Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 39
Bất Nhiễm Thanh Minh
01/10/2021
"Ngươi đã gặp qua Vân Mặc Tuyên, u lam Minh Hỏa như thế nào?"
Trong căn phòng tối tăm, người mặc áo đen đang thưởng thức hai viên huyết châu nhỏ, dưới ánh trăng làm nổi bật màu đỏ sậm như máu.
"Danh bất hư truyền." Phương Lẫm Nam tùy ý ngồi xuống bàn bên cạnh, không chút để ý nói, "Ngươi không phải là đối thủ của hắn, toàn bộ Tế An cũng không phải."
Bàn tay đang thưởng thức ngọc châu bỗng dừng lại, người áo đen lạnh lùng nói: "Này không phải việc ngươi nên quan tâm, mặc dù tôn chủ tuy kêu ngươi tới hỗ trợ, nhưng Tế An như thế nào cần ngươi tới khoa tay múa chân. Ngươi nên nhớ kỹ, ta mới là Tế An, là chủ nhân của tổ chức Tế An hiện tại.
"Phụt." Phương Lẫm Nam như nghe được một chuyện buồn cười, cười đến nằm nhào trên bàn, "Chủ nhân? Tế An? Không hổ là người có thể vứt bỏ cả chính mình, ta nói Tế An đại nhân, một thân thịt nát này của ngươi hiện tại mọc có tốt không?"
"Ngươi........"
Ánh lục quang chợt lóe, Duy Ngọc kiếm gác trên cổ Phương Lẫm Nam, bị thanh linh kiếm sắt bén như vậy uy hiếp, chỉ cần dùng ít sức hắn nhất định phải chết không nghi ngờ.
Nhưng Phương Lẫm Nam vẫn không thèm để ý, ngược lại cười nói: "Sinh khí? Đừng nóng, ngươi giết ta hắn sẽ không vui. Tên Tế An này không phải ai cũng có thể dùng, cái địa vị này không phải ai cũng có thể ngồi, bất quá không phải ngươi không thể, điểm này không phải ngươi rõ ràng hơn so với ta sao?"
Tế An là tên tôn chủ ban cho, đây cũng là tên tổ chức.
Nhìn sắc mặt như cũ không thay đổi, gương mặt Phương Lẫm Nam cười tươi nhìn mình, Duy Ngọc Kiếm trong tay Tế An càng nắm chặt, nhưng cuối cùng kiếm phong lướt qua, Duy Ngọc Kiếm vẫn là bị cưỡng chế thu hồi, nhưng vài sợi tóc của Phương Lẫm Nam vẫn bị kiếm phong chém đứt.
"Kiếm tốt." Phương Lẫm Nam quét vài sợi tóc ở đầu vai.
Tế An hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta nghe nói nữ nhân kia bị ngươi mang đi."
"Ân." Phương Lẫm Nam tự rót cho mình ly trà, lãnh đạm nói: "Nàng đối với ngươi đã không còn tác dụng gì, tràng dị biến ở Thiên Thiển Sơn hôm nay cũng đủ làm ngươi tìm được chỗ của bọn họ không phải sao?"
"Không sai, nhưng để ta đoán xem, ngươi mang nữ nhân kia là muốn tìm lại ký ức đã mất đúng không?"
Thấy ánh mắt của Phương Lẫm Nam, hắn cảm thấy mình nói đúng, chỗ đau vừa nãy bị Phương Lẫm Nam chọt rốt cuộc cũng được trả thù, gương mặt tươi cười của tiểu tử Phương Lẫm Nam này làm hắn chán ghét đến mức không muốn ngụy trang nữa.
Tế An cõi lòng đầy ác ý mà nói: "Ngươi nghĩ muốn biết gì từ một người mù."
"Chuyện của tổ chức ta sẽ không nhúng tay, chuyện của ta ngươi không cần hỏi đến." Phương Lẫm Nam đem cái ly ném trên bàn, nước trong ly cũng không bắn ra một giọt, người đã đi đến tận cửa, hắn nói "Cũng không có việc gì, tốt nhất là ít tới tìm ta đi."
"Cầu mà không được."
