Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 105
Bất Nhiễm Thanh Minh
21/10/2022
Ba năm ngắm ba lần hoàng hôn, hai lần tàn hồng có ánh kim, một lần là
hoàng hôn tím mân coi ảo mộng, tất cả đều là hình ảnh mỹ lệ khiến người
ta không thể quên được.
Vốn dĩ Sí Vụ không muốn ngắm, nhưng ngây ngốc người chờ lâu như vậy cũng chỉ vì ngắm hoàng hôn, quả thực không nói lý mà.
Có lẽ bởi vì chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ được, Sí Vụ vẫn nằm trong lòng ngực Mạch Tri an tĩnh bồi hắn ngắm xong hoàng hôn, mãi cho đến khi màn đêm phủ xuống thiên địa.
Ba năm, Mạch Tri không phải lúc nào cũng ở lại vực thẳm, thỉnh thoảng hắn sẽ rời đi một khoảng thời gian, nhưng lại không quá lâu. Sí vụ tưởng hắn sợ mình chạy trốn, vì kết giới Mạch Tri hạ có tốt cũng không thể trăm phần trăm ngăn cản được nó.
Sí Vụ không quá lo lắng cho nhóm hung thú, cho dù Tứ đại hung thú do nó đứng đầu, nhưng ba con hung thú còn lại cũng không phải là kẻ ăn chay, ngồi trên địa vị cao chỉ có thể là do năng lực bản thân cường đại hoặc là có thủ đoạn riêng.
Nó ở cùng Mạch Tri cũng được một thời gian, dần dần hiểu thêm nhiều chuyện về Mạch Tri.
Mạch Tri thích đọc sách, hắn thường xuyên kể cho nó nghe rất nhiều chuyện xưa, tuy không muốn thừa nhận nhưng chuyện xưa đúng thật rất thú vị. Sí Vụ có thể cảm nhận Mạch Tri rất khao khát thế giới bên ngoài nhưng bản thân lại bị hai chữ 'Trách nhiệm' ràng buộc.
Nguyên lai Mạch Ngữ, tộc trưởng Tộc săn thú đã qua đời, hiện tại tân Tộc tưởng chính là Mạch Tri. Nhưng Tộc săn thú có một lời nguyền, cả Mạch Tri và mẫu thân hắn đều có một thân thể ốm yếu bệnh tật, thậm chí thân thể Mạch Tri còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng có một điều tốt chính là thân thể ốm yếu này có thể sử dụng được Ngự Linh châu mà người khác khó làm được, biến linh lực của Ngự Linh châu thành linh lực của mình để sử dụng.
Khi Mạch Tri nhắc tới chuyện này, ngữ khí đạm nhiên nói:
"Trời cao ban cho ngươi thứ năng lực mà người khác không có, nhưng đổi lại sẽ lấy đi của ngươi một món khác, như vậy mới công bằng."
Tuy ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Sí Vụ vẫn cảm nhận được sự cô đơn khi Mạch Tri nhìn về phía hoàng hôn, nó 'thấy' được sự khao khát muốn có một thân thể khỏe mạnh của hắn.
Lực lượng cường đại thì như thế nào, thân bất do kỷ vẫn sẽ luôn luôn chịu sự thống khổ dày vò. Nó làm sao không hiểu được chứ? Ngày ngày chém chém giết giết, còn không phải vì hai chữ 'báo thù' đó sao.....
Vậy nên ôm loại tâm trạng này, có đôi khi Sí Vụ sẽ cùng Mạch Tri nói về chuyện xưa của mình, không nhiều nhưng từng câu chuyện đều là những hồi ức đặc biệt nhất.
Cuối cùng là hoàng hôn màu tím mân côi, từng tảng mây tím mông lung tựa như hoa tử đằng nở rộ đang vây quanh nhau. Cảnh sắc đẹp như vậy, một người một thú nhìn đến ngây ngốc. Thẳng đến khi bầu trời đầy sao xuất hiện, Mạch Tri cởi bỏ phong bế trên người Sí Vụ, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi được tự do."
