Tiêu Tiêu vừa mới tắm rửa xong đang ngồi ở trên sofa chuẩn bị xem TV thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên bưng tới một cái bát.
Tô Tiêu Tiêu cúi đầu vừa ngửi thấy mùi hương toả ra từ cái bát trong nháy mắt cô lập tức nắm chặt cái mũi, mặt mày đều nhíu lại. “Em không uống, quá đắng.”
“Thuốc đắng dã tật.”
Tô Tiêu Tiêu quay đầu sang chỗ khác, dùng sức lắc đầu.
“Tô Tiêu Tiêu, nghe lời.”
Chu Lâm Duyên khăng khăng muốn Tô Tiêu Tiêu uống thuốc, cuối cùng cô cũng không có biện pháp đành phải xoay đầu trở về.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy cái bát, cúi đầu vừa ngửi thiếu chút nữa muốn phun ra.
Chu Lâm Duyên nói. “Em đừng ngửi, trực tiếp uống.”
Tô Tiêu Tiêu giãy giụa nửa ngày, thử uống một ngụm, đắng đến thiếu chút nữa cô đã phun ra.
Tô Tiêu Tiêu nhanh chân đá đá Chu Lâm Duyên. “Đường, anh nhanh lấy cho em hai viên đường.”
Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, cảm thấy rất buồn cười. “Em cũng đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Anh đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đường.
Tô Tiêu Tiêu mất thật nhiều khí lực mới uống xong bát thuốc, đắng đến khuôn mặt nhỏ đều gắt gao nhăn lại, Chu Lâm Duyên lấy đường bỏ vào miệng của cô.
Tô Tiêu Tiêu trong miệng ngậm đường, còn không quên nói. “Chu Lâm Duyên, em quá chán ghét anh.”
Chu Lâm Duyên ngồi vào mép bàn nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu một hơi ngậm lấy hai viên đường, vị đắng trong miệng trong cũng tan biến.
Chu Lâm Duyên kéo tay của cô. “Cô Tô, thời gian sắp tới có bận không?”
Tô Tiêu Tiêu mang theo nghi hoặc liếc anh một cái. “Làm gì?”
Chu Lâm Duyên nói. “Giúp anh một chuyện.”
Tô Tiêu Tiêu còn chưa hết bực bội đâu, cô rút về tay. “Không giúp.”
Chu Lâm Duyên đơn giản ngồi lên sofa đem người ôm vào trong lòng. “Dành thời gian trang trí căn nhà.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh. "Căn nhà nào cơ?”
Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói. “Ngày mai mang em đi xem.”
“Đi bây giờ sao?” Chu Lâm Duyên từ đống văn kiện ngẩng đầu lên.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở sofa, đem canh cà chua uống sạch, cô rút ra khăn giấy xoa xoa miệng, nói. “Ừ, ở văn phòng có chút việc cần em xử lý, bây giờ em phải đi ngay.”
“Để anh bảo Lý Cao đưa em đi.” Chu Lâm Duyên vừa dứt lời thì Lý Cao cũng vừa lúc vào lấy văn kiện.
Tô Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Lý Cao. “Không cần, anh đừng có lúc nào cũng bảo Lý trợ lý giải quyết việc cá nhân của anh như vậy.”
Lý Cao mới vừa tiến vào, còn không biết hai người đang nói chuyện gì, liền có chút mờ mịt.
Chu Lâm Duyên câu môi cười cười. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu, từ túi quần lấy ra chìa khóa xe. “Vậy em lấy xe của anh mà đi.”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm cầm lấy chìa khóa. “Cũng được.”
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy túi xách trên sofa đứng lên.
Chu Lâm Duyên nhìn cô rồi nói. “Buổi tối lúc tan tầm nhớ chờ anh tới đón.”
“Đã biết, em đi đây.”
Tô Tiêu Tiêu xách túi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lý Cao còn cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh ta. “Lý trợ lý, tạm biệt nhé.”
Lý Cao khom người, mỉm cười. “Bà chủ đi thong thả.”