Phương Lẫm Nam đi rồi, một thân ảnh hắc y tiến vào, quỳ xuống nói: "Tế An đại nhân, có tin tức."
- ---------byhanako-----------
Bên ngoài Linh Y Cốc, Bạch Nghiên cùng Vân Mặc Tuyên bị một mảnh rừng mai ngăn lại.
Này không phải là một rừng mai bình thường, ở trong có một trận pháp phức tạp. Bạch Nghiên không lo lắng, dù sao trận pháp này không cản được Vân Mặc Tuyên. Chỉ là bọn họ còn chưa tiến vào trong rừng, những cây mai đó liền tự động tách ra hai bên, nhường ra một con đường.
Bạch Nghiên nhìn con đường nhỏ rải đầy hoa mai trắng tuyết, khó hiểu nói: "Đây là ý gì?"
"Đương nhiên là mời các ngươi vào Cốc, vào đi, ta chờ các ngươi thật lâu."
Một âm thanh kiều mị từ nơi xa truyền tới, âm thanh quanh quẩn vọng lại kỳ ảo mơ hồ.
"Nàng nói đang đợi chúng ta, vì cái gì?" Bạch Nghiên nghĩ không ra mục đích của Phương Linh Nguyệt.
Vân Mặc Tuyên nói: "Vào xem liền biết."
Bạch Nghiên cẩn thận đi dọc theo con đường, sợ lại xuất hiện thêm cái gì ngoài ý muốn. Tính tình Phương Linh Nguyệt âm tình bất định, cổ quái khó lường, một giây trước còn có thể cười cười nói nói với ngươi, một giây sau là có thể ở sau lưng cho ngươi một độc châm.
Chờ tới khi bọn họ bình an vô sự ra khỏi rừng mai, Bạch Nghiên không khỏi suy đoán liệu có phải Phương Linh Nguyệt đã nhất kiến chung tình với Vân Mặc Tuyên hay không, bằng không như thế nào lại nhẹ nhàng cho họ vào như vậy.
Mùi hương thoang thoảng của dược liệu phất qua, trước mặt bọn họ xuất hiện một nữ nhân mặc tử y, làn da trắng như mỡ đông, cặp mắt trong như nước mùa thu, nét phong tình vạn chủng không thể nói nên lời, đôi môi đỏ mọng cười duyên nói: "Các ngươi là Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên, đúng không?"
Bạch Nghiên hỏi: "Ngươi biết chúng ta sẽ tới sao?"
"Đúng vậy." Phương Linh Nguyệt đi về phía trước hai bước kề sát vào Bạch Nghiên nói, "Ngoài trừ ta, đại lục An Lạc còn có ai có thể giải được độc bích âm xà."
"Độc bích âm xà?" Bạch Nghiên càng kỳ quái, "Chúng ta không phải tới vì cái này."
Đôi mắt Phương Linh Nguyệt vừa chuyển, "Nguyên lai còn chưa động thủ, thôi, các ngươi nếu đã tới đây, vậy thì cũng là yêu cầu cứu người."
"Không sai, chúng ta muốn thỉnh ngươi tới cứu một nữ hài bị bệnh tim bẩm sinh."
"Bệnh tim bẩm sinh......Ta nhớ ra rồi, phụ thân nàng đã từng nhiều lần cầu ta." Phương Linh Nguyệt xoa xoa tóc, "Ta đúng thật là có thể cứu nàng, nhưng ngươi cũng biết khoảng thời gian trước nếu có người tới tìm ta, muốn ta cứu người ta chắc chắc sẽ không cứu."
"Cho nên ngươi đây là không muốn cứu." Sắc mặt Vân Mặc Tuyên không tốt.
"Đừng nói như vậy, ta có cứu hay không còn phải dựa vào tâm tình." Phương Linh Nguyệt cười nói, "Tâm tình ta hiện tại không tồi, tiểu nha đầu kia ta có thể cứu, bất quá cũng không thể cứu không, bằng không ta cực khổ xuống núi làm gì."