Lúc này Sí Vụ mới phản ứng lại, ba lần ước định đã qua, Mạch Tri cũng hoàn thành hứa hẹn. Toàn bộ lực lượng quay trở về cơ thể khiến nó cảm giác có chút không chân thực, nó nhìn Mạch Tri nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, rõ ràng ngay từ đầu nó đã muốn giết Mạch Tri để báo thù rửa hận.
"Sao vậy? Còn chưa cởi bỏ hết sao?" Mạch Tri hỏi, nhóc con này thế mà chưa hoàn hồn nữa, sao không lập tức biến về nguyên hình để đối phó với mình?
"Nhanh như vậy.......đã ba năm, giống như chỉ mới qua không bao lâu." Sí Vụ quay đầu, xoay người rời đi.
"Hôm nay tâm tình ta không tốt, tạm thời ta tha mạng cho ngươi. Lần sau đừng để ta thấy mặt ngươi...."
Mạch Tri nhìn bóng dáng Sí Vụ rời đi, nhóc con còn chưa chịu biến trở về nguyên hình, một quả cầu lông trằng xù xù nhìn đáng yêu muốn chết. Nghe nhóc con nói xong, Mạch Tri cười cười nói:
"Nhóc con, ngươi sẽ quay lại thăm ta chứ?"
"Ta có điên mới quay lại đây!"
"Chúng ta đã cùng nhau ngắm cái hoàng hôn thứ 101 rồi, cũng coi như là bằng hữu với nhau đi!"
"Không tính, đừng nói nữa, chờ ta đổi ý liền quay lại giết ngươi." Sí Vụ bây giời mới phản ứng, một lần nữa biến trở về hình dạng mãnh thú uy vũ.
"Lần sau tới tìm ta, ta vẫn ở chỗ này đợi ngươi...."
"Không có chuyện đó đâu!"
Về sau, sự thật chứng mình, hầu hết mọi việc đều không thể cho là tuyệt đối. Sau khi trở về, Sí Vụ quay lại Mộ Vũ Sơn, nó cảm thấy mình điên thật rồi. Khi trở về mép vực thẳm quen thuộc, Mạch Tri ôn nhu nhìn nó, cười nói:
"Hôm nay có hoàng hôn a, ta liền nghĩ có phải ngươi muốn tới xem hay không? Xem ra vận khí ta không tồi, hoàng hôn và ngươi ta đều đợi được rồi."
Sí Vụ không nói chuyện, nó biến trở lại hình dáng mao cầu tròn tròn, ngồi dựa vào bên người Mạch Tri tựa như trước kia bọn họ thường ngồi. Lúc này hoàng hôn vẫn mỹ lệ như cũ, Sí Vụ đắm mình trong cảnh sắc mỹ lệ, hậu tri hậu giác nghĩ nguyên nhân nó quay lại có lẽ chính là vì nụ cười ôn nhu kia.
Quả thực không thể hiểu nổi. Sau đó nhân lúc Sí Vụ không đề phòng bị Mạch Tri đột ngột ôm vào lồng ngực, "Ta nói này nhóc con, cứ như vậy đi, chỉ là bằng hữu, không liên quan tới lập trường."
Một câu không liên quan tới lập trường liền trở thành tâm tư riêng của hai người bọn họ, ai sai ai đúng cũng không cần thiết, chỉ là vâng theo tiếng gọi trong lòng.
Sí Vụ không biết bọn Bích Oánh làm thế nào phát hiện ra nó, nó hối hận bản thân vì sao lại muốn mang Mạch Tri rời khỏi Mộ Vũ Sơn. Nếu nó biết trước bi kịch sẽ phát sinh, nó nhất định sẽ lựa chọn ngăn cản.
Sự thống khổ khi mất đi thân nhân, Sí Vụ là người rõ hơn bất kỳ ai. Khi ngọn đèn dầu duy nhất ở chợ đêm náo nhiệt vụt tắt, đó là lúc tử khí ngập tràn, nơi nơi đều là mùi máu tươi dày đặc.
