Chương 28
Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong
01/01/2023
Editor: Trà Xanh
An Tư Tình đi từng bước nhỏ, theo Thẩm Cảnh Niên vào xe.
Xe vừa nổ máy, lòng cô mới nhẹ nhõm.
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Thẩm Cảnh Niên vang lên bên tai: “Nhóc con, sao cháu nghèo túng thành kiểu này?”
An Tư Tình nhìn mình trong gương chiếu hậu cũng hoảng sợ.
Từ khi nào mình lại có dáng vẻ chật vật như vậy, mặc đồ nha hoàn “giật gấu vá vai”, choàng áo khoác quân đội “to rộng và dũng mãnh”, bím tóc gọn gàng cũng bị Thiệu Kình Phong đè lên giường làm ầm ĩ lúc cuối làm cho xù và rối giống “cỏ khô”.
Chưa kể đôi mắt đỏ và bờ môi sưng lên.
Ngoại hình ma quái này do kẻ giết người ngàn đao Thiệu Kình Phong tặng cho.
“Cậu út, cậu đừng chọc cháu…” Lúc này, An Tư Tình ước gì tìm được một khe hở trên mặt đất để chui vào.
“Được, cậu chúc mừng cháu, rốt cuộc cháu và chồng đã… đoàn tụ…” Khi Thẩm Cảnh Niên nói lời này, không dùng chữ động phòng là đã chừa chút mặt mũi cho An Tư Tình, đồng thời để tránh cho cô quá xấu hổ và khốn khổ, anh cố nén cười và quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Cậu út, cậu là người ngoài cuộc tỉnh táo, có thể cho cháu ý kiến được không?” An Tư Tình nhìn Thẩm Cảnh Niên, nói lẫy không vui. Chỉ cần cậu út chịu ra tay, vứt bỏ thuốc mỡ bôi trên da chó trong phủ thiếu soái là chuyện chắc chắn trong tầm tay!
Thẩm Cảnh Niên thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm trang nhìn An Tư Tình, nhàn nhạt nói:” “Nhóc con, thà phá một ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân, cháu phải tự mình hiểu rõ chuyện này, muốn cởi chuông thì cần người cột chuông, cậu không giúp được gì cho cháu.”
An Tư Tình chớp mắt, cân nhắc những lời của Thẩm Cảnh Niên, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, xe ngừng ở đầu một con hẻm, An Tư Tình nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: “Cậu út, chúng ta không về nhà à?”
“Cháu muốn mặc bộ đồ này về hay sao? Không sợ bị người làm chê cười? Cậu đưa cháu đến chỗ chị Phương Như thay đồ.” Thẩm Cảnh Niên liếc An Tư Tình, đẩy cửa xuống xe trước.
An Tư Tình không nói lời nào, nhưng trong lòng hiểu rõ: “Cậu út, cậu muốn gặp chị Phương Như mà lấy cháu làm cái cớ!”
Hai người đi tới một căn nhà kiểu tây nằm sâu trong hẻm, Thẩm Cảnh Niên bấm chuông cửa, một người giúp việc ra mở cửa, đưa hai người ra sân sau.
Chưa vào sân, An Tư Tình đã nghe một người phụ nữ ngâm nga: “Hoa xuân rơi đầy trong khu vườn thơm ngát, đôi én song song bay lượn vòng quanh, cảnh đẹp nhưng người lại muộn phiền, mấy lần nhớ mẹ lại nhớ chồng.”
Tuy rằng hát rất ngẫu hứng, nhưng chất giọng êm tai đủ khiến người nghe xiêu lòng.
Thẩm Cảnh Niên và An Tư Tình lần lượt vào sân, nhìn thấy một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều đang nhàn nhã tưới hoa. Cảm thấy có người ở sau, cô quay lại nhìn, vừa thấy An Tư Tình, cô lập tức choáng váng!
“Tư Tình, em bị sao vậy, bị người ta bắt chẹt à?” Giản Phương Như làm lơ sự tồn tại của Thẩm Cảnh Niên, trực tiếp đến bên cạnh An Tư Tình, nắm tay cô, nhìn từ trên xuống dưới.
“Chị Phương Như, chị giúp em tìm quần áo thay đi, em đi vào kể cho chị nghe!” An Tư Tình có cảm giác bị người ta xé vết thương để rắc muối vào!
Giản Phương Như lạnh lùng liếc Thẩm Cảnh Niên, kéo An Tư Tình đi vào trong và hỏi, “Cậu em là chủ tiệm tơ lụa, sao lại đến chỗ chị để tống tiền hử?”
An Tư Tình biết những lời này dành cho Thẩm Cảnh Niên, còn cô là bà mối bị buộc phải ra mặt, đành mơ hồ hòa giải: “Chị Phương Như, chuyện này dài lắm, để em từ từ nói cho chị nghe”
An Tư Tình đi từng bước nhỏ, theo Thẩm Cảnh Niên vào xe.