Bạch Nghiên gật đầu nói: "Vậy ngươi muốn cái gì, nơi này ta có rất nhiều kỳ trân dị bảo." Hắn còn mang rất nhiều thứ tốt từ Phiêu Miểu Thành.
Ai ngờ Phương Linh Nguyệt lại lắc đầu, móng tay tinh tế đỏ chót nhẹ nhàng chỉ vào Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên nói: "Ta không cần mấy cái ngoạn ý cỏn con đó, chỉ một điều kiện, các ngươi liền một người lưu lại Linh Y Cốc bồi ta vĩnh viễn."
"Không có khả năng." Vân Mặc Tuyên dứt khoát cự tuyệt.
"Một người ở lại Linh Y Cốc thực sự rất nhàm chán, ta không xinh đẹp sao, Linh Y Cốc tùy tiện một cái cây ngọn cỏ cũng đều là thứ trân quý khó cầu, Phiêu Miểu Thành thì như thế nào, ta còn ghét bỏ nó không mát mẻ bằng Linh Y Cốc của ta." Phương Linh Nguyệt lười nhác nói, "Ngươi gọi là Vân Mặc Tuyên đi, kỳ thật so với cái kẻ đầu ngốc như ngỗng kế bên thì ta lại càng thích ngươi hơn, đặc biệt là đôi mắt này, luôn làm ta nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua."
Phương Linh Nguyệt quả nhiên là một nữ nhân kỳ quái, một câu liền nói ghét bỏ Phiêu Miêu Thành không đủ mát mẻ, câu tiếp lại nói thích đôi mắt đẹp của Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên trong lòng chua xót, tuy rằng mình không đẹp bằng Vân Mặc Tuyên, nhưng đầu ngốc như ngỗng gì đó thật là quá đáng.
"Nếu ngươi nói rất tịch mịch." Vân Mặc Tuyên một phen xách tiểu mao cầu không tiếng tăm gì đang ngủ ngon lành trong lòng ngực Bạch Nghiên nhét vào tay Phương Linh Nguyệt, "Để mao cầu này tới bồi ngươi."
"Không được!"
Bạch Nghiên và tiểu mao cầu bị đánh thức đồng thời lên tiếng.
Tiểu mao cầu từ trong mộng đẹp tỉnh lại nghe được 'đại ác ma' Vân Mặc Tuyên thế nhưng muốn đem nó tặng cho người khác, quả thực là khinh thú quá đáng, Nghiên Nghiên cứu mạng a, chi chi chi..........
Phương Linh Nguyệt ghét bỏ mà nhìn một đoàn lông trắng trong tay: "Ta muốn cái thứ này làm gì, nếu các ngươi không có thành ý như vậy liền thỉnh trở về đi."
"Từ từ." Bạch Nghiên nhớ tới tiểu Ngọc nhi nằm trên giường bệnh, mình sao có thể rời đi như vậy, "Không có điều kiện khác sao?"
"Vậy Linh Lan Hoa ở Niệm Lam chi địa sâu trong Linh Y Cốc thì như thế nào?"
Vận Mặc Tuyên đưa ra một điều kiện, trước kia bởi vì hắn giúp Phương Linh Nguyệt lấy được Linh Lan Hoa nàng mới đồng ý cứu người.
Nghe được ba chữ Linh Lan Hoa, trong mắt Phương Linh Nguyệt hiện lên một mạt âm trầm: "Ngươi như thế nào biết được Linh Lan Hoa?"
"Cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn nó nhưng bản thân mặc dù là Linh Y cốc chủ cũng không chiếm được không phải sao?"
Bạch Nghiên ở trong lòng gật đầu, lúc trước đọc tiểu thuyết hắn cũng từng phun tào Linh Y cốc chủ này ngay cả linh hoa trong cốc còn không hái được, có lẽ đây là cốt truyện đang cung cấp bàn tay vàng cho vai chính đi.
"Không sai, ta muốn Linh Lan Hoa, Niệm Lam là nơi mà ta cũng không vào được. Ta có thể đổi điều kiện, nhưng là......." Phương Linh Nguyệt cười lạnh nói, "Nhưng không phải đi lấy Linh Lan Hoa, ta muốn các ngươi đến Khô hải mà ta tỉ mỉ tạo bên cạnh Niệm Lam một chuyến."