Ngay cả mùi máu tươi cũng không giấu được khí tức của hung thú, Sí Vụ mặt trắng bệch, nó thấy Bích Oánh và Cốt Ngọc từ trong bóng tối đi ra. Trong mắt Bích Oánh lập lòe nguy hiểm:
"Sí Vụ, cũng nhờ ngươi mà lúc này đây chúng ta đánh bất ngờ mới có thể thành công như vậy. Một người cũng không bỏ sót a, ngoại trừ......"
Tầm mắt Bích Oánh chuyển đến trên người Mạch Tri: "Sí Vụ, con cá lọt lưới duy nhất, ngươi còn chưa động thủ sao?"
"Đủ rồi, Bích Oánh!" Sí Vụ che chở trước người Mạch Tri, "Các ngươi dám động đến hắn xem!"
Đáy mắt Bích Oánh liền xuất hiện tia tức giận, ngón tay cong cong đúng thật là đang chuẩn bị động thủ, nhưng bị Cốt Ngọc ở phía sau kéo lại. Cốt Ngọc lắc đầu, Bích Oánh cân nhắc giữa lợi và hại, cũng biết hiện tại không nên xúc động. Nàng cười lạnh nói: "Sí Vụ, ngươi phải nhớ cho kỹ, người và hung thú vĩnh viễn không chung đường."
Dứt lời, bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi Mộ Vũ Sơn.
Sí Vụ quay đầu, nhìn thấy một chưởng mang theo linh lực của Mạch Tri đánh úp lại. Sí Vụ không động, nhìn chiêu thức đoạn kinh đoạn cốt đang đánh tới, thậm chí mắt nó cũng không chớp.
Chưởng phong dừng lại chỉ phớt qua vài sợi tóc Sí Vụ, nguyên bản chưởng phong vô tình khó khăn lắm mới dừng lại, Mạch Tri ôn nhu xoa mặt Sí Vụ. Hai mắt Mạch Tri đỏ hồng, Sí Vụ nghe hắn nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Sí Vụ cảm thấy muốn khóc, nó thậm chí còn chưa có giải thích. Lần thảm kịch này mặc kệ nó có tham dự hay không cũng đều là vì nó mà có. Hơn nữa từ đây về sau mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
"Ngươi đi đi."
"Không phải ngươi nói tin tưởng ta sao?"
"Ta tin tưởng ngươi, nhưng trở về có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất. Vừa rồi nếu hai hung thú kia ra tay, ngươi nhất định sẽ ngăn cản có đúng không?"Mạch Tri khắc chế cảm xúc của mình.
Sí Vụ nhìn hắn thu tay, chậm rãi xoay người nói tạm biệt. Nó biết Mạch Tri nói không sai, thân là hung thú đứng đầu, nó sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Giờ khắc này, câu nói 'không liên quan tới lập trường' bỗng nhiên vỡ vụn, bản thân yếu ớt của nó chỉ có thể tồn tại như vậy.
Thời gian trăm năm ngắn ngủi cứ như vậy trôi qua.
Sí Vụ rời đi, nó không biết một mình Mạch Tri làm thế nào để vượt qua quãng thời gian ấy, có hay không cũng giống như nó? Cuối cùng, nó chỉ nhớ cặp mắt đỏ hoe tràn ngập bi thương không thể xóa mờ kia.
Về sau, Chúc An phong ấn Phệ Tâm Ma trong Vô tận chi cảnh, hắn còn muốn phong ấn hết thảy hung thú hung ác có sức uy hiếp và độc thảo.
Cốc chủ Linh Y Cốc và Mạch Tri đều đi tương trợ, Sí Vụ đã bỏ đi thân phận đứng đầu hung thú. Trước ánh mắt khó hiểu của Bích Oánh và những hung thú khác, chủ động đi tìm Chúc An, lựa chọn bị phong ấn. Đây là điều cuối cùng nó có thể làm, nó vẫn luôn không quên nói một tiếng 'Thực xin lỗi' đối với Mạch Tri.