Xe vừa nổ máy, lòng cô mới nhẹ nhõm.
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Thẩm Cảnh Niên vang lên bên tai: “Nhóc con, sao cháu nghèo túng thành kiểu này?”
An Tư Tình nhìn mình trong gương chiếu hậu cũng hoảng sợ.
Từ khi nào mình lại có dáng vẻ chật vật như vậy, mặc đồ nha hoàn “giật gấu vá vai”, choàng áo khoác quân đội “to rộng và dũng mãnh”, bím tóc gọn gàng cũng bị Thiệu Kình Phong đè lên giường làm ầm ĩ lúc cuối làm cho xù và rối giống “cỏ khô”.
Chưa kể đôi mắt đỏ và bờ môi sưng lên.
Ngoại hình ma quái này do kẻ giết người ngàn đao Thiệu Kình Phong tặng cho.
“Cậu út, cậu đừng chọc cháu…” Lúc này, An Tư Tình ước gì tìm được một khe hở trên mặt đất để chui vào.
“Được, cậu chúc mừng cháu, rốt cuộc cháu và chồng đã… đoàn tụ…” Khi Thẩm Cảnh Niên nói lời này, không dùng chữ động phòng là đã chừa chút mặt mũi cho An Tư Tình, đồng thời để tránh cho cô quá xấu hổ và khốn khổ, anh cố nén cười và quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Cậu út, cậu là người ngoài cuộc tỉnh táo, có thể cho cháu ý kiến được không?” An Tư Tình nhìn Thẩm Cảnh Niên, nói lẫy không vui. Chỉ cần cậu út chịu ra tay, vứt bỏ thuốc mỡ bôi trên da chó trong phủ thiếu soái là chuyện chắc chắn trong tầm tay!
Thẩm Cảnh Niên thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm trang nhìn An Tư Tình, nhàn nhạt nói:” “Nhóc con, thà phá một ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân, cháu phải tự mình hiểu rõ chuyện này, muốn cởi chuông thì cần người cột chuông, cậu không giúp được gì cho cháu.”
An Tư Tình chớp mắt, cân nhắc những lời của Thẩm Cảnh Niên, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, xe ngừng ở đầu một con hẻm, An Tư Tình nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: “Cậu út, chúng ta không về nhà à?”
“Cháu muốn mặc bộ đồ này về hay sao? Không sợ bị người làm chê cười? Cậu đưa cháu đến chỗ chị Phương Như thay đồ.” Thẩm Cảnh Niên liếc An Tư Tình, đẩy cửa xuống xe trước.
An Tư Tình không nói lời nào, nhưng trong lòng hiểu rõ: “Cậu út, cậu muốn gặp chị Phương Như mà lấy cháu làm cái cớ!”
Hai người đi tới một căn nhà kiểu tây nằm sâu trong hẻm, Thẩm Cảnh Niên bấm chuông cửa, một người giúp việc ra mở cửa, đưa hai người ra sân sau.
Chưa vào sân, An Tư Tình đã nghe một người phụ nữ ngâm nga: “Hoa xuân rơi đầy trong khu vườn thơm ngát, đôi én song song bay lượn vòng quanh, cảnh đẹp nhưng người lại muộn phiền, mấy lần nhớ mẹ lại nhớ chồng.”
Tuy rằng hát rất ngẫu hứng, nhưng chất giọng êm tai đủ khiến người nghe xiêu lòng.
Thẩm Cảnh Niên và An Tư Tình lần lượt vào sân, nhìn thấy một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều đang nhàn nhã tưới hoa. Cảm thấy có người ở sau, cô quay lại nhìn, vừa thấy An Tư Tình, cô lập tức choáng váng!
“Tư Tình, em bị sao vậy, bị người ta bắt chẹt à?” Giản Phương Như làm lơ sự tồn tại của Thẩm Cảnh Niên, trực tiếp đến bên cạnh An Tư Tình, nắm tay cô, nhìn từ trên xuống dưới.
“Chị Phương Như, chị giúp em tìm quần áo thay đi, em đi vào kể cho chị nghe!” An Tư Tình có cảm giác bị người ta xé vết thương để rắc muối vào!
Giản Phương Như lạnh lùng liếc Thẩm Cảnh Niên, kéo An Tư Tình đi vào trong và hỏi, “Cậu em là chủ tiệm tơ lụa, sao lại đến chỗ chị để tống tiền hử?”
An Tư Tình biết những lời này dành cho Thẩm Cảnh Niên, còn cô là bà mối bị buộc phải ra mặt, đành mơ hồ hòa giải: “Chị Phương Như, chuyện này dài lắm, để em từ từ nói cho chị nghe”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.