Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 50:
Nhất Tiết Ngẫu
31/10/2024
Nhà ăn của Kinh Thể luôn được đánh giá cao, đồ ăn nhiều, hương vị ngon, đầu bếp không bao giờ run tay.
Chu Trạch Kỳ không muốn để Hề Thủy xếp hàng cùng mình, hắn bảo cậu đi tìm chỗ trước và hỏi Hề Thủy muốn ăn gì.
“Món gì cũng được, nhưng em muốn ăn pudding sữa đó.” Hề Thủy chỉ vào quầy bán pudding ở phía xa.
Giờ đang là giờ cao điểm ăn trưa, rất khó tìm chỗ ngồi trong nhà ăn. Hề Thủy mất một lúc lâu mới tìm được một chỗ cạnh cửa sổ.
Cậu đặt ba lô xuống, chụp một tấm hình và gửi cho Chu Trạch Kỳ: Em ngồi ở đây.
[Biết rồi.]
Ngô Phong Dực, Mạnh Khoa Văn và mấy người trong đội bóng rổ đã ăn xong một dĩa cơm và đang nhét bánh quy vào miệng. Ngô Phong Dực nhét ba miếng bánh quy một lúc: “Có điều gì đó không đúng.”
Mạnh Khoa Văn hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Một cô gái “đi ngang qua” đặt một cốc sữa chua trước mặt Hề Thủy.
Hề Thủy ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng cô gái đã rời đi.
Sau khởi đầu đó, mọi thứ bắt đầu không có điểm dừng.
Trên bàn của Hề Thủy dần xuất hiện hàng loạt kẹo, sô-cô-la, nước ngọt, pudding và các loại đồ ăn vặt khác.
Hề Thủy liên tục nói cảm ơn và từ chối nhưng không được.
Mạnh Khoa Văn há hốc miệng đến mức thìa rơi xuống đất: “Trời ơi, em ấy được yêu thích đến thế sao?”
Ngô Phong Dực liếc nhìn Mạnh Khoa Văn: “Cậu không biết à? Sự nổi tiếng của Hề Thủy trong trường áp đảo cả Chu Trạch Kỳ, rất nhiều người thích em ấy. Nhìn những người kia kìa…” Ngô Phong Dực cầm đũa chỉ bừa vài người: “Nếu bỏ họ vào cái rây mà sàng, chắc chắn sẽ lọc ra vài người thích em ấy.”
Mạnh Khoa Văn bừng tỉnh hiểu ra: “Bảo sao Chu Trạch Kỳ lại tự hạ giá bản thân như vậy.”
“Sẽ còn kịch hay nữa đấy.” Ngô Phong Dực xoa tay: “Cứ đợi mà xem, lát nữa khi Chu Trạch Kỳ thấy đống đồ ăn trên bàn Hề Thủy, có lẽ sẽ phát điên lên.”
Chu Trạch Kỳ mang hai đĩa cơm và một túi pudding đã ướp lạnh trở lại.
Nhưng hắn không ngồi xuống ngay.
Đống đồ ăn vặt đó thật chướng mắt.
“……”
Đứng trước bàn ăn, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn Hề Thủy.
Hề Thủy nhận ra Chu Trạch Kỳ không vui, cậu nuốt nước bọt, đẩy đống đồ ăn vặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngồi đi.”
Chu Trạch Kỳ ngồi xuống, hắn lấy pudding từ túi ra, mở nắp và đặt trước mặt Hề Thủy.
Ngô Phong Dực sốt ruột muốn thấy Chu Trạch Kỳ phát điên.
Nhưng cậu ta không thấy Chu Trạch Kỳ phát điên, mà lại thấy Hề Thủy đột nhiên đứng dậy.
Hề Thủy nắm chặt mép bàn, cúi xuống, hôn lên má Chu Trạch Kỳ, rồi từ từ tách ra, đối diện với Chu Trạch Kỳ.
“Vậy là giờ mọi người đều biết, anh là người của em rồi.”
