Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 36:
Nhất Tiết Ngẫu
31/10/2024
Dẫn tình địch đi ăn, tiện thể mua quà cho bạn trai, đúng là cao thủ quản lý thời gian mà.
Nhưng Lâm Tiểu Kim chợt nghĩ lại, có lẽ Vân Sơ chưa hẳn là tình địch.
.
Hề Thủy rất rộng rãi, cậu không quan tâm đến vật chất và cũng không có khái niệm gì rõ ràng về nó nên dẫn Lâm Tiểu Kim và Vân Sơ vào thẳng một nhà hàng Pháp, mỗi suất ăn trung bình khoảng hai ngàn.
Lâm Tiểu Kim nhìn nội thất sang trọng, quý phái bên trong rồi lại nhìn đôi giày vải giá hai trăm đồng của mình.
“Cậu điên à, tôi không vào đâu.”
Vân Sơ cũng nói, “Hề Thủy, chúng ta đều là sinh viên, không cần xa xỉ thế này đâu.”
Hề Thủy thấy cả hai đều không muốn vào ăn, cậu hơi ngượng, “Xin lỗi, là mẹ tôi nói khi mời người khác phải mời chỗ tốt, chỗ đắt nếu không là không tôn trọng họ.”
Lâm Tiểu Kim kéo Hề Thủy ra ngoài, “Xin cậu, không cần tôn trọng tôi đâu, tôi muốn ăn lẩu chín ngăn, cay thật cay, càng không tôn trọng tôi tôi càng thích.”
Hề Thủy quay sang nhìn Vân Sơ, “Lẩu được không?”
“Được.”
Vân Sơ đúng là dễ tính.
Cái gì cũng được.
Hề Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Cuối cùng, ba người đi đến một quán lẩu nằm trong một con hẻm nhỏ, quán này có điểm đánh giá lên đến 9.7.
Quán lẩu nằm trong khu dân cư cũ kỹ, không có trang trí gì nổi bật, bàn ghế được đặt ở ngoài trời. Nếu trời mưa, chủ quán chỉ cần kéo mái che nhựa ra. Hiện tại thời tiết đẹp, mọi người đều ngồi ăn ngoài trời.
Ngay khi bước vào khu dân cư, cảm giác bình dị của cuộc sống đời thường tràn ngập khắp nơi. Hai bên là những hàng cây bách cao lớn, rậm rạp. Các bức tường loang lổ đầy những tấm áp phích và quảng cáo nhỏ. Những tòa nhà ở đây hoàn toàn khác biệt với những tòa cao ốc hiện đại bên ngoài, cao nhất chỉ khoảng sáu bảy tầng. Trên ban công phơi đầy quần áo, treo cả ớt khô và thịt xông khói, dây leo bám từ dưới đất lên tận tầng trên cùng.
Dù lúc này mới chưa đến 5 giờ, trời vẫn còn sáng rõ, nhưng quán lẩu đã đông kín người. Họ đợi một lúc thì có một bàn trống.
Chủ quán là một người phụ nữ béo, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Bà ấy di chuyển nhanh nhẹn từ bàn này qua bàn khác, vừa phục vụ vừa trò chuyện thân thiết với khách. Nhìn cách bà ấy nói chuyện, rõ ràng quán này có nhiều khách quen.
Chủ quán liếc nhìn ba người bọn họ, đặt thực đơn xuống, lấy cuốn sổ tay nhỏ từ túi tạp dề ra chuẩn bị ghi món. Bà ấy nhìn lướt qua Hề Thủy rồi bất ngờ kêu lên: "Chà, cậu này đẹp trai quá!"
Nhưng Lâm Tiểu Kim chợt nghĩ lại, có lẽ Vân Sơ chưa hẳn là tình địch.
.
Hề Thủy rất rộng rãi, cậu không quan tâm đến vật chất và cũng không có khái niệm gì rõ ràng về nó nên dẫn Lâm Tiểu Kim và Vân Sơ vào thẳng một nhà hàng Pháp, mỗi suất ăn trung bình khoảng hai ngàn.
Lâm Tiểu Kim nhìn nội thất sang trọng, quý phái bên trong rồi lại nhìn đôi giày vải giá hai trăm đồng của mình.
“Cậu điên à, tôi không vào đâu.”
Vân Sơ cũng nói, “Hề Thủy, chúng ta đều là sinh viên, không cần xa xỉ thế này đâu.”
Hề Thủy thấy cả hai đều không muốn vào ăn, cậu hơi ngượng, “Xin lỗi, là mẹ tôi nói khi mời người khác phải mời chỗ tốt, chỗ đắt nếu không là không tôn trọng họ.”
Lâm Tiểu Kim kéo Hề Thủy ra ngoài, “Xin cậu, không cần tôn trọng tôi đâu, tôi muốn ăn lẩu chín ngăn, cay thật cay, càng không tôn trọng tôi tôi càng thích.”
Hề Thủy quay sang nhìn Vân Sơ, “Lẩu được không?”
“Được.”
Vân Sơ đúng là dễ tính.
Cái gì cũng được.
Hề Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Cuối cùng, ba người đi đến một quán lẩu nằm trong một con hẻm nhỏ, quán này có điểm đánh giá lên đến 9.7.
Quán lẩu nằm trong khu dân cư cũ kỹ, không có trang trí gì nổi bật, bàn ghế được đặt ở ngoài trời. Nếu trời mưa, chủ quán chỉ cần kéo mái che nhựa ra. Hiện tại thời tiết đẹp, mọi người đều ngồi ăn ngoài trời.
Ngay khi bước vào khu dân cư, cảm giác bình dị của cuộc sống đời thường tràn ngập khắp nơi. Hai bên là những hàng cây bách cao lớn, rậm rạp. Các bức tường loang lổ đầy những tấm áp phích và quảng cáo nhỏ. Những tòa nhà ở đây hoàn toàn khác biệt với những tòa cao ốc hiện đại bên ngoài, cao nhất chỉ khoảng sáu bảy tầng. Trên ban công phơi đầy quần áo, treo cả ớt khô và thịt xông khói, dây leo bám từ dưới đất lên tận tầng trên cùng.
Dù lúc này mới chưa đến 5 giờ, trời vẫn còn sáng rõ, nhưng quán lẩu đã đông kín người. Họ đợi một lúc thì có một bàn trống.
Chủ quán là một người phụ nữ béo, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Bà ấy di chuyển nhanh nhẹn từ bàn này qua bàn khác, vừa phục vụ vừa trò chuyện thân thiết với khách. Nhìn cách bà ấy nói chuyện, rõ ràng quán này có nhiều khách quen.
Chủ quán liếc nhìn ba người bọn họ, đặt thực đơn xuống, lấy cuốn sổ tay nhỏ từ túi tạp dề ra chuẩn bị ghi món. Bà ấy nhìn lướt qua Hề Thủy rồi bất ngờ kêu lên: "Chà, cậu này đẹp trai quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.