Tô Tiêu Tiêu nghẹn lại, dưới chân lảo đảo.
……
Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc xử lý công việc, buổi chiều lại cùng người phụ trách nhà hát lớn ở đường Trường Nam trao đổi ý tưởng thiết kế, sau đó mới trở lại phòng làm việc.
Lúc Tô Tiêu Tiêu trở về văn phòng thì đã hơn 5 giờ, mỗi khi tới giờ này mọi người liền bắt đầu thảo luận buổi tối ăn cái gì.
Ngô Thư Dao tới gần Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Buổi tối em có đi hẹn hò không?”
Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt nhìn cô ấy.
“Được rồi, chị biết ngay mà.” Ngô Thư Dao đứng dậy đi ra chỗ khác gọi điện thoại hẹn bạn đi ăn cơm.
Lúc 5 giờ 30 thì Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới. “Em còn bận không?”
“Ừ, cũng ổn cả rồi.”
Chu Lâm Duyên nói. "Hiện tại anh sẽ lên đường, khoảng 6 giờ anh sẽ tới chỗ của em.”
Tô Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve những bông lan trên bàn. “Em biết rồi, chờ anh.”
Phòng làm việc 6 giờ tan tầm, Ngô Thư Dao đã hẹn bạn ăn cơm cho nên vừa tan tầm liền đi trước.
Chỉ là khi Ngô Thư Dao mới vừa đi tới cửa, liền đụng phải người quen.
Cô ấy có chút kinh ngạc. “Lý Triết Khê, sao anh lại ở chỗ này?”
Lý Triết Khê cười cười, nói. “Tôi tới đây gặp bạn có chút việc, đột nhiên nhớ tới phòng làm việc của mọi người ở bên này. Lần trước nhờ mọi người thiết kế lại căn biệt thự, người nhà tôi đều rất vừa lòng, cho nên cố ý lại đây cảm ơn mọi người một chút.”
Ngô Thư Dao thầm nghĩ, cảm kích cái gì, còn không phải vì Tô Tiêu Tiêu sao.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lý Triết Khê liền hỏi. “Đúng rồi, Tiêu Tiêu có ở đây không?”
Ngô Thư Dao gật đầu. “Là…”
“Tôi đi vào tìm cô ấy.” Lý Triết Khê nói xong liền vào sân.
Phòng làm việc Tô Tiêu Tiêu được đặt tại một vị trí rất tốt, có khoảng sân rộng lớn, văn phòng nằm trong sân được trang trí với phong cách cổ kính, ở đây còn có các loại cây xanh cùng hoa, chỗ làm việc của Tô Tiêu Tiêu nằm ở bên phải lối vào.
Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trước máy tính xem văn kiện một cách chuyên chú, thẳng đến Lý Triết Khê đi đến trước mặt cô. “Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Lý Triết Khê còn có điểm kinh ngạc. “Sao anh lại tới đây?”
Lý Triết Khê cười cười. “Anh vừa lúc tới bên này gặp bạn bàn công việc, nhớ tới phòng làm việc của em ở bên này cho nên thuận tiện lại đây nhìn xem.”
Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng.
Lý Triết Khê cũng không khách khí, chính mình kéo ghế rồi ngồi xuống. “Lần trước đã phiền bọn em sửa chữa lại biệt thự, sau khi làm xong mọi người trong nhà anh đều rất vừa lòng.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Mọi người vừa lòng là tốt rồi, chúng tôi coi trọng nhất luôn luôn là yêu cầu của khách hàng.”
Lý Triết Khê nhìn Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Buổi tối em có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian, bạn trai của tôi cũng sắp tới đón tôi rồi.”
Lý Triết Khê sửng sốt. “Em…có bạn trai.”
Anh ta vừa dứt lời liền thấy Tô Tiêu Tiêu nhìn về phía sân, đôi mắt của cô cong lên, cười đến rất ngọt.
Lý Triết Khê theo bản năng nhìn theo ánh mắt Tô Tiêu Tiêu, sau đó vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Lâm Duyên từ bên ngoài tiến vào.