Mất đi sự trợ lực của Sí Vụ, những hung thú còn lại đều bị phong ấn vào Vô tận chi cảnh. Vì để củng cố kết giới, Mạch Tri dùng Ngự Linh châu trấn áp tứ đại hung thú, cũng giống như Chúc An và Phương Linh Lan, bọn họ dùng hết tia linh lực cuối cùng, tiêu tán vào thiên địa....
- ---------
Tiểu mao cầu hỏi: "Về sau ngươi làm thế nào mà có thể sống sót? Tại sao lại biến thành Phương Lẫm Nam?"
"Ngự Linh châu. Nguyên nhân có lẽ là do Tế An." Phương Lẫm Nam nói, "Cũng ít nhiều là nhờ Phương Linh Nguyệt. Khi đó hẳn là nàng đã tìm Phương Linh Lan, sau đó trùng hợp phát hiện ra ta. Bất quá chuyện này cũng có liên quan tới Phù Ly, giao dịch giữa bọn họ có khả năng cũng là khi đó định ra."
"Khi đó ta không biết ngươi thế nhưng sẽ lựa chọn....." Tiểu mao cầu nhớ lại tin tức sau khi nó cởi bỏ phong ấn, "Ta thật sự cho rằng mình sẽ vĩnh viễn tiếc nuối....Thực xin lỗi."
"Ta nói rồi, ta tin ngươi."
Phương Lẫm Nam nhìn tiểu mao cầu, bộ dáng hoàn toàn khác so với ngàn năm trước nhưng duy nhất vẫn là câu nói quen thuộc năm đó.
Đủ loại ký ức trong quá khứ bổ khuyết cho nhau, lấp đầy chỗ trống, sau đó đan chéo với hiện thực, đôi bàn tay gắt gao nắm lấy nhau vẫn ấm áp như ngàn năm trước, vẫn không thay đổi.
Sau mỗi một hoàng hôn, bọn họ vẫn luôn cùng nhau.
Hoàn phiên ngoại.
- ---------byhanako-----------
END
Vốn dĩ Sí Vụ không muốn ngắm, nhưng ngây ngốc người chờ lâu như vậy cũng chỉ vì ngắm hoàng hôn, quả thực không nói lý mà.
Có lẽ bởi vì chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ được, Sí Vụ vẫn nằm trong lòng ngực Mạch Tri an tĩnh bồi hắn ngắm xong hoàng hôn, mãi cho đến khi màn đêm phủ xuống thiên địa.
Ba năm, Mạch Tri không phải lúc nào cũng ở lại vực thẳm, thỉnh thoảng hắn sẽ rời đi một khoảng thời gian, nhưng lại không quá lâu. Sí vụ tưởng hắn sợ mình chạy trốn, vì kết giới Mạch Tri hạ có tốt cũng không thể trăm phần trăm ngăn cản được nó.
Sí Vụ không quá lo lắng cho nhóm hung thú, cho dù Tứ đại hung thú do nó đứng đầu, nhưng ba con hung thú còn lại cũng không phải là kẻ ăn chay, ngồi trên địa vị cao chỉ có thể là do năng lực bản thân cường đại hoặc là có thủ đoạn riêng.
Nó ở cùng Mạch Tri cũng được một thời gian, dần dần hiểu thêm nhiều chuyện về Mạch Tri.
Mạch Tri thích đọc sách, hắn thường xuyên kể cho nó nghe rất nhiều chuyện xưa, tuy không muốn thừa nhận nhưng chuyện xưa đúng thật rất thú vị. Sí Vụ có thể cảm nhận Mạch Tri rất khao khát thế giới bên ngoài nhưng bản thân lại bị hai chữ 'Trách nhiệm' ràng buộc.