Trong căn phòng tối tăm, người mặc áo đen đang thưởng thức hai viên huyết châu nhỏ, dưới ánh trăng làm nổi bật màu đỏ sậm như máu.
"Danh bất hư truyền." Phương Lẫm Nam tùy ý ngồi xuống bàn bên cạnh, không chút để ý nói, "Ngươi không phải là đối thủ của hắn, toàn bộ Tế An cũng không phải."
Bàn tay đang thưởng thức ngọc châu bỗng dừng lại, người áo đen lạnh lùng nói: "Này không phải việc ngươi nên quan tâm, mặc dù tôn chủ tuy kêu ngươi tới hỗ trợ, nhưng Tế An như thế nào cần ngươi tới khoa tay múa chân. Ngươi nên nhớ kỹ, ta mới là Tế An, là chủ nhân của tổ chức Tế An hiện tại.
"Phụt." Phương Lẫm Nam như nghe được một chuyện buồn cười, cười đến nằm nhào trên bàn, "Chủ nhân? Tế An? Không hổ là người có thể vứt bỏ cả chính mình, ta nói Tế An đại nhân, một thân thịt nát này của ngươi hiện tại mọc có tốt không?"
"Ngươi........"
Ánh lục quang chợt lóe, Duy Ngọc kiếm gác trên cổ Phương Lẫm Nam, bị thanh linh kiếm sắt bén như vậy uy hiếp, chỉ cần dùng ít sức hắn nhất định phải chết không nghi ngờ.
Nhưng Phương Lẫm Nam vẫn không thèm để ý, ngược lại cười nói: "Sinh khí? Đừng nóng, ngươi giết ta hắn sẽ không vui. Tên Tế An này không phải ai cũng có thể dùng, cái địa vị này không phải ai cũng có thể ngồi, bất quá không phải ngươi không thể, điểm này không phải ngươi rõ ràng hơn so với ta sao?"
Tế An là tên tôn chủ ban cho, đây cũng là tên tổ chức.
Nhìn sắc mặt như cũ không thay đổi, gương mặt Phương Lẫm Nam cười tươi nhìn mình, Duy Ngọc Kiếm trong tay Tế An càng nắm chặt, nhưng cuối cùng kiếm phong lướt qua, Duy Ngọc Kiếm vẫn là bị cưỡng chế thu hồi, nhưng vài sợi tóc của Phương Lẫm Nam vẫn bị kiếm phong chém đứt.
"Kiếm tốt." Phương Lẫm Nam quét vài sợi tóc ở đầu vai.
Tế An hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta nghe nói nữ nhân kia bị ngươi mang đi."
"Ân." Phương Lẫm Nam tự rót cho mình ly trà, lãnh đạm nói: "Nàng đối với ngươi đã không còn tác dụng gì, tràng dị biến ở Thiên Thiển Sơn hôm nay cũng đủ làm ngươi tìm được chỗ của bọn họ không phải sao?"
"Không sai, nhưng để ta đoán xem, ngươi mang nữ nhân kia là muốn tìm lại ký ức đã mất đúng không?"
Thấy ánh mắt của Phương Lẫm Nam, hắn cảm thấy mình nói đúng, chỗ đau vừa nãy bị Phương Lẫm Nam chọt rốt cuộc cũng được trả thù, gương mặt tươi cười của tiểu tử Phương Lẫm Nam này làm hắn chán ghét đến mức không muốn ngụy trang nữa.
Tế An cõi lòng đầy ác ý mà nói: "Ngươi nghĩ muốn biết gì từ một người mù."
"Chuyện của tổ chức ta sẽ không nhúng tay, chuyện của ta ngươi không cần hỏi đến." Phương Lẫm Nam đem cái ly ném trên bàn, nước trong ly cũng không bắn ra một giọt, người đã đi đến tận cửa, hắn nói "Cũng không có việc gì, tốt nhất là ít tới tìm ta đi."
"Cầu mà không được."