Anh ta lập tức đứng lên. “Chu tổng, thật trùng hợp.”
Chu Lâm Duyên liếc mắt nhìn anh ta, cũng không nhớ rõ người trước mắt là ai.
Lý Triết Khê vội nói. “Chu tổng, tôi là Lý Triết Khê bên tập đoàn Triệu Hoà, lần trước tại bữa tiệc ở nhà hàng Cẩm Tú chúng ta đã gặp qua, lúc ấy tôi còn cùng anh nói qua dự án Ngô Thành, anh còn nhớ rõ không?”
Lấy địa vị của Chu Lâm Duyên ở trong vòng này, quả thực có rất nhiều người muốn cùng anh tạo quan hệ.
Chỉ là ngày thường Chu Lâm Duyên gặp qua nhiều người như vậy thì làm sao có thể nhớ rõ ai với ai.
Anh lãnh đạm nhìn Lý Triết Khê một cái. “Phải không?”
Lý Triết Khê vội gật đầu. “Phải... phải, không biết Chu tổng có thời gian hay không, tôi muốn cùng anh nói chi tiết về dự án này.”
Chu Lâm Duyên nói. “Dự án Ngô Thành trước mắt tôi không có hứng thú.”
Anh nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu. “Đi được chưa?”
“Từ từ, em tắt máy tính.”
Tô Tiêu Tiêu đem máy tính đóng lại rồi lấy áo khoác trên giá treo cùng với túi xách, từ bàn làm việc đi về phía Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên duỗi tay nắm lấy tay cô.
Lý Triết Khê bỗng dưng sửng sốt, theo bản năng gọi một tiếng. “Tiêu Tiêu ——”
Chu Lâm Duyên giương mắt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Lý Triết khê bị ánh mắt Chu Lâm Duyên chặn lại, anh ta có chút không thể tin nhìn Tô Tiêu Tiêu. “Tiêu Tiêu, bạn trai của em… là Chu tổng sao?”
Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng.
Lý Triết Khê mặt có chút trắng, lại nói không ra lời.
Chu Lâm Duyên nhìn anh ta một cái. Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại cùng tiểu Hàm nói. “Tiểu Hàm, sau khi mọi người xong việc thì nhớ trở về sớm một chút, chị đi trước đây.”
Tiểu Hàm đang nhìn về phía bên này, vội vàng gật đầu. “Vâng, chị Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu quay đầu ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Tiểu Hàm thò đầu nhìn ra bên ngoài nửa ngày, rồi quay đầu lại nói với đồng nghiệp ở đối diện. “Bạn trai chị Tiêu Tiêu thật đẹp trai, cùng chị ấy quả là xứng đôi.”
“Đúng vậy, thật sự là vừa cao lại còn rất đẹp trai, chỉ là bộ dạng có chút lạnh lùng, trông có vẻ không dễ gần gũi.”
Tiểu Hàm lại nói. “Chị Tiêu Tiêu vẫn lấy được a, cô không cảm thấy chị Tiêu Tiêu có đôi khi rất đáng yêu sao, nhưng mà lúc làm việc lại giống như ngự tỷ, tôi siêu sùng bái chị ấy.”
Từ phòng làm việc đi ra, Chu Lâm Duyên liền mang Tô Tiêu Tiêu đi ăn cơm.
Chỗ ăn cơm ở gần nơi hai người sống, bàn ăn ở lầu ba dựa vào cửa sổ, phong cảnh đặc biệt tốt.
Chu Lâm Duyên chọn xong món ăn, người phục vụ cầm lấy thực đơn rồi lui xuống.
Tô Tiêu Tiêu nâng má, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Chờ đến khi Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại thì phát hiện Chu Lâm Duyên dựa vào ghế, cười như không cười mà nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu chống cằm, cười tủm tỉm hỏi. “Sao anh lại nhìn chằm chằm em như vậy?”
Chu Lâm Duyên cong cong môi, nói. “Vì em đẹp, đến chỗ nào cũng đều có đàn ông nhớ thương.”