Nguyên lai Mạch Ngữ, tộc trưởng Tộc săn thú đã qua đời, hiện tại tân Tộc tưởng chính là Mạch Tri. Nhưng Tộc săn thú có một lời nguyền, cả Mạch Tri và mẫu thân hắn đều có một thân thể ốm yếu bệnh tật, thậm chí thân thể Mạch Tri còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng có một điều tốt chính là thân thể ốm yếu này có thể sử dụng được Ngự Linh châu mà người khác khó làm được, biến linh lực của Ngự Linh châu thành linh lực của mình để sử dụng.
Khi Mạch Tri nhắc tới chuyện này, ngữ khí đạm nhiên nói:
"Trời cao ban cho ngươi thứ năng lực mà người khác không có, nhưng đổi lại sẽ lấy đi của ngươi một món khác, như vậy mới công bằng."
Tuy ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Sí Vụ vẫn cảm nhận được sự cô đơn khi Mạch Tri nhìn về phía hoàng hôn, nó 'thấy' được sự khao khát muốn có một thân thể khỏe mạnh của hắn.
Lực lượng cường đại thì như thế nào, thân bất do kỷ vẫn sẽ luôn luôn chịu sự thống khổ dày vò. Nó làm sao không hiểu được chứ? Ngày ngày chém chém giết giết, còn không phải vì hai chữ 'báo thù' đó sao.....
Vậy nên ôm loại tâm trạng này, có đôi khi Sí Vụ sẽ cùng Mạch Tri nói về chuyện xưa của mình, không nhiều nhưng từng câu chuyện đều là những hồi ức đặc biệt nhất.
Cuối cùng là hoàng hôn màu tím mân côi, từng tảng mây tím mông lung tựa như hoa tử đằng nở rộ đang vây quanh nhau. Cảnh sắc đẹp như vậy, một người một thú nhìn đến ngây ngốc. Thẳng đến khi bầu trời đầy sao xuất hiện, Mạch Tri cởi bỏ phong bế trên người Sí Vụ, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi được tự do."
Lúc này Sí Vụ mới phản ứng lại, ba lần ước định đã qua, Mạch Tri cũng hoàn thành hứa hẹn. Toàn bộ lực lượng quay trở về cơ thể khiến nó cảm giác có chút không chân thực, nó nhìn Mạch Tri nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, rõ ràng ngay từ đầu nó đã muốn giết Mạch Tri để báo thù rửa hận.
"Sao vậy? Còn chưa cởi bỏ hết sao?" Mạch Tri hỏi, nhóc con này thế mà chưa hoàn hồn nữa, sao không lập tức biến về nguyên hình để đối phó với mình?
"Nhanh như vậy.......đã ba năm, giống như chỉ mới qua không bao lâu." Sí Vụ quay đầu, xoay người rời đi.
"Hôm nay tâm tình ta không tốt, tạm thời ta tha mạng cho ngươi. Lần sau đừng để ta thấy mặt ngươi...."
Mạch Tri nhìn bóng dáng Sí Vụ rời đi, nhóc con còn chưa chịu biến trở về nguyên hình, một quả cầu lông trằng xù xù nhìn đáng yêu muốn chết. Nghe nhóc con nói xong, Mạch Tri cười cười nói:
"Nhóc con, ngươi sẽ quay lại thăm ta chứ?"
"Ta có điên mới quay lại đây!"
"Chúng ta đã cùng nhau ngắm cái hoàng hôn thứ 101 rồi, cũng coi như là bằng hữu với nhau đi!"
"Không tính, đừng nói nữa, chờ ta đổi ý liền quay lại giết ngươi." Sí Vụ bây giời mới phản ứng, một lần nữa biến trở về hình dạng mãnh thú uy vũ.
"Lần sau tới tìm ta, ta vẫn ở chỗ này đợi ngươi...."
"Không có chuyện đó đâu!"