Phương Lẫm Nam đi rồi, một thân ảnh hắc y tiến vào, quỳ xuống nói: "Tế An đại nhân, có tin tức."
- ---------byhanako-----------
Bên ngoài Linh Y Cốc, Bạch Nghiên cùng Vân Mặc Tuyên bị một mảnh rừng mai ngăn lại.
Này không phải là một rừng mai bình thường, ở trong có một trận pháp phức tạp. Bạch Nghiên không lo lắng, dù sao trận pháp này không cản được Vân Mặc Tuyên. Chỉ là bọn họ còn chưa tiến vào trong rừng, những cây mai đó liền tự động tách ra hai bên, nhường ra một con đường.
Bạch Nghiên nhìn con đường nhỏ rải đầy hoa mai trắng tuyết, khó hiểu nói: "Đây là ý gì?"
"Đương nhiên là mời các ngươi vào Cốc, vào đi, ta chờ các ngươi thật lâu."
Một âm thanh kiều mị từ nơi xa truyền tới, âm thanh quanh quẩn vọng lại kỳ ảo mơ hồ.
"Nàng nói đang đợi chúng ta, vì cái gì?" Bạch Nghiên nghĩ không ra mục đích của Phương Linh Nguyệt.
Vân Mặc Tuyên nói: "Vào xem liền biết."
Bạch Nghiên cẩn thận đi dọc theo con đường, sợ lại xuất hiện thêm cái gì ngoài ý muốn. Tính tình Phương Linh Nguyệt âm tình bất định, cổ quái khó lường, một giây trước còn có thể cười cười nói nói với ngươi, một giây sau là có thể ở sau lưng cho ngươi một độc châm.
Chờ tới khi bọn họ bình an vô sự ra khỏi rừng mai, Bạch Nghiên không khỏi suy đoán liệu có phải Phương Linh Nguyệt đã nhất kiến chung tình với Vân Mặc Tuyên hay không, bằng không như thế nào lại nhẹ nhàng cho họ vào như vậy.
Mùi hương thoang thoảng của dược liệu phất qua, trước mặt bọn họ xuất hiện một nữ nhân mặc tử y, làn da trắng như mỡ đông, cặp mắt trong như nước mùa thu, nét phong tình vạn chủng không thể nói nên lời, đôi môi đỏ mọng cười duyên nói: "Các ngươi là Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên, đúng không?"
Bạch Nghiên hỏi: "Ngươi biết chúng ta sẽ tới sao?"
"Đúng vậy." Phương Linh Nguyệt đi về phía trước hai bước kề sát vào Bạch Nghiên nói, "Ngoài trừ ta, đại lục An Lạc còn có ai có thể giải được độc bích âm xà."
"Độc bích âm xà?" Bạch Nghiên càng kỳ quái, "Chúng ta không phải tới vì cái này."
Đôi mắt Phương Linh Nguyệt vừa chuyển, "Nguyên lai còn chưa động thủ, thôi, các ngươi nếu đã tới đây, vậy thì cũng là yêu cầu cứu người."
"Không sai, chúng ta muốn thỉnh ngươi tới cứu một nữ hài bị bệnh tim bẩm sinh."
"Bệnh tim bẩm sinh......Ta nhớ ra rồi, phụ thân nàng đã từng nhiều lần cầu ta." Phương Linh Nguyệt xoa xoa tóc, "Ta đúng thật là có thể cứu nàng, nhưng ngươi cũng biết khoảng thời gian trước nếu có người tới tìm ta, muốn ta cứu người ta chắc chắc sẽ không cứu."
"Cho nên ngươi đây là không muốn cứu." Sắc mặt Vân Mặc Tuyên không tốt.
"Đừng nói như vậy, ta có cứu hay không còn phải dựa vào tâm tình." Phương Linh Nguyệt cười nói, "Tâm tình ta hiện tại không tồi, tiểu nha đầu kia ta có thể cứu, bất quá cũng không thể cứu không, bằng không ta cực khổ xuống núi làm gì."
Bạch Nghiên gật đầu nói: "Vậy ngươi muốn cái gì, nơi này ta có rất nhiều kỳ trân dị bảo." Hắn còn mang rất nhiều thứ tốt từ Phiêu Miểu Thành.