Nói xong, cậu vội vàng nói lại: “Không đúng, phải là giờ mọi người đều biết, em là người của anh mới đúng.”
Chu Trạch Kỳ không muốn để Hề Thủy xếp hàng cùng mình, hắn bảo cậu đi tìm chỗ trước và hỏi Hề Thủy muốn ăn gì.
“Món gì cũng được, nhưng em muốn ăn pudding sữa đó.” Hề Thủy chỉ vào quầy bán pudding ở phía xa.
Giờ đang là giờ cao điểm ăn trưa, rất khó tìm chỗ ngồi trong nhà ăn. Hề Thủy mất một lúc lâu mới tìm được một chỗ cạnh cửa sổ.
Cậu đặt ba lô xuống, chụp một tấm hình và gửi cho Chu Trạch Kỳ: Em ngồi ở đây.
[Biết rồi.]
Ngô Phong Dực, Mạnh Khoa Văn và mấy người trong đội bóng rổ đã ăn xong một dĩa cơm và đang nhét bánh quy vào miệng. Ngô Phong Dực nhét ba miếng bánh quy một lúc: “Có điều gì đó không đúng.”
Mạnh Khoa Văn hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Một cô gái “đi ngang qua” đặt một cốc sữa chua trước mặt Hề Thủy.
Hề Thủy ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng cô gái đã rời đi.
Sau khởi đầu đó, mọi thứ bắt đầu không có điểm dừng.
Trên bàn của Hề Thủy dần xuất hiện hàng loạt kẹo, sô-cô-la, nước ngọt, pudding và các loại đồ ăn vặt khác.
Hề Thủy liên tục nói cảm ơn và từ chối nhưng không được.
Mạnh Khoa Văn há hốc miệng đến mức thìa rơi xuống đất: “Trời ơi, em ấy được yêu thích đến thế sao?”
Ngô Phong Dực liếc nhìn Mạnh Khoa Văn: “Cậu không biết à? Sự nổi tiếng của Hề Thủy trong trường áp đảo cả Chu Trạch Kỳ, rất nhiều người thích em ấy. Nhìn những người kia kìa…” Ngô Phong Dực cầm đũa chỉ bừa vài người: “Nếu bỏ họ vào cái rây mà sàng, chắc chắn sẽ lọc ra vài người thích em ấy.”
Mạnh Khoa Văn bừng tỉnh hiểu ra: “Bảo sao Chu Trạch Kỳ lại tự hạ giá bản thân như vậy.”
“Sẽ còn kịch hay nữa đấy.” Ngô Phong Dực xoa tay: “Cứ đợi mà xem, lát nữa khi Chu Trạch Kỳ thấy đống đồ ăn trên bàn Hề Thủy, có lẽ sẽ phát điên lên.”
Chu Trạch Kỳ mang hai đĩa cơm và một túi pudding đã ướp lạnh trở lại.
Nhưng hắn không ngồi xuống ngay.
Đống đồ ăn vặt đó thật chướng mắt.
“……”
Đứng trước bàn ăn, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn Hề Thủy.
Hề Thủy nhận ra Chu Trạch Kỳ không vui, cậu nuốt nước bọt, đẩy đống đồ ăn vặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngồi đi.”
Chu Trạch Kỳ ngồi xuống, hắn lấy pudding từ túi ra, mở nắp và đặt trước mặt Hề Thủy.
Ngô Phong Dực sốt ruột muốn thấy Chu Trạch Kỳ phát điên.
Nhưng cậu ta không thấy Chu Trạch Kỳ phát điên, mà lại thấy Hề Thủy đột nhiên đứng dậy.
Hề Thủy nắm chặt mép bàn, cúi xuống, hôn lên má Chu Trạch Kỳ, rồi từ từ tách ra, đối diện với Chu Trạch Kỳ.
“Vậy là giờ mọi người đều biết, anh là người của em rồi.”
Nói xong, cậu vội vàng nói lại: “Không đúng, phải là giờ mọi người đều biết, em là người của anh mới đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.