Về sau, sự thật chứng mình, hầu hết mọi việc đều không thể cho là tuyệt đối. Sau khi trở về, Sí Vụ quay lại Mộ Vũ Sơn, nó cảm thấy mình điên thật rồi. Khi trở về mép vực thẳm quen thuộc, Mạch Tri ôn nhu nhìn nó, cười nói:
"Hôm nay có hoàng hôn a, ta liền nghĩ có phải ngươi muốn tới xem hay không? Xem ra vận khí ta không tồi, hoàng hôn và ngươi ta đều đợi được rồi."
Sí Vụ không nói chuyện, nó biến trở lại hình dáng mao cầu tròn tròn, ngồi dựa vào bên người Mạch Tri tựa như trước kia bọn họ thường ngồi. Lúc này hoàng hôn vẫn mỹ lệ như cũ, Sí Vụ đắm mình trong cảnh sắc mỹ lệ, hậu tri hậu giác nghĩ nguyên nhân nó quay lại có lẽ chính là vì nụ cười ôn nhu kia.
Quả thực không thể hiểu nổi. Sau đó nhân lúc Sí Vụ không đề phòng bị Mạch Tri đột ngột ôm vào lồng ngực, "Ta nói này nhóc con, cứ như vậy đi, chỉ là bằng hữu, không liên quan tới lập trường."
Một câu không liên quan tới lập trường liền trở thành tâm tư riêng của hai người bọn họ, ai sai ai đúng cũng không cần thiết, chỉ là vâng theo tiếng gọi trong lòng.
Sí Vụ không biết bọn Bích Oánh làm thế nào phát hiện ra nó, nó hối hận bản thân vì sao lại muốn mang Mạch Tri rời khỏi Mộ Vũ Sơn. Nếu nó biết trước bi kịch sẽ phát sinh, nó nhất định sẽ lựa chọn ngăn cản.
Sự thống khổ khi mất đi thân nhân, Sí Vụ là người rõ hơn bất kỳ ai. Khi ngọn đèn dầu duy nhất ở chợ đêm náo nhiệt vụt tắt, đó là lúc tử khí ngập tràn, nơi nơi đều là mùi máu tươi dày đặc.
Ngay cả mùi máu tươi cũng không giấu được khí tức của hung thú, Sí Vụ mặt trắng bệch, nó thấy Bích Oánh và Cốt Ngọc từ trong bóng tối đi ra. Trong mắt Bích Oánh lập lòe nguy hiểm:
"Sí Vụ, cũng nhờ ngươi mà lúc này đây chúng ta đánh bất ngờ mới có thể thành công như vậy. Một người cũng không bỏ sót a, ngoại trừ......"
Tầm mắt Bích Oánh chuyển đến trên người Mạch Tri: "Sí Vụ, con cá lọt lưới duy nhất, ngươi còn chưa động thủ sao?"
"Đủ rồi, Bích Oánh!" Sí Vụ che chở trước người Mạch Tri, "Các ngươi dám động đến hắn xem!"
Đáy mắt Bích Oánh liền xuất hiện tia tức giận, ngón tay cong cong đúng thật là đang chuẩn bị động thủ, nhưng bị Cốt Ngọc ở phía sau kéo lại. Cốt Ngọc lắc đầu, Bích Oánh cân nhắc giữa lợi và hại, cũng biết hiện tại không nên xúc động. Nàng cười lạnh nói: "Sí Vụ, ngươi phải nhớ cho kỹ, người và hung thú vĩnh viễn không chung đường."
Dứt lời, bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi Mộ Vũ Sơn.
Sí Vụ quay đầu, nhìn thấy một chưởng mang theo linh lực của Mạch Tri đánh úp lại. Sí Vụ không động, nhìn chiêu thức đoạn kinh đoạn cốt đang đánh tới, thậm chí mắt nó cũng không chớp.
Chưởng phong dừng lại chỉ phớt qua vài sợi tóc Sí Vụ, nguyên bản chưởng phong vô tình khó khăn lắm mới dừng lại, Mạch Tri ôn nhu xoa mặt Sí Vụ. Hai mắt Mạch Tri đỏ hồng, Sí Vụ nghe hắn nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Sí Vụ cảm thấy muốn khóc, nó thậm chí còn chưa có giải thích. Lần thảm kịch này mặc kệ nó có tham dự hay không cũng đều là vì nó mà có. Hơn nữa từ đây về sau mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
"Ngươi đi đi."