Ai ngờ Phương Linh Nguyệt lại lắc đầu, móng tay tinh tế đỏ chót nhẹ nhàng chỉ vào Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên nói: "Ta không cần mấy cái ngoạn ý cỏn con đó, chỉ một điều kiện, các ngươi liền một người lưu lại Linh Y Cốc bồi ta vĩnh viễn."
"Không có khả năng." Vân Mặc Tuyên dứt khoát cự tuyệt.
"Một người ở lại Linh Y Cốc thực sự rất nhàm chán, ta không xinh đẹp sao, Linh Y Cốc tùy tiện một cái cây ngọn cỏ cũng đều là thứ trân quý khó cầu, Phiêu Miểu Thành thì như thế nào, ta còn ghét bỏ nó không mát mẻ bằng Linh Y Cốc của ta." Phương Linh Nguyệt lười nhác nói, "Ngươi gọi là Vân Mặc Tuyên đi, kỳ thật so với cái kẻ đầu ngốc như ngỗng kế bên thì ta lại càng thích ngươi hơn, đặc biệt là đôi mắt này, luôn làm ta nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua."
Phương Linh Nguyệt quả nhiên là một nữ nhân kỳ quái, một câu liền nói ghét bỏ Phiêu Miêu Thành không đủ mát mẻ, câu tiếp lại nói thích đôi mắt đẹp của Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên trong lòng chua xót, tuy rằng mình không đẹp bằng Vân Mặc Tuyên, nhưng đầu ngốc như ngỗng gì đó thật là quá đáng.
"Nếu ngươi nói rất tịch mịch." Vân Mặc Tuyên một phen xách tiểu mao cầu không tiếng tăm gì đang ngủ ngon lành trong lòng ngực Bạch Nghiên nhét vào tay Phương Linh Nguyệt, "Để mao cầu này tới bồi ngươi."
"Không được!"
Bạch Nghiên và tiểu mao cầu bị đánh thức đồng thời lên tiếng.
Tiểu mao cầu từ trong mộng đẹp tỉnh lại nghe được 'đại ác ma' Vân Mặc Tuyên thế nhưng muốn đem nó tặng cho người khác, quả thực là khinh thú quá đáng, Nghiên Nghiên cứu mạng a, chi chi chi..........
Phương Linh Nguyệt ghét bỏ mà nhìn một đoàn lông trắng trong tay: "Ta muốn cái thứ này làm gì, nếu các ngươi không có thành ý như vậy liền thỉnh trở về đi."
"Từ từ." Bạch Nghiên nhớ tới tiểu Ngọc nhi nằm trên giường bệnh, mình sao có thể rời đi như vậy, "Không có điều kiện khác sao?"
"Vậy Linh Lan Hoa ở Niệm Lam chi địa sâu trong Linh Y Cốc thì như thế nào?"
Vận Mặc Tuyên đưa ra một điều kiện, trước kia bởi vì hắn giúp Phương Linh Nguyệt lấy được Linh Lan Hoa nàng mới đồng ý cứu người.
Nghe được ba chữ Linh Lan Hoa, trong mắt Phương Linh Nguyệt hiện lên một mạt âm trầm: "Ngươi như thế nào biết được Linh Lan Hoa?"
"Cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn nó nhưng bản thân mặc dù là Linh Y cốc chủ cũng không chiếm được không phải sao?"
Bạch Nghiên ở trong lòng gật đầu, lúc trước đọc tiểu thuyết hắn cũng từng phun tào Linh Y cốc chủ này ngay cả linh hoa trong cốc còn không hái được, có lẽ đây là cốt truyện đang cung cấp bàn tay vàng cho vai chính đi.
"Không sai, ta muốn Linh Lan Hoa, Niệm Lam là nơi mà ta cũng không vào được. Ta có thể đổi điều kiện, nhưng là......." Phương Linh Nguyệt cười lạnh nói, "Nhưng không phải đi lấy Linh Lan Hoa, ta muốn các ngươi đến Khô hải mà ta tỉ mỉ tạo bên cạnh Niệm Lam một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.