Tô Tiêu Tiêu cười. “Không tốt sao, điều đó chứng minh bạn gái của anh rất xinh đẹp a.”
Chu Lâm Duyên bị chọc cười. “Người lúc nãy là ai?”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Không phải anh đã gặp qua anh ta ở bữa tiệc nào đó rồi sao, chẳng lẽ anh không quen anh ta?”
Chu Lâm Duyên lười biếng nói. “Bữa tiệc nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh còn phải nhớ rõ từng người hay sao.”
Nhân viên phục vụ mang một ly trà sữa tới cho Tô Tiêu Tiêu.
Cô cúi đầu uống một ngụm rồi mới ngẩng đầu nói. “Là một khách hàng ngày trước của em và cũng là người theo đuổi em lúc còn học đại học.”
Chu Lâm Duyên giương mắt nhìn cô. “Từ lúc đại học tới bây giờ vẫn còn nhớ thương. Tô Tiêu Tiêu, em cũng thật có mị lực.”
Tô Tiêu Tiêu đem trà sữa đưa tới trước mặt anh, cười vui vẻ. “Thật chua, anh uống chút cái này cho bớt chua đi.”
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô một lát, ý cười trong mắt không thể nào che giấu. “Đừng nghịch ngợm.”
Tô Tiêu Tiêu cong cong mắt. “Không uống thật sao.”
Tô Tiêu Tiêu đem cái ly lấy về, tự mình uống lấy.
Sau khi ăn cơm xong thì hai người lập tức trở về nhà.
Tô Tiêu Tiêu vừa mới tắm rửa xong đang ngồi ở trên sofa chuẩn bị xem TV thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên bưng tới một cái bát.
Tô Tiêu Tiêu cúi đầu vừa ngửi thấy mùi hương toả ra từ cái bát trong nháy mắt cô lập tức nắm chặt cái mũi, mặt mày đều nhíu lại. “Em không uống, quá đắng.”
“Thuốc đắng dã tật.”
Tô Tiêu Tiêu quay đầu sang chỗ khác, dùng sức lắc đầu.
“Tô Tiêu Tiêu, nghe lời.”
Chu Lâm Duyên khăng khăng muốn Tô Tiêu Tiêu uống thuốc, cuối cùng cô cũng không có biện pháp đành phải xoay đầu trở về.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy cái bát, cúi đầu vừa ngửi thiếu chút nữa muốn phun ra.
Chu Lâm Duyên nói. “Em đừng ngửi, trực tiếp uống.”
Tô Tiêu Tiêu giãy giụa nửa ngày, thử uống một ngụm, đắng đến thiếu chút nữa cô đã phun ra.
Tô Tiêu Tiêu nhanh chân đá đá Chu Lâm Duyên. “Đường, anh nhanh lấy cho em hai viên đường.”
Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, cảm thấy rất buồn cười. “Em cũng đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Anh đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đường.
Tô Tiêu Tiêu mất thật nhiều khí lực mới uống xong bát thuốc, đắng đến khuôn mặt nhỏ đều gắt gao nhăn lại, Chu Lâm Duyên lấy đường bỏ vào miệng của cô.
Tô Tiêu Tiêu trong miệng ngậm đường, còn không quên nói. “Chu Lâm Duyên, em quá chán ghét anh.”
Chu Lâm Duyên ngồi vào mép bàn nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu một hơi ngậm lấy hai viên đường, vị đắng trong miệng trong cũng tan biến.
Chu Lâm Duyên kéo tay của cô. “Cô Tô, thời gian sắp tới có bận không?”
Tô Tiêu Tiêu mang theo nghi hoặc liếc anh một cái. “Làm gì?”
Chu Lâm Duyên nói. “Giúp anh một chuyện.”
Tô Tiêu Tiêu còn chưa hết bực bội đâu, cô rút về tay. “Không giúp.”
Chu Lâm Duyên đơn giản ngồi lên sofa đem người ôm vào trong lòng. “Dành thời gian trang trí căn nhà.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh. "Căn nhà nào cơ?”
Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói. “Ngày mai mang em đi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.