"Không phải ngươi nói tin tưởng ta sao?"
"Ta tin tưởng ngươi, nhưng trở về có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất. Vừa rồi nếu hai hung thú kia ra tay, ngươi nhất định sẽ ngăn cản có đúng không?"Mạch Tri khắc chế cảm xúc của mình.
Sí Vụ nhìn hắn thu tay, chậm rãi xoay người nói tạm biệt. Nó biết Mạch Tri nói không sai, thân là hung thú đứng đầu, nó sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Giờ khắc này, câu nói 'không liên quan tới lập trường' bỗng nhiên vỡ vụn, bản thân yếu ớt của nó chỉ có thể tồn tại như vậy.
Thời gian trăm năm ngắn ngủi cứ như vậy trôi qua.
Sí Vụ rời đi, nó không biết một mình Mạch Tri làm thế nào để vượt qua quãng thời gian ấy, có hay không cũng giống như nó? Cuối cùng, nó chỉ nhớ cặp mắt đỏ hoe tràn ngập bi thương không thể xóa mờ kia.
Về sau, Chúc An phong ấn Phệ Tâm Ma trong Vô tận chi cảnh, hắn còn muốn phong ấn hết thảy hung thú hung ác có sức uy hiếp và độc thảo.
Cốc chủ Linh Y Cốc và Mạch Tri đều đi tương trợ, Sí Vụ đã bỏ đi thân phận đứng đầu hung thú. Trước ánh mắt khó hiểu của Bích Oánh và những hung thú khác, chủ động đi tìm Chúc An, lựa chọn bị phong ấn. Đây là điều cuối cùng nó có thể làm, nó vẫn luôn không quên nói một tiếng 'Thực xin lỗi' đối với Mạch Tri.
Mất đi sự trợ lực của Sí Vụ, những hung thú còn lại đều bị phong ấn vào Vô tận chi cảnh. Vì để củng cố kết giới, Mạch Tri dùng Ngự Linh châu trấn áp tứ đại hung thú, cũng giống như Chúc An và Phương Linh Lan, bọn họ dùng hết tia linh lực cuối cùng, tiêu tán vào thiên địa....
- ---------
Tiểu mao cầu hỏi: "Về sau ngươi làm thế nào mà có thể sống sót? Tại sao lại biến thành Phương Lẫm Nam?"
"Ngự Linh châu. Nguyên nhân có lẽ là do Tế An." Phương Lẫm Nam nói, "Cũng ít nhiều là nhờ Phương Linh Nguyệt. Khi đó hẳn là nàng đã tìm Phương Linh Lan, sau đó trùng hợp phát hiện ra ta. Bất quá chuyện này cũng có liên quan tới Phù Ly, giao dịch giữa bọn họ có khả năng cũng là khi đó định ra."
"Khi đó ta không biết ngươi thế nhưng sẽ lựa chọn....." Tiểu mao cầu nhớ lại tin tức sau khi nó cởi bỏ phong ấn, "Ta thật sự cho rằng mình sẽ vĩnh viễn tiếc nuối....Thực xin lỗi."
"Ta nói rồi, ta tin ngươi."
Phương Lẫm Nam nhìn tiểu mao cầu, bộ dáng hoàn toàn khác so với ngàn năm trước nhưng duy nhất vẫn là câu nói quen thuộc năm đó.
Đủ loại ký ức trong quá khứ bổ khuyết cho nhau, lấp đầy chỗ trống, sau đó đan chéo với hiện thực, đôi bàn tay gắt gao nắm lấy nhau vẫn ấm áp như ngàn năm trước, vẫn không thay đổi.
Sau mỗi một hoàng hôn, bọn họ vẫn luôn cùng nhau.
Hoàn phiên ngoại.
- ---------byhanako-----------
END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.