Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 41:
Nhất Tiết Ngẫu
31/10/2024
“Tại sao không được xem?”
“Mẹ em nói là tặng quà cho người khác phải nhớ lấy hóa đơn ra.” Hề Thủy chăm chú nhìn tờ hóa đơn đang kẹp giữa ngón tay của Chu Trạch Kỳ: “Anh đưa đây, em quên mất.”
Hề Thủy làm gì cũng rất nghiêm túc, bất kể là nhảy múa hay những việc trong cuộc sống, vẻ mặt nghiêm chỉnh của cậu khiến Chu Trạch Kỳ luôn muốn trêu chọc cậu, không phải là ngứa tay thì cũng là ngứa răng.
Chu Trạch Kỳ nhìn rõ con số trên hóa đơn nhờ ánh sáng trong phòng, ngẩn người: “Mười tám ngàn?”
Hề Thủy từ từ hạ tay xuống, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Trạch Kỳ, trong lòng cậu cảm thấy ngọt ngào, thế này chắc là vui rồi.
Chu Trạch Kỳ nhìn xong số tiền trên hóa đơn, cúi xuống nhìn Hề Thủy, phát hiện vẻ mặt của cậu có chút kiêu ngạo: “…”
“Hề Thủy.” Chu Trạch Kỳ hiếm khi nghiêm túc, khi không trêu đùa Hề Thủy, đôi mắt hắn sắc bén hẳn lên, ánh nhìn khiến người ta căng thẳng: “Sau này mua đồ cho anh, nhớ báo trước với anh.”
“Thứ nhất, quần lót không phải mua thế này, em mua số lượng như kiểu nhập hàng về vậy.”
“Thứ hai, không cần mua đồ đắt thế đâu, em để dành tiền mà mua đồ ăn ngon, thứ em thích.”
Hề Thủy bị vẻ nghiêm túc của Chu Trạch Kỳ dọa một chút: “Ồ… vậy có cần trả lại không?”
“…”
“Em đã tặng anh rồi mà.”
“Được thôi, vậy lần sau em mua đồ cho anh, em sẽ báo trước.”
Trên mặt Hề Thủy còn in dấu răng của Chu Trạch Kỳ vừa cắn, có một chút máu. Chu Trạch Kỳ vừa rồi đã cắn hơi mạnh.
“Có thuốc không?”
Hề Thủy sờ mặt: “Có, có nhiều lắm.”
Dân nhảy múa và dân thể thao dễ bị thương giống nhau, vì vậy không chỉ nhà Hề Thủy mà cả nhà Chu Trạch Kỳ lúc nào cũng có sẵn thuốc trị thương, cầm máu và tan máu bầm.
Hề Thủy dẫn Chu Trạch Kỳ vào phòng, lấy từ tủ âm tường trong phòng tập một cái hộp thuốc.
Chu Trạch Kỳ vẫy tay ra hiệu cho cậu.
Cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Trạch Kỳ ngồi xổm trước mặt Hề Thủy, lôi từ hộp thuốc ra một tuýp thuốc mỡ, chưa vội mở ra mà đột ngột đưa tay sờ bụng Hề Thủy: “Hôm nay em ăn bao nhiêu rồi?”
Bàn tay của Chu Trạch Kỳ rất to, lại ấm, làm Hề Thủy rụt bụng lại: “Em ăn không nhiều lắm, đúng rồi, ông chủ tặng em hai phần thạch băng, lát nữa em cho anh một phần.”
“Sao không cho anh cả hai?” Chu Trạch Kỳ thu tay lại, chậm rãi vặn nắp thuốc mỡ: “Em ra ngoài ăn với người khác, mang về còn giữ lại một nửa cho mình?”
“Mẹ em nói là tặng quà cho người khác phải nhớ lấy hóa đơn ra.” Hề Thủy chăm chú nhìn tờ hóa đơn đang kẹp giữa ngón tay của Chu Trạch Kỳ: “Anh đưa đây, em quên mất.”
Hề Thủy làm gì cũng rất nghiêm túc, bất kể là nhảy múa hay những việc trong cuộc sống, vẻ mặt nghiêm chỉnh của cậu khiến Chu Trạch Kỳ luôn muốn trêu chọc cậu, không phải là ngứa tay thì cũng là ngứa răng.
Chu Trạch Kỳ nhìn rõ con số trên hóa đơn nhờ ánh sáng trong phòng, ngẩn người: “Mười tám ngàn?”
Hề Thủy từ từ hạ tay xuống, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Trạch Kỳ, trong lòng cậu cảm thấy ngọt ngào, thế này chắc là vui rồi.
Chu Trạch Kỳ nhìn xong số tiền trên hóa đơn, cúi xuống nhìn Hề Thủy, phát hiện vẻ mặt của cậu có chút kiêu ngạo: “…”
“Hề Thủy.” Chu Trạch Kỳ hiếm khi nghiêm túc, khi không trêu đùa Hề Thủy, đôi mắt hắn sắc bén hẳn lên, ánh nhìn khiến người ta căng thẳng: “Sau này mua đồ cho anh, nhớ báo trước với anh.”
“Thứ nhất, quần lót không phải mua thế này, em mua số lượng như kiểu nhập hàng về vậy.”
“Thứ hai, không cần mua đồ đắt thế đâu, em để dành tiền mà mua đồ ăn ngon, thứ em thích.”
Hề Thủy bị vẻ nghiêm túc của Chu Trạch Kỳ dọa một chút: “Ồ… vậy có cần trả lại không?”
“…”
“Em đã tặng anh rồi mà.”
“Được thôi, vậy lần sau em mua đồ cho anh, em sẽ báo trước.”
Trên mặt Hề Thủy còn in dấu răng của Chu Trạch Kỳ vừa cắn, có một chút máu. Chu Trạch Kỳ vừa rồi đã cắn hơi mạnh.
“Có thuốc không?”
Hề Thủy sờ mặt: “Có, có nhiều lắm.”
Dân nhảy múa và dân thể thao dễ bị thương giống nhau, vì vậy không chỉ nhà Hề Thủy mà cả nhà Chu Trạch Kỳ lúc nào cũng có sẵn thuốc trị thương, cầm máu và tan máu bầm.
Hề Thủy dẫn Chu Trạch Kỳ vào phòng, lấy từ tủ âm tường trong phòng tập một cái hộp thuốc.
Chu Trạch Kỳ vẫy tay ra hiệu cho cậu.
Cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Trạch Kỳ ngồi xổm trước mặt Hề Thủy, lôi từ hộp thuốc ra một tuýp thuốc mỡ, chưa vội mở ra mà đột ngột đưa tay sờ bụng Hề Thủy: “Hôm nay em ăn bao nhiêu rồi?”
Bàn tay của Chu Trạch Kỳ rất to, lại ấm, làm Hề Thủy rụt bụng lại: “Em ăn không nhiều lắm, đúng rồi, ông chủ tặng em hai phần thạch băng, lát nữa em cho anh một phần.”
“Sao không cho anh cả hai?” Chu Trạch Kỳ thu tay lại, chậm rãi vặn nắp thuốc mỡ: “Em ra ngoài ăn với người khác, mang về còn giữ lại một nửa cho mình?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.